Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1223 - Chương 1232: Quả Trí Tuệ

Chương 1232: Quả Trí Tuệ

Lý Thanh Sơn cũng đi tới bên ngoài hang động, nhìn Hoa Thừa Lộ bận rộn lượn qua lượn lại giữa những đóa hoa tựa như con bướm.

Giọng nói của Đại Dung Thụ Vương lại vang lên bên tai:“Đến đây đi, tới lấy lễ vật của ngươi!”Lý Thanh Sơn đi tới một tán cây dựa theo chỉ dẫn của Đại Dung Thụ Vương, cành cây và lá cây nhằng nhịt đan xen khắp nơi, tầm mắt không thể nhìn xa hơn một trượng.

Hắn bỗng thấy cành cây hơi đong đưa, đám lá cây cũng dồn dập tránh ra, mở ra một con đường.

Lý Thanh Sơn đi tới cuối con đường, lập tức nhìn thấy một đóa hoa nhỏ vô cùng đánh thương nở ở trên một cành cây thô to, tựa như mấy trăm sợi lông nhỏ mảnh tụ lại thành một cụm, màu sắc chuyển từ trắng lên đỏ, rất không nổi bật, không tỉ lệ thuận tí nào với dáng vẻ khổng lồ của Đại Dung Thụ Vương, cũng không thể nào sánh với hoa Thái Dương to lớn xán lạn kia,“Đây chính là lễ vật sao?”“Đừng vội, đừng vội!”Thời gian tựa như trôi qua thật nhanh, màu sắc của hoa nhỏ biến từ nhạt thành đậm, cuối cùng kết thành một quả nho nhỏ, rồi nó chuyển từ màu xanh thành màu vàng.

Đương nhiên là quả này vẫn rất không nổi bật.

“Mau hái xuống.

”Đại Dung Thụ Vương thúc giục, giọng nói loáng thoáng vẻ mệt mỏi.

Lý Thanh Sơn vươn tay hái quả kia xuống, đùa nghịch ở trong tay:“Cảm ơn đạo hữu, có điều quả này có ăn được không?”Hắn dùng thần niệm tra xét nhưng cũng không cảm thấy trong này bao hàm được bao nhiêu linh lực, mà là có một loại sức mạnh khác tụ lại, đó là ý niệm mạnh mẽ tương tự như thần niệm thần thức, không biết đến cùng có lợi ích gì.

“Lý Thanh Sơn, giao quả trong tay ngươi cho ta thì ân oán giữa chúng ta cứ thế mà xóa bỏ!”Giọng nói của Tự Khánh bỗng vang lên từ trên bầu trời, lộ ra chút gấp gáp.

Lúc hắn nhìn thấy Đại Dung Thụ Vương nở hoa kết quả thì đôi mắt đã trợn to lên:“Quả trí tuệ!”Hắn từng ăn nói khép nép với Đại Dung Thụ Vương chính là để xin quả trí tuệ này.

Xưa nay Đại Dung Thụ Vương nổi danh nhờ trí tuệ, quả mà Thụ Vương kết ra cũng chẳng thể khiến tu vi người ta tiến bộ vượt bậc, một bước lên trời.

Nhưng quả đó bao hàm trí tuệ kết tinh của Đại Dung Thụ Vương, có thể gợi mở trí tuệ và ngộ tính của người ta.

Cái này khác với việc truyền Thể Hồ Quán Đỉnh đại pháp vào để tẩy não, mà là dẫn dắt và mở rộng, tựa như “cảnh tỉnh” trong Phật gia.

Với những đối tượng khác nhau thì hiệu quả của quả này cũng khác nhau, hạng người phàm tục ăn vào thì cùng lắm là đầu óc sẽ minh mẫn hơn, thậm chí không có mấy tác dụng.

Nhưng đối với những tu hành giả bị rơi vào bình cảnh, tu vi trì trệ không thể tiến bộ thì lại có tác dụng kỳ diệu.

Tự Khánh muốn đột phá thiên kiếp lần thứ ba, đạt đến cảnh giới vương nên hiển nhiên rất cần một quả trí tuệ như vậy.

Nhưng hắn lại bị Đại Dung Thụ Vương từ chối, vì kết quả tiêu tốn nhiều sức mạnh tinh thần gấp mười lần Thể Hồ Quán Đỉnh trở lên.

Lý Thanh Sơn chỉ giết một chút giới trùng, làm phép một lần mà lại được trọng thưởng như vậy nên khiến Tự Khánh càng căm ghét.

Nghe Tự Khánh nói thế thì tự nhiên Lý Thanh Sơn cũng biết đây là thứ tốt, thế là hắn lập tức nhét vào trong miệng rồi ra sức nhai.

Vị của nó chua hơn tưởng tượng của hắn nhiều, nhưng nghĩ đến vẻ mặt khó coi của Tự Khánh thì tâm trạng hắn lập tức tốt lên, còn nằm tựa trên nhánh cây mà ăn, trông mặt hết sức thỏa mãn.

Vẻ mặt Tự Khánh khó coi hệt như trong suy nghĩ của Lý Thanh Sơn.

