Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1193 - Chương 1202: Bớt Giận

Chương 1202: Bớt Giận

Hắn không tin Lý Thanh Sơn lại có thủ đoạn thế này, lẽ ra mấy người Ác Phong hợp lực, dù phải đối mặt với tu sĩ Kim Đan thì cũng không phải không thể đánh trả.

Ác Đan tỏa ra khí thế khủng bố, còn mạnh hơn cả Bắc Nguyệt lúc nãy, tựa như một con hung thú hình người đang nổi giận, đám tu sĩ đều lau mồ hôi hột thay cho Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không hề bị lay động, còn ợ rượu rồi thốt lên hai chữ:“Bắc Nguyệt! Có lẽ là ở Nguyệt Đình hồ đó, nếu ngươi muốn báo thù thì nhanh chút, may chăng còn theo kịp được!”Liễu Trường Khanh cũng không khỏi cảm thán trong lòng:“Nếu không gan dạ thì sao làm được như thế!”Mặc dù Ác Đan rất tự phụ về thực lực của mình, nhưng đối đầu với “Bắc Nguyệt” kia thì hắn cũng không có niềm tin tất thắng, chỉ đành dẹp tan suy nghĩ lập tức đi báo thù rửa hận.

Tên kia để lại năm Kim Ngân nhân vặn vẹo tựa như đang cười nhạo hắn ở đây khiến hắn tức giận như điên, sau đó vung tay khiến năm Kim Ngân nhân hóa thành đống bụi mịn.

Lý Thanh Sơn cười ha hả khuyên nhủ:“Đạo hữu bớt giận!”Ác Đan hận không thể tự tay giết chết cái tên tiểu súc sinh cười trên sự đau khổ của người khác này ngay lập tức, nhưng nhớ tới nhiệm vụ mà Tự Khánh bàn giao thì hắn vẫn phải kiềm chế luồng sát ý này, trước hết cứ để cho tên tiểu súc sinh nhà ngươi đắc ý vài ngày.

Ác Đan phẩy tay áo bỏ đi, Lý Thanh Sơn giơ vò rượu lên uống một hơi cạn sạch:“Sảng khoái! Hôm nay ăn tiệc vô cùng đã, Lý Thanh Sơn rất cảm ơn sự cổ vũ của các vị đạo hữu, hôm nay đến đây thôi, tương lai lại cùng say lần nữa!”Đám tu sĩ đã muốn rời đi từ lâu, nghe thấy lời ấy khác gì cầu còn không được, thế là họ dồn dập đứng dậy cáo từ.

Lý Thanh Sơn cũng cùng mọi người trở về Bách Gia kinh viện, tránh bị Ác Đan lập kế hãm hại.

Còn Liễu Trường Khanh thì ở lại, đương nhiên không phải vì trêu hoa ghẹo nguyệt.

Vân Vũ môn cũng được coi như một trong các môn phái có căn cơ rất sâu ở Thanh Hà phủ, mà lại không chịu tổn thất quá lớn trong chiến tranh, bảo vệ được phần lớn thực lực.

Hiện tại Vưu bà bà và Thu Hải Đường người chết kẻ rời đi, đây chính là cơ hội tốt để chiếm đoạt nguồn sức mạnh này.

Dựa vào một đám Luyện Khí sĩ như rắn mất đầu này thì tất nhiên không thể phản kháng, nhưng Liễu Trường Khanh cũng không dám làm quá đáng, bởi vì hắn thực sự hơi bận tâm, rằng nếu một người Thu Hải Đường trở lại làm môn chủ Vân Vũ môn này thì phải làm sao bây giờ!Ở một bên khác, Lý Thanh Sơn vừa trở lại Bách Gia kinh viện thì lập tức nói muốn đả tọa tu hành, bởi vì hắn muốn tập trung tinh thần ở bên phía phân thân.

Đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, đập vào mắt hắn chính là bóng dáng yểu điệu của Thu Hải Đường đang thu dọn đồ đạc.

Lý Thanh Sơn đã đến tham quan động phủ của Như Tâm không ít lần, nơi đó được bố trí khá đơn giản mộc mạc, gần như không có bất kỳ vật dụng trang trí vô dụng nào, vách tường còn giữ lại dấu vết tạc đá, cái bàn cũng được đục trực tiếp từ đá mà thành, mục đích tồn tại của động phủ chỉ có một, đó là để tiện cho việc tu hành.

Đều là nữ tử nhưng động phủ của Thu Hải Đường lại là một phong cách hoàn toàn khác.

Dù cùng là đào động để ở trong núi, nhưng vách đá được đánh nhẵn bóng đến mức có thể soi gương, khắp nơi đều được trang trí hoa văn hoa mỹ phức tạp, trong không khí cũng có mùi hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng đâu đây.

