Tự Khánh nói xong lời kia thì trực tiếp vung tay lên, một vài khung hình thể hiện tình hình trong Long đấu trường biến mất, Long đấu trường hoàn toàn trở thành một chiếc hộp tối đóng kín.
“Điện hạ, sao ngươi lại nói thế, này chẳng phải là muốn giới tu hành đạo Như Ý quận chúng ta tự giết lẫn nhau hay sao?”Trên Phi Vân đài, một ông lão mặc đồ tím lộ ra vẻ khiếp sợ, lớn tiếng chất vấn Tự Khánh.
Tu sĩ Kim Đan cũng dồn dập biến sắc, càng không thể hiểu nổi đến cùng Tự Khánh làm như vậy thì có ích lợi gì? Không riêng gì những tu sĩ bình thường kia, ngay cả những tu sĩ Kim Đan đều hơi bất ngờ, không nghĩ rằng trong Long đấu trường có thể sẽ tồn tại nguy cơ.
Chém giết như vậy thì chắc chắn thực lực giới tu hành đạo Như Ý quận sẽ bị tổn thất cực lớn, hơn nữa cũng khiến Tự Khánh đánh mất danh vọng của mọi người, còn phải trả giá một lượng lớn tài nguyên, đúng là trăm hại mà chẳng có lợi.
Dưới tình huống không biết phương thức luyện chế Tu La trận, chỉ sợ người thông minh đến đâu cũng chẳng đoán ra được ý định của Tự Khánh, càng không tưởng tượng nổi hắn sẽ nhẫn tâm như vậy.
Vốn dĩ dưới tình huống có thể thấy biến cố trong Long đấu trường thì chắc chắn đám tu hành giả phải giữ chừng mực khi ra tay, nếu không dù quy tắc cho phép thì cũng sẽ trông có vẻ quá độc ác, không cẩn thận còn kết tử thù với môn phái thế gia nào đó.
Những người giám sát như họ chính là một loại ràng buộc vô hình, phòng trừ cục diện mất khống chế.
Hiện tại, một khi mất đi sự giám sát này thì cuộc tranh tài đọ sức giữa tu hành giả rất dễ biến thành trận chém giết đẫm máu.
Đây vốn không phải cảnh tượng mà bất cứ ai muốn thấy, nhưng ngoại trừ một người.
Tự Khánh từ từ xoay người lại, trên mặt là nụ cười lấy làm lạ:“Đúng là một đám rác rưởi!”Giả vờ giả vịt với Bắc Nguyệt lâu như vậy đã tiêu hao hết tính nhẫn nại của hắn, bây giờ đạt được mục đích rồi thì lập tức lộ ra bản mặt dữ tợn ban đầu.
Từ lúc bắt đầu hắn đã chẳng có ý định quản lý tốt Như Ý quận tựa như Khương Phú, cho rằng có thể truyền lại cơ nghiệp cho đời sau.
Mà hắn muốn lợi dụng mọi tài nguyên của Như Ý quận để nâng cao sức mạnh bản thân, thấy cái lợi trước mắt thì mổ gà lấy trứng cũng không tiếc.
Nói trắng ra thì, thế giới tu hành giả vẫn lấy thực lực cá nhân làm đầu, tuy cái gọi là “thế lực” cũng có giá trị, nhưng khi có thực lực tuyệt đối thì hoàn toàn có thể coi khinh thế lực.
Nếu như giết sạch được đám tu sĩ Kim Đan trước mắt này có thể bảo đảm Tự Khánh hắn vượt qua được thiên kiếp lần thứ ba, đạt đến cảnh giới Vương thì hắn chắc chắn sẽ làm thế không chút do dự.
Mà chỉ cần hắn thành công thì không những hoàng đình không giáng tội, trái lại còn nghĩ cách che đậy giúp hắn.
“Ngươi nói cái gì!”Người tu được đến cảnh giới Kim Đan thì chắc chắn có tư chất bất phàm, đạt được vô số lời khen ngợi mà đi tới ngày hôm nay, từ rác rưởi này thật sự quá là xa lạ bỡ ngỡ với họ.
Tự Khánh vung tay lên:“Ta tôi luyện đệ tử giúp các ngươi, các ngươi lại phí lời do dự thiếu quyết đoán, thế không phải rác rưởi thì là gì!”“Tự Khánh, ngươi đường đường là hoàng tử mà lại sỉ nhục bọn ta như vậy, còn muốn yên ổn làm Như Ý Hầu tiếp hay không?”“Mở Long đấu trường ra, thả đệ tử của chúng ta ra!”Cuối cùng đám tu sĩ Kim Đan cũng phản ứng lại, cảm thấy phẫn nộ một cách sâu sắc, linh quang trên người chợt ẩn chợt hiện, tỏa ra khí thế kinh người xông thẳng lên trời.
Tu sĩ Kim Đan chết trận trong trận chiến Phần Khưu sơn đều thuộc Bách Gia kinh viện, thực lực thuộc về vương triều Đại Hạ chính thống bị trọng thương, nếu như không phải có Cố Nhạn Ảnh trấn thủ thì thế lực môn phái đã nhân cơ hội mở rộng quy mô từ lâu.
Vì thế đa số những tu sĩ Kim Đan được mời lên Phi Vân đài này là người trong môn phái.
Số ít tu sĩ Kim Đan của Bách Gia kinh viện thì bị vướng thân phận hoàng tử của Tự Khánh nên không chỉ không nói thêm gì, mà nếu như thật sự ra tay thì chỉ có thể đứng ở bên phe Như Ý Hầu.
Thế là ánh mắt tất cả đều dồn về phía Cố Nhạn Ảnh xin giúp đỡ.
Mà tu sĩ Kim Đan xuất thân từ môn phái lại không phải lo lắng nhiều về thân phận của Tự Khánh, nhưng cũng khá kiêng kỵ Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh ở Như Ý quận nhiều năm rồi, uy thế của nàng mạnh hơn Tự Khánh nhiều.
Nếu như nàng muốn đứng về phía Tự Khánh thì chắc chắn Tự Bảo sẽ không bàng quan đứng nhìn, mà mấy tu sĩ Kim Đan của Bách Gia kinh viện cũng sẽ ủng hộ nàng tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Cứ như vậy, lực lượng đôi bên chẳng kém gì nhau, vậy nên nói không chừng hôm nay chỉ đành cố gắng nuốt quả đắng này xuống thôi.
Thái độ của Cố Nhạn Ảnh cũng rất quan trọng đối với Tự Khánh, trong thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều dồn lên trên người Cố Nhạn Ảnh.
“A Khánh khư khư cố chấp như thế thì ta ngăn cản được sao!”Cố Nhạn Ảnh dạo bước ra ngoài, đi tới lộ đài, không thèm đếm xỉa đến chuyện kia.
Tất nhiên Tự Bảo đi theo sát phía sau nàng.
Tuy rằng cái danh xưng “A Khánh” này khiến Tự Khánh hơi cau mày, nhưng nàng không nhúng tay vào việc này cũng làm lòng hắn hơi thả lỏng, mối phiền phức to lớn nhất đã được giải quyết.
“Phong cảnh nơi này không tệ, các ngươi không ngại thì cùng lại đây ngắm đi!”Cố Nhạn Ảnh lại quay đầu lại bắt chuyện với mấy tu sĩ Kim Đan của Bách Gia kinh viện kia.
Nhưng người kia đều thở phào một hơi, hành lễ với Tự Khánh một cách lạnh nhạt mà lễ độ rồi đi tới bên cạnh Cố Nhạn Ảnh.
Tuy rằng không phải không thừa nhận thân phận của Tự Khánh, nhưng trong lòng cũng đều không thừa nhận.
Đám tu sĩ môn phái đều chợt cảm thấy phấn chấn, quả nhiên Cố Nhạn Ảnh và hắn không đi chung một đường, cứ như vậy thì đối thủ cũng chỉ có ba người, chẳng qua đều là người đến từ Long Châu, không thể khinh thường được, hơn nữa thân phận hoàng tử của người này cũng hơi vướng tay vướng chân.
“Này, hai người các ngươi còn không qua đây!”Cố Nhạn Ảnh lại lên tiếng, nói với Giả Chân và Ác Đan.
“Tuân lệnh thống lĩnh.
”Giả Chân vừa lắc lông vũ màu đen vừa cười khẽ, nhưng vẫn bỏ mặc Tự Khánh mà đi ra ngoài.
Ác Đan buông hai tay theo sát phía sau, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám tu sĩ một cái rồi lặng lẽ cười khẩy.
Cứ như vậy, chỉ còn dư lại một mình Tự Khánh đối mặt với đám tu sĩ Kim Đan, họ quay sang nhìn nhau, không biết Tự Khánh làm thế có ý gì!“Ngươi hiểu ta đó Nhạn Ảnh!”Tự Khánh cao giọng khen ngợi, rồi sầm mặt lại nói:“Các ngươi ăn ăn uống uống nhiều ngày như vậy, xem những trận tỷ thí tẻ nhạt như này thì cũng nên cảm thấy chán ngán vì không còn hứng thú đúng không!”“Ngươi có ý gì? Muốn tỷ thí với từng người bọn ta sao? Đừng hòng!”Họ đều không phải đứa ngốc, tu vi Tự Khánh đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, lại còn tu luyện công pháp hoàng gia, nếu bàn về đấu đơn thì e rằng không một ai ở đây là đối thủ của hắn.
“Ta không rảnh giao đấu với từng tên rác rưởi một, cùng lên đi! Đối thủ của các ngươi chỉ có một mình ta! Các ngươi sợ Bắc Nguyệt chỉ đơn giản vì hắn đánh bại một đám yêu soái, từ hôm nay về sau, các ngươi cũng sẽ phải sợ ta!”Trong con ngươi Tự Khánh lộ ra vẻ cuồng nhiệt rừng rực, quan sát bất kỳ trận quyết đấu nào cũng không sảng khoái bằng việc tự mình tham dự.
Trên Phi Vân đài, một đạo huyền mang xông thẳng lên trời, mười mấy luồng sáng với màu sắc khác nhau theo sát phía sau.
Đám tu sĩ Kim Đan phô bày các loại thủ đoạn, có người thúc giục cờ nhỏ chín mặt kết thành một đại trận phủ từ trên đầu Tự Khánh xuống.
Có người thi triển pháp thuật, biến từng khối đá ném về phía Tự Khánh.
Có người biến thần niệm thành một chiếc chùy thép, trực tiếp tấn công tâm thần Tự Khánh.
Từng chiếc phi kiếm hóa thành hàng loạt tia sáng lăng liệt tựa như dải lụa mà cũng tựa như sấm sét, chúng đan dệt ngang dọc ở phía chân trời, ngăn chặn thủ đoạn lánh trốn của Tự Khánh.
Dù chưa luyện tập bao giờ nhưng họ vẫn phối hợp không chút sơ hở, quyết phải cho Tự Khánh biết chút giáo huấn.
Một tiếng rồng ngâm kéo dài không ngừng, thao thao bất tuyệt truyền đến từ phía chân trời.
Tự Khánh vươn mình hóa thành một con Hắc Long dài mấy chục trượng, đầy móng và vẩy.
Nó phá tan trận pháp và tầng tầng ánh sáng, tung hoành ngang dọc ở giữa bầu trời, một chiếc Hắc Long vẫy đuôi đã đánh bay một tên tu sĩ Kim Đan.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Không ngờ hắn đã tu luyện Hắc Đế long điển đến cảnh giới này, chẳng trách lại được xếp ở vị trí thứ mười một.
”Hoàng tộc Đại Hạ có rất nhiều công pháp tuyệt thế, được gọi là “tam phần, ngũ điển, bát thư, cửu khâu”.
Hắc Đế long điển mà Tự Khánh tu luyện chính là một trong ngũ điển, là công pháp siêu phàm vô song, chẳng những có thể tu đến cảnh giới Vương, còn giúp tu hành giả trực tiếp phá giới phi thăng, uy lực rất lớn.
Đối với tu sĩ Kim Đan bình thường mà nói, công pháp vượt qua được thiên kiếp lần thứ ba đã là kỳ vọng lớn nhất rồi, căn bản chẳng thể tưởng tượng được sự lợi hại của Hắc Đế long điển này.
Tự Bảo nghiêm nghị nói:“Chỉ với công pháp này thì Tự Khánh đã chắc thắng rồi, muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, chẳng ai ngăn cản được cả.
”Đám tu sĩ Kim Đan không cam lòng yếu thế, sử dụng tuyệt kỹ áp đáy hòm cũng như tuyệt chiêu cường đại, một chiêu thức cũng đủ để mở núi chặn nước mà đánh về phía Hắc Long.
Thân hình khổng lồ của Hắc Long bỗng rút lại cực nhỏ, chỉ còn dài mười mấy thước, tránh né được phần lớn đòn tấn công.
Long chi biến hóa, lúc to lúc nhỏ, lúc bay lúc nấp, lúc to thì nổi mây phun mù, lúc nhỏ thì thu hình khép cánh.
Truyền thuyết nói rằng tu hành môn công pháp này đến cuối thì có thể hóa thành to bằng hạt cải, trực tiếp xuyên qua nước hay núi, đá như thoi đưa mà không bị cản trở.
Tu vi của Tự Khánh chưa tới nên không tránh khỏi việc bị dính đòn công kích, nhưng cũng không thể phá được lớp vảy màu đen kia của hắn.
Mà sau khi những đòn tấn công cường đại kia thất bại thì chúng bay về phía chân trời, có những cái còn rơi thẳng xuống phủ thành ở phía dưới.
Đám tu sĩ Kim Đan đánh đến hưng khởi, sao còn lo được chuyện sống chết của phàm nhân, bảo vệ đất đai của người dân không phải chức trách của họ.
Có thể tưởng tượng được, sau một trận đại chiến, ngoài Hầu phủ có trận pháp bảo vệ thì tòa thành trì phồn hoa này chỉ có một kết cục là trở thành một vùng phế tích, trăm vạn sinh linh, mười không còn một, thực sự là thần tiên đánh nhau thì phàm nhân gặp xui xẻo.
Cố Nhạn Ảnh dựa lưng lên lan can, ung dung nhìn từng luồng sáng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp từ trên trời giáng xuống tựa như sao băng.
Một cái bóng đen bỗng lướt qua đỉnh đầu, Long đấu trường đột nhiên bay lên, biến lớn theo gió, chẳng khác gì một hòn đảo thật to lơ lửng trên bầu trời, lại tựa như một chiếc ô to lớn hấp thụ toàn bộ đòn tấn công.
“Đúng là giỏi tính toán!”Cố Nhạn Ảnh cười nói, Long đấu trường không chỉ hấp thu thế tiến công, mà còn có cả chiến ý hừng hực và sát ý cuồn cuộn mà đám người Tự Khánh tỏa ra trong lúc chiến đấu.
Hóa ra Tự Khánh cố ý dùng lời lẽ để làm họ tức giận, khơi ra trận chiến ác liệt lấy một địch nhiều cũng là một phần trong kế hoạch.
Mà nếu hợp lực với Ác Đan và Giả Chân thì việc quét sạch đám tu sĩ Kim Đan này quá đơn giản, trái lại không có lợi cho việc luyện chế Tu La trận.
Cố Nhạn Ảnh xoay mặt lại, ánh mắt sắc bén xuyên qua tầng tầng trở ngại, thấy một món đồ càng hắc ám thâm trầm được cất giấu trong một hẻm nhỏ u ám, tỏa ra khí tức lạnh lẽo tĩnh mịch.
Nếu không có một con chuột vô tri tới gần thứ hắc ám kia rồi ngã lăn tại chỗ thì nàng cũng suýt quên mất.
Hắn cũng tới!…Khu rừng rậm rạp với những tán cây liền kề đan xen chằng chịt bị ngọn lửa nổ tung tóe, khiến một mảnh đất trống bị cháy đen, mà nam tử đồ đen kia lại hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Ánh mặt trời sáng ngời vương xuống đỉnh đầu, sự ẩm ướt cũng bị cuồng phong nóng rực xua tan, từng nhánh cành khô bị thiêu đốt rơi rụng xuống.
Trong trận đấu của Luyện Khí sĩ, một tấm xích phù cũng đủ để quyết định thắng thua.
“Chó ngoan thì không cản đường, đừng tưởng rằng làm chó của hoàng tử thì ta không dám giết ngươi! Phù, nơi này không thích hợp để ở lâu, ta vẫn nên đi mau thôi!”Hoa Thừa Lộ đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên thì bỗng cảm thấy dưới chân chấn động, những bộ rễ còn dày đặc phiền phức hơn so với huyết mạch trong cơ thể người đột nhiên cùng chui lên từ dưới đất, tựa như trăm nghìn con rắn cùng nhúc nhích, dồn dập quấn tới trói chặt nàng lại.
Bên trong đất đá khô cằn, nam tử đồ đen ôm theo đất đá mà nhảy ra, tuy rằng trên người dính bụi đất, trông hơi nhếch nhác nhưng hiển nhiên không bị thương gì.
Trong nháy mắt khi Hoa Thừa Lộ tung xích phù ra, hắn cũng dùng một chiếc Tiềm Thổ phù để lẻn sâu xuống dưới đất, tránh né phần lớn thương tổn, Tuy đó chỉ là một tấm hoàng phù thượng phẩm, sau khi dùng hết còn phải nghĩ cách bới đất mà ra, nhưng vào lúc mấu chốt thì vẫn có hiệu quả.
Lòng hắn cũng sợ hãi không thôi, không ngờ Hoa Thừa Lộ tuổi còn trẻ mà lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa vừa ra tay đã là xích phù, nếu lúc nãy phản ứng của hắn chậm hơn xíu thì sẽ bị nổ thành đống bột mịn rồi.
Thế là, trên mặt hắn lộ ra vẻ hung ác tàn nhẫn:“Nếu như để ngươi chết một cách thoải mái thì ta không phải là nam nhân nữa!”Hoa Thừa Lộ ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát được, hai tay bị rễ cây siết chặt, không thể động đến túi Bách Bảo, tựa như một con bướm xinh đẹp bị dính vào mạng nhện.
Nam tử mặc đồ đen vừa cất bước tiến lên thì chợt nghe thấy tiếng rít gào truyền đến từ bầu trời, rồi đột nhiên đến gần, thế là hắn ngẩng đầu lên.
…Lý Thanh Sơn tập trung đưa thần niệm vào trong Tam Tuyệt thư, thấy cảnh tượng kỳ dị trước nay chưa từng thấy, từng nét phẩy mác móc ngang lơ lửng trong hư không tựa như sao đầy trời.
Hắn từng luyện hóa không ít pháp khí, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp phải tình hình như vậy.
Quả nhiên Tam Tuyệt thư này không phải pháp khí tầm thường, đáng để chờ mong nho nhỏ một hồi!Trên vách núi gió tuyết đan xen, hắn truyền linh lực vào trong Tam Tuyệt thư, chỉ thấy hào quang óng ánh phóng ra càng ngày càng sáng.
Bên dưới núi tuyết, đám Luyện Khí sĩ ngươi tranh ta đoạt, đao qua kiếm lại, đấu đá không thể tách rời, cho dù có ngươi để ý tới tia sáng hơi lấp lóe trên đỉnh núi tuyết thì lúc này cũng không rảnh để bận tâm.
Loại tranh đấu này được triển khai trong toàn bộ Long đấu trường, nhưng mà lời của Tự Khánh lại gây nên sự rối loạn ở trong lòng họ.
Chỉ là họ cũng không lập tức đánh một mất một còn tựa như kỳ vọng của Tự Khánh, ra tay đều có chừng mực.
Sau khi quyết định thắng bại, ngươi nói một câu “khâm phục”, ta nói một câu “đa tạ”, bất kể trong lòng có tức giận bất bình hay không thì ngoài mặt vẫn duy trì pháp tắc của tu hành đạo.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đối mặt với Luyện Khí sĩ gia khác phái khác đều chú ý đến thân phận mà không chịu ra tay, cho dù ra tay thì cũng chỉ lấy huân chương, tuyệt đối không cướp của giết người.
Quán tính mấy ngàn năm hòa bình để lại cũng không phải chỉ cần mấy câu nói của người kia là phá vỡ được.
Xét về điểm này thì hình như Tự Khánh tính sai rồi, suy cho cùng nơi này cũng không phải là Long Châu, không có bầu không khí huyết chiến kia.
Tuy những tu hành giả này chẳng mấy chính nghĩa, nhưng cũng không phải tu sĩ ma đạo.
“Quả nhiên từ trên xuống dưới đều là đám rác rưởi, không biết sát khí chính trực là thứ gì, đám lão gia hỏa này còn chẳng dám ra sát chiêu với ta, cũng chỉ có Lý Thanh Sơn kia là còn được.
Xem ra phải dùng đến chiêu kia rồi!”Tự Khánh hóa thành Hắc Long bay lượn trên không, đang muốn khích đám tu sĩ Kim Đan chiến đấu không ngớt thì chợt phân ra tâm thần.