Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1192 - Chương 1201: Áp Chế

Chương 1201: Áp Chế

Thấy đồng bọn không ngăn cản nổi, lại có hai tu sĩ hắc y ra tay, ấn tay vào lưng họ, phối hợp không chê vào đâu được, dùng sức mạnh của bốn người để đối kháng với một mình Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn bỗng nhớ tới thủ đoạn phá vỡ vòi rồng của hắn của Như Tâm, hai tay giơ lên, vòi rồng xoay chuyển kịch liệt, lại dùng phương thức hoàn toàn đối lập để vòi rồng bạo liệt đánh ra với uy lực lớn nhất.

Rầm!Bốn tên tu sĩ hắc y loạng choạng lùi về phía sau, Lý Thanh Sơn trực tiếp đánh thẳng một quyền về phía Ác Phong.

Lần này lấy một địch năm, vẫn chiếm được thế thượng phong, đã không đơn giản chỉ dựa vào sức mạnh thủ đoạn, càng là khí thế hầm hầm ta là vô địch.

Mọi người không khỏi khen một tiếng hay, các Ưng Lang vệ thì càng kêu to nhất.

"Tiểu súc sinh!"Ác Phong giận dữ mắng rồi rút trường đao ra đi lên, Lý Thanh Sơn đột nhiên thu lại khí thế toàn thân, tất cả linh quang đều tụ lại trên tay phải của hắn, hóa thành một giọt thủy châu lộng lẫy, búng tay một cái, thủy châu bắn đi, xuyên qua hộ thể linh quang của Ác Phong, chính xác bắn vào trên mảnh ngọc bội kia, ngọc bội lập tức hóa thành vụn phấn.

Bác Thương Hải? Trích Thủy thức!Lấy sức mạnh của biển cả vô tận ngưng tụ ở trong một giọt nước, phát huy ra uy lực kinh người.

Chiêu này Lý Thanh Sơn sớm đã nghiên cứu qua, vẫn luôn không nắm chắc, hôm nay linh cơ vừa động, nhất thời phát huy ra, vốn nên có tám chín phần thất bại, hắn lại khăng khăng thành công.

Lý Thanh Sơn cười dài nói: "Nếu ngươi không dám, thì để ta đến giúp ngươi!"Ác Phong cả kinh trong lòng, lại thêm thẹn quá hóa giận, trường đao trong tay phun ra đao khí vài trượng, chém về phía Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn múa may hai tay, hư không trước mặt lập tức tràn đầy những luồng sáng xanh tán loạn.

Mỗi một luồng loạn lưu vạch qua, đao mang liền bị dẫn động một lần, Ác Phong thì càng cảm thấy không khống chế nổi trường đao trong tay, cuối cùng một đao chém vào trên mặt đất cạnh Lý Thanh Sơn, cắt ra một khe nứt dài hơn mười trượng, nếu Vân Vũ lâu không phải là do công tượng Mặc gia dùng tài liệu đặc thù kiến tạo thì không thể không bị chém thành hai nửa.

Bác Thương Hải? Hoành Lưu thức!Biển lớn vô tận, sóng cả cuồn cuộn, thế công của địch nhân hung mãnh cường hãn, tự thân cũng càng khó khống chế, sa vào trong biển lớn mênh mông này không khỏi lạc khỏi mục tiêu ban đầu.

Đợi đến khi bốn tên tu sĩ hắc y hợp lực đánh tới, Lý Thanh Sơn đã lui về phía sau, trong lúc rút đi lại không hề do dự mà phá vỡ ngọc bội trong tay Ác Phong, lại dẫn đến một trận khen hay vang dội.

Ác Phong nâng tay, cản mấy sư đệ lại, tiểu súc sinh này có thủ đoạn kinh người, hơn nữa còn có thân phận Xích Ưng thống lĩnh, hôm nay ở đây giết không được hắn, cũng không thể giết hắn.

Việc gấp hiện tại là, ngọc bội đã vỡ, Bắc Nguyệt đến cùng có tới hay không?Đây cũng là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người!Lý Thanh Sơn khẽ cười với Thu Hải Đường, Thu Hải Đường cười khổ trong lòng, không bằng ngươi nghĩ cách đưa ta xông ra, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra, ngược lại cười lạnh nói: "Các ngươi cứ chờ đấy!" Ác Phong cất tiếng cuồng tiếu: "Ngươi thật sự nghĩ rằng lão tử lại sợ một con yêu nghiệt cỏn con à, năm lần bảy lượt lôi hắn ra để hù dọa lão tử!" Lại không khỏi có chút lòng sợ nhưng vẫn mạnh mồm.

"Nếu không sợ thì ở đây cùng ta chờ một chút là được rồi.

"Thu Hải Đường đi đến một bước này, không biết làm sao nữa cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục, đương nhiên là nàng biết có chờ thêm mười năm tám năm, Bắc Nguyệt cũng sẽ không tới.

"Lão tử có chuyện quan trọng cần làm, đâu có thời gian ở đây lãng phí với ngươi!" Ác Phong đi về phía Thu Hải Đường, trước mắt chớp một cái, thân thể cao lớn của Lý Thanh Sơn đã chắn trước mặt Thu Hải Đường.

Ác Phong trong lòng biết rõ trong thời gian ngắn muốn xử lý Lý Thanh Sơn là không thể nào, nói với Vưu mỗ mỗ: "Vưu chưởng môn, đây là chuyện nội bộ của Vân Vũ môn của ngươi, làm sao lại để một người ngoài nhúng tay vào!""Hải Đường, đừng cứng mồm nữa!" Vưu mỗ mỗ quát lên, đang định ra tay, Lý Thanh Sơn khoanh tay mà đứng, thờ ơ nói:"Chờ một lát khi Bắc Nguyệt tới, hắn muốn hỏi ở đây đã phát sinh việc gì, ta cũng không ngại nói cho hắn nghe đâu.

"Vưu mỗ mỗ lập tức sợ hãi.

Ác Phong nói: "Ngươi đường đường là Xích Ưng thống lĩnh, thế mà lại câu kết với yêu nghiệt, nữ nhân này nói dối thì cũng thôi đi, nếu như là thật, ngươi chính là đang bảo vệ đồng lõa của yêu nghiệt!"Lý Thanh Sơn cười nhạo một tiếng, "Có bản lãnh thì đi tố giác ta đi!"Ác Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà lại không làm sao được, Ưng Lang vệ có thân phận đặc thù, ở Như Ý quận trừ Cố Nhạn Ảnh thì ai cũng không tư cách thẩm phán hắn, nhưng ai cũng biết rằng, vị Cố thống lĩnh kia còn câu kết với yêu nghiệt nhiều hơn bất kỳ một tu sĩ nào ở Như Ý quận.

"Quả nhiên là súc sinh ngu xuẩn, bị lời nói dối của nữ nhân quay vòng vòng, lão tử sẽ đợi ở đây, đợi Bắc Nguyệt kia tới!"Ác Phong hạ quyết tâm, dứt khoát không màng tất cả, hắn nhận định đây là kế hoãn binh của Thu Hải Đường, tuyệt đối không tin Bắc Nguyệt thật sự sẽ tới.

Thời gian trôi qua từng chút một, một vầng trăng cong cong yên tĩnh treo trên trời, trên sân thượng yên lặng đến dọa người, có người mồ hôi đầy trán, muốn rời đi trước, lại sợ bị người ta cười nhạo.

Không nói ai khác, đến cả Liễu Trường Khanh đường đường là tri phủ, trong lòng cũng đang đánh trống, dù Bắc Nguyệt tới cũng sẽ không lạm sát người vô tội đâu nhỉ!Gió đêm phiêu đãng, Thanh Hà phủ thành, tiếng người sôi nổi, lửa đèn lộng lẫy ánh lên khắp nơi.

Mà trên sân thượng này lại giống như một hòn đảo u ám cô độc trôi nổi trên biển khơi, khẽ run rẩy, chờ đợi một trận sóng ngầm không thể dự đoán trước ập tới.

…Lúc đầu Thu Hải Đường cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng nhìn theo ánh lửa xa xa, tâm tình lại từ từ bình tĩnh lại, cảnh tượng từ nhỏ đến lớn xem không biết bao nhiêu lần, lại là lần thứ hai cảm thấy đẹp đẽ nhường này.

Nhớ vào lần đầu tiên, nàng còn là một cô bé mặc áo vải, bám vào thành sân thượng, kinh thán ra mặt, tròng mắt phát sáng, không tin trên đời có cảnh sắc phồn hoa mỹ lệ như vậy.

Hôm nay có lẽ là phải vĩnh biệt rồi!Trong chớp mắt, ký ức xưa kia tuôn vào não hải, lại theo gió đêm bay xa, cô bé tựa nhánh liễu rút cành nhanh chóng lớn lên thành người, thẳng đến lúc này.

Nàng nhàn nhạt khẽ cười, bỏ xuống sinh tử, thản nhiên, sừng sững đứng giữa mọi người, như một thần nữ, lẫm liệt không thể xâm phạm.

Nụ cười gằn trên mặt Ác Phong càng lúc càng to, cuối cùng nhịn không được mà ôm bụng cười lớn, vừa cười vừa gầm gào như chó cắn, giơ hai tay ra xoay một vòng:"Ha, ngươi nói cho ta xem yêu nghiệt kia ở đâu? Không phải nói chỉ nháy mắt hắn sẽ đến cứu ngươi ư? Sao đã qua lâu thế này, còn không thấy bóng dáng của hắn!" Lại áp sắt đến trước người Thu Hải Đường: "Ngươi sẽ không nói dối để lừa chúng ta chứ, nhanh chóng thừa nhận đi! Này, tiểu súc sinh, cảm giác bị nữ nhân lừa thế nào?"Mọi người cũng thả lỏng ra, đều dồn dập nghị luận: "Bắc Nguyệt sao có thể tới cơ chứ, cuối cùng thì nàng cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

" "Thôi, việc của Vân Vũ môn cũng không liên quan đến chúng ta!" "Lý thống lĩnh khó mà chịu đựng nổi!"Vưu mỗ mỗ thì càng tức giận không vui: "Trẻ ranh thật sự biết làm loạn, Lý thống lĩnh, đây là việc nhà của Vân Vũ môn chúng ta, mời ngươi tránh ra đi!"Đột nhiên Lý Thanh Sơn chỉ về phía sau Ác Phong, la lớn một tiếng: "Bắc Nguyệt!"Ác Phong sững một cái, híp mắt nói: "Ngươi nghĩ ta là con nít ư? Còn muốn dùng cái chiêu này.

"Đột nhiên phát hiện sân thượng nháy mắt đã trở nên an tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Lý Thanh Sơn chỉ, sau đó từng người đứng im như phỗng như trúng Định Thân chú, biểu tình trên mặt vặn vẹo biến ảo, kinh hoàng, sợ hãi, run rẩy…Vưu mỗ mỗ thì càng như một con gà mái già sợ hãi, thân hình rụt lại trông lại càng lùn đi.

Ác Phong từ từ quay đầu lại…Dưới vành trăng khuyết, tóc đỏ mắt đỏ, nam tử tuấn mỹ không tỳ vết đang đứng bên lề sân thượng, ánh trăng tựa cũng bị nhiễm đỏ.

Phía sau lưng hắn là biển đèn lộng lẫy, tóc dài và y sam tung bay trong gió.

Sóng thần ập đến trong yên lặng.

Bắc Nguyệt giáng lâm.

Ác Phong cảm thấy huyết dịch toàn thân đang cuồn cuộn lên.

Trái tim lại lạnh ngắt đi, mở mồm ra nhưng không thốt nên lời.

"Này, nữ nhân, gọi ta có việc gì đó?"Bắc Nguyệt dùng đôi mắt đỏ rực quét một vòng sân thượng, cuối cùng nhìn vào trên người Thu Hải Đường.

Những người tu hành gặp phải đôi mắt đỏ rực kia liền tựu nhịn không được mà rụt về phía sau, roạt một tiếng, lui lại một vòng lớn, cứ như là ánh mắt của Bắc Nguyệt có ẩn chứa yêu thuật gì đó không thấy được.

"Bắc Nguyệt.

"Thu Hải Đường không khỏi bước lên một bước.

Không biết nên trả lời thế nào, nàng vốn là đã quyết định sẽ chết, nhưng cứu tinh do nàng bịa ra lại vụt một cái từ trên trời giáng xuống, làm tinh thần của nàng cũng hoảng hốt một chút, thậm chí nghi ngờ ký ức những năm trước của mình có vấn đề.

Trong mắt người khác, tự nhiên là biểu hiện của nữ tử gặp được tình lang trong mộng, tâm tình kích động khó mà tự nén.

Mấy tu sĩ hắc y kia thì kinh sợ ra mặt, Ác Phong chảy mồ hôi ướt lưng, hắn ép bản thân phải trấn định lại, trận chiến này tất phải dùng trí, không thể dùng sức, tất phải nhanh chóng chế trụ Thu Hải Đường, để yêu nghiệt kia ném chuột sợ vỡ bình!Dư quang quét ra.

Thật là trời cũng giúp ta, Lý Thanh Sơn không biết từ lúc nào đã lui sang một bên.

Thu Hải Đường đơn độc đứng ở đó, thật kiều nhược như một đóa hoa hải đường.

Liền vội truyền niệm cho mấy tên đồng bọn, chỉ cần một chiêu là có thể chế trụ được nàng!Đang súc thế đợi ra tay, một trận gió nóng phất qua khuôn mặt, Ác Phong trừng mắt, cảm giác thời gian xung quanh như bị dừng lại, duy có một người không chịu ảnh hưởng, Bắc Nguyệt nhàn nhã lướt qua người hắn, đến bên cạnh Thu Hải Đường.

"Không thắng được! Tuyệt đối không thắng được! Đến trốn cũng không thể!" Ác Phong rên rỉ trong lòng.

Bắc Nguyệt tự nhiên như ruồi ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Thu Hải Đường: "Sao không nói chuyện?" Liếc đống vàng bạc châu báu kia một cái: "Những thứ này là sao?"Thu Hải Đường cứng cả người, đôi môi anh đào khẽ mở, ngước nhìn Bắc Nguyệt, ký ức mấy năm trước trở nên vô cùng sống động, hắn cứ như là từ trong ký ức của nàng trực tiếp nhảy ra, nhưng lại không thể nhìn ra được điều gì trong đôi mắt đỏ rực kia.

Chẳng qua đến cái nước này rồi thì vở kịch này không diễn cũng phải diễn, dứt khoát dựa vào người hắn, ngữ khí nũng nịu nói: "Mấy người này muốn ép ta gả cho Ác Đan, vàng bạc này đều là sính lễ cho ta.

"Liền một mạch kể lại đầu đuôi mọi chuyện, đặc biệt chú trọng mô tả cảnh Ác Phong mắng Bắc Nguyệt là yêu nghiệt, cái gì "Yêu nghiệt kia tới ta cũng không sợ", "Gặp sư phó của ta chỉ có nước chạy trốn", tất cả đều kể lại sinh động như thật, tuy không hề nói dối, nhưng khó tránh thêm mắm thêm muối, làm cho bọn Ác Phong càng có vẻ đáng ghét hơn.

Mỗi khi Thu Hải Đường nói một câu, mấy người Ác Phong lại run lên, rõ ràng là từng câu đều đâm trúng tim đen, trong mắt Thu Hải Đường lấp lánh khoái ý vì báo được thù, bất kể Bắc Nguyệt tới đây là vì cái gì, nghe những lời này xong thì mấy người kia khó mà thoát chết!Bắc Nguyệt lặng lẽ nghe xong, không khỏi cười nói: "Ồ, chuyện này thú vị đấy!" Nửa đùa vươn tay vỗ nhẹ gò má bầu bĩnh của Thu Hải Đường, ôn nhu nói: "Để ngươi chịu tủi thân rồi.

""Đây đều là nhầm lẫn, chúng ta không hề có ý đối địch với ngươi, sư phụ của chúng ta là đại tướng quân Ác Đan, cũng ngưỡng mộ đại danh của các hạ đã lâu.

Không nghĩ đến Thu đạo hữu thật sự là hoa đã có chủ, còn nghĩ rằng nàng đang nói đùa, nếu có chỗ mạo phạm thì xin Thu đạo hữu thông cảm!"Ác Phong thay đổi ngay thái độ ngông cuồng vừa nãy, lại trông có vẻ lễ phép lịch sự, xưng Bắc Nguyệt là các hạ, cuối cùng vái thật sâu với Thu Hải Đường, trông rất thành khẩn, đâu còn có chút khí chất lưu manh nói năng không giữ phép tắc nào.

"Đúng vậy, đúng vậy, đều là nhầm lẫn, lão thân đang muốn truyền vị trí môn chủ cho Hải Đường, tiếp tục quay lại núi sâu ẩn tu!"Vưu mỗ mỗ xoa xoa tay, mặt mày tươi cười, lúc Thu Hải Đường kể lại mọi việc cũng không quên nhắc tới nàng, nàng không dám lộ ra chút bất mãn nào, gương mặt già nua cười tươi như hoa, khi nhìn về phía Thu Hải Đường còn có vẻ cầu tình, vô thanh vô tức dùng mị thuật.

Thu Hải Đường không khỏi cảm thấy Vưu mỗ mỗ tuổi tác đã lớn thế này rồi, còn có thể sống được bao nhiêu năm, nàng đến cùng cũng là tiền bối của ta, là vì muốn tốt cho Vân Vũ môn!Đùng! Một cái bạt tai vang dội.

Bắc Nguyệt tiện tay quất một phát lên mặt Vưu mỗ mỗ, một tầng hộ thể linh quang dưới chấn đãng chi lực của Ngưu ma nháy mắt đã nát thành vụn phấn, đầu của nàng lệch sang một bên, gương mặt già nua giương lên, từ trong miệng phun ra mười mấy cái răng.

"Cười xấu chết đi được, ngươi tém tém lại cho ta!" Bắc Nguyệt mất kiên nhẫn nói.

Vưu mỗ mỗ vừa kinh vừa giận, ôm lấy cái mặt đã sưng lên, càng không dám ra tay, cũng không dám cười, ấp úng nói: "Vâng, vâng!"Đùng! Lại là một cái bạt tai vang dội.

Bắc Nguyệt trở tay lại tát Vưu mỗ mỗ một cái, phất phất tay nói: "Thôi bỏ đi, ngươi vẫn nên cười tiếp đi, không cười càng xấu xí!"Vưu mỗ mỗ bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, trong miệng không còn cái răng nào, lúng túng đứng ở đó, khóc cũng không được cười cũng không xong.

Thu Hải Đường cũng hồi thần lại, biết là lại trúng mị thuật, vốn còn rất khó chịu, thấy bộ dạng nhếch nhác của Vưu mỗ mỗ, không khỏi bật cười, nghĩ đến dáng vẻ lúc nàng diễu võ dương oai, bức ép bản thân thì trong lòng vui vẻ thỏa mãn vô cùng.

Đùng! Lại là một cái bạt tai.

Người đất thì cũng có ba phần cục tính, tốt xấu gì đường đường cũng là tu sĩ Kim Đan, Vưu mỗ mỗ giận dữ nói: "Ngươi.

Ta.

""Nếu ngươi thích ta lại đánh cho ngươi xem!"Bắc Nguyệt căn bản không để ý đến Vưu mỗ mỗ, dịu dàng nói với Thu Hải Đường, không thể học theo Châu U vương đốt lửa hiệu trêu đùa chư hầu, nhưng tiện tay đánh mấy cái bạt tai thì vẫn rất đơn giản.

"Không cần đâu.

"Thu Hải Đường cúi đầu khẽ nói, gò má hơi ửng đỏ, biết là hắn đang trút giận cho mình, trong lòng không biết là cảm động hay là gì, có chút nhức đầu chóng mặt.

Một khắc trước nàng còn bị Vưu mỗ mỗ bức bách, bị Ác Phong nhục mạ, bị mọi người bỏ mặc, duy chỉ có Lý Thanh Sơn chịu tới giúp nàng.

nghĩ tới đây, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đã lui ra xa, mỉm cười gật đầu với nàng.

Quay đầu lại, ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều tràn ngập sợ hãi, chỉ sợ nàng nói một câu chỉ đến bản thân mình, dù là may mắn không chết, chịu mấy cái bạt tai thì cũng mất hết mặt mũi.

Đặc biệt là bọn Ác Phong thì càng mặt vàng như đất, hoảng sợ như chó nhà có tang.

Lại thấy thần tình của Hoa Thừa Tán cực kỳ phức tạp, nàng cười xán lạn, đã không còn vương vấn, phát giác trong lòng mình lại có chút đắc ý, "Hừ, đi mà nhớ Cố Nhạn Ảnh của ngươi đi nhé, lão nương cũng không phải không có ai cần!"Thu Hải Đường khẽ cắn môi, kéo kéo vạt áo của Bắc Nguyệt, chỉ chỉ vào bọn Ác Phong: "Còn có họ!"Trong lòng mấy người Ác Phong không ngừng mắng nữ nhân ti tiện, trên mặt lại cười khan: "Nếu các hạ không chịu bỏ qua cho chúng ta, sư phụ Ác Đan của chúng ta, còn có hoàng tử Tự Khánh, đều sẽ không chịu để yên cho ngươi đâu, sao phải vì một chút nhầm lẫn mà náo đến bước này?"Bắc Nguyệt khoát khoát tay: "Nếu đã là nhầm lẫn, các ngươi còn không mau cút đi!"Mấy người Ác Phong nghe thấy lời này thì vui mừng quá đỗi, như được đại xá, trong lòng nói: "Hừ, quả nhiên còn có chút kiêng dè, yêu nghiệt này tương lai tất chết không tử tế!" Muốn đôi co thêm mấy câu mà lại không dám, chắp tay quay người đi luôn.

Thu Hải Đường trong lòng có chút không cam, nhưng nàng không quên hiện tại đang là làm trò, nếu như nói lời không thích hợp, chọc hắn không vui, vậy thì lợi bất cập hại.

"Đợi đã!" Bọn Ác Phong đã đi đến rìa sân thượng, đi thêm mấy bước sẽ là rồng về biển lớn, hổ nhập thâm sơn, sau lưng lại vang lên tiếng của Bắc Nguyệt đáng ghét, nuốt một ngụm nước bọt, quay người lại: "Các hạ còn có gì phân phó?""Các ngươi quên đem theo sính lễ rồi!" Bắc Nguyệt liếc nhìn những vàng bạc châu báu kia.

Bọn Ác Phong thở phào trong lòng, quay lại đang định cất những vàng bạc châu báu như ngọn núi nhỏ này vào trong bách bảo nang, chỉ nghe Bắc Nguyệt lại nói: "Đợi đã, các ngươi cứ thế mà đem đi à?""Các hạ muốn chúng ta đem đi như thế nào?"Bắc Nguyệt hất cằm về phía đống vàng bạc châu báu kia: "Ăn hết đi!""Cái gì!" Ác Phong giận dữ, những vàng bạc châu báu này làm sao có thể ăn được.

Bắc Nguyệt mỉm cười nói: "Lời bản thân nói ra thì phải tự nuốt về, đồ bản thân mang tới thì tự ăn hết đi, bớt một thỏi bạc cũng không được!"Trên mặt Thu Hải Đường chợt hiện ra nụ cười lay động lòng người, đồng ý mà nói:“Ý kiến hay!”Vẻ mặt Ác Phong nhăn nhó, trán nổi gân xanh:“Bắc Nguyệt, người đừng bắt nạt người ta quá mức!”“Bắt nạt người ta quá mức? Ngươi đang nói ta hả?”Bắc Nguyệt hỏi Thu Hải Đường ở bên cạnh:“Ngươi có cảm thấy ta bắt nạt họ không?”“Đương nhiên là không rồi!”“Vậy ta phải bắt nạt họ hẳn hoi mới được, ăn cho ta!”Bắc Nguyệt nắm lấy một thỏi vàng ròng rồi tiện tay ném ra ngoài.

Tuy phân thân ảnh trong gương chỉ có được vài phần sức mạnh của hắn, nhưng ngay cả khi Ngưu Ma Đại Lực bị giảm sức mạnh thì nó cũng vẫn đáng sợ như cũ.

thỏi vàng ròng vặn vẹo biến dạng trong nháy mắt khi bị ném mạnh ra ngoài, hóa thành một vệt kim quang xuyên thủng pháp khí hộ thể của một tên tu sĩ áo đen, sau đó lại xuyên qua thân thể tên đó.

Tên tu sĩ áo đen không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn chỗ trống trên ngực mình rồi hét lên thảm thiết, đó không phải là tiếng hét đau đớn mà là tiếng hét sợ hãi thì đúng hơn.

Hắn không sợ chết trận khi đánh chém với người ta, nhưng loại cảm giác bị nghiền ép đơn giản như này lại đánh bay hết mọi dũng khí của hắn.

Thỏi vàng ròng bay về phương xa, chỉ nghe thấy tiếng rít gào sắc bén vang bên tai, cuồng phong phần phật trên yêu đài.

Sắc mặt đám tu sĩ đều biến đổi, chỉ là một thỏi vàng ròng mà vào tay Bắc Nguyệt cũng thành vũ khí giết người sắc bén đáng sợ như thế, giết tu sĩ Trúc Cơ tựa như giết gà thịt chó.

“Liều mạng với hắn!”Ác Phong hét lớn một tiếng, nhưng trong giọng nói chẳng có chút sức mạnh nào.

“Xem ra các ngươi không chịu ngoan ngoãn ăn đồ ăn, vậy ta đành giúp các ngươi thôi.

”Đôi cánh rực lửa lộng lẫy xòe rộng ra ở phía sau Bắc Nguyệt, ở trong mắt của người đứng xem xung quanh, hắn chia thành năm phần chỉ trong chốc lát rồi cùng xuất hiện ở bên cạnh năm người Ác Phong, sau đó ra chiêu với từng người, có thể là tiện tay vỗ một cái, có thể là nhấn nhẹ.

Năm tu sĩ áo đen vừa nhảy lên để liều mạng một lần thì đều ngã lộn nhào lên mặt đất, nhưng họ cũng không bị thương tí nào, chỉ bị sức mạnh của Linh Quy trấn áp lại linh lực hoặc thậm chí là thân thể.

Tất cả đều mở to hai mắt, không thể động đậy, pháp khí và túi Bách Bảo trên người đều bị Lý Thanh Sơn tiện tay lấy đi.

Ác Phong ngồi phịch lên đất:“Hôm nay rơi vào tay ngươi là do số mệnh huynh đệ bọn ta không tốt, ngươi muốn chém muốn giết gì thì làm đi!”Bắc Nguyệt khen một câu:“Được! Ta rất kính nể nam nhân như ngươi, ta cũng không muốn giết hay chém ngươi, chỉ muốn cho các ngươi ăn mà thôi!”Cánh hỏa diễm ở phía sau giương lên, đống vàng bạc châu báu tựa như ngọn núi nhỏ kia bất chợt hòa tan thành dạng lỏng, trôi nổi ở giữa không trung, biến ảo không ngừng.

Ngón tay Bắc Nguyệt hơi nhúc nhích, năm dòng chất lỏng từ vàng bạc nóng rực kia lập tức dâng tuôn về phía năm người Ác Phong.

Họ cắn chặt răng, ngậm chặt miệng, nhưng môi và răng bị hòa tan chỉ trong nháy mắt, một dòng chất lỏng nóng bỏng rót thẳng vào phế phủ.

Đống vàng bạc châu báu mà họ dùng để sỉ nhục Thu Hải Đường giờ lại thành bùa đòi mạng của họ.

Tuy thân thể họ đều cường hãn và sức sống mạnh mẽ, nhưng không thể sử dụng linh lực thì sao có thể chống lại dòng chất lỏng vàng bạc nóng rực này, trái lại thân thể cường hãn còn kéo dài thời gian đau đớn hơn.

Khói trắng vọt lên trong tiếng xẹt xẹt, chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy mùi khét.

Chất lỏng từ vàng bạc thiêu đốt phế phủ, chảy khắp toàn thân.

Lý Thanh Sơn lại thổi một hơi khiến dòng chất lỏng từ vàng bạc chợt đông đặc lại, biến họ thành năm chiếc khuôn vàng.

Thủ đoạn yêu ma tàn nhẫn lần này càng làm cho đám tu sĩ ở đây không dám thở mạnh lấy một cái, nhưng cũng có nhiều người khen hay trong lòng:“Ai bảo các ngươi ngông cuồng như vậy, không để bọn ta vào trong mắt, quả nhiên không được chết tử tế!”Bắc Nguyệt quay người lại nói với Thu Hải Đường:“Hết tức chưa?”Thực ra hắn đang trút giận cho chính mình, cái đám tiểu súc sinh này cứ sủa không ngừng, giờ thì biết tích khẩu đức quan trọng cỡ nào rồi chứ! Ta làm thịt đám chó con các ngươi rồi lại đi làm thịt lão chó già Ác Đan kia.

Thu Hải Đường vô cùng cảm động:“Hết rồi.

”“Muốn giết kẻ này không?”Bắc Nguyệt vươn tay ra chỉ, Vưu bà bà bị nóng nên nhảy cẫng lên rồi cất cao giọng nói:“Bắc Nguyệt đại nhân tha mạng! Bắc Nguyệt đại nhân tha mạng!”Cuối cùng Thu Hải Đường vẫn không đành lòng, nàng cũng không biết có phải do tác dụng của mị thuật vẫn còn ảnh hưởng hay không mà nàng chỉ cắn môi rồi khẽ lắc đầu.

“Thế thì buông tha cho nàng đi!”Vưu bà bà mừng rỡ, Bắc Nguyệt lắc mình tới trước mặt nàng, chóp chặt cổ họng nàng rồi nhẹ nhàng vặn một cái, chỉ thấy một chiếc đầu già nua bay lên cùng với tiếng hét lớn:“Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!”Thấy nàng muốn bạo nổ Kim Đan, một tay khác của Bắc Nguyệt chọc vào trong bụng nàng và móc Kim Đan ra.

Sau đó, hắn lại lấy túi Bách Bảo của nàng, tiện tay nhét thi thể vào trong túi Bách Bảo, tích góp chút một để tương lai đưa cho Tiểu An làm quà.

Còn năm người Ác Phong kia thì coi như là tác phẩm nghệ thuật, để Ác Đan làm tài liệu tham khảo!Cuối cùng, hắn lại răn rạy Thu Hải Đường:“Đúng là tóc dài thiếu hiểu biết, ngươi buông tha cho nàng thì nàng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”Thu Hải Đường oan ức đáp lại:“Vậy ngươi hỏi ta làm gì?”“Hỏi linh tinh thôi, đi nào!”Bắc Nguyệt đưa tay về phía nàng.

“Đi?”Trên mặt Thu Hải Đường hiện ra vẻ mê man.

“Lẽ nào ngươi muốn ở lại chỗ này?”Bắc Nguyệt nghiêng đầu đi.

“Ta.

Ta.

Ta đi với ngươi!”Thu Hải Đường lớn giọng nói rồi tiến lấy nắm lấy cái tay kia, Bắc Nguyệt thuận thế ôm chặt lấy eo nàng rồi bay lên trời.

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu đài nhanh chóng biến nhỏ dần, chớp mắt một cái đã chẳng thấy rõ ai, chỉ thấy Lý Thanh Sơn phất tay với nàng ở xa xa.

Ngọn hải đăng lộng lẫy của Thanh Hà phủ cũng xa dần, trực tiếp đi vào trong thiên không, chỉ tiếng gió rít gào bên tai.

Nàng quay sang, nhìn gò má của hắn và hỏi:“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”Giọng nói mỏng manh yếu đuối đến mức ngay cả bản thân nàng cũng lấy làm khiếp sợ.

“Đến rồi ngươi khác biết!”“Ngươi muốn bắt ta để làm gì ta?”“Ngươi nghĩ ta bắt ngươi làm gì?”Bắc Nguyệt không khỏi nở nụ cười, nụ cười này khiến Thu Hải Đường cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng vì bị sự tà khí sẵn có của yêu ma che giấu nên nàng không thể đoán ra thân phận thật sự của hắn.

Lý Thanh Sơn là phóng khoáng, còn Bắc Nguyệt lại là làm theo ý muốn, muốn làm gì thì làm.

Thu Hải Đường cảm thấy trái tim đập mạnh liên hồi, không dám nhìn trực diện với hắn:“Ta muốn về động phủ thu dọn đồ đạc một lát!”“Rắc rối thế, động phủ ở đâu?”Thân hình hai người chợt chuyển hướng, bay vút về phía tây nam.

…Sau khi Bắc Nguyệt rời đi, mọi người trên yêu đài đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, tuy rằng từ đầu tới cuối Bắc Nguyệt đều không chĩa mũi nhọn về phía họ, nhưng khí thế hung ác âm trầm lại áp chế gắt gao ở trong đầu mỗi người.

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận về biến cố lúc nãy, Hoa Thừa Tán truyền âm cho Lý Thanh Sơn:“Mong ngươi có thể đối xử với nàng thật tốt.

”Tất cả tâm tư của Lý Thanh Sơn đều ở bên phía phân thân ảnh trong gương kia, cảm nhận thân thể yêu kiều linh lung mềm mại của Thu Hải Đường.

Khi nghe thấy lời kia của Hoa Thừa Tán thì cười không nói gì, cất cao giọng hô:“Mang rượu tới!”Vưu bà bà bị giết còn thì Thu Hải Đường rời đi khiến đám đệ tử của Vân Vũ môn đều hoảng loạn bất an, không dám làm trái mệnh lệnh của Lý Thanh Sơn.

Họ quét tước yêu đài một phen rồi mang rượu ngon món ngon tới, chỉ là không ai dám tới gần mấy Kim Ngân nhân được đúc thành hình kia.

Lý Thanh Sơn giơ cao chén rượu:“Các vị đạo hữu, màn biểu diễn lúc nãy vô cùng đặc sắc, chúng ta tiếp tục uống nào!”Sau khi trải qua biến cố kinh hoàng khi nãy thì đa số mọi người đều không còn hướng uống rượu, nhưng nghe Lý Thanh Sơn nói vậy thì cũng chỉ đành nâng chén, bằng không chẳng phải như bị Bắc Nguyệt dọa sợ mất mật hay sao, còn nghĩ thầm rằng:“Tim của vị Lý thống lĩnh này lớn thật!”Trong thành ở Như Ý quận, trái tim Ác Đan lỡ một nhịp:“Bọn Ác Phong xảy ra chuyện rồi!”Thế là hắn lập tức lên đường tới Vân Vũ lâu Thanh Hà phủ.

Trên yêu đài, tiệc rượu vẫn như cũ, chỉ là lúc mọi người uống rượu đàm luận đều hơi gượng gạo, chỉ có một mình Lý Thanh Sơn thực sự càng uống càng phấn khởi, trông thì như hắn đang uống rượu một mình, nhưng thực tế là người ngồi bên cạnh hắn chưa hề rời đi, trái lại còn càng ngày càng thân mật.

Ác Đan từ trên trời giáng xuống, quét sạch chút nhã hứng uống rượu cuối cùng của mọi người.

Trước hết ánh mắt hắn dán chặt vào Lý Thanh Sơn một cách hung tợn, sau đó rơi vào trên năm Kim Ngân nhân kia:“Chuyện gì thế này, là ai làm!”Không gian hoàn toàn yên tĩnh, làm gì có ai dám trả lời hắn, Lý Thanh Sơn nhấc vò rượu lên rồi đứng dậy, say bí tỉ nói:“Mấy đệ tử của ngươi đến giúp ngươi cưới thế tử, đáng tiếc vị Thu đạo hữu kia lại có nơi gửi gắm trái tim rồi.

Mấy đệ tử kia của ngươi ép bức quá đáng, thế là người ta tìm tới cửa rồi tiện thể ra vài chiêu, kết quả chính là như vậy!”“Là ai? Ngươi nói rõ cho ta, ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!”Sắc mặt Ác Đan đỏ chót, tựa như núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mấy đệ tử này đều là đệ tử đắc lắc nhất của hắn, bồi dưỡng cũng không dễ dàng, vốn tưởng rằng chấp hành một nhiệm vụ như vậy thì chắc chắn chắc ăn, lại không ngờ sẽ gặp phải thủ đoạn hiểm độc thế này.

Bình Luận (0)
Comment