Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1219 - Chương 1228: Cuồng Ngạo

Chương 1228: Cuồng Ngạo

Hắc Long bay lượn khắp bầu trời, xuyên qua giữa những tia sáng, lúc ẩn lúc hiện, lúc to lúc nhỏ, khiến đám tu sĩ Kim Đan vây công lần nào cũng thất bại.

Mà Hắc Long thì giương nanh múa vuốt, đánh đấm lung tung tựa như sói vào bầy dê, tuy số lượng dê nhiều, nhưng chỉ dựa vào sừng và móng thì chỉ tạo ra một vài vết thương cho sói mà thôi, hoàn toàn không tạo ra được tác dụng mang tính quyết định.

Hắc Long bỗng há miệng rồng ra, lộ ra chiếc miệng đầy răng rồng tựa như đao, sau đó nó chợt phun ra một ngọn khói đen, bao phủ một tên tu sĩ Kim Đan trong đó.

Tu sĩ Kim Đan kia tự phụ vì có pháp y hộ thể nên cũng không quá để tâm, nhưng pháp y lại nhanh chóng bị nhiễm đen và mất đi linh tính khiến hắn khiếp sợ đến mức vội vã lùi về sau, trong nháy mắt đã bay ra hơn mười dặm.

Trong lòng đám tu sĩ dần nảy sinh sự sợ hãi:“Sao hắn lại mạnh như vậy!”“Hắn tu luyện Hắc Đế long điển của hoàng tộc đấy, công pháp ấy mạnh hơn so với công pháp của tất cả chúng ta đó.

”“Quả nhiên không thể coi thường công pháp cấp đế!”“Tự Khánh này dám khiêu khích chúng ta, hiển nhiên là có chuẩn bị trước, rõ ràng là hắn muốn mượn chúng ta để lập uy, chúng ta mắc bẫy hắn rồi.

”Trong lòng các tu sĩ đều có ý lui, nếu như không phải đám đệ tử của mình còn bị Tự Khánh vây ở trong Long đấu trường thì e rằng đã chạy tứ phía rồi.

“Tự Khánh hoàng tử, ngươi thật sự muốn thành kẻ địch của toàn bộ giới tu hành đạo ở Như Ý quận hay sao? Hôm nay ngươi không thắng được chúng ta, chúng ta cũng không thắng được ngươi, không bằng dĩ hòa vi quý, dừng tay ở đây đi!”Các tu sĩ thấy thủ đoạn của Tự Khánh thì đều trút bỏ sự khinh thường, biến thành sự lo âu sâu sắc.

Ngày hôm nay mọi người tụ họp thành một nhóm thì vẫn không sợ Tự Khánh này, nhưng đợi tương lai phân tán ra, Tự Khánh bỗng nhiên sau đó tính sổ thì sẽ phiền phức.

Huống chi còn có Ác Đan và Giả Chân sâu không lường được còn chưa ra tay kia.

Tình thế mạnh hơn người, tu sĩ Kim Đan thì đã làm sao, gặp phải nhân vật còn mạnh hơn thì cũng không thể không cúi đầu chịu thua.

Tuy rằng vẫn tiếp tục chiến đấu, nhưng chiến ý và sát ý cung cấp cho Long đấu trường đã suy giảm rất nhiều.

Tự Khánh hơi nhíu mày, trận chiến này chẳng sảng khoái tí nào, thế là hắn cuộn thân hình lại, nói một cách dữ tợn:“Đúng là một đám rác rưởi, vậy thì các ngươi muốn chạy trốn sao? Các ngươi thật sự cho rằng ta không giết được các ngươi?”Nếu không phải vì thu thập chiến ý cộng với việc không muốn lộ đòn sát thủ sớm thì hắn đã đánh tan bọn rác rưởi này từ lâu rồi.

Cũng giống như hồi trước Bắc Nguyệt chẳng thể nào đại khai sát giới với đám yêu soái, bây giờ Tự Khánh cũng không thể làm thế, dựa vào đấu pháp để lập uy là một chuyện, nhưng nếu thật sự có tu sĩ Kim Đan ngã xuống ở đây thì sẽ là một chuyện khác.

Tu sĩ Kim Đan không phải là con chó con mèo gì, bất kể một người nào ngã xuống cũng đều là đại sự không tầm thường, hoàng đình cũng không thể không hồi đáp gì.

Trong tình huống như vậy, Tự Khánh phải làm thật thành thạo điêu luyện, nắm chắc phần thắng, nhưng muốn đánh tan đám tu sĩ Kim Đan này, xé cánh tay chặt cái chân của đám họ tựa như Bắc Nguyệt đối xử với lũ yêu soái thì khó mà làm được.

Hắn thì thầm trong lòng:“Cường giả vốn nên muốn làm gì thì làm, nhưng lại bị tầng tầng quy tắc ràng buộc nên để cho đám kẻ yếu rác rưởi này có cơ hội ồn ào không ngớt.