Trên mặt đất được bày một tấm thảm dày, từng món gia cụ bằng gỗ đồ sộ và tinh xảo được phân bố chằng chịt ở các gian phòng lớn nhỏ trong hang động.

Lý Thanh Sơn không để ý tới ánh mắt của Thu Hải Đường mà đi dạo xung quanh cứ như đang ở nhà mình, tiện tay mở vài thứ ra thì phát hiện đa số là tủ đồ, trong đó được chia ra thành tủ chuyên để áo choàng, tủ chuyên để váy.

Nếu không nhìn tận mắt thì hắn gần như không thể tin rằng y phục của nữ nhân còn có nhiều loại như thế, mà mỗi một loại nàng đều có hơn trăm bộ.

Lý Thanh Sơn lại tới trước một tủ đồ, đang muốn đưa tay mở ra thì Thu Hải Đường vội vàng lại và dựa lưng vào tủ đồ:“Ta rót trà cho ngươi rồi, ngươi không ngồi đàng hoàng một lúc được sao?”“Trà thì có vị gì, muốn uống thì phải uống rượu!”Lý Thanh Sơn nhướng mày nói, bởi vì Ác Phong và Ác Đan nên tiệc rượu không thể không bị ngắt quãng hai lần, cuối cùng phải kết thúc sớm, nhưng hắn vẫn chưa uống thỏa thích đâu? Chẳng bằng nói rằng, sự hào hứng của hắn càng cào hơn, nếu có việc gì sảng khoái hơn nhìn kẻ địch ngông cuồng phẫn nỗ thì chắc chắn đó là tự tay giết chết kẻ địch.

Mà tối nay hắn đã được trải nghiêm cả hai việc này.

“Được, ta lấy rượu cho ngươi.

”Thu Hải Đường hết cách với con yêu ma mạnh mẽ ở đối diện, chỉ đành cúi đầu tìm kiếm trong túi Bách Bảo.

Cuối cùng cũng tìm ra một vò linh tửu rồi đưa cho hắn, Lý Thanh Sơn gạt bỏ lớp bùn phủ bên ngoài ra rồi uống ùng ục ùng ục vài hớp.

“Cái này được chưa, mau ngồi xuống đi, ta còn phải thu dọn nữa! Á!”Thu Hải Đường cảm thấy eo bị siết chặt, thân thể không tự chủ được mà nhào về phía lồng ngực của hắn, bộ ngực mềm mại cao vút áp sát vào ngực hắn, tuy cách vài lớp lụa mỏng nhưng cũng khó mà ngăn chặn cảm giác mềm mại mà lại tràn ngập sự uyển chuyển đàn hồi.

Lý Thanh Sơn vung ngón tay gạt một cái, cửa tủ đồ lập tức mở ra.

Hắn không kìm được mà cười ha hả vì trong đó chứa những chiếc áo lót, chẳng trách Thu Hải Đường lại sốt sắng như vậy.

“Thả ta ra!”Sắc mặt đỏ hồng, cố gắng giãy giụa nhưng sao mà tránh thoát được, bộ ngực mềm mại dồn nén lại chỉ càng khiến Lý Thanh Sơn thích thú hơn thôi.

Hiện tay lấy một chiếc áo lót màu hồng từ trong tủ đồ ra, dù là tấm áo lót nho nhỏ thì cũng được thêu cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, trông càng mỏng nhẹ như lụa.

Lý Thanh Sơn không khỏi tưởng tượng đến cảnh Thu Hải Đường mặc lên người thì sẽ có hình dáng gì, chiếc áo mà bây giờ nàng đang mặc trông như thế nào? Lý Thanh Sơn cúi đầu, nhìn từ trên xuống thì có thể thấy được một rãnh ngực sâu thẳm trắng như tuyết.

“Đừng động chạm linh tinh vào đồ của ta!”Sắc mặt của Thu Hải Đường càng đỏ, giãy giụa càng kịch liệt hơn, ánh mắt ngượng ngùng mà hoảng loạn, làm gì còn dáng vẻ Thu môn chủ ung dung ngày xưa, khiến người ta động lòng hơn bất cứ sự quyến rũ nào.

Lý Thanh Sơn cảm thấy bụng dưới nóng rực, cúi đầu nói:“Ngươi còn cựa quậy nữa thì ta cũng không biết ta sẽ làm gì đâu?”“Ngươi.

ngươi…”Thu Hải Đường cũng cảm giác chỗ nào đó trên thân thể hắn có biến đổi nên lập tức không dám lộn xộn nữa, có cảm giác như mới ra hang sói đã vào miệng hổ.