Sau khi bị Lý Thanh Sơn khiêu khích hết lần này đến lần khác, dĩ nhiên Tự Khánh không thể nhịn được nữa, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, ỷ vào có Cố Nhạn Ảnh làm hậu đài mà lại dám kiêu ngạo như thế.

“Lý Thanh Sơn, ngươi nhất định phải chết!”“Ha, chỉ với đám thuộc hạ phế vật của ngươi kia sao!”Lý Thanh Sơn cười rồi phun hột ra, nhưng bất chợt hơi run lên, tựa như có một đạo linh quang băng ngang qua đầu.

Đạo linh quang kia tựa như một sợi dây vô hình liên kết rất nhiều thông tin lộn xộn trong đầu hắn lại và xâu chuỗi chúng.

Có điều, để nói là có tác dụng cụ thể gì thì vẫn không nói rõ được, tu vi chẳng tăng tí nào, thần niệm cũng không mạnh hơn, nhưng mấy vấn đề mà những ngày trước hắn đã xin Đại Dung Thụ Vương chỉ bảo thì lại bỗng trở nên rõ ràng, vốn chỉ là nghe vào trong tai, nhớ ở trong lòng, chờ sau này từ từ ngấm, nhưng hiện tại lại có thêm chút lĩnh ngộ.

Mà ngoài Đại Hải Vô Lượng Công thì những loại công pháp khác, thậm chí là việc vận dụng chiêu thức trong chiến đấu, những việc nhỏ không đáng kể trong cuộc sống đều có sự thay đổi không nói nên lời.

Bất kể hắn nghĩ đến cái gì thì cũng đều cảm thấy nó đã khác, tựa như thay đổi quan điểm và góc độ để nhìn nhận những vấn đề này, có cảm giác mới mẻ rất đặc biệt.

Đại Dung Thụ Vương nói:“Người khác có thể dạy cho ngươi tri thức, nhưng không thể dạy ngươi trí tuệ.

Tuy quả kia được gọi là quả trí tuệ, nhưng muốn có trí tuệ chân chính là ngươi phải tự đi tìm, tin chắc sẽ có ngày, khi ngươi đứng trước mặt ta lần nữa thì đã trở nên sáng suốt và mạnh mẽ hơn.

”“Đó là điều đương nhiên, ngài là người tốt, à không, ngài là cây tốt.

Ta cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, có điều tương lai sẽ có một ngày ngài cũng cần đến sự giúp đỡ của ta.

”Lý Thanh Sơn nghiêm túc nói, thu hoạch chuyến này của hắn khá dồi dào, chỉ cần nhìn biểu hiện của Tự Khánh là biết được giá trị quả của cây đa này, có lẽ vượt xa thù lao mà hắn nên nhận được, tựa như “một mối ân huệ cũng phải đền, một ít mối thù cũng phải báo”.

Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ nói với Yêu vương đã xưng vương mấy ngàn năm là “ngài cũng sẽ cần đến sự giúp đỡ của ta”, người bên ngoài mà nhìn thì chắc chắn sẽ nghĩ là kẻ ngày quá ngông cuồng, chắc chắn sẽ cười nhạo hắn:“Với thân phận của Đại Dung Thụ Vương, không biết có bao nhiêu người nguyện dốc sức cho hắn, tiểu tử ngươi có tư cách gì mà nói câu như thế!”Nhưng Đại Dung Thụ Vương sẽ không coi nhẹ lời ngông cuồng này, trái lại còn cảm thấy cảm ứng trong cõi u minh kia càng ngày càng mãnh liệt, tựa như Kim Thiền Linh Vương nhận định “Thiên Long Thiện Xướng” phải thuộc về Tiểu An vậy.

Đây không phải là bói toán thuật, chỉ là một loại trực giác của vương giả họ khi đạt đến cảnh giới này.

“Chỉ là đến lúc đó sẽ không đơn giản như là giết đám trùng hay tưới nước đâu.

”“Rất hợp ý ta, nói không chừng sau này có cơ hội cùng nhau ra khỏi cái giếng này để nhìn thế giới bên ngoài!”“Lời này rất giống với thuyết pháp của một lão bằng hữu của ta.

”Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, có lẽ Kim Thiền Linh Vương và Đại Dung Thụ Vương này có quen biết, e là tính tình tính cách của hai vị này cũng rất khác so với các Yêu vương.

Dựa theo quyển sách mà hắn từng đọc kia, trong số các Yêu vương thì có rất nhiều loại người hung ác tàn bạo, không được mấy người tốt tính.

Người ôn hòa như họ đã ít lại càng ít, Đại Dung Thụ Vương tuân theo đạo lí tự nhiên, còn Kim Thiền Thiên Vương thì vẫn tu hành Phật pháp, kết bạn được với họ thực sự là một chuyện may mắn.

Có điều, hiện tại cũng không phải lúc để tìm cách chứng thực chuyện đó.

