Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1221 - Chương 1230: Bắt Đầu“Vậy Thì Làm Phiền Ngài Đại Giá, Vươn Một Tay Ra Ôm Ta Là Được.

Chương 1230: Bắt Đầu“Vậy thì làm phiền ngài đại giá, vươn một tay ra ôm ta là được.

”Sắc mặt Hoa Thừa Lộ hơi choáng váng, trong mắt tràn ngập vẻ ngóng trông:“Ta muốn nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn, muốn nhận được sự tôn trọng của mọi người, không muốn đến một ngày gặp lại Tử Kiếm nhưng không thể tiếp tục làm bằng hữu với nàng!”Lý Thanh Sơn không còn gì để nói:“Nếu đây là sự lựa chọn của người thì ta đành ủng hộ!”Hoa Thừa Lộ ngẩng đầu lên:“Thụ Vương tiền bối, ta đã quyết định rồi, xin hỏi phải làm thế nào để tiếp nhận Thể Hồ Quán Đỉnh?”“Đến đây đi!”Trên vách gỗ bỗng xuất hiện một cái cửa động, dẫn thẳng đến trung tâm cây.

Lý Thanh Sơn chém giết giới trùng một mạch nhưng đều là vờn quanh lõi cây, tuy rằng thân cây bị trùng ăn đến thủng trăm ngàn lỗ nhưng lõi cây lại càng vững chắc hơn.

Hoa Thừa Lộ hút sâu một hơi, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, đang định đi vào trong động thì Lý Thanh Sơn lại tới bên cạnh nàng:“Đạo hữu, tất cả những chuyện này đều năm trong kế hoạch của ngươi đúng không!”Đại Dung Thụ Vương nói:“Đây là vận mệnh, ông trời mang các ngươi đến trước mặt ta.

”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn trong cái động một cái:“Vậy ta đi vào xem được không?”Tuy rằng hắn tin tưởng tính cách của Đại Dung Thụ Vương, nhưng vẫn nên có lòng phòng bị, nếu Thụ Vương từ chối thì có khi hắn phải bảo Hoa Thừa Lộ suy nghĩ lại.

“Được.

”“Động này nhỏ quá, ta đi trước…”Hoa Thừa Lộ gặp chút khó khăn, động này còn nhỏ hơn nhiều so với cái động mà lúc trước hai người phi hành.

Hoa Thừa Lộ còn chưa nói xong thì Lý Thanh Sơn đã tươi cười ôm chặt lấy nàng vào trong ngực:“Không sao, chen một chút đi!”“Ngươi sắp chen chết ta rồi!”Chỉ chốc lát sau, Hoa Thừa Lộ hung ác đẩy Lý Thanh Sơn ra, cảm thấy toàn thân đều loáng thoáng đau đớn, lực hắn ôm mạnh đến mức như muốn hòa thân nàng vào trong thân thể hắn vậy.

“Đừng yếu đuối như vậy, ngươi cũng sắp chen chết ta rồi.

”Lý Thanh Sơn thuận miệng đáp lại, sau đó ngước nhìn không gian kỳ dị này, hình dạng nó tựa như chiếc bát úp, ước chừng to bằng một đại sảnh.

Nơi này được coi là trung tâm của cây, tràn ngập linh khí đặc sệt tựa như muốn hòa thành thực thể, hít một hơi đã cảm thấy tâm thần thoải mái.

“Tiểu nữ hài, đến trung tâm đi, thả lỏng toàn thân.

”Hoa Thừa Lộ đứng ở trung tâm, từng nhánh rễ màu xanh biếc mọc ra từ bốn phương tám hướng nhẹ nhàng quấn lấy tứ chi của nàng, điểm chính xác lên các huyệt lớn ở quanh người nàng, lại có hơn mười nhánh rễ điểm ở các huyệt vị trên đầu nàng.

Sau đó hai chân nàng tách ra, bắt đầu lơ lửng trên không.

Hơn trăm nhánh rễ đồng thời tỏa sáng xanh biếc, dọc theo nhanh dễ cho đến các huyệt lớn ở toàn thân Hoa Thừa Lộ, từng luồng mộc linh khí cực kỳ tinh khiết truyền vào trong cơ thể nàng, đồng thời còn có một loạt thông tin phức tạp hùng vĩ cũng truyền vào trong đầu nàng.

Hoa Thừa Lộ than nhẹ một tiếng, vừa đau khổ không cam lòng nhưng cũng vui mừng không nói nên lời.

Mộc linh lực cực kỳ tinh khiết truyền vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt đã dẹp bỏ và thay thế toàn bộ tu vi chân khí mà nàng khổ tu trong hơn mười năm, sau đó hòa tan từng tí một trong cơ thể nàng, bắt đầu tự vận hành theo pháp môn của Phương Hoa quyết.

Luyện Khí tầng thứ nhất, Luyện Khí tầng thứ hai.

Trong nháy mắt lại tiến đến Luyện Khí tầng thứ tám lần nữa, sau đó tiếp tục tiến lên, mãi đến tận Luyện Khí tầng thứ chín, Luyện Khí tầng thứ mười! Toàn bộ linh mạch trong cơ thể đều thông suốt linh lực, chúng tinh khiết và cường thịnh hơn linh khí mà nàng khổ cực tu hành không biết bao nhiêu lần, lấp đầy khí hải đan điền.

Tuy Đại Dung Thụ chỉ như một hạt muối bỏ bể đối với Đại Dung Thụ Vương, mà linh lực truyền vào trong cơ thể Hoa Thừa Lộ cũng chỉ là một sợi lông của sợi lông mà thôi, nhưng đối với một Luyện Khí sĩ nho nhỏ thì lại là ân huệ to lớn không thể kể xiết.

Vốn đến mức này đã là cực hạn, nhưng Đại Dung Thụ Vương lại có thể giúp nàng tẩy mao phạt tủy, đột phá tiểu cảnh giới Luyện Khí, nhưng cũng không thể để nàng cưỡng chế đột phá đại cảnh giới, mà vẫn cần đến sự tu hành và lĩnh ngộ của bản thân nàng, nhưng như vậy thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

“Tiểu nữ hài, tỉnh táo một chút, bảo vệ tâm thần, đừng quên mình là ai!”Đột nhiên giọng nói của Đại Dung Thụ Vương vang lên trong đầu, hoàn toàn ngược lại với yêu cầu thả lỏng toàn thân lúc nãy.

Hoa Thừa Lộ cố gắng khôi phục chút tỉnh táo từ trong khoái cảm lớn lao do cảnh giới đột phá cực lớn.

Khi đã tỉnh táo lại từ trong sự vui mừng, nàng yên lặng nói trong lòng:“Ta là Hoa Thừa Lộ!”Những thông tin đồ sộ phức tạp bùng nổ dữ dội.

Lúc trước, nàng dường như lạc vào trong mê cung tối tăm, không ngừng tìm kiếm lối thoát cho mình trong tu hành đạo.

Rồi trong nháy mắt, bức tường mê cung cao vút bỗng đổ nát, ánh sáng trắng lóa chiếu vào, khiến vô số chướng ngại và bóng tối quấy nhiễu nàng đều không còn tồn tại.

Ngay cả thân thể cũng như biến mất rồi, chỉ còn dư lại linh hồn không ngừng bành trướng ở trong ánh sáng.

Tựa như người mù điếc đần độn cả đời bỗng nhìn được, nghe được, biết suy nghĩ.

Tựa như đã trôi qua vạn năm, lại như chỉ mới một giây, toàn thân nàng đều chìm trong vui sướng, chợt nghĩ:“Chắc đây chính là thế giới cực lạc mà Phật gia nói tới!”“Đừng quên ngươi là ai!”Giọng nói tang thương của Thụ Vương Đại Dong lại vang lên lần nữa.

Hoa Thừa Lộ nhớ lại chuyện xưa của Ngọc Thông thiền sư, trong lòng hơi khiếp sợ, sau đó lại mờ mịt tự hỏi:“Ta là ai?”Nàng tên là Hoa Thừa Lộ, nhưng chẳng qua chỉ là một cái tên, có một vài thứ biến mất rồi, có một vài thứ thay đổi rồi và một vài thứ đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn dung hợp làm một với nàng, cũng không thể tách rời ra.

Nhưng chắc chắn nàng đã trở nên mạnh hơn, bất kể là thân thể hay là trái tim, nhưng lại như bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Giống như để cho một đứa bé trở nên trưởng thành như một người lớn trong một đêm thì phải để lỡ tuổi ấu thơ hồn nhiên, trẻ trung ngông cuồng.

Có lẽ hài tử đó sẽ mãi mãi không biết được mình đã phải trả giá thế nào, chỉ là trong hồi ức có thêm một khoảng trống mà thôi.

Những chiếc rễ rút về lại trong cây, Hoa Thừa Lộ bồng bềnh hạ xuống từ giữa không trung, không khác nào một cánh hoa mềm mại.

Ầm!Sấm sét đánh tới từ hư không, tới để tiến hành gột rửa cho tất cả những sinh mệnh muốn thoát thai hoán cốt.

Hoa Thừa Lộ không hoảng sợ chút nào, chỉ giang hai tay ra nghênh đón lôi đình giáng lâm.

Như Tâm hơi bực dọc, nàng vừa tiến vào trong Long đấu trường thì đã lập tức hội họp với đoàn người Liễu Trường Khanh, nhưng lúc nửa đường thì gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Một nam nhân tay cầm đinh ba đỏ rực, ngọn lửa bùng nổ thiêu đốt toàn thân.

không ai khác chính là Chúc Liệt.

