Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1247 - Chương 1256: Chỉnh Dung

Chương 1256: Chỉnh Dung

Trong địa cung bên dưới Nhân Tâm đảo, Sở Thiên lẳng lặng nằm trên một chiếc giường hàn ngọc.

Giường hàn ngọc tỏa ra sương mù trắng xóa, thân thể trần trụi của hắn lúc ẩn lúc hiện, vốn dĩ dáng vẻ hắn đã cực kỳ phổ thông rồi, bây giờ cao gầy hơn nhiều nên trông hơi gầy gò yếu ớt, nhưng lại bổ trợ cho khí chất phiêu dật của hắn.

Điều tiếc nuối duy nhất có lẽ là khuôn mặt bình thường quá mức kia.

Lư hương hình tiên hạc ở bên cạnh giường hàn ngọc phun ra một tia khói xanh, nó lượn lờ ở xung quanh Sở Thiên tựa như có sinh mệnh, khiến thân thể hắn buông lỏng, từng đoạn xương như lỏng ra.

Sở Thiên xụi lơ trên giường hàn ngọc, ngay cả thần trí cũng như lơ lửng theo.

Một bóng dáng màu trắng đi tới trước giường hàn ngọc, duỗi hai tay ra, một tay cầm một thanh tiểu đao sắc bén chỉ dài một tấc, rồi nói rằng:“Chuẩn bị xong chưa? Ta sắp bắt đầu rồi.

”Giọng nói như có như không, tựa như truyền đến từ nơi xa xôi, Sở Thiên nhìn xuyên qua sương lạnh và làn khói xanh và thấy rõ khuôn mặt của Như Tâm, thế là hắn dùng chút sức lực cuối cùng mà chậm rãi gật đầu, sau đó thần trí không ngừng chìm xuống.

Lý Thanh Sơn từ hành lang đi tới, đứng sóng vai với Hoa Từ.

Hắn và Như Tâm cùng rời khỏi Liên Nhạc sơn mạch, khi biết nàng muốn sửa mặt cho Sở Thiên thì đương nhiên hắn phải đến đây xem rồi.

Chỉ thấy Như Tâm tập trung tinh thần, thanh đao trong tay dễ dàng tách mở gò má của Sở Thiên, tiến hành giải phẫu đâu vào đấy.

Hoa Từ bỗng liếc mắt ra hiệu cho Lý Thanh Sơn rồi đi về phía ngoài địa cung.

Lý Thanh Sơn không hiểu ra sao mà đi theo sau.

Đi đến bên ngoài địa cung, Hoa Từ đầu tiên cảm ơn Lý Thanh Sơn, nhưng mà ông già có làn da ngăm đen này cho dù là lúc cảm ơn thì cũng không có vẻ quá nhiệt tình gì, cho Lý Thanh Sơn cảm giác ông là một người khá lạnh lùng.

Hoa Từ sắp xếp ngôn ngữ:“Như Tâm cũng không phải là tên ngay từ đầu của nàng.

”“Vậy sao? Vậy tên lúc đầu của nàng là.

”Trong lòng Lý Thanh Sơn nảy lên chút suy nghĩ, ngay từ đầu hắn cảm thấy tê này có chút đặc biệt, cũng chưa từng nghe qua có người nào họ Như.

“Tên lúc đầu của nàng không quan trọng.

Không dám giấu gì ngươi, hai chữ “Như Tâm” này là do ta lấy, chúng kết hợp lại với nhau sẽ là chữ “Thứ”.

”“Thứ! Khoan thứ rộng lượng sao?”“Khoan thứ chính bản thân nàng, ta vốn tưởng rằng nàng có thể buông bỏ, làm một y giả ở Thanh Châu, nhưng mà từ Cửu Phủ Diễn Võ đến giờ.

”Hòa Từ không khỏi thổn thức, trên mặt đầy sầu lo.

“Vì sao tiền bối lại đột nhiên nói mấy thứ này cho ta biết?”“Nếu có một ngày nàng muốn đi đến Vụ Châu, ngươi nhất định phải cản nàng!”Trong mắt Hoa Từ lóe lên ánh sáng, làm cho Lý Thanh Sơn cảm giác giống như một ông cụ già đang dặn dò di chúc, làm người ta chăm sóc đứa con thơ của ông, nghĩ thầm:“Ông ta cũng không lạnh nhạt giống như vẻ ngoài lắm.

”“Nếu nàng có việc, ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng mà vì sao lại muốn khoan thứ? Nếu đến cuối cùng vẫn không thể tiêu tan được, nàng muốn giết ai, ta sẽ giết giúp nàng là được!”Trong lời nói bình thản của Lý Thanh Sơn tràn ngập tự tin và quyết tuyệt không ai có thể thay đổi được.

Hoa Từ lại một lần nữa quan sát kỹ Lý Thanh Sơn, cười khổ lắc đầu.

