Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1226 - Chương 1235: Thay Đổi

Chương 1235: Thay Đổi

Nếu Lý Thanh Sơn nói đây là một môn ma công thì Hoa Thừa Tán còn tin hơn, biến hóa đầy ma khí thế này sao có thể có liên quan đến Phật môn, cười khổ hỏi: "Chỗ nào cũng không thấy Thừa Lộ, nàng sẽ không bị lạc sâu vào trong mê trận chứ, vậy thì biết làm sao!""Tới rồi kia kìa!" Lý Thanh Sơn cười chỉ về phía xa.

Trên trời có một bóng người bay tới, toàn thân đều sáng lấp lánh ánh sáng vàng.

Hóa ra là một nữ tử tuyệt sắc, khí chất bất phàm, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

"Lý đại ca!?"Hoa Thừa Lộ đến trước mặt Lý Thanh Sơn, ngẩng đầu kinh ngạc nói.

Nàng cũng chưa thấy qua bộ dàng này của Lý Thanh Sơn bao giờ, sau khi Lý Thanh Sơn rời đi, nàng cũng thu thập xong mật thái dương hoa, những mật hoa này có giá trị cực lớn đối với người tu hành Phương Hoa quyết như nàng, rồi cả người cũng bị dính phấn hoa vàng rực rỡ.

"Thừa Lộ!!"Nhưng sự kinh ngạc của Hoa Thừa Lộ còn lâu mới bằng được Hoa Thừa Tán, còn có một đám người quen biết nàng nữa, lúc nàng vào Long Đấu trường vẫn rành rành chỉ là một luyện khí sĩ mà còn kém xa luyện khí mười tầng, sao chớp mắt đã biến thành tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa từ khí tức trên người mà nói thì đã sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ.

Tuy trong tu hành đạo không ít các loại kỳ ngộ, nhưng kỳ ngộ có thể làm cho người ta đạt được cảnh giới như vậy chỉ trong mấy ngày thì đúng là chưa thấy bao giờ.

Lý Thanh Sơn cười khà khà, "Sao thế, không nhận ra ta à!""Quá tốt rồi!"Hoa Thừa Lộ hớn hở ra mặt, sau khi Lý Thanh Sơn biến mất thì nàng vẫn luôn rất lo lắng, hiện tại thấy hắn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trải qua thể hồ quán đỉnh, nàng đã hiểu rõ tình cảm trong lòng, cũng hiểu rõ giữa hai người sẽ chẳng có kết quả gì cả, nhưng lúc này gặp lại thì tâm tình lại dậy sóng khó mà tự kìm chế được.

Dù bộ dạng ma hóa của hắn trong mắt người khác rất dữ tợn hung ác, nhưng trong mắt của nàng thì dù là tuấn mỹ như Hoa Thừa Tán cũng phải thua kém, tuấn mỹ cũng được, xấu xí cũng chẳng sao, không ai có thể thay thế sự tồn tại của hắn.

Hoa Thừa Tán là người tinh ý nhường nào, lập tức nhìn ra biểu cảm của Hoa Thừa Lộ không đúng lắm, trong lòng thầm kinh ngạc, hỏi rằng: "Thừa Lộ, ngươi Trúc Cơ thành công như thế nào vậy?" Đây cũng là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Hoa Thừa Lộ vẫn thản nhiên, chỉ dựa vào sự thay đổi khí độ này cũng đủ làm người ta cả kinh rồi, lại nghe nàng nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, đều là nhờ Lý đại ca!"Lúc này thì tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lý Thanh Sơn, cảm thấy càng lúc càng nhìn không thấu hắn.

Lý Thanh Sơn nói: "Đây là cơ duyên của bản thân ngươi, ta chẳng qua là vừa hay gặp phải mà thôi.

" Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói mỉa mai của Như Tâm: "Chúc mừng Lý đạo hữu, lại có được trái tim của mỹ nhân rồi.

"Lý Thanh Sơn cười cười liếc nàng một cái.

"Từng vì say rượu đuổi danh mã, chỉ sợ đa tình hại mỹ nhân, chẳng lẽ Như Tâm đạo hữu ghen rồi à?"Như Tâm nói: "Sau khi chuyện này kết thúc có chuyện muốn nhờ ngươi.

"Lý Thanh Sơn rất ít thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của nàng, hơn nữa ân ẩn cảm thấy nàng thay đổi rồi, mà lại nói không ra là vì sao, liền nói: "Giữa hai chúng ta cần gì nói nhờ cả.

Dù ngươi muốn trăng sao trên trời thì có một ngày ta cũng có thể lấy cho ngươi.

""Hái trăng sao" chính là dã vọng của hắn.

Như Tâm trầm mặc một hồi, "Đừng nói phét để dỗ ta, ta mới không mắc bẫy của ngươi!""Ha ha, thế mà cũng bị ngươi nhìn thấu rồi!"Lý Thanh Sơn bay lên, xông vào Thạch Lâm mê trận, muốn đuổi tận giết tuyệt đám tay chân của Tự Khánh.

