”Tuy giọng điệu của Đại Dung Thụ Vương vẫn ôn hòa trước sau như một nhưng lại có cảm giác không cho phép sửa đổi, khiến Tự Khánh đụng phải một cái đinh không mềm không cứng, oán giận trong lòng:“Lão già này!”Đối mặt với một vị vương giả, dù cho là vương giả tính tình kém nhất thì Tự Khánh cũng không thể làm gì, chỉ đành lùi một bước nói:“Xin hỏi cần mấy ngày vậy?”“Chậm thì ba ngày, nhiều thì năm ngày.
”“Được.
Hi vọng tiền bối có thể tuân thủ lời hứa! Nếu như quá kỳ hạn năm ngày mà còn không chịu thả hắn ra, vậy thì để hắn ở lại trong này cả đời là được rồi!”Tự Khánh phát hiện, nếu như Đại Dung Thụ Vương thật sự một lòng muốn bảo vệ tên Lý Thanh Sơn này thì hắn cũng không thể làm gì, cũng không thể nhổ tận gốc Đại Dung Thụ này rồi đào Lý Thanh Sơn ra và giết chết, mặc dù hắn có năng lực đó.
Nhưng Đại Dung Thụ Vương hoàn toàn không cần nghĩ cách trả thù gì, chỉ cần tin tức này truyền đi thì hoàng đình Đại Hạ sẽ lập tức ra tay trừng phạt Thập Nhất hoàng tử là hắn, để cho Đại Dung Thụ Vương một câu trả lời.
Vương giả do Thánh hoàng khâm phụng không phải là kẻ mà ai cũng có thể tùy ý mạo phạm, một khi phạm thượng thì sẽ phải trả giá lớn.
Trong lòng Tự Khánh phiền muộn không thôi, sự hưng phấn và đắc ý của đám tu sĩ Kim Đan cũng mất sạch, ai này cũng thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng đột phá thiên kiếp thứ ba, đạt cảnh giới vương.
Cuộc đối thoại của Tự Khánh và Đại Dung Thụ Vương truyền vào trong hang động đen kịt, Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Lộ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
Lý Thanh Sơn nói:“Đa tạ đạo hữu che chở!”“Xem ra mối thù giữa ngươi và Tự Khánh rất sâu sắc, ta che chở được cho ngươi năm ngày nhưng đến ngày thứ sáu thì cũng không che chở được cho ngươi, đến lúc đó tự ngươi phải nghĩ cách.
”Đại Dung Thụ Vương cảm thấy người này rất không tầm thường, lợi dụng lời này để thăm dò hắn, đoán chắc hắn sẽ xin mình giúp đỡ.
Nhưng không ngờ Lý Thanh Sơn lại xúc động cười nói:“Đạo sinh tồn của ta và đạo hữu hơi khác nhau, chỉ mong muốn làm gì thì làm, thoải mái giết chóc, càng nhiều kẻ thù càng tốt!”“Cứng quá dễ gãy.
”“Mềm không thủ được.
”Đại Dung Thụ Vương lại nở nụ cười, tiếng cười lắng xuống thì giọng nói vang lên:“Ngươi chuẩn bị kỹ để làm chuyện thứ hai chưa?”Lý Thanh Sơn gật đầu:“Ta am hiểu pháp thuật hệ Thủy, giáng một trận linh vũ thì không thành vấn đề, chỉ là Thái Dương đằng quá hung mãnh, hơn nữa có thể hấp thụ linh lực pháp thuật, không biết phải làm sao mới giết được nó?”Nếu như không thể ngăn chặn Thái Dương đằng trước thì e rằng phần lớn linh vũ đều sẽ bị Thái Dương đằng hấp thụ.
Nhưng với sức mạnh tu sĩ Trúc Cơ của hắn thì đúng là không có cách gì có thể tóm được con quái đằng đan xen chằng chịt này.
Đại Dung Thụ Vương nói:“Thế thì cần đến nữ tử bên cạnh ngươi rồi.
”“Nàng?”“Ta!”Hoa Thừa Lộ trợn tròn mắt, không ngờ Đại Dung Thụ Vương cao cao không thể với tới lại có chuyện gì cần nhờ một Luyện Khí sĩ nho nhỏ như nàng.
Lý Thanh Sơn cảm thấy kỳ lạ, tuy tiểu nha đầu này rất đáng yêu, nhưng e rằng nhánh Thái Dương đằng nhỏ nhất cũng có thể giết chết nàng mất.
“Công pháp ngươi tu luyện tên là Phương Hoa quyết phải không?”“Đúng vậy, sao ngài lại biết?”Phương Hoa quyết là tuyệt học gia truyền của Hoa gia, là một công pháp hệ Mộc vô cùng đặc biệt, nó gom góp tinh khí của trăm hoa để tu luyện, tuy không có khả năng mê hoặc nhưng cũng có thể gia tăng gấp bội sự xinh đẹp, có vẻ đẹp và hương thơm của trăm hoa, vì thế trong tộc có nhiều tuấn nam mỹ nữ, cũng nổi danh trong các thế gia.
“Ta không chỉ biết mà còn thông hiểu tất cả các phần, ta còn biết công pháp mà Thanh Sơn tiểu hữu tu luyện tên là Đại Hải Vô Lượng Công, bắt nguồn từ Thương Hải phái ngày xưa, chẳng qua thời gian tồn tại của phái này không lâu, hơn nữa chưa một ai từng đến Vụ Châu nên ta không thể biết được nó như thế nào.
”Đại Dung Thụ Vương có tuổi thọ lên tới vạn năm nên số lượng công pháp mà hắn biết được quả thực nhiều như biển khói, kiến thức uyên bác không ai sánh bằng.
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lung lay, vấn đề lớn nhất khi hắn tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công đó là không có sư phụ chỉ điểm, chỉ có thể tự mình tìm tòi, tuy rằng nhờ vào thiên phú tuyệt vời mà cũng tu đến tầng thứ sáu, nhưng với kiến thức và trí tuệ của Đại Dung Thụ Vương thì nhất định có thể cho hắn những kiến nghị hay.
Lý Thanh Sơn lấy thẻ ngọc của Đại Hải Vô Lượng Công và Bác Thương Hải ra:“Nếu như đạo hữu có hứng thú thì cứ việc lấy ra đọc thêm, nếu ngài chỉ điểm được một hai chỗ cho vãn bối thì vãn bối cảm kích không cùng.
”Hắn cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình xuyên qua thân thể mình, thẻ ngọc trong tay lập tức lóe lên rồi biến mất.
“Ồ, quả nhiên công pháp này khá thú vị, ngươi tu luyện cũng đúng rồi, chỉ là thiếu chút cảm ngộ, đợi ta xem kỹ một lần thì lại nói chuyện với ngươi.
Trước hết trở lại chuyện chính đã, Thái Dương đằng chỉ có một thời gian duy nhất sẽ không có tính công kích, đó là lúc nó nở hoa.
”Hoa Thừa Lộ lập tức hiểu ý của Đại Dung Thụ Vương, vì Phương Hoa quyết có năng lực thôi phúc hoa nở sớm:“Nhưng với tu vi của ta thì hoàn toàn không thể thôi thúc cây Thái Dương đằng lớn như vậy!”“Tu vi không đủ thì nâng cao nó lên, ta có thể để ngươi đột phá cảnh giới Trúc Cơ trong vòng ba ngày, có điều cần phải trả giá một chút.
”Nghe thấy lời ấy, không chỉ Hoa Thừa Lộ kinh ngạc đến ngây người mà ngay cả Lý Thanh Sơn cũng hơi sửng sốt .
Hiện tại Hoa Thừa Lộ mới chỉ là Luyện Khí tầng thứ tám, tuy tốc độ tu hành không chậm nhưng cũng không được tính là nhanh, không phải loại thiên tài như Hoa Thừa Tán kia.
Dựa theo tốc độ này mà muốn đạt Trúc Cơ thành công thì ít nhất cũng cần mười năm.
Tuy rằng Đại Dung Thụ Vương có thể tùy tiện truyền một chút mộc linh lực của mình cho nàng, từ đó giúp tu vi nàng tiến bộ nhanh, thoát thai hoán cốt.
Nhưng đột phá cảnh giới thì còn cần sự lĩnh ngộ của bản thân, không phải cứ tài nguyên sung túc là thành công, từ nhỏ đến lớn nàng cũng không bao giờ thiếu đan dược hay tài nguyên.
Nếu như lời ấy không phải được nói ra từ miệng của Đại Dung Thụ Vương thì chắc chắn sẽ bị người ta cho rằng là huênh hoang khoác lác.