Mà con hổ hung mãnh này còn dễ dàng xé nát một đám lang sói, nhưng tình cảnh của cừu non là nàng lại chẳng thay đổi chút nào, điểm khác biệt duy nhất đó là nàng chủ động đi vào miệng hổ.

Lý Thanh Sơn hít vài cái, lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, dường như là mùi hoa nhưng lại không giống cho lắm.

Thực ra, hắn đã ngửi được mùi thơm trên người nàng từ lúc nàng tiếp rượu ở bên cạnh trong tiệc rượu lúc nãy, vốn hắn còn tưởng rằng đó là mùi thơm của son phấn, nhưng nhìn kỹ mới thấy nàng gần như chưa bôi phấn trang điểm.

Mà dựa vào khứu giác nhạy bén thì hắn biết mùi thơm đó cũng không phải của một loại dầu thơm nào, mà nó truyền đến từ trên người nàng, vùi đầu vào cổ nàng thì lập tức cảm nhận mùi thơm tràn ngập quanh miệng.

Hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy cả phế phủ cũng tràn ngập mùi thơm, chóp mũi và đôi môi chạm đến da thịt trên cổ nàng lại càng cảm thấy mềm mịn như mỡ dê.

Tựa như một con mãnh hổ nhẹ nhàng ngửi cánh hoa hải đường, thậm chí không dám ngửi quá mạnh, rất sợ sẽ phá hỏng cánh hoa non mềm.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể nàng run nhè nhẹ.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt nàng nhắm chặt, hàng lông mi thật dài tựa như chiếc quạt đang rung rung, thế là hắn không khỏi bật cười mà nói:“Ta cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?”Thu Hải Đường mở mắt ra:“Ta không sợ!”Lý Thanh Sơn cười đưa hũ rượu đến bên môi nàng, Thu Hải Đường quật cường nghiêng đầu đi, trong đôi mắt to tròn đã phủ một lớp sương mù, vốn tưởng hắn sẽ tiếp tục cưỡng ép bằng sức mạnh nhưng không ngờ hắn lại thả nàng ra, còn mỉm cười và nói:“Người cũng đã lớn thế này rồi mà còn khóc sướt mướt như tiểu nữ hài thế.

”“Ta vốn tưởng ngươi là một con yêu quái tốt, không ngờ.

không ngờ ngươi cũng đáng ghét như vậy, quả thực chẳng khác gì tên Ác Đan kia!”Thu Hải Đường dùng một tay che cổ, sắc mặt đỏ chót, nhớ tới lần đầu họ gặp gỡ, khi đó nàng cũng sắp rơi vào đường cùng, hắn từ trên trời giáng xuống và cứu nàng, lại còn nói hết lời để nàng giải tỏa tâm trạng, làm gì như bây giờ!“Dù sao cũng hơn Ác Đan cưỡng ép đôi chút, mau thu dọn đồ đạc đi!”Lý Thanh Sơn cười nói rồi tiện tay nhét cái áo lót kia vào trong ngực, sau đó cầm vò rượu lên tiếp tục đi loanh quanh.

Quy mô kiến trúc của động phủ này rất lớn, hắn đi lên cầu thang, đi qua nguyệt môn tới trước cửa một căn phòng trên đỉnh cao nhất.

Đẩy cửa phòng ra là thấy một mảnh ánh trăng màu bạc tràn đầy khắp phòng, ngẩng đầu lên là thấy Tinh Nguyệt trên bầu trời, trên đỉnh là một tảng thủy tinh trong suốt lớn đã trải qua luyện chế đặc biệt, người ta có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, mà ở bên ngoài thì không thấy được tình cảnh bên trong.

Giữa gian phòng được đặt một chiếc giường mềm mại, có lẽ vừa là chỗ nghỉ ngơi và cũng là chỗ tu hành.

Lý Thanh Sơn gối đầu lên cánh tay, gác chân nằm trên nhuyễn tháp, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn bầu trời, suy nghĩ dần phiêu bạt xa xăm.

Một lát sau thì Thu Hải Đường trở về:“Ta thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!”Môi nàng hơi bĩu ra, biểu cảm khá là bất mãn, thầm nói:“Trừ hắn ra thì chẳng ai bảo vệ được ta, nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo hắn.

”Nàng cũng không dám thừa nhận rằng chính mình cũng loáng thoáng chờ mong, mà bản thân nàng cũng không biết mình đang chờ mong điều gì.

“Gấp như thế làm gì?”Lý Thanh Sơn ngắm nhìn bầu trời sao một cách say sưa.

“Còn ở lại thì Ác Đan có thể sẽ đuổi theo, có lẽ hắn đã biết chuyện mấy người Ác Phong không xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment