Ảnh hưởng của Tu La trận cũng coi như đạt đến điểm giới hạn, dù sao cũng không đến nỗi để các tu sĩ Trúc Cơ cũng điên cuồng chém giết, đương nhiên tiền đề là không thể đánh với người khác, tốt nhất ngay cả xem cũng đừng xem, nghĩ cũng không được nghĩ.
Tựa như trong lòng mỗi người đều có dục vọng, nếu tận mắt thấy “yêu tinh đánh nhau” thì dục vọng đó cũng rất dễ dàng bị khơi ra, ngược lại thì sẽ dễ dàng bị khống chế.
Hoa Thừa Lộ nhìn nụ cười ung dung của hắn thì cũng cảm thấy rất yên tâm.
“Chờ khi nơi đây hoàn toàn chuyển hóa thành Tu La trận thì e rằng sẽ có A Tu La giáng lâm!”Hàn Thiết Y bỗng mở miệng nói, chiến giáp toàn thân bị tàn phá rất nhiều nhưng vẫn giữ vững dáng vẻ lạnh tanh như sắt, đứng thẳng tắp ở kia tựa như trường thương trong tay hắn.
Có điều, nơi sâu trong con ngươi cũng có ngọn lửa cháy hừng hực, vì đệ tử Binh gia theo đuổi sát phạt đạo nên ảnh hưởng của Tu La trận với hắn cũng không lớn lắm.
Tu hành Binh gia vốn vô cùng chú trọng việc tôi luyện ý chí, mà ở trên chiến trường thì đương nhiên binh lính lâu năm dễ dàng duy trì sự tỉnh táo hơn là lính mới.
Hơn nữa, khí tức tràn ngập quanh đây còn khiến hắn cảm thấy thân thiết, vì Tu La đạo vốn là chốn trở về mà tất cả đệ tử Binh gia tìm kiếm.
Chỉ có chiến sĩ chân chính thì linh hồn sau khi chết mới tránh được thẩm phán của địa ngục đạo, bắt đầu một cuộc chém giết không chừng mực ở Tu La đạo.
Đương nhiên, đối với người bình thường thì có lẽ cái này cũng chẳng khác gì cực hình ở Địa Ngục đạo.
Phụ thân hắn đang ở trong Tu La tràng của Đại tướng quân vương, mà hiện tại bá phụ chắc đang chiến đấu ở nơi nào đó trong Tu La đạo! Men theo dấu chân của trưởng bối, tuy răng ý chí chiến đấu đang hừng hực trong lòng hắn nhưng lại có một loại yên lòng khác.
“A Tu La!”Mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, không chỉ không lo lắng hoảng sợ mà trái lại còn hết sức tò mò.
Lục đạo luân hồi được chia thành: Thiên đạo, Nhân đạo, Tu La đạo, Ngạ Quỷ đạo, Súc Sinh đạo, Địa Ngục đạo.
Súc Sinh đạo nổi tiếng là Yêu Thú đạo, là thế giới mà vạn yêu sinh sống, hai chữ súc sinh là một cách gọi miệt thị.
Tựa như chư thiên thần Phật dưới trướng Long Tượng, tuy đều có đại thần thông khó mà tin nổi, nhưng nếu như mạo phạm chủ thượng thì cũng bị mắng một tiếng “nghiệt súc”.
Mà lục đạo luân hồi lại chia làm ba thiện đạo và ba ác đạo.
Ba thiện đạo là Thiên, Nhân và A Tu La.
Ba ác đạo là Súc Sinh, Ngạ Quỷ và Địa Ngục.
Dù A Tu La là thiện đạo nhưng vì phước đức không bằng Thiên nên không gọi là Thiên; dù là khổ đạo nhưng vẫn hơn Nhân, nên đôi khi nó bị xếp vào nhóm ba ác đạo, tạo thành bốn ác đạo.
Trong lục đạo luân hồi này thì Lý Thanh Sơn đã từng thấy sự lợi hại của Ngạ Quỷ đạo, một con thi vương chưa phát huy toàn bộ năng lực mà đã tạo ra sự đả kích mang tính hủy diệt đối với tu hành đạo ở Như Ý quận.
Còn với Tu La đạo thì hắn chưa biết rõ lắm, chỉ biết đó là một thế giới tràn ngập sát phạt và chiến đấu.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn, A Tu La nắm giữ sức mạnh to lớn thuộc loại quỷ thần, nhưng vì hiếu chiến và thích giết chóc nên không có phước đức, vì thế mà thuộc loại ác thần.
Truyền thuyết kể rằng nam giới A Tu La cực xấu mà nữ giới thì cực đẹp, thường là kẻ địch của Đế Thích Thiên, chinh chiến không ngớt nhưng thua nhiều thắng ít.
“Ta cũng muốn mở mang tầm mắt xem đến cùng A Tu La có dáng vẻ thế nào!”Lý Thanh Sơn cười nói, dòng máu hiếu chiến chảy xuôi trong cơ thể hắn.
Hắn nỗ lực tu hành chính là vì nhìn thấy thứ không thể thấy được ở trong sơn thôn, nên đương nhiên cũng muốn mở mang kiến thức về chủng tộc khá thần bí này.
Hơn nữa hắn phải đợi để cho Tự Khánh và Mặc Vũ một niềm vui bất ngờ, nên chắc chắn lúc này không thể đi ra ngoài.
“Ta cũng thế.
”Hàn Thiết Y cũng loáng thoáng cảm nhận được rằng hiện tại mình sắp đột phá cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, nên cũng khát khao được chiến một trận với A Tu La trong truyền thuyết kia.
“Hai tên hiếu chiến!”Hoa Thừa Lộ hết cách mà cảm thán.
Lý Thanh Sơn và Hàn Thiết Y nhìn nhau rồi nở nụ cười, trong mắt đều có tia sáng lấp lánh như nhau.
Bên ngoài trăm dặm, cuộc chiến đã tới hồi gay cấn tột độ, bầu không khí cũng vặn vẹo vì sát khí bừng bừng từ cuộc hỗn chiến bằng mọi giá.
Trong thời gian ngắn, có hơn một nghìn tu hành giả chết trận, từng thi thể tàn tạ nằm rải rác trên mặt đất quanh mười dặm, máu tươi dần nhuộm mặt đất thành màu đỏ ngòm.
Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy ở giữa bầu trời càng ngày càng nhanh, tựa như một đôi mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên mặt đất.
Đột nhiên, một bóng người từ từ giáng xuống từ nơi sâu nhất trong vòng xoáy trên bầu trời, nhanh chóng rơi xuống trung tâm chiến trường.
“Đây là A Tu La ư!”Đôi mắt của Lý Thanh Sơn cực kỳ nhạy bén, liếc mắt một cái đã thấy rõ bóng người đó.
Đó là một A Tu La nam, thân trên trần truồng, làn da loáng thoáng lộ màu đỏ tươi, thân thể cường tráng tựa như được điêu khắc từ nham thạch màu đỏ, bên dưới mặc một chiếc quần giáp đồng thau được khắc những vẻ mặt dữ tợn ở bên trên.
Hai tay người kia cầm một đôi thiết giản tư phương, bên trên được phủ một tầng huyết quang.
Lý Thanh Sơn hơi thất vọng vì hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra năng lực của A Tu La này, cùng lắm chỉ đạt trình độ Luyện Khí sĩ thượng phẩm.
Tuy sức mạnh của A Tu La không giống với nhân loại và yêu quái, nhưng về cơ bản thì vẫn phán đoán được độ mạnh yếu, chắc chắn A Tu La này chưa vượt qua thiên kiếp đầu tiên, đối thủ như vậy thực sự không thể khơi gợi hứng thú của hắn.
Có điều hắn cũng hiểu rằng, có lẽ việc này cũng tương tự như Ngạ Quỷ đạo lần trước, lúc mới bắt đầu thì không thể để nhân vật quá mạnh tiến vào, vì giữa hai thế giới vẫn có một hàng rào vô hình tồn tại.
Khác với truyền thuyết, tên A Tu La này cũng không hề xấu xí, khuôn mặt chính trực, mũi sư tử miệng rộng, mái tóc màu xám rối tung, trái lại rất có uy nghiêm.
Xem ra đúng là không thể tin truyền thuyết một cách tuyệt đối được.
Lý Thanh Sơn lắc nhẹ đầu, trên mặt hiện ra nụ cười quái lạ, với tu vi của A Tu La kia, nếu không biết một ít pháp thuật phi hành mà ngã từ độ cao như thế xuống đất, dù không ngã chết tươi thì cũng té đến bị trọng thương, chỉ sợ một lát nữa sẽ bị đám tu hành giả kia loạn đao phanh thây, còn có uy nghiêm thần bí gì để mà nói.
Lý Thanh Sơn đang nghĩ như vậy thì bỗng thấy A Tu La kia phất song giản lên, đánh một đòn thật mạnh vào hư không, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên, không trung nổ tung, tốc độ hắn rơi xuống hơi chậm lại, đồng thời thân thể kéo dài ra, từng khối bắp thịt tựa như nham thạch bỗng bắt đầu tuôn trào như nước chảy, liên tục làm ra những động tác nhỏ, khuấy động sự lưu động của không khí.
Song giản thì bị múa loạn lên, nhìn thì như lộn xộn nhưng lại phối hợp với mỗi một động tác của thân thể, tốc độ rơi xuống liên tục giảm đi.
Nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn biến mất, biến thành vẻ khâm phục kèm theo chút cảnh giác.
Trong con ngươi của Hàn Thiết Y ở bên cạnh lại càng dấy lên ánh hào quang rực rỡ, vì không dựa vào bất kỳ loại pháp thuật nào, chỉ với thể thuật mà làm được đến bước này thì quả nhiên là không tầm thường.
Lý Thanh Sơn tự nhận rằng nếu mình có được tố chất thân thể như A Tu La này thì có lẽ cũng làm được chuyện thế này, nhưng không thể ung dung được như thường giống tên kia được.
Tuy Lý Thanh Sơn hiếu chiến thiện chiến, nhưng đều là do nắm bắt được chiến thuật cục bộ hoặc là chiến lược toàn cục.
Tuy rằng trong chiến đấu thì cũng thường hay thắng vì phát huy xuất sắc bất ngờ, nhưng nếu muốn nói chiêu số của hắn tuyệt diệu vô song thì là không có.
Thời gian tu hành của hắn cũng khoảng mười năm rồi, cùng lúc tu luyện nhiều loại công pháp, lượn hết ba chủng tộc nhân - yêu - ma, làm sao có thời giờ để nghiên cứu đánh bóng chiêu số biến hóa, có vài thứ khó mà dùng thiên phú đề bù đắp được.
Tiểu An coi như là ngộ tính nghịch thiên, đọc Tam Tuyệt thư một lần bằng mắt là có thể tiếp thu được kiếm ý, nhưng đó chỉ là do nhận sự giáo dục nghiêm khắc ở Châu Mục phủ trong nhiều năm làm căn cơ, tuy tạm thời ký ức bị lãng quên nhưng có vài thứ nào đó đã ăn sâu thành bản năng của nàng.
Lý Thanh Sơn thì không có cơ hội như vậy, hắn chỉ tuân theo nguyên tắc “dốc hết toàn lực”, có thời gian để đánh bóng chiêu thức thì chẳng bằng nâng cao tu vi, dùng sức mạnh tuyệt đối để trực tiếp nghiền ép kẻ địch.
Nhưng sau khi nhìn thấy A Tu La này thì hắn lại dẹp tan sự khinh thường kia, vì một A Tu La bình thường mà còn có tài nghệ cao siêu như vậy, nếu là những A Tu La mạnh kia thì chỉ sợ sẽ càng kinh người hơn.
Đừng quên, ngoài “dốc hết toàn lực” thì còn một câu là “lấy nhu thắng cương”, tài nghệ tuyệt đối và sức mạnh tuyệt đối đều có thể khiến người ta đạt được ưu thế áp đảo trong chiến đấu.
Mắt thấy tên A Tu La kia sắp biến mất ở nơi chân trời, Lý Thanh Sơn và Hàn Thiết Y không nói hai lời mà lập tức tung người bay lên, chỉ thấy tên A Tu La kia đang đáp xuống trung tâm chiến trường.
Chiến trường vẫn còn có mấy ngàn tu hành giả đang hỗn chiến, tên kia đáp xuống tựa như một giọt nước mưa rơi xuống biển rộng, không dấy lên được cơn sóng lớn nào.
