Nhưng mà mọi việc lại phát triển vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, đám tay chân của Tự Khánh không mai phục Lý Thanh Sơn được nên đã chấp hành những nhiệm vụ khác đó là đại khai sát giới ở các cái đấu trường, họ liên thủ chém giết, không có bất kỳ một môn phái, một kinh viện nào có thể ngăn cản được, nhất thời đã tổn thất không ít người.
Mà thời gian dần trôi đi, Long Đấu trường không ngừng giảm số lượng, sát ý lại không ngừng bay lên.
Mỗi một lần truyền tống đều tập trung toàn bộ người trong đấu trường ở một chỗ, gần như lập tức sẽ có một trận hỗn chiến, đến hiện tại thì mọi người đều đã bị phân tán ra, chỗ nào cũng là hỗn chiến, căn bản không cần đến mười ngày, e rằng chỉ cần thêm một hai ngày thì số người tu hành chết phái đến bảy tám phần rồi.
Điều duy nhất may mắn là những tay sai của Tự Khánh cũng sẽ đột nhiên cùng biến mất, giống như bị truyền tống đi, nhưng không biết được lúc nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện chém giết, làm cho người ta rất bất an.
"Không cần bận tâm, họ đều đã bị ta giết rồi, chỉ có ba tên chạy mất, ta đang muốn tiếp tục truy sát đây! Nếu đã như thế thì các ngươi đi theo ta, triệu tập mọi người trước đi.
"Lý Thanh Sơn nói, lúc bắt đầu hắn cũng không nghĩ đến mọi việc sẽ diễn biến đến bước này, còn cho rằng Tự Khánh chỉ là muốn tìm lý do để giết hắn, hiện tại xem ra không phải chỉ đơn giản như vậy, không khỏi có chút lo lắng cho sự an nguy của mấy người Như Tâm, Chử Đan Thanh.
Nhất thời cũng không lo được đến ba con chó nhà có tang kia, du sao ở trong Long Đấu trường cũng chẳng trốn đi đâu được, đợi qua một hai ngày, đấu trường chỉ còn lại một cái, càng tiện giết hơn.
"Cái gì, họ đều đã bị ngươi giết rồi!" Ngụy Ương Sinh cả kinh, thực lực của đám người kia mọi người đều nhìn ra rõ ràng là có tính áp đảo.
Trên thực tế, vừa bắt đầu Lý Thanh Sơn đã không tới tập hợp cùng họ nên tưởng là hắn đã gặp chuyện không may, còn lo lắng thay hắn nữa chứ!Hoa Thừa Tán thấy bộ dạng này của Lý Thanh Sơn thì thầm đoán, "Đây chỉ sợ là thực lực mà hắn ẩn giấu, sao trông giống như ma hóa trong truyền thuyết thế nhỉ?" Chẳng qua cũng biết là hiện tại không phải lúc nói chuyện này.
"Thanh Sơn, ngươi có từng thấy Thừa Lộ không?""Ngươi yên tâm, nàng khỏe lắm, hiện tại đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ rồi, trong Long Đấu trường có điều kỳ lạ, có cách nào làm mấy người này bình tĩnh lại hay không?"Trong lúc họ nói chuyện lại có mấy luyện khí sĩ gần như phát điên mà giết đến, đều bị Lý Thanh Sơn một kiếm chém bay.
Tuy không biết Tự Khánh muốn làm cái gì, nhưng Lý Thanh Sơn nhất định phải làm ngược lại, ngươi muốn để họ tự tàn sát lẫn nhau, ta lại muốn họ hòa bình chung sống.
Hoa Thừa Tán thất thanh nói: "Nhưng Thừa Lộ mới là luyện khí tám tầng mà!""Ngươi gặp nàng tự nhiên sẽ hiểu thôi.
"Ngụy Ương Sinh nói: "Nếu để Giác Tâm sư đệ tụng một bộ Phổ Thiện chú, hoặc Cầm Tâm sư muội đàn một khúc Thanh Tâm khúc, có lẽ sẽ có chút hiệu quả.
""Họ đâu?""Đều bị phân tán rồi.
""Nói không thì chẳng có tác dụng gì cả.
"Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, kích lên một trận gió xoáy ở trước mặt, lồng ngực phồng lên rồi gầm lên một tiếng kinh thiên động địa như sấm, sóng âm cuồn cuộn vang vọng khắp bốn phương tám hướng, tu sĩ Trúc Cơ thì còn chịu được chứ các luyện khí sĩ thì cảm thấy màng nhĩ như sắp thủng luôn, đầu óc ân ẩn đau, tâm trí bị sát ý bao trùm cùng tỉnh táo lại vài phần.
Tuy Lý Thanh Sơn không hiểu được sư tử hống gì đó của Phật môn, nhưng mà tu hành Trấn Ma đồ lục nên trong giọng nói cũng dung hợp trấn ma lực, chấn nhiếp ma tính trong lòng mỗi người, chẳng qua chỉ dựa vào một tiếng rống này thì hiển nhiên là còn lâu mới đủ, kẻ tu hành ở xa vẫn đang tranh giết không thôi.
Lý Thanh Sơn bay lên, quẳng Lặc Ma khuyên ra, từ một hóa mười, từ mười hóa trăm, trói chặt những luyện khí sĩ đang chiến đấu hăng nhất, xích trấn ma gào thét bay ra, lại quấn chặt lấy những tu sĩ Trúc Cơ giết đến đỏ ngầu cả mắt, chẳng qua cũng chỉ là chế phục chứ không hề giết chết rồi đưa hết bọn họ bay lên trên không.
"Không được đánh nữa, ai còn đánh tiếp ta sẽ giết kẻ đó! Mẹ nó chứ vẫn đánh à, xem tiêu đây!"Lý Thanh Sơn tự nhiên sẽ không chuẩn bị "ám khí" gì cả, thế là chỉ tay ra, xích trấn ma quăng một tên luyện khí sĩ đang bị trói đâm vào một tên luyện khí sĩ khác, cả hai biến thành một đống thịt nhão trong tiếng thét thảm thiết.
Nhất thời, tiếng rít thê lương của con người trước khi chết cùng với tiếng xé gió gào thét của “ám khí” vang vọng khắp thiên không.
Lý Thanh Sơn dùng phương pháp này giết liền mười mấy người, cuối cùng đã áp chế được tình hình.
Tuy dưới ảnh hưởng của Long Đấu trường, gần như tất cả mọi người đều sát ý sôi trào, nhưng dưới sự uy hiếp của cái chết thì đầu óc cũng từ từ bình tĩnh lại, ngửa đầu nhìn lên trên trời.
"Ta là Lý Thanh Sơn, Tự Khánh đã đặt ra bẫy rập muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, đám ngu ngốc các ngươi đừng có trúng kế mà bỏ mạng ở đây.
Long Đấu trường có thể ảnh hưởng đến tâm thần của con người, mọi người lập tức ngồi thiền cho ra, trấn định tâm thần, ta đếm ba hai một, còn kẻ nào đứng ta giết kẻ đó!"Lý Thanh Sơn đếm ba tiếng xong cũng không còn ai dám đứng nữa, thế là hài lòng gật gật đầu.
Thả những kẻ tu hành đang bị khống chế xuống đất, mấy cái tu sĩ Trúc Cơ thì tuy sắc mặt đều rất khó coi nhưng vẫn miễn cưỡng chắp tay với Lý Thanh Sơn, các luyện khí sĩ chưa bị đem ra làm ám khí thì bò lăn ra, hận không thể nằm luôn trên đất.
Nhưng Hoa Thừa Tán lại chú ý đến trong mười mấy người mà Lý Thanh Sơn ném đi thì đại bộ phận đều là ăn mặc như thuộc hạ của Tự Khánh.
Chẳng qua rất hiển nhiên là Lý Thanh Sơn đối với việc giết mấy người vô tội cũng chẳng cảm thấy áy náy gì.
Chọc cáu hắn thì đừng nói mấy người, những người tu hành bên dưới hắn đều có thể giết sạch.
"Ta còn muốn đi các đấu trường khác, các ngươi ở lại đây trông coi cho ta, không được giết lẫn nhau nữa, nếu ta quay lại mà thấy còn đánh thì sẽ lấy máu từng người các ngươi trước đấy, trận tỷ thí này vẫn còn mấy ngày mới kết thúc, ai cũng không trốn được!"Lý Thanh Sơn triệu tập các tu sĩ Trúc Cơ trong đấu trường tới, không chút khách khí mà uy hiếp, tâm tính tu vi của họ mạnh hơn luyện khí sĩ nhiều, một khi tâm trí đã bình tĩnh lại thì sẽ ít bị ảnh hưởng hơn, cũng có thể áp chế được các luyện khí sĩ.