Một làn gió thơm chợt ùa đến từ phía sau, Hoa Thừa Lộ nghe thấy giọng nói của Tự Khánh thì vội vàng chạy tới:“Lý đại ca, ngươi vẫn ổn chứ!”Lý Thanh Sơn cười khẽ với nàng rồi bỗng nhìn lại, tầm mắt xuyên qua màn mưa, nhìn về phần cuối rừng mưa, chỉ thấy mười mấy chấm đen xuất hiện.

Tự Khánh không thể kìm nén được dục vọng muốn giết chết hắn nữa, trực tiếp điều động đám nanh vuốt này đến.

Lý Thanh Sơn tung người nhảy một cái, vọt lên màn mưa.

Linh vũ còn đang rơi đầy trời bị lôi kéo dẫn dắt mà tụ lại chỗ hắn, đi theo ở phía sau hắn tựa như một đôi cánh bằng nước giang rộng, bay về phía chân trời.

Trong mắt đám tráng hán có sẹo cũng lộ ra tia sáng tàn ác, mỗi người đều thể hiện bản lĩnh của riêng mình, hỗ trợ trên dưới với nhau, khoảng cách chưa tới hai mươi dặm gần như bị rút ngắn lại bằng không chỉ trong nháy mắt.

Trong chớp mắt, rừng mưa chợt biến mất.

Hoa Thừa Lộ đang ngưng thở thì phát hiện Lý Thanh Sơn và đám chó săn của Tự Khánh đều biến mất ở trong đấu trường, thế là hét lên thất thanh:“Lý đại ca!”Đại Dung Thụ Vương nói:“Hiện tại ngươi vẫn chưa giúp được hắn thì vội cái gì, ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi!”Hoa Thừa Lộ gật gù thật mạnh tựa như quyết tâm làm chuyện gì đó, sau đấy thì bay về phía những đóa hoa Thái Dương nở rộ rực rỡ kia.

Trong lúc một hỏi một đáp, thời gian từ từ trôi qua, Chúc Liệt cũng rất phối hợp, gần như nói hết tất cả những gì hắn biết.

Nhưng hắn cũng không khuất phục, Thôn Hỏa nhân sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, bất kể là nàng hay là Tự Khánh, hắn chỉ đang chờ đợi một cơ hội thôi.

Hắn hiểu rất rõ quy tắc tỷ thí lần này, chẳng mấy chốc mà đấu trường hồ nước này sẽ biến mất thôi, tất cả mọi người đều sẽ bị truyền tống đến một chỗ, khi đó chính là cơ hội tốt nhất để giết chết nàng.

Hắn không tin pháp thuật mà nữ nhân miệng đầy lời nói dối này hạ trên người mình là tuyệt mệnh cổ, cho dù đúng là nó thì hắn cũng phải đánh cược một lần.

Bởi vì hắn đã nhớ ra mình từng thấy nàng ở đâu rồi.

Chúc Liệt âm thầm nhẩm tính, chỉ còn một phút là đến lúc truyền tống…Như Tâm bỗng hơi trầm mặc rồi cười nói:“Đúng là năm tháng không bỏ qua cho ai! Ta từng thề phải làm thịt tất cả Thôn Hỏa nhân, ha ha, đều là lời nói của hài tử ngây thơ, tuổi ấu thơ tuyệt đẹp một đi không trở lại, có điều ngươi cũng được coi là người thứ nhất nhỉ!”Vẻ mặt Chúc Liệt kịch liệt thay đổi, toàn thân bừng lên liệt hỏa, liều lĩnh xông về phía Như Tâm.

Nụ cười của Như Tâm vẫn không thay đổi, chỉ phi thân lùi về sau, khoảng cách hai người bị rút ngắn nhanh chóng, sau đó lại bị kéo xa từ từ.

Các loại bệnh cùng bộc phát trong người Chúc Liệt, toàn thân sưng phù, da thịt thối rữa, Như Tâm ở trong tầm cũng dần lờ mờ, hai mắt hắn bị một lớp bóng mờ che phủ, gần như mù.

“Thứ con hoang nhà ngươi, cùng chết đi!”Chúc Liệt phát ra tiếng gào rú điên cuồng tựa như dã thú sắp chết, lồng ngực tỏa sáng nóng rực, kịch liệt nảy lên, trái tim như sắp nổ tung.

Trái tim của Thôn Hỏa nhân tộc tương tự như yêu đan của yêu tộc, đó là khởi nguồn sức mạnh của một thân thể, một khí nó nổ tung thì có thể bùng phát lực phá hoại kinh người.

Ở khoảng cách gần thế này thì Như Tâm khó mà thoát khỏi cái chết.

“Chống cự ngoan cố, trái tim chợt ngừng!”Như Tâm tươi cười xòe năm ngón tay ra rồi nhẹ nhàng nắm chặt.

Trong nháy mắt, Chúc Liệt như bị rút hết toàn bộ sức mạnh, lần đầu tiên trái tim hắn im lìm như này từ lúc sinh ra cho tới nay, ngọn lửa trên người cũng tắt ngấm theo, nhưng thân thể vẫn duy trì tư thế xông lên mà lao về phía Như Tâm, cố gắng giơ chiếc đinh ba trong tay lên muốn đâm về phía nàng.

Bình Luận (0)
Comment