Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1222 - Chương 1231: Ôn Quỷ

Chương 1231: Ôn Quỷ

Chúc Liệt bị chế nhạo đến mức đau đớn trong lòng, hỏa diễm toàn thân bỗng dựng cao ba trượng.

“Được lắm, ngươi chọc giận ta rồi đấy.

Ngươi có biết rằng Thôn Hỏa nhân tộc càng tức giận thì uy lực của hỏa diễm càng mạnh hay không?”“Rào!”Như Tâm lặn sâu xuống đáy nước.

Chúc Liệt vốn tưởng rằng ba chiêu hai thức là giải quyết được Như Tâm, giờ lại phát hiện đối phương còn xảo trá hơn cả Lý Thanh Sơn.

Nàng hoàn toàn không giao đấu chính diện với hắn mà chỉ bơi loạn trong nước tựa như cá, bất kể hắn sử dụng hỏa diễm mãnh liệt ra sao thì nàng vẫn luôn nắm bắt được sơ hở một cách tài tình, hóa giải sạch từng đợt tiến công của hắn, tựa như nắm rõ tất cả chiêu số và thủ đoạn của hắn như lòng bàn tay, thậm chí còn cả phương thức chiến đấu nữa.

Rõ ràng hắn chiếm ưu thế áp đảo nhưng trong thời gian ngắn lại không thể giành được thắng lợi, trong lòng càng nghi ngờ hơn.

Mà sau khi chiến đấu, tiếng chê cười của Như Tâm không ngừng truyền đến từ đáy nước lại càng khiến hắn kích động hét oang oang, làm gì còn để ý đến mệnh lệnh của Tự Khánh nữa.

Thế tiến công của hắn càng lúc càng hung mãnh, không giết được nàng thì thề không bỏ qua.

Như Tâm liên tục gặp nguy hiểm, nếu không phải tích góp được không ít linh phù ở trong tay thì nhiều lần đã suýt chết.

Nàng mím chặt môi, biểu cảm không chút thay đổi tựa như khắc ngọc.

Liệt hỏa không ngừng tập kích nên nàng cũng chạy trốn không ngừng nghỉ.

Những ký ức vốn đã bị lãng quên ở trong rừng rậm vô cùng tận chợt hiện rõ lần nữa, máu tươi vẫn tràn trề như cũ, không phai nhạt chút nào, đau đớn vẫn rõ ràng như cũ, tựa như mới vừa hôm qua.

Có một ngọn lửa rực cháy ở nơi sâu trong con ngươi nàng.

Họ lại đánh hơn nửa cảnh giờ, Chúc Liệt canh chuẩn cơ hội nên bổ nhào xuống, chiếc đinh ba trong tay đâm về phía lưng của Như Tâm.

Như Tâm chợt xoay người lại với nụ cười phấn khởi trên mặt, hoàn toàn khác so với biểu cảm ôn hòa thường ngày của nàng, rực rỡ như lửa và đầy hung hãn.

Bỗng có một ảo ảnh quái dị và dữ tợn xuất hiện ở phía sau nàng, đó là một hình người quái dị được quấn băng vải toàn thân, băng vải màu trắng bị máu và mủ nhuộm dần, đánh mất hoàn toàn màu trắng nõn ban đầu.

Thân thể lộ ra qua khe hở cũng là một nửa thối rữa, một nửa mục nát, mọc đầy mụn độc buồn nôn, có chỗ gầy trơ cả xương, hình như ngay cả thịt cũng bị lột bỏ, có chỗ còn sưng to như quả cầu, bẩn thỉu và kinh tởm tột cùng.

Trong nháy mắt khi nó vừa xuất hiện thì cũng nhào vào Chúc Liệt ở phía trước.

Chúc Liệt khẽ cau mày, vì toàn thân hừng hực lửa, lại có bộ chiến giáp kiên cố mà đao kiếm cũng khó đâm thủng nên hắn tự tin có thể chống đỡ được bất kỳ đòn tấn công nào, sao chỉ vì một ảo ảnh mà từ bỏ cơ hội tấn công giết nàng được.

Tốc độ của ảo ảnh dữ tợn kia nhanh kinh người, hỏa diễm âm thầm lao đến, xuyên qua chiến giáp, nhào vào trong cơ thể Chúc Liệt.

Chúc Liệt cảm giác có gì đó không ổn, toàn thân cứng đờ, đinh ba hơi chậm lại, Như Tâm nhân cơ hội này tránh né đi.

Chúc Liệt sở lên ngực mình thì phát hiện ngoài cảm giác cứng đờ ban đầu ra thì không còn cảm giác gì khác, dường như ảo ảnh kia chỉ tạo ra được tác dụng như thế mà thôi.

Hóa ra là cố ra vẻ bí ẩn, suýt chút nữa hắn đã bị nàng dọa rồi.

Nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Lúc mới bắt đầu chỉ là cơn khó chịu nho nhỏ trong cơ thể, thân thể lúc lạnh lúc nóng kèm theo cảm giác hơi ngứa, không thể điều khiển hỏa diễm như thường được.

Sau đó đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, mãi đến khi đau đớn như muốn nổ tung.

Những nốt mẩn đỏ xuất hiện thành từng mảng ở khắp toàn thân, ngứa đến mức gần như không nhịn được mà muốn dùng tay cào lên.

Hắn liều mạng vận hỏa diễm, muốn loại bỏ những cảm giác khó chịu này nhưng không có tác dụng.

Tuy rằng thế tiến công của hắn vẫn hung mãnh, vững vàng chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho Như Tâm.

“Ngươi làm gì với ta rồi?”Chúc Liệt phẫn nộ quát lên, không còn uy phong như vừa nãy nữa, cái cổ đã sưng cao cao.

Như Tâm cười nói:“Đạo hữu, ngươi bị bệnh rồi, có điều ngươi cũng khá may mắn đấy, vì ta là thầy thuốc!”Ngay cả Nhạc gia cũng có thể dùng tiếng đàn để hại người thì Y gia cũng có kỹ thuật riêng để tự vệ.

Trong điển tịch của Y gia có phương pháp tế luyện ôn quỷ.

“Ôn quỷ” cũng không phải ác quỷ, mà thực ra là vị thần phòng ngừa dịch bệnh tựa như “Ôn thần”.

Ôn quỷ lấy dịch bệnh làm thức ăn và tích trữ trong cơ thể, góp nhặt tích lũy từng ngày cho đến khi đạt được trình độ nhất định, gặp phải kẻ địch là có thể bổ nhào về phía trước, vì nó ở ranh giới giữa quỷ và thần, hư và thực nên bất kể thủ đoạn gì cũng khó mà cản trở được, sau đó nó sẽ truyền loại bệnh quái ác vào trong cơ thể kẻ địch.

Nhưng mà thể phách của tu hành giả vốn cường hãn, tựa như Chúc Liệt cũng là một nhân tài xuất sắc, loại bệnh thông thường thì không thể tạo ra mấy ảnh hưởng với hắn.

Chỉ có nuốt chửng lượng lớn dịch bệnh thì tạo ra tác dụng mang tính quyết định thắng thua, cũng có nghĩa là tu hành giả nhất định phải tốn thời gian trở thành phàm nhân bốc thuốc chữa bệnh.

Như Tâm luyện ra con Ôn quỷ này nhân lúc mấy năm chiến loạn, ôn dịch hoành hành trong Thanh Hà phủ, thu thập không biết bao nhiêu dịch bệnh thì mới tích cát thành tháp, đạt được trình độ thế này.

Vì thế tuy Ôn quỷ cực kỳ cường hãn, nhưng không có mấy đệ tử Y gia chọn tế luyện, vì thiên hạ thái bình đã lâu, ai lại muốn lãng phí thời gian ở phương diện này.

Mà một khi luyện Ôn quỷ này đạt được chút thành tựu nho nhỏ thì nó còn kinh khủng hơn cả kịch độc.

Độc tố thì còn có thể bị áp chế và loại bỏ, nhưng ôn dịch thì không ngừng lan tràn, cứ mỗi một giây chậm trễ không điều trị thì bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Chúc Liệt không áp chế được cơn ngứa trong phổi, bắt đầu che miệng ho khan kịch liệt, lại nhìn lòng bàn tay thì đã thấy đầy máu tươi.

Hắn cảm thấy thân thể đang liên tục chuyển biến xấu, tựa như một tòa nhà bị kiến ăn mòn, lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống, thế là trong lòng nổi lên suy nghĩ hung ác.

