Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1218 - Chương 1227: Hữu Duyên

Chương 1227: Hữu Duyên

Một con giới trùng màu trắng còn lớn hơn cả con lúc nãy đang gặm cắn từng tí một.

Lý Thanh Sơn phất Phản Ma kiếm lên, ma tâm nơi chuôi kiếm phóng ra một vòng tà quang, ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất, giới trùng lập tức bị một vết thương to.

Không đợi giới trùng kịp phản ứng lại, Lý Thanh Sơn đã nhảy vào trong vết thương theo sát ánh kiếm, sau đó lại tung thân ra ngoài, lúc này trong tay đã có thêm một viên yêu đan, cuối cùng hắn trực tiếp dùng sức mạnh của linh quy trấn áp nó.

Giới trùng mất đi yêu đan trực tiếp từ yêu tướng biến thành yêu thú bình thường, thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành kích cỡ tương đương với nam tử trưởng thành.

Giới trùng đang muốn chạy trốn thì một mảnh ánh sáng màu xanh phun trào bao trùm toàn thân nó, tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy nó bị đông lại thành tảng băng, khí lạnh màu trắng tản ra.

Băng Phong thuật!Tuy công pháp Lý Thanh Sơn tu hành không phải linh khí hàn băng như Băng Lệ cung, nhưng dùng pháp thuật ấy đối phó với một yêu thú thì cũng không thành vấn đề.

Hắn muốn nhét nó vào trong túi Bách Bảo nhưng kết quả lại thất bại.

Hóa ra, tuy giới trùng bị đóng băng nhưng cũng chưa chết đi, thế là Lý Thanh Sơn lại lấy một chiếc túi trùng tinh xảo ra và thả nó vào.

Mặc dù hắn không biết Luyện Cổ thuật nhưng giá trị của một con trùng tu đến cảnh giới như này chắc cũng rất có giá! Thậm chí nếu không có ích thì còn có thể cho Mã Lục ăn.

Lý Thanh Sơn cao giọng nói:“Con tiếp theo!”“Thanh kiếm này của ngươi rất thú vị.

”Đại Dung Thụ Vương không ngờ Lý Thanh Sơn lại giết một con giới trùng một cách nhẹ nhàng như vậy, cũng nhìn ra được Phản Ma kiếm không tầm thường.

“Đây là một thanh ma kiếm, nhưng chỉ có ma tộc mới có thể sử dụng ma kiếm được thôi, lẽ nào hắn là ma tộc ngầm? Mà điều càng không tầm thường đó là hắn có sức mạnh trấn áp yêu đan chỉ trong nháy mắt.

”Lý Thanh Sơn cười nói:“Trong tay không có kim cương thì sao dám ôm đồm đồ sứ.

” Tức là tự biết năng lực mình ở đâu, không nhận việc vượt quá khả năng.

Nếu như là tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì chỉ riêng việc làm sao giết được giới trùng này đã là một vấn đề, cho dù trăm cay nghìn đắng đánh bại được nó, nhưng một khi vô số giới trùng tản ra thì cũng khó mà giết được.

Lý Thanh Sơn có Phản Ma kiếm trong tay, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã xuyên thủng vị trí chỗ yêu đan, sau đó lại dùng sức mạnh Linh Quy trấn áp nên trông có vẻ cực kỳ ung dung.

Đại Dung Thụ Vương hiểu rõ, yêu đan là gốc rễ của yêu quái, cũng không phải là “điểm yếu” gì, thậm chí có thể nói là “điểm mạnh”, vào lúc mấu chốt thì vẫn có thể thôi thúc nó công kích kẻ địch tựa như điều khiển vũ khí, trừ phi đối phương cao hơn một cảnh giới thì mới có thể trực tiếp trấn áp, nhưng chắc chắn cũng không dễ dàng như vậy.

“Chẳng trách năm xưa, khi Tự Khánh đào ta ở Vụ Châu thì ta cảm nhận được một tia thiên cơ biến hóa trong cõi u minh.

Quả nhiên gặp được người thú vị, người này chắc chắn không phải hạng người tầm thường, cũng có chút duyên phận với ta.

”Đại Dung Thụ Vương vừa nghĩ vừa mở ra một đường khác.

“Ngươi vẫn ổn chứ! Có muốn ở lại đây nghỉ ngơi một lúc hay không?”Lý Thanh Sơn cảm thấy hô hấp của Hoa Thừa Lộ hơi hỗn loạn, tim cũng đập nhanh hơn nhiều, nhiệt độ cũng tăng vài độ.

Hắn lại không phải thiếu nam ngây thơ chưa nếm mùi nữ nhân bao giờ, tất nhiên cũng loáng thoáng đoán ra là do mình, thế là trên mặt thấp thoáng ý cười.

Y phục trên người nàng đều được dệt từ tơ của linh tằm quý báu, mặc dù trông như kín đáo nhưng thực ra vô cùng mỏng nhẹ, trong tình huống ôm ấp chặt chẽ như này thì gần như hắn có thể phác họa ra đường nét thân thể trần trụi của nàng ở trong đầu.

Hoa Thừa Lộ cắn môi rồi lắc đầu nhẹ, vừa không muốn một mình ở lại đây, hơn nữa nếu lúc này tách khỏi thì chẳng phải là thừa nhận mình có cảm giác kỳ quái gì sao.

Lý Thanh Sơn lại nở nụ cười với hành vi bịt tai trộm chuông này của nàng, bước vào hành trình lần nữa, không thể không nói, cảm giác khi ôm ấp nàng thực sự không tệ, nói một câu rất là bậy bạ:“Bị đè ép thì đừng trách ta!”Câu này khiến Hoa Thừa Lộ vốn vô cùng xấu hổ suýt chút nữa phát điên, vậy mà nói không thể trêu đùa muội muội của bằng hữu cơ mà! Nam nhân đều là đám sắc quỷ giả dối! Không một ai tốt cả.

Bị đè ép thì cũng không cần ngươi lo!Nàng nhe răng trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn tựa như một con mèo xù lông, khiến Lý Thanh Sơn cười ha ha không thôi.

Hắn chém giết một mạch, quả nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chặt đầu hết đám trùng.

Chỉ có bảy con đạt tới cảnh giới yêu tướng, còn có mấy trăm con là yêu quái bình thường, mà những con yêu thú yếu hơn thì lại càng nhiều hơn, nên quả thực là con số lên tới hàng ngàn, hàng vạn.

Tuy Lý Thanh Sơn tiến lên không ngừng, nhưng để đóng băng toàn bộ lũ trùng này rồi nhét vào trong túi trùng thì cũng đủ tốn tám đến chín canh giờ, tính toán thời gian thì cũng sắp được mười hai canh giờ rồi, cũng có nghĩa là hết một ngày, chẳng mấy chốc mảnh đấu trường này sẽ biến mất.

Thu hoạch của chuyến đi này khá dồi dào, cũng đạt được mục đích ban đầu, tuy rằng không được nghỉ phút giây nào nhưng chủ yếu tiêu hao tinh thần là chính, cùng với năng lượng của viên ma tâm trong Phản Ma Kiếm kia nữa.

Linh lực của hắn thì vẫn luôn từ từ khôi phục, hiện tại đã hoàn toàn lấp đầy đan điền.

Cỗ kiếm khí tàn kiếm kia cũng ngày càng hùng mạnh, ước chừng hấp thu bảy phần linh lực của hắn.

Chỉ là sau khi hấp thu được năm phần thì tốc độ hấp thu đã chậm lại, hơn nữa còn là càng ngày càng chậm, muốn bồi dưỡng nguồn kiếm khí này đến mức mười phần uy lực thì e rằng không thể làm được trong vòng ba hay năm ngày.

Cũng là nhờ trong Đại Dung Thụ này có linh khí nồng nặc hơn hẳn so với việc tu hành bất cứ thứ gì, chẳng trách dù tốc độ tu hành của yêu quái loại côn chầm chậm, nhưng vẫn có bảy con trở thành yêu tướng.

Dù sao thì bảy phần linh lực cũng đủ để giết người rồi, không nhất thiết phải cầu toàn.

Lý Thanh Sơn dừng bước lại, chắp tay nói:“Đạo hữu, gần đến giờ rồi, ta chuẩn bị phải đi rồi!”Sau đó, hắn nói với Hoa Thừa Lộ ở trong ngực:“Thừa Lộ, ngươi chờ ở đây một lúc, ta dẫn dắt đám người kia về phía những đấu trường khác trước đã! Họ canh giữ ở đây lâu như vậy, có lẽ mảnh đấu trường này sẽ không có những tu hành giả khác, chắc hẳn lúc truyền tống cũng chỉ có một mình ngươi.

Dù nguy hiểm không lớn nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, không được tiếc rẻ phù lục.

”“À.

được!”Hoa Thừa Lộ hơi ngây người rồi mới phản ứng lại, miệng thì đồng ý nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo hắn, gần như nàng đã duy trì tư thế này suốt cả ngày, treo trên người hắn tựa như con gấu túi, cùng hắn chiến đấu trên cây đa.

Quá trình này không nhàm chán chút nào, thậm chí nàng còn không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian.

Sau khi chiến đấu thì thỉnh thoảng Lý Thanh Sơn lại trêu đùa vài câu, mà nàng cũng dần thích ứng được với trạng thái như vậy nên không còn cảm thấy sốt sắng e lệ nữa, khôi phục chút vẻ miệng lưỡi sắc bén ngày thường, phản kích lại không hề yếu thế tí nào, cũng nhiều lần khiến Lý Thanh Sơn không nói nên lời.

Chẳng qua, có một lần nàng nói dữ dằn quá nên Lý Thanh Sơn tiện tay đánh một cái lên cặp mông căng mẩy của nàng.

Đây là thói quen để lại sau khi ở chung với đám nữ nhân Hàn Quỳnh Chi, Chu Hậu La Ti và Dạ Lưu Ba.

Sau đó hắn cũng cảm thấy hơi quá, tư thế ôm ấp là do tình thế dồn ép, lời nói trêu đùa cũng chỉ coi như là chuyện cười, nhưng một cái đánh này chắc chắn là giở trò lưu manh.

Lý Thanh Sơn vội vàng xin lỗi, còn Hoa Thừa Lộ thì ôm mông như bị sét đánh, sau đó hoàn toàn nổi giận, ầm ĩ đòi xuống.

Lý Thanh Sơn đuối lý trước nhưng sao có thể buông tay vào lúc này, nói mấy câu không có tác dụng gì, thế là hắn không nói gì nữa, dù sao thì cũng đã đánh rồi.

Hoa Thừa Lộ cũng giận hờn không nói lời nào, cũng không còn ôm hắn nữa, mặc hắn ôm vào trong ngực tựa như một đại hài tử, cứ thế hơn nửa canh giờ thì nàng mới tiếp tục chủ động ôm lấy hông hắn, kè sát đầu vào ngực hắn.

Mà vào lúc này, cuối cùng đại chiến cũng lắng xuống, Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy nàng hết tức giận rồi, đang muốn nói vài lời để xoa dịu bầu không khí thì Hoa Thừa Lộ lại thở dài thườn thượt, lên tiếng trước:“Lý đại ca, ta biết ngươi không cố ý.

Ngươi cứu ta giúp ta năm lần bảy lượt, ta không nên tùy hứng như vậy.

Nhưng ngươi đã có Hàn tỷ tỷ mà còn muốn trêu chọc ta thế này, trong lòng ta tức không nhịn nổi.

Tuy tu vi ta rất kém nhưng cũng không phải nữ tử mặc người ta tùy ý cợt nhả.

”“Nếu không phải ta đã có hôn ước với Quỳnh Chi thì có phải nàng sẽ không tức giận như vậy hay không? Ôi, vẫn không nên tưởng bở quá!”Lý Thanh Sơn nghĩ thầm rồi cười nói:“Không tức giận là tốt rồi, có câu nói là huynh trưởng như cha, ngươi cứ coi như ta dạy dỗ ngươi thay phụ thân ngươi đi.

”“Cha ta cũng chưa bao giờ đánh ta, lại nói rõ ràng là ngươi không đúng, ngươi dựa vào cái gì mà dạy dỗ ta!”Hoa Thừa Lộ cực kỳ tức giận, rõ ràng là ngươi không đúng, ta tạm nhân nhượng giảng hòa với ngươi vì lợi ích toàn cục, ngươi đúng là lý sự.

“Cùng lắm cho ngươi đánh lại là được, nữ nhân đúng là hẹp hòi.

”“Hừ.

Ai muốn đánh lại ngươi, ta lại không phải mẹ ngươi!”Hoa Thừa Lộ hé miệng nở nụ cười, hầy, tại sao tốc độ tu hành của ta lại chậm như vậy? Rõ ràng khi đó hắn cũng xấp xỉ bằng ta, mà tuổi ta còn nhỏ hơn hắn nữa!Thiên chi kiêu nữ xuất thân từ thế gia, thông minh mỹ lệ, trước giờ luôn là đối tượng hâm mộ của mọi người, nhưng sau khi ở chung với Lý Thanh Sơn một thời gian thì trong lòng lại hơi tự ti.

Tu hành đạo tôn sùng cường giả, tu vi là tiêu chuẩn đánh giá quan trọng nhất, thậm chí rất nhiều lúc còn là tiêu chuẩn duy nhất.

Vì để nhắc nhở đám đồ đệ đệ tử nỗ lực tu hành mà các thế gia môn phái càng khắc ghi quan niệm này ở trong lòng họ một cách thật vững chắc.

Bắt đầu từ Luyện Khí sĩ, cứ tu vi cao hơn một tầng thì sẽ là sư huynh sư tỷ.

Các sư đệ sư muội thấy thì phải hành lễ, chớ nói chi Lý Thanh Sơn còn có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, là thiên tài xuất chúng, được phủ một tầng hào quang vô hình thế này.

Hoa Thừa Lộ bị ảnh hưởng một cách sâu sắc, lại càng không muốn bị Lý Thanh Sơn xem nhẹ.

Sau khi trải qua sự việc này thì Lý Thanh Sơn cũng không dám nói mà không kiêng kỵ như vậy, trước khi nói chuyện đều phải động não suy nghĩ một chút.

Hắn vốn là người tùy tính, có câu là “hoa nở mà hái được thì hái luôn”, nếu như nàng thật sự có ý với hắn tựa như tỷ muội Dạ Lưu Ba thì chưa chắc hắn từ chối.

Nhưng hắn cũng sẽ không chủ động hao phí tinh thần để theo đuổi.

Tuy Hoa Thừa Lộ có thể coi là sắc đẹp tuyệt trần, nam nhân nào thấy cũng sẽ động lòng, nhưng nếu bàn về xinh đẹp mê người thì còn không sánh được với Thu đại môn chủ, mà sau khi sắp xếp thỏa đáng cho Thu Hải Đường xong thì hắn cũng không còn lưu luyến nhớ nhung gì nàng nữa, chỉ vì thứ to lớn nhất mà đời này hắn theo đuổi cũng không phải là tình ái.

Nữ tử duy nhất từng khiến hắn kích động như vậy chỉ có một, chỉ là sau khi nữ tử kia hắt một thùng nước lạnh xuống thì hắn cũng hoàn toàn từ bỏ.

Hoa Thừa Lộ phát hiện lời nói của hắn có chút thay đổi, trong lòng cũng hơi cảm động, xem ra hắn thực sự quan tâm đến cảm nhận của ta.

Lý Thanh Sơn thuận miệng thảo luận chút chuyện của Ưng Lang vệ và Hoa Thừa Tán với nàng thì nàng cũng đáp lại đều đều, cũng hỏi hắn một vài câu.

Nhưng vì cuộc sống hai bên quá khác biệt, phương thức tu duy cũng chẳng giống nên không có mấy tiếng nói chung.

Lý Thanh Sơn cũng không phải người giỏi ăn nói, biết làm cho nữ tử vui vẻ, nói vài mẩu chuyện cười với giở trò lưu manh thì may chăng còn làm được.

Nên dù có chủ đề thì cũng chỉ lướt qua rồi thôi, bầu không khí không được sôi nổi như lúc nãy nữa.

Hắn cũng lười tìm chuyện để kể, phần lớn tâm tư đều ở bên phía phân thân, quan tâm đến sự thay đổi ở bên người trường đấu, xem có thể có cơ hội đoạt lại Long đấu trường này, phá tan chiếc bụng của Tự Khánh hay không.

Nghĩ đến vẻ mặt của Tự Khánh khi mất đi Long đấu trường thì hắn đã cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hoa Thừa Lộ thấy Lý Thanh Sơn bỗng trở nên trầm mặc, rơi vào trầm tư tồi tự mình cười ha hả thì hỏi:“Lý đại ca, ngươi cười gì thế?”“À, không có gì!”Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, đương nhiên không thể nói là ta đang nghĩ cách giết chết Tự Khánh hoàng tử điện hạ được rồi.

