Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1246 - Chương 1255: Dùng Thân Thể Trả Nợ

Chương 1255: Dùng Thân Thể Trả Nợ

Những khối Thủy Thần ấn lớn đều bị Tổ Hoàng Đế dùng để luyện cửu đỉnh, cho dù Thủy Thần ấn của đối phương có lớn hơn, chỉ cần chứa đựng được một phần mười thủy vực thì đã là kinh người rồi.

Nuốt chửng cũng được mà xâm chiếm từng bước cũng tốt, không mất mấy năm thì cũng đừng hòng uy hiếp được vị trí Thủy Thần của hắn, cứ mặc cho họ nhảy nhót là được rồi, kiểu gì cũng sẽ có lúc họ phải khóc.

“Nếu đã có phiền phức thì vẫn nên cẩn thận một chút, Thú Vương xé ngươi cũng không quan trọng lắm, chớ liên lụy ta là được.

”Như Tâm dụi dụi gò má, căm hận nói:“Số đan dược ta nợ ngươi vẫn chưa có.

”Lúc trước, Lý Thanh Sơn mang rất nhiều linh thảo từ dưới lòng đất lên để cho nàng luyện chế, nàng luyện chế phần lớn chúng thành đan dược và chia cho Lý Thanh Sơn, còn một phần nhỏ thì chưa kịp luyện chế hoặc là không tìm được linh thảo kết hợp cùng, coi như là một khoản nợ chưa thanh toán xong.

“Ngươi không nói thì ta cũng quên rồi, dù sao ta là đại chủ nợ của Tự Khánh hoàng tử nên cũng không thiếu vài thứ đó.

Nhưng món nợ ngươi nên trả thì vẫn phải trả, nếu không người dùng thân thể trả là được rồi, trước khi ngươi biến thành tảng đá thì cũng để cho ngươi trải nghiệm cái gì gọi là niềm vui sướng khi mây mưa.

”Như Tâm mỉm cười khẽ:“Ta có bốn chữ tặng ngươi!”“Mơ mộng hão huyền?”“Cút con mẹ đi!”Lý Thanh Sơn cười ha ha, Thủy Thần ấn bay lên khỏi người hắn, tỏa ra hai luồng sương mù như màu lam, chia ra bao phủ hai người.

Hai người đều yên lặng hấp thụ linh khí, chợt không nói gì.

Thời gian trôi đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, một lát sau thì Như Tâm nhắm mắt lại, sau đó Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ rồi cũng nhắm mắt lại, quan sát viên Thương Hải châu mới ngưng tụ thành trong cơ thể.

Nó cứ xoay trong xoay tròn, hấp thụ thủy linh khí cuồn cuộn tràn vào tựa như Thao Thiết tựa như một cái động không đáy, rồi lại chuyển hóa thành pháp lực của bản thân.

“Nhu cầu linh lực của cảnh giới Kim Đan cũng thật đáng sợ, nếu không có Thủy Thần ấn, mà chỉ dựa vào đan dược và hấp thụ linh khí để tu hành thì thời gian tiêu tốn chắc chắn phải tính bằng năm.

Đợi khi Linh Quy cũng đột phá tầng thứ năm thì chắc chắn cần một lượng lớn thủy linh lực, không có Thủy Thần ấn làm căn cơ thì đúng là không được.

”Như Tâm lại mở hai mắt, ngắm nhìn khuôn mặt hắn rồi chợt nhắm mắt lại.

Chớp mắt một cái đã mấy ngày nữa trôi qua, có câu nói là “trong núi không có lịch”, khi tu hành thì người ta dễ dàng quên đi thời gian, cảm giác như chỉ ngủ gật một lát hoặc là xuất thần một lúc.

Lý Thanh Sơn củng cố chắc tu vi cảnh giới Kim Đan, đồng thời thể ngộ các loại biến hóa sau thiên kiếp thứ hai một phen.

Đột phá tu vi nhân loại cũng không thể khiến thực lực của hắn tăng cao bao nhiêu, chỉ là khiến hồn phách thân thể được rèn luyện thêm một phen, thần niệm càng ngày càng mạnh hơn.

Dù sao Bắc Nguyệt tu luyện Thần Ma Cửu Biến cũng thật sự quá mạnh rồi.

Tác dụng to lớn nhất của Thương Hải châu cũng là bổ sung hai đến ba phần mười yêu khí cho hắn vào lúc mấu chốt.

Nhưng mà vượt qua được đại cảnh giới này lại là một cửa ải then chốt.

Bất kể với người hay với yêu thì cảnh giới càng cao có nghĩa càng gần thiên địa đại đạo.

Bất kể có bao nhiêu phương pháp tu hành, bao nhiêu thần thông kỳ diệu thì mục đích cuối cùng vẫn là nghênh đón từng đợt thiên kiếp giáng lâm.

Tựa như Linh Quy, Ngưu, Ma Hổ Ma phá vỡ một tầng gông xiềng rồi mà vẫn sa vào trong sự đình trệ, đều bắt đầu tăng trưởng sức mạnh từ từ lại từ đầu.

Hắn cũng có sự lĩnh ngộ nữa với việc vận dụng thiên phú thần thông, đợi khi hắn hoàn toàn thông hiểu được những đạo lý mà mình lĩnh ngộ được rồi thì khi đối đầu với những đối thủ như Giả Chân và Tự Khánh sẽ có thêm vài phần thắng.

Như Tâm cũng mở mắt, cảm nhận được sự mệt mỏi và khoan khoái sau khi tu hành.

“Dáng vẻ gần đây của ngươi tựa như rất vội nâng cao tu vi!”Lý Thanh Sơn đã cảm nhận được sự kỳ quái, lúc trước Như Tâm chưa bao giờ nói muốn mượn Thủy Thần ấn để tu hành, tuy rằng đây là thứ nàng đưa cho hắn, nhưng cũng là do Lý Thanh Sơn trải qua vô số khó khăn nguy hiểm thì mới đạt được trình độ hiện tại.

Dù hai bên là bằng hữu tốt nhưng nàng chắc chắn sẽ không chủ động muốn đòi thứ gì từ chỗ hắn, chớ nói chi là thứ quan trọng như vậy.

“Nhớ tới một vài ân oán ngày xưa, muốn nhanh chóng kết thúc.

”“Ân oán gì vậy, nói nghe chút đi!”“Không liên quan đến ngươi.

”Như Tâm từ chối.

Lý Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi thở dài, vươn tay đặt lên vai nàng:“Nếu ngươi chết thì ta sẽ rất đau lòng.

”Tuy rằng không tìm hiểu bí mật của nhau là tốt nhất, nhưng lại không tránh khỏi mà càng ngày càng hiểu rõ đối phương.

“Thanh Sơn!”Trên mặt Như Tâm lộ ra vẻ cảm động:“Bỏ vuốt chó của ngươi ra!”“Ngươi bị tâm thần phân liệt hay sao?”Khóe miệng Lý Thanh Sơn cong lên, sau đó cũng buông tay ra.

Vẻ cảm động trên mặt nàng tựa như làm nền cho lời nói ác động trong miệng, tạo ra hiệu quả mang tính xung kích.

“Tâm thần phân liệt là sao?”Như Tâm phủi vài cái trên vai tựa như chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

Lý Thanh Sơn giải thích sơ lược một phen, khiến Như Tâm ngẩn ra rồi thở dài và nói:“Hóa ra đầu ta cũng có bệnh!”“Hơn nữa còn bệnh không nhẹ!”“À đúng rồi, còn phải nói cho ngươi nghe một chuyện tốt.

”“Chuyện gì?”Thấy nàng có ý định đổi đề tài thì Lý Thanh Sơn cũng chỉ đành thuận theo, dù sao mỗi người đều có bí mật, nó không liên quan đến chuyện tình cảm nông hay sâu, tựa như việc hắn không thể nói chuyện mình là người “xuyên không” cho người khác.

Nếu cứ khăng khăng tìm tòi bí mật của nàng thì lại thành vô lễ.

“Chức Như Ý Hầu của Tự Khánh bị triều đình bãi miễn, còn phải đến Châu Mục phủ ở Nam Khu thành để tạ tội, tính ra vẫn chưa tới một tháng ấy, vậy có lẽ là Hầu gia tại vị ngắn nhất trong lịch sử.

”“Cái này cũng do hắn tự làm tự chịu, hắn tại vị một tháng mà như đại chiến với yêu tộc một hồi, thực lực tu hành đạo ở khắp Như Ý quận đều giảm mạnh, cho dù triều đình khoan dung với hắn thì Thanh Châu Mục cũng không tha cho hắn.

Vậy ai tiếp nhận vị trí Như Ý Hầu?”Tuy rằng Lý Thanh Sơn có thể đoán được kết quả như thế này nhưng nghe rồi thì vẫn không khỏi cảm thấy phấn chấn.

Tự Khánh và Giả Chân mà còn ở lại Như Ý quận một ngày thì e rằng cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để gây chuyện với hắn.

Nhưng nói thế thì ai đang ngầm chiếm thủy vực của hắn đây? Chẳng lẽ là Như Ý Hầu mới nhậm chức, chắc không phải lại là một hoàng tử đấy chứ!“Trả lại cho Khương gia, do một nhi tử của Khương Phú tiếp quản.

Chỉ là người kia mới đạt tu vi Trúc Cơ, Cố thống lĩnh và Hàn đại tướng quân phụ tá.

”“Hàn đại tướng quân!”“Đúng, vị Hàn lão nhạc phụ kia của ngươi trở về rồi, cũng vượt qua được thiên kiếp lần thứ hai, chấp chưởng vị trí Đại tướng quân.

”Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy thì Hàn gia coi như lại ổn định ở quy mô Như Ý quận lần nữa.

Hơn nữa còn có Cố Nhạn Ảnh, hai người quyền lực nhất ở Như Ý quận đều có mối quan hệ không tầm thường với hắn, như vậy sẽ không còn ai gây khó dễ cho hắn nữa.

Thế thì có thể tạm thời tu hành yên ổn một quãng thời gian, song túc song phi với Hàn Quỳnh Chi, rảnh rỗi thì đi vào trong Tu La trận, lại vận động tạo người với Dạ Lưu Ba vài lần, hoặc là bắt nạt Chu Hậu La Ti một hồi.

Đợi khi Họa Chủng mở ra thì lại cùng Chử Đan Thanh đi thám hiểm một phen, những ngày tháng này sẽ cực kỳ thoải mái.

Tuy rằng hắn có bản tính hiếu chiến thích giết chóc, nhưng một đối thủ không thể giết thì thực sự là quá đáng ghét.

Tu vi dần tăng cao thì mối uy hiếp của Tự Khánh đối với ngày càng nhỏ, nhưng với thân phận Hoàng tử đó, dù Long Vương Mặc Hải muốn giết thì cũng phải cân nhắc một hồi.

Có điều Lý Thanh Sơn tin chắc là không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc thôi.

Hắn lại tán dóc vài câu với Như Tâm rồi bỗng nghĩ tới một chuyện, nên hỏi:“À phải rồi, ngươi có nghe nói đến Thủy Hỏa chi hoa chưa?”“Thủy Hỏa chi hoa?”Biểu cảm của Như Tâm bỗng trở nên hơi kỳ lạ.

“Truyền thuyết kể rằng ở nơi sâu xa ngoài Nam Hải, khi núi lửa bùng phát, thủy hỏa giao hòa…”“Không cần nói nữa, ta biết rồi.

”Lý Thanh Sơn còn chưa nói xong thì đã bị Như Tâm cắt ngang, trong lòng hắn vui vẻ:“Quả nhiên ngươi từng nghe nói rồi, ngươi biết có thể tìm được nó ở đâu sao?”Như Tâm lắc đầu một cái:“Không cần tìm.

”“Không cần tìm?”“Vì đó là giả!”Như Tâm quả quyết nói.

Truyền thuyết được gọi là truyền thuyết vì khó mà phân biệt được thật giả, vậy mà nàng lại kết luận đó là giả, khiến cho Lý Thanh Sơn hết sức kinh ngạc:“Cái này là do Đại Dung Thụ Vương chính miệng nói với ta, người ta đã ở Vụ Châu một vạn năm đó.

”“Dù vậy thì cũng không phải cái gì cũng biết.

Ta khuyên ngươi đừng phí sức trù tính làm gì, truyền thuyết này chỉ là lời bịa đặt!”Ánh mắt Như Tâm mờ ảo, tựa như nhìn về phía nơi nào đó cực kỳ sâu xa.

Thủy Hỏa chi hoa đúng là biểu tượng cho sự hòa bình của hai tộc, nhưng truyền thuyết này còn có đoạn sau, nếu Thủy Hỏa chi hoa nở bất phân thắng bại thì sẽ mang tới tai họa cho hai tộc.

…Thanh Hà phủ thành, Ưng Lang vệ, Ưng đồng giương cánh, quan sát và bảo vệ tòa thành trì này.

Nhưng nhìn trước cửa lại trông hơi vắng vẻ, hiển nhiên đây là nghiệp chướng do Tự Khánh tạo ra.

Nếu không phải trong Ưng Lang vệ có một số người không phải đệ tử Bách Gia kinh viện cùng với những người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không tham gia Cửu Phủ Diễn Võ thì gần như nơi này đã không thể hoạt động một cách bình thường.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất, Hoa Thừa Lộ đang vùi đầu xử lý công văn, lúc trước nàng thiếu năng lực này, nhưng sau khi trải qua Thể Hồ Quán Đỉnh thì hiện tại lại làm vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Bỗng nàng nghe thấy tiếng “tùng tùng” ở ngoài cửa sổ, ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười xán lạn.

“Lý đại ca, ngươi xuất quan rồi!”Hoa Thừa Lộ lộ ra vẻ vui mừng, vội đứng dậy mở cửa sổ, để Lý Thanh Sơn tiến vào.

Lý Thanh Sơn thấy Hoa Thừa Lộ mặc một bộ trang phục của Xích Lang thống lĩnh, trông có vẻ anh tư hiên ngang, trưởng thành hơn rất nhiều:“Chúc mừng ngươi, thăng chức rồi!”“Thuộc hạ Hoa Thừa Lộ tham kiến thống lĩnh!”Hoa Thừa Lộ vừa cười vừa chắp tay, được làm việc chung với hắn cũng là một niềm vui với nàng, điều không được hoàn mỹ duy nhất chính là vị thống lĩnh đại ca này không hay ở trong Ưng Lang vệ.

Lý Thanh Sơn bày ra vẻ mặt thành thật, nói:“Nam nữ mà kết hợp thì làm việc không mệt mỏi, nên đổi thành ngươi làm trợ thủ cho ta từ lâu, thế thì ta còn có hứng thú tới nơi này thêm vài lần.

”“Vậy nếu sau này ngươi không đến thì ta cũng không tha!”Đôi môi màu hồng của Hoa Thừa Lộ hơi bĩu ra, dù cho trở nên thành thục thế nào đi nữa, nhưng khi đối mặt với nam nhân làm nàng sáng nhớ chiều mong trong suốt mấy tháng nay thì nàng vẫn không khỏi lộ ra dáng vẻ yêu kiều mềm mại của tiểu nữ nhi.

Lời vừa ra khỏi miệng khiến Hoa Thừa Lộ cũng cảm thấy hơi bị thân mật quá đáng nên gò má cũng đỏ ửng lên, trông cực kỳ nũng nịu.

Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng hơi lay động, cười nói:“Ta sẽ cố gắng hết sức, ca ca ngươi đâu?”“Ca ca ta đột phá Trúc Cơ trung kỳ, được thăng chức làm Bạch Lang vệ nên đã tới Như Ý quận rồi.

”Khi nhắc đến Hoa Thừa Tán thì Hoa Thừa Lộ đã khôi phục chút bình tĩnh, thế là không khỏi nhớ tới mấy câu mà Hoa Thừa Tán đã nói với nàng trong lần trở về từ Như Ý quận, tuy lời lẽ mập mờ nhưng ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn nàng duy trì chút khoảng cách với Lý Thanh Sơn, đây cũng không phải nam nhân nàng có thể chế ngự.

Lý Thanh Sơn cười than thở:“Cuối cùng hắn cũng được đạt được nguyện vọng rồi!”Cuối cùng vị lang quân si tình Hoa Thừa Tán này cũng tiếp cận được tình nhân trong mộng của mình rồi.

Khi nói đến điều này thì biểu cảm của Hoa Thừa Lộ hơi phức tạp:“Ca ca, hắn.

À đúng rồi, Cố thống lĩnh đã nói, nếu ngươi xuất quan thì lập tức liên hệ với nàng.

”“Ừm, ta cũng đang có ý đó.

”Lý Thanh Sơn chọn nơi này làm trạm dừng chân đầu tiên sau khi rời khỏi Liên Nhạc sơn là vì để liên lạc với Cố Nhạn Ảnh, thân phận và địa vị của nàng đủ cao để biết được rất nhiều bí ẩn, nên hắn muốn tìm hiểu từ chỗ nàng xem đến cùng ai là người đang ngầm chiếm thủy vực của hắn.

Hoa Thừa Lộ nhìn Lý Thanh Sơn bước vào gian phòng để liên lạc với Ưng Lang vệ ở Như Ý quận mà trên mặt hiện ra vẻ suy tư, nàng luôn cảm thấy khí tức trên người Lý Thanh Sơn trong lần xuất hiện này lại thoáng thay đổi, nhưng không nói ra được đến cùng là cái gì thay đổi.

Bỗng nhiên một suy nghĩ nảy ra:“Lẽ nào Lý đại ca đột phá cảnh giới Kim Đan.

”Xong nàng chợt lắc đầu một cái, cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, nào có dễ dàng đột phá cảnh giới Kim Đan như vậy.

Tuy hắn khoe khoang rằng có thể đột phá cảnh giới Kim Đan trước ba mươi tuổi, nhưng cũng còn mấy năm nữa hắn mới ba mươi! Cũng chỉ khi nghĩ như vậy thì nàng mới cảm thấy khoảng cách giữa họ không xa xôi đến vậy.

Lý Thanh Sơn mà đã thu liễm khí tức thì sao nàng nhìn thấu được.

Chẳng mấy chốc hắn đã bước ra khỏi phòng, trên mặt tràn đầy vẻ suy tư.

Hắn nhận được một tin tức tốt từ chỗ Cố Nhạn Ảnh, hoàng thất đã trả món nợ của Tự Khánh nợ hắn mà không giảm bớt chút nào, hiện tại chúng đang ở trong nhẫn Tu Di của Cố Nhạn Ảnh, có thể chuyển cho hắn bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên đây là một chuyện tốt lớn, nhưng đồng thời Cố Nhạn Ảnh cũng nhắc nhở hắn, tốt nhất hiện tại không được để lộ tu vi.

Chuyện này đã khiến bên trên hơi bất mãn, nhưng vẫn chưa đến mức để họ hạ mình đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, thế nhưng nếu bây giờ hắn để lộ tu vi thì chắc chắn sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ, mọi người chú ý.

Nguyên văn của Cố Nhạn Ảnh là:“Nếu ngươi không muốn bị điều đến Vụ Châu làm Bạch Ưng thống lĩnh thì nên thành thật duy trì trạng thái hiện tại đi!”Chuyện này cũng đang hợp ý của Lý Thanh Sơn, vì hắn cũng muốn yên ổn một quãng thời gian, hiện tại cái danh “thiên tài” không quá quan trọng đối với hắn.

Thế nhưng lời tiếp theo của Cố Nhạn Ảnh lại khiến hắn lấy làm kinh hãi, người đang ngầm chiếm lấy thủy vực của hắn không phải là nhân loại, mà là yêu tộc.

Người kia muốn dùng cách này để ép hắn xuất hiện, sau đó lại truyền mệnh lệnh của Long Vương Mặc Hải cho hắn, để hắn tới Mặc Hải yết kiến Long Vương.

Một khi nhận được mệnh lệnh chân chính, nếu hắn dám từ chối qua loa thì sẽ lập tức bị Long Vương Mặc Hải và yêu tộc Thanh Châu không dung tha.

Không cần bất cứ lý do gì cả, đối với kẻ thống trị mà nói, thuộc hạ kháng lệnh không nghe tức là tội chết.

Lý Thanh Sơn còn định coi xem nếu đó không phải là nhân vật lợi hại gì thì tìm cơ hội dùng phân thân giết.

Cũng may hắn đã không làm thế, hắn vẫn chưa muốn đối đầu trực tiếp với Long Vương Mặc Hải, việc này còn phiền phức hơn chuyện Thú Vương nhiều, thế nên dứt khoát để cái tên Bắc Nguyệt này biến mất một khoảng thời gian đi!”Hoa Thừa Lộ thân thiết nói:“Có chuyện gì không?”“Không có chuyện gì, ta trở về Bách Gia kinh viện một chuyến đã.

À phải rồi, sau này ta sẽ thường xuyên tới nhìn ngươi.

”Lý Thanh Sơn phi thân mà đi.

Hoa Thừa Lộ xẵng giọng:“Cái gì mà thường tới nhìn ta, nơi này đâu phải Vân Vũ lâu!”

Bình Luận (0)
Comment