Sau khi khen thưởng một lượt tu sĩ các phủ theo lệ, lại giảng giải ý nghĩa trọng đại của cửu phủ diễn võ lần này, Lý Thanh Sơn nghe đến phát chán, Hàn Quỳnh Chi lại lưu luyến không buông, hận không thể làm cho cửu phủ diễn võ vĩnh viễn tiếp tục thế này, nhìn lên Phi Vân đài:"Hình như Bắc Nguyệt không ở đây rồi!" Một bên đánh giá biểu cảm của Lý Thanh Sơn, đoạn thời gian này, những ký ức và bí mật mà Lý Thanh Sơn tiết lộ thật sự làm nàng nàng sản sinh ra khá nhiều liên tưởng.
"Có lẽ là đi rồi!" Lý Thanh Sơn nói, hắn đâu có nhiều thời gian để hao phí trên người Tự Khánh như vậy, sớm đã để phân thân cáo từ rời đi, tiếp tục đi về luyện hóa thủy mạch rồi.
Nếu không phải vì cứu giá bản tôn, hắn căn bản sẽ không xuất hiện.
Chẳng qua trước khi cáo từ, Tự Khánh lại đề ra một yêu cầu kỳ quái, muốn để hắn phái một vài Yêu tộc với Dạ Du nhân tới tham gia cửu phủ diễn võ, nói là muốn tăng thêm giao lưu, hòa hoãn quan hệ của song phương, hơn nữa còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích.
Tuy Lý Thanh Sơn không biết Tự Khánh đang có chủ ý quái quỷ gì, nhưng tuân theo nguyên tắc "địch đồng ý thì ta phản đối", cuối cùng không đáp ứng, dù sao những lợi ích kia hắn đều có thể lấy được từ chỗ Cố Nhạn Ảnh, hơn nữa còn không cần bận lòng phòng bị, thật sự không đáng để phí lời với Tự Khánh.
Chẳng qua Lý Thanh Sơn ân ẩn cảm thấy, cửu phủ diễn võ lần này sẽ không kết thúc đơn giản thế này.
Quả nhiên, Tự Khánh nói nói một lúc rồi đột nhiên đổi chủ đề: "Điều duy nhất đáng tiếc là đạo hữu các môn các phái chỉ có thể bàng quan, không thể tham dự, dù là là tu sĩ của các nhà thì đại bộ phận cũng không thể tham gia, thiếu đi rất nhiều điều đặc sắc, cho nên bản hầu muốn sau khi diễn võ truyền thống kết thúc sẽ tăng thêm một hạng mục, có thể để tất cả người tu hành đều tham gia và thu hoạch được nhiều lợi ích!"Tự Khánh giơ hai tay ra, hăng hái tuyên bố với giọng điệu gian xảo của hắn, trên mặt ân ẩn hiện ra sự hưng phấn.
Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận được, biểu tình này của hắn rất khác so với khi nói những lời nhàm chán lúc này, cũng không phải là giả vời, trong lòng khẽ trùng xuống: "Tới rồi!"Các tu sĩ dưới đài đều nghị luận dồn dập.
"Vẫn còn tỉ thí? Để tất cả mọi người đều tham gia?" "Nhiều người như vậy thì thi đấu kiểu gì, nếu một đối một thì phải đến ngày tháng năm nào mới xong chứ!" "Lo nhiều thế làm gì, có lợi ích là được rồi!"Bao gồm cả tu sĩ Kim Đan trên Phi Vân đài cũng đều đưa mắt nhìn nhau, không biết dự định của Tự Khánh, ôm theo các loại tâm tư khác nhau, yên tĩnh đợi Tự Khánh tuyên bố phương pháp của trận tỉ thí cuối cùng này.
Tự Khánh trao đổi ánh mắt với Ác Đan và Giả Chân bên cạnh, lấy ra Long Đấu trường, quẳng vào bên trong đại diễn võ trường bên dưới, trước tiên đại thể giới thiệu qua về Long Đấu trường, tuyên bố quy tắc của trận tỉ thí cuối cùng.
Mỗi một người tu hành nguyện ý tham gia đều có thể nhận được một cái huân chương đặc chế, căn cứ vào trình độ tu vi, huân chương cũng chia thành các cấp bậc, mỗi một huân chương đều tượng trưng cho chiến tích, việc mà những người tu hành phải làm là cố gắng đoạt được huân chương trong tay những người khác.
Thời gian thi đấu tổng cộng là mười ngày, sau mười ngày, Long Đấu trường mới lại mở ra, những người tu hành sẽ có thể dùng huân chương trong tay đổi lấy các loại tài nguyên linh thạch.
Một trận đại loạn đấu cả vạn người!Lý Thanh Sơn hiểu ra ý nghĩ của Tự Khánh, hóa ra hắn để Bắc Nguyệt phái người đi là có mục đích này, đến cùng hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ là vì thỏa mãn sở thích biến thái của bản thân sao? Sự tình e rằng không đơn giản như vậy!Hơn nữa người tu hành của các môn các phái thật sự sẽ thuận theo tâm ý của hắn mà tham gia vào trận đại loạn đấu này ư?Lập tức có tu sĩ Kim Đan dị nghị: "Điện hạ, tỉ thí như thế này e rằng không phù hợp với chủ trương hòa bình giao lưu của cửu phủ diễn võ từ xưa tới nay!" Đến cả tu sĩ Kim Đan của Bách Gia kinh viện cũng không tán đồng: "Đường đường là người tu hành lại giống như cổ trùng liều mạng đánh đấm, còn ra thể thống gì?"Các tu sĩ khác thì không hề nói gì, Cố Nhạn Ảnh và Tự Bảo nhìn nhau một cái, ân ẩn đoán ra Tự Khánh muốn làm gì đó … hắn muốn luyện Long Đấu trường thành "Tu La trường!"Tu La trường cùng loại với Ngạ Quỷ môn, là một loại bí bảo câu thông với Tu La đạo trong lục đạo luân hồi, muốn mở Ngạ Quỷ môn, cần phải chọn một nơi đầy thi cốt như Phần Khưu sơn rồi lại cẩn thận bố trí pháp trận, mới có thể mở ra.
Mà muốn luyện thành Tu La trường, thì cần phải mở ra một đại chiến trường, để kẻ tu hành cường đại chém giết ở bên trong, sát ý với chiến ý cuồng liệt tương hợp với ý chí của Tu La đạo, Tu La trường sẽ lập tức giáng thế.
Trong quá trình Thánh hoàng thống nhất Cửu Châu đã hình thành một vài Tu La trường lớn nhỏ khác nhau, Long Đấu trường ban đầu chính là mô phỏng của Tu La trường.
Long Đấu trường từ khi được xây dựng xong cho đến nay, đã là nơi mà người tu hành từ bốn phương tám hướng tụ tập, chiến đấu sát phạt ở trong đó, vô số sinh mạng tan biến, nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn được lưu giữ lại.
Tuy trình độ thảm liệt của cuộc chiến còn lâu mới sánh bằng chiến tranh ở Cửu Châu, nhưng người tu hành hậu thế lại có thể thông qua bí pháp, tích súc sát phạt chiến ý ở bên trong, không ngừng ấp ủ.
Quá trình này tương đối chậm, nhưng khi đạt đến một trình độ nhất định, sẽ sản sinh biến hóa về chất, biến Long Đấu trường thành Tu La trường.
Long Đấu trường sẽ không chỉ là một món đồ chơi khổng lồ hao phí một lượng tiền tài lớn, mà là có thể câu thông đến Tu La đạo, có rất nhiều pháp bảo uy năng.
Đây mới là lý do tại sao Long Châu hoàng tộc không ngừng xây dựng Long Đấu trường, tất cả thú vui đều không chỉ là thú vui.
Trong tay đại tướng quân Vương Vũ Canh của Thanh Châu có một Tu La trường như vậy, đệ tử Binh gia ưu tú nhất Thanh Châu đều từng trải qua huấn luyện trong đó, chỉ có chiến sĩ ngoan cường nhất mới có thể thông qua khảo nghiệm.
Chẳng qua phương pháp luyện chế Tu La trường là bí mật không được lưu truyền, đến thân phận như Cố Nhạn Ảnh và Tự Bảo mà cũng chỉ biết đại khái, cụ thể phải thao tác, vận dụng pháp trận với phù văn thế nào thì hoàn toàn không biết.
"A tỷ, tâm tư của Tự Khánh này thật thâm sâu, muốn mượn tu hành đạo của cả Như Ý quận để hoàn thành dã tâm của một mình hắn, chúng ta có cần ngăn cản hắn hay không?" Tự Bảo khẽ khàng truyền âm cho Cố Nhạn Ảnh.
"Yên lặng xem tình thế đi!"Cố Nhạn Ảnh trầm ngâm nói, tuy Ưng Lang vệ có quyền thế rất lớn, nhưng cũng chỉ có thể giám sát Như Ý hầu chứ không thể trực tiếp can thiệp chính vụ.
Nếu muốn cưỡng chế ngăn cản thì sẽ kết thù với Tự Khánh, cản trở người tu hành, như giết phụ mẫu người đó.
Chẳng qua hắn có thể ra mệnh lệnh cho Bách Gia kinh viện, nhưng những tu sĩ môn phái kia há sẽ mặc cho hắn điều khiển, tạm xem hắn làm thế nào đi đã!Tự Khánh hùng hồn nói: "Hiện tại thiên hạ rối loạn.
Chiến tranh hết sức căng thẳng, nếu như cứ làm theo truyền thống trong quá khứ, tiến hành tỉ thí như trò chơi thế này thì sao có thể ứng phó với biến loạn trong tương lai? Nếu thật sự không muốn tham gia bản hầu cũng sẽ không ngăn cản, chẳng qua không ngại xem trước giá trị mà những huân chương này đại biểu đã!"Giả Chân đi lên trước một bước, vung tay lên, một tấm màn vải màu đen thác nước từ trên Phi Vân đài buông rơi xuống.
Bên trên có viết một vài văn tự, ghi chép tường tận giá trị của các loại huân chương, còn có quy tắc thi đấu.
Dưới Phi Vân đài xôn xao không ngớt, vì giá trị của huân chương mà luyện khí sĩ bình thường có được cũng đạt tới ngàn viên linh thạch, mà tu vi càng cao, giá trị của huân chương cũng lại càng lớn.
Căn bản không cần chém giết người khác, chỉ cần có thể giữ chắc huân chương trong tay thì đã là thu nhập không hề nhỏ.
Mà huân chương do tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như Lý Thanh Sơn có được thì có thể đủ để trực tiếp đổi lấy một kiện pháp khí, chuyện tốt như vậy thì e rằng ai cũng khó mà cự tuyệt được.
Các tu sĩ Kim Đan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nói: "Tự Khánh này thật hào phóng, vèo phát đã lấy ra một khoản lớn cả ngàn vạn linh thạch.
Còn có vô số các loại các dạng linh khí pháp khí phù lục đan dược, rõ là một đồng tử phát tán tiền tài, phúc trạch.
"Tự Khánh nói: "Trận tỉ thí này, tất cả đệ tử thị vệ bộc tòng trong Hầu phủ của ta đều sẽ tham dự đấu võ! Nếu như muốn tham gia thì đến lĩnh một huân chương, chuẩn bị tiến vào Long Đấu trường.
Vì để cho công bằng, vị trí mọi người tiến vào Long Đấu trường đều là ngẫu nhiên, chư vị còn có dị nghị gì không?"Nếu đã có lợi ích, lý do lại đường hoàng như vậy, ai còn chịu đắc tội với Tự Khánh nữa, dồn dập biểu thị không có dị nghị.
Dưới Phi Vân đài huyên náo ồn ào, tu sĩ môn phái nghị luận dồn dập:"Sư huynh, chúng ta có cần tham gia không?" "Đương nhiên, ta đi vào rồi trốn luôn, Long Đấu trường này rất lớn đó.
" "Thật là không ra trò trống gì, ta muốn thắng thêm mấy cái huân chương, đổi một viên Chân Linh đan, đột phá cảnh giới Trúc Cơ.
" "Bọn ta sao có thể so với đại sư huynh ngươi được!""Nói chung là nếu đánh không thắng thì giao huân chương ra là được, dù sao cũng không có gì tổn thất!"Thế là, phần lớn tu sĩ môn phái đều báo danh lĩnh lấy huân chương.
Mà tu sĩ đến từ cửu phủ Bách Gia kinh viện tự nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của Như Ý hầu, bắt buộc phải tham gia, nhưng cũng đều có vẻ hứng trí dạt dào.
Hòa bình lâu dài, không khí hòa bình của cửu phủ diễn võ làm phần lớn kẻ tu hành tự nhiên cho rằng trận tỉ thí cuối cùng này chẳng qua là một “trò chơi” do Tự Khánh hoàng tử làm ra để lung lạc nhân tâm, để mọi người tham dự .
Cố Nhạn Ảnh khẽ lắc đầu, biết rằng việc này đã chắc như đinh đóng cột, Tự Khánh không tiếc dốc hết vốn liếng, lấy ra lượng tài nguyên nhiều như biển thế này, có được sự thừa nhận của người tu hành, chính là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.
Loại đấu tranh kịch liệt này vốn là truyền thống của Long Châu, cho dù báo lên Hoàng đình, cũng chỉ sẽ khen thưởng với hành động của Tự Khánh chứ không bài xích.
Lý Thanh Sơn ngửa đầu tử tế quan sát văn tự trên màn vải đen, bên trên ghi chép mô thức vận chuyển của Long Đấu trường, còn có một vài quy tắc đơn giản.
Tổng cộng toàn bộ bốn mươi mốt sân đấu trong Long Đấu trường đều được mở ra, cứ bay thẳng về một phương hướng bất kỳ là có thể đi vào một sân đấu khác, tương đương với phương viên vài trăm dặm, không thể nói là không rộng lớn.
Nhưng vì miễn cho có vài người trốn tránh chiến đấu, mỗi ngày đều sẽ có một vài sân đấu biến mất, người tu hành bên trong sẽ bị truyền tống đến sân đấu bên cạnh.
Sau khi mất đi huân chương, cũng vẫn phải chờ mười ngày tỉ thí kết thúc mới có thể rời khỏi Long Đấu trường, đây là vì để người tu hành bị mất đi huân chương có cơ hội kiếm được huân chương khác.
Tất cả nhìn đều có vẻ rất hợp lý, Lý Thanh Sơn lại dần dần nhíu chặt mày, ân ẩn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
"Tự Khánh nhất định là muốn mượn cơ hội này xử lý ta, trong tất cả đệ tử môn khách mà họ phái ra, riêng tu sĩ Trúc Cơ đã không dưới hai mươi người, hơn nữa khẳng định còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn lợi hại, chuẩn bị cho ta một kích trí mạng!"Hàn Quỳnh Chi nói: "Thanh Sơn, ngươi phải cẩn thận, Cố thống lĩnh vừa hạ lệnh, tất cả Bạch Lang vệ tiếp tục duy trì trật tự!"Lý Thanh Sơn dãn mày, cười nói: "Yên tâm đi, lần này e rằng phải đại khai sát giới rồi!""Thanh Sơn, bọn ta cần thương lượng một đối sách!"Liễu Trường Khanh nghiêm túc ra mặt, trải qua sự tẩy lễ của chiến tranh nên không dám khinh thường bất kỳ cuộc tranh đấu nào.
Chẳng qua hắn cũng không cho rằng trận đấu này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, rốt cuộc thì mọi người đều là nhân loại, phân thắng thua là được.
Then chốt là làm sao để nhanh chóng tập kết, dốc sức dành được càng nhiều huân chương.
Sau một phen thương nghị, tiếng chiêng trống lại vang lên, trận tỉ thí cuối cùng chính thức bắt đầu, mọi người dồn dập tiến vào trong Long Đấu trường.
Trước khi Lý Thanh Sơn bước vào trong Long Đấu trường, Chử Đan Thanh đột nhiên đuổi tới, đưa một quyển họa trục cho hắn.
"Nhanh như vậy đã hoàn thành rồi!" Lý Thanh Sơn kinh ngạc nào, lại thấy sắc mặt của Chử Đan Thanh trắng bệch, bộ dạng sức cùng lực kiệt.
"Vốn là định sau khi quay lại mới giao cho ngươi, nhưng lần này e rằng sẽ có nguy hiểm, sau khi ngươi đi vào thì nhanh chóng luyện hóa lại, quyển Tam Tuyệt thư này nhất định có thể có tác dụng lớn!"Một tháng nay, trừ tỉ thí của Họa gia ra thì Chử Đan Thanh đều ở trong phòng tu sửa Tam Tuyệt thư, hao tổn không ít mồ hôi nước mắt, cũng hiểu thêm càng nhiều về uy năng của nó.
"Cảm ơn, ngươi cũng cẩn thận!" Lý Thanh Sơn thu lấy Tam Tuyệt thư, đem những họa quyển chiến lợi phẩm kia nhét hết cho Chử Đan Thanh, cất bước đi vào trong Long Đấu trường.
Gió tuyết phả vào mặt, Lý Thanh Sơn bỗng dưng xuất hiện ở trên một đỉnh núi đóng băng cao vút, phóng tắm mắt nhìn ra xa đều là tuyết trắng mênh mang, tuyết rơi dày đặc hững hờ.
Đỉnh núi này chính là trung tâm của mảnh đấu trường này với tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, Lý Thanh Sơn nhìn xuống xung quanh, từ xa xa chỉ thấy những điểm đen xuất hiện trên nền tuyết, ước chừng có khoảng hai trăm người, trong đó cũng có mấy tu sĩ Trúc Cơ, tuy đều đã thu liễm khí tức nhưng chẳng giấu được sự cảm ứng của Lý Thanh Sơn, có điều họ đều không nhận ra điều đó.
“Phân bố dày đặc hơn so với tưởng tượng của ta đấy!”Đối với phàm nhân mà nói, phạm vi mấy chục dặm đã là một khu vực cực kỳ rộng lớn, nhưng với tu hành giả thì có vẻ không rộng to lớn đến vậy, cho dù Luyện Khí sĩ muốn thăm dò một vòng thì cũng không hết nửa ngày, chứ đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ.
Từ lúc vừa bắt đầu đã là một cuộc chiến hỗn loạn do chạm trán sao?Lúc Lý Thanh Sơn đang quan sát thì mấy tu sĩ Trúc Cơ kia cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, họ dồn dập ngửa đầu lên nhìn, đợi sau khi tầm mắt xuyên qua gió tuyết và thấy rõ bóng người quen thuộc thì tất cả đều thay đổi sắc mặt.
“Lý Thanh Sơn!”Sau đó, tất cả cùng bay lên trời không chút do dự, bay đi bốn phương tám hướng, chỉ sợ chậm nửa bước thì sẽ bị hắn đuổi tới đoạt lấy huân chương.
Thị lực của đám Luyện Khí sĩ lại không tốt như vậy, cũng thiếu sự cảm ứng nhạy bén, vậy nên dưới sự che chắn của gió tuyết, cùng lắm họ chỉ thấy được các tu sĩ Trúc Cơ đang bay vọt kèm theo linh quang ở mấy dặm bên ngoài, gây ra một chút hoảng loạn, nhưng thấy những tia linh quang kia không xông về phía mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Không ít Luyện Khí sĩ lấy huân chương trong tay ra, trong mắt lộ ra tia sáng hừng hực, chỉ cần giữ được vật ấy mười ngày thì chuyện gì cũng thuận lợi.
Nếu như số may, nói không chừng còn có thể thu thập thêm vài cái.
Luyện Khí sĩ có tu vi hơi cao bắt đầu lặng lẽ tới gần những khí tức nhỏ yếu kia.
Lý Thanh Sơn đứng sừng sững như đỉnh núi, cũng không có ý truy đuổi bất cứ ai.
Hắn không quá hứng thú với việc thu thập được huân chương, phen này chủ yếu là để ứng phó với cuộc tấn công trả thù từ ba đệ tử của Tự Khánh mà thôi.
Lý Thanh Sơn lấy quả cầu lưu ly tựa như kim chỉ nam ra, mũi tên màu đỏ tươi vững vàng chỉ về một hướng.
Đây là đồ vật để liên lạc mà Liễu Trường Khanh cho hắn, tất cả tu sĩ của Bách Gia kinh viện ở Thanh Hà phủ đều có một chiếc và tất cả chúng đều chỉ về phía Liễu Trường Khanh.