“Ai u!”Hoa Thừa Lộ rên rỉ một tiếng rồi bật dậy từ trong đống gỗ vụn, cảm giác toàn thân đau dữ dội.
Nàng gỡ bùa hộ mệnh trên cổ xuống, nó đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nếu như không có tấm bùa hộ mệnh tự động kích hoạt trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì lần này nàng thảm rồi.
Mặt đất ở cách đó không xe hơi động đậy, chỉ thấy tên tu sĩ mặc đồ đen kia bò ra từ trong đất rồi nằm nhoài trên đất, há to miệng trào ra từng ngụm máu tươi.
Cùng một chiêu số nhưng lần này là do hắn tính sai.
Nếu như nói sóng xung kích chỉ là sóng khí tự nhiên thì lực chấn động do tảng đá khổng lồ kia lại gây ra lại còn ẩn chứa pháp lực của tu sĩ Kim Đan.
Hắn ẩn thân dưới lòng đất nên bị chấn động đến mức ngũ tạng sắp đứt, chịu nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hoa Thừa Lộ chợt cảm thấy toàn thân chẳng còn đau đớn, nàng nhảy lên một cái từ trên mặt đất, thôi thúc một thanh phi đao hung ác chém về phía nam tử mặc đồ đen.
“Ha ha, đi chết đi, đồ dế nhũi!”“Kẻ phải chết chính là ngươi!”Nam tử mặc đồ đen lăn một cái, phi đao chém xuống không khí.
Sau đó hắn lập tức nuốt một viên đan dược, phi đao lại xoay chiều lại, ép tới lần tới hai.
“Gầm!”Miệng hắn phát ra một tiếng rít gào tựa như dã thú, hai chân bùng nổ sức mạnh kinh người, mãnh liệt nhào tới phía Hoa Thừa Lộ với tốc độ vượt xa Luyện Khí sĩ.
Hắn đã dùng một loại đan dược kích phát tiềm lực, chắc chắn nếu dùng đan dược này thì khó tránh khỏi tác dụng phụ, nhưng vào lúc bước ngoặt sống chết thế này thì không thể không dùng.
Nếu như Hoa Thừa Lộ lại lấy một tấm xích phù ra thì hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Mà hắn chủ yếu tu Mộc Linh, giỏi về điều dưỡng hồi phục, sau này từ từ điều dưỡng lại sau.
Đôi môi anh đào của Hoa Thừa Lộ hơi nhếch lên, cũng lấy làm kinh hãi vì nàng không nghĩ sẽ giết tu sĩ mặc đồ đen này.
Thế là hai chân thon dài của nàng giẫm xuống dưới một cái, thân hình lập tức bay vọt lên trời, đôi cánh xinh đẹp lập tức giương rộng ở sau lưng, bay về phía không trung.
Đôi cánh này được chế tạo từ những mảnh kim loại trùng điệp, là kết tinh cơ quan thuật của Mặc gia, lại được nhuộm màu theo sở thích của nàng, trông cứ như là đôi cánh thực sự.
Luyện Khí sĩ bình thường đều không có phương tiện phi hành, chỉ cần bay đến độ cao nhất định thì sẽ thắng chắc.
Đương nhiên rồi, giá trị của đôi cánh này cũng không ít đâu.
Trong nháy mắt định bay ra khỏi rừng cây thì cổ chân nàng bỗng bị siết chặt, một nhánh dây leo quấn tới, đó là linh khí của nam tử mặc đồ đen kia.
Hắn dùng sức mà kéo xuống:“Xuống đây cho ta!”“A!”Hoa Thừa Lộ hét lên một tiếng đầy khiếp sợ, lập tức rơi xuống khỏi bầu trời.
Một bàn tay lớn to khỏe rắn chắc lập tức siết chặt chiếc cổ nhỏ bé mềm mại của nàng.
“Trốn à!”Nam tử mặc đồ đen vừa cười khẩy vừa nói, mạch máu hiện rõ trên mặt hắn, trông càng khủng bố dữ tợn.
Vốn dĩ tu vi và kinh nghiệm của họ có sự chênh lệch rất lớn, sau khi nam tử mặc đồ đen dùng đan dược kích phát tiềm lực thì lại càng lộ rõ ưu thế áp đảo.
“Ngươi dám giết ta.
thì ca ca ta sẽ không tha cho ngươi!”Trên mặt Hoa Thừa Lộ xuất hiện biểu cảm đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như cũ.
“Giết ngươi? Yên tâm, hiện tại ta còn không nỡ! Đợi ta tìm được một bí ẩn rồi sẽ chậm rãi bào chế ngươi.
Chúng ta có mười ngày cơ mà? Đợi khi ca ca ngươi tìm tới thì ngươi đã là một thi thể rồi, hơn nữa còn trần như nhộng!”Hoa Thừa Lộ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nếu thật sự rơi vào kết quả như thế thì chẳng bằng chết luôn từ bây giờ, đây thật sự được coi là tu hành giả sao?“Ca ca, ngươi ở đâu!”“Khụ khụ.
Không có ca ca ruột nhưng có một Lý đại ca đây!”Đúng vào lúc này, nam tử mặc đồ đen nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng.
Ánh mắt Hoa Thừa Lộ đột nhiên sáng lên:“Lý đại ca!”Nam tử mặc đồ đen mãnh liệt xoay đầu lên, thấy rõ người nói chuyện là một chàng thanh niên có thân hình cường tráng khôi ngô.
Người kia đang nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn người chết, sắc mặt hắn lập tức thay đổi:“Lý… Lý Thanh Sơn.
Ngươi đừng tới đây, ngươi mà tới thì ta…”Lời còn chưa dứt thì trước mắt đã lóe một cái, Lý Thanh Sơn đã tới trước mặt.
Lý Thanh Sơn tiện tại vỗ một cái lên vai nam tử mặc đồ đen khiến hắn chợt ngã oặt ra đất như bị rút xương.
Hoa Thừa Lộ cũng ngã theo, nhưng khi suýt chút nữa chạm đất thì được Lý Thanh Sơn đỡ eo, thân thiết nói:“Không sao chứ!”Lúc nãy khi những tảng đá khổng lồ liên tiếp nện xuống, dù nàng có bùa hộ mệnh nhưng cũng vẫn bị thương một chút.
Vì trong lúc chiến đấu căng thẳng nên hoàn toàn không rảnh để bận tâm, lúc nãy đại nạn đã qua, tâm trạng thả lỏng mới cảm thấy toàn thân bắt đầu đau.
Một cỗ thủy linh tràn tới từ tay Lý Thanh Sơn mới khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng lại ho khan vài tiếng, xoa xoa cổ họng rồi nói:“Suýt nữa thì có chuyện, may mà có Lý đại, à thống lĩnh ngươi tới đúng lúc!”“Nhanh như vậy đã biến thành thống lĩnh rồi!”Lý Thanh Sơn cười nói, hắn quen biết với Hoa Thừa Lộ từ rất sớm, tuy rằng sau này không ở cạnh mấy nhưng hắn rất có thiện cảm với nàng.
Mắt thấy tiểu la lỵ lúc trước đã biến thành đại mỹ nhân như hiện tại, mà hắn không khỏi cảm thấy thời gian trôi mau.
“Nếu như ngươi không chê tu vi ta quá yếu thì gọi ta còn gọi ngươi như vậy!” Hoa Thừa Lộ lè lưỡi, hơi ngượng ngùng.
Lý Thanh Sơn của hiện tại không thể so với trước kia được, sự chênh lệch tu vi là một khoảng cách vô hình, mà thân phận địa vị đôi bên cũng đã có sự khác biệt rất lớn rồi.
Thấy hắn còn nhớ chuyện cũ, không xem thường nàng thì trong lòng cũng vui mừng, rồi lại lấy làm kỳ quái nói:“Lý đại ca, sao ngươi biết ta ở đây?”Cũng không phải Lý Thanh Sơn ngẫu nhiên tới đây, vì để mau chóng khôi phục linh lực nên hắn đặc biệt tìm đến cây đa khổng lồ kia, chuẩn bị uống nhựa cây giống như tên Chu Nho kia, lại đúng lúc nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoa Thừa Lộ nên lập tức chạy tới.
“Hóa ra là ở đây, cũng may ngươi đến, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
”Hoa Thừa Lộ vẫn còn sợ hãi mà nói, rồi lại chuyển thành tức giận, lập tức thôi thúc phi đao chém về phía nam tử mặc đồ đen xụi lơ trên mặt đất kia.
“Chờ đã, ta giữ lại tên này vì hắn vẫn còn có ích!”Lý Thanh Sơn nắm lấy phi đao của nàng, gỡ túi Bách Bảo ở trên người nam tử mặc đồ đen kia xuống cùng với hai viên huân chương, sau đó ném hết cho Hoa Thừa Lộ:“Coi như kẻ này bồi thường tổn hại tinh thần cho ngươi.
”Hắn vung tay lên, một áng mây trắng từ từ hạ xuống, bên trên chất đầy người, hơn nữa nhìn trang phục thì thấy đều là bọn thuộc hạ của Tự Khánh, có tới hơn hai mươi người, tuy rằng đều không nhúc nhích nhưng vẫn còn sống.
Đây là tù binh mà Lý Thanh Sơn bắt được dọc theo đường đi, hắn tiện tại quăng nam tử mặc đồ đen kia lên trên, suy nghĩ chốc lát rồi nói:“Như này cũng gần đủ rồi!”Hoa Thừa Lộ ngạc nhiên nói:“Lý đại ca, ngươi định làm gì vậy?”“Cho cây ăn!”“Cho cây ăn?”“Nói chính xác hơn là cho dây leo ăn, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi, ta phải đi rồi, ngươi mau chóng tập hợp với mọi người đi!”Lý Thanh Sơn bước lên đám mây, Hoa Thừa Lộ lại kéo ống tay áo của hắn:“Lý đại ca, ta theo ngươi được không?”“Hả? Theo ta sẽ gặp nguy hiểm!”Lý Thanh Sơn nói, không biết đám người kia sẽ giết tới lúc nào.
“Ta không sợ, xin ngươi đấy!”Hai tay Hoa Thừa Lộ tạo thành hình chữ thập, cầu xin.
“Cũng được, lên đây đi!”Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát, cảm thấy để một mình Hoa Thừa Lộ băng qua nhiều đấu trường như vậy thì cũng không thích hợp lắm.
Dọc theo đường đi, hắn thấy những cuộc tranh đấu giữa những hành giả kia bỗng trở nên vô cùng kịch liệt, phải mau chóng lấy nhựa cây rồi đưa nàng sang bên Liễu Trường Khanh thôi!”Lý Thanh Sơn để Hoa Thừa Lộ cùng lên áng mây, Đằng Vân Giá Vụ tới trước cây đa khổng lồ kia, muốn lấy nhựa cây cũng không phải chuyện đơn giản, trước tiên phải băng qua được những cây Thái Dương đằng điên cuồng kia đã.
Thế nhưng vì là một tu hành giả, chỉ bàn luận về tốc độ thì chưa chắc hắn đã nhanh hơn Chu Nho kia, thân hình cũng cao to hơn nhiều, nên độ khó khi băng qua Thái Dương đằng cũng tăng cao theo.
Hơn nữa, vì không biết quy luật tấn công của Thái Dương đằng nên hắn không dám tùy tiện thử, tránh không cẩn thận dùng đến yêu ma lực thì lại để lộ sơ hở.
Thế là hắn nghĩ ra cách, bắt lấy những người này làm con mồi để chúng thu hút đòn tấn công của Thái Dương đằng, còn hắn thì nhân cơ hội đó rút củi đáy nồi.
Hoa Thừa Lộ thở dài nói:“Lớn quá!”“Ngươi ném tên này vào trong thử đi!”Lý Thanh Sơn xách nam tử mặc đồ đen lên và giao cho Hoa Thừa Lộ, để thử xem Thái Dương đằng có thể có phản ứng lớn thế nào, cũng coi như để nàng giết kẻ thù!”Tuy nam tử mặc đồ đen không thể động đậy nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, đương nhiên hắn biết sự khủng bố của Thái Dương đằng này.
“Đây chính là cái mà ngươi bảo là cho cây ăn sao?”Hoa Thừa Lộ phấn chấn giơ nam tử mặc đồ đen kia lên, rồi lại đặt xuống:“Có thể để mây bay cao hơn chút không?”“Để làm gì?”“Bên dưới có cây đỡ lấy, ta sợ hắn không chết!”“Ha ha, yên tâm, chắc chắn chết mà, không chết thì lại ném lần nữa!”Hoa Thừa Lộ điều chỉnh thân hình của nam tử mặc đồ đen, để đầu hắn hướng về phía cây, sau đó quát lớn một tiếng rồi ném về phía cây đa khổng lồ kia.
Dù sao cũng là tu hành giả, tuy chỉ là Luyện Khí sĩ nhưng quăng thứ nặng khoảng trăm cân thế này cũng rất dễ dàng, nam tử mặc đồ đen lập tức va vào cây.
Vèo! Một cây Thái Dương đằng to bằng cánh tay xỏ xuyên qua, quấn quanh vài vòng, trong nháy mắt đã hút tên kia thành một cái thây khô.
Hoa Thừa Lộ che miệng, không ngờ cây dây leo này lại lợi hại như vậy.
Hơn nữa, cái cây lúc nãy chỉ là cây Thái Dương đằng nho nhỏ, mà những cây Thái Dương đằng to lớn tựa như con rồng quấn quanh trên thân cây khô kia lại không nhúc nhích, hình như không thèm để ý con mồi nhỏ như vậy.
“Hiệu quả không lý tưởng lắm!”Lý Thanh Sơn vuốt cằm suy tư, bỗng nhiên linh quang lóe lên.
Hắn vẫn xách một tù binh lên và ném đi, nhưng tốc độ ném lần này chậm hơn Hoa Thừa Lộ nhiều.
Tu binh kia bay đến giữa không trung thì phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, liều mạng thôi thúc chân khí, muốn thoát về phía ngược lại.
Lúc Lý Thanh Sơn ném tên tù binh ra ngoài thì cũng tiện tay xóa bỏ phong ấn cho hắn.
Lập tức có mười mấy cây Thái Dương đằng bị đả động, trong đó có một cây có độ lớn tựa như vòng eo của Hoa Thừa Lộ.
Đương nhiên loại to lớn như thế không có nhiều, có điều đây là một sự tiến bộ rồi.
“Thì ra là như vậy!”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, giẫm lên đám mây khiến mười mấy người đều nảy lên.
Hắn liên tục xuất chưởng, đánh bón họ về các hướng khác nhau, đồng thời cũng xóa bỏ phong ẩn bên trong cơ thể họ.
Họ đều biết lần này khó thoát khỏi cái chết, nhưng chết đến nơi rồi thì có ai không ra sức giãy giụa, thôi thúc chân khí toàn thân.
Mấy trăm cây Thái Dương đằng điên cuồng bay múa, Lý Thanh Sơn đang muốn theo sát phía sau thì chợt nghe một tiếng quát to ở sau lưng:“Lý Thanh Sơn!”Tiếng quát to truyền đến từ đằng sau, chữ thứ nhất còn ở phương xa, mà chữ cuối cùng đã áp sát mười dặm.
Lý Thanh Sơn chợt nhìn lại, đó chính là đám tu sĩ Trúc Cơ của Hầu phủ giết tới.
Thấy Lý Thanh Sơn tóm lấy thuộc hạ và đệ tử của mình làm mồi cho Hoàng Kim đằng ăn thì trong mắt họ đều tràn ngập sự phẫn nộ.
Tên Chu Nho kia sử dụng một chiếc Độn Giáp phù, hóa thành một đạo độn quang chạy như bay về phía Lý Thanh Sơn.
Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấu dự định của Lý Thanh Sơn, tuyệt đối không chịu để Lý Thanh Sơn chiếm được nhựa cây khôi phục linh lực.
Chỉ cần ngăn cản Lý Thanh Sơn trong chốc lát là có thể chặn được ở trước Dụng Thụ Hạ, chặt đứt mọi đường sống.
Nếu Lý Thanh Sơn dám xông vào, chỉ cần hơi nhiễu loạn quy luật của Thái Dương đằng là có thể khiến Lý Thanh Sơn một đi không trở lại.
Hắn học được chiêu này từ trong lần quyết đấu kia.
Lý Thanh Sơn cũng không ngờ họ đến đúng lúc như vậy.
Hắn hơi cau mày, ôm lấy Hoa Thừa Lộ rồi bay về phía Dung Thụ Hạ.
Chu Nho lộ rõ nét mặt vui mừng, mắng một tiếng “ngu ngốc!” rồi định ra tay nhiễu loạn Thái Dương đằng.
Chỉ thấy trong tay Lý Thanh Sơn bỗng có thêm một thanh trường kiếm hình dáng kỳ lạ, từ xa xa vung về phía hắn.
Kiếm khí dung hợp năm phần mười linh lực trong cơ thể Lý Thanh Sơn, từ đan điền cho đến cánh tay rồi tới Phản Ma kiếm, khiến nó trở nên càng sắc bén hơn, cuối cùng gào thét mà lao về phía Chu Nho.
“Chiêu số này sao đánh được ta?”Hắn đang muốn né tránh thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ kiếm ý khủng bố xông thẳng vào thức hải, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong mãnh liệt, lập tức thôi thúc pháp khí hộ thể theo bản năng, để đoạn kiểm trong tay chắn ở trước mặt.
Sau khi Lý Thanh Sơn vung ra nhát kiếm này, không thèm quay đầu mà xông về phía cây đa lớn, đập vào mặt là mấy nhánh Thái Dương đằng quất tới, Phản Ma kiếm trong tay khẽ do dự rồi vẫn không vung ra, dưới chân có hai dòng nước vọt ra thành hai quỹ đạo kéo dài, hắn đột nhiên chuyển hướng, thuận thế từ một bên trượt qua.
Hoa Thừa Lộ nghe thấy bên tai vang lên tiếng vút vút của Thái Dương đằng đang quật tới tấp, lại nhìn về phía đội ngũ gần hai mươi tu sĩ Trúc Cơ đang truy sát ở phía sau, trái tim đã vọt lên tới cổ họng, giờ này mới hiểu được hắn nói đi cùng hắn có lẽ sẽ gặp nguy hiểm là như thế nào.
Đây há chỉ là nguy hiểm, rõ ràng là cửu tử nhất sinh.
Tuy hắn đã thu liễm khí tức, nhưng vẫn có mười mấy nhánh Thái Dương đằng vùn vụt đập tới, phong tỏa hoàn toàn con đường phía trước, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ như một ô cửa gác mái, nếu có thân thể nhỏ bé như người lùn thì có thể dễ dàng thông qua, nhưng hắn thì phiền phức rồi.
"Ôm chặt ta!"Hoa Thừa Lộ cảm thấy eo bị ôm lấy, bị tay của hắn vòng qua, từ kẹp ở cạnh người đổi thành ôm ở phía trước.
Một cánh tay khác của hắn thì luồn qua bờ mông cong vểnh mà ôm chặt lấy cặp đùi của nàng, nàng cũng không kịp nghĩ ngợi gì, vô thức ôm chắc hắn, dán mặt vào trên lồng ngực của hắn, bị bao trùm bởi mùi vị nam tính nồng liệt.
Lý Thanh Sơn đạp về phía sau một bước, hoa sóng dưới chân tuôn lên.
Hai người đầu trước chân sau, xoay người xông qua khe hở bé xíu như ô cửa kia.
Đùng! Hoa Thừa Lộ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, hoảng hốt phát giác đó là tiếng tim hắn đang đập, so với trái tim đang đập bình bịch loạn lên của nàng thì nhịp tim của hắn mạnh mẽ mà bình tĩnh, dù sa vào tình cảnh nguy hiểm đáng sợ thế này cũng không có một chút hoảng loạn nào.
Tâm trạng khẩn trương hoảng sợ của nàng cũng được thả lỏng ra theo.
Nàng không hề hối hận đã đi theo hắn, bởi vì tin rằng bất kể gặp phải nguy hiểm như thế nào thì nam nhân này đều sẽ bảo vệ nàng.
Bỗng nhiên nhớ lại khi họ gặp gỡ, hắn đã không chút do dự mà ngăn ở trước mặt nàng, đối mặt với Tây Môn mỗ mỗ vô địch, quên đi bản thân lúc đó có tâm trạng như thế nào, bây giờ nghĩ lại, những năm này dường như đã bỏ lỡ điều gì, có chút mất mát.
Thường ngày Lý Thanh Sơn trải qua vô số hiểm cảnh.
Loại tình huống này thật sự không là gì cả, dựa vào Đạp Lãng thức và cái ủng pháp khí kia mà không ngừng biến ảo thân hình, vượt qua từng trở ngại, nháy mắt đã tới bên cạnh cây đa lớn.
Nhìn gần thì cảm giác đây không phải cây, mà là một bức tường gỗ có kích thước to lớn một cách không thể hiểu nổi.
Vỏ cây màu sắt xám toàn là nếp nhăn, có cảm giác rất kiên cố dày nặng, hắn không quá bận tâm việc Phản Ma kiếm có thể phá mở vỏ cây này hay không, dù sao đến người lùn kia còn có thể làm được.