Trong Long đấu trường, một vệt sáng màu máu lóe lên một cái rồi biến mất, bầu trời xanh thẳm ở từng khu vực trong đấu trường chợt bị phủ một tầng huyết sắc, tầng huyết sắc này mỏng manh đến vậy, dù là tu hành giả ngưng thần quan sát thì cũng khó mà phát hiện sự khác thường trong đó.
Lý Thanh Sơn bỗng mở mắt ra, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy mây mù đông cứng dày đặc, gió tuyết liên tục kêu gào, trong nháy mắt đó, Hổ Ma tích tụ bị Linh Quy trấn áp trong thức hải chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Sát ý vô biên vô hạn phủ xuống, nhưng sát ý này quá hỗn loạn và mỏng manh, vừa không phải do một đối tượng chính xác nào tỏa ra, lại cũng không nhằm vào hắn.
“Tiểu tử Tự Khánh kia lại sài chiêu gì đây!”Nghĩ như vậy, Lý Thanh Sơn lại nhắm mắt, để tâm thần chìm vào trong Tam Tuyệt thư, trong quá trình này cũng phải truyền linh lực vào liên tục không ngừng.
Tam Tuyệt thư tham lam hút lấy linh lực của hắn chẳng khác nào cá voi hút nước, mãi đến tận khi khí hải đan điền của hắn trống ba phần mười thì mới dừng lại, hào quang rực rỡ vô cùng.
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong nhưng linh lực vượt xa tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Nhưng Tam Tuyệt thư cũng chỉ là một món linh khí trung phẩm mà thôi! Không kịp nghĩ nhiều, căn cứ theo kinh nghiệm luyện hóa Thảo Tự Kiếm thư thì bão táp sẽ ập tới ngay lập tức thôi.
Đúng như dự đoán, trong nháy mắt tất cả linh lực đều bị Tam Tuyệt thư chuyển hóa thành kiếm khí ác liệt, chúng ngược dòng dọc theo kinh mạch của hắn, tung hoành ngang dọc cuồng loạn ở trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, ở trong thế giới đầy các nét bút lơ lửng trên hư không này, tất cả các nét phẩy mác bỗng tựa căng đầy trong vo tựa như quả bóng hơi được bơm đầy khí, kiếm ý tràn ngập ác ý không gì sánh được cùng bay vọt về phía hắn.
Lý Thanh Sơn như thấy Ngũ Tuyệt kiếm tiên lấy bút làm kiếm, say rượu múa loạn, tuy rằng trông cứ như là ảo giác nhưng hắn tin chắc rằng, nếu như bị những nét bút này bắn trúng thì thần hồn nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng.
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường giao đấu cả trong lẫn ngoài thế này thì không chết cũng bị thương nặng.
Toàn thân hắn chấn động, bắp thịt cuồn cuộn còn kiên cố hơn núi đá gấp trăm lần.
Đôi con ngươi khép chặt kia chợt biến thành màu đỏ đậm, kiếm khí tung hoành ngang dọc trong người nhưng không phá được cơ thể cứng rắn chắc nịch như núi cao của Ngưu Ma, bị cưỡng chế dẫn dắt đưa về khí hải đan điền.
Nhưng chúng vẫn gây ra sóng gió trong đan điền khí hải tựa như những con cá lớn, kiếm khí không những không suy yếu mà trái lại còn hấp thụ càng nhiều linh lực, trở nên càng ngày càng sắc bén ác liệt.
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì cũng chỉ đành trơ mắt nhìn linh lực bị hấp thụ gần như không còn gì, thân thể sống sờ sờ bị kiếm khí xé rách.
Mà trước khi đó thì ý thức đã bị kiếm ý đánh nát tan.
Ai mà ngờ được luyện hóa một món pháp khí trung phẩm lại ẩn chứa nguy cơ đáng sợ như vậy.
“Linh Quy Trấn Hải!”Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng ở trong lòng, linh quy yêu đan chìm vào trong đan điền khí hải, trấn áp toàn bộ kiếm khí.
Ở trong thức hải, ảo ảnh Linh Quy trực tiếp hiện ra, chống lại tất cả kiếm ý.
Vốn tưởng rằng như vậy coi như là thành công, nhưng mà Tam Tuyệt thư lại không có chút dấu hiệu bị luyện hóa nào.
Hắn suy nghĩ chốc lát, ảo ảnh Hổ Ma bừng bừng hiện ra, nó há cái miệng to như chậu máu ra và nuốt tất cả kiếm ý vào.
Thành công rồi!Khi Hổ Ma nuốt tất cả kiếm ý vào bụng, các loại nét bút kiếm ý hàm chứa sự hùng vĩ, huyền diệu, trầm trọng hoặc uyển chuyển đều bay về phía một điểm.
Trong lúc hoảng hốt đã hình thành một bộ thư pháp viết kiếm đạo tuyệt thế, nhưng Lý Thanh Sơn còn chưa kịp quan sát thì thoáng cái nó đã biến mất.
Cuối cùng, tất cả nét bút móc nối với nhau, hình thành một đoạn thân kiếm màu đen tựa như đồ chơi xếp gỗ, đại khái là kéo dài từ mũi kiếm đến giữa thân kiếm, nhưng cũng chẳng hoàn chỉnh.
Ánh sáng lóng lánh trên Tam Tuyệt thư bỗng bắt đầu vụt tắt, Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, chỉ thấy trên bức tranh chẳng còn nét bút nhằng nhịt khắp nơi, mà cũng hình thành nên một đoạn tàn kiếm giống như trong thức hải.
Từng tia kiếm khí kiêu căng khó thuần ở trong khí hải đan điền cũng tự động dung hợp lại với nhau, ba thanh kiếm giống nhau như đúc được hình thành ở trong bức tranh, trong thức hải và trong đan điền.
Nó cũng bao hàm ba tinh hoa là sách, kiếm và tranh.
“Hóa ra đây mới là dáng vẻ vốn có của Tam Tuyệt thư, cứ nghĩ rằng Tam Tuyệt thư hoàn chỉnh hẳn là phải vẽ ra một thanh kiếm, nhưng sau khi bị phân tách thì tất cả các nét bút đều tách ra, hình thành nên bức tranh kỳ diệu kia.
”“Đúng là muốn luyện hóa Tam Tuyệt thư này còn nguy hiểm hơn hơn việc chống lại tu sĩ Kim Đan, nếu như ta không tu luyện Thần Ma Cửu Biến thì e rằng lần này là cửa tử nhất sinh!”Lý Thanh Sơn nới lỏng trấn áp từ Linh Quy, thanh tàn kiếm trong đan điền kia bắt đầu tự động hấp thụ linh lực.
Hắn hơi hoảng sợ nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra mình có thể khống chế sự hấp thụ này, hơn nữa khi nó hấp thụ cuồn cuộn không ngừng thì kiếm khí cũng càng ngày càng ác liệt.
Dù sao tốc độ khôi phục linh lực của Đại Hải Vô Lượng công cũng rất nhanh, thế là hắn cứ mặc cho tàn kiếm hấp thụ linh lực.
Hắn lại dùng thêm một viên đan dược khôi phục linh lực, để xem xem nó có thể lớn đến mức nào.
Đúng vào lúc này, hắn cảm nhận được một luồng linh lực đang nhanh chóng áp sát, nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ thấp.
“Cuối cùng cũng tới sao?”Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn chăm chú, chỉ thấy một quả cầu băng màu xanh lam mang theo dòng nước lạnh từ trên trời giáng xuống.
Nhưng kỳ lạ là, mục tiêu của quả cầu băng cũng không phải hắn, nó rơi xuống chỗ rất xa nơi chân núi, làm dấy lên một trận bão táp băng giá, nuốt chửng không gian trong phạm vi mười mấy trượng.
Một Luyện Khí sĩ phản ứng hơi chậm bị ảnh hưởng đến, lập tức bị đông lại thành tượng đá, hóa thành gió bụi, ngay cả trường kiếm và linh khí cũng không may mắn thoát được.
“Hàn khí mạnh quá.
”Lý Thanh Sơn phi thân xuyên qua gió tuyết mà xuống, đánh nát quả cầu băng cứng rắn kia, lấy một bông hoa tuyết óng ánh xinh đẹp từ giữ nó ra.
“Hình như đây là chiêu thức của Băng Lệ cung, có được uy lực thế này thì chắc chắn phải là tu sĩ Kim Đan mới làm được!”Hắn loáng thoáng nhớ tới một nữ nhân lạnh lùng hắn từng gặp trên Phi Vân đài, có lẽ đó chính là cung chủ Băng Lệ cung, có điều vì mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ nên chưa để ý lắm.
“Có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài rồi?”Lý Thanh Sơn cũng không biết gì về Tu La trận, trong thời gian ngắn không đoán ra được do nguyên nhân gì, muốn để cho phân thân đến nghe ngóng để có thêm thủ đoạn ứng biến.
Nhưng phân thân lại đang cầm Thủy Thần ấn luyện hóa thủy mạch, hắn cũng không dám bất chấp nguy hiểm như thế.
Vừa hay con cá chép bị hắn đặt tên là Tiểu Hồng đang lượn quanh phân thân của hắn vì muốn được ăn đan dược, tạo nên từng mảng gợn sóng.
Tâm hắn hơi động, nói rằng:“Há miệng!”Tiểu Hồng lập tức há to miệng, hình như trong đôi mắt cá ngơ ngác kia cũng tràn ngập sự chờ mong.
Lý Thanh Sơn niêm phong khí tức của Thủy Thần ấn, thả một tia thần niệm vào trong miệng nó:“Đúng là cơ duyên tốt cho nhà ngươi, mau bơi về phía Nguyệt Đình hồ đi! Nếu để mất thì hừ hừ, ngươi cũng biết một món ăn tên là cá chép sốt chua ngọt chứ?”Tiểu Hồng lại há chiếc miệng rộng ra, dáng vẻ như muốn ăn nữa.
“Tét!”Lý Thanh Sơn vỗ đầu nó một cái:“Chính là bỏ người vào nồi luộc lên!”Tiểu Hồng lập tức bơi vào trong nước, thân hình kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành kích thước của con cá chép bình thường, sau đó hóa thành một vết đỏ bơi về phía Nguyệt Đình hồ.
Hiện tại lực lượng tu sĩ nhân loại đều bị kiềm chế ở phủ thành, mà toàn bộ yêu tộc ở Như Ý quận đều bị hắn đánh cho sợ, về cơ bản là hắn luyện hóa thủy mạch đến đâu thì một là chạy mất dép, hai là đầu hàng.
Có lẽ không có tên nào không có mắt, dám tùy tiện chặn giết thuộc hạ của hắn đâu.
Sắp xếp xong việc này, phân thân phá không mà tới, lao thẳng lên nơi sâu trên tầng mây, bay về phía phủ thành.
Dưới núi tuyết, Lý Thanh Sơn lấy làm lạ mà nghĩ:“Chẳng phải đám người kia muốn tới giết ta sao? Tại sao lâu vậy rồi còn chưa tới?”Hắn cũng lười ở đây chờ, hơn nữa dưới sự nuốt chửng của tàn kiếm thì linh lực chỉ còn lại một nửa.
Tuy hắn có đủ tự tin giết được đám người kia, nhưng sư tử vồ thỏ cũng cần dốc toàn lực, nên hắn đi khắp bốn phía một chút, thay đổi vị trí, chờ linh lực khôi phục lại nói.
Trong Thạch Lâm mê trận, đã có hơn mười tám tu sĩ Trúc Cơ tụ tập, có người nhịn không được mà nói:“Sao cái tên hỏa man tử kia còn chưa tới?”“Đúng đấy, với tu vi của hắn thì phải đến đây từ sớm rồi chứ!”Tráng hán có sẹo nói:“Xem ra hắn không định hội họp với chúng ta rồi!”Chu Nho tiếp lời:“Tên man tử kia còn chẳng biết phối hợp là gì, có hắn cũng chẳng khác gì không có, không chờ hắn nữa, chúng ta đi thôi!”“Hả? Con mồi bắt đầu di chuyển, tốc độ di động rất nhanh, chúng ta đuổi theo mau!”Hoa Thừa Lộ cũng nghe được tiếng gào thét truyền đến từ nơi xa xôi phía chân trời, nhìn xuyên qua chỗ trống hình tròn trên tầng tán cây kia thì thấy được những khối nham thạch màu trắng xám to bằng căn phòng, trong đó có một khối đang bay về phía này.
Trong mắt nam tử mặc đồ đen lộ ra vẻ kinh hãi, cũng không kịp nghĩ đến Hoa Thừa Lộ ở trước mắt, lại dùng một chiếc Tiềm Thổ phù để lẻn sâu xuống dưới đất.
Tiếng nổ ầm ầm vang rền, những tảng đá khổng lồ liên tiếp nã lên mặt đất, mặt đất như thể biến thành một khoảng trống bị đánh hung ác, đánh ra từng hố thiên thạch khổng lồ, lại làm dấy lên một còng sóng xung kích lan ra bốn phương tám hướng, uy lực kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là do tảng đá khổng lồ từ trên trời đập xuống, chắc chắn có tu sĩ Kim Đan cường đại rót linh lực vào trong đó.
Tuy Hoa Thừa Lộ không xui xẻo bị tảng đá khổng lồ trực tiếp nện vào đầu, nhưng điểm mà tảng đá khổng lồ kia đáp xuống chỉ cách chỗ nàng hơn mười trượng.
Nàng cảm giác như toàn thân chấn động, xương đều tê rần, sóng xung kích ập vào mặt dễ như trở bàn tay, đánh bay nàng ra ngoài.
Chỉ có một khối đá khổng lồ không thể rơi xuống đất, nhưng vừa hay lại bay về phía cây đa lớn ở trung tâm rừng cây, thế là nó bị cây Thái Dương đằng đan chéo trùm kín, xoắn đến nát tan.