Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1240 - Chương 1249: Kịch Chiến

Chương 1249: Kịch Chiến

Khi Chu hậu La Ti hồi thần lại thì đã đi đến một không gian kỳ dị.

Sông băng, rừng rậm, sa mạc, các loại địa hình được phân cách rõ ràng, phân bố trong không gian rộng lớn này, mỗi một mảnh đều có kích thước như nhau, dòng xoáy màu máu không ngừng xoay chuyển trên trời.

Trên sông băng trắng xóa xa xa, một người sói màu đen cao hơn mười trượng đang ngẩng đầu lên trời gào thét bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt xanh lục u ám nhìn về phía Chu hậu La Ti, giây tiếp theo, dòng sông băng ầm ầm nứt vỡ, băng tuyết bắn tung tóe, người sói đã biến mất tăm.

Chu hậu La Ti nheo mắt, ngửa đầu lên đã thấy một cái bóng khổng lồ che khuất bầu trời nhào về phía nàng, vuốt sói khổng lồ cào ra.

Rầm!Cồn cát mà Chu hậu La Ti đang đứng đã bị san bằng, hóa thành một luồng cát bụi bay tứ tán.

Chu hậu La Ti bay lùi về sau theo cát bụi, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã tránh né được, trong lòng kinh hãi, nhào tới từ khoảng cách xa như vậy, nếu nàng không dùng thần thông thiên phú của cặp mắt thì suýt đã không phản ứng kịp.

Sức mạnh và tốc độ của tên người sói này đã tương đương với yêu soái đỉnh phong, cũng không phải dạng nàng có thể thắng được, trong lòng hận Bắc Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc suy nghĩ, gió tanh ập tới, một cái đầu sói khổng lồ há cái mõm đầy răng nanh nhọn hoắt cắn về phía nàng.

Chu hậu La Ti nhổ ra một mạng nhện bao trùm chặt lấy đầu sói, nhưng Ác Đan đã vung vuốt sói lên, đánh bay Chu hậu La Ti vào trong phiến rừng mưa, liên tiếp đụng nát vài chục gốc đại thụ mới dừng lại.

Chu hậu La Ti duy trì tư thái phòng ngự, tay áo bó thân bị rách lộ ra làn da màu bạc, khuôn mặt màu bạc của nàng ân ẩn méo mó, đôi mắt tràn ngập sự ác độc phẫn nộ, bất kể là ai muốn dồn nàng vào chỗ chết thì đều phải trả một cái giá rất đắt.

Ác Đan dùng sức kéo mạng nhện đang trùm trên đầu xuống, cũng kéo đứt vài sợi lông sói đen nhánh, vuốt sói cào trúng Chu hậu La Ti cũng bị nhiễm một tầng độc tố màu đen đang không ngừng lan ra.

Hắn há miệng cắn đứt phắt phần máu thịt bị độc tố lây nhiễm.

Đau đớn làm hắn càng cuồng nộ, nhận định Chu hậu La Ti chính là trợ thủ của Bắc Nguyệt đến để ngăn cản hắn rời khỏi Tu La trường, nhất định phải giết càng nhanh càng tốt.

Sau khi giải phóng thú hồn, tâm trí của hắn đã chịu ảnh hưởng cực lớn, nhưng bản năng chiến đấu giết chóc lại trở nên càng nhạy bén hơn.

Chu hậu La Ti nhảy ngược lại, quay đầu nhìn thấy gốc đại dung thụ ở phía xa, lập tức không chút do dự mà chạy đi.

Rừng rậm nhanh chóng tụt lại phía sau.

Nhất định phải lợi dụng địa hình mới có thể kiềm chế được thân hình khổng lồ của hắn, nếu như đánh ở trên mặt đất bằng phẳng, một khi bị hắn cắn thì sẽ không phản kháng được nữa, chỉ có thể tiết ra toàn bộ độc tố để đồng quy vu tận với hắn.

Nàng vừa cất bước thì tiếng gầm gào ở phía sau đã nhanh chóng tiếp cận, e rằng không qua bao lâu sẽ bị đuổi kịp.

Nàng tới trước Đại Dung Thụ, yêu khí tụ lại ở cặp mắt tạo thành những vòng tròn đẹp đẽ huyền bí, mắt nàng sáng lên, xuyên qua lớp vỏ cây dày nhìn thấy những hốc cây ẩn hiện phía sau.

Nàng bật dậy và lao về phía một hốc cây.

Ác Đan cũng đuổi tới trước Đại Dung Thụ, vươn ra vuốt sói cào về phía nàng đang lơ lửng giữa không trung như bắt ruồi.

Chu hậu La Ti nhổ ra một sợi tơ nhện dính lên trên cây, dùng sức kéo một cái, thân hình đột nhiên gia tốc thoát khỏi móng vuốt của Ác Đan trong tích tắc, đồng thời huy động roi độc trong tay xoắn vỡ vỏ cây, xông vào trong thân cây.

Còn chưa kịp thở phào thì sau lưng đã nổ ầm một tiếng, vô số vụn gỗ bắn tới, một cái vuốt sói cắm vào thân cây, nắm chặt lấy Chu hậu La Ti.

Trong lòng Chu hậu La Ti kinh hãi, phóng thích ra từng sợi tơ nhện dính chặt bản thân với thân cây.

Tuy sức mạnh của Ác Đan rất lớn nhưng ngàn vạn sợi tơ nhện này cũng cực kỳ mạnh mẽ dẻo dai, nhất thời không kéo ra được.

Ác Đan rống lên một tiếng, Chu hậu La Ti liền cảm thấy một sức mạnh khổng lồ ép lên thân thể như muốn bóp chết nàng, nàng hung tợn cắn vào tay Ác Đan, không tiếc rẻ mà rót độc tố vào trong đó.

Đại Dung Thụ kịch liệt chấn động, từng đóa thái dương hoa rơi xuống, cảm thấy gia viên mà mình đang sống dựa vào bị thương nặng, Thái Dương đằng ầm ầm tỉnh lại rồi quật lên cuốn lấy Ác Đan.

Ác Đan phát lạnh trong lòng, cũng không dám mặc cho những sợi Thái Dương đằng này quấn lấy, bạo rống một tiếng tăng sức kéo đứt tất cả tơ nhện, lôi Chu hậu La Ti từ trong cây ra, đạp vào thân cây để vọt ra xa nhưng lại cảm thấy mắt cá chân bị thắt lại, hắn bị một sợi Thái Dương đằng quấn chặt, từng sợi Thái Dương đằng như long xà dồn dập dâng lên.

Thân hình của hắn bị trì trệ nhưng phản ứng lại cực nhanh, vuốt sói vung lên chặt đứt Thái Dương đằng, thân thể nhào về phía rừng rậm, ầm một tiếng không biết đã chấn nát bao nhiêu cây cối, nhưng cũng coi như đã thoát khỏi phạm vi công kích của Thái Dương đằng.

Đột nhiên cảm thấy tay phải tê đi không thể dùng sức được, độc tố đã xâm nhập sâu vào trong.

Chu hậu La Ti thừa cơ thoát thân, lại trốn về phía Đại Dung Thụ đang có những sợi dây leo quật đập ầm ầm kia.

Rầm!Đột nhiên, Ác Đan ôm lấy cánh tay phải bị trúng độc, giẫm lên người nàng.

Trên hồ lớn, cơn mưa xối xả càng lúc càng dữ dội, không còn là mưa nữa mà giống như Thiên Hà bị đổ ụp xuống, sẽ không ngừng cho đến khi thế giới đi đến hồi kết.

Ngay cả tiếng sấm ầm ầm cũng dịu đi, như thể đã bị cơn mưa lớn nhấn chìm.

Dưới sự thúc động của Thủy Thần ấn, thủy linh cuồn cuộn tụ tập lại từ mỗi một con sông, mỗi một bờ hồ ở Như Ý quận vạn dặm này, dẫn phát thiên địa dị tượng.

Trong bóng đêm vô tận chỉ có hai điểm sáng lấp lánh.

Trên người Giả Chân bao phủ từng lớp linh quang hộ thể đến từ Âm Dương Ngũ Hành, các pháp thuật phòng ngự cường đại, lại không hình thành bất kỳ sự xung đột nào, các linh quang đủ màu sắc dung hợp với nhau, hình thành một loại hài hòa kỳ diệu giống như một thành lũy không bao giờ sụp đổ.

Người tu luyện bình thường sẽ chọn một trong Âm Dương Ngũ Hành để tu luyện, chỉ có cổ tu sĩ mới có thể tu luyện cả bảy loại, độ khó không chỉ gấp bảy lần, nếu không phải là người có thiên phú dị thường thì đến bắt đầu cũng không làm được, càng đừng nói tu hành đến Kim Đan hậu kỳ.

Giả Chân chính là kỳ tài như vậy nên mới được Tự Khánh coi như cánh tay phải, xưng là tiên sinh.

Hắn không chỉ có pháp lực vượt xa tu sĩ Kim Đan bình thường, Âm Dương Ngũ Hành kết thành tuần hoàn trong cơ thể hắn, tốc độ uy lực thi triển pháp thuật càng kinh người hơn, mà hắn gần như thông hiểu tất cả pháp thuật, đến cả độn thuật thâm ảo kỳ diệu cũng có thể thi triển nhẹ nhàng.

Mà một thân pháp khí này chẳng qua là thêu hoa trên gấm, như hổ thêm cánh.

Hắn còn tinh thông thuật bói toán, phối hợp với mưu lược của hắn, có thể nói là không bỏ sót điều gì, đoán hết tiên cơ của địch nhân, chẳng qua mệnh số của Bắc Nguyệt luôn bị che giấu đi, đến hắn cũng không thể nhòm ngó được chút nào.

