Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1245 - Chương 1254: Dò Xét

Chương 1254: Dò Xét

Dạ Lưu Ba vừa bất lực mà lại chờ mong nhìn hắn, không khác nào cừu con đợi làm thịt, thì thào nói:“Chủ nhân.

”Ngược lại Lý Thanh Sơn không mấy háo sắc đối với “sủng vật” đáng yêu nguyện dâng hiến tất cả cho hắn không chừa lại gì, thế nàng hắn rất hứng thú mà kiên trì trêu đùa nàng, ngón trỏ lướt qua bộ ngực mềm mại cho đến tận chiếc rốn tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng đâm một cái.

Toàn thân Dạ Lưu Ba run lên, bật thốt ra tiếng than nhẹ dễ nghe, bắp đùi tròn trịa chồng lên nhau mà ma sát.

Lý Thanh Sơn cũng không ngờ nàng lại dễ động tình như thế, còn cười trêu:“Thực sự là dâm đãng!”Dạ Lưu Ba nhíu mày, ấm ức nói:“Đều do chủ nhân…”“Không cho cãi lại!”Lý Thanh Sơn cười rồi để ngón trỏ mân mê môi nàng, trong nháy mắt ngón trỏ đã chìm trong khoang miệng ấm áp.

Nàng ngửa đầu ngậm ngón tay hắn, chiếc lưỡi mềm nhẵn thơm tho quấn tới, liếm mút lấy ngón trỏ kia tựa như món ngon mỹ vị nào đó.

Hai mắt nàng mê ly tràn ngập sự vui thích, vừa nhiệt tình lại vừa cẩn thận, tựa như tín đồ cuồng nhiệt nhất đang lấy lòng thần linh.

Lý Thanh Sơn cảm nhận được dục vọng bắt đầu hừng hực, những cái vuốt ve cũng trở nên nóng rực.

Thế là hắn dùng sức thưởng thức một bên bầu vú mềm mại, còn một tay khác thì thăm dò bên dưới người nàng.

Lúc này hắn mới phát hiện nơi đó còn ướt át hơn cả chiếc miệng thơm tho của nàng, chỉ nghe nàng thốt ra tiếng rên rỉ cao vút và tràn ngập khát vọng:“Chủ nhân!”Thế là Lý Thanh Sơn không do dự nữa, cúi người mà “làm”.

Sự vui vẻ trong cơn tình ái còn chưa tản đi hoàn toàn thì Lý Thanh Sơn đã trở về với sự tối tăm trong lòng núi.

Hắn lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu sau đó đốt nhang, tắm rửa, thay y phục, tĩnh tâm, làm sự chuẩn bị tốt nhất.

Cuối cùng hắn ngồi khoanh chân, nhắm hai mắt lại, tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc Cửu Phủ Diễn Võ bắt đầu, mãi đến tận khi giết Ác Đan, nào là chiến đấu, lời nói, thù hận, cảm kích, địch ý, thiện ý.

từng cảnh tượng và hình ảnh đều lướt qua trước mắt hắn, bảo gồm tất cả mọi người và chuyện xảy ra.

Phẫn nộ và vui mừng, sự bất đắc dĩ và khát vọng cùng khuấy động nội tâm của hắn.

Đôi mắt hắn dần bình tĩnh nước nước, để tất cả những thứ này lắng đọng lại, có lẽ là do đã ăn quả trí tuệ nên tâm thần hắn trở nên sáng tỏ lạ thường.

Cuối cùng, mọi người và chuyện đều mờ đi, chỉ có linh khí chìm nổi dập dềnh trong khí hải đan điền, nói thì có vẻ chỉ là một khoảng rất gần nhưng lại rộng lớn sâu thẳm tựa như biển rộng.

Hiển nhiên thời cơ đã chín muồi, đến lúc bước một bước này rồi.

Hắn lấy một viên Nguyên Linh Đan ra, ăn rồi luyện hóa.

Một sự kỳ dị tản ra trong người, khí hải đan điền vốn yên bình lại bỗng chập trùng bất ổn, thức hải cũng cuồn cuộn theo, tựa như muốn lan tràn mở rộng ra xa hơn, lại như muốn thu mình lại, ngưng tụ ra một viên Thương Hải châu.

Hai loại cảm giác mâu thuẫn triệt để lại cực kỳ hài hòa, để Lý Thanh Sơn thấy được sự tồn tại của con đường kia.

