Ba tu sĩ Trúc Cơ gần như không có chút sức đánh trả nào ở trước mặt Lý Thanh Sơn, bị Lý Thanh Sơn dùng một chiêu kiếm kết thúc tính mạng.
Tu sĩ Trúc Cơ còn như vậy thì dĩ nhiên những Luyện Khí sĩ kia lại càng không chịu nổi, đi vòng vòng trong mê cung cuối cùng vẫn trở lại trước mặt Lý Thanh Sơn.
Cuối cùng, một chiêu kiếm lướt qua cổ họng của một tên Luyện Khí sĩ, kéo theo một vệt máu đỏ tươi.
Từ đó, tất cả đám tay chân mà Tự Khánh phái tới đều bị giết sạch.
Lý Thanh Sơn cảm thấy trong lòng cực kỳ vui sướng, bật cười ầm ầm, chiến ý toàn thân sục sôi, sát khí tung bay nhưng trong lúc vô tình cũng hòa vào trong Long đấu trường này.
Đột nhiên, toàn bộ Long đấu trường đều rung chuyển.
Tiếng cười của Lý Thanh Sơn chợt ngừng, chỉ thấy màu máu giữa bầu trời càng ngày càng nồng nặc, màu xanh thẳm lúc ban đầu hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu.
Nó bắt đầu từ từ xoay tròn, hình thành nên một vòng xoáy màu đỏ ngòm, không ngừng lan ra bốn phương tám hướng, cho đến khi tràn ra khắp bầu trời.
Có tiếng hò hét truyền ra từ nơi sâu xa nhất trong vòng xoáy kia, không thể nghe thấy được bằng tai, mà phải cảm nhận bằng tâm.
Tựa như trăm vạn đại quân huyết chiến nơi hoang dã, không có chiến hữu, chỉ có kẻ địch, không một ai hoảng sợ, không một ai lùi về sau.
Chỉ có binh sĩ vung vẩy binh khí, không ngừng tiến lên phía trước, cho đến khi chiến tới người cuối cùng, đứng sừng sững trên chiến trường, cô độc hưởng thụ thắng lợi huy hoàng này, phát ra tiếng hò hét cuồng loạn như này về phía bầu trời.
Những ai nghe được tiếng reo hò này thì sâu trong linh hồn đều sẽ run rẩy, đó vừa là sự sợ hãi, mà cũng là khát vọng.
Hổ Ma ở trong đầu Lý Thanh Sơn rít gào dữ dội, dục vọng chiến đấu giết chóc bỗng trở nên cực kỳ mãnh liệt, bất kể kẻ địch là ai thì cùng nguyện đánh một trận, lĩnh hội sự nhiệt huyết của sinh mệnh trong cuộc chiến giết chóc và bị giết, dường như đây là tất cả ý nghĩa của việc tồn tại.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, Linh Quy tỏa ra cảm giác hờ hững tĩnh mịch, làm dịu và hòa tan lòng sát phạt này, rồi lại thi triển Trấn Ma đồ lục, để ma tâm dốc toàn lực nuốt chửng cỗ ma tính không thể kiềm chế này, chuyện này quả thực là món ăn bổ dưỡng nhất đối với ma tâm, cứ như vậy mới miễn cưỡng trấn áp được Hổ Ma.
“Đây là sức mạnh đến từ Tu La đạo! Long đấu trường đang chuyển biến về hướng Tu La trận! Vốn cho là chiến trận lắng xuống thì có thể ngăn cản Tự Khánh luyện thành Tu La trận, không ngờ vẫn để hắn luyện xong.
”Lý Thanh Sơn hiểu ra, hắn đã từng để thần niệm đi vào Ngạ Quỷ đạo - một trong lục đạo luân hồi, từng cảm nhận sự chấn động tĩnh mịch tuyệt đối đối với nội tâm kia, đó là cảm hóa toàn bộ thế giới.
Hắn không biết là, cuối cùng chính sức mạnh của hắn lại thúc đẩy loại chuyển biến này.
Chất lượng của sát khí và chiến ý mà Hổ Ma tỏa ra vượt xa tu hành giả bình thường, đó chính là tài nguyên cần nhất để luyện thành Tu La trận.
Nó tựa như một chiếc chìa khóa mở ra cửa lớn của Tu La đạo, để Tu La trận giáng lâm.
“Không được, ta phải mau đi về!”Lý Thanh Sơn thu thập những thi thể của Luyện Khí sĩ và túi Bách Bảo kia rồi lao ra khỏi mê cung, vừa trở lại với đấu trường ban đầu thì hắn đã nghe thấy tiếng giết chóc động trời.
Tiếng tụng kinh và cả tiếng cầm sắt đều bị tiếng la giết lấn át, mà cũng chẳng thể nghe được bất cứ cái gì.
Mấy ngàn Luyện Khí sĩ đang điên cuồng chém giết, chiến đấu khốc liệt hơn lúc nãy gấp mười lần, ngay cả ý cầu sinh cơ bản nhất cũng biến mất.
Họ chỉ biết vung vẩy binh khí giết người ở bên cạnh, nhưng lại coi như không thấy đao kiếm đang đâm về chỗ hiểm của mình, dù cho chết cũng phải giết.
Những ý niệm đến từ Tu La đạo, dù chỉ có một ý niệm thôi nhưng chắc chắn ý niệm của Luyện Khí sĩ cũng không thể chống lại được.
Mà không chỉ Luyện Khí sĩ, khi đối mặt với tình cảnh này thì ngay cả một số tu sĩ Trúc Cơ cũng bắt đầu cuồng bạo, rục rà rục rịch.
Sát khí xông thẳng lên trời, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy màu đỏ ngòm ở giữa bầu trời càng lúc càng nhanh, cuộc chém giết trên mặt đất cũng càng ngày càng điên cuồng.
Một tu sĩ Trúc Cơ trừng hai mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu, vừa khua trường kiếm vừa quát:“Dừng tay, dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!”Hắn vung tay lên, một cung lửa màu vàng gào thét bắn ra chém ngang vài tên Luyện Khí sĩ, một khi phóng thích sát giới thì sẽ không thể khống chế được tâm trạng mà lao vào trong chiến trường, thơ ơ sát phạt.
Tình hình hoàn toàn bị mất khống chế, Lý Thanh Sơn biết cho dù lần này hắn có quát to đến đâu, hay giết chóc hung ác cỡ nào thì cũng không ngăn cản được.
Nếu đã không ngăn cản được vậy thì không ngăn cản nữa, hắn cũng chẳng phải anh hùng cứu thế gì, bảo vệ những người mình quen biết là được rồi.
Theo vòng xoáy không ngừng xoay tròn, ranh giới của các đấu trường cũng ầm ầm nát tan, các loại địa hình liền thành một vùng, biến thành một đấu trường vô cùng to lớn, chiều rộng hay chiều ngang cũng đều lên tới mấy trăm dặm.
Lý Thanh Sơn bay tới giữa chiến trường, đặt chân ở trên Trấn Ma tháp rồi hô rằng:“Đi theo ta!”Sau đó, hắn thu hồi Trấn Ma tháp, phi thân bay về phương xa.
Ánh mắt hắn lướt qua chiến trường, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, tuy đã bị nhuốm đầy máu nhưng vẫn nhìn ra được đó là Hách Bình Dương ở Mặc gia đang khua Hoàng Long Đồn Quang pháo, đánh một trận ác liệt với người khác.
Chợt một chiếc Xiềng Xích Trấn Ma duỗi ra cuốn một cái, kéo hắn trở lại.
Sau đó Lý Thanh Sơn lại thấy Lý Long ở Nông gia, thế là cũng cùng kéo lại luôn, tránh để họ táng thân trong hỗn chiến, lại tiện tay cứu thêm mấy đệ tử của Tiểu Thuyết gia.
Đám người Liễu Trường Khanh nhìn thấy Lý Thanh Sơn đều như nhìn thấy tâm phúc, vừa giữ vững tâm trí vừa theo sát phía sau.
Những tu sĩ khác, chỉ cần ai còn chút lý trí thì cũng đều vội vàng đuổi theo, cùng nhau lao ra khỏi cái vùng bùn khổng lồ này.
Khi họ thấy hành động của Lý Thanh Sơn thì cũng dồn dập nhảy vào trong chiến trường, nhấc hai tên Luyện Khí sĩ lên, tận lực cứu đệ tử của mình.
Những trong quá trình cứu viện thì không thể tránh khỏi việc bị tấn công, có tu sĩ không nhịn được mà phản kích.
Mà một khi phản kích thì sát khí bừng bừng tựa như lửa thiêu, càng khó ngăn chặn, ngay cả mục đích là để cứu đệ tử mà cũng quên luôn, từng người từng người lún sâu vào trong chiến trường, tựa như có một nguồn sức mạnh vô hình lôi kéo họ tiến vào trong “cối xay thịt” này.
Tuy năng lực của tu sĩ Trúc Cơ mạnh nhưng linh lực cũng không phải vô cùng vô tận, cùng lắm giết được trăm tên Luyện Khí sĩ thì đã bị đám Luyện Khí sĩ điên khùng vây công cho đến chết.
Mãi đến tận khi rời xa chiến trường hơn trăm dặm, không còn nghe thấy tiếng la giết nữa thì Lý Thanh Sơn mới dừng bước lại, quay đầu nhìn đám tu hành giả ở phía sau hắn, tất cả chỉ còn dư lại khoảng trăm người mà thôi.
Đám Luyện Khí sĩ đều đang hôn mê do bị đánh bất tỉnh, vì một khi họ tỉnh táo thì chỉ muốn công kích chiến đấu, chỉ còn hơn hai mươi người vẫn còn tỉnh táo, ai nấy cũng đều cau chặt mày, sợ hãi không thôi, đồng thời còn có chiến ý và sát ý phun trào bị kìm nén trong lồng ngực, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Tất cả mọi người đều hiểu một điều rằng, lần này coi như tu hành đạo ở Như Ý quận xong rồi.
Lý Thanh Sơn đã quen nhìn mấy cảnh hoành tráng, có thể trấn áp được sát khí nên trông vẫn rất bình tĩnh.
Sau đó hắn lại triệu Trấn Ma Tháp ra rồi ném tất cả đám Luyện Khí sĩ đang hôn mê kia vào, tuy hơi chen chúc nhưng chắc họ không sẽ không để ý đâu.
Phóng tầm mắt nhìn lập tức thấy toàn cảnh Long đấu trường hiện ra, có sông băng, có hồ lớn, có sa mạc.
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, nếu Linh Quy có thể thôi diễn đường ra của một mê cung to lớn, vậy có phải nó cũng có thể tiến hành thôi diễn hình thức vận hành của Long đấu trường này, từ đó tìm ra được một đường ra ngoài đây hay không?Hắn cũng từng học kỹ thuật Luyện Khí cơ bản nhất ở Bách Gia kinh viện, biết rằng luyện chế linh khí chính là cho vào đủ loại linh phù phù văn, còn luyện chế pháp khí chính là khắc lên những trận pháp phức tạp hơn, để tạo ra công dụng cường đại hơn.
Lý Thanh Sơn lập tức thôi thúc linh quy, bắt đầu tiến hành thôi diễn, một vòng gợn sóng vô hình vô ảnh khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Trên tâm hải của hắn hiện ra tia sáng lấm ta lấm tấm.
Trong lúc ngẩn ngơ, sông băng và hồ lớn đều biến mất, chỉ còn dư lại những chiếc phù văn bay lượn cùng với những trận pháp đang được thi triển.
Bất kỳ trận pháp nào cũng đều phức tạp hơn mê cung kia gấp mười lần, chúng lại liên kết và ảnh hưởng lẫn nhau khiến độ phức tạp tăng lên gấp bội.
Tựa như một cái máy móc tinh vi, mỗi một trận pháp chính là một bánh răng, chúng khớp nối với nhau và cùng chuyển động.
Chỉ có vương triều Đại Hạ mới có năng lực luyện chế Long đấu trường này, độ phức tạp và ảo diệu vượt xa tưởng tượng của Lý Thanh Sơn, e rằng tốn nửa năm cũng chưa đủ để thôi diễn ra được quy luật hoạt động của nó.
Sau khi cơn chấn động qua đi, hắn lập tức tập dằn lòng lại, sau đó thâm nhập vào hạch tâm của Long đấu trường, nếu không thể tiến hành thôi diễn, vậy có phải có thể tìm ra hạch tâm mà thoải mái phá hoại hay không?Đột nhiên hắn nhìn thấy hai nguồn sức mạnh đang không ngừng giao chiến ở hạch tâm của Long đấu trường để tranh quyền khống chế Long đấu trường.
Hiển nhiên một bên là Tự Khánh, mà một nguồn sức mạnh tràn ngập cảm giác tĩnh mịch kia càng quen thuộc với Lý Thanh Sơn hơn.
“Mặc Vũ! Sao cái tên này cũng ở đây? Chẳng trách Tự Khánh không rảnh để gây chuyện với ta!”Đương nhiên việc nhìn kẻ thù đánh đến một mất một còn là một chuyện rất vui sướng, có điều bất kể “Tu La trận” này rơi vào trong tay kẻ thù nào thì e rằng người đầu tiên mà tên kia muốn đối phó cũng là hắn, vậy thì không đáng vui mừng nữa.
“Có điều, đây có thể là một cơ hội tốt!”Ánh mắt Lý Thanh Sơn lóe lên, cũng không đả động đến họ mà, chịu đựng chờ đến lúc họ đấu đến kiệt sức.
Hoa Thừa Lộ thấy Lý Thanh Sơn nhìn về phương xa mà đờ ra thì hỏi:“Lý đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”Lý Thanh Sơn thấy tuy gương mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh, quả nhiên hiệu quả của Thể Hồ Quán Đỉnh thực sự đáng kinh ngạc, bằng không với tính tình vốn có của nàng thì chắc cũng đã bị đánh bất tỉnh rồi bị ném vào trong Trấn Ma tháp rồi.
Hắn cười đáp:“Dù sao hiện tại cũng không có nguy hiểm gì, chờ xem sao!”