Tới địa phương nhỏ như Như Ý quận này lại bị đánh cho nhếch nhác như vậy là điều hắn chưa từng liệu đến, thù hận đối với Bắc Nguyệt càng sâu như núi biển, âm trầm hỏi rằng: "Yêu nghiệt, ngươi cho rằng nhốt được Ác Đan là có thể thắng được ta sao?""Không phải ta muốn thắng ngươi, ta muốn giết ngươi!"Lý Thanh Sơn nhếch mép cười, cánh phượng hoàng hoa mỹ sau lưng bừng bừng cháy lên, đồng thời thi triển thần thông thiên phú của Phong thần dực, gió trợ thế lửa biến thành một đôi cánh dài mười trượng, mỗi một lần vũ động đều bay qua một khoảng cách kinh người, truy kích theo đường thằng thế này thì tốc độ không hề kém độn pháp.

Hai điểm sáng đụng nhau, nháy mắt tóe ra quang mang chói mắt, xé nát bóng tối, đồng thời nhấn chìm bóng dáng của họ.

Xung quanh tế đàn màu đen, những lời cầu nguyện không ngừng vang lên, và cái đám u ảnh vốn đã trở nên cực kỳ mỏng manh đang dần hồi phục lại.

Rầm.

rầm.

rầm.

!Trong khoảnh khắc, Lý Thanh Sơn cũng không biết hắn đã vung quyền bao nhiêu lần, cả người hào sảng, tha hồ tiêu sái.

Dưới sự bắn phá không kiêng nể gì cả, thành trì bảy tầng linh quang lung lay như sắp đổ, sóng địa chấn va chạm với linh quang chớp lóe, chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô nhưng điên cuồng của hắn.

Nguyệt Đình Hồ sống lại, giống như một con mãnh thú vô cùng khổng lồ, nằm sấp trên mặt đất, không ngừng hướng lên trời gào thét.

Lại giống như đại quân đằng đằng sát khí, đi theo thống soái duy nhất không ngừng đánh chiếm thành trì.

Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng sảng khoái, hoàn toàn đắm chìm trong sự kích thích khi chiến đấu, đồng thời không ngừng bay lên, quan sát toàn bộ thủy vực của Như Ý quận.

Sau khi luyện hóa toàn bộ thủy mạch của Như Ý quận, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Thủy Thần Ấn trong khi chiến đấu, ý chí của bản thân dung hợp với thủy vực vô tận, hắn giống như ao hồ sông lớn, sôi trào mãnh liệt.

Hoặc là do sự dẫn dắt của quả Trí Tuệ, hoặc là hắn lĩnh hội được hàm nghĩa của Đại Hải Vô Lượng, hiểu thêm được mấy phần về "Đại Hải Vô Lượng công", nên hắn có cảm giác đã đứng trước cửa cảnh giới Kim Đan, Thương Hải Châu đang vẫy tay với hắn, tiến thêm một bước về phía trước sẽ là một thế giới hoàn toàn mới.

Lần này trở về hắn có thể ăn được Nguyên Linh Đan, vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, nhưng mà hắn còn phải thắng trận chiến này trước đã!Sắc mặt Giả Chân càng thêm tái nhợt, phảng phất như bị dòng nước lớn cắn nuốt, bốn phương tám hướng, trước sau trái phải, tất cả đều là dòng nước gào thét đang lao nhanh tới, khiến cho người ta suýt nữa không phân biệt được đang ở trên vực lớn hay là trong vực sâu nơi biển cả.

Nhưng hắn ta cũng không cam chịu trở thành mục tiêu sống, mỗi một lần công kích của Bắc Nguyệt, hắn ta đều sẽ hoàn trả lại cho biết tay.

Sấm chớp lừng lẫy, kim quang chói mắt, những tiếng gào khóc không ngừng xuất hiện, không cần suy nghĩ hay phán đoán, chỉ cần dùng pháp lực thúc đẩy sinh ra pháp thuật với uy lực mạnh nhất, bắn phá từng luồng lên người Bắc Nguyệt.

Xé rách làn da, bóc ra máu thịt, những bộ phận quan trọng trên người Bắc Nguyệt đều bị thương nặng.

Toàn bộ cánh tay phải hầu như chỉ còn lại bộ xương, nhìn thảm không chịu nổi.

Nhưng mà điều này lại chỉ có thể khiến cho đợt tiến công trở nên càng thêm điên cuồng.

Hơn nữa chỉ cần không bị tấn công liên tục, những vết thương vô cùng thê thảm kia sẽ dùng tốc độ cực nhanh để tiến hành khôi phục, một ngọn lửa thiêu đốt, tất cả mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu.

"Đây là Phượng Hoàng Chi Hỏa, hắn có huyết mạch của Phượng Hoàng!" Cả một đời Giả Chân trải qua vô số lần chiến đấu, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy mình không có hy vọng giành chiến thắng.

Trong lòng không khỏi sinh ra một suy nghĩ trong đầu: "Chẳng lẽ yêu nghiệt này bất tử sao?"

Bình Luận (0)
Comment