Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1204 - Chương 1213: Hí Kịch

Chương 1213: Hí Kịch

"Đương nhiên không phải, chẳng qua ta thân là hoàng tử, muốn cùng người khác kết nghĩa huynh đệ, phải được hoàng thất đồng ý.

" Sắc mặt Bắc Nguyệt lập tức âm chuyển trời quang, nở nụ cười: "Thì ra là thế, nhưng nam nhi hào sảng, không so đo những hư lễ kia, ngươi để cho hoàng thất kia nhanh chóng đồng ý là được, hiền đệ, ta lớn tuổi ngươi một chút, vậy không khách khí tự xưng là một tiếng ngu huynh, ha ha ha!” Đoàn người lại trở lại bên trong Phi Vân Đài, Bắc Nguyệt buông cổ Tự Khánh ra, đi tới trước mặt Cố Nhạn Ảnh, cúi người đè bàn lại, ẩn ý đưa tình nói: "Nhạn Ảnh, ngươi cũng tới rồi!” Cố Nhạn Ảnh cười mà không nói, truyền âm nói: "Lý Thanh Sơn, đừng quên ngươi đã đồng ý!” “Xí, nhàm chán!”Bắc Nguyệt đứng thẳng dậy, quay đầu hỏi: "A Đan, mỹ nhân mà ngươi nói đâu? Mau để cho các nàng đi lên, chúng ta đánh giá tỉ mỉ một phen.

” Ác Đan có hơi sửng sốt, mới hiểu được A Đan là đang gọi mình:"Mỹ nhân lên đi!” Bắc Nguyệt không chút ngại ngùng mà ngồi chen một chỗ với Tự Khánh, bỗng nhiên nhướng mày, chỉ vào Lý Thanh Sơn đứng ở giữa nói: "Ngươi là ai? Đừng có đứng chắn ở đấy như cái cột thế chứ, tránh đi, di chuyển đi, nhìn ngươi có chút quen mắt, ngày đó ta đã thấy ngươi ở trên Vân Vũ lâu rồi, ngươi tên là Lý Thanh Sơn?” "Đúng vậy.

" Lý Thanh Sơn hơi khom người, thầm nghĩ: Ta xem như là tướng thanh đơn hay là tướng thanh đôi đây? Bắc Nguyệt nói: "Ngươi đứng ở đây làm gì, dựa vào tu vi của ngươi, còn chưa đủ tư cách đâu!”Lý Thanh Sơn nói: "Ta bị hoàng tử điện hạ triệu tập, nói ta ngày đó ở trên Vân Vũ lâu cấu kết với yêu, yêu tộc, giết mấy đệ tử của Ác Đan đạo hữu.

” Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung lên người Ác Đan, vừa rồi, tội danh của Lý Thanh Sơn, hay là cấu kết với Bắc Nguyệt, nhưng trong nháy mắt, Bắc Nguyệt đã kết thành minh ước với Tự Khánh, nếu nói thẳng là cấu kết với yêu nghiệt thì hiện giờ ai mới là người cấu kết với yêu nghiệt đây? “Lý Thanh Sơn, ngươi câm miệng cho ta!”Ác Đan như người câm ăn phải Hoàng Liên, có khổ lại nói không nên lời.

"Hả? Có chuyện gì vậy? A Đan huynh đệ vẫn còn nhớ à! Người là ta giết, ngươi có lời gì nói trực tiếp với ta là được, nếu ngươi cảm thấy không hả giận, ta cho ngươi đánh ba quyền là được rồi!"Bắc Nguyệt nhướng mày, kéo quần áo ra, lộ ra lồng ngực trần trụi.

"Ha ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, loại chuyện nhỏ này, sao ta có thể để tâm được chứ, chẳng qua là ta thấy tiểu tử này không vừa mắt mà thôi.

" “Vậy thì tốt rồi, chúng ta làm một chén này, cười một cái hận thù tan biến!”Bắc Nguyệt giơ chén rượu lên cụng chén với Ác Đan, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó có mất kiên nhẫn nói với Lý Thanh Sơn: "Không có chuyện của ngươi nữa, còn không mau đi xuống, đúng rồi, Hải Đường nói, bảo ta cảm ơn ngươi!” Hắn sờ sờ trên người, đối với Tự Khánh nói: "Đúng là không khéo, hôm nay ra ngoài quá gấp, không mang theo cái gì, hiền đệ ngươi có đồ chơi gì, tùy tiện thưởng cho hắn hai món, để cho hắn mau chóng đi xuống đi!” “Rõ ràng là ngươi sợ chúng ta ra tay giết chết phân thân của ngươi, mới đi mà không mang đồ thì có!”Trong lòng Tự Khánh hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng lại cười nói: "Cái này thì dễ thôi!”Hắn lấy từ trong tu di chỉ hoàn ra vòng tròn màu đen giao cho Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt cầm lấy chơi một chút, trong lòng khẽ động: "Cái này không phải pháp khí, mà là ma khí!"Tuy rằng ma tính che giấu cực sâu, nhưng không thể gạt được cảm giác từ Trấn Ma đồ lục mà hắn tu luyện.

Quả nhiên tên hỗn đản Tự Khánh này không có hảo tâm gì, ma khí chỉ có ma tộc mới có thể sử dụng, thường thì người tu hành bình thường không biết mà tự tiện luyện hóa rất có thể sẽ dẫn đến ma tính nhập thể, tẩu hỏa nhập ma! Bây giờ cho ta là tốt nhất.

Bắc Nguyệt tiện tay ném vòng tròn màu đen cho Lý Thanh Sơn: "Cầm đi!” Lý Thanh Sơn nói: "Vô công bất thụ lộc, vật này ta không dám lấy!” Bắc Nguyệt lập tức lộ vẻ không vui: "Thứ ta đưa mà ngươi dám cự tuyệt? Chẳng lẽ còn có si tâm vọng tưởng gì nữa!” Lý Thanh Sơn "bất đắc dĩ" đành phải nhận vòng tròn màu đen, lui xuống Phi Vân Đài.

Lý Thanh Sơn quay đầu lại nhìn Phi Vân Đài một cái, hắn xoay người lại, khóe miệng nhếch một nụ cười thần bí:"Hừ, ngày đại hỉ, vậy ta sẽ cho ngươi vui vẻ một chút!” “Thanh Sơn, ngươi không sao chứ!”Hàn Quỳnh Chi nghênh đón.

“Không có việc gì, điện hạ đối xử với ta rất tốt, còn tặng cho ta một món đồ!”Lý Thanh Sơn cười giơ vòng tròn màu đen trong tay lên.

Hàn Quỳnh Chi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, Lý Thanh Sơn nói: "Chúng ta đi thôi!” "Ta còn muốn duy trì trật tự, ngươi mau đến chỗ Liễu tri phủ luôn đi, lát nữa đi dạo cùng ta một chút.

" Bạch Lang Vệ đều hai một tổ tuần tra xung quanh, cách đó không xa là một nữ tử mặc trang phục Bạch Lang Vệ đang chờ Hàn Quỳnh Chi, thấy Lý Thanh Sơn nhìn lại, gật đầu chào hỏi hắn, Lý Thanh Sơn còn cười: "Ngươi mau đi đi, bằng hữu của ngươi đang chờ đấy!” Ở trước Phi Vân Đài là một quảng trường rộng lớn, tổng cộng chia làm chín trận tuyến, do tri phủ các phủ suất lĩnh, Xích Ưng thống lĩnh cùng thống binh tướng quân được chia sang hai bên trái phải, mà trong mỗi trận tuyến lại chia làm hơn mười loại hình dạng khác nhau, đó là các đệ tử mặc trang phục của các nhà.

Hơn nữa ở xung quanh còn có tu sĩ các môn phái đứng xem, hơn vạn người cũng không chật chột chút nào.

Lý Thanh Sơn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người tu hành như vậy đứng cùng một chỗ, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên là một sự kiện lớn!” Hắn xuyên qua quảng trường, phát hiện trận liệt Thanh Hà phủ là nhỏ nhất trong cửu phủ, kém xa vẻ nhân đinh thịnh vượng của các phủ khác, nhưng cũng bởi vì trải qua chiến tranh tẩy lễ, đệ tử Thanh Hà phủ có khí chất cùng phong mang khác biệt.

Mà hắn đi tới đâu, nơi đó lập tức an tĩnh lại, mọi người đều ngừng nói chuyện phiếm, ánh mắt tập trung hết vào hắn: thoạt nhìn lại cảm thấy tướng mạo hắn không khiến người kinh ngạc, khuôn mặt màu đồng vẫn có vẻ rất trẻ tuổi, thế nhưng bởi vì phong sương mài giũa mà có một loại trầm ổn vượt qua tuổi tác, nhưng vẫn góc cạnh rõ ràng như cũ, có vẻ cương nghị mà gần như kiệt ngạo.

Hình thể hắn cao lớn cường kiện, bước đi thong dong, vẻ mặt cũng không cuồng ngạo như trong truyền thuyết.

Đầu hơi rũ xuống, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Nhưng trong ánh mắt di chuyển, mọi người đều cảm thấy hắn không hề đặt mình vào mắt, tựa như mãnh hổ yên tĩnh đi trong rừng rậm, có tự nhiên nhẹ nhàng.

Gia chủ các phủ đều có chút lo lắng: "Thanh Hà phủ có người này, chỉ sợ đại diễn võ cuối cùng sẽ không được khả quan!"Đặc biệt là các gia chủ của Tiểu Thuyết gia lại càng trầm ngâm suy nghĩ về diễn võ của Tiểu Thuyết gia.

Làm thế nào để hạn chế sức mạnh của người này.

Mà điều đệ tử tầm thường nghĩ chính là, mấy năm trước hắn cũng chỉ là một tiểu tốt vô danh không có bối cảnh, chuyện hắn có thể làm được, chưa chắc ta đã không được, bởi vậy dấy lên một phen hùng tâm tráng chí.

"Quỳnh Chi, Thanh Sơn nhà ngươi đã sắp là Trúc Cơ đỉnh phong rồi! Tốc độ tu hành thật sự kinh người.

Nghe nói khi đó là Hàn sư muội ngươi chủ động theo đuổi, ánh mắt nhìn người của ngươi thật khiến sư tỷ thán phục, có diệu chiêu gì truyền thụ không có, gần đây trong nhà cũng đang bức bách ta thành hôn, rõ ràng là xem thường cô nãi nãi đây mà!” Đinh Mẫn lộ vẻ buồn rầu, sau khi Hàn Quỳnh Chi trở thành Bạch Lang Vệ, chính là do nàng dẫn dắt làm quen hoàn cảnh, từ đó hai người bèn kết làm bạn tốt.

Nàng cũng xuất thân thế gia, nếu ở trên tu hành đạo không cách nào tiến thêm một bước thì cũng có trách nhiệm vì gia tộc sinh con nối dõi.

"Ta nào có ánh mắt gì, chỉ là thích mà thôi.

" Ánh mắt của Hàn Quỳnh Chi rời khỏi Lý Thanh Sơn, hiên ngang cười: "Đinh tỷ, ngươi biết tính cách của ta mà, nếu đã thích thì cái gì cũng bất chấp.

” "Đây là phúc phận của ngươi, thật hâm mộ Tiền Dung Chỉ a! Thế nhưng có thể được Cố thống lĩnh nhận làm đệ tử, Thanh Sơn nhà ngươi rất được thống lĩnh coi trọng, không bằng để cho hắn cầu xin Cố thống lĩnh, nhận ngươi làm đệ tử là được rồi.

Dù sao một người cũng là dạy.

Hai người cũng là dạy mà!” "Ta không thích cầu xin người nhất, cũng không muốn để hắn cầu xin người vì ta.

" “Thật sự là não phẳng!”Lý Thanh Sơn đến trận địa của Thanh Hà phủ.

Hắn khẽ gật đầu với Chử Đan Thanh, ý bảo không có việc gì, sau đó đứng ở bên cạnh Liễu Trường Khanh, lẳng lặng chờ điển lễ bắt đầu.

Người bên ngoài nhìn hắn như có điều suy nghĩ, vô tâm vô ngữ, cũng không dám đến quấy rầy, ngược lại khiến hắn vui vẻ thanh tĩnh, dồn toàn bộ tâm tư vào phân thân bên kia.

Đáp ứng yêu cầu nhiệt liệt của Bắc Nguyệt, Tự Khánh an bài ca cơ vũ cơ đi lên biểu hiện, hắn không quá hứng thú với mấy thứ này, thế nhưng Khương Phú tại tích trữ khá nhiều trong Hầu phủ, lúc hắn kế vị Như Ý hầu cũng đồng thời tiếp nhận, lâm thời lấy ra cho đủ bộ cũng được.

Bắc Nguyệt vẫn ngồi cùng một chỗ với Tự Khánh như cũ, không hề có hình tượng mà vắt chân, tùy tiện cầm lấy chén rượu của Tự Khánh lên uống, ngược lại không dùng đũa của hắn, trực tiếp bốc bằng tay trần, vừa uống rượu, vừa nhìn tập trung, ánh mắt không rời khỏi chỗ yểu điểu trên người những vũ cơ kia, cứ như muốn ăn các nàng vậy.

Tuy rằng trong lòng Tự Khánh không vui, nhưng nhìn biểu hiện của hắn, lại thầm trao đổi ánh mắt với Cổ Chân và Ác Đan, lại như có khoái ý khi thực hiện được quỷ kế, bất luận là người là yêu, chỉ cần có dục cầu là có thể bị khống chế.

Cố Nhạn Ảnh thầm cười nói: "Tiểu tử này giả vờ như thật!” "A tỷ, tỷ nói Bắc Nguyệt rất giỏi, ta thấy cũng không có gì kỳ lạ, ngươi coi chừng hắn thật sự bị Tự Khánh kéo đến bên cạnh hắn, liên thủ đối phó ngươi!" Tự Bảo có chút lo lắng truyền âm cho Cố Nhạn Ảnh.

"Ta tự có chừng mực.

" “Hì, a tỷ, ngươi chỉ cần thi triển chút mỹ nhân kế là có thể làm cho Bắc Nguyệt lâm trận phản chiến!”"Thế là ngươi quá coi thường hắn rồi.

" Ác Đan cười nói với Bắc Nguyệt: "Ngươi thấy những nữ tử này như thế nào, có lọt mắt?” "Nữ nhân này không tệ, chẳng qua hát những bài này yếu đuối, chả có tý lực nào, làm cho người ta nghe xong chỉ muốn ngủ!" "A, không ngờ ngươi còn tinh thông nhạc khúc! Vậy âm thanh nào mới có sức để nghe? Chẳng lẽ là tiếng dã thú gầm gừ?”Tự Khánh cười nói.

Chúng tu sĩ không khỏi cười rộ lên, yêu ma không có khai hóa mà cũng dám vọng nghị âm luật của nhân loại, thật sự là tự rước lấy nhục.

Tuy rằng Nguyệt Ma rất mạnh, nhưng bọn họ vẫn mang theo cảm giác ưu việt tự nhiên của nhân loại, chỉ coi hắn là dã thú cực kỳ cường đại mà thôi.

Bắc Nguyệt làm bộ nghe không hiểu lời trào phúng của Tự Khánh, nhảy lên khỏi chỗ ngồi.

"Nói đêm đó, ta luyện hóa đại hà, nhìn lên tinh thần, hứng thú mở rộng, hát một bài, hôm nay để cho các ngươi mở rộng tầm mắt!” Hắn lắc mình đi tới bên cạnh nhạc sĩ, các nhạc sĩ cũng đều là nữ, nhao nhao kinh hô tứ tán.

Hắn không để ý tới, cầm lấy một cây ngọc cầm, tùy tiện gảy hai cái, lắc đầu ném ở dưới chân, lại cầm lấy một cái Sanh thổi lung tung vài tiếng, ném ở một bên.

Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ dùng thần niệm trao đổi: "Nguyệt Ma là muốn làm thật sao?”“Thôi, coi như xem xiếc khỉ vậy!”Ánh mắt Bắc Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, phi thân đi ra ngoài, lại bay trở về, khiêng trống lớn dùng để báo thời gian trên thành, bịch một tiếng đặt trên mặt đất.

Sau đó hắn vung dùi trống lên, gõ rầm rầm, tiếng trống dồn dập chợt vang lên.

Bắc Nguyệt xẵng giọng hát: "Sông lớn chảy về phía đông a! Sao trời hướng về Bắc Đẩu! Hắc hắc nhập Bắc Đẩu! Sinh tử chi giao như một chén rượu!” Một tiếng hát rống vang lên, vang lên tầng tầng mây, thanh âm chấn động mười dặm, đừng nói đám người Tự Khánh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Cố Nhạn Ảnh cũng có cảm giác chấn động.

“Tuy rằng không rõ là có ý gì, nhưng hình như rất lợi hại!”Bên dưới quảng trường Phi Vân, mọi người đều dừng nói chuyện, ngẩng đầu lên:“Giọng nói này, là Nguyệt Ma!”Sau đó hai mặt nhìn nhau, không biết trên quảng trường Phi Vân đã xảy ra chuyện gì, nếu trên quảng trường Phi Vân đột nhiên bùng nổ một trận chiến kịch liệt, họ còn dễ tiếp thu hơn, ca hát như vậy là muốn cái gì chứ!“Nói đi thì ta phải đi a! Ngươi có ta có tất cả đều có! Hắc hắc tất cả đều có! Luôn luôn nhìn trời không cúi đầu!”Bắc Nguyệt không coi ai ra gì, gõ trống hát ca, hát đến câu “Luôn luôn nhìn trời không cúi đầu”, cảm thấy rất đúng ý mình, kiếp trước nghe thì không có cảm giác gì, kiếp này hát ra lại cảm thấy hào khí phấn chấn bừng bừng, tinh thần hăng hái.

Vốn là cố ý đến để quầy rầy đại điển của Tự Khánh, giờ phút này lại cảm thấy đột nhiên có hứng thú, cởi áo trên ra, cởi trần nửa người trên, gõ trống trận vang vọng rung trời, tóc đỏ chói mặt như lửa.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy tiếng hát này hoàn toàn không hợp âm luật nhạc điệu, nhưng lại càng giống như làn điệu của dân ca phương bắc, có cảm giác như muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích, tiêu sái tự nhiên nhiệt huyết sục sôi, nghe vào trong tai cũng không cảm thấy khó nghe, mà cho dù là không quen nghe loại tiếng ca thô sơ hào phóng này, cũng không khỏi bị khí thế trên người hắn chấn nhiếp.

Tận hứng hát ca trong khi bị các địch nhân bao vây, tất cả kẻ địch đều sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà ở trên đài cao kia, tất cả người tu hành của cả Như Ý Quận đều phải tập trung lắng nghe, không phải rất vui sướng sao.

“Gặp chuyện bất bình rống to lên! Lúc cần ra tay thì ra tay! Hấp tấp xông Cửu Châu!”Lý Thanh Sơn hát đến câu chữ cuối cùng, bùm, gõ nát trống trận vỡ thành năm bảy mảnh, cười ha ha.

Tự Bảo dùng khuỷu tay hất nhẹ về phía Cố Nhạn Ảnh:“Cái tên này, đúng là không bình thường mà!”Tự Khánh nắm chặt nắm đấm, tên yêu nghiệt đáng chết này!Lý Thanh Sơn quăng dùi trống ra ngoài cửa sổ:“Lấy rượu lại đây, ta lại hát thêm một bài Côn nhị khúc cho các ngươi nghe!”Nếu các ngươi đã không tiếp thu được bài hát này, vậy ta lại hát một bài hát mà các ngươi càng không thể tiếp thu được, ta cũng không cần quan tâm các ngươi có vui hay không, có thích nghe hay không, chỉ có xúc động muốn biến lễ mừng của Tự Khánh thành một buổi biểu diễn cá nhân.

Tuy rằng mọi người không biết Côn nhị khúc là cái gì, nhưng đều biết không thể tiếp tục để hắn hát nữa, vội vàng khuyên can:“Ngươi hát một bài cũng đã đủ làm chúng ta mở rộng tầm mắt rồi, không cần hát nữa.

”“Ta thấy cũng sắp đến giờ rồi, có thể tuyên bố điển lễ bắt đầu được rồi!”Tự Khánh cũng đứng lên, nắm lấy cổ tay Bắc Nguyệt, nói nhỏ:“A Nguyệt, ta cảm thấy đủ rồi, ta phải tuyên bố bắt đầu lễ mừng.

”“Vậy sao.

Nếu A Khánh ngươi cũng đã nói như thế, vậy lần sau ta lại biểu diễn cho các ngươi vậy.

”Bắc Nguyệt còn chưa đã thèm nói, thuận tay khoác vai Tự Khánh, ra vẻ như anh em thân thiết:“Chỗ này của ngươi thật sự rất tốt, tốt hơn cái động phủ kia của ta rất nhiều, người đẹp đều trắng trẻo mềm mại, ai dà.

Ngươi không biết đâu, Dạ Du Nhân đều là một đám đen thui.

”Lưu Ba Lưu, các ngươi đừng trách ta, ta chỉ muốn dụ kẻ địch mất cảnh giác mà thôi.

Nể mặt thân phận của Bắc Nguyệt, Tự Khánh cũng không thể quá lạnh nhạt, ho khan vài tiếng nói:“Nếu ngươi thích thì có thể ở đây lâu dài.

Ta có thể sai người xây dựng cung thất riêng cho ngươi.

”Vốn là muốn dùng rượu ngon thức an ngon để ăn mòn tâm trí của Bắc Nguyệt, nhưng mà tưởng tượng đến hậu quả khi Bắc Nguyệt ở lại nơi này, lập tức vội vàng sửa lời.

“Như vậy thì phiền phức quá, hơn nữa ta ở một mình thì có gì thú vị nữa, ta chỉ thích ở lại nơi này, uống rượu vui đùa cùng ngươi, đi, chúng ta cùng nhau đi vào nói chuyện!”Tự Khánh tự nhận là không sợ sống chết, nhưng sau khi nghe xong lời này lại giật thót cả mình, hắn rất sợ, sợ bản thân không kiềm chế được sát ý trong lực, làm tất cả mọi cố gắng lúc trước đều bị phá hủy trong tích tắc, hắn thầm nhủ với bản thân:“Tự Khánh, ngươi nhất định phải kiên nhẫn, khi săn thú, thứ quan trọng nhất chính là lòng kiên nhẫn, con mồi này còn khó đối phó hơn trong dự đoán!”Bắc Nguyệt nửa đẩy nửa kéo Tự Khánh cùng nhau đi vào sân trống ở trước quảng trường, hắn đi đến bên cạnh hai người, một đám tu sĩ Kim Đan cũng đều đứng dậy đi cùng, theo sát phía sau ba người.

Bình Luận (0)
Comment