Trong nháy mắt Lý Thanh Sơn giết chết Ác Đan, bỗng nhiên hắn cảm nhận được hàn ý thật sâu, Linh Quy cũng phát ra cảnh báo mãnh liệt.
Dù không cần Linh Quy tiến hành tính toán, hắn cũng có thể đoán được, hắn giết chết Ác Đan đã trêu chọc phải một người cực kỳ khủng bố, mà người đó không phải là người mà hắn của bây giờ có thế chống lại.
"Sư phụ, Thú Vương!"Nhai nuốt nghiền ngẫm hai từ này một phen, hắn đã ném nó ra sau đầu, tùy theo khả năng thể hội đối với Linh Quy càng sâu thì càng ngày càng thêm mẫn cảm với điềm báo, lành dữ họa phúc cũng càng ngày càng mẫn cảm.
Dù cái này là một kiếp số, nhưng cũng không phải vô cùng cấp bách.
Thú Vương nhận được tin Ác Đan chết, lại từ chỗ Giả Chân biết được hung thủ là ai, sau đó lại từ trong Long Châu cảm nhận được Thanh Châu, dù sao cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian.
Bên trong ý định giết người vẫn còn tồn tại một chút hy vọng sống, cho dù đánh không lại, chẳng lẽ còn không thể chạy trốn sao?Tóm lại, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, tội gì phải lo bò trắng răng.
Lý Thanh Sơn duỗi thắt lưng, nhìn về phía vòng xoáy huyết sắc phía chân trời, không biết hồn phách của Ác Đan phải chăng đã đi đến Tu La đạo rồi hay không, hay đã bị thú hồn cắn nuốt, hoàn toàn biến mất trong đất trời.
Hắn cúi đầu nhìn viên Kim Đan màu xám đen trong lòng bàn tay, phía bên trên mơ hồ có đồ đằng hình đầu một con sói đen, truyền đến một hơi thở dã tính man hoang.
Bước ra khỏi Tu La Tràng, đây là nơi xâm nhập sâu hơn mười dặm dưới lòng đất, trong bóng tối có một dòng sông nhỏ róc rách chảy qua.
Chu Hậu La Ti không một mảnh vải che thân nằm trên bờ sông cách đó không xa.
Tuy rằng có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng tình trạng vết thương cơ bản đã khôi phục, chỉ có vết máu bên hông vẫn chưa khép lại, đối với tinh thần và thể xác cấp bậc Yêu Soái của nàng ta, loại vết thương này vẫn chưa lấy được tính mạng của nàng, nhưng chắc chắn được xem như bị thương nghiêm trọng, ngay cả đôi môi đỏ tươi cũng mất đi vài phần huyết sắc.
Chu Hậu La Ti nhìn hắn rồi nói: "Ngươi lại thắng.
""Ha ha, nhờ vào người đấy.
Há miệng ra!"Lý Thanh Sơn đi qua ôm lấy lưng nàng ta, lấy ra một mảnh nhựa cây của đại dung thụ, dùng sức bóp, nhựa cây màu ngà sữa nhỏ từng giọt rơi vào trong miệng nàng ta.
Vết thương trên người nàng ta khôi phục hoàn toàn một cách nhanh chóng, môi cũng có thêm vài phần huyết sắc.
Từ đầu đến cuối nàng ta dùng một vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoảng hốt hiểu ra một chút vì sao Kim Thiền Linh Vương lại nhìn hắn với con mắt khác, thậm chí nếu xét về vai vế, ở trên người hắn có một đồ vật không giống với yêu quái tầm thường, để cho hắn có thể từ một tên yêu tướng nhỏ nhoi dưới tay nàng có thể đi đến bước này của ngày hôm nay.
Chu Hậu La Ti khôi phục vài phần yêu khí, Lý Thanh Sơn vỗ vỗ hai má nàng: "Được rồi, ngươi trở về đi! "Bỗng nhiên Chu Hậu La Ti ôm lấy cổ của hắn:“Có phải ngươi quên mất điều gì không?""Hả?""Ngươi nói nếu ngươi thắng thì người sẽ làm ta, bây giờ ngươi thắng rồi!" Chu Hậu La Ti liếm liếm môi, dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc nói.
Lý Thanh Sơn và Chu Hậu La Ti cũng từng ân ái rất nhiều lần, nhưng đều là ép buộc, nàng ta không phản kháng được mới ỡm ờ giả bộ từ chối nửa đẩy nửa không.
Đây là lần đâu tiên nàng ta chủ động cầu hoan như thế này, hắn không khỏi mỉm cười, điều này cũng có nghĩa nàng ta không muốn báo thù nữa, hoàn toàn tiếp nhận sự tồn tại của hắn.