”“Đánh đổi cái gì? Ta chẳng có gì cả!”“Ngươi từng nghe nói đến đại pháp Thể Hồ Quán Đỉnh bao giờ chưa?”Hoa Thừa Lộ lắc đầu đáp:“Chưa nghe bao giờ.
”“Thể Hồ Quán Đỉnh là một môn kỳ thuật do Phật môn sáng chế ra, có thể truyền sự lĩnh ngộ Phật pháp của bản thân vào người ở trong lòng hắn, bất kể người kia làm nhiều việc ác ra sao, sau khi tiếp thu quán đỉnh thì đều sẽ bỏ ác theo thiện, quy y Phật môn.
Ngu xuẩn mất khôn thế nào thì cũng đều ngộ đạo triệt để, chuyện tu hành tiến bộ dũng mãnh! Để kẻ ác theo thiện, kẻ ngu trở nên thông tuệ, đó gọi là Thể Hồ Quán Đỉnh.
”“Không ngờ thế gian lại có diệu pháp như thế, nói cách khác chỉ cần ta tiếp thu Thể Hồ Quán Đỉnh thì có thể dễ dàng đột phá cảnh giới hiện tại! Xin hỏi tiền bối cần ta làm gì?”Hai mắt Hoa Thừa Lộ phát sáng rực rỡ, tư chất của nàng không kém chỉ là thiếu chút ngộ tính, suy cho cùng không phải tất cả mọi người đều là thiên tài.
“Ngươi không cần làm gì cả.
”“Nhưng ngài vừa nói phải đánh đổi mà?”“Thừa Lộ, ta khuyên ngươi đừng tiếp nhận Thể Hồ Quán Đỉnh này mới tốt!”Lý Thanh Sơn nghe Đại Dung Thụ Vương giới thiệu xong thì cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui không phải cái này gọi là “tẩy não” hay sao? Hơn nữa còn là tẩy não nghĩa đen.
“Tại sao?”Hoa Thừa Lộ thấy Lý Thanh Sơn cau mày thì càng ngày càng không hiểu.
“Nếu như tiếp nhận tất cả suy nghĩ của người khác thì vẫn còn là ngươi sao? Cho dù trở nên mạnh hơn và thông minh hơn thì có ý nghĩa gì chư?”“Không sai, đây chính là cái phải đánh đổi mà ta nói, sở dĩ kỳ thuật này không lưu truyền rộng rãi là vì bị Phật môn nghiêm cấm, mà hòa thượng sáng chế ra kỳ thuật này cũng phát điên mà chết!”“Phát điên ư!”Hoa Thừa Lộ sợ hãi.
Đại Dung Thụ Vương rủ rỉ kể một câu chuyện xưa, vào mấy ngàn năm trước, ở Tây Địch Lôi Châu có một vị cao tăng tên là Ngọc Thông thiền sư, hắn thường tiếc nuối vì không phải ai cũng lĩnh ngộ được Phật pháp tuyệt diệu, thế là hắn đọc hết các loại sách cổ, đăm chiêu mất mười năm, cuối cùng sáng lập ra kỳ thuật này.
Trước hết hắn thi thuật với một đệ tử ngu muội nhất trong chùa, quả nhiên đệ tử kia không phụ sự kỳ vọng của hắn, trong một đêm đã có thể thông hiểu đạo lý, đọc làu làu tất cả Phật pháp kinh điển trong chùa, ngay cả đệ tử thông minh nhất trong chùa cũng không sánh nổi, tu vi lại càng tiến bộ nhanh chóng.
Thế là đám đệ tử trong chùa đều nóng lòng xin Ngọc Thông thiền sư thi thuật cho mình.
Ngọc Thông thiền sư cũng không tiếc tiêu hao pháp lực và tinh thần, thi triển Thể Hồ Quán Đỉnh này cho đệ tử toàn tự.
Sau đó, mỗi một đệ tử đều trở nên thông minh lương thiện, Ngọc Thông thiền sư cũng cho là mình nắm giữ diệu pháp tốt cao phổ độ chúng sinh, còn vì thế mà vui sướng tự đắc.
Đúng lúc này có một vị bằng hữu ngày trước đến thăm hỏi, Ngọc Thông thiền sư lập tức phô bày thành quả của mình, không ngờ vị bằng hữu kia thấy tình hình trong chùa thì lại than thở:“Hòa thượng sai rồi! Nếu như dùng phương pháp này thì Phật Ma có gì khác nhau đâu?”Dứt lời thì vị bằng hữu kia cũng rời khỏi chùa luôn.
