Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1224 - Chương 1233: Giết

Chương 1233: Giết

Như Tâm hơi nghiêng người lướt qua bên cạnh hắn, sau đó một bàn tay trắng nõn như ngọc đâm thẳng vào lồng ngực hắn và móc ra một trái tim đỏ tươi.

Trái tim kia nhanh chóng ngưng tụ và trở nên cứng rắn ở trong gió, biến thành một khối hỏa hồng thạch.

Dong Hỏa chi tâm!”Thân thể Chúc Liệt hoàn toàn bị bệnh tật nuốt chửng.

Ôn quỷ hiện lên trên người hắn rồi trở lại trong thân thể Như Tâm.

Như Tâm thở dài một hơi thật nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Nàng liếc mắt nhìn bầu trời một cái, trong màu xanh thẳm dần lộ rõ màu đỏ như máu, loáng thoáng cảm thấy e là mình đã bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó của Long đấu trường này rồi, nên mới hơi không khống chế được sát ý trong lòng.

Nhưng một khi dã thú bị thả ra ngoài thì phải làm thế nào mới giảm giữ lại lần nữa được đây?Lý Thanh Sơn vừa rời khỏi Đại Dung Thụ Vương thì đã cảm nhận được sự thay đổi một cách cực kỳ rõ ràng, sát khí ngưng tụ trên không trung, bầu trời bị một vệt đỏ như máu nhuộm dần.

Hổ Ma trong đầu phát ra tiếng gầm nhẹ khát máu, nếu như không có Linh Quy trấn áp thì e rằng ngay cả hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tuy Long đấu trường gần như hoàn thành luyện hóa này vẫn không sánh được với Tu La trận chân chính nhưng cũng đã có chút thành tựu.

Đám tu sĩ các môn phái giết đến hăng say, không còn kiêng nể gì, chỉ mới mấy ngày mà đã có mấy ngàn tu sĩ chết trận, càng như tưới dầu lên lửa, tựa như không khí cũng đang bốc cháy.

Hồ lớn biến mất, biến thành một hoang mạc liên miên trùng điệp, kế hoạch săn giết của Tự Khánh quay trở về quỹ đạo, mười bảy tu sĩ Trúc Cơ đã được nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lúc này, từng thanh pháp khí phi kiếm bay ra từ tay mỗi người, linh quang đan dệt thành một chiếc lưới kín mít, niêm phong tất cả đường lùi đường tiến của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn tươi cười, sau đó thân hình đột nhiên biến mất, tuy vẫn chưa đạt được tác dụng ẩn thân nhưng lại khiến khí thế muốn vây nhốt hắn của đám người kia chợt lụi tắt, sự phối hợp giữa các pháp khí chợt hỗn loạn, để lộ một khe hở nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nhưng hắn lại thuận thế mà chém một chiêu xuống đó, phá vỡ võng lớn.

Lý Thanh Sơn đang muốn thừa cơ giết vài tên thì chợt cảm thấy thân thể nặng nề, thân hình cũng vì thế mà chậm theo.

Hắn lập tức biết mình đã trúng pháp thuật của đối phương, có lẽ là một loại pháp thuật hệ Thổ nào đó, đồng thời có ít nhất bảy loại pháp thuật hạ xuống trên người hắn.

Pháp thuật không thể so với pháp khí, phạm vi công kích lớn nên chỉ có thể kiên cường chống đỡ mà thôi.

Trong số bảy loại kia lại có ít nhất bốn loại pháp thuật khống chế làm cho thân thể hắn trở nên chậm chạp, bỗng bước nửa bước cũng khó khăn.

Mà từng món pháp khí kia lại bay tới, mỗi một cái đều có sức mạnh sát sinh giết người.

Tráng hán có sẹo quát to hai tiếng, hai cánh tay trở nên thô to hơn một vòng, Bát Phương Liệt Địa chùy cũng trở nên vô cùng to lớn và đập xuống giữa đầu Lý Thanh Sơn.

Mọi người đều thả lỏng trong lòng, hắn thật sự cho rằng có thể chống đỡ được khi bọn ta hợp sức sao? Mắt thấy Lý Thanh Sơn lấy ít địch nhiều, vừa giáp mặt đã rơi vào đường cùng.

“Keng!”Một bảo tháp đen kịt đột nhiên xuất hiện, tất cả pháp khí rơi vào trên nó đều phát ra tiếng leng keng leng keng, nhưng đều bị tiếng nổ của Bát Phương Liệt Địa chùy đè xuống.

Bàn tay của tráng hán có sẹo chợt rạn nứt, lực phản chấn to lớn khiến hắn bị nội thương.

Hắn nhìn bảo tháp đen kịt hoàn hảo không bị tổn hại chút nào kia mà lộ ra biểu cảm khó mà tin nổi.

Ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không thể chống đỡ được một chùy này của hắn, nhưng nó lại không phá được chiếc tháp quái dị kia.

Hắn không biết là, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không mở được Trấn Ma tháp này của Lý Thanh Sơn, hơn nữa đó còn là trưởng lão thủ tọa của Thiên Long thiền viện.

Tuy mọi người kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi, tiếp tục quát lên:“Bày trận!”Lập tức có tám tên tu sĩ lấy trận kỳ đã được chuẩn bị từ lâu ra, bày ra Bát Diện Lai Phong trận dựa vào tám hướng bao quanh bảo tháp.

Không gian trong trận chợt nổi lên cuồng phong gào thét, những cơn lốc xoáy hệt như đao kiếm chém lên Trấn Ma tháp, có uy lực như thể tích hủy tiêu cốt, đồng lòng cắt ngọc.

Nhưng đối với Trấn Ma tháp mà nói chỉ như gió nhẹ lướt qua mặt, hồn nhiên không thèm để ý, ngay cả một vết xước cũng chẳng có.

Rầm rầm rầm rầm!Cả đám tu sĩ đều phô bày thủ đoạn mạnh nhất mà tấn công Trấn Ma tháp, tiếng nổ ầm vang vọng khắp sa mạc.

Trấn Ma tháp hơi lung lay dưới thế tiến công kia, gần như sắp bị lật đổ.

Bỗng tám chiếc Xiềng Xích Trấn Ma chợt bay về tám hướng, cố định Trấn Ma tháp ở trong hư không, khiến nó không còn lung lay nữa.

Ma tính của ta, thao thao bất tuyệt.

Tội nghiệt của ta, vô cùng vô tận.

Đối với Lý Thanh Sơn mà nói, đây là lớp phòng ngự mạnh nhất, chỉ đứng sau Linh Quy Huyền Giáp.

“Chẳng trách hắn lại ngông cuồng như vậy, hóa ra là còn có thủ đoạn bất bại thế này!”Trong lòng tráng hán có sẹo hơi kinh sợ, lớn tiếng ra lệnh:“Mọi người thay phiên quản lý trận kỳ, bảo tồn linh lực, để xem hắn chống đỡ được tới khi nào!”Tất cả mọi người đều gật gì, lộ ra vẻ dữ tợn, pháp khí pháp thuật càng mạnh thì càng tiêu hao nhiều linh lực, cứ phòng ngự mãi thì chỉ còn kết cục là tiêu hao hết linh lực.

Đương nhiên đây là suy đoán rất hợp với lẽ thường, có điều bí pháp bất truyền của Thiên Long thiền viện này lại lấy ma tính của người bị trấn áp trong tháp ra làm cội nguồn sức mạnh.

Lý Thanh Sơn đang ở trong tháp, sở dĩ hắn không lập tức đi ra ngoài chém giết là vì cảm thấy ma tính toàn thân đang sôi trào.

Trong lúc chiến đấu thì Hổ Ma càng ngày càng xao động, vốn dĩ Linh Quy trấn áp Hổ Ma và Ngưu ma đã hơi gắng gượng, lúc này bị sát ý của Long đấu trường ảnh hưởng nên Hổ Ma vốn cuồng bạo lại càng không chịu yên ổn.

Muốn diệt bên ngoài thì trước hết bên trong phải yên, vả lại cuộc vây công ở bên ngoài kia chẳng là cái thá gì so với rắc rối ở bên trong hắn.

Lý Thanh Sơn vỗ về Hổ Ma, phân chia luồng lệ khí này thành hai, để tia thì tụ lại trong ma tâm màu đỏ sậm, khiến nó càng ngày càng óng óng.

Còn một tia khác thì hắn dứt khoát truyền vào kiếm khí trong đan điền, để kiếm ý càng trở nên ác liệt hơn.

Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Sơn đã phát ra tiếng hổ gào, không ẩn giấu ma tính kiềm nén bản thân nữa, mà lại phóng ra ngoài với một dáng vẻ khác.

Thân hình biến lớn đến một trượng, toàn thân được một bộ giáp dữ tợn, đỏ tươi tựa như sắp nhỏ ra máu bao phủ.

Tay trái nắm Phản Ma kiếm, mà tay phải thì lại cầm một chiếc vòng màu đen.

Đó chính là ma khí mà Tự Khánh không thể không ban thưởng cho hắn lúc ở Phi Vân đài, vốn định hại hắn nhưng lại hợp cho hắn dùng.