Một đám tu sĩ Trúc Cơ bất kể là đến từ môn phái hay là bách gia, đều liên thanh nói: "Không dám!" Dưới cái nhìn chòng chọc của Lý Thanh Sơn, ai cũng không nghi ngờ rằng nếu dám lộ ra chút ý định phản kháng nào thì tuyệt đối sẽ bị bổ một kiếm.
"Vậy thì tốt, ta đi tìm những người khác!"Lý Thanh Sơn lập tức đi đến đấu trường khác, không cần biết Tự Khánh muốn làm cái gì, hắn nhất định phải phá hỏng nó.
Lý Thanh Sơn chuyển sang đấu trường khác, trước tiên là gầm lên một tiếng để hấp dẫn chú ý, sau đó giết người lập uy, sau cùng phát biểu giảng giải rồi triệu tập tất cả tu sĩ Trúc Cơ đến để duy trì trật tự, sau khi có kinh nghiệm thì mấy việc này làm càng trôi chảy hơn.
Việc này đương nhiên là được tạo dựng trên nền móng là sức mạnh tuyệt đối, hắn vốn đã là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, sau khi phối hợp với ma tâm ma hóa, lại có vũ khí lợi hại như Phản Ma kiếm thì dù là là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng có thể đánh một trận, trong số tu sĩ Trúc Cơ đã chẳng có ai là đối thủ.
Mà ngoài sức mạnh ra, trấn ma lực của Trấn Ma đồ lục cũng quan trọng vô cùng, bất kể là tu sĩ điên cuồng khát máu đến cỡ nào chỉ cần bị xích trấn ma trói lại thì cơ bản rất nhanh sẽ khôi phục lý trí.
Lý Thanh Sơn đi đến đâu chiến tranh lập tức kết thúc đến đó, sau đó triệu tập tất cả mọi người, tu sĩ của Bách Gia kinh viện ở Thanh Hà phủ tấp nập tụ tập ở cạnh hắn, phần lớn những người chết trận đều là luyện khí sĩ, đa số tu sĩ Trúc Cơ vẫn có thể giữ được tính mạng, Như Tâm với Chử Đan Thanh không sao làm hắn cũng yên tâm phần nào.
Sau đó thì để tăng lữ Phật môn tụ lại ở một chỗ, đồng thanh tụng xướng kinh Phật, đệ tử Nhạc gia thì lấy tiếng đàn tương hợp.
Rồi lại để tu sĩ các nhà các phái thi triển các loại pháp thuật ngưng thần tĩnh khí để đối kháng với ảnh hưởng của Long Đấu trường, cuối cùng khống chế được cục diện, sát khí cuồn cuộn, chiến ý sôi trào đã dần dần bình tĩnh lại.
Tự Khánh đang giao phong với bóng đen thần bí kia cũng đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong, không khỏi căng thẳng trong lòng, hận không thể băm vằm Lý Thanh Sơn thành trăm mảnh, nhưng lúc này lại không thể phân tâm được, thực lực của đối phương cực kỳ cường hãn, càng ẩn chứa một cỗ tử vong chi lực nồng liệt, xâm thực tiêu hao sinh cơ của hắn.
Người có thể giao thủ với hắn ở Thanh Châu vốn đã không nhiều, hắn đã ngờ ra lai lịch: "Thái tử Yêu tộc của Thanh Châu mà cũng thèm khát đấu trường vô dụng này của ta à?""Tự Khánh, ngươi cho rằng ta không biết Tu La trường được luyện ra như thế nào sao?"Mặc Vũ cũng không giấu thân phận nữa, hắn vẫn luôn ở Như Ý quận điều tra chuyện ai giết thủ hạ của hắn, đoạt đi Tam Tuyệt thư, chuyện này đối với hắn không hề khó, dù có không để lại manh mối nào thì hắn vẫn có thể thuận theo tử khí để truy ra hung thủ.
Nhưng kết quả lại vượt ra khỏi dự liệu, không thể không từ từ điều tra, sau đó ngẫu nhiên nhìn thấy Tự Khánh giao thủ với một đám Kim Đan, liền ân ẩn đoán ra dự định của hắn.
Tự Khánh biến sắc: "Ta là hoàng tử Đại Hạ.
Ngươi cướp đoạt đồ của ta, không sợ triều đình giáng tội ư?"Mặc Vũ nói: "Ngươi dùng nhiều kẻ tu hành thế này làm tế phẩm, cũng không sợ triều đình giáng tội ư?"Thân phận của hai người cao quý như nhau, đều biết rõ trong lòng rằng cái gọi là luật pháp quy củ là thứ mà cường giả đặt ra để trói buộc kẻ yếu, người không có bối cảnh chỗ dựa mới cố kỵ.
Tự Khánh có thể không hề kiêng kị mà luyện Tu La trường, Mặc Vũ cũng có thể không hề kiêng kị mà cướp đoạt, chẳng lẽ Đại Hạ vương triều sẽ vì việc nhỏ này mà khai chiến với Mặc hải Long vương chắc?Hai phương diện này coi như hòa nhau, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mỗi người.
Mặc Vũ biết rõ giá trị của Tu La trường, nếu như là ở quá khứ thì chưa hẳn hắn đã ra tay cướp đoạt, thế nhưng hiện tại hắn đang vô cùng muốn giết một con yêu quái.
"Ngươi giao Tu La trường này cho ta, ta giết Bắc Nguyệt rồi sẽ trả cho ngươi.
"Tự Khánh sao có thể tin hắn, cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi à? Bây giờ ngươi từ bỏ, ta đảm bảo sẽ giết Bắc Nguyệt.
"Mặc Vũ không nói gì nữa, tuy Tự Khánh là chủ nhân của Long Đấu trường, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị cả mấy ngày trời, khó lắm mới xâm nhập được vào trung tâm của Long Đấu trường, sao có thể từ bỏ chứ.
Dù sao hắn cũng không sợ bọn Giả Chân, Ác Đan vây công.
Một khi cướp đoạt thành công thì lập tức thi triển thần thông thiên phú, ai có thể chặn được hắn.
Lấy Long Đấu trường làm trung gian, hai luồng sức mạnh không ngừng giằng co, tuy sức mạnh của Tự Khánh bá đạo, nhưng tử vong chi lực của Mặc Vũ như con giòi trong xương, bám chặt trong Long Đấu trường, nhất thời khó phân cao thấp.
Tuy chiến đấu trong Long Đấu trường đã dừng lại, nhưng sát ý chiến ý của hai người lại càng lúc càng mạnh, ùn ùn không ngừng rót vào trong Long Đấu trường, chuyển hóa nó thành Tu La trường.
Tuyết lớn tung bay trong không trung, chỉ qua một lúc trên mặt đất đã có một tầng tuyết trắng che phủ, giấu đi tất cả máu tươi và thi thể.
Vài ngàn tu sĩ khoanh chân ngồi trên đất tuyết, không hề động đậy, để mặc cho tuyết rơi phủ trên người.
Theo lý mà nói thì mỗi luyện khí sĩ đều nóng lạnh bất xâm, nhưng trong hoa tuyết này ẩn chứa một cỗ băng hàn chi lực, một vài luyện khí sĩ có tu vi hơi yếu thì không khỏi phát run, nhưng mà tâm trí lại càng lãnh tĩnh, lắng nghe tiếng tụng kinh, hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong mấy ngày ngắn ngủi này, có một loại cảm giác không rét mà run.
Vô số kẻ tu hành bị giết, rất nhiều người đều là sư huynh đệ của họ, hoặc là đệ tử thậm chí tình lữ, nếu không nhờ Lý Thanh Sơn xuất hiện, e rằng phần lớn người ở đây cũng khó thoát khỏi kết cục như vậy, vừa cảm kích vừa bội phục đối với hắn, còn có một loại sợ hãi sâu sắc nữa.