Như Tâm không muốn khai chiến với bất cứ ai, mà Chúc Liệt cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tự Khánh, đi vào Thạch Lâm hội họp, chuẩn bị cùng vây giết Lý Thanh Sơn.

Tuy hắn không quá tình nguyện chấp hành mệnh lệnh này, càng muốn tìm cơ hội quyết một trận tử chiến với Lý Thanh Sơn hơn, nhưng thân là tu binh nên không có quá nhiều lựa chọn.

Trên mặt hồ trơn nhẵn như gương, hai người chạy về phía những mục tiêu khác nhau cứ thế mà lướt qua đối phương.

Như Tâm thở ra một hơi, trước giờ Thôn Hỏa nhân tộc đều rất thiện chiến, khi thi triển liệt hỏa thì lại càng là uy lực khiếp người, cho nên người này còn khó đối phó hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường nhiều.

Một áng lửa đột nhiên phóng tới và chắn ngang trước mặt hắn, lông màu Chúc Liệt nhíu thành chữ “xuyên”, tia lửa trong mắt nảy lên, hai mắt nhìn chằm chằm Như Tâm.

Dung nhan này vô cùng xinh đẹp, khiến hắn tin chắc khuôn mặt này chưa bao giờ xuất hiện trong ký ức của mình, cũng không có ý nghĩ thấy sắc nổi lòng tham.

Mà hắn lại nảy sinh một cảm giác rất kỳ quái, rằng hắn vô cùng căm ghét nữ nhân này, loại chán ghét này gần như là bản năng, hận không thể giết chết thật nhanh.

Có điều, suy xét đến tình trạng hiện tại thi e rằng hắn sẽ có cảm giác tương tự khi gặp bất kỳ tu sĩ nhân loại nào.

Nếu như chỉ là cảm giác căm ghét thì hắn sẽ không đặc biệt quay đầu lại, mà vì trong căm ghét còn bao hàm một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời, tựa như tha hương gặp người quen cũ.

Cảm giác này đặc biệt và rõ ràng như vậy, đến mức người nào trải qua cũng đều khó mà quên nổi.

Trong trí nhớ của hắn thì cảm giác này mới chỉ xuất hiện đúng một lần, thế nên hắn hỏi:“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”“Ta chưa bao giờ đến nơi hoang dã như Vụ Châu kia, e là ngươi nhận lầm người rồi.

”Như Tâm mỉm cười khẽ, khi nhìn Chúc Liệt thì cũng cố gắng lục tìm trong ký ức, chỉ là chẳng có kết quả gì cả, nàng đã từng gặp quá nhiều Thôn Hỏa nhân, sau nhiều năm trôi qua, thứ còn sót lại trong ký ức chỉ là một đống lửa căm phẫn cùng với những ánh mắt tức giận đến vặn vẹo.

Chúc Liệt không nói gì thêm, chiếc đinh ba chợt lao ra kèm theo ánh lửa hừng hực, bắn về phía Như Tâm tựa như một ngôi sao băng.

Nếu không chịu thừa nhận thì đánh một trận xem sao! Đây là đạo lý làm việc của Thôn Hỏa nhân tộc.

Trước khi chết người ta đều bộc lộ rất nhiều bí mật, nếu như còn không chịu nói thì hãy mang theo bí mật này xuống âm phủ thôi! Dù sao thì giết một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ như này cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.

Như Tâm đã có chuẩn bị, trong nháy mắt khi Chúc Liệt nâng chiếc đinh ba trong tay lên thì nàng cũng trực tiếp lao xuống hồ nước:“Những tên Thôn Hỏa nhân chết tiệt này!”Đinh ba đâm vào khoảng không, ngọn lửa chiếu sáng mặt hồ, sương mù màu trắng dày đặc bốc lên.

Giọng nói của Như Tâm truyền tới từ dưới đáy nước:“Ta nghe nói có Thôn Hỏa nhân làm chó cho Tự Khánh, phụng mệnh hắn cắn người khắp nơi, nói không chừng là ngươi đúng không!”“Câm miệng!”Chúc Liệt hung ác vung đinh ba lên đánh về phía giọng nói truyền tới, tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt hộ bị tách ra để cho ngọn lửa tập kích xuống dưới, một bóng dáng màu trắng lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng trong nháy mắt khi ngọn lửa đốt tới thì lại nhẹ nhàng lướt sang một bên.

“Ta nghe nói trong trăm tộc dị nhân thì mấy nam nhi tốt trong Thôn Hỏa nhân tộc là nóng tính nhất, tính tình ai nấy cũng hung hăng, thà chết chứ không chịu khuất phục, xem ra quả nhiên không thể coi mấy truyền thuyết là thật.

Hóa ra cứ đối thủ yếu hơn mình thì diễu võ dương oai, còn đối thủ mạnh hơn mình thì vẫy đuôi lấy lòng.

Nghe nói Tự Khánh rất lắm nam sủng, chà chà!”

Bình Luận (0)
Comment