Giả Chân hơi thay đổi sắc mặt, trong số những tin tức mà hắn lấy được, Bắc Nguyệt có một đặc điểm như thế này, hắn rất hiếm khi chủ động trêu chọc thị phi, cũng không có địch ý gì với con người, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc tu hành.
Chỉ có khi người khác đến cản trở hắn, đối phó hắn, hắn mới có thể ra tay, đuổi tận giết tuyệt.
Sở dĩ bàn cờ ở Thanh Hà Phủ này có thể kết thúc, hắn cũng tạo ra được tác dụng mang tính quyết định, nếu không hắn thật sự dựa vào thực lực của bản thân, muốn nhổ tận gốc các môn phái và bách gia kinh viện thì cũng không phải việc gì khó, hắn lại có thể nhẫn nhịn rất nhiều lần, thậm chí ở Đông Đỉnh Sơn còn thả mấy người bách gia rời đi, bên dưới vẻ bề ngoài cuồng vọng làm bừa này lại là một người khá cẩn thận biết tiến biết lùi.
Đây là ưu điểm của hắn, nhưng chưa chắc là không thể lợi dụng được!“Lần này chúng ta đến đây là muốn kết bạn với ngươi.
”“Hắc, cách kết bạn của loài ngươi các ngươi cũng đặc biệt thật đấy!”Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ trào phúng.
“Chỉ đang xác nhận ngươi có tư cách đó hay không thôi, nếu ngươi chỉ có tiếng mà không có miếng, bị giết cũng đáng đời, kẻ mạnh sẽ không làm bạn với bọn yếu đuối.
”Tự Khánh lạnh nhạt nói, loáng thoáng hiểu được ý đồ của Giả Chân, hắn nói lời này vừa không mất thân phận, lại có tình có lý, làm người ta phải tin tưởng.
“Câu này cũng không sai, nhưng mà không phải nhân tộc và yêu tộc không đội trời chung với nhau sao?”Giả Chân nói:“Cái này lại không phải, thánh tổ hoàng đế mang theo bệnh tật thống nhất thiên hạ, cũng nhờ mượn sức mạnh của yêu vương thập phương, không phải thống lĩnh Bạch Ưng Cố Nhạn Ảnh của Như Ý Quận cũng có huyết thống yêu tộc đó sao? Có thể thấy được là địch hay bạn thì không phải nằm ở chỗ thân phận chủng tộc của đôi bên, mà là ở ích lợi đôi bên, nếu ích lợi trái ngược nhau, dù là cùng tộc, thậm chí là anh em ruột thì cũng đều phải đấu đến ngươi chết ta sống.
Tôn hạ có lẽ cũng có thể hiểu rõ được điều này.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Câu này lại càng có lý hơn, nhưng mà ta muốn hỏi, ích lợi chung của chúng ta nằm ở chỗ nào vậy? Cũng không thể chỉ nói suông được.
”Giả Chân nói:“Dựa vào trí tuệ của tôn hạ, không lẽ chúng ta còn có thể lừa được ngươi sao? Ích lợi chung là cần có đôi bên cùng nhau tìm kiếm, hòa bình sống chung với nhau vẫn hơn là ôm nguy hiểm đến tính mạng, báo thù lẫn nhau đúng không?”“Vậy thì tốt qua, ta cũng nghĩ như thế!”Lý Thanh Sơn cười ha hả nói.
"Năm xưa Thánh tổ hoàng đế được sức mạnh của hai vị tiền bối Ưng thần và Lang thần, mới tạo ra được đại nghiệp, ta thân là con cháu của Hoàng gia, dám học hỏi lại một chút, kết minh với ngươi, cùng nhau thống trị Như Ý quận, ngươi quản Yêu tộc, ta quản Nhân tộc, không phải là đều tốt đẹp sao!"Tự Khánh đưa ra lời hứa, sát ý trong lòng lại không hề giảm đi nửa phần, lừa gạt cũng chỉ là một bộ phận của cuộc săn bắt, đối phó với con mồi có trí tuệ thì càng cần phải vận dụng trí tuệ.
"Vậy thì thật là quá tốt rồi, chẳng qua ta muốn luyện hóa thủy mạch của Như Ý quận này.
" Bắc Nguyệt sáng bừng cả mắt, ra vẻ rất động tâm, nhưng lại có chút hoài nghi.
"Sông ngòi ao hồ của Như Ý quận này có thể mặc cho ngươi luyện hóa, bọn ta sẽ không cản trở nữa.
" Tự Khánh hào phóng nói, trong lại thầm nghĩ: "Cái Thủy thần ấn này của ngươi nhất định ta phải lấy cho bằng được, duy chỉ có luyện hóa núi non thủy mạch, lại thu thập nguyện lực của chúng sinh thì mới có thể luyện ra Sơn Hà ấn thật sự, uy lực của nó thì dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám lơ là.
"Lý Thanh Sơn cười nói: "Ngươi hào phóng hơn hẳn Khương Phú đấy, không tồi, không tồi!"Giả Chân nói: "Hẹn trước không bằng tình cờ, không bằng theo bọn ta đến hầu phủ một chuyến, thương lượng phương pháp đồng thống trị Như Ý quận.
""Ừm.
Hầu phủ có gì hay không?"Tự Khánh nói: "Mỹ tửu món ngon, đàn sáo ca múa, kỳ trân dị bảo, không gì không có!""Không biết có mỹ nhân không?""Hóa ra Bắc Nguyệt có sở thích này, các kiểu mỹ nhân tùy ngươi chọn.
""Vậy thì tốt, chỉ là không biết những mỹ nhân kia có đẹp hơn được Thu Hải Đường hay không ? Đúng rồi, hai ngày trước hình như ta có giết mấy người, nói là đệ tử của Ác Đan gì đó, Ác Đan đó sẽ không phải chính là ngươi chứ!" Lý Thanh Sơn cười nói, ánh mắt lướt đến trên mặt Ác Đan.
Ác Đan không hề có vẻ giận dữ, ngược lại ha ha cười lớn: "Thu môn chủ tự nhiên là mỹ nhân hiếm có, anh hùng như chúng ta có cái nhìn giống nhau, nhưng mỹ nhân trên đời cũng không phải chỉ có mình nàng mà thôi, chờ đến hầu phủ, chúng ta cùng nhau thưởng thức các kiểu mỹ nhân khác nhau của Như Ý quận.
Còn về mấy tên đệ tử đáng thất vọng kia, giết thì giết, đỡ phải làm ta mất mặt khắp nơi, ta còn phải cảm ơn ngươi ấy!""Ác đạo hữu quả nhiên là một người hào sảng, ta rất thích!" Lý Thanh Sơn lớn tiếng tán thưởng, trong lòng lại nói: "Nếu lúc đầu ngươi cũng có thể nói tiếng người như thế này, ta nào đến nỗi không thể không giết ngươi!""Thời gian không còn sớm rồi, chúng ta nhanh đi thôi!"Lý Thanh Sơn nghĩ ngợi, lắc lắc đầu: "Thôi để hôm khác đi! Ta còn phải tiếp tục luyện hóa thủy mạch, chờ đến khi đại công cáo thành nhất định sẽ đến hầu phủ cảm tạ!""Được, vậy ta sẽ ở hầu phủ chờ ngươi tới.
" Tự Khánh chắp tay, mang theo hai người Giả Chân và Ác Đan bay đi.
Lý Thanh Sơn vuốt vuốt cằm, nhìn ba người kia biến mất nơi chân trời, cười cợt nói: "Chuyện này thật là thú vị.
Hắc, những nhân loại xảo trá này, chẳng qua ta cũng là đồng loại với các ngươi đấy!"Ba người Tự Khánh quay thẳng về hầu phủ, Ác Đan hỏi: "Hắn sẽ mắc mưu chứ?" Giả Chân vẫy nhẹ quạt lông: "Chẳng lẽ những lời ta vừa nói không có đạo lý gì hay sao? Yên tâm, người có cẩn thận hơn thì thời gian lâu dần cũng sẽ buông lỏng cảnh giác, trước khi giết chết hắn, còn có thể lợi dụng hắn một phen.
Nhất định sẽ báo được mối thù giết con của ngươi.
"Ba người bèn nhìn nhau cười, chính vào lúc này, Trịnh quản gia đi đến bẩm báo: "Điện hạ, có một luyện khí sĩ tới cầu kiến!""Luyện khí sĩ? Không gặp!""Hắn nói hắn có một bí mật lớn muốn hiến cho điện hạ!""Ồ, vậy thì cho hắn vào đi, nếu dám đùa giỡn ta, hừ!"Qua một lúc, Trịnh quản gia đưa một thanh niên đang run lẩy bẩy đi vào, nhìn thấy Tự Khánh liền quỳ sụp xuống đất, "Tiểu nhân tham kiến điện hạ!"Tự Khánh cũng không để ý tới, cao cao tại thượng mà liếc nhìn hắn.
Trịnh quản gia nói: "Ngươi có lời gì thì mau nói ra đi!""Xin điện hạ báo thù giết cha giúp ta!""Ừm? Kẻ thù của ngươi là ai?" Tự Khánh có chút bất mãn.
"Xích Ưng thống lĩnh Lý Thanh Sơn của Thanh Hà phủ!" Người thanh niên trợn trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói.
"Lại là Lý Thanh Sơn kia, không phải ngươi nói có bí mật muốn nói cho ta sao?""Xin điện hạ báo thù rửa hận cho ta?""Ngẩng đầu lên, ngươi đang bàn điều kiện với ta à?""Tiểu nhân không dám, chỉ là bí mật này quan hệ trọng đại.
" Người thanh niên đối mắt với Tự Khánh một cái, sắc mặt trắng bệch ra.
"Nói đi, không có gì phải giấu giếm cả.
""Là.
có liên quan đến họa trủng!""Họa trủng!"Hóa ra đại sư huynh của Chử Đan Thanh vốn xưa nay cẩn thận, sau khi rời đi thì để phòng bất trắc, nói bí mật này cho con trai mà hắn yêu thương nhất, kết quả không nghĩ đến thật sự một đi không về, mà tin tức Lý Thanh Sơn giết ba người rất nhanh đã truyền ra.
Tên này vừa hận vừa sợ, Lý Thanh Sơn không những có tu vi cao, lại có Cố Nhạn Ảnh làm chỗ dựa, trong tay còn cầm một khối lưu âm thạch làm chứng cứ.
Dựa vào sức mạnh của hắn không những không có khả năng báo thù, còn sẽ lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ Lý Thanh Sơn tới trảm thảo trừ căn, sau cùng hạ quyết tâm, nói bí mật này cho hoàng tử Tự Khánh có thù oán với Lý Thanh Sơn, chỉ cầu báo thù cho cha và có được sự che chở.
Tự Khánh nghe xong ngọn nguồn sự tình: "Nói như vậy, ngươi chẳng qua là biết được ai đang nắm giữ bí mật về họa trủng, hơn nữa còn là nghe phụ thân ngươi nói, bản thân tin tức này phải chăng chân thực cũng đáng để hoài nghi.
""Nhất định là thật, điện hạ ngươi hãy tin tưởng ta, ta lấy đầu ra bảo chứng.
""Việc này ngoài ngươi ra còn có ai khác biết nữa không?" "Tuyệt đối không có!"Tự Khánh thân thiết vỗ vỗ bả vai của hắn: "Yên tâm, ta sẽ thay phụ thân ngươi, và cả ngươi báo thù!"Lý Thanh Sơn rời khỏi động quật dưới lòng đất, lại đến trong Nguyệt Đình hồ, tay phải vung lên, dòng nước trước mặt kết thành một cái Thủy Kính, lại qua khoảnh khắc, kính tượng phân thân từ trong đó đi ra.
Lý Thanh Sơn lấy lại Thủy thần ấn, liền bắt đầu vận Đại Hải Vô Lượng công lên, sau khi đột phá lục trọng, đan điền đã có thể dung nạp càng nhiều linh lực hơn, cũng giống như sau khi đào rộng ao nước ra thì có thể chứa thêm nhiều nước vậy.
Việc này cần phải sử dụng đại lượng đan dược để tiến hành tu hành, nhưng sau khi đạt đến cảnh giới này thì yêu cầu đối với đan dược cũng trở nên càng cao hơn, các loại đan dược cấp thấp như Tụ Khí đan đã là có hại vô ích rồi, nhưng mà đan dược cao cấp lại há có thể dễ dàng có được.
Trừ phi là xuất thân như Cố Nhạn Ảnh hay Tự Khánh, không thì đại đa số những người tu hành đều phải hao phí đại lượng thời gian tinh lực, hấp nạp luyện hóa từng chút linh lực một để tiến hành tu hành.
Mà hiện tại Lý Thanh Sơn lại đang mượn sức mạnh của vô số sông ngòi ao hồ để tiến hành tu hành, tiết kiệm được vô số thời gian tinh lực.
Lý Thanh Sơn nhắm chặt hai mắt, khoanh chân mà ngồi, linh quang như ánh sao từ trong Thủy thần ấn phát tán ra, tan vào trong thân thể của hắn, thẩm thấu vào trong đan điền, sai khi trải qua qua luyện hóa thì biến thành linh lực tinh thuần cuồn cuộn như sóng cả.
Mặt trời mọc mặt trăng lặn, ngày đêm thay phiên, thời gian trôi dần, cuối cùng thủy linh chi lực cũng đong đầy cả đan điền, cũng không thể dung nạp thêm một tí nào nữa.
Lý Thanh Sơn từ từ mở mắt ra, tuy còn có chút khuyết điểm là căn cơ không vững, tâm tính tu vi không đủ.
Nhưng mà chỉ từ khía cạnh linh lực mà nói, hắn đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, gần như đã nhìn thấy cánh cổng của cảnh giới Kim Đan.
"Nói không chừng Thiên kiếp lần thứ hai này là sẽ dùng thân phận nhân loại để độ qua! Tính toán ngày giờ, cửu phủ diễn võ hình như đã bắt đầu rồi!Mặt trời hừng hực trên cao, bầu trời quang đãng mênh mông vạn dặm.
Trong Như Ý hầu phủ, trên một cái tháp cao trăm thước, Tự Khánh một tay cầm lấy ly rượu, một tay ấn vào lan can, giương mắt ngắm nhìn phía xa.
Từng chiếc phi thiên long hạm đang trôi nổi giữa không trung.
Từng luồng sáng vọt tới từ phía chân trời.