“Có lẽ ta trúng cổ của nữ nhân này rồi, chỉ cần giết nàng thì tự nhiên giải trừ được cổ, dù cho không được thì cũng phải kéo nàng chôn cùng!”Như Tâm tựa như đã đoán trước được từ lâu, né ra từ xa xa rồi cao giọng nói:“Ngươi đừng hy vọng hão huyền nữa, dù ngươi giết ta thì bệnh cũng không tốt lên được, ngược lại sẽ bộc phát trong chốc lát và giết chết ngươi, theo cách nói của Vụ Châu thì chính là tuyệt mệnh cổ!”Vụ Châu là một vùng hoang dã, có rất nhiều luyện cổ thuật hung ác bí hiểm, tuyệt mệnh cổ là loài hung ác nhất trong số đó.

Phải hy sinh tính mạng bản thân để đánh đổi thì mới có thể phát động nó, cùng diệt vong với địch, đồng quy vu tận.

“Quả nhiên ngươi đã tới Vụ Châu, đến cùng ngươi là ai?”Trong mắt Chúc Liệt không có chút khinh thường nào, biến thành sự sợ hãi dè chừng sâu sắc.

“Ngươi không cần để ý đến chuyện đó.

Ta chỉ hỏi ngươi, có muốn trở lại Vụ Châu hay không?”Hai mắt Như Tâm sáng quắc, thần thái và khí chất khác hẳn ngày thường, cho dù là Lý Thanh Sơn cực kỳ hiểu nàng cũng chưa bao giờ thấy được.

Dường như trận chiến này đã kích phát một vài thứ tĩnh lặng đã lâu trong cơ thể nàng.

Chúc Liệt không nói gì, tính cách của Thôn Hỏa nhân tộc dũng mãnh, nếu để hắn chết trận trên chiến trường thì hắn tuyệt đối không sợ hãi chút nào, nhưng tình huống lúc này lại không giống vậy.

Đầu tiên là hắn bị Tự Khánh khuất phục, sau đó lại bị Lý Thanh Sơn đánh bại.

Vì thế mà ý chí quyết tử trong lòng hắn cũng bị tiêu diệt đi nhiều, nỗi đau bệnh biến trên thân thể thì ngày một tăng lên, thế là vô thức nảy sinh suy nghĩ cầu sinh.

“Muốn thì làm sao?”“Muốn ta lập tức khống chế căn bệnh trên người ngươi không? Có điều, ngươi cũng phải phối hợp trị liệu với ta, bị ta sai bảo mười ngày.

”Chúc Liệt trầm ngâm một lát, cuối cùng cúi đầu đáp:“Được!”Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức cảm thấy sự đau đớn trên người biến mất tựa như thủy triều rút.

Nhưng đây chỉ là do Như Tâm áp chế tất cả dịch bệnh xuống mà thôi, nó đã ăn sâu vào trong lục phủ ngũ tạng và đại não cốt tủy của hắn, một khi bộc phát thì sẽ đánh đổ Chúc Liệt hoàn toàn.

“Ngươi muốn ta làm cái gì?”Chúc Liệt vốn tưởng Như Tâm muốn hắn thu thập huân chương giúp nàng, nhưng không ngờ rằng lại nghe Như Tâm nói:“Ta muốn nghe đôi chút về tục lệ của Vụ Châu, nghe nói đại bản doanh của Thôn Hỏa nhân tộc ở Vụ Châu là ở Hỏa Dung sơn, ngươi đến từ nơi nào?”Lúc Như Tâm hỏi câu này thì biểu cảm càng trở nên kỳ dị, còn liếm môi theo bản năng, có loại khát vọng không thể kìm nén được cháy hừng hực ở trong lồng ngực nàng tựa như tà hỏa.

“Hỏa Dung sơn là thánh địa của bộ tộc ta, không phải nơi người nào cũng đến được, thường thường chỉ lúc thánh chiến thì mới tập hợp ở nơi đó!”Chúc Liệt cũng đành thành thật trả lời.

Thánh chiến!Ánh mắt Như Tâm lóe lên, tính tình Thôn Hỏa nhân tộc hung hăng thường tranh đấu với những chủng tộc khác.

Có điều, chỉ có chiến tranh với Nam Hải thì mới được gọi là Thánh Chiến, mà mỗi lần Thánh chiến đều tụ tập lực lượng toàn tộc, đánh đến trời đất mịt mù, nhật nguyệt vụt tắt.

“Lần Thánh Chiến gần đây nhất của các ngươi là vào lúc nào?”Hai người trò chuyện câu qua câu lại, người ở ngoài nhìn còn tưởng rằng hóa địch thành bạn, chẳng qua trước sau Như Tâm vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Chúc Liệt, cực kỳ kiên trì tìm hiểu tin tức về Vụ Châu.

Khi một tia sấm sét cuối cùng biến mất thì Hoa Thừa Lộ mở hai mắt và thả thần niệm ra ngoài, nàng lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới đều khác đi, bộc lộ một dáng vẻ khác ở trong mắt nàng.

Đây vừa là cảm ngộ do đột phá cảnh giới, mà cũng là tác dụng do Thể Hồ Quán Đỉnh đem lại, hơn nữa e rằng ảnh hưởng của vế sau sâu hơn về trước nhiều.

“Chúc mừng ngươi, Thừa Lộ!”Lý Thanh Sơn cười tiến lên đón, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, vì ở trong mắt hắn thì dường như Hoa Thừa Lộ đã thay đổi rất nhiều.

Dung nhan và dáng người của nàng vốn đã gần như hoàn mỹ, nhưng nếu bàn về khí chất thì phải chênh lệch đến một bậc rồi.

Đừng nói là so với Cố Nhạn Ảnh, chỉ sợ là Tiền Dung Chỉ ác độc kia cũng không sánh nổi, dù là thích hay ghét thì cũng là dấu hiệu được thể hiện rõ ràng sau khi trải qua mài giũa.

”Nhưng vào lúc này, toàn thân Hoa Thừa Lộ tràn ngập khí tức ôn hòa mà linh động, tựa như sương mai tụ lại trên cánh hoa, tỏa ra ánh hào quang bảy màu do được mặt trời chiếu rọi xuống, như lần đầu chứng kiến vẻ đẹp tuyệt thế vô song của Phương Hoa.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác đầu tiên, nếu như nói về sự thay đổi cụ thể thì Lý Thanh Sơn cũng không nói lên được, thầm nghĩ:“Chỉ mong không phải là chuyện xấu!”Hoa Thừa Lộ cười tủm tỉm gọi một câu “Lý đại ca” rồi đả tọa điều tức, chẳng mấy chốc đã khôi phục linh lực, sau đó lại hỏi:“Đã bao lâu trôi qua rồi?”“Lý Thanh Sơn trả lời:“Hai người rưỡi!”“Vậy chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi!”Hoa Thừa Lộ nói xong thì lập tức đi vào trong hang động, rời khỏi lõi cây.

Lý Thanh Sơn không lợi dụng sờ mó được gì nên sờ sờ mũi, nói với Đại Dung Thụ Vương:“Tiểu nha đầu vốn khá hứng thú đối với ta, để ngài chỉnh một hồi thì trở nên vô vị, ngài phải bồi thường cho ta thế nào đây!”Hai ngày nay hắn cũng không nhàn rỗi, liên tục xin Đại Dung Thụ Vương chỉ bảo mấy vấn đề trong tu hành, cho nên đôi bên thân quen hơn nhiều, lúc đùa giỡn thì nói đùa chiếm đa số, còn Hoa Thừa Lộ thú vị hay vô vị với hắn thì thực ra hắn cũng không để ý lắm.

“Lòng người khó dò, vô tình hay cố ý thì sao mà liếc mắt một cái đã xác định được?”“Vậy thì cảm ơn đạo hữu đã chỉ bảo mấy ngày nay!”Lý Thanh Sơn cười nói, cách nhìn của Đại Dung Thụ Vương về Đại Hải Vô Lượng Công mang đến lợi ích không nhỏ cho hắn, thêm phần chắc ăn đối với việc ngưng tụ Thương Hải châu và đột phá cảnh giới Kim Đan.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không quên hỏi vấn đề liên quan đến việc làm sao để thủy hỏa giao hòa.

Đại Dung Thụ Vương cũng nói một số biện pháp nhưng hiển nhiên những biện pháp này chỉ điều hòa được thủy hỏa bình thường, không thể điều hòa Linh Quy và Phượng Hoàng.

Lý Thanh Sơn cũng không dám nói quá nhiều, nhưng Đại Dung Thụ Vương có đề cập đến một truyền thuyết lại khơi gợi hứng thú của Lý Thanh Sơn.

“Nghe nói ở nơi sâu xa rong biển rộng với lửa cháy hừng hực, có một loại hoa lạ nở ra trong nháy mắt khi liệt diễm phun trào, sau đó lập tức héo tàn.

Bẩm sinh nó đã điều hòa được thủy hỏa linh thiêng, là biểu tượng hòa bình của giao nhân và Thôn Hỏa nhân, có lẽ nó cũng tượng trưng rằng thời gian hòa bình của họ ngắn ngủi tựa như thời gian hoa này nở vậy.

”Giữa bầu trời xanh thẳm, từng đám mây bỗng xuất hiện, chúng liên tục bành trướng liên kết thành nên một vùng, gắng gượng bao phủ lên không trung trên tán cây của Đại Dung Thụ Vương tựa như mây, trông không giống với mây bình thường, mà có vẻ không được tự nhiên lắm.

Lý Thanh Sơn ngồi khoanh chân ở trong một hang động gần tán cây, miệng nhỏ ngâm nga âm thanh gì đó, toàn tâm toàn ý thi triển pháp thuật.

Mặc dù hắn có năng lực khống chế nước, nhưng muốn thi triển một cơn mưa rào trong phạm vi như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng, phải phối hợp với thần chú.

Linh lực trong đan điền tựa như thủy triều rút, đám mây thì không ngừng dày lên, ánh mặt trời không thể xuyên qua được.

Hiển nhiên là từ trắng sang đen, nước mưa tràn ngập linh khí liên tục được tích trữ, tựa như một miếng bọt biển hút đầy nước, chỉ chờ cơn mưa xối xả tràn trề niềm vui trong chốc lát.

Hoa Thừa Lộ thì lại đi tới dưới đáy nhất của Đại Dung Thụ, rễ của Đại Dung Thụ và Thái Dương đằng đan xen chằng chịt ở trong bùn đất, dây dưa với nhau.

Chẳng mấy chốc nàng đã tìm ra một vị trí thích hợp, thế là nàng đặt hai tay lên trên rễ của Thái Dương đằng và vận chuyển Phương Hoa quyết, trên bàn tay lập tức có ảnh sáng như cầu vồng tỏa ra.

Thái Dương đằng to lớn tựa như cầu long hơi chấn động vì sức mạnh nho nhỏ này, bắt đầu hấp thụ nguồn sức mạnh này theo bản năng, sự chấn động cũng không ngừng tăng lên.

Thái Dương đằng trưởng thành gần như có thể coi khinh bất kỳ loại pháp thuật gây tổn thương nào, nhưng mục đích của nguồn sức mạnh này cũng không phải là tấn công, mà là thúc đẩy.

Tựa như người bách độc bất xâm cũng không chống lại được xuân dược, nở hoa và kết quả cũng là bản năng nằm sâu bên trong thực vật.

Chẳng mấy chốc mà linh lực trong cơ thể Hoa Thừa Lộ đã chẳng còn xíu nào, lập tức có một chiếc rễ quấn tới và truyền mộc linh lực tinh khiết vào trong cơ thể nàng.

Đầu tiên Thái Dương đằng kết ra những nụ hoa, một lát sau thì những đóa hoa Thái Dương màu vàng óng ánh bắt đầu nở rộ, tỏa ra ánh sáng xán lạn không khác gì mặt trời.

Đại Dung Thụ Vương nói:“Được rồi, ta cảm thấy khoan khoái hơn nhiều rồi.

Cảm ơn ngươi! Mật hoa của hoa Thái Dương này rất có giá trị đối với ngươi, mau góp nhặt đi!”Hoa Thừa Lộ thở phào nhẹ nhõm rồi cũng lộ ra một nụ cười.

Nàng đi tới chỗ Đại Dung Thụ Vương, cuối cùng lại nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Chẳng qua chỉ mới mấy ngày mà nàng đã cảm thấy như là được đầu thai làm người.

Lý Thanh Sơn cũng được Đại Dung Thụ Vương thông báo, thế là miệng lại niệm tụng, chỉ nghe “rào” một tiếng, miếng “bọt biển” giữa bầu trời tựa như bị dốc sức bóp một cái.

Mưa to trút xuống, dội lên từng chiếc lá, rồi chảy xuống phía dưới dọc theo thân cây, còn hoa Thái Dương thì ngày càng sáng lại trong màn mưa mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment