Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1217 - Chương 1226: Đạo

Chương 1226: Đạo

Hoa Thừa Lộ chợt phát hiện, chẳng biết Lý Thanh Sơn đã ôm eo nàng từ lúc nào, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, còn một tay khác thì nắm chặt Phản Ma kiếm, ánh mắt lấp lánh.

Bất kể đối mặt với đối thủ như thế nào thì hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, cũng không nhát gan sợ hãi.

Mặc dù đối mặt với Đại Dung Thụ Vương trong truyền thuyết thì hắn vẫn thản nhiên gọi một tiếng “đạo hữu” như cũ.

Lòng Hoa Thừa Lộ mềm nhũn, dáng người yểu điệu được Lý Thanh Sơn khen là “nảy nở không tệ” nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn, không ngờ nàng khá quen với tư thế như này.

Nghe Đại Dung Thụ Vương nói vậy, nàng không khỏi thì thầm:“Một cái cây lớn như vậy mà chỉ là một sợi lông đối với Đại Dung Thụ Vươngtrong truyền thuyết, thật muốn mở mang tầm mắt, xem thân hắn ở Vụ Châu trông như nào.

”Lý Thanh Sơn nhướng mày cười nói:“Vậy phải xem nói như thế nào.

Ngựa trắng chỉ chiếm số ít trong muôn vàn con ngựa khắp thiên hạ, nhưng lẽ nào ngựa trắng không phải là ngựa? Tuy chỉ là một cọng lộng nhưng cũng bao hàm toàn bộ thông tin của ta, sao có thể nói không phải là ta đây?”“Ha ha ha ha ha!”Giọng nói già nua tang thương kia phát ra tiếng cười phóng khoáng, toàn bộ cái cây đều hơi rung rung, ngàn vạn cành lá cùng đong đưa.

Đám người đuổi giết ở bên ngoài quay sang nhìn nhau, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Thừa Lộ thì lại cảm thấy toàn bộ không gian đều đang chấn động, nên vô thức kề sát Lý Thanh Sơn hơn.

Lý Thanh Sơn nhìn nàng bằng ánh mắt động viên, truyền âm nói:“Không cần lo lắng, một cọng lông không làm gì được ta đâu!”Khóe môi Hoa Thừa Lộ hơi cong lên, vừa nãy còn cây ngay không sợ chết đứng nói một cọng lông cũng chính là toàn bộ còn gì.

“Nói có lý, ngựa trắng cũng là ngựa, ta chính là Đại Dung Thụ Vương!”Tiếng cười lắng xuống, Đại Dung Thụ Vương xúc động thừa nhận.

Lý Thanh Sơn hỏi:“Không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?”“Ta hơn ngươi cả vạn tuổi, nên gọi một tiếng tiền bối đi.

”“Vậy ta thuận theo ý tiền bối.

”Lý Thanh Sơn chẳng muốn tính toán mấy cái hư danh này, nhưng trong lòng nghĩ:“Hơn ta vạn tuổi? Nếu tốc độ tu hành của ta như ngươi thì thực sự là tiêu đời.

”“Chẳng qua, ta vẫn thích gọi đạo hữu hơn.

”Lý Thanh Sơn bĩu môi:“Lão nhân gia thật khó hầu hạ.

”Hoa Thừa Lộ vội nháy mắt với Lý Thanh Sơn, đây là Đại Dung Thụ Vương đấy, ngay cả Tự Khánh thấy cũng phải cung cung kính kính, nếu như chọc giận hắn thì gay go.

“Lão nhân gia? Ha ha, tiểu tử, lão nhân gia muốn xin ngươi giúp một chuyện.

”Đại Dung Thụ Vương nói.

“Giúp gì ạ.

”“Dạo này trên thân hơi nhiều sâu, phiền ngươi giúp ta loại bỏ hết đám sâu! Còn có dây leo trên thân cũng quấn chặt quá, phải nghĩ cách từ từ nới lỏng, có thể thêm một cơn mưa nữa thì tốt hơn.

”Lý Thanh Sơn không hiểu nổi:“Với năng lực của đạo hữu, lẽ nào không trừng trị được mấy con trùng nhỏ và dây leo, còn phải mượn tay người khác hay sao?”“Ta là cây đấy!”Đây mà là câu trả lời à, Lý Thanh Sơn đính chính lại:“Là Đại Dung Thụ Vương.

”“Bỏ một chữ vương đi, thực ra ta chỉ là một cây đa mà thôi, ngươi có bao giờ thấy cây đa tự bắt sâu trên thân mình chưa?”Đại Dung Thụ Vương giải thích một phen thì Lý Thanh Sơn mới hiểu được, hóa ra lúc ở Vụ Châu thì quanh cây tự có một hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, sâu mọt đã có chim lo, Thái Dương đằng dù mạnh nhưng cũng có sinh vật khắc chế nó.

Nhưng sau khi Long đấu trường bị Tự Khánh đào được thì hiển nhiên những loài chim muông kia đều bị đuổi đi, thế là mắt xích sinh thái bị đứt đoạn.

“Coi như ngươi nói có lý, nhưng có đạo lý là rút dây động rừng, cũng không thể bị người ta đào cả rễ mà còn thơ ơ không lay động chứ! Nếu như ta không đến, chẳng phải ngươi sẽ bị những con trùng này ăn sạch, bị dây leo quấn chết hay sao.

”Đại Dung Thụ Vương nói với ý sâu xa:“Nếu như ta bị bứt một sợi lông đã giận tím mặt thì cũng không sống tới hôm nay.

Lại nói, đi càng nhiều thì cũng càng thêm hiểu biết.

Nếu ngươi không đến, tất nhiên ta sẽ xin những người khác giúp đỡ, tiểu tử Tự Khánh kia cũng sẽ không nhìn ta héo chết, kết quả xấu nhất cũng chỉ là thiệt hại một sợi lông mà thôi.

nhưng nếu vắt chày ra nước thì thiệt hại sẽ là toàn thân.

”Lý Thanh Sơn nghe vậy thì sững sờ, tự nói:“Không tranh không giành, nên thiên hạ chẳng ai tranh được với ta.

”Lý Thanh Sơn thoáng hiểu ra, có lẽ đây chính là đạo lý sinh tồn của Thụ Vương, tuy đã có sức mạnh vương giả khó mà tin nổi nhưng vẫn tuân theo pháp tắc tự nhiên, sinh tồn bằng cách của một cái cây.

Dù bị người ta xé vỏ cây, bị dây leo rút lấy nhựa, bị sâu mọt nuốt chửng thân thì cũng không lạm dụng sức mạnh của bản thân, mà nỗ lực duy trì sự cân bằng tự nhiên, cho các giống loài sinh mệnh một quê nhà.

Nếu như có ngoại địch xâm lấn thì dây leo và sâu này đều sẽ vì thế mà chiến đấu.

Điều này tuyệt diệu tương tự như trí tuệ của Linh Quy vậy, nhìn thì như ở thế yếu, chịu tổn hại cũng không phản kháng, nhưng lại duy trì sự sinh tồn của bản thân tốt nhất.

Chỉ nghe người ta thù hận sói ác, thù hận mãnh hổ, chứ chưa bao giờ nghe ai thù hận cây cối.

“Ồ, lời ấy thật tuyệt diệu.

”Đại Dung Thụ Vương nói.

Lý Thanh Sơn buông Hoa Thừa Lộ ra, chắp tay nói:“Được, ta nguyện giúp đạo hữu một tay!”Lý Thanh Sơn đã tin Đại Dung Thụ Vương này không có ác ý rồi, ngay cả sâu mọt nuốt chửng thân cây mà hắn còn nhẫn nại được, không sử dụng sức mạnh bản thân để loại bỏ thì sao lại có ý xấu gì với họ đây?Lý Thanh Sơn cũng rất khâm phục trí tuệ thông thái của hắn, điều này cũng giống như khi đối mặt với kẻ ác phô bày uy thế hung uy, tay cầm hung khí thì phải hăng hái phản kháng, liều chết chiến đấu.

Mà khi đối mặt với ông lão thông tuệ ôn hòa, tay còn chống gậy thì sẽ khom người xin thỉnh giáo.

Thứ chinh phục được lòng người chắc chắn không phải là sức mạnh.

Mà cái Lý Thanh Sơn coi trọng nhất chính là ân oán rõ ràng, nếu đã ăn vỏ cây của người ta, uống nhựa cây của người ta thì cũng nên báo đáp chứ.

Hơn nữa còn đạt được yêu đan của Giới Trùng, có thể nói là kiếm bội không lỗ.

Hắn phát hiện trong lúc vô tình mình đã hòa vào trong hệ sinh thái này rồi.

Nếu như Yêu vương Thanh Châu là Đại Dung Thụ Vương này mà không phải là Long Vương Mặc Hải thì nhất định sẽ dễ ở chung hơn nhiều.

…Đại Dung Thụ Vương cười nói:“Nếu ngươi không phụ sự nhờ vả của ta thì ta có lễ vật nhỏ cho ngươi.

”Con ngươi Lý Thanh Sơn sáng ngời, “lễ vật nho nhỏ” của Đại Dung Thụ Vương chắc chắn sẽ không phải thứ vô dụng.

Mặc dù hắn biết không có khả năng lắm nhưng nếu lại có một chiếc Phượng Hoàng Linh Vũ thì tốt.

“Vậy tại hạ xin cảm ơn trước, chỉ là những con trùng kia đều ẩn mình trong thân cây, ta phải làm sao mới tìm được chúng nó đây?”Thân của Đại Dung Thụ Vương này còn kiên cố hơn tảng đá gấp trăm lần, hơn nữa còn ẩn chứa linh lực nồng nặc, thần niệm khó mà cảm ứng xuyên qua nó được.

“Không cần phải lo lắng, ta sẽ soi đường chỉ lối cho ngươi.

”Mặt gỗ trên vách ở bên tay phải Lý Thanh Sơn bỗng vặn vẹo biến thành một cái cửa động, dẫn tới vị trí của Giới Trùng.

“Ta cũng chưa thấy cây đa nào làm được như vậy!”Lý Thanh Sơn trêu ghẹo nói, đáp lại câu “ngươi từng thấy cây đa nào tự bắt sâu trên thân cây chưa” của Đại Dung Thụ Vương.

“Ta là Đại Dung Thụ Vương được chưa!”Lý Thanh Sơn mỉm cười, không có quy tắc thì không thể sinh tồn, nhưng nếu không biết tùy cơ ứng biến điều hòa thì cũng như vậy.

Không có pháp tắc nào là cố định, tất cả đều là vì để sinh tồn tốt hơn.

“Có thể biến cái động này lớn hơn hay không?”Lý Thanh Sơn thấy kích thước của cửa động kia chỉ rộng vài thước, nếu là người bình thường không biết phi hành thì e rằng chỉ có thể bò đi.

“Tiểu từ, đừng bắt bẻ quá!”Đại Dung Thụ Vương nói, hiển nhiên việc mở một cái động ở trong thân mình không phải chuyện vui vẻ gì.

Lý Thanh Sơn chỉ đành nói với Hoa Thừa Lộ:“Thừa Lộ, ngươi cứ ở lại đây chờ ta một lát nhé! Ta giải quyết chuyện sâu mọt này thì lại trở về đón ngươi, ngươi cũng có thể trực tiếp ra bên ngoài, đến lúc thì ta sẽ bảo Thụ Vương tiền bối thông báo cho ngươi.

”“Lý đại ca.

Ta cảm thấy chen một chút cũng được.

”Hoa Thừa Lộ dẩu môi, nàng không muốn một mình ở lại đây tí nào.

“Vậy cũng được! Đừng nói Lý đại ca lợi dụng sàm sỡ ngươi nhá.

”Lý Thanh Sơn cười rồi giang hai tay ra.

Hoa Thừa Lộ đỏ mặt, đành phải đầu hoài tống bão, vươn hai tay vòng lấy hông hắn, tự mình lầm bầm như là an ủi:“Dù sao cũng không phải mỗi lần này.

”- Giải thích câu "Đầu hoài tống bão" là chỉ hành động lao vào vòng tay ai đó.

Hết giải thích.

Mùi thơm thoang thoảng tràn ngập nơi đầu mũi của Lý Thanh Sơn, tựa như mùi trăm hoa hòa quyện vào nhau.

Hắn từng ngửi được mùi tương tự như này ở trên người Hoa Thừa Tán, nói vậy thì là có liên quan đến công pháp tu hành rồi.

Lúc nãy, vì đang chiến đấu nên không rảnh để cảm nhận tỉ mỉ, giờ mới cảm thấy eo nàng nhỏ bé mềm mại tựa như một nắm tay là đủ, còn bộ ngực thì căng mẩy rắn chắn nhưng vẫn mềm mại, đúng là hoa đã nở rộ, bẻ được rồi.

Hắn cúi đầu, cười nói:“Quả thật không tệ!”“Đi mau thôi!”Mặt Hoa Thừa Lộ đỏ như thiêu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ giục mau đi.

“Được!”Lý Thanh Sơn nhìn dáng vẻ xấu hổ mất tự nhiên của nàng thì không tiếp tục trêu đùa nữa, tiện thể nhét những con Giới Trùng bị xuyên qua kia vào trong túi Bách Bảo.

Dù sao thì món đồ chơi này cũng là yêu tướng một phương, lại nuốt nhiều nhựa đại dung thụ như vậy nên thân thể tràn ngập linh lực, nếu bỏ đi thì quá là đáng tiếc.

Nói cách khác, mặc dù hơi buồn nôn nhưng lượng protein dồi dào, có thể cung cấp lượng lớn dinh dưỡng cho chúng ta, nếu không ăn nổi thì có thể mang cho Mã Lục.

Lý Thanh Sơn tung người đi vào trong đường nối thật dài kia, sóng nước màu xanh thăm thẳm phun trào ở bốn phía, bảo là chạy nhưng giống như đang bay hơn, lại càng giống chuyển động trượt qua lại hơn vì con đường cũng không phải là một đường thẳng.

Có lúc họ bỗng tiến vào trùng đạo do loài sâu kia mở ra, rồi bỗng rẽ ngoặt chuyển hướng.

Lúc nãy, khi chiến đấu thì Hoa Thừa Lộ vẫn chưa cảm nhận được gì, hiện tại chỉ chạy như bay, không có chuyện gì khác làm mất tập trung, nên từng luồng hơi thở nam tính không ngừng bay vào mũi, mà bàn tay đặt ở bên hông và lưng của hắn cũng như dần nóng rực lên, mảng đến cảm giác bỏng rát xuyên qua một lớp y phục mỏng manh.

Nàng vô thức muốn kéo dãn chút khoảng cách với hắn, nhưng mỗi lần bay nhanh chuyển hướng thì nàng không thể không kề sát lên người hắn, việc này tựa như hắn đang nhào nặn bộ ngực mềm mại của nàng không ngừng vậy, chỉ có điều không phải là dùng tay mà thôi, khiến mặt nàng đỏ như muốn nhỏ máu.

Trong nháy mắt, họ lại tới một hang động.

Bình Luận (0)
Comment