Lý Thanh Sơn muốn hỏi thăm chuyện quá khứ của Như Tâm, Hoa Từ lại không chịu nói:“Để tự nàng nói cho ngươi biết đi.

”Sở Thiên tỉnh táo lại, mở hai mắt, vẫn còn đang ở trong địa cung tối om, ngồi dậy khỏi giường hàn ngọc, sờ mặt mình, bên trên bao phủ một đống lụa trắng.

“Thành công sao?”“Thất bại rồi, chúc mừng ngươi đã bị hủy dung, sau này nhất định đừng tháo lớp vải trắng này xuống, để tránh cho người ta nhìn thấy rồi khó chịu.

”Như Tâm ngồi ở ngay bên cạnh.

“Đạo hữu lại nói đùa rồi.

”Sở Thiên có thể cảm giác được phần da mặt đã thay đổi, da thịt đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Lý Thanh Sơn tò mò nói:“Mau tháo ra cho chúng ta xem thử, nhìn xem rốt cuộc đã thay đổi như thế nào rồi.

”Trong lúc Sở Thiên hôn mê, Hoa Từ đã tiến hình lần chữa trị tiếp theo, trên cơ bản vết thương trên mặt đều đã khép lại.

Từng lớp từng lớp lụa trắng bị vạch trần, hiện ra một gương mặt điển trai, mắt như sao đêm, mũi như huyền gan, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng cắm vào tóc mai.

Ngoài trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, cũng đã coi như mỹ nam tử tiêu chuẩn.

Hơn nữa sau khi khôi phục ký ức khí chất cũng đã thay đổi, làm gì còn nhìn ra chút dấu vết nào của Sở Thiên nữa.

“Thật không biết xấu hổ!”Lý Thanh Sơn nhếch miệng nói, không ngờ lại từ sửa làm cho bản thân trở nên đẹp trai như thế, cũng lại bội phục sát đất trước kỹ thuật chỉnh dung của Như Tâm.

Sở Thiên lấy gương soi thử, đầu tiên là chắp tay nói với Như Tâm:“Cảm ơn đạo hữu đã giúp đỡ.

”Sau đó lại cười nói với Lý Thanh Sơn:“Đây là gương mặt kiếp trước của ta, cũng không phải là tốt đẹp ác xấu.

Từ hôm nay trở đi, ta không còn là Sở Thiên nữa!”Trên Vân Hư Đảo, rừng trúc rền vang cũng từng nhộn nhịp một lần, nhưng sau khi trải qua lần tai nạn Cửu Phủ Diễn Võ kia xong, lại trở về quạnh quẽ, làm cho gia chủ Lưu Xuyên Phong vô cùng tiếc hận thở dài, nhưng mà có thể sống sót cũng đã là rất may mắn rồi.

Chỉ có thể chờ mau sau này mở viện thí, lại có thể thu được một ít đệ tử có thiên phú.

Nhưng mà cũng không phải là không có chút lợi ích nào, đó chính là Tiểu thuyết gia của tám phủ khác đều bị thương nặng hơn xa bọn họ, có và nơi đều bị giết sạch, truyền thừa bị chặt đứt, không có bất cứ phủ nào có thể tranh đoạt quyền khống chế Vân Hư Xã với bọn họ nữa.

Tôn Phúc Bách dễ dàng mở rộng Vân Hư Xã ra đến toàn bộ Như Ý Quận, thành lập phân xã ở các phủ thành, căn cơ của Tiểu Thuyết gia lập tức mạnh hơn gấp chín lần, tốc độ tu hành cũng bước lên một tầm cao mới.

Giờ phút này Lưu Xuyên Phong đang đặt bút viết tiểu thuyết mới, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đang đến gần, buông bút xuống, đi ra ngoài cửa đón, quả nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn đang sải bước đi đến.

Sau khi Lý Thanh Sơn vượt qua lần thiên kiếp thứ hai xong, Đại Diễn Thần Phù cũng được thay da đổi thịt, lên đến một cảnh giới mới, hơn nữa sức mạnh bên trong Đại Diễn Thần Phù cũng đang liên tục tăng vọng, biết được hơn phân nửa là nhờ công lao của Tôn Phúc Bách.

Cái cảm giác không cần tốn quá nhiều công sức tu hành mà vẫn đủ để có thể liên tục trở nên mạnh hơn này thật đúng là rất không tồi.

Tin tức Lý Thanh Sơn xuất quan được lan truyền ra ngoài, mọi người rối rít chạy đến Vân Hư Đảo cảm ơn, nhưng mà lại không gặp được hắn.

Lý Thanh Sơn đã rời đi Thanh Hà Phủ, bay đến Như Ý Quận thành, đi đến trước cửa của Đại tướng quân phủ, sau khi thông báo xong đi đến gặp Hàn An Quân, trên người hắn lại càng nhiều khí tức, lẻ loi một mình đứng ở đằng kia, khí thế giống như một đội quân đông đúc.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì cũng đã trở nên dịu đi rất nhiều, đầu tiên là nói lời cảm ơn.

Nếu không có Lý Thanh Sơn thì Hàn Thiết Y chắc chắn đã chết trong tu là tràng kia, cho dù là đối với hắn hay là đối với Hàn gia thì cũng đều là ân tình cực lớn.

Lý Thanh Sơn không thèm để ý cười nói:“Đều là người một nhà, cần gì phải khách sáo như thế! Thấy nhạc phụ bình yên vô sự, lại đột phá thiên kiếp lần thứ hai, mới thật là đáng mừng, sau này còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn.

”“Hừ, tiểu tử ngươi đã bái nhập vào môn hạ của Bất Nộ Tăng, cần gì đến lượt ta chiếu cố.

”Hàn An Quân nói, lấy một hộp gấm từ trong túi bách bảo ra, đưa cho Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn vừa mở ra đã thấy, bên trong rõ ràng là một viên nguyên linh đan, lập tức đưa lại cho Hàn An Quân:“Vẫn là để lại cho Thiết Y đi! Ta không cần, chỉ cần sau này ngài đừng nói mấy lời nói khó nghe kia trước mặt Quỳnh Chi, làm nàng khó chịu là được rồi.

”Hàn An Quân cũng không chối từ nữa, biết Lý Thanh Sơn đã thắng hoàng tử Tự Khánh một vố to đến mức làm người ta phải líu lưỡi, càng biết hắn đưa cho Hàn Quỳnh Chi năm viên đạo hạnh đan để tu luyện, giá trị của thứ đó cũng không thua gì nguyên linh đan, nếu thật sự muốn tính cho rõ ràng minh bạch thì cũng không thể nào làm được.

“Ta là phụ thân của nàng, có một vài lời nhất định phải nói, nàng có nghe hay không là chuyện của nàng, ta cũng sẽ không lải nhải nữa.

”Hàn An Quốc nói, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, nhìn chăm chú vào Lý Thanh Sơn, giật nảy mình, có chút không dám tin hỏi:“Ngươi đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai rồi?”Lý Thanh Sơn chỉ sử dụng thủ đoạn liễm khí bình thường chứ không sử dụng đến sức mạnh của linh quy, muốn giấu giếm tu sĩ Trúc Cơ đương nhiên là không thành vẫn đề, nếu tu sĩ Kim Đan không điều tra rõ ràng thì cũng có khả năng sẽ bị xem nhẹ, nhưng nếu cẩn thận tra xét thì sẽ phát hiện vấn đề ngay.

“Ngài đã nhận ra rồi, nhưng mà xin hãy giữ bí mật giúp ta, việc này tạm thời không nên tiết lộ.

”Cho dù tâm tính của Hàn An Quân kiên nghị như thiết, lúc này cũng không khỏi thở dài thành tiếng, hắn vất vả tôi luyện không biết bao nhiêu năm, tu hành ngày đêm, lại trở qua vô số cuộc khảo nghiệm hiểm ác bên trong tu la tràng, cuối cùng mới vượt qua được một bước này, không ngờ vừa mới quay đầu đã phát hiện thằng nhóc này đã đuổi theo kịp, loáng thoáng còn vẻ như sắp sửa sóng sau đè sóng trước, đây không phải là hai chữ “thiên tài” có thể hình dung được nữa rồi.

Rời khỏi Đại tướng quân phủ, nhưng Lý Thanh Sơn cũng không đi gặp Hàn Quỳnh Chi, nàng cũng đang bế quan, muốn luyện hóa hoàn toàn dược tính bên trong viên đạo hạnh đan kia thì cũng phải tốn không ít thời gian.

Không lâu sau, Thanh Hà Phủ lại một lần nữa mở ra viện thí, Lý Thanh Sơn gặp được một gương mặt điển trai quen thuộc trong đám đệ tử đến tham gia thi cử, người đó tỏa sáng rực rỡ trong kỳ viện thí này, còn chói mắt hơn Sở Thiên trước kia rất nhiều.

“Sở Thiên đã chết, từ hôm nay trở đi, tôi tên là Lâm Huyền, mong rằng sau này gặp lại các vị đừng gọi sai tên.

”Dưới ánh mắt trời xán lạn, tinh thần Lý Thanh Sơn cũng có chút hoảng hốt, nhớ lại lời nói cuối cùng của người đàn ông tên Sở Thiên từng nói khi còn ở trong địa cung tăm tối kia.

Lâm Huyền là tên hắn tự bịa ra sao? Hay là tên trước đây.

Hắn không hiểu được, chỉ biết, lần này nữ nhân Tiền Dung Chỉ kia gặp nạn rồi, đây là một địch nhân còn khủng bố hơn Tự Khánh, Ác Đan nhiều.

Bình Luận (0)
Comment