Hắn âm thầm thi triển Đại Hải Vô Lượng Công, rồi cũng không vội đột phá mà yên lặng lĩnh hội dược tính của Nguyên Linh Đan và chân lý của biển rộng.

Chỉ chốc lát sau là dược tính tản đi, viên Nguyên Linh Đan đầu tiên cứ thế mà toi công, cho dù là tu sĩ Kim Đan thì cũng sẽ cảm thấy chuyện này xa xỉ nhưng hắn chỉ bình thản như không lấy viên Nguyên Linh Đan thứ hai ra, mà hắn cũng không dùng ngay, chỉ lẳng lặng ngồi đó, mặc cho thời gian trôi qua, vội vã mà qua.

Đột nhiên, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận bị một luồng sức mạnh nào đó khuấy động, bắt đầu được kích hoạt toàn lực.

Nhưng ngay cả trận pháp thần kỳ này cũng không ngăn cản được sự thăm dò của nguồn sức mạnh kia, nó xuyên qua vận mệnh hỗn loạn tựa như mê cung, nhắm thẳng vào bản thân hắn.

Lý Thanh Sơn nín thở mà đợi, để Linh Quy ẩn núp càng sâu, nấp trong biển sâu, thu mình trong mai rùa, hình thành một thể thống nhất.

Sau khi nguồn sức mạnh kia xuyên qua trận pháp thì cũng hơi mệt mỏi để tiếp tục, thăm dò hồi lâu mà vẫn chẳng tìm ra sơ hở nào nên đành tay trắng trở về.

Ở Long Châu, Khâm Thiên đài tỏa ra tia sáng le lói, bốn phía được khắc Nhật Nguyệt Tinh Thần, thiên thời biến hóa.

Trên đỉnh là một Bát Quái đồ to lớn, ở trung tâm có một lão giả hạc phát đồng nhan, mặc vũ y đội tinh quan.

Chỉ chốc lát sau, lão giả mở mắt ra.

trong đó chỉ có nguyên một màu đen láy, không có con ngươi nhưng lại trong vắt như đầm sâu, phản chiếu bầu trời đầy sao trong đó.

Hắn tự lẩm bẩm:“Một người khó đoán, ừm, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận.

”Nếu nhất định phải bói thì cũng không phải không làm được, chí ít có thể xác định vị trí hiện tại.

Nhưng thế thì phải đánh đổi tương đương, tên đệ tử kia của Thú Vương còn chưa đủ tư cách để hắn làm vậy, nếu là Tự Khánh hoàng tử chết thì còn tạm được.

”“Có điều, ta không tính ra ngươi thì chẳng lẽ còn không tính ra Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận này sao?”Bầu trời đầy sao trong con ngươi của lão giả cùng sáng lấp lánh một hồi, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận là trận pháp chuyên để đối phó với bói toán, cũng không có bất kỳ năng lực phòng ngự địch nào, cũng không phải trận pháp thông thường, giá trị lại khá xa xỉ, nên người có được nó cũng không nhiều lắm.

Đối với đại Âm Dương gia như hắn mà nói, thủ đoạn bảo vệ này cũng là một loại manh mối và sơ hở.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người dần hiện lên trong mắt hắn, từ mờ nhạt cho đến rõ ràng, chính là Cố Nhạn Ảnh, nàng còn cười nhẹ và chắp tay thi lễ với hắn một cái.

“Nha đầu này.

”Lão giả lắc đầu một cái rồi đứng dậy đi xuống khỏi Khâm Thiên đài, trong nháy mắt khi rời khỏi Khâm Thiên đài thì thân hình cao to của hắn bỗng lọm khọm hạ xuống, đôi mắt trong suốt cũng trở nên vẩn đục, ngay cả khuôn mặt hồng hào cũng trở nên bợt bạt, bỗng hiện ra rất nhiều nếp nhăn.

Chỉ thấy hắn chắp hai tay ở sau lưng rồi đi từ từ, trông không khác gì phàm nhân.

Ba người Thú Vương, Tự Khánh và Giả Chân chờ ở ngay bên dưới Khâm Thiên đài, nhìn thấy lão giả đáp xuống thì Thú Vương cũng cúi đầu thi lễ một cái:“Giám Chính đại nhân, kết quả sao rồi?”“Không tính được.

”Lão giả ngẩng đầu liếc nhìn họ rồi bỗng có một tia khiếp sợ hiện lên trong mắt hắn, lúc này sức mạnh của Khâm Thiên đài vẫn chưa tản đi hoàn toàn, mà trên mặt hắn lại tỉnh bơ, xoay người rời đi, nhưng đi rất chậm, Thú Vương bước một bước đã tới bên cạnh:“Chắc cũng tính ra được vị trí của hắn chứ, ta không cần những thứ khác, chỉ hỏi bản thể hắn đang ẩn náu ở nơi nào thôi?”“Không tính được là không tính được.

”Lão giả vung tay lên.

Ba người đều rất là bất ngờ, họ biết rõ năng lực của ông lão này, chớ nói chi là còn sử dụng pháp bảo tầm cỡ như Khâm Thiên đài.

Theo lý mà nói, ngay cả lai lịch thân phận, ngày sinh tháng đẻ của Bắc Nguyệt kia cũng đều rõ ràng, chứ ngay cả vị trí mà cũng không bói ra được.

Thú Vương vì một quẻ bói này mà bỏ ra giá rất cao, nhưng nhận kết quả này thì sao trong lòng cam tâm, thế là hắn hơi nhướng mày, bày ra vẻ mặt uy nghiêm, trông càng có vẻ khí thế hùng hổ.

Nhưng đối mặt với lão giả này thì chẳng thể hiện được chút tính khí cuồng bạo nào.

Lão giả chợt dừng bước rồi quay đầu lại, con ngươi vẩn đục trở nên trong suốt:“À đúng rồi, ta có một lời xin báo lại ba vị.

”Ba người không dám thất lễ, lập tức tập trung yên lặng lắng nghe.

Lão giả cũng không nói lời sấm ký huyền diệu gì:“Chuyện thế gian còn dang dở, chẳng bằng cứ để sống chết mặc bay.

”Lúc này, Lý Thanh Sơn ăn viên Nguyên Linh Đan thứ hai vào, nhưng không phải để đột phá, mà chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó là viên thứ ba, viên thứ tư.

Đợi khi hắn lấy viên Nguyên Linh Đan thứ năm ra thì đã hơn một tháng trôi qua.

Hắn nhìn viên Nguyên Linh Đan thứ năm trong tay một lát rồi cất đi, sau đó thì đả tọa, mãi đến tận khi dược tính của bốn viên Nguyên Linh Đan đầu hoàn toàn bị tiêu hóa thì mới toàn tâm toàn ý thi triển Đại Hải Vô Lượng Công.

Khi sáu tầng công pháp đều được thi triển như ý, không còn trì trệ gì thì đã sắp qua hai tháng.

Hắn mượn Nguyên Linh Đan để dò ra vị trí của cánh cửa kia nhưng cũng không định dùng Nguyên Linh Đan để tiến hành đột phá.

Cuối cùng, hắn muốn dựa vào sức mạnh của mình mà bước ra một bước này, đương nhiên nó sẽ gian nan hơn nhiều.

Nhưng hắn cũng không vội vã, lại kiên trì ngồi thêm bốn tháng.

Nói thì thấy là một khoảng thời gian cực kỳ dài, nhưng trong tu hành thì chỉ là một thoáng chớp mắt, tựa như chìm đắm trong một giấc mơ, cho đến lúc tờ mờ sáng của một ngày nào đó, hắn chợt mở hai mắt ra, tỉnh giấc khỏi giấc chiêm bao, linh khí cuồn cuộn bắt đầu tụ lại trong khí hải đan điền, sau đó ngưng kết thành một viên Thương Hải châu.

Cùng lúc đó, cũng có tiếng lôi đình gào thét truyền đến bên tai.

Lý Thanh Sơn nở một nụ cười nhẹ.

Lý Thanh Sơn tung người nhảy một cái rồi lao ra khỏi lòng núi, nghênh đón đạo thiên lôi đầu tiên từ trên trời giáng xuống.

Ầm!Lôi đình rực trắng chợt bắn trúng Lý Thanh Sơn, khắp toàn thân truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ, đến cả nơi sâu trong linh hồn cũng hơi run rẩy, chấn động vị sự uy vũ đáng sợ của thiên địa, sau đó mới cảm nhận được sự đau đớn sâu sắc.

Đây là lôi đình trí mạng, tương tự cũng là thử thách to lớn nhất của trời cao dành cho những sinh linh không cam chịu với tình trạng hiện tại, là cơ hội phá kén thành bướm trời cho.

Linh lực trong khí hải đan điền tiêu hao kịch liệt dưới sự gột rửa của lôi đình, đồng thời cũng loại bỏ đi tạp chất trong đó, dung hợp với nhau bằng một phương thức hoàn toàn mới.

Không giống như thiên kiếp lần thứ nhất, lần này vân kiếp chồng chất dày đặc nơi chân trời, bất kể bàn về thanh thế hay uy thế thì cũng đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, trầm thấp dồn nén trên không trung ở Liên Nhạc sơn mạch.

Từng đạo lôi đình đan dệt qua lại trong tầng mây, nhưng lại giương cung mà không bắn, bên dưới mặt ngoài cuồng bạo lại ẩn chứa thiên địa chí lý huyền diệu.

Thiên địa sáng tối chập chờn, từng đạo lôi kiếp hung ác nện xuống khối sắt bướng bỉnh này không khác gì chùy thần của Thiên Công.

Nếu có thể chịu đựng được loại tôi luyện này thì có thể trở thành khối thép hoàn mỹ trải qua bách luyện, nếu không thể thì chỉ còn kết cục thịt nát xương tan.

Trong đau đớn kịch liệt, suy nghĩ của Lý Thanh Sơn vẫn cực kỳ rõ ràng và bình tĩnh.

Nếu nói đại đa số tu hành giả đều vượt qua được thiên kiếp thứ nhất, không có nguy hiểm quá to lớn nào, vậy thì nguy hiểm của lần thiên kiếp thứ hai tăng gấp bội, không biết có bao nhiêu tu hành giả trước cửa ải then chốt này.

Nhưng hắn không sợ hãi chút nào, thông qua tu luyện Thần Ma Cửu Biến, bất kể là ý chí tinh thần hay là sức chống đỡ thể phách của hắn đều trở nên kiên cường tột cùng, vượt xa trình độ của tu sĩ Trúc Cơ.

Nếu này mà còn không vượt qua được thiên kiếp thì chết cũng đáng đời.

Cùng lúc đó, Như Tâm đang khoanh chân ngồi trong Tiêu Ngọc lư, tu luyện Vân Lô Thiên Thư mà nàng lấy được từ chỗ Sở Thiên.

Coi chính mình là đan dược mà luyện chế cũng không phải là một chuyện thoải mái, nhưng lông mày của nàng chẳng nhíu lấy một lần, toàn thân trần trụi không khác gì một mỹ nhân được điêu khắc từ bạch ngọc.

Vì là căn cơ của tu hành giả nên môn công pháp này còn mạnh hơn so với lúc ban đầu nàng tưởng tượng nhiều, chưa tới nửa năm tu hành mà nàng đã có những biến hóa dữ dội, tu vi cũng đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

Ngoài sức mạnh của công pháp thì đây cũng là do thiên phú kỳ dị của bản thân nàng.

Đương nhiên, Tiêu Ngọc lư này cũng là pháp khí luyện đan hiếm thấy.

So sánh với những kết quả này thì đúng là sự thống khổ trong tu hành chẳng tính là gì.

Đột nhiên có tiếng sấm rền truyền đến bên tai, dù là trận pháp cũng không thể ngăn cách được sự uy vũ của thiên địa ẩn chứa trong đó.

“Lẽ nào là?”Trong lòng Như Tâm hơi lay động, cất công pháp đi, khoác y phục rồi ra ngoài động phủ.

Nàng liếc mắt một cái đã thấy bóng người đang vật lộn với thiên lôi kia, trong lòng cũng có một loại rung động không nói nên lời.

Dù nàng biết sức mạnh của hắn đã vượt xa tu sĩ Kim Đan từ lâu, nhưng một số sự chênh lệch trên cảnh giới không phải chỉ dùng sức mạnh đơn thuần là bù đắp được.

Khi bước ra được một bước này thì hắn đã đạt được một cảnh giới mới tinh, là kỳ tài có một không hai trong tu hành đạo ở Thanh Châu.

Lôi đình nổ vang thành một vùng, tựa như đang gào thét không ngừng, muốn nhấn chìm toàn thân hắn.

Như Tâm cũng không thể nhìn thẳng, thầm nói:“Chẳng trách có không ít tu hành giả chết dưới thiên kiếp thứ hai, quả nhiên trong này chứa đầy nguy hiểm lớn lao, có điều cũng không phải lo lắng giúp hắn.

Mà ta tu luyện Vân Lô Thiên Thư thì cũng nắm chắc vài phần.

”Hào quang của lôi đình cực kỳ huy hoàng, chợt có tiếng ầm ầm vang dội trong cơ thể Lý Thanh Sơn, linh khí cuồn cuộn tụ lại một điểm, hội tụ thành một viên châu tròn trịa xanh thẳm, xoay tròn liên tục.

Trong đó có khí tức bồng bềnh, mênh mông thâm thúy tựa như biển cả.

Đột phá thiên kiếp thứ hai! Luyện thành Thương Hải châu!Tầng mây tan hết, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, hét một tiếng dài, vang khắp núi rừng.

Hắn bỗng quay đầu lại, chỉ thấy Như Tâm ở phương xa mỉm cười khẽ, trong nháy mắt tất cả ánh mặt trời đều tụ tập trên mặt hắn, cực kỳ xán lạn.

Sau khi trải qua nguy hiểm và khó khăn, cuối cùng lại tiến về phía trước một bước.

“Chúc mừng nha, không bị sét đánh chết!”Sau khi Lý Thanh Sơn hỏi sửa sang lại thì đi tới động phủ của Như Tâm.

Như Tâm dâng trà lên, nói cười suốt thôi.

“Ngươi có chết thì ta cũng không chết, ừm, ngươi cũng thay đổi không ít đấy!”Lý Thanh Sơn nhìn kỹ Như Tâm từ trên xuống dưới, da thịt của nàng vốn vô cùng trắng nõn mịn màng, bây giờ lại có tia sáng lưu chuyển trơn bóng như ngọc, khiến cho nàng bớt vẻ giận dữ, nhiều chút khí tức xuất trần.

Như Tâm không giấu giếm gì, lập tức giảng giải đầu đuôi câu chuyện.

“Vân Lô Thiên Thư à, không ngờ tiểu tử này còn có tác dụng như thế, sau này ngươi sẽ không biến thành một tảng đá đấy chứ, vậy thì còn có gì thú vị.

”Lý Thanh Sơn vươn ngón tay, nhẹ nhàng đâm nhẹ một cái lên gò má của Như Tâm, cũng may vẫn là da thịt mềm mại ấm áp.

“Bỏ móng chó của ngươi ra.

”Như Tâm mặt không biến sắc nói.

“Ha ha, ngươi nói nếu hiện tại ta tóm hắn lại tra tấn một phen thì có thể có được nhiều thứ hữu dụng hơn hay không.

”Lý Thanh Sơn được voi đòi tiên, biến từ đâm thành vân vê, lại càng được voi đòi tiên mà duỗi một cái tay khác ra, mân mê một bên gò má khác của nàng rồi kéo sang hai bên.

Gò má có thể nói là tuyệt sắc của nàng trở nên kỳ quái, khiến hắn lặng lẽ bật cười.

Trước lúc Như Tâm nổi giận thì Lý Thanh Sơn đã buông tay ra:“Cho nè, tốt nhất là Thủy Thần ấn được sử dụng dưới sự khống chế của ta, nếu không cẩn thận để lộ khí tức trong đó, hoặc là điều động linh lực trong hồ nước sông suối thì nói không chừng sẽ gặp phiền phức lớn!”Thủy Thần ấn như được long xà quấn quanh tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, ẩn chứa linh lực mạnh mẽ.

Nhưng mà Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận rõ được rằng trong thời gian này có người đang đào góc tường của hắn, sử dụng một chiếc Thủy Thần ấn khác mà ngầm chiếm thủy vực của hắn một cách trắng trợn.

Nếu là ngày thường, thậm chí không cần bản thế đích thân tới, chỉ cần kích hoạt Thủy Thần ấn là có thể bài xích thứ kia ra ngoài.

Có điều không nghĩ cũng biết đây là cạm bẫy mà kẻ địch bố trí để dẫn dụ hắn đi ra ngoài, là thứ gọi là dương mưu.

Bây giờ, dù hắn chỉ dùng Thủy Thần ấn gom góp thủy linh lực để tu hành thì cũng có nguy cơ bị bại lộ.

Thế nên hắn hoàn toàn không thèm để ý tới, hắn dựa vào thần lực của Linh Quy thì mới có thể cấp tốc hoàn thành việc thống nhất bao nhiêu là hồ nước sông suối ở khắp vạn dặm Như Ý quận.

Bình Luận (0)
Comment