Rồi sẽ có ngày ta đăng cơ xưng đế, đến lúc đó phải để thiên hạ này khôi phục vẻ bình thường.

”Đám tu sĩ quay sang nhìn nhau, chẳng ai tiếp lời Tự Khánh.

Rác rưởi cũng được, đánh giết cũng được, tạm để hắn nói đi.

Đùng đùng đùng!Cố Nhạn Ảnh vỗ tay ba tiếng, cười nói:“A Khánh, phải biết khoan dung độ lượng, ngươi cũng nên tích khẩu đức đi.

Vừa nãy chư vị cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của nhau, giờ hãy nghe ta nói, biến chiến tranh thành tơ lụa đi.

Tuy Tự Khánh cảm thấy trận chiến này chưa đủ sảng khoái, nhưng cũng coi như đạt được mục đích ban đầu rồi, vừa hàng phục được đám tu sĩ mà cũng thu thập được đủ chiến ý sát ý, tiếp tục đánh thì cũng không có gì hay ho, thế là hắn cũng xuôi theo Cố Nhạn Ảnh:“Nếu Nhạn Ảnh ngươi nói vậy thì hôm nay cứ thế quên đi, ta chỉ muốn cho họ biết Như Ý quận này vẫn là thiên hạ của Đại Hạ, tu hành đạo ở nơi này cũng chẳng tới lượt họ làm chủ!”Tự Khánh lại hóa thành hình người rồi phất tay áo bỏ đi.

Bất kể trong lòng đám tu sĩ Kim Đan bất mãn nhường nào thì cũng chỉ đành mượn dốc xuống lừa, cuối cùng trở về trên Phi Vân đài.

Trên mặt họ đều có vẻ sầu lo, vốn cho là sau khi trải qua chiến dịch Phần Khư sơn, thực lực Bách Gia tổn thất cực lớn, cuối cùng Như Ý quận cũng đến lượt họ làm chủ, nhưng không ngờ người đến lại còn hung ác hơn, ngược lại chẳng bằng quá khứ.

Lý Thanh Sơn để phân thân ảnh trong gương núp trong bóng tối, nghĩ thầm:“Đáng tiếc, đám tu sĩ môn phái này thật sự quá nhát gan rồi!”Hắn ước gì Tự Khánh và những tu sĩ Kim Đan này đánh đến hai bên đều thiệt thì hắn mới rút củi đáy nồi, đoạt đi Long đấu trường này được.

Chẳng qua hắn cũng biết rõ, cho dù không có Cố Nhạn Ảnh hòa giải từ bên trong thì trận chiến này cũng không thể tiếp tục được nữa.

Bỗng Lý Thanh Sơn cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhạn Ảnh thoáng liếc sang đây, tuy chỉ hơi lướt qua nhưng hắn biết nàng đã phát hiện ra mình:“Mắt của nữ nhân điểu này đúng là hiểm độc!”Cố Nhạn Ảnh lại nhìn về phía trong thành phủ, cái đống u ám ẩn trong ngõ hẹp kia đã biến mất không còn tăm hơi, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng chú ý tới sự tồn tại của thứ u ám kia.

Nó vẫn chưa rời đi, mà đi vào trong bóng râm khổng lồ do Long đấu trường che kín trời tạo ra.

Nàng mỉm cười khẽ, sự việc ngày càng thú vị rồi.

Long đấu trường kịch liệt thu nhỏ lại rồi trở về trước mặt Tự Khánh, hắn để thần niềm đi vào bên trong, đầu tiên là tìm kiếm vị trí của Lý Thanh Sơn nhưng không cảm nhận được vị trí của Lý Thanh Sơn, lòng hắn kinh ngạc không thôi:“Lẽ nào hắn thừa dịp ta phân tâm mà trốn thoát, không thể nào!” Nhưng rồi Tự Khánh lập tức nghĩ đến, trong Long đấu trường chỉ có một nơi mà hắn không thể cảm ứng được.

Tâm niệm hắn lập tức đi vào trong Vũ Lâm đấu trường của Đại Dung Thụ Vương, quả nhiên nhìn thấy nhóm người tráng hán có sẹo đang vây quanh cây đa.

“Lý Thanh Sơn, ngươi cho rằng núp vào trong đó thì ta không làm gì được ngươi sao?”Tự Khánh cười khẩy trong lòng, chỉ là hắn sẽ không phá vỡ quy tắc mà mình đã đặt ra từ lúc đầu, nên chỉ kiên trì chờ mười hai canh giờ qua đi.

Tự Khánh chợt phát hiện thiếu hai người, một là tên Chúc Liệt kia, người còn lại chính là Chu Nho.

Chẳng mấy chốc Tự Khánh đã tìm thấy tung tích của Chúc Liệt, đang chiến đấu với một nữ tử mặc đồ trắng ở trong đấu trường.

Tu vi của nữ tử kia không cao lắm, nhưng bản lĩnh điều khiển dòng nước lại cực kỳ tuyệt diệu, bơi trong nước còn khéo léo dẻo dai hơn cả cá.

