Nhị sư tỷ lạy xong, lại tay năm tay mười mà tát bản thân một bạt tai.
Lý Thanh Sơn lại ra lệnh nói:“Ngẩng đầu lên!”Nhị sư tỷ ngẩng đầu lên, tóc rối tung, hai mắt đầy nước mắt mông lung, tràn đầy vẻ cầu xin thương xót, mà gương mặt lại bị đánh đến đỏ bừng.
“Ai kêu ngươi ngừng, tiếp tục!”“Vâng.
vâng!”Ma tính trong lòng Lý Thanh Sơn bùng cháy mạnh mẽ, tầm mắt bắt đầu trở nên nóng cháy mà tràn ngập tính xâm lược, giống như muốn xuyên thấu qua bộ cung trang của nàng, dưới tình huống như thế, nhị sư tỷ ngược lại không biết cố ý hay vô tình mà ưỡn ngực.
Lý Thanh Sơn liếm môi, thầm nghĩ:“Nếu mình biến tất cả suy nghĩ trong đầu thành hành động thật sự, vậy thì lại càng thú vị rồi.
”Có một câu nói chính là “những chuyện mà pháp luật không cho phép chúng ta làm thường đều là những chuyện vô cùng thú vị”, nếu nói quyền lực tuyệt đối tương ứng với hủ bại tuyệt đối, vậy thì lực lượng tuyệt đối sẽ tương ứng với bạo ngược tuyệt đối.
Nếu như không có vương triều Đại Hạ, không có Ưng Lang vệ, như vậy nơi đây chắc chắn sẽ là một thế giới ma tu tung hoành!Đợi nhị sư tỷ đánh xong một trăm cái tát, Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đặt tay trái lên bả vai nàng, hơi mỉm cười:“Ta đã nghiêm túc suy xét.
Ngươi vẫn là đi chết đi!”Năm ngón tay phải đang nắm một trái tim máu chảy đầm đìa, nhị sư tỷ cúi đầu, trước ngực xuất hiện một cái lỗ máu, vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo, vươn tay bóp chặt bả vai Lý Thanh Sơn, nghẹn ngào nói:“Lý Thanh Sơn, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không thể chết tử tế được!”“Có lẽ có một ngày nào đó ta sẽ thật sự không thể chết tử tế được, nhưng ít nhất lúc ta chết đi, ta sẽ không quỳ lạy người khác, hoặc là tự vả mặt mình! Cảm ơn ngươi đã dâng tặng cho ta một trò hay trước khi chết như thế.
”Lý Thanh Sơn tiện tay tháo túi bách bảo của nàng xuống, sở dĩ không có nương theo cỗ ma tính kia mà muốn làm gì thì làm, cũng không phải là đột nhiên có lòng tốt, mà là Chử Đan Thanh xuất hiện ở phía cuối chân trời, đang nhanh chóng chạy đến“Dựa theo tính cách nhân từ nương tay của Chử tiểu tử kia, nhìn thấy nàng đáng thương chật vật như thế này, hơn phân nửa sẽ không đành lòng, chờ nàng lại lạy thêm vài lần, tự đánh mấy cái tát, nói không chừng sẽ năn nỉ thay cho nàng, đến lúc đó lại giết thì ngược lại làm mình có vẻ quá tàn nhẫn, vẫn là bây giờ giết cho sạch sẽ, nhưng mà đột nhiên lại có chút nhớ Chu Hậu La Ti, rảnh rỗi lại đi thăm nàng đi.
”Chử Đan Thanh đi đến gần, quả nhiên thở dài, thấy nhị sư tỷ quỳ dưới đất, hai má đỏ bừng, nhịn không được nói:“Thanh Sơn, ngươi dùng một chiêu giết chết nàng là được, cần gì.
”“Ta cũng không có nhàm chán đến thế, là nàng ta cực lực yêu cầu, muốn ta tha cho nàng một lần.
Đừng có lề mà lề mề, xử lý sạch sẽ một phiền phức, mau đi về uống rượu chúc mừng!”Lý Thanh Sơn cũng không cảm thấy hắng ngang ngược, cười vỗ vai Chử Đan Thanh.
Mỗi người đều có tính cách riêng, nếu Chử Đan Thanh không phải cái loại người luôn thích đồng tình kẻ thù thì cũng sẽ không thẳng thắn thành khẩn với hắn như thế.
Lại xử lý xong một ân oán, tâm trạng của hắn rất vui vẻ.
Chử Đan Thanh yên lặng thu xác chết nhị sư tỷ lại:“Ai dà, đồng môn tương tàn, thật sự không phải là thứ mà ta muốn, bọn họ mưu đồ gây rối, cũng coi như là trừng phạt đúng tội, Thanh Sơn, lần này nếu như không nhờ ngươi, chỉ sợ ta cũng khó tránh thoát độc thủ của bọn họ.
”“Còn có ai biết được bí mật của họa trủng không?”Lý Thanh Sơn lại hỏi.
“Cái này.
chuyện này rất quan trọng, có lẽ bọn họ sẽ không nói cho người khác đâu! Hơn nữa cho dù có người biết được, chỉ cần không đến hại ta, sao ta lại có thể vì một bí mật mà đi giết người diệt khẩu chứ?”Chử Đan Thanh thấy trên người Lý Thanh Sơn dạt dào sát khí, chỉ sợ hắn lại nổi lên sát tính, muốn đại khai sát giới, đến cả người thân, đệ tử của ba vị sư huynh sư tỷ cũng không muốn buông tha.
“Ngươi đang nghĩ cái gì đó? Ta đường đường là thống lĩnh Xích Ưng, sao có thể làm mấy chuyện đó được, chỉ là hỏi ngươi một câu để chuẩn bị sẵn sàng từ sớm mà thôi!”Đúng là ngay lúc nãy Lý Thanh Sơn cũng có suy nghĩ diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nhưng cũng chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi.
Nói đến cùng thì đây vẫn là chuyện của Chử Đan Thanh, nếu Chử Đan Thanh đã nói như thế, hắn cần gì phải làm chuyện dư thừa chứ.
Hai người quay trở về bách gia kinh viện, tin tức Lý Thanh Sơn đột phá Trúc Cơ hậu kỳ được lan truyền một cách nhanh chóng, lại một lần nữa làm bách gia kinh viện giật mình, tốc độ tu hành như thế này thất ự là quá làm người ta giật mình, thì ra hắn nói muốn đột phá cảnh giới Kim Đan trước khi ba mươi tuổi cũng không phải là ăn nói ngông cuồng!Lý Thanh Sơn ứng phó một đám người đến chúc mừng xong, lại gọi mấy người Hoa Thừa Tán, Hàn Thiết Y đến rừng trúc trên đảo Vân Hư ngồi dưới đất tụ tập ăn tiệc.
Lý Thanh Sơn nâng chén nói:“Lần trước có quá nhiều người không liên quan, lại có đám chó con Ác Phong kia đến kiếm chuyện, không thể uống thỏa thích, hôm nay mấy người chúng ta không say không về!”Uống được ba vòng rượu, Lý Thanh Sơn đã uống hết mấy bình, thấy Hòa Thừa Tán cứ ngập ngừng muốn nói lại theo, lập tức kéo hắn đến bên hồ:“Ngươi đang lo cho nàng đúng không!”“Ừ, nàng có khỏe không?”“Yên tâm, ta đã sắp xếp nàng ở lại một nơi an toàn, nếu ngươi muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi, yên tâm, ta còn chưa kịp làm cái gì, chờ đến khi ta thật sự làm cái gì thì coi như thật sự không còn kịp nữa rồi.
”Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười nói.
“Không cần, trên người ta có quá nhiều trách nhiệm, mà ta lại quá yêu ớt, phiền ngươi chuyển lời giúp ta, cứ nói.
ta rất xin lỗi nàng.
Đợi kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp tình ý của nàng.
”Hoa Thừa Tán vô cùng áy náy nói.
“Được rồi được rồi, đêm nay có rượu đêm nay say, có hoa cần hái thì cứ hái, ngươi lại nhàm chán nói kiếp sau gì gì đó nữa, cho ngươi tự phạt ba ly, không, ba bình!”“Các ngươi lén lút ở chỗ này nói cái gì đó?”Chử Đan Thanh mặt mày đỏ ửng từ trong rừng trúc đi ra, tửu lượng của hắn cũng đã tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.
Tối nay cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, giết chết ba vị sư huynh sư tỷ kia, đương nhiên cũng có chút đồng tình và không nỡ, nhưng dù sao thì vui sướng và hưng phấn lại chiếm phần hơn.
Chử Sư Đạo thất ý ẩn cư trong núi rừng, cũng có liên quan rất lớn đến ba tên nghịch đồ này, coi như là thanh lý môn hộ.
“Đương nhiên là nói chuyện nữ nhân mà ngươi thích nhất, đi thôi, đi về uống tiếp!”Lý Thanh Sơn cười ha ha đánh trống lãng, ôm bả vai của hai người, lại đi về mảnh đất trống trong rừng.
Rừng trúc sâu kín, ánh trăng che phủ.
Hàn Thiết Y cầm bình rượu, ngồi dựa vào một khối đá xanh, vẻ mặt lạnh lùng ít nói ít cười, yên lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Tiếng đàn thanh y, Cầm Tâm ngồi ở trước bàn đánh đàn, mười ngón tay nhẹ nhàng gẩy, tiếng đàn liên miên không dứt, giống như một dòng suối trong, làm người ta quên đi ưu phiền.
Trải qua một đoạn thời gian vất vả tu luyện, cuối cùng nàng cũng đã Trúc Cơ thành công, trở thành gia chủ nhạc gia.
Giác Tâm cầm tràng hạt trong tay, nghiêng tai lắng nghe, uống nước trong.
Người ở đây đều là tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi, mà những người lớn tuổi như Liễu Trường Khanh đều tự giác không đến tham dự, thấy ba người Lý Thanh Sơn quay về, sôi nổi chào hỏi.
Đặc biệt còn cực kỳ để ý đến Lý Thanh Sơn, tuy rằng ở nơi đây ai cũng đều là người có tài, nhưng còn không biết cách cảnh giới Kim Đan bao xa, vẫn còn chưa xác định được có thể vượt qua thiên kiếp lần thứ hai hay không.
Chỉ có một mình hắn là thật sự sờ đến bên cạnh cảnh giới Kim Đan, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế.
Vốn dĩ hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả mọi người, nhưng mọi người lại đều loáng thoáng coi hắn là người dẫn đầu, tuy rằng còn có chút người rụt rè, không đến mức nịnh bợ xu nịnh, nhưng đều thành tâm muốn làm quen.
“Các ngươi đi ra ngoài một chút này cũng đã bỏ lỡ mất một đoạn khúc lớn, có cần ta đánh lại một lần hay không?”Cầm Tâm đánh đàn cười nói, tuy trong miệng nói là các ngươi, nhưng hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào trên người Lý Thanh Sơn.
Ngụy Ương Sinh nói:“Cầm Tâm ngươi bất công quá đó, vậy chẳng phải chúng ta lại phải nghe lại một lần sao!”Cầm Tâm nói:“Ngươi có thể phong bế thính giác lại trước, chờ ta đàn xong lại kêu ngươi!”“Không được, như vậy lại càng thiệt.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Nếu Cầm Tâm ngươi không nói, ta cũng không nghe ra được là thiếu mất một đoạn hay nhiều thêm một đoạn, ngươi cứ tiếp tục đàn tiếp đi.
”Mà Hoa Thừa Tán vẫn luôn nho nhã không ngờ lại thật sự đi đến bên cạnh bình rượu, uống một hơi hết ba bình, làm cho mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Chử Đan Thanh lớn tiếng nói:“Một ngày tốt cảnh đẹp như thế này, trai tài gái sắc, có thể vẽ lại vào tranh!”Trong lúc nói chuyện, lập tức lấy ra bút vẽ thuốc màu, bắt đầu cầm bút vẽ lên, bút rơi xuống giấy, rồi lại dừng lại, lắc đầu nói:“Còn thiếu một thứ!”“Thiếu cái gì!”“Chỉ có tiếng đàn, không có kiếm khí.
”“Còn phải có thơ từ ca phú!”Ngụy Ương Sinh rút kiếm nhảy bật lên, ngâm thơ múa kiếm, kiếm khí kiếm thế, buông mà không bỏ, giống như rồng trở mình.
Lý Thanh Sơn cũng khẽ gật đầu, kiếm pháp nho gia đúng là không phải dạng thường, đi đến bên cạnh Hàn Thiết Y ngồi xuống, cười nói:“Thiết Y, nghe nói ngươi dạo gần đây rất là hạnh phúc, nhưng mà đừng có tổn hại quá nhiều tinh khí, ở Cửu phủ diễn võ làm cho hàn gia mất mặt!”Hàn Thiết Y khinh thường liếc nhìn hắn:“Nếu như ngươi hâm mộ thì cũng có thể như thế.
”Lý Thanh Sơn nói:“Nhưng không có ai bảo ta sinh nhiều con, Cửu phủ diễn võ lần này chỉ sợ sẽ không đơn giản như thế, ngươi phải chuẩn bị cho sẵn sàng.
”“Ngươi cũng thế, có mệnh lệnh của đại tướng quân vương, Ác Đan tạm thời còn không dám làm gì với Hàn gia, nhưng nếu như có cơ hội thì nhất định sẽ tìm mọi cách dồn ngươi vào chỗ chết, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn không phát tác mới là đáng sợ nhất, ta cũng không muốn tỷ tỷ của ta còn chưa vào cửa đã bị coi là quả phụ.
”“Yên tâm, ta cũng coi như là con rể Hàn gia!”Đúng lúc này, Chử Đan Thanh cũng vẽ xong nét bút cuối cùng, hoàn thành bức tranh Rừng trúc dạ yến.
Mọi người vây quanh qua xem xét, chỉ thấy dáng điệu gương mặt của mỗi người đều được vẽ vào bên trong tranh, sinh động như thật.
Thứ kỳ diệu nhất chính là còn có thể nghe được tiếng đàn du dương, nhìn thấy kiếm khí bay múa.
Cầm Tâm nhịn không được hỏi:“Đan Thanh, sao tối hôm nay ngươi lại hưng phấn đến thế, còn không mau nói cho chúng ta, ngươi và Thanh Sơn cùng nhau đi làm cái gì đó?”Chử Đan Thanh đầu óc tỉnh táo lại, không khỏi nhìn về phía Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn hơi gật đầu, cái chết của ba tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải là việc nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, cố tình giấy diếm ngược lại càng có vẻ có tật giật mình hơn.
Chử Đan Thanh nói ngắn ngọn lại đầu đuôi mọi chuyện, nhưng giấu đi bí mật của họa trủng, còn có việc tử phù, đợi hắn nói xong xuôi, trong rừng trúc hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng gió rít xuyên rừng mà qua.