Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1209 - Chương 1218: Năng Lực Diễn Hóa

Chương 1218: Năng Lực Diễn Hóa

"Quả nhiên là hữu danh hữu thực."

Cậu con rể này dù không dùng pháp khí chiến kỹ cũng đã hung mãnh như thế rồi! Thiết Y, hắn thật sự là đệ tử tiểu thuyết gia ư? Ta thấy rõ ràng là đệ tử Binh gia chúng ta!"" Gia chủ của Binh gia Hàn Vĩnh An kinh ngạc ra mặt.

Các gia chủ Binh gia của các phủ khác đều đứng ở bên cạnh, vây quanh người Hàn Thiết Y.

Hàn gia chấp chưởng vị trí đại tướng quân nhiều năm, đệ tử Binh gia ở Như Ý quận đều là bộ hạ cũ, giao hảo với nhau.

Cho nên khi nhắc tới Lý Thanh Sơn, đều gọi hắn là ""con rể"".

Hàn Thiết Y nói: ""Thật sự là hắn nên gia nhập Binh gia.

""""Cũng may hắn là đệ tử Tiểu thuyết gia, nếu không nhỡ đại biểu Binh gia xuất chiến, vậy chúng ta có thể trực tiếp nhận thua rồi.

""Hàn Thiết Y nói: ""Các ngươi nghĩ rằng hiện tại có thể thắng sao?""""Tiểu tử ngươi chớ cuồng vọng, các thúc thúc năm nay phải xem thử thực lực của ngươi thế nào, xem phải hổ phụ khuyển tử hay không.

"" Mọi người cười lớn một trận, có người nói: ""Nhanh xem, cậu con rể lại ra tay rồi!""Lý Thanh Sơn vọt lên như một luồng sáng xanh mộng ảo, lòng nói: ""Dù sao thì đây cũng là diễn võ của Tiểu thuyết gia, nếu ta không dùng Đại Diễn thần phù, dù là thắng thì họ cũng có bất mãn, dứt khoát để họ tâm phục khẩu phục.

""Toàn tâm toàn ý thúc động Đại Diễn thần phù, một tí ti nguyện lực bị rút ra, dần dần dệt thành một hư ảnh hình người, cốt cách, huyết mạch, kinh mạch, hắn chưa từng nghiêm túc thúc động Đại Diễn thần phù như thế.

""Mọi người cùng nhau toàn lực ra tay thôi!""Bảy tu sĩ Tiểu thuyết gia còn lại đều hồi thần lại, thấy Lý Thanh Sơn hung mãnh như thế, đâu còn dám nghĩ ngợi gì khác, nếu thật để hắn lấy một địch tám rồi thắng thì đúng là mất hết mặt mũi.

Nếu để Lý Thanh Sơn biết được ý nghĩ trong lòng họ, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, các ngươi còn biết giữ thể diện à!Bốn kiện linh khí và ba kiện pháp khí cùng bay về phía Lý Thanh Sơn, đồng thời, đao thương kiếm kích, hồng thủy mãnh thú do Đại Diễn thần phù huyễn hóa ra cũng nhào về phía Lý Thanh Sơn.

Công kích, khí thế mạnh mẽ đến mức người xem cảm thấy Tiểu thuyết gia không hề kém cỏi như truyền thuyết nói.

Lý Thanh Sơn phá không bay lên, dẫn theo đám thủy hỏa đao thương kia bay lên trên trời.

Bóng người mà hắn cẩn thận tạo ra đã thành hình, là một thiếu niên áo xanh, trên người ăn mặc rất quê mùa, trên mặt cũng dính đầy đất cát, ngũ quan thì lại nghiêm chỉnh tuấn tú, tràn đầy chính khí, chắp tay nói: ""Tại hạ Tăng A Ngưu, xin các vị tiền bối chỉ bảo!""Lý Thanh Sơn vò đầu, vốn hắn định dùng bản thân chủ động dẫn công kích, để Tăng A Ngưu này thừa cơ ra tay đánh lén, không nghĩ đến hắn lại quang minh lỗi lạc như thế, giống hệt như trong sách tả.

Xem ra nhân vật mà Tiểu thuyết gia diễn hóa ra không phải là con rối tầm thường, cảnh giới của Đại Diễn thần phù càng cao, nhân vật diễn sinh ra càng có linh tính, chỉ có dùng cưỡng chế lực của Đại Diễn thần phù mới có thể làm ra chuyện trái với tính cách.

Mọi người không nghĩ đến Lý Thanh Sơn phí bao nhiêu lực khí, lại diễn hóa ra một tên quê mùa thế này, một vị gia chủ Tiểu thuyết gia trong đó lại đã chuyên môn nghiên cứu qua tác phẩm của Lý Thanh Sơn, kêu lớn: ""Mọi người đừng sơ ý, hắn là Trương…""""Im mồm, các ngươi đều chết hết đi cho ta!"" Tăng A Ngưu bạo quát một tiếng, ngắt lời của hắn, hai tay giơ lên cao: ""Đồ long chi lực, một kích ỷ thiên!""Một khuôn mặt vốn thành thật quê mùa, vụt cái đã biến đổi, trở nên khí thế hừng hực, cơ bắp toàn thân gồ lên phá nứt cả y phục, tung bay như bươm bướm.

Một cự kiếm ngân bạch sắc xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, từng con kim long quấn vòng trên chuôi kiếm, dùng sức vung mạnh xuống.

Ngân bạch kiếm quang chiếu rọi thiên địa, kiếm khí sắc bén cuồn cuộn gào thét bay về phía bảy người của Tiểu thuyết gia.

Đến cả Lý Thanh Sơn cũng sững một cái, ""Quào! Suýt thì quên mất, đây là bản cải biên, không phải cái người đáng thương mở hậu cung thất bại kia, mà là Ma giáo giáo chủ cuồng bá lãnh khốc, một kiếm chém đứt Nga Mi!"" Tăng A Ngưu uy phong lẫm lẫm, kiếm khí như cầu vồng, đi đến đâu thì bảy tu sĩ dồn dập trốn tránh đến đấy, không ai dám ngăn lại mũi nhọn của nó, cũng ào ào thúc động Đại Diễn thần phù, huyễn hóa ra các loại nhân vật mãnh thú lợi hại đi ra ngăn trở, lại bị chém giết đến người ngã ngựa lật.

“Mấy tên này đúng là yếu đến bất ngờ nha!""Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận rõ ràng, trên người Tăng A Ngưu mà hắn huyễn hóa ra này, bất kể là kiếm pháp hay là phương thức chiến đấu, đều có dấu vết của hắn, lại có chút lĩnh ngộ.

Tuy văn tự không chịu trói buộc, cũng có thể viết ra một người nào đó có bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu thông minh, nhưng nhân vật thật sự được huyễn hóa ra, lại có hai chỗ bị giới hạn, một là lượng nguyện lực, hai chính là bản thân tác giả.

Bất kể là tưởng tượng kỳ diệu huyễn ảo đến cỡ nào, đều không thoát khỏi cực hạn tư duy của một người.

Nếu như một tiểu thuyết gia hoàn toàn không hiểu kiếm thuật, thì dù có viết ra tuyệt thế kiếm khách, khi thực sự huyễn hóa ra cũng chỉ là một người không biết gì về kiếm thuật.

Bất kể nhìn có vẻ chân thực như thế nào, đến cùng thì bọn chúng vẫn không phải là sinh mạng thật sự, chỉ là hình chiếu của sức tưởng tượng của bản thân tiểu thuyết gia mà thôi.

Cũng như thần minh vạn năng cũng không thể sáng tạo ra một hòn đá mà bản thân cũng không thể bê được, tiểu thuyết gia cũng không thể viết ra nhân vật vượt qua tư duy của chính mình, trong sách thì còn có thể sống động như thật, nhưng một khi dùng Đại Diễn thần phù để diễn hóa thực tế, thì sẽ lộ nguyên hình.

Bảy tu sĩ đúng là đang gặp phải vấn đề như vậy, quả thực họ rất thiếu kinh nghiệm chiến đấu, tuy nhân vật huyễn hóa ra đều có tu vi Trúc Cơ, nhưng sức chiến đấu thì lại nát be nát bét.

Cho nên dưới tình huống cùng thúc động Đại Diễn thần phù, Tăng A Ngưu do Lý Thanh Sơn huyễn hóa ra lại chiếm cứ thượng phong, lấy một địch bảy.

Lý Thanh Sơn cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, bay lên cao tít trên không rồi bổ nhào xuống.

Bảy người còn lại còn chẳng biết cách phối hợp cơ bản nhất, càng đừng nói đến việc ăn ý, bị Tăng A Ngưu đánh cho bay tán loạn, trong mắt Lý Thanh Sơn thì đơn giản là sơ hở khắp nơi, cũng chẳng khác việc từng người khiêu chiến hắn là bao, sau đó ba quyền hai cước, lại có năm người hôn mê thất bại.

""Năm người!"" Lý Thanh Sơn vươn ra một bàn tay, đang định làm một lèo đánh bay luôn hai người kia.

""Không đánh nữa.

Không đánh nữa, coi như ngươi lợi hại còn không được à!"" Hai người còn lại nhận thua đầu hàng, trực tiếp lui ra khỏi diễn võ trường trong tiếng la ó.

Lý Thanh Sơn vung tay, Tăng A Ngưu tiêu tán đi như mây khói, vì chưa từng bị kích sát nên cũng không tiêu hao bao nhiêu nguyện lực.

""Tiểu thuyết gia diễn võ.

Lý Thanh Sơn của Thanh Hà phủ thắng!""""Ngon rồi!"" Lưu Xuyên Phong vung nắm đấm lên, như vậy thì Vân Hư xã sẽ có thể phát triển đến cả Như Ý quận.

Tôn Phúc Bách vuốt vuốt râu ria, lộ ra nụ cười.

Xung quanh nổ ra một tràng tán thưởng, tuy Vương La Thành tám người dưới thế công của Lý Thanh Sơn biểu hiện có chút không ra sao.

Nhưng dù sao đó cũng là tám tu sĩ Trúc Cơ chứ không phải tám củ cải trắng.

Hơn nữa dưới tình huống không vận dụng bất kỳ pháp khí pháp thuật nào mà đánh bại họ, lại còn dễ dàng như thế, thật là không thể hiểu nổi.

Cố Nhạn Ảnh nói với Tự Khánh: ""Xem ra mục đích của hắn không đạt được rồi! Ngươi đã từng tính đến kết quả này hay chưa?""""Vì đối thủ thật sự quá yếu, tuy đều là tu vi Trúc Cơ nhưng hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.

Số lượng có tăng thêm gấp đôi thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

Cho dù hổ có bỏ đi nanh vuốt thì bầy dê cũng không thể thắng được, hắn thật sự là một thiên tài đáng được coi trọng!""Tự Khánh lại biểu thị sự tán thưởng từ tận đáy lòng với Lý Thanh Sơn.

Cố Nhạn Ảnh khẽ nhíu mày, rồi lại dãn ra ngay, xem ra Tự Khánh đã hạ quyết tâm muốn trừ khử hắn rồi, nếu hắn không phải Bắc Nguyệt, sự tình thật sự có chút khó giải quyết.

Trận long tranh hổ đấu này, cuối cùng ai sẽ thắng đây?Nàng không hề đánh giá cao Tự Khánh, nhưng cũng không cảm thấy Lý Thanh Sơn có thể xử đẹp Tự Khánh, đến cảnh giới như họ thì muốn phân thắng thua rất đơn giản, muốn phân sinh tử thì khó rồi, e rằng trong một đoạn thời gian rất dài đều sẽ duy trì cục diện như hiện tại, cho đến khi Bắc Nguyệt lộ ra sơ hở rồi bị giết, hoặc là có được sức mạnh đủ để không sợ Đại Hạ vương triều báo thù.

Bên cạnh diễn võ trường, Vương La Thành dưới sự cứu chữa của Y gia cũng đã tỉnh lại, ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy Lưu Xuyên Phong khoan thai bước tới, chỉ vào họ, diễu võ dương oai nói:""Hừ, mặc cho mấy tên gian trá các ngươi có bày trò như thế nào, dưới uy thế của bản gia chủ, còn không phải cũng cúi đầu xưng thần, thật là tự chuốc lấy khổ! Từ hôm nay trở đi, ta chính là xã trưởng của đại Vân Hư xã, các ngươi ai dám không phục?""Tuy Lý Thanh Sơn thắng rồi, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút mất mặt, có câu nói rằng giết người chẳng qua đầu đập xuống đất chút thôi, ngươi bức bách trắng trợn như thế này, nếu những người này tức giận rồi chấm dứt quan hệ với ngươi, há không phải là lãng phí thời gian à.

Nhưng vượt khỏi dự đoán của hắn, Vương La Thành lập tức đứng lên, cười nói: ""Đúng đúng đúng, chúng ta là bọ ngựa đá xe, không tự lượng sức, chút tài mọn này tự nhiên không gì được Lý sư đệ, còn có Lưu sư huynh, sau này chấp chưởng Vân Hư xã, vẫn mong Lưu sư huynh chiếu cố thêm!""Các gia chủ tiểu thuyết gia bị đánh bại khác cũng dồn dập đi tới, biểu thị chúc mừng vị xã trưởng Lưu Xuyên Phong này.

Lý Thanh Sơn sững lại, đám gia hỏa viết tiểu thuyết này thật sự là không có chút khí phách nào.

Hắn không biết việc này chủ yếu vẫn là công lao của hắn, một phen giao thủ vừa rồi, hiện tại Vương La Thành vẫn còn sợ hãi trong lòng, nào dám có thái độ gì nữa.

Đúng là không đánh không phục, vừa đánh là phục luôn.

Thời gian vội vã trôi qua, cửu phủ diễn võ cũng diễn ra từng trận, cơ quan của Mặc gia, Phật pháp của Phật gia, bói toán của Âm Dương gia các loại, đều làm mọi người đại khai nhãn giới, để tu sĩ môn phái nhận thức được nội tình và thực lực của Bách Gia kinh viện.

Nháy mắt một tháng đã trôi qua, trận cuối cùng là đại diễn võ của Binh gia, tuy mọi người đều dốc tận toàn lực, nhưng càng giống như cuộc thi hữu nghị chứ không phải chiến đấu sinh tử, cuối cùng đệ tử Binh gia do Hàn Thiết Y suất lĩnh chiến thắng, cũng coi như làm một cái kết trọn vẹn cho cửu phủ diễn võ lần này.

Chỉ đợi Tự Khánh nói hết mấy lời cũ mèm cuối cùng, thịnh hội của tu hành đạo ở Như Ý quận sẽ tuyên cáo kết thúc.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tự Khánh lại đi lên Phi Vân đài, cất tiếng nói: ""Cửu phủ diễn võ lần này đã cho ta diện kiến được tuyệt kỹ của đạo hữu các phủ các gia.

"""

Bình Luận (0)
Comment