Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1202 - Chương 1211: Hái Sen

Chương 1211: Hái Sen

Trước cửa hầu phủ, dòng người tấp nập, đều là người tu hành đến từ các nơi trong Như Ý quận, tới cung chúc hắn trở thành là Như Ý hầu, tham gia hoặc tham quan cửu phủ diễn võ tiếp theo.

Tự Khánh quay đầu lại, thanh âm như sói đói cười dài: "Các vị đạo hữu vất vả từ các nơi tới đây, Tự Khánh xin kính trước một chén!" Rồi một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Trên tháp cao đã bày tiệc, có một đám tu sĩ đang ngồi, có nam có nữ, có tăng có tục, ai cũng khí độ bất phàm, đã có tu sĩ của Bách gia, cũng có tu sĩ của các môn phái, chỉ có một tiêu chuẩn để có thể ngồi ở đây, đó phải là tu sĩ Kim Đan độ qua Thiên kiếp lần hai.

Cố Nhạn Ảnh cũng ở trong đó, nhấc chén rượu lên, khẽ cười.

Tự Bảo thì cũng để ý đến Tự Khánh, chen vào ngồi cùng bàn với nàng, hỏi việc của Tiền Dung Chỉ: "Nàng thế nào rồi, tới tham gia cửu phủ diễn võ lần này à?"Mọi người nâng ly, chúc mừng Tự Khánh lần nữa.

Cố Nhạn Ảnh mới nói với Tự Bảo: "Nàng ấy à, hiện tại đang tu hành!"Vào lúc này, ở trong Thính Phong thủy tạ, Tiền Dung Chỉ đang chèo một chiếc thuyền con, trôi nổi ở trong biển hoa, gió mát vi vu, biển hoa dập dờn, hương hoa tứ phía, giống như tiên cảnh.

Nhưng trên mặt của nàng lại không có chút thoải mái nào, một bên tìm kiếm giữa biển hoa, một bên thì mắng Cố Nhạn Ảnh xối xả trong lòng.

Tất cả đều chỉ bởi Cố Nhạn Ảnh trước khi đi nói một câu, "Ta muốn ăn canh hạt sen!"Tiền Dung Chỉ liền phải tìm kiếm trong biển hoa này, vốn có một đầm hoa sen mênh mông vô hạn ở đây.

Đây cũng vốn nên là một việc vô cùng đơn giản, nhưng chiều không gian này lúc nào cũng duy trì thời tiết xuân hạ, hoa sen căn bản là nở mãi không tàn.

Mà hạt sen thì lại là thứ mà chỉ có vào mùa thu đông, sau khi hoa sen tàn rồi mới chín muồi được.

Hơn nữa cái biển hoa này như thật như ảo, có lúc nhìn đến một đóa hoa sen, vươn tay ra lại bắt hụt một cái, thậm chí không thể bay trên không để dùng thần niệm thăm dò, chỉ có thể chèo thuyền như thế này rồi chầm chậm tìm kiếm.

Nàng đã tìm mấy canh giờ, đến một cái hạt sen cũng không tìm được, hơn nữa lại không thể từ bỏ như vậy.

Nghĩ tới những ngày qua ở Thính Phong thủy tạ này, Cố Nhạn Ảnh không hề dạy nàng cách tu hành, mà là bắt nàng làm đủ loại việc vặt, đến việc tu hành bình thường nàng cũng không làm được.

Rõ ràng là như cố ý đùa giỡn nàng, để nàng bị nhốt cả đời ở đây, làm nô làm tỳ, không thể nào thăng cấp tiến bộ.

Nếu vậy thì nàng phải nhanh nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Nhưng những lời cuối cùng của Cố Nhạn Ảnh đã xóa bỏ những ý nghĩ này, "Biểu hiện của ngươi trong những ngày qua cũng coi như làm vi sư hài lòng, đây coi như một lần khảo nghiệm cuối cùng, nếu như ngươi có thể hoàn thành, vi sư sẽ truyền cho ngươi Địa Ngục Kinh Biến đồ.

Nếu như không thể thì sẽ trục xuất khỏi sư môn, ngươi muốn đi đâu thì đi!"Tiền Dung Chỉ chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Hương hoa nồng nàn như thẫm đẫm cả cơ thể nàng, rắn Địa ngục lại lần nữa ngủ say, không còn vui vẻ gặm nhấm sự đau đớn của nàng nữa.

Mà nàng cũng thật sự không còn cảm thấy đau đớn nữa, không những là sự đau đớn do rắn Địa ngục mang tới, còn có những lo lắng và cuồng nộ, đố kị và thù hận, toàn bộ đều bình ổn lại, nàng gần như đã quên mất sống ở trên đời là một việc nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.

Nàng ngơ ngẩn đứng ở đầu thuyền, quay đầu nhìn lại, Thính Phong thủy tạ đã biến mất, nàng đã hoàn toàn lạc lối trong biển hoa này.

Ký ức trong quá khứ dồn dập ập đến, mẫu thân đang giặt đồ cách đó không xa, dặn dò nói: "Cẩn thận chút!" Nàng bịt tai không nghe, nhìn chăm chú vào một con cá nhỏ trong khe nước, vồ hụt một cái.

Phụ thân men theo bờ ruộng đi về nhà, gánh theo những con cá bắt được từ trong ruộng, nàng tung tăng đi theo ở phía sau.

Cậu bé Lân gia lén lút cầm bánh trong nhà ra đưa cho nàng, sau này hắn có tới thăm nàng, trông bối rối thất vọng ra mặt…Những chuyện này thật sự đã từng xảy ra sao? Vậy sao lại quên hết mất rồi?Nàng ân ẩn hiểu ra là có liên quan đến biển hoa này, nhưng những ký ức này đều là thật sao? Hoặc là nói, chỉ là ảo giác mà biển hoa quỷ dị này tạo ra, nàng không dám xác định, chỉ là khóe mắt hơi cay cay, trong lòng cảm thấy một trận đau xót kỳ lạ, loại cảm giác này không hề thống khổ, mà lại giống như nước mắt hạnh phúc, tuy đắng chát nhưng lại ngọt ngào.

Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy một bông hoa sen ở phía xa, đang phai tàn đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, trong nháy mắt đã chỉ còn sót lại một đài sen đơn độc, đến cả thân sen cũng đã úa vàng khô héo, dường như trong hoa kỳ dài đằng đẵng đã tiêu hao hết tất cả sinh mệnh lực, chống đỡ không nổi trọng lượng của đài sen, tõm một tiếng, đài sen rơi vào trong hồ nước.

Tiền Dung Chỉ không nghĩ ngợi được nhiều, nhảy vào trong hồ nước để vớt đài sen kia, bởi vì bị lá sen vô tận che khuất nên trong nước hồ rất u ám, hơn nữa còn thâm trầm ngoài ý muốn, từng cọng hoa đen nhánh vươn ra từ đáy hồ, như là một mảnh rừng rậm dưới nước.

Nhưng lại không ngăn trở được tầm nhìn của nàng, nàng tận mắt nhìn vị trí mà cái đài sen kia rơi xuống, nàng giống là một con cá bơi xuyên qua từng cụm thân hoa, đến đó vươn tay ra bắt lấy, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm phải đất bùn, nàng giật bắn mình, đồng tử giãn ra.

Từng cọng hoa xuyên qua đất bùn, nhanh chóng sinh trưởng, luồng lực lượng lớn như thế kia đỡ cả người nàng vọt lên phía trên, rất nhanh đã phá mở mặt hồ, nở ra từng đóa hoa sen.

Đột nhiên nàng hơi hiểu ra, khoanh chân ngồi ở đầu thuyền, khép hai mắt lại, hít sâu một hơi, để hương hoa hoàn toàn thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng.

Bên cạnh nàng, từng đóa hoa sen bắt đầu phai tàn, nàng mặc cho từng cái đài sen rơi vào trong hồ nước âm u, lại từ trong bùn đọng mà vươn ra rồi nở rộ, từ một hóa mười, từ mười hóa trăm, chen chúc đầy mặt hồ, quây xung quanh thuyền nhỏ, tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy nàng.

Bên trong thấp thoáng truyền ra tiếng nức nở, rồi dần biến thành tiếng khóc xé lòng.

Trên tháp cao, Cố Nhạn Ảnh khẽ động trong lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, vào lúc này, gió lớn thổi qua làm tung bay mái tóc và tà áo của nàng.

Chúng tu sĩ tại đây, dù là tăng nhân xuất gia cũng không khỏi động lòng vì phong tư của nàng, thầm khen một tiếng, không thẹn là con gái Ưng thần.

Tự Khánh nói: "Nhạn Ảnh, gần đây ta nghe nói thủ hạ của ngươi Lý Thanh Sơn, lại làm ra một việc lớn, trắng trợn giết chết ba tu sĩ Trúc Cơ của Họa gia.

"Cố Nhạn Ảnh cúi đầu nói: "Ta cũng nghe nói rồi, chẳng qua dường như là ba người kia mai phục trước, muốn đưa hắn vào chỗ chết, nhưng mà thực lực không đủ nên bị hắn giết ngược thôi.

"Tự Khánh nói: "Vậy không ngại để hắn tới nói rõ ràng mọi chuyện chứ, đây là ở trong Như Ý quận, ta thân là Như Ý hầu, không thể mặc kệ không lo.

"Cố Nhạn Ảnh huýt sáo một cái: "Được thôi!" Rồi mở miệng nói: "Lý Thanh Sơn, ngươi đi tới đây cho ta, hoàng tử điện hạ có lời mời!" Thanh âm không phải rất cao, lại theo gió mà đi, truyền đến trong tai mỗi một tu sĩ, mọi người quay mặt nhìn nhau.

Qua chốc lát, không thấy Lý Thanh Sơn xuất hiện, Giả Chân nói: "Xem ra mặt mũi của hai vị còn chưa đủ! Mà nói ra một ngày như hôm nay, hắn cũng dám không tới, có thể coi là bất kính rồi.

"Ác Đan nói: "Ta thấy hắn là tự biết đã phạm tội lớn, sợ tội trốn đi rồi? Cố thống lĩnh vẫn nên thông báo truy nã hắn đi!"Lời còn chưa dứt, một luồng lam quang phá không bay tới, Lý Thanh Sơn cất tiếng nói: "Ngươi mới sợ tội lẩn trốn, cả nhà ngươi đều sợ tội lẩn trốn!"Ác Đan biến sắc: "Lý Thanh Sơn!"Chúng tu sĩ trên mặt đất thì mỗi người một vẻ mà ngưỡng vọng bóng người trong không trung kia.

Trịnh quản gia bay vọt lên, chặn Lý Thanh Sơn lại: "Bên trên hầu phủ, không được phi hành!""Ngươi không nghe thấy là hầu gia có lời mời à?" Lý Thanh Sơn không hề dừng lại"Vậy thì mời ngươi hạ xuống đi bộ đến trước Phi Vân đài, chờ được triệu kiến.

"Trịnh quản gia nghiêm mặt, bày ra khí thế chính công vô tư, không có chút nào có thể châm chước, hoàn toàn đối lập với thái độ khiêm tốn nghênh tiếp Cố Nhạn Ảnh vào cùng buổi tối hôm đó.

Mà không đợi Lý Thanh Sơn quay đầu, Trịnh quản gia vung hai tay ra, một mảnh linh quang màu vàng phô thiên cái địa chụp ngay về phía Lý Thanh Sơn.

Trong lòng nói: "Ngày đó chẳng qua là nể mặt Cố Nhạn Ảnh nên mới giữ chút mặt mũi cho ngươi, ngươi lại thật sự dám không để tu sĩ Kim Đan như ta trong mắt rồi ư? Hôm nay phải cho ngươi nếm mùi mới được!"Các tu sĩ tới tham gia khánh điển ở bên dưới, trừ tu sĩ của Thanh Hà phủ, tu sĩ của các phủ khác phần lớn cũng đã nghe qua tên của Lý Thanh Sơn, thấy tình hình này, đều thầm lắc đầu trong lòng: "Lý Thanh Sơn này cũng quá cuồng vọng rồi, hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể mạnh hơn tu sĩ Kim Đan, giờ bị đập xuống đất trước mặt nhiều người thế này thì chỉ có nước mất hết thể diện!"Lý Thanh Sơn vẫn không ngừng, khóe mồm nhếch lên, hai bàn tay giơ lên đẩy ngang ra, sóng lớn cuồn cuộn, tiến lên một tấc thì sẽ cao lên một thước, sau cùng biến thành một cơn sóng thần cao mười trượng, ầm ầm va chạm với linh quang màu vàng.

Rầm!Sóng thần bị nát vụn ra, hóa thành từng mảnh linh quang bay tung tóe, dùng tu vi của tu sĩ Trúc Cơ để đối kháng với tu sĩ Kim Đan dù sao vẫn có chút miễn cưỡng.

Nhưng mà mục đích của Lý Thanh Sơn cũng không phải là chiến thắng Trịnh quản gia, không hề có ý định cứng rắn đối chọi với hắn.

Khi hai luồng sức mạnh va vào nhau liền lập tức thu chưởng lại, hai chân dẫm về phía trước một bước, sóng lớn lại dâng lên.

Trịnh quản gia cũng giật cả mình, lực đạo của cơn sóng thần kia mạnh mẽ ngoài dự tính, linh quang màu vàng cũng ảm đạm đi một chút, thế công bị ngăn cản.

Một thân ảnh đột nhiên vút lên, thoát ra khỏi phạm vi bao trùm của ánh sáng màu vàng, ngoặt gấp giữa bầu trời, giống như một mũi tên rời cung, bắn về phía Phi Vân lâu.

"Không tốt!"Trịnh quản gia quay ngoắt người lại, vung tay lên đập mạnh một cái, vừa rồi còn có mấy phần khinh địch, cũng là nể mặt Cố Nhạn Ảnh nên cũng chưa ra tay hết sức, giờ này lại cũng không dám nương tay nữa.

Nếu thật sự để Lý Thanh Sơn đến được Phi Vân lâu thì thật sự là mất hết thể diện, lần này ra tay liền dốc hết toàn lực.

Lý Thanh Sơn liếc xéo, hoàng quang gào thét bay tới.

Từ trên mặt đất nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng vàng như một cây đập ruồi khổng lồ Mà Lý Thanh Sơn chính là con ruồi nhỏ kia, tu sĩ của Thanh Hà phủ thì càng dồn dập kinh hô: "Mau tránh đi!"Nếu như bị đánh trúng thì không thể không trọng thương, nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì thậm chí còn có khả năng bị giết chết tại chỗ.

Tu sĩ Kim Đan vốn đã có sức mạnh mang tính áp đảo đối với tu sĩ Trúc Cơ.

Lý Thanh Sơn xoay người trên không, hai tay vươn ra, lại đánh ra một chiêu "Thương hải hoành lưu".

Trong chu vi vài trượng hình thành một mảnh loạn lưu, nhưng vùng sáng vàng kia ẩn chứa sức mạnh quá mức cường đại, đi đến đâu loạn lưu đều bị đánh vỡ đến đấy, căn bản không hề có chút tác dụng phân tán sức mạnh của đối phương nào.

"Chút tài vặt vãnh!" Trịnh quản gia cười lạnh một tiếng, lại tăng thêm mấy phần lực đạo.

"Bùm" một tiếng, Lý Thanh Sơn liền bị đánh bay ra.

"Cái gì!" Trịnh quản gia lại biến sắc, bởi vì Lý Thanh Sơn không hề bị đánh bay ngang ra, mà là bay thẳng về phía Phi Vân lâu, trên mặt còn cười toe toét.

Tuy không thể né được sức mạnh này để bản thân không bị thương tổn, nhưng từ bên cạnh dẫn tới chính diện thì vẫn có thể làm được, nhờ mượn luồng sức mạnh này, tốc độ bay của Lý Thanh Sơn bất thình lình nhanh lên gấp đôi.

Trịnh quản gia nhất thời cũng không kịp cản lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn bay về phía Phi Vân lâu, lúc sắp va vào Phi Vân lâu, tay của hắn như dương liễu tháng ba, nhè nhẹ phất lên, sinh ra một cỗ lực lượng mềm mại, thân thể lướt lên trên, vượt qua lan can, trượt về giữa tòa tháp, rồi xoay người hạ xuống, mặt hướng về phía Cố Nhạn Ảnh và Tự Khánh, thở dài một hơi, chắp tay nói:"Thuộc hạ Lý Thanh Sơn, tham kiến Cố thống lĩnh và hoàng tử điện hạ, không biết triệu tập khẩn cấp là có gì phân phó?"Dưới tòa tháp truyền tới tiếng reo hò, một đám tu sĩ Kim Đan e ngại thể diện của Tự Khánh nên cũng không nói gì, trong lòng lại cũng ngấm ngầm tán thưởng, "Mấy chiêu này thật là đẹp, dưới sự cản trở của một tu sĩ Kim Đan mà vẫn đạt được mục đích, mà lại còn nhẹ nhàng như thế, khó trách người này còn trẻ như vậy mà đã được Cố thống lĩnh tin dùng!""Điện hạ!" Trịnh quản gia đuổi tới trên ban công, gương mặt vốn đang rất bình thản giờ lại có vẻ gấp gáp lo lắng.

"Lão Trịnh, ngươi đi xuống chào hỏi khách khứa trước đi!"Trịnh quản gia hung dữ trừng Lý Thanh Sơn một cái, tiểu tử ngươi chớ cuồng vọng, cửu phủ diễn võ lần này ngươi đừng mong chết dễ dàng!Cố Nhạn Ảnh cười nói: "Điện hạ có mấy câu nói muốn hỏi ngươi, ngươi cứ thành thực trả lời là được.

""Lý Thanh Sơn, tu vi của ngươi lại tiến triển rất nhanh đó!"Tự Khánh đánh giá Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới, trong lòng thấy kinh dị không tả nổi, mới qua bao lâu từ lần gặp trước, hắn đã từ Trúc Cơ trung kỳ đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, nếu nói vốn đã sắp sửa đột phá bình cảnh thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vấn đề là khí tức trên người hắn nghiễm nhiên đã là trình độ Trúc Cơ đỉnh phong.

Điều này không những nói rõ hắn có thiên tư ngộ tính cực mạnh, càng có ý nghĩa là phía sau hắn có thế lực to lớn chống đỡ, mà căn cứ vào tư liệu hắn lại không có bất kỳ sư môn nào, xem ra, Cố Nhạn Ảnh thật sự rất xem trọng tiểu tử này.

Chẳng qua chuyện này cũng không kỳ quái, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, dù là trong các hoàng tử của Long Châu cũng được coi là là bất phàm.

Đặt ở một nơi như Như Ý quận này thì tuyệt đối là một thiên tài xuất chúng hiếm có.

Thế là quyết tâm giết chết Lý Thanh Sơn của hắn càng thêm kiên định, không thì chờ đến hắn ta thật sự độ qua Thiên kiếp lần hai, tu thành cảnh giới Kim Đan, lại muốn giết thì sẽ rất khó.

"Đều là nhờ Cố thống lĩnh bồi dưỡng, đại ân đại đức này, tại hạ không biết lúc nào mới có thể báo đáp!"Lý Thanh Sơn khẽ cúi người với Cố Nhạn Ảnh, lộ ra vẻ cảm kích, hiện tại đã hắn học được cách có chuyện gì đều đổ hết lên người Cố Nhạn Ảnh.

Cố Nhạn Ảnh cười mà không nói, biết là hắn là đang nhắc nhở bản thân, "Nè, ngươi còn nợ tiền ta đấy!""Lý Thanh Sơn, ngươi khả biết ta bảo ngươi tới là vì sao không?" Tự Khánh đột nhiên hạ giọng, gằn lên uy hiếp như sói đói, không khí trên Phi Vân đài cũng trở nên căng thẳng theo.

"Không biết.

" Lý Thanh Sơn thong dong nói.

"Gần đây ngươi có giết người không?"Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ: "Có giết ba người!"Các tu sĩ Kim Đan ở đó vốn không biết Lý Thanh Sơn giết ai, lúc này cũng đã hỏi thăm lẫn nhau để biết tình hình, thấy hắn trả lời nhẹ nhàng như thế thì đều khẽ nhíu mày.

Thanh Châu đã thái bình mấy ngàn năm, quan niệm hòa bình đã ăn sâu vào lòng người, chuyện các luyện khí sĩ giết nhau thì còn tương đối nhiều, thật sự đến cảnh giới Trúc Cơ thì ai cũng đều khá tiếc mạng, dù là tranh đấu giữa bách gia với môn phái cũng rất ít sẽ gây gổ đến mức ngươi chết ta sống, càng đừng nói là cừu hận trong nội bộ bách gia.

Nếu chỉ là vì chút lợi ích hay mâu thuẫn mà giết hại lẫn nhau, vậy thì cả tu hành đạo không phải sẽ loạn hết cả lên sao, làm Thanh Châu biến thành một nơi man di mọi rợ như Vụ Châu.

"Ngươi liên thủ với Chử Đan Thanh, giúp hắn mưu hại đồng môn sư huynh đệ, ngươi là Ưng Lang vệ đại biểu cho hành quyết Pháp gia, ngươi nói xem, đây đáng tội gì?""Không giấu điện hạ, ta thật sự không phải xuất thân từ Pháp gia, cho nên cũng không rõ lắm về luật pháp của Đại Hạ, chẳng qua người khác muốn giết ta, ta cũng không thể đứng im cho người ta giết chứ! Tính ra thì đây nên gọi là phòng vệ chính đáng.

Lại nói thêm, ba người này toàn bộ đều là do ta giết, từ đầu đến cuối Chử Đan Thanh chưa hề ra tay.

"Lý Thanh Sơn kể lại đầu đuôi mọi chuyện, lấy khối lưu âm thạch kia từ trong bách bảo nang ra tiến hành trình chiếu, chứng minh mình không hề nói dối.

Bình Luận (0)
Comment