Lý Thanh Sơn cười nói: "Ngươi có muốn ta cho ngươi một đứa bé không?""Chỉ cần ngài muốn là được.
"Dạ Lưu Tô quay đầu lại, nhìn về phía sơn cốc, lôi quang không ngừng lấp lóe chiếu sáng khuôn mặt của nàng, dần dần thấy hơi lo lắng: "Mẫu thân có thể độ kiếp thành công chứ?"Dạ Du nhân không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, ở phiến vực này không xuất hiện cường giả có thể vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, một là Dạ Du nhân tàn sát lẫn nhau, một khi xuất hiện thiên tài như thế này, các thị tộc khác sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách giết chết người đó.
Sau đó họ bị Chu Hậu La Ti áp chế, các thị tộc khác không làm chuyện này được, chỉ cần một câu nói của nàng ta đã có thể triệu tập lưới nhện vào trong thành cắn nuốt toàn bộ.
Cuối cùng là do không có đan dược thần kỳ như Nguyên Linh Đan, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân đột phá thiên kiếp lần thứ hai cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Yên tâm, nếu nàng không có tự tin, cũng sẽ không lựa chọn tiến hành độ kiếp vào ngay lúc này.
"Lý Thanh Sơn quan sát từ đầu đến cuối, uy lực của thiên kiếp lần thứ hai cũng không phải quá kinh khủng, ít nhất hắn cảm thấy mình sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên, loại tự tin này được hình thành trên tinh thần và thể xác mạnh mẽ đến mức khó tin của hắn.
Tuy Dạ Minh Châu không mạnh như vậy, nhưng nàng ta đã kẹt ở cái bình cảnh này nhiều năm, căn cơ được tích lũy vô cùng thâm hậu, đối với nàng tác dụng của Nguyên Linh Đan cũng chỉ trợ giúp một phần để nàng thành công mà thôi.
Quả nhiên, khi tia sấm chớp cuối cùng giáng xuống, Dạ Minh Châu vẫn đứng yên trên tế đàn màu đen, trong lòng tràn ngập vui mừng.
"Mọi người lui về dưới lòng đất! Không, mọi người đến bên cạnh ta đi!"Lý Thanh Sơn bỗng nhiên cất cao giọng hạ lệnh, nhìn về phía Long Châu, kiếp số của hắn tới rồi!Đến đúng lúc lắm!Mưa giông đã tạnh, trên bầu trời vẫn dày đặc mây.
Nơi chân trời phía đầu có nắng sớm ban mai xuyên qua màn mây, thoáng chốc mà đêm tối đã qua đi, ánh bình minh buông xuống.
Cơn gió mát mẻ thổi tung mái tóc dài màu đỏ thẫm, còn kèm theo cả hơi ẩm chưa tan hết của mưa bụi.
Đây là một buổi sáng sớm khoan khoái.
Một mình Lý Thanh Sơn đứng sừng sững trên đỉnh núi cao nhất ở Nguyệt Đình thủy phủ kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm về bầu trời phương bắc như đang đợi điều gì đó.
Đột nhiên, một luồng khí tức xuất hiện ở bầu trời phương bắc, xé nát tầng mây một cách hung ác dữ tợn, để ánh mặt trời buông xuống.
Dù ở khoảng cách vô cùng xa xôi mà khí tức cuộn trào mãnh liệt kia vẫn khiến người ta cảm thấy hơi nghẹt thở.
Sau khi Giả Chân bỏ trốn xong thì lập tức bẩm báo lại chuyện cho Tự Khánh, rồi lại chuyển lời cho Thú Vương.
Khí biết được họ tên và dáng dấp của kẻ thù thì thú vương lập tức lên đường, từ Long Châu mà giết tới.
Tròng mắt màu da cam không khác gì dã thú lập tức khóa chặt bóng người với bộ tóc đỏ thẫm đang lay động kia, còn có hai chữ Bắc Nguyệt ở trên đầu hắn thì lại càng không thể sai đi đâu được.
Ầm! Không khí nổ tung, gió thổi dữ dội, khuấy động ra từng vòng gợn sóng màu trắng ở trong hư không.
Thú Vương gào thét mà tới, khi đáp xuống trước mặt Lý Thanh Sơn thì toàn bộ hòn đảo cũng đều hơi rung chuyển, vô số tòa nhà sụp đổ.