Chưa nói đến tình yêu gì đó, đơn giản là người mạnh thừa nhận, phục tùng một người mạnh khác mà thôi, nhưng đối với Lý Thanh Sơn thì những lời này đã đủ rồi, hắn vuốt ve cằm nàng ta, cười nói: "Cũng may ngươi không phải là quá ngốc, nếu không chỉ sợ có một ngày ta thật sự muốn tự tay giết ngươi, vậy chẳng phải quá lãng phí hay sao!”Sở dĩ hắn không giết Chu Hậu La Ti, ban đầu do vướng phải quy tắc giữa các yêu quái không được tàn sát lẫn nhau, về sau để ý đến mặt mũi của Kim Thiền Linh Vương, còn về phần hoan ái đúng là thứ khiến hắn thích thú nhất, nhưng lại không phải nguyên nhân quan trọng nhất.
Nữ nhân cũng tốt, nữ yêu cũng được, trong thiên hạ còn nhiều lắm, cho dù hắn có háo sắc đến đâu, cũng không cần phải treo cổ trên một cái cây, hơn nữa sắc đẹp không phải là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của hắn.
Đợi đến khi lực lượng của hắn trở nên mạnh hơn, có thể không cần phải quan tâm tới đủ loại quy tắc, nếu như nàng ta vẫn còn dùng loại ánh mắt thù hận này nhìn hắn, có lẽ hắn sẽ cười bỏ qua, không để ở trong lòng, cũng có lẽ tâm tư thay đổi, tính toán nợ cũ trong quá khứ, giơ tay chém xuống.
"Ngày đó sẽ không đến.
" Chu Hậu La Ti chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Lý Thanh Sơn giơ tay lên che môi nàng ta: "Ta còn có việc phải làm, ngươi chờ ta về sủng hạnh ngươi nha! Nhân tiện, đừng quên ẩn giấu sâu hơn một chút, cơn bão vẫn chưa kết thúc đâu!"Sau khi tiễn Chu Hậu La Ti đi, nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn phai nhạt, lập tức trở về hồ Nguyệt Đình, mưa to vẫn trút xuống, sóng lớn còn đang phập phồng, nhưng không còn kịch liệt như trước.
Xa xa chỉ thấy mấy tầng pháp trận cuối cùng vẫn còn bao phủ nguyệt đình Thủy phủ thì cảm thấy yên lòng, điều hắn lo lắng nhất chính là Giả Chân đi rồi quay lại, đại khai sát giới ở nguyệt đình Thủy phủ.
Dù không có tình cảm đặc biệt đối với Dạ Du nhân, nhưng hắn vẫn vô cùng quan tâm đến tỷ muội Dạ Lưu Tô.
Lần chiến đấu này, biểu hiện của cách nàng không tệ lắm, nếu như không phải do u ảnh đánh lén hai lần, Giả Chân sẽ không chạy nhanh như vậy, hắn liền cảm thấy hơi khó xử.
Trên tế đàn màu đen, Dạ Minh Châu vẫn nhắm chặt hai con mắt, u ảnh ở bên người nàng đứng giữa tế đàn do dự, không biết tình huống như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn còn không dám để Thần Dạ Du rời đi.
Dạ Du nhân ở xung quanh đều là những người có tu vi kém, đã nhao nhao ngất xỉu trên mặt đất, cho dù là những Thần Dạ Du mạnh hơn cũng có chút lung lay như sắp ngã.
Dạ Minh Châu bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt bắn về phía bóng người đang đi ra từ trong khe núi, u ảnh dung nhập vào bóng tối, xuất hiện ở phía sau Lý Thanh Sơn, thứ kiếm trong tay thủ thế chờ tiến công, nhìn thấy hắn mới ngừng động tác lại, Dạ Minh Châu vội vàng quỳ xuống nói: "Chủ nhân!"Những Dạ Du nhân khác nhìn thấy bóng người tóc đỏ mắt đỏ kia, cũng rối rít lộ ra sắc mặt vui mừng, chứ đừng nói đến Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba.
Cho dù thế nào, vận mệnh Dạ Du nhân của phiến địa vực này đã liên kết với hắn, quả thật là phải trải qua tay hắn giải phóng các nàng từ chỗ thủ hạ của Chu Hậu La Ti, để cho các nàng có thể sinh tồn dưới bầu trời sao.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là do Lý Thanh Sơn quá bận rộn, thật sự không có nhiều thời gian tới dọa các nàng.
Nếu hắn cũng nhàm chán như Chu Hậu La Ti, thì có lẽ hắn cũng muốn hưởng thụ cuộc sống mục nát của giai cấp thống trị, chẳng qua cũng không biến thái như nàng ta nói mà thôi.
Lý Thanh Sơn khẽ vuốt cằm, nở nụ cười khen ngợi Dạ Lưu Tô với Dạ Lưu Ba: "Đều làm không tệ, hôm nay mỗi người ở đây đều có phần thưởng!" Hắn đi đến tế đàn màu đen trước, nhẹ nhàng gõ một cái, chất liệu của toàn bộ tế đàn này như được điêu khắc bởi cả một khối Hắc Diệu Thạch, ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.
Hắn lại nói với Dạ Minh Châu: "Ngươi sắp đột phá thiên kiếp lần thứ hai sao!""Vâng, chủ nhân.
""Đây là Nguyên Linh Đan.
Khi nhân loại đột phá thiên kiếp lần thứ hai thường dùng nó, không biết có hiệu quả với Dạ Du nhân hay không nữa.
" Lý Thanh Sơn tiện tay ném đi, Dạ Minh Châu nhận lấy Nguyên Linh Đan, vẻ mặt mừng rỡ: “Đa tạ chủ nhân ban thưởng, bây giờ ta muốn dùng viên đan này.
"Tuy rằng sau khi chiến đấu tinh thần có chút mệt mỏi, lực lượng Dạ Du Thần còn ở lại trong cơ thể nàng.
Ý chí mạnh mẽ trước nay chưa từng có, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cơ hội tốt trời ban.
"Tùy ngươi.
" Lý Thanh Sơn cũng muốn xem cảnh tượng vượt qua thiên kiếp thứ hai, chuẩn bị cho lần độ kiếp tiếp theo.
Dạ Minh Châu lập tức ăn Nguyên Linh Đan vào, khoanh chân ngồi xếp bằng trên tế đàn.
U ảnh trên người nàng ta dần dần tản đi, lực lượng thuộc về bản thân nàng ta xuất hiện, bao phủ cả người.
Một tiếng sấm vang lên, sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Dạ Du nhân nhao nhao rối rít lui về ngọn núi xung quanh, ở trên ngọn núi có vị trí tốt nhất, Lý Thanh Sơn cười nói với Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba: "Thật sự đã lâu không gặp, lần này các ngươi lập được công lao.
Muốn ta ban thưởng cho các ngươi như thế nào? "Dạ Lưu Ba hờn tủi nói: "Ta còn tưởng rằng chủ nhân đã quên chúng ta rồi, người khác đều nói là không có phương pháp phân thân, chủ nhân có phân thân, nhưng lại không đến thăm chúng ta! Ta không cần ban thưởng gì cả, ta chỉ nhớ ngài còn thiếu nợ ta đó.
""Ta nợ ngươi cái gì?""A! Chủ nhân, ngài vậy mà lại quên mất! Ta muốn có con!" Bộ dáng của Dạ Lưu Ba như sắp khóc nức nở đến nơi.
"Được rồi, trở về rồi sinh.
" Lý Thanh Sơn miệng nói đồng ý mới làm cho Dạ Lưu Ba vui vẻ nở nụ cười, hai tay gắt gao ôm lấy vòng eo hắn, giống như sợ hắn trốn mất.
Lý Thanh Sơn lại hỏi: "Còn ngươi thì sao, Lưu Tô?""Ta không dám yêu cầu xa vời, chỉ cần ngài dành nửa phần tình ý cho ta là ta đã thấy hài lòng rồi.
Không biết so với sinh con, có cái nào dễ dàng hơn một chút không?”Dạ Lưu Tô quay đầu lại, mỉm cười, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn đôi mắt của hắn.
Lý Thanh Sơn nhướng mày bật cười, bất mãn của tỷ tỷ quả thực so với muội muội còn lớn hơn nhiều, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng:"Xin lỗi, quả thật dạo này ta phải xử lý nhiều việc hơn một chút, lần này tuy rằng giết chết một đối thủ, chỉ có điều sư phụ của hắn ta là Thú Vương Long Châu, có lẽ rất nhanh sẽ tới tìm ta gây phiền phức, ta vẫn chưa thể dừng lại được!"Dạ Lưu Tô rất cảm động, vốn dĩ nàng ta không nghĩ tới hắn sẽ giải thích chân thành với nàng ta như vậy, thậm chí còn xin lỗi, với sức mạnh của hắn không cần để suy nghĩ của nàng trong lòng, cảm động nói: "Những thứ ngài cho ta đã đủ nhiều, ta lại không thể giúp ngài chuyện gì, nhưng lúc nào ta cũng lo lắng cho ngài, hơn nữa cho dù như thế nào, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về ngài!""Tỷ tỷ?" Dạ Lưu Ba ngạc nhiên nhìn chăm chú vẻ mặt của Dạ Lưu Tô đến choáng váng, cúi đầu xuống.