Mà với Tự Khánh thì là thù hận sâu sắc, bất kể là tu sĩ môn phái hay là tu sĩ bách gia, "Thân là hoàng tử thì có thể không coi chúng ta như con người, bắt bọn ta tàn sát lẫn nhau như cổ trùng để thỏa mãn sở thích biến thái kia của ngươi ư?"Lòng thù hận như lửa sục sôi, sát ý khó lắm mới áp chế xuống được giờ lại bùng lên, không ngừng có luyện khí sĩ vọt lên từ trong đất tuyết, cặp mắt đỏ bừng, vung vũ khí, chỉ có giết chóc mới có thể làm dịu đi sự phẫn nộ này.
Nhưng lập tức lại có một sợi xích đen nhánh bay tới, quấn chặt lấy những người này rồi kéo vào Trấn Ma tháp đen ngòm, mọi người không khỏi nhìn về thân ảnh sừng sững như một tòa tháp sắp đang đứng trước Trấn Ma tháp kia, trong lòng lo lắng.
Thủ đoạn giết người của Lý Thanh Sơn thì không ai không biết, không hề có chút nương tay nào, cứ như là chặt dưa thái rau vậy.
"Lý… Lý thống lĩnh, đệ tử của ta.
sẽ không sao chứ!" Một lão tu sĩ nhìn thấy đệ tử bị tóm vào trong Trấn Ma tháp thì lo lắng mà hỏi.
Lý Thanh Sơn nói: "Yên tâm, không chết được!"Trấn Ma tháp vốn đã có thể cách ly ảnh hưởng của Long Đấu trường, lại có thể trấn áp ma tính, dựa vào tâm tính của những luyện khí sĩ này thì cơ bản là vèo cái đã trấn áp được, khống chế được cục diện rồi thì Lý Thanh Sơn cũng không muốn giết người lung tung.
"Vậy thì tốt!" Tu sĩ kia yên tâm, cúi sâu hành lễ, lui về trong hàng ngũ.
"Thanh Sơn, lần này may mà có ngươi, không thì chắc bọn ta đều gặp nguy hiểm rồi, không nghĩ đến lần này lại hiểm ác như thế!" Cuối cùng thì Liễu Trường Khanh cũng không dám trực tiếp tố cáo Tự Khánh, những người khác cũng như vậy, chẳng qua sự phẫn hận bất mãn trên mặt lại khó mà che giấu được.
"Tên khốn Tự Khánh kia muốn chúng ta chết, ta sẽ đi đến đấu trường cuối cùng ngay, chặt đứt mọi nanh vuốt cuối cùng của hắn!" Lý Thanh Sơn đi đến bốn đấu trường, lại vẫn không tìm được ba tên đã chạy trốn, chỉ còn lại một đấu trường được trải đầy các rừng đá là chưa đi, bởi vì đó là một tòa tiên thiên pháp trận.
Hắn chọn ổn định cục diện trước rồi mới đi truy sát sau.
Liễu Trường Khanh than thở: "Hắn làm như vậy không biết là có lợi ích gì?""Tự Khánh muốn luyện hóa Long Đấu trường này thành Tu La trường!" Hàn Thiết Y lạnh lùng nói, hắn là con cháu Binh gia có xuất thân thế gia, lại đã từng thoáng nghe nói qua Long Đấu trường có thể luyện chế thành Tu La trường, tuy không rõ phương pháp cụ thể lắm, nhưng trải qua những chuyện này xong thì làm gì còn chuyện vẫn chưa hiểu.
Sau khi Hàn Thiết Y giải thích, tất cả mọi người đều bừng tỉnh ra, càng thêm thù hận Tự Khánh.
Mấy ngàn tính mạng, căn cơ của tu hành đạo cả Như Ý quận lại bị hắn dùng làm tế phẩm.
Lý Thanh Sơn càng kiên định hơn, quyết không thể để hắn thành công! Rất hiển nhiên, sau khi Tự Khánh luyện thành Tu La trường thì người bị đối phó đầu tiên sẽ là hắn.
"Thanh Sơn, ngươi biến thành như thế này có sao không!" Bên tai đột nhiên vang lên thần niệm truyền âm của Hoa Thừa Tán, lại thấy trong mắt hắn đầy âu lo.
Hoa Thừa Tán biết bí mật của Lý Thanh Sơn.
Thấy bộ dạng hắn ma hóa còn cho là thủ đoạn của yêu ma.
Chỉ sợ hắn tiết lộ thiên cơ.
Lý Thanh Sơn nói: "Yên tâm, đây là Phật môn công pháp chính tông!"