Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1211 - Chương 1220: Quy Tắc

Chương 1220: Quy Tắc

Đây là kế hoạch được quyết định từ lúc vừa mới bắt đầu, để mọi người có thể tiến hành tập kết bằng tốc độ nhanh nhất sau khi tiến vào Long đấu trường, trước tiên chiếm cứ ưu thế rồi lại nói, tránh chiến đấu một mình để rồi bị đánh bại từng chút một.

Với tốc độ phi hành của Lý Thanh Sơn thì chẳng mất bao lâu đã chặt tới nơi tập kết, ở cùng với họ thì chắc chắn sẽ có thêm sự trợ giúp.

Nhưng hắn suy nghĩ một lát rồi lại cất quả cầu lưu ly đi.

Hắn chắc chắn rằng vị trí hiện tại của mình đã bị bán đi.

Một khi đối phương tập hợp đủ thực lực thì sẽ giết tới không chút do dự, sau đó chính là cực diện không chết không thôi.

Thực ra hắn vẫn hơi không yên lòng, một khi ở cùng với mấy người Liễu Trường Khanh thì cũng sẽ làm những người này lo lắng.

Rắc rối của mình thì vẫn nên tự mình xử lý! Để xem đến cùng là ngươi giết ta hay là ta giết sạch đám đồ tử đồ tôn kia của ngươi!Giọng nói của Tự Khánh đột nhiên truyền tới từ bầu trời:“Cảm ơn các vị đạo hữu đã tham dự, vì để các ngươi phát huy được thực lực một cách toàn diện, sẽ không có ai giám sát hành động của ngươi, các ngươi có thể dùng mọi cách để đoạt lấy huân chương cùng với các chiến lợi phẩm khác, để bảo đảm thắng lợi cuối cùng thuộc về mình.

”“Ở đây, ta muốn nói rằng, không phải tất cả mọi người đều sống được đến mười ngày sau, mà tất cả người chết hay kẻ yếu đều không đáng được đồng tình, chỉ có người sống và kẻ mạnh mới có thể tồn tại tiếp.

Vì tu hành đạo này, gắng sức chém giết đi!”Hiển nhiên lời này đã đặt ra quan điểm chủ đạo cho trận loạn đấu này, phủ một tầng bóng tối âm u lên trái mỗi người, cho dù những người của Lạc Thiên phái ngây thơ kia cũng đột nhiên cảm thấy cuộc tỷ thí này không đơn giản như vậy.

“Nói cách khác, bất kể ai giết ai cũng đều được quy tắc cho phép sao?”Lý Thanh Sơn nở một nụ cười xem thường đối với lời tuyên bố tràn ngập ác ý này, chỉ ngồi khoanh chân ở trên đỉnh núi, đưa thần niệm vào trong Tam Tuyệt thư và bắt đầu luyện hóa.

…Đây là một mảnh Thạch Lâm đầy đá lởm chởm với hình dáng kỳ lạ, dựa theo linh khí thiên địa, một mê cung trận pháp tự nhiên được hình thành trong sương trắng bồng bềnh lờ mờ kia, khiến những phiến đá kỳ quái tựa như những con ác quỷ mãnh thú dữ tợn, nếu là phàm nhân đi vào trong đây thì cả đời cũng khó mà ra được.

Nó vốn tồn tại ở nơi giao giữa Ung Châu và Long Châu, sau đó bị Tự Khánh thu thập được và đặt vào trong Long đấu trường này, sau khi được đại sư trận pháp gia cố lần nữa thì trở thành một đấu trường đặc biệt.

Một đệ tử Âm Dương gia còn trẻ đang cầm la bàn để tìm kiếm lối ra, trên mặt người này không có chút nôn nóng nào, tràn đầy nụ cười tự tin.

Ngoài am hiểu bói toán thì Âm Dương gia cũng khá tinh thông phá bỏ trận pháp, mà hắn chính là người xuất sắc trong số đó.

“Đúng là trời cũng giúp ta! Ta có thể vừa tiến, công, lui, thủ ở trong này, chỉ cần nắm được quy luật xoay chuyển của trận pháp này thì có thể nhờ cậy lợi thế địa hình, đánh một đòn không trúng thì lùi vào trong trận pháp.

Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, nếu không hiểu sự ảo diệu của trận pháp này thì cũng chẳng làm gì được ta!”Hắn đang nghĩ như vậy thì đột nhiên một bóng đen xông tới, dù cuống quít né tránh nhưng vẫn không kịp.

Bóng đen kia vút qua bên cạnh hắn, quay đầu lại chỉ thấy bóng đen kia đã biến mất trong bãi đá.

Hắn sợ hãi không thôi, thậm chí không thể xác định liệu kia có phải là người hay không, nếu như là người thì bóng đen kia không khỏi quá nhỏ.

Hắn lại tiến về phía trước một bước thì chợt ngã nhào ra đất, lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến từ giữa eo, toàn thân bị chém thành hai nửa, đang sống sờ sờ bị chém ngang eo, nội tạng cùng với máu tươi tuôn ào ào.

“A !”Trong lúc sợ hãi, hắn đã thốt lên tiếng hét chói tai chấn động trời đất nhưng lại bị Thạch Lâm hấp thu lấy, không truyền được ra khoảng cách quá xa.

Vất vả lắm mới bình ổn được tâm trạng, không kịp nghĩ xem có phải do bóng đen kia làm ra không, mới chỉ vội vã đi lấy đan dược chữa trị vết thương thì chợt phát hiện túi Bách Bảo vốn ở bên hông đã không cánh mà bay, lòng chợt sa sầm xuống.

Dựa vào tu vi Luyện Khí tầng thứ chín của hắn, lại không phải đệ tử Y gia thì tuyệt đối không thể tự mình khôi phục thương thế như này, hơn nữa trên vết thương thảm thiết bên hông có kèm theo một tầng sức mạnh quỷ dị, lúc bị chém đứt đã bị hoại tử toàn bộ, khó mà khép lại được.

“Mau cứu ta! Ta muốn ra ngoài!”Nhưng tất nhiên không có bất kỳ hồi âm nào, muốn rời khỏi nơi này thì phải đợi thêm mười ngày nữa.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi chảy ròng ròng, thấm ướt bùn đất.

Trong lúc đau đớn chờ đợi cái chết ập tới, trong lúc tuyệt vọng vô tận, hắn lại hét ầm lên.

Hắn không hiểu vì sao bóng đen kia muốn giết hắn, muốn huân chương thì để hắn đưa cho không được sao? Hắn chợt nhớ tới lời Tự Khánh nói rằng chỉ có cường giả mới có thể tồn tại!Bóng đen kia qua lại ở Thạch Lâm tựa như đi dạo trong sân sau nhà mình, đó chính là Chu Nho - một trong số đấu sĩ trong buổi dạ tiệc ở Hầu phủ, biểu cảm trên mặt hắn tựa như tượng Phật bóp chết một con kiến một cách dễ dàng.

Một trận chiến vốn tất thắng mà kết quả hắn lại chịu thua, trực tiếp dẫn đến trận quyết chiến sau cùng, để cho Lý Thanh Sơn được lựa chọn trường đấu có lợi.

Vì thế, hắn bị coi như mấu chốt của sự thất bại, do đó mà chịu sự trách phạt nghiêm khắc từ Tự Khánh, cơn giận bùng nổ trong lòng nên ra tay cực kỳ ác độc.

Chẳng mấy chốc hắn đã tới trung tâm Thạch Lâm, có vài người đã chờ ở đó, ai nấy cũng là tu sĩ Trúc Cơ, trên người tràn ngập sát khí loáng thoáng, kẻ cầm đầu chính là tráng hán có sẹo vung vẩy pháp khí thượng phẩm Bát Phương Liệt Địa chùy.

Chu Nho hỏi:“Con mồi thế nào rồi?”“Vẫn ở trên núi tuyết, không thay đổi vị trí.

”Đôi mắt của tráng hán có sẹo như xuyên qua hư không, thấy được vị trí của Lý Thanh Sơn.

Tự Khánh là chủ nhân của Long đấu trường nên việc gian lận thực sự quá dễ dàng.

Lần này họ có ba nhiệm vụ, thứ nhất là gây xích mích để các tu hành giả chém giết lẫn nhau, thứ hai là cố gắng hết sức thu thập huân chương, cuối cùng chính là giết Lý Thanh Sơn.

Hai nhiệm vụ đầu đều khá chắc ăn, nhiệm vụ cuối là khó giải quyết nhất.

“Họ lấy hắn làm mục tiêu để tiến hành tập kết sao?”“Không, tu sĩ Thanh Hà phủ không tiến về vị trí của hắn, điểm tập kết nằm trên một người khác, chỗ đó chỉ có một mình hắn, trông giống như đang đợi chúng ta vậy!”“Đợi chúng ta ư! Chúng ta có mười chín tu sĩ Trúc Cơ, chẳng lẽ hắn không biết sao?”“E rằng là bởi vì biết nên hắn mới ở lại đó, muốn một mình giải quyết chúng ta giống như suy đoán của điện hạ, tên khốn nạn ngông cuồng này!”Tráng hắn có sẹo hung ác phất Bát Phương Liệt Địa chùy lên, nện ầm ầm xuống mặt đất, đại địa chấn động, cuồng phong phần phật bốn phía.

“Có lẽ hắn coi chúng ta như đám phế vật của Tiểu Thuyết gia kia!”Trong con ngươi Chu Nho lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo, hắn cũng xem trận chiến Lý Thanh Sơn lấy một địch tám đó nhưng cũng không cảm thấy có gì đặc sắc, một mình hắn cũng có thể giết sạch tám tên rác rưởi không biết chiến đấu chém giết kia.

“Coi thường chúng ta ư, thế thì không thể tốt hơn, lão tử nhất định sẽ đập hắn thành chiếc bánh thịt!”“Bao giờ xuất phát?”“Chờ tập kết đủ người đã, đây là lời dặn dò của điện hạ!”Không một ai dám làm trái lệnh của Tự Khánh, thế là đứng ở trong bãi đá này chờ đợi, chuẩn bị tập hợp toàn bộ lực lượng để giết Lý Thanh Sơn.

Còn mấy trăm Luyện Khí sĩ tu vi yếu trong đám môn hạ của Tự Khánh chắc đã tham gia vào trận đại chiến hỗn loạn kia rồi, khuấy động dữ dội.

Hoa Thừa Lộ ngửa đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy bầu trời đâu, tầng tầng lớp lớp lá to đã che hết toàn bộ ánh sáng, bốn phía u ám tựa như ban đêm.

Nàng lấy quả cầu lưu ly ra, bắt đầu xuất phát đi về phương hướng của kim chỉ nam nhưng chợt dừng bước.

“Đi ra cho ta!”Một loạt tiếng xào xạo vang lên trong tán cây, một nam tử mặc đồ đen bay xuống, trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, tuy trong số tu hành giả không thiếu nữ tử có khuôn mặt đẹp, nhưng tuyệt sắc như này cũng là hiếm thấy.

Thế nhưng hắn vẫn khôi phục như thường ngay lập tức, lạnh lùng nói:“Giao huân chương ra đây!”Hoa Thừa Lộ nhíu mày, đối phương là Luyện Khí tầng thứ mười, tu vi mạnh hơn nàng rất nhiều, chắc hẳn là thuộc hạ của Tự Khánh, chỉ sợ còn khó đối phó hơn nhiều so với Luyện Khí sĩ tầng thứ mười bình thường.

Nam tử mặc áo đen cũng chẳng hi vọng sẽ đoạt được huân chương với câu nói đầu tiên, đang định ra tay thì một vật thể chợt bay về phía hắn, tốc độ cũng không nhanh lắm nên hắn nắm trong tay dễ như ăn cháo.

Không ngờ lại là huân chương mà hắn muốn, khiến hắn không khỏi hơi sững sờ.

“Cầm lấy, tránh ra!”Hoa Thừa Lộ vốn không quá quan tâm giá trị của huân chương này, đừng nói là một ngàn viên, dù là mười ngàn viên linh thạch thì có thể làm gì! Nếu không phải Tự Khánh dùng thân phận Như Ý Hầu ra mệnh lệnh, bắt buộc đệ tử Bách Gia kinh viện phải tham gia thì Hoa Thừa Tán sẽ không để nàng bước vào trong Long đấu trường này đâu.

Nếu như đánh nhau ở đây thì sẽ gợi sự chú ý của rất nhiều người, việc cấp bách hiện tại vẫn là đi tập kết đã, dù sao mất huân chương thì vẫn tìm về được.

“Chờ đã, còn túi Bách Bảo!”Khóe miệng nam tử mặc đồ đen hơi cong lên, tu hành giả ở Như Ý quận này đúng là ngây thơ mà, chẳng trách điện hạ lại muốn bọn ta dạy cho họ một bài học.

“Ngươi muốn cướp?”Chân mày Hoa Thừa Lộ nhíu chặt lại, rừng rậm âm u ướt át bỗng tràn ngập sát cơ, rễ cây đan xen chằng chịt cùng với rễ trên không rủ xuống ở trên đỉnh đầu dồn dập xoay chuyển sống động tựa như rắn.

Đây là tu sĩ Mộc Linh, hắn cười nói:“Ai biết ngươi có tàng trữ riêng huân chương hay không!”“Ta vừa mới vào, làm gì có chiếc huân chương thứ hai chứ!”Hoa Thừa Lộ tức giận, càng cảm thấy tình huống có chút không đúng.

Nếu như là tu sĩ bình thường, sau khi đoạt được huân chương thì sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.

“Phòng ngừa ngộ nhỡ, ta muốn kiểm tra túi Bách Bảo, nếu như ngươi không chịu đồng ý thì ta sẽ tự ra tay.

Đương nhiên, còn cả trên người ngươi nữa.

”Tu sĩ áo đen liếm liếm môi, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

“Đi chết đi!”Hoa Thừa Lộ lấy một tờ xích phù ra, ánh lửa tuôn trào thành một hàng dài lao về phía nam tử mặc đồ đen, dây leo và bộ rễ phát ra tiếng đồ vật bị đốt cháy khét lẹt rồi dồn dập lùi ra sau.

Ầm một tiếng, một đốm lửa phá tan tán cây có những phiến lá to lớn đan xen với nhau, nở thành một đóa hoa lửa trong rừng cây.

Bình Luận (0)
Comment