Nó có tên là Lặc Ma khuyên.

Mắt thấy Trấn Ma tháp chẳng có chút dáng vẻ như sắp bị đánh tan tí nào, biểu cảm của cả đám tu sĩ Trúc Cơ đều dần trở nên nghiêm nghị:“Chắc chắn là hắn dựa vào linh dược nhanh chóng khôi phục linh lực để chống đỡ, chỉ cần tấn công thêm chốc lát thì nhất định có thể ép hắn ra!”Lời còn chưa dứt thì từng chiếc Xiềng Xích Trấn Ma được thu hồi, mọi người vừa lộ ra vẻ mừng rỡ thì thấy Trấn Ma tháp gào thét đánh tới, ầm một tiếng đã đánh lên trên đại trận, khiến tất cả các tu sĩ cầm trận kỳ đều cảm thấy ngực hơi khó chịu.

“Duy trì trận pháp, đừng để hắn trốn ra được!”Trấn Ma tháp bay lên cao cao, ma tướng dữ tợn hiện ra trong đó làm cho tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi:“Sao hắn lại biến thành thế kia!”Đám tu sĩ càng sốt ruột mà thôi thúc trận pháp.

Cuồng phong rơi vào trên thân Lý Thanh Sơn mà vang lên “cheng” một tiếng, chớp mắt một cái mà bộ giáp trên người đã bị cắt ra vô số dấu vết, gần như bong tróc từng mảng.

Lý Thanh Sơn giơ tay, vung kiếm!Tà mắt ở chuôi kiếm phóng ra một vòng tà quang, sau đó là một vòng nhỏ hơn, ánh kiếm đỏ như máu xé rách tầm mắt, đồng thời cũng xé rách một tên tu sĩ nắm giữ trận kỳ, kẻ kia gần như bị chém thành hai nửa trong ánh mắt khiếp sợ lúc sắp chết.

Bát Diện Lai Phong trận, phá!Cuồng phong biến mất.

Đồng thời dưới xu hướng đánh đấm lung tung của hắn thì Trấn Ma tháp cũng ngăn cản được vô số đòn tấn công, quấy nhiễu tu thế vây kín tấn công của đám tay chân của Tự Khánh.

Nhưng có không ít pháp thuật rơi xuống trên người hắn, chỉ là chúng đều bị bộ giáp chống đỡ, khiến nó mất hết ma khí.

Lý Thanh Sơn không dừng bước tí nào, lập tức xoay người lại tung một chiêu kiếm, huyết quang lóe lên một cái rồi biến mất, chỉ thấy một chiếc đầu lâu bị máu tưới phun thẳng lên trời.

Kiếm khí tam tuyệt của hắn bị thi vào trong Phản Ma kiếm, tích tụ lại rồi phóng ra, trong kiếm ý còn bao hàm cả sát khí cuồn cuộn ngất trời của Hổ Ma.

Chỉ một chiêu kiếm đã khiến kẻ địch phải khuất phục trước sát ý, không thể né tránh.

Tà mắt nhìn ra được khe hở, bất kể kẻ địch nào cũng đều bị phá trong một kiếm, không thể chống đỡ.

Trong chốc lát, hắn đã chịu không biết bao nhiêu là đòn công kích, pháp khí hộ thể bị tổn hại, ma giáp toàn thân trần đầy vết rách, còn hắn thì nhân cơ hội này mà vung ra ngũ kiếm, giết giết giết giết giết!Mười bảy tu sĩ chỉ còn lại mười tên.

Hai điểm hồng quang trong con ngươi Lý Thanh Sơn quét qua, tất cả mọi người đều biến sắc, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Trận đấu đánh từ bầu trời đánh tới mặt đất, bỗng có một cánh tay được ngưng tụ từ cát duỗi ra nắm lấy Lý Thanh Sơn, tráng hán có sẹo hét lên điên cuồng rồi vung Bát Phương Liệt Địa chùy lên và nện xuống.

Ma khí của Lý Thanh Sơn hơi lay động rồi đánh vào bàn tay khổng lồ kia, sau đó lại đánh vào Bát Phương Liệt Địa chùy.

Ầm! Chiến giáp bao trên cánh tay vỡ vụn, bắn ra bốn phía.

Hai mắt tráng hán có sẹo trợn tròn, hai tay đầm đìa máu tươi, Bát Phương Liệt Địa chùy tuột khỏi tay, xoay tròn rồi bay lên không trung.

Hắn đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt, chỉ thấy bên trên đã có thêm một chuỗi vòng màu đen.

Lặc Ma khuyên không ngừng siết lại và ghim vào trong da thịt.

Một tiếng “phốc” vang lên, một chiếc đầu lâu siêu to thốt ra câu nói sau cùng trước khi bị cắt đứt:“Hóa ra ngươi vẫn luôn che giấu thực lực!”Trong trận đấu với Chúc Liệt ngày xưa, tất cả mọi người đều thấy hắn bị ép đến đường cuồng, vất vả lắm mới chuyển bại thành thắng, điều đó khiến mọi người đều cho rằng đó chính là cực hạn sức mạnh của hắn.

“Gà đất chó sành mà cũng dám giết ta?”Lý Thanh Sơn cười dài, Lặc Ma khuyên bay trở về trong tay, sau đó chỉ kiếm lên trời:“Đa tạ ngươi trọng thưởng!”Tự Khánh thu hết toàn bộ tình cảnh này vào trong mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt kịch liệt thay đổi.

“Giết!”Mười tên tu sĩ còn lại đều lấy dũng khí mà giết về phía Lý Thanh Sơn.

Nhưng nhiều người vẫn không thể thắng được hắn chớ nói chi là ít.

Lý Thanh Sơn đánh một trận ác chiến, không chỉ không thấy mệt mỏi, mà trái lại sát ý còn sôi trào, giết không đã.

Chớp mắt một cái lại có ba kẻ chết trận, sáu người còn lại đều sợ mất mật mà chạy tứ phía.

Lý Thanh Sơn vung tay lên, khiến Trấn Ma tháp đè lên một người, rồi lại để Xiềng Xích trấn ma ào ào cuốn lấy một người, cuối cùng để Lặc Ma khuyên quấn một người lại.

Sau đó, hắn vung kiếm chém từng kẻ một không chút lưu tình.

Tự Khánh không còn để ý quy củ gì nữa, lập tức điều khiển Long đấu trường, phải truyền tống Lý Thanh Sơn ra ngoài rồi liều lĩnh giết chết mới được.

Lý Thanh Sơn giết đã tay được mấy người, cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cầm niệm châu mà Bất Nộ tăng ban cho ở trong tay.

Tự Khánh chưa hẳn đã nuốt được cục tức này, nếu thật sự không màng tất cả mà tới giết hắn thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, chỉ có thể lấy Thiên Long thiền viện ra làm lá chắn thôi, có lẽ Tự Khánh cũng sẽ có chút cố kỵ.

Nhưng mà qua một hồi vẫn chẳng có gì xảy ra cả, Lý Thanh Sơn ngẩn ra, "Bụng dạ của Tự Khánh cũng thâm hiểm thật đấy, đến thế này rồi mà vẫn nhịn được!"Tự Khánh cũng sững sờ, sau đó nổi giận lôi đình, hóa ra không biết từ lúc nào mà phía dưới Long Đấu trường đã nhiễm một màu đen nhánh, đang không ngừng lan tràn ra, muốn đoạt quyền khống chế Long Đấu trường ngay trước mặt hắn.

Nhất thời không lo đến Lý Thanh Sơn được, vội vàng vận chuyển pháp lực đối phó với luồng hắc ám này, kinh nộ quát lên: "Là ai mà dám to gan thế?!"Bóng đen kia lại hồn nhiên không cố kỵ gì, một mực thẩm thấu vào trong Long Đấu trường.

"Cất công chuẩn bị mấy ngày nay, cuối cùng đã ra tay rồi!" Cố Nhạn Ảnh thầm nói, chỉ đứng cạnh xem trò vui.

Loại tranh đoạt này thì Giả Chân với Ác Đan cũng không giúp đỡ được gì, mà một đám tu sĩ Kim Đan tuy không biết đã xảy ra việc gì nhưng thấy dáng vẻ nôn nóng của Tự Khánh thì trong mắt đều lộ ra sự vui vẻ khi người khác gặp họa.

Lý Thanh Sơn không biết là ở bên ngoài đã xảy ra biến cố như vậy, nếu như Tự Khánh đã không động thủ, hắn lại tiếp tục đại khai sát giới, thần niệm dĩ nhiên đã khóa định ba tu sĩ Trúc Cơ đang chạy trốn kia, tung người bay vọt đi truy sát.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, vụt cái đã xuyên đến một đấu trường khác, lại đã hoàn toàn không nhìn ra hình dáng vốn có của đấu trường này, linh quang lấp lánh, pháp thuật bay ngang bay dọc đã phá nát địa thế vốn có trở thành một đống đổ nát, gần ngàn tu sĩ đang hỗn chiến trong phạm vi vài chục dặm.

Mỗi người đều đã chém giết đến đỏ cả mắt.

Sát khí chiến ý không ngừng bay lên, tan vào trong Long Đấu trường, màu đỏ trong không trung càng trở nên thâm trầm hơn.

Lý Thanh Sơn cả kinh, Tự Khánh thật sự là bị thần kinh quá rồi, không biết đến cùng là hắn có tính toán gì?Đang muốn truy sát tay chân của Tự Khánh thì lại nhìn thấy mấy người quen.

Hai người Hoa Thừa Tán và Ngụy Ương Sinh đưa theo mười mấy luyện khí sĩ, miễn cưỡng kết thành pháp trận, đang bị một đám kẻ tu hành khác vây công, đã sắp không chống đỡ nổi.

Hoa Thừa Tán cắn chặt răng, không ngừng thúc động linh lực, tuy còn miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ cũng đã méo xệch đi, mà những luyện khí sĩ bên cạnh kia thì càng như khùng như điên, một khi ra tay chính là muốn đồng quy vu tận.

"Đến cùng đã xảy ra việc gì? Chẳng lẽ hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây sao?"Dù Hoa Thừa Tán có thông minh hơn nữa thì cũng đoán không ra mưu kế của Tự Khánh, mà dù có đoán ra thì cũng chẳng có cách gì để đối phó cả.

Kẻ yếu đối mặt với cường giả thì vẫn luôn bất lực như vậy đấy.

“Ầm” một tiếng.

Một cự hán người mặc trọng giáp từ trên trời giáng xuống, nện ầm xuống trước mặt hắn tầm mười trượng, mấy luyện khí sĩ phản ứng chậm một chút nên bị dư chấn đánh bay ra ngoài, xương cốt cả người nứt vỡ, nhìn có vẻ như sống không nổi rồi.

Toàn thân cự hán đều là cơ bắp chắc nịch, ma khí thâm trầm, con ngươi đỏ rực di chuyển mang theo một cỗ sát khí hung dữ lăng lệ khiếp người.

Hoa Thừa Tán chỉ nhìn một cái đã biết dù chính mình có ở trạng thái tốt nhất cũng không phải là đối thủ của hắn ta, càng đừng nói hiện tại đang sức cùng lực kiệt, chỉ nháy mắt cự hán kia đã biến mất tăm, chỉ thấy một cơn gió lốc màu đỏ bay vòng quanh đám người Hoa Thừa Tán rồi dừng ở trước mặt hắn.

Hoa Thừa Tán nhìn xung quanh, hai tu sĩ Trúc Cơ, mấy chục luyện khí sĩ đều đã bị đánh bay ra.

Những nơi trí mạng trên người đều có thêm một vết kiếm thê thảm.

Giết những người này thì Lý Thanh Sơn căn bản không cần dùng đến dị năng của Phản Ma kiếm mà chỉ dựa vào kiếm khí sắc bén đã nhẹ nhàng làm được, sau một phen chiến đấu kịch liệt thì luồng kiếm khí kia mà hắn nuôi dưỡng kia chỉ còn lại ba thành kiếm khí, nhưng mà lại càng dễ dàng khống chế hơn.

"Quái vật!"Một tràng kêu la vang lên, đối mặt với hung uy lẫm lẫm như vậy thì dù là những luyện khí sĩ bị sát khí lây nhiễm, đỏ cả tròng mắt kia cũng đều kinh sợ mà lùi về phía sau.

Ngụy Ương Sinh cắn chặt răng, Tam Thước Thanh Phong kiếm đâm về phía quái vật kia, trong lòng thầm biết rằng có lẽ sẽ mất mạng tại đây.

"Hai vị, là ta, những người khác đâu?" Lý Thanh Sơn tiện tay nắm lấy kiếm của hắn, cởi mũ giáp ra.

Hoa Thừa Tán ngẩn ra, chỉ thấy tuy khuôn mặt kia hung dữ thô bạo nhưng vẫn thấp thoáng có thể nhìn ra chính là dáng vẻ của Lý Thanh Sơn, không khỏi thất thanh nói: "Thanh Sơn!"Hoa Thừa Tán giải thích sơ qua, Lý Thanh Sơn mới biết hóa ra đám người Hoa Thừa Tán làm theo kế hoạch là vừa bắt đầu sẽ tập hợp ở một đấu trường, Âm Dương gia chủ Ma Bố Y tính ra lần này sẽ có hung hiểm, để mọi người thủ cứ điểm tự bảo vệ chứ không định chiến đấu với ai cả.

Bình Luận (0)
Comment