Lúc này mọi người mới hiểu được chân tướng sự tình, thầm nói: "Nếu thật là như thế, ba người kia cũng là tự tìm đường chết, bị giết cũng là đáng đời, chẳng qua bị người ta mai phục còn có thể lấy một địch ba, Lý Thanh Sơn này cũng thật là hung tợn.
"Giả Chân gian xảo nói: "Ta biết, ngươi là người của Tiểu Thuyết gia, giỏi nhất là bịa đặt, ai biết ngươi có phải là bắt bọn hắn lại rồi ép nói hay không, thanh âm trong lưu âm thạch này cũng không phải khó để ngụy tạo!""Muốn ép tội cho người vô tội, ngươi cứ muốn lằng nhằng như thế thì ta cùng không còn gì để nói.
"Lý Thanh Sơn nhàn nhạt nói, bày ra vẻ lười phản bác.
Dù sao có Cố Nhạn Ảnh ở đây, ba người bọn hắn dưới tình huống không có bằng chứng xác thực, muốn dựa vào mấy câu nói mà gán tội cho hắn là không thể nào.
Tự Bảo cười nói: "Tự Khánh, chẳng qua là giết ba tên tiểu nhân bán sư cầu vinh, bội tín bội nghĩa mà thôi, có đáng để ngươi làm to chuyện vậy không?""Tạm thời không nhắc đến việc này nữa.
"Ầm!Ác Đan đập mạnh bàn một cái: "Vậy ngươi liên thủ với yêu nghiệt Bắc Nguyệt kia, sát hại vài tên đệ tử của ta, lại đáng tội gì?"Nhắc đến cái tên "Bắc Nguyệt" này, thì cả một đám tu sĩ Kim Đan cũng là giật mình trong lòng, bất kể là việc hắn luyện hóa hàng loạt thủy mạch ở Như Ý quận, hay là chiến tích khủng bố đánh bại gần như toàn bộ yêu soái ở Như Ý quận, đều làm hắn trở thành yêu ma nổi tiếng nhất, mạnh mẽ nhất Như Ý quận.
Hiện tại thế cục giữa Nhân tộc và Yêu tộc ngày càng căng thẳng, Bắc Nguyệt thật sự là một thanh kiếm nhọn treo lơ lửng trên đầu tất cả tu sĩ ở Như Ý quận, một khi chiến tranh toàn diện nổ ra thì chém bay đầu mọi người.
Những người ở đây cũng không có mấy ai có tự tin có thể sống sót khi giao chiến chính diện với hắn, đối với tu sĩ Kim Đan có thọ mệnh lâu dài và thân phận cao quý mà nói, điều này quá là khủng khiếp.
Tội danh này thật là càng lúc càng lớn rồi!Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại rằng: "Không biết ta liên thủ với Bắc Nguyệt, giết đồ đệ của mấy người như thế nào?""Lúc đó ta hỏi ngươi phát sinh chuyện gì, ngươi lại dám vọng ngôn lừa ta, sau đó ta mới điều tra rõ ràng.
Ngươi nói xem, cái ngọc bội dùng để báo tin cho Bắc Nguyệt trong tay tiện nhân Thu Hải Đường kia, vốn đã bị đồ đệ Ác Phong của ta đoạt đi, lại bị chính ngươi đập vỡ hay không, cuối cùng mới gọi Bắc Nguyệt tới?""Đồ đệ của ngươi cũng không tin ngọc bội đó là thật, lúc bọn ta đang giao thủ không cẩn thận làm vỡ rồi, ai biết được thật sự lại gọi 'Nguyệt ma' tới, ngươi không dám đi tìm Nguyệt ma báo thù, lại tới tìm ta trút giận, rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, rõ không có đạo lý.
""Ta giao chiến với yêu ma ở Thanh Hà, trải qua bao nhiêu lần mạo hiểm tính mạng mới chém giết được vài tên yêu tướng, hiện tại ngươi lại hoài nghi ta có liên hệ với Yêu tộc, thật là hoang đường!"Lý Thanh Sơn tức giận bất bình ra mặt, Cố Nhạn Ảnh không khỏi mỉm cười.
Tự Khánh trầm mặt nói: "Nhạn Ảnh, ngươi mặc cho hắn ăn nói cuồng ngôn ở chỗ này sao?” Cố Nhạn Ảnh đang xem kịch có chút hứng thú, nghe vậy cũng chỉ đành đứng dậy nói: “Ngày vui lớn như thế, cần gì phải chấp nhất những chi tiết nhỏ như vậy.
” "Cố thống lĩnh? Mấy đệ tử ta bị Nguyệt Ma sát hại tàn nhẫn, chẳng lẽ chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc ư?” "Ha ha, ta lỡ lời.
" Cố Nhạn Ảnh nói, Nguyệt Ma tàn nhẫn sát hại đệ tử ngươi đang đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi cần gì phải phùng mang trợn má với ta làm gì.
"Không có được kết quả vừa ý, ta sẽ không từ bỏ ý đồ!" Vẻ mặt Ác Đan đầy dữ tợn.
“Ngươi muốn như thế nào, nếu không ngại thì cứ ra tay đi!”Lý Thanh Sơn tự biết những chuyện mình làm ở trên Vân Vũ lâu có chút không thỏa đáng, để Ác Đan bắt được nhược điểm, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng, dù là Cố Nhạn Ảnh muốn bảo toàn cho hắn cũng không dễ dàng như vậy.
“Cấu kết yêu ma, chỉ có lấy chết tạ tội, ngày đại hỉ này, đang cần đầu ngươi đến huyết tế!" Ác Đan tiến lên một bước, khí tức toàn thân tựa như thượng cổ hung thú, một đám tu sĩ Kim Đan đều cảm thấy hô hấp không thông.
Đúng lúc này, chân trời xuất hiện một đạo hắc tuyến, hắc tuyến nhanh chóng lan tràn, một mảng mây đen phô thiên cái địa mà đến, trong phút chốc đã che khuất vạn dặm trời trong, biến thành mưa phùn mù mịt.
Một đạo xích ảnh xuyên ra khỏi màn mây, kéo theo một đám gió nóng, phóng nhanh tới.
"Trên bầu trời Hầu phủ, không được phi hành!" Trịnh quản gia phi thân nghênh đón, trong lòng kinh hãi đan xen, vừa rồi đã mất mặt lắm rồi, xem là người nào không biết điều dám đụng vào nỗi đau của hắn, cho rằng quản gia sẽ không cáu kỉnh sao? Nhưng khi hắn thấy rõ hình dáng người tới, đồng tử chợt co lại, Nguyệt Ma! Một đầu xích phát bay lên, dung mạo tuấn mỹ như tạc, nụ cười tà tứ, trên đầu chồi lên một đôi sừng nhọn, khắc hai chữ "Bắc Nguyệt", ngoại trừ Nguyệt Ma ra thì còn có thể là ai nữa chứ.
Lửa giận của Trịnh quản gia lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, pháp khí đã nắm trong tay nhất thời cũng không biết có nên ra tay hay không, trong lúc chần chừ, Bắc Nguyệt lướt qua bên cạnh hắn, không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
"Bắc Nguyệt, ngươi dám.
" "Chúng đạo hữu cùng nhau ra tay, bắt yêu nghiệt này lại!" Bắc Nguyệt lắc mình đi tới Phi Vân đài, rầm rầm một mảnh loạn vang, tất cả tu sĩ Kim Đan tất cả đều đứng lên, trên người lóe ra các loại linh quang, nhao nhao xuất ra pháp khí của mình, cảnh giác nhìn Bắc Nguyệt sải bước mà đến, rốt cuộc không ai chú ý đến sự tồn tại của Lý Thanh Sơn nữa.
Chỉ có Cố Nhạn Ảnh cúi đầu cười khẽ một tiếng, Tự Bảo kỳ quái nói: "A tỷ, ngươi làm sao vậy?” "Ài, không có gì!" Lý Thanh Sơn thản nhiên truyền âm nói: "Cầu người không bằng cầu mình!” Bắc Nguyệt cũng không có nhìn tu sĩ Kim Đan hai bên, từ khi bước lên Phi Vân Đài, ánh mắt liền nhìn thẳng vào Tự Khánh, nụ cười trên mặt đầy nhiệt tình, đi đến bên cạnh Tự Khánh, thân thiết ôm lấy cổ hắn: "Tự Khánh tiểu ca, ta đến chúc mừng ngươi đây!” Cả người Tự Khánh cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Cổ Chân, hiện tại muốn tru sát Bắc Nguyệt, đây chính là thời cơ tốt nhất! Cổ Chân khẽ lắc đầu, Bắc Nguyệt cũng không thi triển thủ đoạn ẩn giấu khí tức, nhưng khí tức mà bây giờ hắn để lộ ra cũng không quá mạnh, rõ ràng đang cố ý nói cho bọn họ biết rằng đây không phải là bản tôn của hắn.
Hơn nữa đừng nói Thủy Thần Ấn, thậm chí trên người còn không mang theo chiếc bách bảo nang nào, hắn mới không sợ hãi mà làm vậy, nếu như bây giờ xuất thủ, chỉ có thể giết chết một phân thân nhỏ nhặt, nhưng lại hoàn toàn trở mặt với Bắc Nguyệt, vậy thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tự Khánh hít sâu một hơi, cười nói: "Bắc Nguyệt đạo hữu, ngươi tới rồi đấy à!” "Khách khí như vậy làm gì, chúng ta không phải là minh hữu sao? Ngày vui của ngươi, tất nhiên ta phải đến chúc mừng chứ! Mấy ngày trước, không phải ngươi nói muốn ta tới làm khách sao! Gọi Bắc Nguyệt đạo hữu thì xa lạ quá, ngươi cứ gọi ta là A Nguyệt đi, ta gọi ngươi là A Khánh!” Bắc Nguyệt cười to vỗ mạnh bả vai Tự Khánh, dựa vào sự khôn ngoan mà Tự Khánh tu luyện ra trong cuộc tranh đấu với các hoàng tử ở Long Châu, lúc này trán cũng lập tức nổi gân xanh.
Một đám tu sĩ Kim Đan lại mang biểu tình quái dị, pháp khí đã cầm trong tay cũng không thể xuất thủ, hộ thể linh quang cũng không biết có nên biến mất hay không, bọn họ đứng ở nơi đó hơi có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra Tự Khánh hoàng tử lại thân thiết với Nguyệt Ma như vậy? Vậy mà lại có thể mời hắn đến chúc mừng!”"A, đây cũng coi như là thủ đoạn bất phàm của Tự Khánh hoàng tử, mị lực kinh người đi!" Bốp một tiếng, Cố Nhạn Ảnh mở ngọc cốt chiết phiến ra, che đi nửa khuôn mặt dưới, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
"Nào nào, lời chúc mừng ta đã viết xong rồi, ngươi thấy thế nào?" Bắc Nguyệt ngăn bả vai Của Khánh rồi đi về phía sân thượng, chỉ về phía bầu trời.
Tự Khánh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời bị mây đen che khuất bỗng xuất hiện một hàng chữ lớn kim quang lấp lánh, đó là hiệu quả ánh mặt trời lộ ra từ khe mây.
Những tu sĩ Kim Đan khác cũng đi theo đi ra, nhao nhao ngửa đầu nhìn lên.
Mà không chỉ là Phi Vân đài, tu sĩ đến từ các phủ của Như Ý quận đều như vậy, thậm chí toàn bộ dân chúng quận thành đều ngẩng đầu lên, nhìn một màn khó gặp này.
Trên trời mây viết: "Tự Khánh hoàng tử, pháp lực vô biên, văn thành vũ đức, trạch bị thương sinh, thiên thu vạn niên, thống nhất thiên hạ.
"Phía dưới còn có một dấu gạch ngang, viết ba chữ nhỏ "Bắc Nguyệt Tặng".
Tự Khánh cười ha ha: "Vậy thì đa tạ lời chúc của A Nguyệt.
” “Ha ha, khách khí!”Bắc Nguyệt vung tay lên bầu trời, màn mây nhanh chóng khép lại, lại sinh ra một dòng chữ lớn: "Nhân tộc yêu tộc, hữu nghị vạn tuế! Muốn hòa bình, không muốn chiến tranh!” Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, cảm thấy tuy rằng Nguyệt Ma có thanh danh đáng sợ, nhưng ý nghĩ lại giống như bọn họ.
Lại nói, từ sau khi Bắc Nguyệt đánh trọng thương một đám yêu soái vào ngày đó, yêu tộc ở Như Ý quận bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, đại chiến gần như sắp bộc phát, vậy mà bình ổn lại như kỳ tích.
Nếu Bắc Nguyệt thật sự có thể đạt được minh ước cùng Như Ý hầu Tự Khánh này, có thể tránh được rất nhiều chiến tranh vô nghĩa, mỗi người lại càng thêm tán thành Tự Khánh.
Lý Thanh Sơn xuyên qua hai tròng mắt của phân thân kính tượng, đối diện với Tự Khánh, trong lòng cười nói: “Ngươi muốn ẩn nhẫn lừa gạt, ta sẽ để cho ngươi ẩn nhẫn lừa đủ thì thôi, phần hữu nghị thâm hậu này của ta, ngươi muốn cũng phải nhận mà không muốn cũng phải nhận.
” Trên mặt Tự Khánh để lộ nụ cười, trong lòng phẫn hận: "Yêu nghiệt chết tiệt này rõ ràng là đang tương kế tựu kế! Buộc ta ở trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ đồng minh, thế nhưng cứ từ từ đã, hiện tại chưa phải lúc trở mặt!” "Lời này của A Nguyệt vừa hay hợp ý ta! Tuy rằng tộc loại khác nhau, nhưng đều cùng là đạo hữu đi trên tu hành đạo này.
" “Đạo hữu cũng chưa tính là gì, ta với ngươi rất ăn ý, không bằng chúng ta dứt khoát kết làm huynh đệ ở nơi này luôn cho rồi!” "A!" Tự Khánh lắp bắp kinh hãi, cái gì cùng cái gì kết làm huynh đệ cơ, tên yêu nghiệt nhà ngươi chết đi cho ta! “Sao vậy, ngươi không muốn, chẳng lẽ lời ngươi nói ngày đó đều là gạt ta?”Sắc mặt Bắc Nguyệt bỗng nhiên có chút âm trầm.