Ngọc Thông thiền sư còn tưởng bằng hữu của mình ghen tỵ với mình nên trong lòng hơi không vui, cũng không để ý lắm.
Mãi đến tận pháp hội một tháng một lần, đám đệ tử trong chùa ngồi luận pháp mà gần trăm đệ tử trong cả cung điện lớn đều nói chuyện như từ một khuôn đúc ra, ngay cả giọng điệu vẻ mặt cũng không khác nhau mấy.
Vốn là pháp hội đối chọi gay gắt, tranh cãi kịch liệt, giờ đây lại trở nên ôn tồn nhã nhặn, không có bất cứ sự tranh chấp nào, khác gì một chiếc ao tù nước đọng.
Dù cho là tiểu sa di mới tám hay chín tuổi cũng có tư thái chững chạc một phái.
Ngọc Thông thiền sư tựa như nhìn thấy một trăm Ngọc Thông thiền sư đang lầm bầm lầu bầu, trong lòng cảm thấy rất đáng sợ, nhưng hối hận thì đã muộn màng.
Đại pháp Thể Hồ Quán Đỉnh này không thể so với pháp thuật khác, một khi thi triển thì khó mà nghịch chuyển được.
Thế rồi trong một đêm mưa dông bão giật, Ngọc Thông thiền sư điên cuồng hét lên:“Ta giết hết họ!”“Ta giết hết họ!”Sau đó tự sát mà chết.
Chuyện xưa khốc liệt như vậy khiến sắc mặt Hoa Thừa Lộ tái nhợt, nàng cũng không muốn biến thành một “Ngọc Thông thiền sư”, quả nhiên trong thiên hạ chẳng có bữa trưa nào miễn phí, đi đường tắt chẳng hề tốt gì cả.
Đại Dung Thụ Vương cười nói:“Tiểu nữ hài, ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy, vạn vật không phân tốt xấu, cái gì quá thì đều hại.
Công pháp cũng không chia tốt xấu, chỉ cần biết chừng mực thì cũng không biến ngươi thành người khác.
”“Trong lúc quán đỉnh thì ta sẽ cố gắng hết mức chỉ truyền lĩnh ngộ Phương Hoa quyết cho ngươi, đối với việc nâng cao ngộ tính của ngươi thì cũng chỉ lấy cảnh giới Trúc Cơ làm giới hạn, giảm thiểu sự ảnh hưởng đối với tâm tính của ngươi, nhưng không thể tránh việc đánh đổi một số thứ, tự ngươi cân nhắc cái lợi và hại đi!”Với lĩnh ngộ và trí tuệ vạn năm của Đại Dung Thụ Vương, nếu như lập tức truyền hết đại pháp Thể Hồ Quán Đỉnh cho Hoa Thừa Lộ thì sự là không chỉ đến Trúc Cơ, có khi còn cô đọng được cả nền tảng cho Kim Đan, thế nhưng bản thân Hoa Thừa Lộ cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Nếu như khống chế đúng chừng mực, vừa giảm lợi ích cũng giảm tác hại, mặc dù có ảnh hưởng nhưng không đến nỗi khiến bản tâm của Hoa Thừa Lộ bị lu mù hoàn toàn.
Đối với Lý Thanh Sơn mà nói, hắn không thể chịu nổi dù là bị bóp méo một chút, dù cho vô cùng khâm phục đạo sinh tồn của Đại Dung Thụ Vương nhưng lúc vừa bị dạy dỗ là “cứng quá dễ gãy” thì hắn cũng không khách khí mà đáp trả một câu “mềm quá khó thủ”.
Thứ của ngươi có cao siêu đến đâu thì cũng là của ngươi, ta có sự kiên trì của ta!Hoa Thừa Lộ hơi do dự, cúi đầu trầm tư một lát rồi ngẩng đầu lên, nói:“Ta đồng ý!”“Thừa Lộ.
”Lý Thanh Sơn cau mày đè vai nàng lại.
“Lý đại ca, nếu như không thể hoàn thành ba chuyện thì không thể có được lễ vật của tiền bối, coi như là ta báo đáp ơn cứu mạng của ngươi đi!”Hoa Thừa Lộ nhe răng tươi cười, ung dung mà đẹp đẽ.