A Tu La chống song giản lên mặt đất, quan sát toàn bộ chiến trường tựa như sư tử dò xét lãnh địa của mình.
Một nam tử cao hơn hắn chợt xuất hiện ở phía sau hắn, cơ bắp toàn thân người kia căng cứng, sau gáy có một khối lồi ra cực kỳ rõ ràng.
Lý Thanh Sơn từng gặp người này rồi, đó là đại sư huynh của Giác Tự sơn từng so lực với hắn vào mấy năm trước.
Có điều hình như vận may của người này không tốt lắm, mấy năm rồi mà chưa đột phá cảnh giới Trúc Cơ được.
Hay chính là do Lý Thanh Sơn đã tạo thành bóng ma nào đó trong lòng hắn từ cuộc tỉ thí đấy nên hắn mới chậm chạp không đột phá được.
Có điều cũng coi như là được trải qua khảo nghiệm chiến tranh, thân thể càng ngày càng to lớn, khí thế cũng càng ngày càng ác liệt, nếu như để Lý Thanh Sơn đánh giá thì thực lực của người này cũng được cho là cao thủ hàng đầu trong đám Luyện Khí sĩ.
Lỗ mũi của đại sư huynh Giác Tự sơn phun ra hai luồng khí trắng, sau đó trực tiếp xông về phía A La Tu tựa như một con tê giác nổi cơn giận.
Đôi mắt A Tu La lóe lên tia sáng đỏ, trong phút chốc biểu cảm trên mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, cánh mũi lật lên trời, khóe miệng kéo dài sang hai bên để lộ hàm răng sắc nhọn lít nhít, trông như phẫn nộ mà cũng như là cười to, mới chốc lát mà đã từ một nam nhân bình thường biến thành một con hung thú nuốt sống người ta.
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu rõ vì sao lại nói nam tử A Tu La đều vô cùng xấu xí, vì đó không phải là sự xấu xí khiến người ta buồn nôn, mà là sự xấu xí khiến người ta hoảng sợ.
Điều này khiến hắn không kìm được mà nở nụ cười:“Đến đây đi, để ta xem dáng vẻ chiến đấu của A Tu La!”…Vòng xoáy đỏ như máu xoay tròn ở giữa bầu trời, Lý Thanh Sơn và Hàn Thiết Y sóng vai đứng ở trên một ngọn đồi, quan sát chiến trường bên dưới từ xa.
Chợt có hai đạo linh quang bay tới từ phía sau, không ai khác chính là đôi huynh muội Hoa Thừa Tán.
Họ lo lắng cho sự an nguy của hai người, lại khá tự tin về tâm tính và tu vi của mình nên chạy tới.
Lý Thanh Sơn chỉ vào chiến trường rồi hét lên:“Các ngươi nhìn kia, cảnh tượng như này cũng hiếm thấy lắm đấy!”Hoa Thừa Tán nhìn xa xa, đủ loại linh quang lấp lóe liên tục trong tiếng la giết động trời, tiếng hỏa diễm nổ tung và tiếng đao kiếm va chạm hợp lại thành một bản hợp xướng chấn động lòng người, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn tiến vào trong đó chiến đấu chém giết một hồi, vội vã đến mức khiến tâm thần hoảng sợ.
Mà quay sang nhìn Hoa Thừa Lộ thì thấy biểu cảm của nàng khá bình tĩnh.
Hắn đột nhiên than thở trong lòng, từ sau khi biết rõ một thân phận khác của Lý Thanh Sơn thì hắn đã không còn suy nghĩ tự so sánh với Lý Thanh Sơn.
Mà Hàn Thiết Y là bằng hữu tốt nhiều năm của hắn nhưng tu vi cũng cao hơn hắn một bậc, dù cho từng bị vây ở Luyện Khí tầng thứ mười nhiều năm, cũng là hắn đạt thành Trúc Cơ trước nhưng người sau lại vượt người trước, giờ Hàn Thiết Y sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ rồi.
Hiện tại ngay cả tui vi của vị muội muội trông trưởng thành nhưng không có thiên phú gì này cũng vượt qua hắn, nói là hoàn toàn không thấy mất mát chút nào thì là không thể, nên hắn quyết định trở về phải cố gắng tu hành mới được.
“Còn cứu được những người này ra ngoài không?”Khuôn mặt Hoa Thừa Lộ hiện ra vẻ không đành lòng, vì trong chiến trường này có không ít người mà nàng quen biết.
Lý Thanh Sơn tự nhận là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đám người xa lạ này, còn phải thường xuyên để ý đến cuộc chiến giữa Tự Khánh và Mặc Vũ ở hạch tâm đấu trường, làm gì có lòng dạ thảnh thơi để làm chuyện kia, chẳng qua khó mà nói ra lời này được.
Hàn Thiết Y nói:“Quá muộn rồi, họ đã bị ý niệm của Tu La đạo đồng hóa hoàn toàn, có điều sau khi chết thì có lẽ hồn có thể trở về Tu La đạo.
”Hoa Thừa Lộ:“Vậy A Tu La thì sao?”Ở giữa chiến trường, A Tu La kia bỗng uyển chuyển xoay tròn một vòng làm dấy lên một đống bụi mù, khiến đại sư huynh của Giác Tự sơn bổ một cái vào khoảng không, chợt thấy thiết giản tứ phương gào thét văng một vòng, ầm một tiếng đã giáng một đòn nặng nề lên lưng đại sư huynh, khiến hắn lảo đảo vài bước về phía trước rồi ngã gục ra đất.
Lý Thanh Sơn lắc nhẹ đầu, e rằng đòn đánh của vũ khí cùn này không có tác dụng quá lớn đối với tu hành giả luyện thể như đại sư huynh.
Ngay cả chiêu này cũng là do đại sư huynh của Giác Tự sơn bị sát khí kích thích khiến tâm trí thất thường, toàn thân trăm ngàn sơ hở nên không thể nói chiêu này tuyệt diệu ra sao được.
Quả nhiên, đại sư huynh của Giáp Tự sơn gầm lên đầy giận dữ rồi xoay người lại, định tái chiến.
Nhưng chỉ có nửa người của hắn quy lại, còn nửa người dưới thì chẳng khác nào bị cứng lại rồi.
Lúc nãy, khi hắn bị đánh trúng thì có tiếng răng rắc giòn tan vang lên, chỉ là nó bị tiếng đánh lấn át nên không ai nghe thấy.
“Cột sống của hắn gãy rồi!”Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, nhưng cột sống là chỗ hiểm của nhân loại, cũng không dễ bị đánh gãy như vậy.
Hắn suy ngẫm một xíu là hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, tựa như Phản Ma kiếm thấy được khe hở của sự vật vậy, nên cột sống cũng không phải là cứng rắn không thể phá vỡ.
Sắc mặt và khí thế của A Tu La cứ như điên cuồng nhưng ra tay cực kỳ chuẩn, rõ ràng là một sát chiêu đã trải qua muôn vàn thử thách.
Hơn nữa, hiển nhiên là hắn hiểu rất rõ nhược điểm và chỗ hiểm của các loại kẻ địch, xét từ một góc độ nào đó thì đối thủ kia còn hơi mạnh hơn hắn một chút, vậy mà hắn đã đánh bại được người ta chỉ với một chiêu dù người ta có tu vi không phân cao thấp với bản thân, biến nặng thành nhẹ, cực kỳ ung dung.
A Tu La cười khẩy rồi đâm một giản lên cùng một chỗ, hai mắt đại sư huynh Giác Tự sơn tròn xoe, rồi phát ra tiếng rít gào.
A Tu La phất một chiếc thiết giản khác, sau đó để cho thiết giản tiến vào trong cơ thể đại sư huynh rồi gõ liên tục mấy chục lần tựa như gõ tảng đá, máu tươi tuôn trào ra, cuối cùng đại sư huynh Giác Tự sơn chết vì kiệt sức.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong chốc lát, đám Luyện Khí sĩ khác dồn dập phản ứng lại, họ bị khí tức trên thân A Tu La kích thích nên lập tức vung binh khí lên giết tới.
Sát khí của A Tu La càng tăng lên, không lùi mà còn tiến tới nhảy vào trong chiến đoàn, song giản khua loạn lên, lập tức dấy lên một cuộc giết chóc như gió lốc.