Lý Thanh Sơn nín thở, không lùi bước nào mà chỉ nhìn kỹ Thú Vương.
Trông hắn khoảng hơn năm mươi tuổi và tựa như một con sư tử già dặn, thân hình cao to hơn hẳn người thường, mũi to và sống mũi cao vút, hai mắt lấp lánh có thần, miệng mím chặt cong xuống dưới, thực chất lại là một chiếc miệng to như chậu máu chân chính.
Ngắm mới thấy quả nhiên có uy phong của Thú Vương, mà hắn cũng không che giấu khí tức trên người, sự tức giận kia tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hủy diệt mọi thứ.
Tuy hắn cũng miễn cưỡng được coi như là đã đánh bại “Vương”, nhưng đó là do tập hợp sức mạnh của không biết bao nhiêu người, thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa, cuối cùng đánh nứt không gian thì mới giết được Thi Vương.
Nhưng sau đó Lý Thanh Sơn đã tính lại, dù cho năng lực bây giờ hắn đã mạnh hơn khi đó rất nhiều, dù cho có Thủy Thần ấn làm chỗ dựa, nhưng nếu quyết đấu một chọi một với Thi Vương trong tình huống bình thường thì kết quả cuối cùng của hắn vẫn là cái chết.
Trừ khi hắn nhìn thấy từ xa xa đã giương cánh bỏ chạy thì mới có cơ hội thoát chết được.
Sự cách biệt khổng lồ về sức mạnh giữa hai tầng cảnh giới không phải là thứ có thể vượt qua dễ dàng.
Mà e rằng Thú Vương ở trước mặt còn hơn Thi Vương kia một bậc.
Thú Vương cũng đang nhìn kỹ “Bắc Nguyệt”, vì chẳng có mấy người có thể tỉnh táo trước lửa giận của hắn, mà khí tức tỏa ra từ người tên Bắc Nguyệt này cũng không mạnh, còn lâu mới mạnh đến mức có thể giết được Ác Đan, nên điều này làm hắn hơi nghi ngờ.
“Là ngươi giết Ác Đan!”Một câu nói không khác gì tiếng sư tử gầm nhẹ.
“Không sai.
”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Ngươi còn dám ở lại đây?”“Ít nhất phải xem kẻ thù của ta trông thế nào, tiện thể kiểm nghiệm một vài chuyện.
”“Hiện tại ngươi thấy rồi đấy, thế đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết chưa? Ta sẽ luyện hồn phách của ngươi thành Thú Hồn!”Thú Vương lại đi về phía trước một bước, khí thế khổng lồ tựa như trời long đất lở ập đến.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Ta sẽ không chết trong tay ngươi!”Lời còn chưa dứt thì một bàn tay với khớp xương thô to đã bóp chặt cổ họng hắn, nhanh đến mức hắn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trong mắt vẫn còn tàn ảnh thú vương đang đứng nguyên.
Lý Thanh Sơn tự nhủ:“Xem ra đến cùng vẫn không đáng dựa dẫm vào người khác.
Chỉ có sự mạnh mẽ của bản thân mới thật sự là mạnh mẽ!”Thân thể Lý Thanh Sơn bỗng nhiên xao động không khác gì gợn sóng lăn tăn, quang ảnh vặn vẹo rồi hoàn toàn vỡ tan và biến mất.
Đây chỉ là phân thân mà Lý Thanh Sơn để lại thôi, chứ hắn không ngốc đến mức tự mình ở lại chờ Thú Vương đến giết.
Khi hắn cảm thấy số kiếp sắp tới, nguy cơ đến từ phương bắc thì lập tức quyết định, thế thì trốn thôi!Đó gọi là “ba mươi sáu kế chạy là thượng sách”, vì chân lý của Linh Quy chính là tránh họa cầu an, ẩn nấp tàng hình.
Nói trắng ra là làm rùa đen rụt đầu, để không một ai tìm được, bất kể kẻ địch có mạnh cỡ nào thì cũng không có cách bắt hắn.
Lý do hắn để lại phân ảnh trong gương là vì để xem dáng dấp của Thú Vương ra sao, tiếp theo là xem phản ứng của Long Vương Mặc Hải.
Không có đạo lý nào mà chỉ có Ác Đan được giết Bắc Nguyệt còn Bắc Nguyệt thì không thể giết Ác Đan, nếu không thì sẽ bị trả thù đến chết.
Long Vương Mặc Hải - Vương giả của yêu tộc Thanh Châu, cũng là người bảo vệ cho tất cả yêu tộc trên danh nghĩa, nếu hắn để mặc cho thuộc hạ yêu tướng yêu soái bị tu sĩ nhân loại cường đại đánh giết thì hắn đã không làm hết trách nhiệm.
Thế nhưng cuối cùng Long Vương Mặc Hải không xuất hiện lấy một lần, điều này nói rõ có rất nhiều vấn đề.
Chuyện trên Nguyệt Đình hồ gây ra động tĩnh lớn như vậy, Long Vương Mặc Hải không thể không biết gì cả.
Thú Vương khí thế hùng hổ từ Long Châu giết tới, mà Long Vương Mặc Hải cũng ở tại Thanh Châu lại không lập tức chạy tới.
Có lẽ là do không có năng lực hoặc là không tình nguyện, nhưng kết luận cũng chỉ có một, đó là Long Vương Mặc Hải không đáng để dựa dẫm.
“Bắc Nguyệt, bất kể ngươi trốn đến đâu thì lão phu cũng sẽ giết ngươi, luyện thành Thú Hồn!”Một tiếng rít gào vang lên thổi tan màn mây, Thú Vương đánh một quyền xuống đỉnh núi ở dưới chân.
Ầm!Từng vết nứt màu đen lan ra bốn phương tám hướng, toàn bộ hoàn đảo chia năm xẻ bảy, sụp đổ xuống Nguyệt Đình hồ, thủy phủ bị phá hủy hoàn toàn.
Vào lúc này, Lý Thanh Sơn đang cất bước ở nơi sâu dưới lòng đất, vì để che giấu hành tung mà hắn còn chẳng giương cánh, chỉ nhẹ nhàng chạy băng băng thật nhanh, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
Khi hắn cảm nhận được sự rung chuyển truyền đến từ phương xa, các hạt cát nhỏ bé rơi lả tả trên đỉnh đầu thì càng thu liễm khí tức, tốc độ chạy trốn thoáng chậm lại, âm thầm kích hoạt yêu đan Linh Quy.
Điều duy nhất mà hắn lo lắng là bị người ta dùng bói toán thuật khóa chặt vị trí.
Vì với thân phận và tu vi của Thú Vương thì chắc chắn có thể tìm được bói toán giả vô cùng mạnh, nên hắn nhất định phải đề phòng điểm này thật cẩn thận.
Cũng may Linh Quy có sở trường trên phương diện này, sau khi ăn quả trí tuệ thì hắn cũng có thể ngộ sâu sắc hơn về việc vận dụng nguồn sức mạnh này, nên cũng không cần lo lắng quá, nhưng có lẽ phải tạm thời từ bỏ thân phận Bắc Nguyệt này.
Sau khi đi sâu vào hang động đen kịt phức tạp dưới lòng đất, tựa như Linh Quy chậm rãi lẻn vào trong biển sâu thì sẽ chẳng một ai có thể tìm kiếm tung tích của hắn.
Trong một hang động nhỏ không đáng chú ý ở Liên Nhạc sơn mạch, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy vào trong đó.
Lý Thanh Sơn cất bước đi ra khỏi hang động đen kịt dưới lòng đất, lúc này dáng vẻ hắn đã trở lại với khuôn mặt màu đồng cổ, cùng với đôi mắt đen và mái tóc đen.
Ánh mặt trời đang soi sáng xán lạn, tất cả cây cối đều xanh tươi mơn mởn.
Một bóng người mặc đồ trắng như tuyết đang yên vị trên một phiến đá bên cạnh một dòng suối nhỏ cách đó không xa, còn nhìn hắn và nở một nụ cười nhạt.
Mái tóc đen dài đen nhánh rũ xuống tựa thác nước từ bên gò má tuyệt đẹp của nàng, trực tiếp rũ xuống đến eo nhỏ, lay động theo gió.
Trang phục hiện tại khiến nàng tỏa ra vẻ phong lưu tiêu sái chứ không phải anh tư bừng bừng như ngày xưa.
Nhưng rất khó để dùng từ ngữ nữ tính hóa hơn để hình dung nàng, tựa như từ “quyến rũ”, có lẽ là vì nàng mãi mãi thong dong tự tin như thế, hoặc cũng có thể là vì nàng không coi mình là nữ nhân.
Lý Thanh Sơn rùng mình trong lòng, lập tức tiến lên chắp tay nói:“Thuộc hạ tham kiến Cố thống lĩnh!”Cố Nhạn Ảnh nói:“Thanh Sơn tiểu đệ, lần này ngươi gây ra tai họa không nhỏ đấy.
”Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, bày ra vẻ mặt không biết làm sao:“Thế sự bức người.
”Cố Nhạn Ảnh đáp:“Ta thấy ngươi rất thích thú đấy chứ.
”Lý Thanh Sơn cười trả lời:“Quê hương ta có câu châm ngôn thế này, cuộc sống tựa như bị cưỡng dâm, nếu không thể phản kháng thì hãy hưởng thụ!”Cố Nhạn Ảnh nhướng mày nói:“Câu này không giống lời mà nông dân ở Ngọa Ngưu thôn sẽ nói, hơn nữa kẻ bị cưỡng không phải là ngươi, mà là Ác Đan mới đúng!”Lý Thanh Sơn đáp lại:“Chỉ mong hắn đã hưởng thụ trận chiến cuối cùng này! Được rồi, người chờ ta ở đây không phải chỉ là muốn nghe ta nói những câu này chứ!”Cố Nhạn Ảnh dựng thẳng hai ngón tay:“Có hai việc, thứ nhất là sau khi ngươi đi thì tên vương giả vạn thú kia đã xông vào dưới lòng đất, đại khai sát giới với đám yêu quái và Dạ Du Nhân.
Long Vương Mặc Hải đã “mời” hắn trở về Long Châu rồi.
”“Con lão thú này đúng là rất nghe lời.
”“Đương nhiên rồi, trừ khi hắn muốn chết ở Thanh Châu.
”“Long Vương Mặc Hải có thể giết được hắn?”Lý Thanh Sơn hơi khiếp sợ, hắn đã tận mắt thấy được sự mạnh mẽ của Thú Vương, phải biết là cảnh giới càng cao thì việc bị giết chết lại càng khó, muốn giết được Thú Vương thì trừ phi năng lực phải mạnh hơn hắn nhiều.
“Ta thấy không thành vấn đề.
”“Ngô Vương uy vũ!”Lý Thanh Sơn không khỏi đánh giá lại sức mạnh của Thập Phương Yêu Vương ở trong lòng, những người này đã được phong làm Thập Phương Yêu Vương từ mấy ngàn năm trước, sau khi trải qua mấy ngàn năm tích lũy thì mỗi một người đều là lão quái vật đáng sợ.
Cố Nhạn Ảnh nói tiếp:“Long Vương Mặc Hải đã truyền lệnh để Bắc Nguyệt đến Mặc Hải gặp hắn!”Lý Thanh Sơn hỏi lại:“Ngươi cảm thấy Bắc Nguyệt nên đi không?”“Ta cảm thấy Bắc Nguyệt sẽ không đi.
”“Không sai, ta coi như chưa từng nghe thấy chuyện này.
”Lý Thanh Sơn cười gật gù, hắn tuyệt đối không chịu gửi gắm toàn bộ an nguy tính mạng của mình vào tâm trạng của một cường giả, mà hắn cũng ghét nhất việc đóng vai thân phận thần tử gì đó.
Trên người hắn có quá nhiều bí mật, chưa chắc đã giấu được đôi mắt của Long Vương.
Đương nhiên hắn cũng có thể phái phân thân đi tới Mặc Hải, nhưng e rằng hành động vô lễ thế này sẽ làm Long Vương Mặc Hải tức giận.
Không phải yêu vương nào cũng ôn hòa rộng lượng như Linh Vương Kim Thiền và Đại Dung Thụ Vương, vì thế nên cách tốt nhất chính là cho rằng chưa từng nghe thấy chuyện này.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Vậy thì còn chuyện thứ hai, Đại Hạ có một công thự tên là Khâm Thiên Giám, ta biết Giám Chính của họ, đó là lão nhân gia ngơ ngơ ngác ngác nhưng đồng thời cũng là Âm Dương gia lợi hại nhất Cửu Châu.
Khâm Thiên Giám có một pháp bảo tên là Khâm Thiên đài, cao tới trăm thước, thu thập hai khí âm dương, ngũ hành tinh anh, thiên ngoại phi tinh để luyện chế mà thành.
Chỉ cần lão nhân gia kia tiến hành bói toán ở trên đó thì gần như không chỗ nào không biết, vừa hãy Giả Chân lại có chút quan hệ với hắn.
”Lần này nàng đã chỉ ra việc mà Lý Thanh Sơn lo lắng nhất, khiến hắn cau mày lẩm bẩm:“Khâm Thiên Giám, Khâm Thiên đài!”“Lão nhân gia kia cũng không dễ gì bói toán giúp người khác, càng sẽ không tùy tiện sử dụng Khâm Thiên đài.
Chỉ dựa vào Giả Chân thì vẫn chưa thể đả động đến hắn, nhưng nếu cộng thêm Thú Vương, Tự Khánh hoàng tử và nguyện vọng muốn lấy lại Tu La trận của hoàng gia thì có thể để cho hắn đến Khâm Thiên đài một lần, bói vị trí của người đó.
”“Thế này thì thật là gay go.
”“Đây là một tiểu trận pháp ngũ hành điên đảo, có thể xáo trộn thiên cơ, ít nhất trong vòng ba tháng thì đừng rời khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp, cộng thêm thủ đoạn thần thông của bản thân ngươi thì có lẽ có thể lừa gạt được.
À đúng rồi, tiến vào trong Tu La trận cũng có thể tạo ra hiệu quả nhất định.
”Cố Nhạn Ảnh giao một bộ trận pháp cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm:“Xem như ta mua của ngươi, nợ nần của chúng ta đã được thanh toán xong.
”Một bộ trận pháp làm nhiễu được quẻ bói của vị Âm Dương gia mạnh nhất kia thì chắc chắn là giá trị liên thành.
Mà điều đáng quý hơn là những thông tin mà nàng nhắc nhở hắn, nếu hắn bị bói ra vị trí trong tình huống không biết chuyện thì khả năng cao thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
“Chuyện dễ như ăn cháo ấy mà, chúng ta đã ước hẹn từ trước rồi mà, nên săn sóc lẫn nhau cũng là điều nên làm.
Nếu ngươi bị giết thì ai đến làm chuyện mà ngươi đã đồng ý với ta chứ?”…Lý Thanh Sơn đưa mắt nhìn theo bóng Cố Nhạn Ảnh biến mất nơi chân trời, suy tư chốc lát rồi trở lại Thanh Tiểu động phủ, sau khi Bát Môn Kim Tỏa Trận thu thập mấy năm thì linh khí trong động phủ cũng đã vô cùng nồng nặc, dù chưa sánh được với động phủ tu hành cao cấp nhất nhưng cũng đã được coi là nơi không tệ để tu hành.
Sau khi bày “tiểu ngũ hành điên đảo trận ” xuống, khiến thiên cơ trở nên hỗn loạn thì Lý Thanh Sơn mới yên lòng rồi tiến vào trong Tu La trận.
Cảnh vật hiện ra trước mắt hắn hiện tại vẫn là rừng mưa rậm rạp và cây đại thụ che trời kia.
“Chủ nhân.
”Từng Dạ Du Nhân đang bận rộn trong rừng mưa, khi thấy Lý Thanh Sơn thì dồn dập hành lễ.
Một u ảnh tung bay rồi Dạ Minh Châu chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng mặc một bộ y giáp màu đen truyền thống của Dạ Du Nhân, dù vậy nhưng cũng không che lấp được thân thể thành thục thướt tha của nàng, nhưng mà sự tồn tại này lại mỏng mang và mờ nhạt tựa như một cái bóng, tản ra khí tức u tối mù mịt, tựa như có thể hòa vào trong bóng tối bất cứ lúc nào.
“Chúc mừng ngươi.
”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ và nói.
Ở nơi sâu trong rừng rậm còn có nhiều Dạ Du Nhân và yêu quái hơn.
Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba cảm nhận được khí tức của hắn thì cùng cùng chạy tới.
Mã Lục thì đang leo lên một cây đại thụ, Tiểu Hồng và Tiểu Lam thì ngâm mình trong hồ nước ở giữa rừng…