“Thế thì bỏ đi! Ta không coi trọng một lễ vật hơn ngươi đâu!”Lý Thanh Sơn quả quyết nói, tôn nghiêm của hắn tuyệt đối không cho phép chuyện để một tiểu nữ tử hi sinh vì mình xảy ra.
Nếu nói vậy sợ nàng lại càng kiên định với quan điểm của mình, thế là Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Ta cảm thấy vẫn là Thừa Lộ để ta đến gần còn có sức mê hoặc hơn so với bất kỳ lễ vật gì.
”Hoa Thừa Lộ trợn hai mắt, hất cằm lên:“Đừng hòng!”Sau đó nàng cũng bật cười:“Nói giỡn thôi! Ta đâu có vĩ đại như vậy, Lý đại ca ngươi là thiên tài, không biết kẻ phàm tục bọn ta tu hành khổ cực thế nào.
Dùng một chút thay đổi để đổi lấy mười năm hay thậm chí là hai mươi năm thì cũng không có đan dược nào đo được, cùng với cả lợi ích mà việc cảnh giới tiến bộ mang đến nữa, e rằng ngoài ngươi ra thì không một ai lại không động lòng chút nào.
”Lý Thanh Sơn nghiêm mặt nói:“Việc này không phải chuyện nhỏ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận.
”Hoa Thừa Lộ nhẹ nhàng lắc đầu:“Không cần suy xét, nếu như tu vi của ta không tiến bộ chỉ sợ mấy năm nữa sẽ phải nghe theo lời phụ thân, thành thân với con cháu của thế gia khác.
”Lý Thanh Sơn nói:“Có ca ca ngươi ở đó, còn có cả Lý đại ca ta đây, chắc hẳn không một ai có thể ép buộc ngươi, ngươi có thể từ từ chọn một người vừa ý mà.
”Tay Hoa Thừa Lộ đè lên ngực:“Không phải là ép buộc mà đó là trách nhiệm của ta, từ nhỏ ta đã được trưởng bối cưng chiều, gần như muốn gì được đó, đây là điều mà ta đã giác ngộ từ lâu! Huống chi cũng không có tiêu chuẩn nào về việc vừa ý hay không vừa ý giữa nam và nữ, cho dù hôm nay hợp ý thì chưa chắc tương lai đã vậy, đến cùng vẫn là môn đăng hộ đối thực tế hơn.
”Lý Thanh Sơn tựa như lại nhìn thấy tiểu Hoa Thừa Lộ trịnh trọng đàng hoàng nhiều năm về trước, thế là xoa xoa đầu nàng:“Nha đầu ngươi còn nhỏ mà cứ thực tế như thế, không giống vẻ si tình của ca ca ngươi tí nào!”Hoa Thừa Lộ nắm lấy bàn tay lớn của hắn, dốc sức kéo xuống:“Ngươi đừng táy máy tay chân nữa, hừ, ta không ngốc nghếch như ca ca ta đâu.
Chỉ cần ta đạt Trúc Cơ thành công thì không cần lo chuyện thành thân nữa.
Ta sẽ cả đời cũng không xuất giá, học theo Cố Nhạn Ảnh kia, để cho những tên nam nhân đáng ghét các ngươi trông mà thèm chết.
”Bất kể là nam nữ hay thiên tài trong gia tộc, chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ khoảng hai mươi tuổi thì đều có quyền tự làm chủ mọi sự việc lớn nhỏ, trừ phi bản thân nàng tình nguyện, nếu không thì sẽ không trở thành công cụ liên hôn.
Tu vi cảnh giới khác nhau trực tiếp liên quan đến thân phận địa vị của một tu hành giả, thậm chí là vận mệnh một đời.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Như vậy cũng được, tránh để ta đố kỵ.
Chỉ là nếu có ngày ngươi hối hận rồi thì đừng quên Lý đại ca, có câu là nước phù sa không để chảy ruộng ngoài đấy!”Hoa Thừa Lộ hét lên:“Đừng hòng, đừng hòng, đừng hòng!”Sau đó nàng chuyển đề tài:“Có điều, nếu tương lai lại có chuyện mạo hiểm thú vị như vậy thì ngươi nhất định phải gọi ta, ra sẽ không còn liên lụy ngươi nữa.
”Lý Thanh Sơn đung đưa đầu:“Khi đó ta đã là tu sĩ Kim Đan, e rằng chỉ cần chiến đấu bằng một tay.
”