Tuy Chúc Liệt mạnh nhưng trong thời gian ngắn lại chẳng làm gì được nàng, chỉ là nhìn nhìn tình huống thì thấy giết nàng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Man tử này dám không nghe mệnh lệnh của ta tới vây giết Lý Thanh Sơn, đợi tỷ thí kết thúc phải dạy dỗ hắn một phen mới được.

”Mà Tự Khánh tìm tới tìm lui nhưng không tìm được vị trí của Chu Nho:“Lẽ nào hắn cũng tiến vào trong cây đa theo Lý Thanh Sơn? Hay là chết rồi?”Tuy chỉ cần liên lạc đôi chút với thuộc hạ là có thể biết được đáp án ngay lập tức, nhưng hắn cũng xem thường điều đó.

Ở trong mắt hắn, Lý Thanh Sơn đã là một người chết, còn tên Chu Nho kia có chết thì cũng chết rồi, dù sao cũng chỉ là một tên rác rưởi nhát gan mà thôi.

Tự Khánh lại xem tình hình ở đấu trường khác rồi lộ ra nụ cười hài lòng, chiến đấu và chém giết đang dần trở nên kịch liệt tựa như kế hoạch ban đầu của hắn.

Những tu hành giả, đặc biệt là Luyện Khí sĩ đang bị Long đấu trường ảnh hưởng, dần ra tay hung ác hơn, mà đây chỉ là mới bắt đầu thôi, trong lòng hơi kích động một chút, tích góp nhẫn nại lâu như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ thành công được.

Cuối cùng cũng đợi đến khi mười hai canh giờ trôi qua, hắn lập tức điều khiển Long đấu trường, dịch chuyển tất cả mọi người trong Vũ Lâm đấu trường về đến đấu trường gần nhất.

Nhưng nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rụt lại:“Chuyện gì đã xảy ra!”Đoàn người tráng hán có sẹo cũng chuẩn bị kỹ càng, trước hết thi triển một đại pháp trận, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, pháp khí trong tay lấp lóe linh quang, mà từng loại pháp thuật với uy lực mạnh mẽ cũng trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Lý Thanh Sơn vừa xuất hiện thì sẽ giáng một đòn trí mạng.

Cảnh vật trước mắt vặn vẹo biến ảo, từ rừng mưa chợt biến thành sa mạc, ánh mặt trời nóng rực, không khí hanh khô, vừa hạn chế được pháp thuật hệ Thủy của Lý Thanh Sơn, cũng tránh cho hắn chạy trốn.

Song, khi họ đã chuẩn bị tất cả kỹ càng, thì lại chưa thấy Lý Thanh Sơn xuất hiện, đoàn người quay sang nhìn nhau, không biết xảy ra vấn đề ở đâu.

“Thụ Vương đại nhân, vì sao ngài phải phải quấy nhiễu hoạt động của Long đấu trường của ta, để tên Lý Thanh Sơn kia dừng lại ở chỗ này.

”Giọng nói của Tự Khánh vang vọng khắp rừng mưa, ẩn chứa ý chất vấn.

Vũ Lâm đấu trường này là đấu trường mà hắn đắc ý nhất, Đại Dung Thụ này có thể cung cấp rất nhiều tài nguyên với giá trị cực cao, nhưng dù sao đối phương cũng là Thập Phương Yêu Vương, tuy tuân theo đạo của tự nhiên không tranh với đời nhưng hắn cũng không dám quá vô lễ.

“Ta đã từng nói rồi, ta không phải Đại Dung Thụ Vương gì, ngươi cũng không cần gọi ta là đại nhân.

Ta muốn giữ vị tiểu hữu này lại mấy ngày, để hắn giúp ta dọn dẹp trùng và dây leo trên thân, sau đó tự ta sẽ đưa hắn ra ngoài.

“Tiền bối làm khách ở chỗ của ta, bất kể cần cái gì thì ta cũng sẽ tận hết lễ nghĩa của chủ nhà mà làm hài lòng ngài, xin tiền bối thả tên Lý Thanh Sơn kia đi ra, ta có thể đi dọn dẹp giúp tiền bối ngay lập tức.

”Sau khi Tự Khánh di chuyển một nhánh của Đại Dung Thụ Vương đến trồng xuống Long đấu trường này thì từng cung kính tạ lỗi, sau đó còn muốn bái làm sư phụ, nhưng mà Đại Dung Thụ này không thèm để ý tới hắn.

Hắn lại xin lấy ra một thứ nhưng hiển nhiên cũng bị từ chối, trong lòng cực kỳ tức giận mà lại chẳng thể trở mặt, thế là hắn cũng bỏ mặc đám giới trùng nhanh chóng xinh sôi do mất đi thiên địch kia, muốn cho Đại Dung Thụ Vương ném chút vị đắng, mà không ngờ lại cho Lý Thanh Sơn cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment