Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1215 - Chương 1224: Haizzz

Chương 1224: Haizzz

Nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn thúc động tà nhãn ở chuôi kiếm, dòm ngó tìm kiếm chỗ sơ hở của bức tường gỗ này.

Theo vầng sáng mà tà nhãn phát ra, hắn đã nhìn ra một cảnh tượng khác biệt ngay, không khỏi phát ra một tiếng ồ nhẹ, trên vỏ cây phát hiện khá nhiều vết tích nhàn nhạn hình tròn.

Dưới vỏ cây hình như trống rỗng, chẳng lẽ cái cây này bị sâu à?Không kịp lo lắng trên thân Đại Dung Thụ vương trong thập phương yêu vương có bị sâu hay không, hắn quay đầu lại nhìn, đám chó săn của Tự Khánh đã áp sát tới.

Một lát nữa khi đi ra, nếu không thể ngay lập tức đột phá vòng vây thì sẽ phải đối mặt với hậu quả là bị Thái Dương đằng tấn công từ hai phía, một mình hắn thì không sao cả, then chốt là còn mang theo cái đuôi Hoa Thừa Lộ này.

Hạ quyết tâm, dù sao thì chỗ nào cũng có nguy hiểm, không bằng cứ đi vào xem, thỏa mãn lòng hiếu kỳ, tiện tay vung Phản Ma kiếm lên, đưa Hoa Thừa Lộ theo đâm thẳng vào thân cây đa lớn.

Tường gỗ lún xuống, bị đâm thành một cái động tròn lớn, không ngừng kéo dài ra, mặt cắt cực kỳ chỉnh tề trơn phẳng.

Một mảnh không gian hắc ám đột nhiên bị một luồng ánh sáng chiếu vào, hai bóng người đang ôm chặt nhau men theo luồng sáng xông vào vùng không gian tối đen này.

Lý Thanh Sơn đứng vững lại, đưa mắt nhìn quanh, vỏ cây của đại dung thụ này dày đến kinh người, phải dày cỡ hai ba trượng, mà còn ẩn chưa linh lực cực kỳ nồng đậm.

Nếu không nhờ có dị năng của Phản Ma kiếm, thần niệm của hắn có mạnh hơn nữa cũng khó mà phát hiện ra được cái động trống tiềm tàng bên trong, càng không thể mở ra được, khó tránh khỏi thảm kịch tự đâm đầu vào thân cây!Chẳng qua dù sao cũng đi vào được rồi, Lý Thanh Sơn thở phào một hơi, cảm thấy Hoa Thừa Lộ vẫn còn quấn chặt trên người hắn, không khỏi cười nói: "Này, có thể buông tay ra rồi!""A!" Hoa Thừa Lộ liền vội vã buông tay ra, đỏ bừng cả mặt, trái tim khó lắm mới bình tĩnh được giờ lại nhảy lên kịch liệt nhưng lại không phải bởi vì sợ hãi, cố giả vờ trấn định mà quan sát bốn phía, đôi mắt cũng dần dần thích ứng với bóng đêm, chỉ thấy trước mắt là một hang động dài dài, không biết kéo dài tới tận đâu!"Chúng ta đang ở bên trong cây à?""Đúng vậy!"Luồng ánh sáng kia bắt đầu thu nhỏ lại, Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn thì chỉ thấy vỏ cây đang lành lại với một tốc độ kinh người, rất nhanh đã hoàn toàn lành lặn, xung quanh trở nên hoàn toàn tối đen.

Hoa Thừa Lộ không khỏi nhích sát lại gần Lý Thanh Sơn một chút, Lý Thanh Sơn cười nói: "Qua đây, mời ngươi ăn đồ ngon!"Nói rồi đưa ra một đoạn vỏ cây trông như một cái cột đang phát ra khí tức trong lành.

"Ăn cây á?"Hoa Thừa Lộ do dự đưa lưỡi ra nhè nhẹ liếm một cái, lập tức có một cỗ mộc linh tuôn vào trong cơ thể, giữa miệng tràn đầy hương thơm thanh khiết, vết thương ngầm còn sót lại từ lúc chiến đấu cũng nhanh chóng khôi phục, không nhịn được lại liếm thêm mấy cái.

"Ngươi bẻ xuống một miếng không phải là được rồi à, còn muốn liếm tới lúc nào, này!" Lý Thanh Sơn nhịn không nổi mà ha ha cười lớn, bẻ xuống một miếng đưa cho nàng, chẳng qua tư thái của nàng vừa rồi thật sự là rất mê người.

Hoa Thừa Lộ cũng phát giác tư thái vừa rồi có chút bất nhã, gò má đỏ bừng lên, nhận lấy miếng gỗ nhét vào trong mồm, cắn mạnh một cái, "Á" một tiếng, bụm lấy má dậm chân nói: "Ngươi bắt nạt ta, đồ cứng thế này làm sao ta cắn nổi!""Vậy ngươi cứ từ từ ngậm lấy đi!"Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười nói, cảm giác chủ đề này rất là thú vị, vừa liếm vừa cắn vừa ngậm, nhìn đôi môi anh đào hồng hào căng bóng của nàng, không biết tương lai ai có được phúc khí này đây.

Hoa Thừa Lộ đã không phải là con nít, cũng không ít tới Vân Vũ lâu chơi, sao có thể không nghe ra ý vị trong những lời nói này.

Nếu là những nam nhân khác nói thì nàng sớm đã nổi giận rồi, nhưng lại không giận nổi hắn.

Bất mãn ra mặt mà nói: "Lý đại ca, ngươi không đứng đắn, mất công ta còn gọi ngươi một tiếng đại ca, khi nào về ta sẽ mách Quỳnh Chi tỷ tỷ, mách ca ca của ta!" Tuy mạnh mồm là thế, nhưng dù Hoa Thừa Tán và Hàn Quỳnh Chi bức hỏi, nàng cũng tuyệt không chịu nói những lời này với họ.

"Được được được, là ta không đúng, có câu nói “không thể trêu chọc muội muội của bằng hữu” mà!"Lý Thanh Sơn gánh cái cột vỏ cây lên, tiện tay bẻ một miếng, nhét vào trong mồm nhai răng rắc răng rắc, vỏ cây thực sự rất cứng, nhưng cũng không cứng bằng răng của hắn, trong hương thơm thảo mộc còn tiết ra một chút vị ngọt, cảm giác có chút giống ăn mía ngọt.

Nhai đến khi không còn mùi vị gì thì nhổ ra, lại bẻ thêm một miếng, tốc độ khôi phục của linh lực trong đan điền lại đột nhiên tăng thêm.

Rồi lại cầm Tam Tuyệt thư ra , ngưng luyện một luồng kiếm khí mới trong cơ thể, mặc nó hấp thu linh lực để phát triển mạnh mẽ, lòng nói: năm thành linh lực đã lợi hại như thế, nếu là mười thành linh lực, há không phải đến tu sĩ Kim Đan cũng giết chết được!Hoa Thừa Lộ thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, lại nhét miếng gỗ vào trong mồm, nói không rõ lời: "Hừ, ngươi biết là tốt!"Từ lúc Lý Thanh Sơn vung kiếm rồi mang theo Hoa Thừa Lộ đến lúc xông vào trong Đại Dung Thụ, một chuỗi động tác này nói thì rất dài dòng, thực tế chỉ như nước chảy mây trôi, vèo cái đã xong.

Đợi đến khi những kẻ truy sát kia đuổi đến trước Đại Dung Thụ, Lý Thanh Sơn đã biến mất trong hốc cây, mà người lùn kia vẫn cứ đứng đờ ra ở giữa không trung, duy trì tư thế phòng ngự.

"Vì sao ngươi không ra tay ngăn cản?"Trong tiếng chất vấn, cuối cùng mọi người cũng phát hiện ra dị dạng của hắn, hai con ngươi lồi ra ngoài, miệng hơi mở phát ra những tiếng ú ớ không rõ, thân thể hơi run rẩy, dường như đang cật lực nhẫn nại đè ép thứ gì đó.

"Này, ngươi sao thế?"Tráng hán mặt sẹo nhíu nhíu lông mày, vỗ nhẹ vào vai hắn, người lùn trợn trắng mắt, miệng há hốc ra, phát ra kêu thảm thiết như là bị người ta vặn cổ, làm dáng vẻ vốn quái dị của hắn lại càng trở nên đáng sợ hơn.

Mà sự đáng sợ này chỉ duy trì trong một khắc, một tiếng bùm vang lên, người lùn nổ tung trên không trung, hóa thành một đám mây máu.

Mọi người sửng sốt, ánh mắt đều tập trung trên người tráng hán mặt sẹo, bởi vì đó giống như là hắn vỗ một cái làm người lùn chết tươi, tráng hán mặt sẹo nhìn vào tay của chính mình, cũng ngây ngẩn ra.

Một nhát kiếm mà Thanh Sơn vung ra kia không hề có thanh thế kinh thiên động địa, kiếm ý khủng bố ẩn chưa trong đó cũng chỉ có một mình người lùn mới cảm nhận được rõ ràng, ai cũng không nghĩ tới người lùn sẽ chết dưới một kiếm kia.

Họ còn chưa kịp hồi thần, trong nháy mắt, vô số đạo kiếm khí lăng lệ xuyên qua huyết vụ bắn ra tứ phía, lập tức làm mọi người tứ tán.

Tráng hán mặt sẹo bay ra hơn mười trượng mới đứng vững lại được.

Cánh tay cứng như sắt ngăn ở trước mặt bị thị cắt cho rách tươm, có vết thương còn thấy cả xương lộ ra.

Những người khác cũng bị kiếm khí đánh trúng, tuy đều có pháp khí linh khí hộ thể, nhưng mà chuyện xảy ra quá đột ngột, họ lại còn đang trong cơn kinh ngạc, căn bản không kịp thúc động, những kiếm khí kia dễ dàng cắt nát linh lực hộ thể, để lại từng vết kiếm chém trên người họ.

Tuy thương thế đều không trí mạng nhưng sĩ khí đã mất hết, đưa mắt nhìn nhau thấy ai cũng kinh sợ.

Đối mặt với Lý Thanh Sơn, người lùn là một trong những kẻ mạnh nhất cũng bị một chiêu giết chết, chết một cách kỳ lạ, gần như tất cả mọi người đều bị thương.

Tuy tính cách của người lùn có chút quái dị, nhưng thực lực lại cường hãn vô cùng.

Đừng nói là đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ, dù là đối mặt với tu sĩ Kim Đan bình thường thì cũng có năng lực tự bảo vệ nhất định, dưới tình huống phòng ngự tốt, lại cũng khó trốn khỏi cái chết.

Nếu Lý Thanh Sơn dùng chiêu này để đối phó với họ, ai có thể trốn được?"Hắn thật sự là tu sĩ Trúc Cơ ư? Hay là tu sĩ Kim Đan đang ẩn tàng thực lực!"Có người nghi ngờ nói.

Không thể không nói phán đoán này cũng có chút đáng tin, chẳng qua lập tức đã bị phản bác: "Đương nhiên hắn là tu sĩ Trúc Cơ, nếu là tu sĩ Kim Đan, sớm đã giết sạch chúng ta rồi, còn giấu giếm cái quái gì!""Vậy ngươi nói xem, sao uy lực tấn công của hắn lại mạnh như vậy!"Người kia á khẩu không nói được gì.

Lại có người đoán: "Thứ hắn cầm ra ban nãy tạo hình đặc biệt, chẳng lẽ là một kiện pháp bảo ư?" "Đừng nói bậy, tu sĩ Trúc Cơ làm sao có thể thúc động pháp bảo!" "Đúng vậy, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng không có!"Mười mấy người nghị luận dồn dập, khó che đi sự lo âu trên mặt, nhiệm vụ vốn cho là đơn giản đột nhiên trở nên phiền hà như thế, thật sự vượt khỏi dự tình.

Đại hán mặt sẹo gầm lên một tiếng: "Đều ngậm mồm lại cho ta! Chiêu này của hắn nhìn thì tầm thường, nhưng nhất định phải trả một cái giá rất đắt, không thể liên tục sử dụng, không thì hắn đã cho mỗi người một kiếm giết sạch chúng ta rồi, còn phải chạy trốn làm gì!"Phán đoán của hắn thật sự không sai, một kiếm kia của Lý Thanh Sơn có thể có uy lực như thế, không đơn giản là bởi vì hiệu quả của kiếm khí, không thì dù có dung hợp năm thành linh lực của hắn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh bay người lùn kia rồi bị trọng thương, tuyệt đối không thể tạo ra hiệu quả một chiêu chết tươi thế kia được.

Vào lúc đó, hắn phát động năng lực của Phản Ma kiếm, thấy được một sơ hở, kiếm khí gào thét ập vào, toàn bộ đều chui vào trong cơ thể người lùn, hoành hành ngang dọc.

Người lùn điều động linh lực muốn trấn áp nó, lại gặp phải tình trạng y như Lý Thanh Sơn, kiếm khí không những không bị trấn áp, ngược lại còn không ngừng cắn nuốt linh lực của hắn để trở nên cường đại hơn.

Thế là người lùn liền dừng ở trên không trung, liều mạng muốn duy trì thân thể đang lung lay sắp rụng, tráng hán mặt sẹo kia vỗ một cái phá vỡ sự cân bằng cuối cùng, hắn cũng không áp chế nổi kiếm khí nữa, toàn bộ đều phá thể bay ra.

Kiếm khí dung hợp linh lực của hai người mới có uy lực lớn như thế, chẳng qua sau khi dung hợp linh khí của người lùn, cũng mất đi năng lực quỷ dị là cắn nuốt linh lực để trở nên mạnh hơn, không thì ít nhất trong đám này cũng phải có ba bốn tên tu sĩ ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment