Khi Linh Quy báo hiệu kiếp số sắp tới thì Lý Thanh Sơn đã triệu tập tất cả Dạ Du Nhân đến và đưa vào trong Tu La trận, sau đó để lại phân thân ảnh trong gương còn bản thể thì trở lại dưới lòng đất, cố hết sức nhét mỗi một Dạ Du Nhân và yêu quái mà hắn gặp được vào trong Tu La trận, cuối cùng rời đi trước khi Thú Vương đến.
Với phạm vi bán kinh mấy trăm dặm của Tu La trận thì chứa họ chẳng thành vấn đề.
Rắc rối duy nhất đó là sự ảnh hưởng từ ý niệm giết chóc kia kia của Tu La đạo, đó không phải là thứ mà Dạ Du Nhân bình thường và yêu quái có thể chống đỡ được, họ sẽ rất dễ chìm đắm trong cuồng loạn.
Dù Lý Thanh Sơn là chủ nhân của Tu La trận nhưng cũng không thể loại bỏ sự ảnh hưởng này, nếu làm vậy thì Tu La trận sẽ không còn là Tu La trận nữa.
Nhưng vẫn có một chốn cực lạc tồn tại, đó là phạm vi tán cây Đại Dung Thụ Vương bao phủ.
Dưới sức mạnh của Đại Dung Thụ Vương, dù là sức mạnh của Tu La đạo thì cũng không thể nào xâm nhập được vào bên trong, tán cây khổng lồ không khác gì Lục Vân.
Tất cả Dạ Du Nhân và yêu quái đều tụ tập dưới tàng cây này, nhưng đồng thời cũng không dám lại gần thân cây quá, đã có yêu quái liều lĩnh nếm thử uy lực của Thái Dương đằng rồi.
“Đều nhờ chủ nhân ban ân!”Dạ Minh Châu cung kính nói, tuy rằng thành công vượt qua thiên kiếp lần thứ hai nhưng nàng vẫn không dám thất lễ trước mặt hắn.
Trước đây, dù nàng cũng có suy nghĩ sẽ trục xuất hắn nếu độ kiếp thành công, giành lại đại quyền quản lý Dạ Du Nhân tộc lần nữa, nhưng sau khi trải qua trận chiến trên Nguyệt Đình hồ thì nàng đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Sức mạnh của hắn vượt xa suy nghĩ của nàng nhiều, hoàn toàn không phải là đối thủ mà nàng có thể thắng dựa vào ám sát.
Hơn nữa, thực tế là hắn chẳng hứng thú gì với việc thống trị Dạ Du Nhân, bây giờ Dạ Lưu Tô đang nắm quyền, mà người làm mẫu thân là nàng thì cũng nắm đại quyền, nên không cần mạo hiểm như vậy.
Dạ Lưu Tô nói:“Chủ nhân, ta muốn giao hết mọi chuyện của Dạ Du Nhân cho mẫu thân đại nhân, để tập trung tinh thần vào việc tu hành một thời gian.
”“Được, ta đã nói từ lâu rồi, ngươi không cần tiêu tốn quá nhiều tinh lực vào mấy việc vặt, mà để người mạnh nhất cầm quyền cũng là chuyện đương nhiên.
Dạ Minh Châu, từ hôm nay trở đi ngươi tiếp tục làm chủ mẫu của ngươi, thống trị Dạ Du Nhân!”“Đa tạ chủ nhân.
”Dạ Minh Châu mừng rỡ trong lòng, khát vọng quyền lực đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Các ngươi cảm thấy nơi này thế nào?”Lý Thanh Sơn hỏi.
“Vô cùng tốt, căn cứ theo điển tịch ghi chép lại, trước khi tiến vào dưới lòng đất thì Dạ Du Nhân đã sinh sống trong vùng rừng rậm như thế này!”Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn lên, dưới sự che đậy của tán cây đa, nơi rừng rậm chẳng thấy mặt trăng mặt trời này lại trông càng u ám không khác nào đêm khuya, xem ra rất thích hợp với cuộc sống của Dạ Du Nhân.
Thế là hắn hỏi Đại Dung Thụ Vương ở xa xa:“Đạo hữu, ở Vụ Châu cũng có Dạ Du Nhân sao?”“Rất nhiều luôn, hơn nửa số đó đều sinh sống dưới bóng cây của ta.
”Cây đa khổng lồ phát ra giọng nói già nua tang thương khiến tất cả Dạ Du Nhân đều khiếp sợ.
Ban đầu, khi các nàng thấy cây khổng lồ này thì đã kinh ngạc không nói nên lời, không ngờ cây đại thụ này lại là yêu quái có ý chí, ngay cả Dạ Minh Châu cũng trợn to hai mắt.
Lý Thanh Sơn lại nói:“Đây là Đại Dung Thụ Vương - một trong Thập Phương Yêu Vương, đương nhiên đây chỉ là một phân thân của hắn thôi.
“Đại Dung Thụ Vương!”Đại Dung Thụ Vương - Thập Phương Yêu Vương tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không biết, ngay cả Long Vương Mặc Hải thống trị Thanh Châu vẫn là nhân vật truyền thuyết trong mắt nàng.
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy một vị trong số họ, trong lòng lập tức thêm vài phần kính nể.
Lý Thanh Sơn lại hỏi:“Ta muốn loại bỏ những cây Thái Dương đằng này đi, để các nàng có thể sinh sống an toàn bên dưới bóng cây của ngài, đạo hữu có bằng lòng hay không?”“Ta chỉ là một thân cây thôi, không cần hỏi suy nghĩ của ta.
Có điều rễ của nó đã đan xen vào rễ của ta, muốn trừ tận gốc thì cũng không dễ dàng.
”“Vậy để ta thử xem!”Lý Thanh Sơn nở nụ cười tự tin rồi cất bước về phía trước, thân thể chợt cao to đến kích thước hơn hai mươi trượng, để cho một loạt nhánh Thái Dương đằng điên cuồng quấn tới.
Hắn thì mặc chúng quấn lại mà chẳng nhúc nhích, thoáng chốc đã bị Thái Dương đằng màu vàng óng nhấn chìm hoàn toàn, mỗi một nhánh Thái Dương đằng đều liều mạng hút yêu khí trong cơ thể hắn.
Linh Quy Trấn Hải!Lý Thanh Sơn trấn áp toàn bộ yêu khí trong nháy mắt, không khác nào biển rộng bị đóng băng, trong thời gian ngắn Thái Dương đằng cũng chẳng hút được gì.
Ngưu Ma Chấn Đãng!Lý Thanh Sơn để yêu khí chuyển hóa thành lực Ngưu Ma Chấn Đãng rồi phóng ra quanh thân.
Thái Dương đằng lập tức hấp thụ toàn bộ lực chấn động theo bản năng, không để sót chút nào.
Lý Thanh Sơn cũng không hề bị lay động, tiếp tục phóng lực chấn động không ngừng nghỉ.
Dần dần, Thái Dương đằng bắt đầu nhấp nhô lên xuống tựa như đạt đến một cực hạn nào đó, sau đấy bỗng nứt toạc rồi nát tan.
Chất lỏng màu vàng nhạt ẩn chứa trong đó bắn tung tóe sang bốn phương tám hướng, không khác nào một trận mưa xối xả trút xuống.
Linh khí ẩn chứa trong chất lỏng cực kỳ nồng nặc, làm cho Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, không khác nào được gột rửa một hồi, sự uể oải sau khi chiến đấu được loại bỏ hết, toàn thân cũng sáng rực hẳn lên.
Rừng mưa xung quanh được trận linh vũ này tưới tắm cũng bắt đầu sinh trưởng, Dạ Du Nhân và đám yêu quái cũng dồn dập nhảy lên ngọn cây, hưởng thụ đợt tắm rửa dưới linh vũ từ trên trời giáng xuống.
Vì bản năng hấp thụ nên ngay cả sợi rễ nhỏ bé nhất chôn sâu trong đất cũng bị đánh nát tan, bị diệt trừ tận rễ.
Có lẽ sẽ có ngày nó mọc ra lần nữa, nhưng e rằng phải cực kỳ lâu.
Dưới sự chủ trì của Dạ Minh Châu, đám Dạ Du Nhân sẽ ở trong những tòa nhà và căn phòng bộ rễ đan xen chằng chịt bên dưới cây đa khổng lồ.
Lý Thanh Sơn đứng trên cây đầm quan sát Dạ Du Nhân đang bận rộn ở bên dưới, lại ngóng nhìn về phía biên giới Tu La trận mà không khỏi hơi xúc động.
Lúc trước hắn chỉ có thể ngủ trong chuồng bò cực kỳ eo hẹp, hiện tại lại nắm giữ lãnh địa có bán kính mấy trăm dặm, quả nhiên như đang nằm mơ.
Chỉ là khi sự gian nan qua đi thì cũng không đáng để thương tiếc, vì cho đến hiện tại hắn vẫn chưa rõ, đến cùng vị Thanh Ngưu đã ở bên hắn và cùng hắn trải qua mười mấy năm là quái vật khổng lồ cỡ nào.
“Ta chờ ngươi trên chín tầng trời, chờ lúc ngươi sóng vai cùng ta!”Hắn ngửa mặt lên nhìn về phía chân trời, Tu La đạo được coi là cao xa sao? E rằng trên chín tầng trời là chỗ càng cao xa hơn!“Đừng cúi đầu trước bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, vì ngươi từng cưỡi trên lưng ta!”Lời nói ấy đã khắc sâu vào lòng hắn.
Lý Thanh Sơn lấy cây sáo trúc lâu rồi không thấy ra, bắt đầu thổi dù không thạo.
Chỉ nghe tiếng sáo không mấy êm tai phiêu đãng theo gió.
Đại Dung Thụ Vương yên lặng lắng nghe, hắn đã từng nghe vô số nhạc khúc tươi đẹp hay tuyệt, nhưng chưa bao giờ nghe tiếng sao như này.
Đó là dã tâm trèo ra ngoài giếng ngắm nhìn thế giới, là giấc mơ hóa thành ngôi sao!…Một khúc sáo kết thúc thì trời cũng đã mờ tối, Tu La trận lại trải qua lên cấp và đột phá lần nữa, vòng xoáy màu đỏ ngòm giữa bầu trời lại dần tản đi, để lộ ra bầu trời màu đỏ nhạt, chờ đợi một trận quyết đấu sinh tử.
Lý Thanh Sơn đang định rời khỏi Tu La trận, chuẩn bị bế quan tu hành, đột phá cảnh giới Kim Đan thì bỗng có một ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn từ phía xa xa bên dưới.
Dạ Minh Châu đã tìm chỗ thích hợp để củng cố tu vi, còn Dạ Lưu Tô thì chỉ huy mọi người xây dựng lại gia viên, tất cả mọi người đều có công việc riêng của mình, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nơi sâu trong tán cây.
Chỉ có Dạ Lưu Ba ôm đầu gối ngồi ở đầu cảnh, ánh mắt nhìn hắn không chớp lấy một lần, lắng nghe tiếng sáo tựa như nghe tiên âm.
Thay vì nói đó là ánh mắt trong tình yêu nam nữ thì chẳng bằng nói đó là cái ngước nhìn dành cho thần linh.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ rồi bay vọt xuống từ trên cây đa khổng lồ, cánh Phượng Hoàng nhẹ nhàng phe phẩy, vạch ra một độ cong tuyệt đẹp, xẹt qua trên rừng mưa rồi ôm nàng vào trong ngực và bay về ngọn núi phía xa.
“Xem ra đến lúc hoàn thành lời hứa hẹn của ta rồi.
”Lý Thanh Sơn cúi đầu cười rồi nói với người trong ngực.
“Chủ nhân!”Dạ Lưu Ba vui mừng nói rồi ôm chặt lấy hắn.
“Hay là gọi tên ta đi!”“Nhưng ta thích gọi ngươi là chủ nhân.
”“Vậy thì tùy ngươi.
”Dạ Lưu Tô ngước nhìn họ bay khỏi cây đa khổng lồ, bay ra rừng mưa mà trong lòng vừa hơi chua xót, lại vừa cảm thấy vui mừng thay cho Dạ Lưu Ba.
Cuối cùng nàng lại cảm thấy thoải mái, vì sau khi nghe hắn thổi sáo thì nàng càng ngày càng cảm thấy khoảng cách hai người xa xôi cỡ nào, hơn nữa sẽ càng ngày càng xa và hắn mãi mãi sẽ không thuộc về một nữ nhân nào đó.
Tiếng gió rít gào bên tai, Dạ Lưu Ba biết nơi này quái dị nhưng ở trong lồng ngực hắn thì lại cảm thấy yên tĩnh trước nay chưa từng có, còn có sự hân hoan không nói ra được, chưa làm gì mà hai mắt đã hơi mê ly.
Họ bay qua sa mạc cát bụi đầy trời, chỉ thấy những A Tu La kia đang chiến đấu.
Họ đang ra sức chém giết vị một địa vị nào đó, khi thấy Lý Thanh Sơn xẹt qua từ phía chân trời thì dồn dập ngừng lại, cảm thấy kính nể.
Trận chiến đó đã làm cho họ hiểu rõ ai hoàn toàn xứng đáng là chúa tể của nơi này.
Lý Thanh Sơn cười rồi cung kính chào kiểu nhà binh với họ, lại nhìn những A Tu La kia cũng dồn dập đáp lễ tương tự thì không khỏi nở nụ cười, sau đó tiếp tục bay lên phía trước.
Hắn trực tiếp bay tới phía trước tòa núi tuyết thì mới dừng lại, nhẹ nhàng đáp xuống chân núi, ở đây có thể ngắm nhìn về hồ lớn ở phương xa kia.
“Thích nơi này không?”“Thích.
”Dạ Lưu Ba cắn mối, hô hấp đã hơi dồn dập, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Lý Thanh Sơn đặt nàng trên nền tuyết trắng nõn rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt mũi nàng, sau đó lướt xuống, chỉ thấy y giáp chợt bị lột ra, bộ ngực đầy đặn nẩy bừng bừng, dập dờn dập dờn.
Sau đó hắn tiếp tục lướt xuống, quần giáp cũng bị lột ra theo.
Thân thể tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, chỉ còn dư lại một đôi giày bó.
Hoa văn mỹ lệ độc đáo của Dạ Du Nhân hiện ra, da thịt màu lam sậm trên nền tuyết trắng nõn hình thành sự tương phản cực kỳ rõ ràng.