Trong mê cung đất đá lởm chởm, một bóng người khổng lồ đột nhiên xuất hiện, người mặc áo giáp đỏ rực, tay cầm trường kiếm hình dạng kỳ quái, đánh giá tình hình xung quanh, đó chính là Lý Thanh Sơn.

Ở giữa Thạch Lâm, ba tu sĩ Trúc Cơ, còn có mấy chục luyện khí sĩ, đều là đệ tử thuộc hạ của đám Tự Khánh, Giả Chân và Ác Đan, Lý Thanh Sơn khống chế đại cục, bình định tranh giết trong mấy đấu trường, những người này đều bị ép đến đây.

"Hắn tới rồi, ta cảm thấy khí tức của hắn rồi!""Không phải sợ, chúng ta vận chuyển pháp trận ở đây, hắn tuyệt đối không qua được!"Tuy nói như thế, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ ra sự sợ hãi, giống như đó không phải là người mà là một con quái vật, muốn xông đến xé xác ăn thịt bọn họ.

Trong mê cung này, phương hướng điên đảo hỗn loạn, người có khả năng phân biệt phương hướng mạnh tới đâu cũng khó mà phân biệt Đông Nam Tây Bắc, tuy trên đầu cũng treo lên một vầng thái dương, nhưng e rằng cũng chỉ là ảo ảnh và lừa gạt.

Tìm người ở một nơi như thế này thì đối với Lý Thanh Sơn mà nói còn khó hơn mò kim đáy bể.

Hắn đến trước một khối quái thạch, vung Phản Ma kiếm lên chém một nhát, hắn cũng không hiểu Âm Dương Ngũ Hành, kỳ môn Bát Quái gì cả, dứt khoát dùng lực lượng thuần túy mà phá giải.

"Keng" một tiếng, Phản Ma kiếm bắn ra khỏi quái thạch, đến một vết hằn cũng không để lại được.

Mê cung mấy chục dặm này dung hợp thành một thể, động vào một chi tiết nhỏ cũng ảnh hưởng đến toàn cục, cho dù Phản Ma kiếm có sắc bén cũng đừng mong dễ dàng phá vỡ.

Lý Thanh Sơn nhíu mày, tay phải nâng Phản Ma kiếm lên, tay trái vuốt nhẹ thân kiếm, Phản Ma kiếm phát ra tiếng rung nho nhỏ, tà nhãn nhìn thẳng vào quái thạch.

Một kiếm, quái thạch chia thành hai nửa!Lý Thanh Sơn vẫn nhíu mày, cảnh tượng xung quanh biến ảo, nhưng mê trận vẫn tồn tại.

Mà ma tâm làm con ngươi đã bé lại một nửa, trận chiến này hao phí không nhỏ.

Mỗi một đấu trường đều có diện tích vài chục dặm vuông, quái thạch thế này chỉ sợ là có hàng ngàn hàng vạn, nếu phá nát từng khối thì tin là sẽ có thể phá vỡ pháp trận, nhưng thế thì phải đi phá đến tận lúc nào chứ, hơn nữa tất nhiên sẽ lãng phí đại lượng thời gian tinh lực, còn phải hao hết ma lực của một viên ma tâm.

"Sớm biết thì đã tìm mấy người của Âm Dương gia tới giúp đỡ phá trận rồi!"Lý Thanh Sơn suy nghĩ, lại cũng hiểu rõ điều này chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Tuy hắn nhìn như anh hùng cứu vớt mọi người, nhưng cũng là cuồng đồ kết tử thù với Tự Khánh, e rằng không có mấy người muốn liên quan đến hắn, đứng ra đối địch với Tự Khánh.

Cứ cho là không từ chối được mà tới giúp hắn thì trong lòng cũng rất là bất an, giống như đám Liễu Trường Khanh, rành rành suýt bị hại chết, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói, đây chính là sự bất lực của kẻ yếu, Lý Thanh Sơn cũng không muốn miễn cưỡng họ.

Đây vốn là cuộc chiến của bản thân hắn.

"Linh Quy có chức năng bói toán may rủi, ta cũng không ngại thử vận chuyển xem có phá được trận này hay không!"Lý Thanh Sơn trong tâm khẽ động, ảo ảnh linh quy trong thức hải đột nhiên động đậy, huyền văn trên lưng nó xen kẽ, tán phát thành một vầng sáng như gợn sóng, dung hợp lại một chỗ, huyền ảo vô cùng, cuối cùng tạo thành một gợn sóng khổng lồ, lấy thân thể Lý Thanh Sơn làm trung tâm mà khuếch tán ra xung quanh.

Gợn sóng này vô hình vô ảnh, không phải linh quang, cũng không phải thần niệm, mà là thiên địa mệnh lý ẩn chứa huyền diệu.

Lý Thanh Sơn đang hơi khó hiểu thì đột nhiên trong tâm hải phản chiếu ra quang mang lấp lánh, chính là sắp xếp hư ảo của đại trận trong tòa mê cung này.

Nếu là người hiểu được trận pháp chi đạo thì chỉ dựa vào những hình vẽ hư ảo này đã đủ để tính ra vị trí trận nhãn của tòa trận pháp này và pháp tắc vận chuyển các kiểu, giống là kẻ lữ hành có được một tấm bản đồ, bất kể muốn đi đâu cũng đều rất dễ dàng.

Nhưng Lý Thanh Sơn thì vẫn chả hiểu gì sất, "Hoàn toàn nhìn không hiểu!" Thế là tiếp tục thúc động linh quy, huyền văn rên linh quy huyền giáp lại vận chuyển lên.

Biểu cảm của Lý Thanh Sơn trở nên hơi hoảng hốt, không ngừng gật đầu, rì rầm tự nói chuyện: "Ồ, thế này à… hiểu rồi…"Qua một hồi, hắn lại mở mắt ra, trên mặt đã lộ ra nụ cười, tràn đầy tự tin mà cất bước đi sâu vào trong mê cung.

Chỉ thấy bước chân của hắn lúc hướng trái, lúc hướng phải, có lúc tiến, có lúc lùi, không có nửa phần do dự, nhưng lại kiên định không dời mà tiếp cận trung tâm của mê cung, không hề mua đường tý nào.

Mà ở trung tâm của mê cung đang xảy ra một trận hoảng loạn, "Không hay rồi, hắn đang đến gần!" "Đừng hoảng, có lẽ là đang đi loạn trong mê cung thôi, dựa vào vận khí thì không đến được đây đâu.

" "Không phải, tốc độ tiếp cận của hắn rất nhanh, gần như là chạy thẳng tới, hắn đã nhìn thấu cái trận pháp này rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi!" Mọi người chạy tán loạn hết, không qua bao lâu, Lý Thanh Sơn đến đây thì khẽ cười: "Trốn rõ là nhanh!"Vừa mới lúc nãy, hắn mượn linh quy chi lực, suy diễn ra pháp tắc vận chuyển của cả trận pháp, loại bỏ tất cả mê chướng.

Đối với một người tu hành bình thường mà nói thì đây là một việc không thể hiểu nổi, nhưng đối với linh quy có thể xếp ngang hàng với thần linh thì lại không phải một việc khó.

Linh quy vừa sinh ra đã có hiện tượng thần quỷ, có thể lên trời xuống đất, trên lưng có gò núi bàn pháp.

Huyền văn xen kẽ thành hàng, ngũ quang giống như gấm, luân chuyển tương ứng với bốn mùa.

Biết tiến biết lùi, biết tốt biết xấu, tín ngưỡng không cần nói ra thành lời.

Linh quy sẽ không học tập trận pháp bói toán gì cả, tất cả trận pháp bói toán đều không phải là phát minh sáng tạo của đời sau, mà chỉ là học tập thiên địa tự nhiên.

Mà bản thân sự tồn tại của linh quy đã tương hợp với thiên địa tự nhiên, thuộc về "vừa sinh đã biết".

Đây cũng là nhờ quả trí tuệ của Đại Đa thụ vương, tuy không thể khiến người ta cùng một lúc đề cao tu vi, trở nên thông thái nhưng lại tác động đến mọi mặt một cách tinh tế, làm Lý Thanh Sơn hiểu sâu hơn về sức mạnh của linh quy.

Ở trung tâm mê cung là một vùng đất trống nho nhỏ, ở giữa có một khối quái thạch khổng lồ đứng sừng sững, có một tầng linh quang trôi nổi như lưu thủy.

Lý Thanh Sơn biết khối quái thạch này chính là trận nhãn trung tâm của tòa đại trận này, chỉ cần phá hỏng nó thì cả tòa pháp trận sẽ mất đi công hiệu, biến thành một mảnh Thạch Lâm bình thường.

Muốn phá vỡ một khối quái thạch cao lớn kiên cố thế này hiển nhiên không phải một việc dễ dàng, chẳng qua, cần gì phải phá đâu!Lý Thanh Sơn ấn tay vào trên đá, một cỗ thần niệm xông vào bên trong, trên quái thạch bùng lên quang mang, sinh ra một luồng lực lượng đối kháng với hắn, chẳng qua rất nhanh đã bị hắn áp chế, cường hành đoạt lấy quyền khống chế tòa mê cung này, cả tòa mê cung vận chuyển lên.

Ba tu sĩ Trúc Cơ cấp tốc chạy trốn trong mê cung, không dám ngừng lại chút nào, đến nỗi những luyện khí sĩ kia đều bị rớt lại phía sau, nếu có thể kéo dài chút thời gian thì chính là may mắn vô cùng.

Họ rất hiểu mê cung này, cả đường tiến lùi không hề do dự, tính ra chỉ còn vài bước là tới cửa mê cung, nhưng khi họ vòng qua một khối quái thạch, toàn bộ đều đại kinh thất sắc.

Bất tri bất giác họ lại quay về trung tâm mê cung, nhân vật như ác mộng kia đang cầm kiếm đứng ở đó, trên mặt nở ra một nụ cười hung tợn.

Vung kiếm!

Bình Luận (0)
Comment