Hoa Thừa Lộ cảm thấy hình quan hệ đôi bên xa cách rất nhiều, lại thấy hơi buồn và khó chịu.

“Ngươi lừa ta!”Lý Thanh Sơn cười nói:“Làm gì có, ta sợ nói ra ngươi sẽ tức giận thôi.

”Hoa Thừa Lộ hỏi:“Ta thích tức giận như vậy sao?”“Ta nói rồi, ngươi phải cam đoan không tức giận nữa cơ!”“Ta không cam đoan!”“Vậy sao ta dám nói lung tức đắc tội Hoa đại tiểu thư.

”“Ngươi bớt oán trách người khác đi, chỉ cần ngươi không táy máy tay chân thì ta cũng không phải kiểu người dễ tức giận.

”Lý Thanh Sơn cười đắc ý:“Cảm giác không tệ đấy, không biết nam nhân nào có được may mắn này.

”Hóa ra lúc nãy hắn đang suy nghĩ về cảm giác dư vi sau khi đánh mông mình, nụ cười cũng là sự dâm đãng trần trụi.

Thế là Hoa Thừa Lộ nghiến răng nghiến lợi nói:“Dù sao cũng không phải là ngươi!”Giọng nói oán hận kia vang vọng khắp trong hang động sâu thẳm cùng với tiếng cười của Lý Thanh Sơn.

Đợi đến khi Hoa Thừa Lộ phục hồi tinh thần thì hành trình đã đến điểm cuối, không nói được là nó dài hay ngắn, chỉ là từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ ở liên tục bên cạnh một nam tử nào lâu như vậy, chớ nói chi là còn với tư thế thân mật như này, hai người dính chặt tựa như trở thành một thể, lúc chia ra thì lại có cảm giác thất vọng mất mát.

Nghe hắn nói xong, trong đầu nàng chỉ nghĩ tới chuyện liệu một mình hắn có thể bị nguy hiểm hay không, hơn nữa còn không tự chủ được mà nghĩ theo hướng xấu.

Nếu hắn bất chợt thất thủ, bị người ta giết thì phải làm sao? Sau đó lại tự sợ hãi về suy nghĩ của mình, lập tức cao giọng nói:“Thụ Vương tiền bối, Lý đại ca của ta giúp ngươi diệt trừ nhiều trùng như vậy, hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, sao ngươi có thể bỏ mặc chứ?”Giọng nói già nua cương trực của Đại Dung Thụ Vương vang lên:“Đừng vội.

Lý Thanh Sơn, ngươi đồng ý với ta ba chuyện, hiện tại mới làm được một mà đã muốn rời đi rồi sao?”Lý Thanh Sơn đáp lại:“Không phải ta nói không giữ lời, mà là thời gian thật sự không kịp, cho dù hiện tại ta không đi, chờ lát nữa thì cũng sẽ bị cưỡng chế truyền tống đến đấu trường khác, khi đó sẽ rắc rối đấy.

”“Mặc dù tiểu tử Tự Khánh này là chủ nhân của Long đấu trường, nhưng cũng không phải được làm chủ mọi chuyện trong Long đấu trường, ngươi muốn ở lại thì tất nhiên có thể ở lại.

”Ánh mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, mặc dù nói chỉ là “một sợi lông” nhưng vương thì vẫn là vương, thế là hắn nở nụ cười:“Thật sao? Tự Khánh đào lão nhân gia ngài về đây, sao lại như là dẫn sói vào nhà thế này! Có điều ta thật sự muốn giết sạch đám người ở ngoài kia!”“Ta không ngại để lộ đôi chút, món lễ vật mà ta muốn tăng cho ngươi là thứ mà Tự Khánh đặc biệt xin ta, nhưng ta chưa bao giờ đồng ý!”“Được rồi, ta động lòng rồi.

”Lý Thanh Sơn biết rõ đó là vật quý giá, dù dùng nhiều linh thạch hơn nữa thì cũng không đổi được.

“Thừa Lộ, ngươi cảm thấy thế nào!”Hoa Thừa Lộ gật mạnh đầu, hành trình vẫn chưa kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment