Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1248 - Chương 1257: Lắng Đọng

Chương 1257: Lắng Đọng

Tất cả gia chủ tập hợp lại với nhau, nhìn mặt nước đang dao động kia, vì lúc trước bàn thủy nguyệt đã bị tên yêu nghiệt Bắc Nguyệt kia cầm đi, cho nên mới phải dùng mặt thủy kính này để quan sát học viên mới, là do Lý Thanh Sơn am hiểu pháp thuật thủy hệ nhất thi triển ra.

Lý Thanh Sơn dựa vào cửa sổ, lười biếng nhìn về phía Long Xà hồ sóng nước lóng lánh, đối với hắn mà nói, cuộc sống bình tĩnh như thế này đúng là rất lâu rồi không có, có cảm giác như tất cả xương cốt đều đang nở ra, thả lỏng lại.

Trên thực tế trong khoảng thời gian này hắn cũng không rảnh rỗi, đi một chuyến đến Thiên Long Thiền Viện, bẩm báo tu vi hiện tại của hắn cho Bất Nộ Tăng biết, Bất Nộ Tăng cũng liên tục cảm thán trước tốc độ tu hành khủng bố của hắn, điều đáng tiếc duy nhất chỉ là thứ hắn cô đọng là thương hải châu chứ không phải là xá lợi tử của Phật gia.

Sau đó Bất Nộ Tăng đồng ý cho hắn tiến vào tầng thứ bảy của trấn ma tháp, hắn vô cùng cẩn thận, trải qua một trận khổ chiến, cuối cùng cũng đi đến trước pho tượng trấn ma thứ bảy, lĩnh ngộ bức Trấn Ma Đồ Lục thứ bảy.

Mà may cái là bây giờ hắn đã có thể tự do ma hóa, ngụy trang thành Ma tộc, sẽ không bị đám ma tộc kia tấn công tập thể.

Tu vi của hắn cũng theo đó mà tiến thêm một bước, tâm ma càng thêm lộng lẫy, sau khi ma hóa có thể đủ để đối kháng với tu sĩ Kim Đan trung kỳ thậm chí là hậu kỳ.

Nhưng mà không thể gặp được Tiểu An mà hắn muốn gặp nhất, chỉ nghe nói nàng đang khổ tu ở Bồ Đề Viện, không nói chuyện với bất cứ người nào, nghe nói là đang tu Bế Khẩu Thiền, nhưng Bất Nộ Tăng nói nàng chỉ là không muốn nói chuyện với người khác mà thôi.

Mang theo một chút không cam lòng, Lý Thanh Sơn rời khỏi Thiên Long Thiền Viện, trước khi đi, Bất Nộ Tăng khuyên bảo hắn:“Các ngươi đều quá nhanh, nên dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc.

”Lý Thanh Sơn tự hỏi xong, vô cùng đồng ý, hắn từ một thiếu niên không biết cái gì, kiêm tu hai loại công pháp nhân yêu, tới cảnh giới như hiện tại cũng chỉ tốn mười năm.

Mà Tiểu An cũng tương tự như thế.

Từ một tiểu quỷ sợ nắng sợ sáng, đến bây giờ sát thi giống như giết chó cực kỳ ngầu.

Dù có thiên tư xuất sắc như thế nào thì cũng cần có thời gian nhất định để lắng đọng lại, người tu hành mạnh mẽ khó có thể học cấp tốc, cho nên Ngưu ca mới có thể cho hắn thời gian một vạn năm.

Có lẽ sức mạnh của phượng hoàng và linh quy không phải là không thể hòa vào nhau, mà là hắn bỏ quá ít thời gian và tinh lực vào việc này, cứ luôn muốn giải quyết vấn đề sớm, làm tu vi tiến bộ vượt bậc.

Hiện tại xem ra thì lại không đơn giản như thế, nếu không có đường tắt, vậy thì cứ bò từng bước một về phía trước đi!Giờ phút này, hắn lười biếng ngồi trên lầu, phân thân cảnh trong gương lại đang ở sâu trong lòng đất, ngâm mình bên trong dung nham địa hỏa, chịu đựng đau đớn liệt hỏa đốt người, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, hắn cần phải liên tục điều khiển yêu khí, tiến hành chữa trị cơ thể, mới có thể tiếp tục chịu đựng được.

Sau khi vượt qua lần thiên kiếp thứ hai rồi, hắn lĩnh hội thiên địa đại đạo, ảo diệu tự nhiên càng sâu hơn, hắn cũng dần dần tìm ra một ít con đường về đạo thủy hỏa tương dung, không còn không hiểu ra sao, không biết phải làm như thế nào giống như lúc trước.

“Thanh Sơn, chờ kết thúc rồi, cùng nhau đến Vân Vũ Lâu uống vài chén, thế nào?”Ngụy Ương Sinh đột nhiên nói, tuy rằng vẻ mặt cũng không coi như là nịnh nọt lấy lòng, nhưng cũng tràn đầy kính sợ.

Trên thực tế, tuy rằng Lý Thanh Sơn không quá để ý, nhưng mà hắn vẫn luôn là trung tâm sự chú ý của mọi người.

Dù là người lạnh nhạt như Hàn Thiết Y, sau khi được Hàn An Quân ậm ừ ám chỉ xong, ánh mắt khi nhìn về phía hắn cũng đã có chút khác biệt.

Người duy nhất không xem hắn ra gì cũng chỉ có gia chủ Như Tâm của Y gia mà thôi, ít nhất thì mặt ngoài chính là như thế.

“Được thôi, Vân Vũ môn còn chưa đóng cửa sao?”Lý Thanh Sơn sảng khoái đồng ý, hắn lại không phải loại tu sĩ khổ tu, có cơ hội chè chén rượu ngon, sao có thể từ chối được.

“Con rết trăm chân có chết vẫn còn giãy giụa, huống chi là một môn phái lớn như thế, chẳng qua hình như gần đây cũng có không ít phiền phức, dù sao cũng không có căn cốt, không bằng Thanh Sơn ngươi tiếp nhận nó đi.

”Liễu Trường Khanh cười tiếp lời, đề nghị với Lý Thanh Sơn.

Sau khi Vưu mỗ mỗ bị giết, Thu Hải Đường biến mất, Vân Vũ Môn như rắn mất đầu, không chỉ bên trong sụp đổ, bên ngoài cũng có rất nhiều nguy cơ, trở thành mục tiêu của rất nhiều thế lực.

Liễu Trường Khanh vốn định nhân cơ hội này để thu gom nó, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định từ bỏ, Lý Thanh Sơn phải mạo hiểm cực lớn mới có thể giúp đỡ Thu Hải Đường chạy thoát, cuối cùng lại để hắn lấy hết chỗ tốt, nếu như đôi bên xuất hiện khúc mắc gì đó, vậy thì mất nhiều hơn được, chỉ dựa vào thân phận tri phủ để duy trì hiện trạng của Vân Vũ Lâu, vừa không đến mức sụp đổ, cũng không để ai có thể lấy được.

“Ta? Ta sẽ suy xét một chút!”Lý Thanh Sơn vốn định nói hắn lấy thứ kia có ích lợi gì, nhưng mà nghĩ lại thì đây dù sao cũng là môn phải của Thu Hải Đường, sau này nếu có cơ hội, có thể trả lại cho Thu Hải Đường cũng không tồi.

Các loại kiểm tra vẫn còn tiến hành đâu vào đấy, cuối cùng, tên thiếu niên tên là Lâm Huyền kia nhẹ nhàng thông qua bài kiểm tra, bái nhập vào Đạo gia, trở thành một đạo nhân.

Ngụy Ương Sinh, gia chủ Nho gia cực kỳ tiếc hận, cũng khiến cho rất nhiều người không thể nào hiểu được.

Sau khi Tuyệt Trần Tử chết đi, đạo gia vẫn luôn ở trong trạng thái không có gia chủ, toàn dựa vào đệ tử thủ tịch và vài giáo thủ chủ trì cục diện, truyền thừa đạo pháp, không ai có thể đứng ra quyết định cho hắn thêm lợi ích gì, mà Ngụy Ương Sinh lại đưa ra điều kiện rất tốt.

Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng hiểu được, chỉ sợ hắn thật sự là không muốn bị người đặc biệt nào đó chú ý đến cho nên mới lựa chọn Đạo gia, nói vậy, không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành gia chủ Đạo gia.

Hắn chẳng những có được công pháp mạnh mẽ và kinh nghiệm tu hành, Như Tâm cũng đã hứa hẹn sẽ cung cấp đủ tài nguyên để hắn tu luyện, dùng việc này để trao đổi truyền thụ chi tiết kỹ càng về Vân Lô Đạo Thuật.

Một ngôi sao mới quật khởi là điều có thể đoán trước được.

Lưu Xuyên Phong thở dài:“Đáng tiếc, nếu người này có thể gia nhập vào Tiểu thuyết gia của ta thì tốt rồi.

”“Sư đệ đừng mơ mộng hão huyền nữa, tuy rằng Tiểu thuyết gia đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, nhưng mà những thiên tài chân chính sẽ không đi con đường này.

”Lần viện thí này, Tôn Phúc Bách cũng cố ý chạy trở vệ, thu nhận hơn mười người đệ tử cho Tiểu thuyết gia.

Lý Thanh Sơn nói:“Lúc trước nếu không phải tên Chu Thông kia ăn hiếp người quá đáng, ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh gia nhập Tiểu Thuyết gia.

”Tôn Phúc Bách cười nói:“Đây là ý trời, cũng may là như thế.

Ta sẽ cố gắng để Thanh Sơn ngươi không thất vọng, chờ trở về cẩn thận phân tích cho ngươi biết, Tiểu thuyết gia cũng rất có tương lai!”Dẫn theo đệ tử mới gia nhập quay về trên đảo Vân Hư, ba người lần lượt nói một ít lời cổ vũ, dặn dò một ít quy tắc của Tiểu thuyết gia, để bọn họ đi dạo khắp nơi, sau đó lập tức quay trở về trúc lâu bàn bạc công việc.

Người lớn nhất trong số mười mấy đệ tử mới gia nhập đã hơn hai mươi tuổi, nhỏ nhất chỉ mới chín tuổi, sau khi ba người rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực mà các tu sĩ Trúc Cơ mang đến quá lớn, tuy rằng chỉ là khí tức tỏa ra trong lúc vô tình, cũng đã làm cho bọn họ không dám thở mạnh.

Thanh niên lớn tuổi nhất hưng phấn nói:“Thật sự là hắn!”Đứa bé chín tuổi nhỏ nhất nghiêng đầu khó hiểu nói:“Ai chứ?”“Người nói chuyện cuối cùng, người có dáng người cao nhất đó, đó là Lý sư thúc Lý Thanh Sơn! Đừng nói là các ngươi chưa từng nghe qua đó nha!”Thiếu niên hạ giọng nói, dáng vẻ như muốn nói mấy người các ngươi đều kiến thức hạn hẹp quá.

“Đương nhiên là nghe qua rồi! Xích Ưng Thống lĩnh của Thanh Hà Phủ, hắn vốn chỉ là một người chăn trâu, mới tu hành có mười năm, đã có thể đánh bại một đám tu sĩ Trúc Cơ của Tiểu thuyết gia ở Cửu Phủ Diễn Võ, không đến ba mươi tuổi đã sắp sửa đột phá cảnh giới kim Đan, là thiên tài lợi hại nhất Thanh Hà Phủ, không đúng, là toàn bộ Như Ý Quận của chúng ta!”Một thiếu nữ lập tức nói, kiêu ngạo giống như đang nói về chính bản thân nàng, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Thanh niên kia thở dài:“Ai dà, ta không cầu mong gì nhiều, chỉ cầu có thể Trúc Cơ trước ba mươi tuổi là được rồi.

”Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt sùng kính và trong mong, tràn ngập tin tưởng về cuộc sống ở Tiểu thuyết gia sau này, sức mạnh của tấm gương đi trước vô cùng mạnh mẽ.

Tuy rằng Lý Thanh Sơn còn kém một chút nữa mới có thể nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng mà nổi tiếng khắp Như Ý Quận đã không là vẫn đề gì, trong lúc hắn không hề hay biết, tên của hắn đã là một truyền kỳ.

Bên trong trúc lâu, ba người ngồi đối mặt nhau, Lý Thanh Sơn bừng chén trà, nói với Tôn Phúc Bách:“Phúc bá vất vả, Thanh Sơn lấy trà thay rượu, mời ngươi một ly!”Lưu Xuyên Phong cũng nâng chén trà nhìn về phía Tôn Phúc Bách tỏ vẻ cảm ơn, nếu không có hắn chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, Vân Hư Xã chắc chắn sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.

Tôn Phúc Bách cười đồng ý:“Là ta và sư đệ phải cảm ơn ngươi mới đúng.

Thanh Sơn, ngươi còn có tiền không?”“Tiền? Ngươi nói linh thạch sao?”Tôn Phúc Bách cười khổ lắc đầu:“Không, là tiền, vàng thật bạc trắng.

”Đối với những người tu hành đạt đến cảnh giới như bọn họ mà nói, vàng bạc vốn giống hệt như sắt vụn, không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nhưng mà vì mở rộng Vân Hư Xã, Tôn Phúc Bách chấp hành kế hoạch của Lý Thanh Sơn, xây dựng các trường tư thục miễn phí ở các nơi trong Như Ý Quận, dạy các đứa bé gia đình nghèo khổ đọc sách biết chữ để mở rộng căn cơ của Tiểu thuyết gia, lại phát hiện được tiền tiêu như nước.

Trên lãnh thở rộng lớn vạn dặm của Như Ý Quận, chỉ riêng việc xây dựng những trường tư thục kia thì số lượng vàng bạc phải tiêu tốn chỉ sợ đã lên đến con số trăm triệu, hơn nữa còn phải tuyển thêm nhân viện, chi phí để duy trì hạt động, đó là một con số thiên văn, hơn nữa chỉ có ra mà không có vào.

Tôn Phúc Bách cũng không thiếu thủ đoạn kiếm tiền, trong tay hắn đã nắm giữ rất nhiều ruộng muối mỏ vàng, đều là tài nguyên cuồn cuộn, nhưng nếu muốn chấp hành một kế hoạch to lớn như thế này thì vẫn có lỗ hổng không nhỏ.

Nghe Tôn Phúc Bách giải thích xong, Lưu Xuyên Phong nói:“Nếu không có tiền thì cứ từ từ phát triển, cần gì phải nôn nóng nhất thời chứ?”Tôn Phúc Bách lắc đầu:“Như vậy quá lãng phí, giống như một mảnh đất đai hoang vu, hiện tại vùi lấp càng nhiều hạt giống thì tương lai mới có thể thu hoạch được càng nhiều lương thực.

Canh tác chậm đi một năm thì sẽ thiếu mất thu hoạch của một năm, cho nên hiện tại đầu tư vào càng nhiều càng tốt.

”Lý Thanh Sơn tìm tòi trong túi bách bảo một lúc lâu, lại tìm ra không ít ngân phiếu, còn có thỏi vàng nén bạc, giá trị cũng tương đương với ngàn vạn lượng bạc.

“Vậy ta cũng không khách sáo, nếu có nhiều hơn nữa thì càng tốt.

”Lý Thanh Sơn suy nghĩ:“Các môn phái bình thường đều sẽ không gom góp quá nhiều vàng bạc, nhưng mà cũng không phải không có ngoại lệ, Vân Vũ Lâu nghênh đón khách từ bốn phương tám hướng đến, phần lớn còn là người thường sử dụng vàng bạc, có lẽ Vân Vũ Môn sẽ có rất nhiều tiền!”Lý Thanh Sơn thuật lại lời đề nghị của Liễu Trường Khanh, Tôn Phúc Bách lập tức nói:“Ý kiến này rất hay, một cái Vân Vũ Lâu đã hơn mười cái tiền trang!”“Vậy được rồi, ta lập tức đi báo cho Liễu tri phủ biết.

”Lý Thanh Sơn nói, lâu rồi không gặp Thu Hải Đường, cũng không biết hiện tại nàng như thế nào rồi.

Sâu bên trong hồ nước sâu thẳm, cơn sóng trên mặt hồ dập dờn trên đỉnh đầu Thu Hải Đường, nàng ngồi yên không nhúc nhích, lông mi cực dài, mũi nhỏ cao cao, cánh môi hồng hào, mái tóc đen như mây không cần chải vuốt cũng đã rũ xuống như thác nước, dài đến eo mông, quyến rũ lại xinh đẹp.

Sau một lúc lâu, nàng mở mắt, thở dài, trong bất tri bất giác, nàng đã ngồi ở dưới đáy hồ lâu như thế, nàng còn chưa từng bế quan lâu như vậy, giống như đã bị cả thế giới quên mất.

Đương nhiên, chỉ có một người biết nàng ở nơi nào, mà hiển nhiên người kia đã quên mất nàng, tên giống đực vô tình đáng chết kia!Nàng Trúc Cơ nhiều năm, căn cơ không cạn, sau khi chuyển hóa công pháp tu hành thành Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp, dựa vào viên Yên Chi Tâm của Vưu mỗ mỗ, đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng mà vẫn còn chưa có thể luyện hóa hoàn toàn, còn cách một đoạn nữa mới có thể đến đỉnh.

Muốn bước ra một bước kia, kết thành Yên Chi Tâm của chính nàng là chuyện không hề dễ dàng gì.

Nàng không có nguyên linh đan, chỉ dựa vào thực lực của bản thân để đột phá, thật sự quá khó khăn, đứng dậy đi tới đi lui trong động phủ.

Nếu không có tu vi nhanh chóng tăng cao, nàng gần như cũng phải nghi ngờ nàng có thể ở lại chỗ này lâu như thế không, tuy rằng nàng nói chán ghét ồn ào náo động phồng hoa, nhưng mà ở một mình lâu rồi mới có thể phát hiện, sống một mình cũng không đơn giản như thế.

Túm gọn mái tóc dài đen nhanh ra phía sau, tuy rằng nàng là người tu hành, nhưng nàng tin chắc rằng, ý nghĩa của cuộc đời tuyệt đối không chỉ là tu hành.

Nàng không có cách nào cho phép nét đẹp của nàng yên lặng tàn lụi trong dòng sông thời gian dài dòng này, tất cả tu hành chỉ là vì tìm kiếm một người nam nhân âu yếm, lại thi triển bí thuật Tương Tư Nhiễm Hồng Tuyến.

Nếu lòng người dễ thay đổi, vậy dùng tơ hồng trói buộc nó lại, ràng buộc lẫn nhau, người kia sẽ là ai đây?Người đầu tiên nàng nhớ đến là Hoa Thừa Tán, nhưng lập tức cười bác bỏ, tuy rằng nàng đã từng yêu hắn đến mức từ bỏ tôn nghiêm, nhưng mà còn không muốn cưỡng cầu đến mức độ đó, nếu đối phương đã không có tình cảm, chỉ dựa vào một loại pháp thuật để duy trì tình ý, vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?Sau đó trước mắt lại hiện lên mái tóc đỏ như lửa, gương mặt tươi cười ngả ngớn, lẩm bẩm nói:“Bắc Nguyệt.

tên khốn nạn!”Thịch thịch thịch!Đúng lúc này, trên đầu vang lên tiếng gõ nhẹ, Thu Hải Đường ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một gương mặt tươi cười vô cùng quen thuộc đang ở bên ngoài vách tường thủy tinh.

“Bắc Nguyệt!”Lý Thanh Sơn bước vào đáy hồ động phủ.

Động phủ này không có quá nhiều thay nhiều đổi so với khi hắn rời đi, tuy rằng đã được sắp xếp đơn giản nhưng vẫn trống trải nhàm chán giống như một ngục giam, so với động phủ hoa mỹ trước đó của nàng thì thật sự là một cái trên trời dưới đất.

“Thật khó để nàng có thể ở chỗ này lâu như thế!”Lại nhìn Thu Hải Đường, trong lòng Lý Thanh Sơn cũng không khỏi khẽ động, lúc này nàng đang mặc một bộ váy áo mộc mạc đơn sơ, có một loại vẻ đẹp tẩy sạch duyên trần, nàng vốn đã có da thịt như tuyết, có lẽ là vì ở bên dưới đáy hồ u ám này quá lâu rồi, màu da lộ ra màu trắng muốt.

Nàng tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nhìn về phía này, đồng thời lộ ra sức quyến rũ kỳ dị khó có thể miêu tả được.

Trong mắt Thu Hải Đường, hắn cũng thay đổi không nhỏ, thiếu đi vài phần trương dương tùy ý, thêm một chút bình tĩnh trầm tĩnh, ánh mắt của hắn cùng làm nàng cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng nhớ đến quá khứ thân mật, vẫn cứ như ngày hôm qua.

Cõi lòng nổi lên gợn sóng, khó có thể kiềm chế được.

Nàng không hề thay đổi sắc mặt, bưng trà rót nước, khách sáo có lễ rồi lại rất xa cách, trách cứ hắn đã ngó lơ nàng lâu như thế.

Lý Thanh Sơn hỏi:“Ngươi cũng sắp sửa độ lần thiên kiếp thứ hai đúng không!”“Đúng vậy.

”Thu Hải Đường vô cùng kiệm lời.

“Cho.

”Lý Thanh Sơn quăng một cái hộp gấm cho nàng.

Thu Hải Đường nhận lấy hộp gấp, mở ra xem thử, hô nhỏ:“Nguyên linh đan.

”Lý Thanh Sơn cắm tay vào túi quần, xoay người đi ngay, để lại ly trà chưa từng chạm vào dù chỉ một ngụm, khói bay lượn lờ.

“Khoan đã! Ngươi cứ vậy mà đi sao?”Thu Hải Đường không ngờ hắn nói đi là đi ngay, không có chút do dự nào, trong lòng có chút hoảng loạn.

“Nếu không còn có thể làm gì đây? Ta thấy ngươi cũng không muốn nói chuyện với ta.

”Lý Thanh Sơn quay đầu lại nói, người ta không thèm niềm nở với hắn, hắn đương nhiên cũng không muốn tự chuốc lấy nhục, đương nhiên, nếu hắn dùng sức mạnh, Thu Hải Đường đương nhiên không thể chống cự được, nhưng mà hắn lại phải ác quỷ háo sức, không đến mức cố ý đến để làm chuyện này.

“Ngươi lạnh nhạt vô tình thật đấy!”Thu Hải Đường tức giận nói, thái độ khinh thường không thèm để ý này của hắn suýt chút nữa đã chọc giận nàng.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nghĩa rằng, dù là ông trời thì chỉ cần có tình yêu cũng sẽ già đi theo năm tháng.

Ngươi cũng coi như là người tu hành, ta thấy dựa vào thiên phú của ngươi, bớt nghĩ đến mấy chuyện tình tình ái ái thì đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai từ lâu rồi.

”“Ngươi đi đi! Không cần đến nữa!”Thu Hải Đường ném mạnh nguyên linh đan về.

“Đừng nói là ngươi đang trách ta vì mãi không chịu đến thăm ngươi đó nha!”Lý Thanh Sơn nhận nguyên linh đan, thân hình lóe lên, đi đến phía sau nàng, ôm lấy vòng eo nàng, nói nhỏ bên tai.

“Ta không thèm ngươi, buông ta ra!”Thu Hải Đường hừ lạnh, giãy giụa.

Lý Thanh Sơn có thể cảm giác được mông đang cọ xát, cúi đầu quan sát, khe rãnh trắng như tuyết kia đang phập phồng kịch liệt.

“Ta đây phải giải thích ngắn gọn một chút, ta tu hành một đoạn thời gian, đấu với đám Tự Khánh hai lần, giết Ác Đan, dạo gần đây vẫn luôn bị sư phụ của hắn đuổi giết, ngươi từng nghe đến sư phụ của hắn sao? Là Long Châu Vạn thú sơn trang, gọi là thú vương gì gì đó, rất là lợi hại.

”Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thu Hải Đường lại có thể cảm nhận được nguy hiểm ở bên trong, Ác Đan không phải dạng người dễ giết, càng miễn bàn đến “Thú vương”, đối với một tu sĩ Trúc Cơ mà nói, đó là nhân vật mạnh mẽ trong truyền thuyết, bị hắn đuổi giết thì nhất định là cửu tử nhất sinh.

Trong lúc nàng yên tâm ở lại bên trong động phủ bí ẩn mà hắn xây dựng để tu luyện, hắn lại vì nàng mà kết thù với kẻ địch đáng sợ mạnh mẽ, ở bên ngoài tranh sát đầy nguy hiểm.

Hắn vẫn đang yên lặng trả giá, vốn có thể muốn làm gì thì làm, lại chưa từng yếu cầu nàng làm cái gì.

Trong cảm nhận của nàng, người lạnh nhạt vô tình lập tức biến thành yên lặng gánh vác, cảm thấy vô cùng áy náy.

“Ta không biết.

Ta phải nghĩ đến chuyện này từ sớm mới đúng, giết nhiều đệ tử của Ác Đan như thế, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngươi không có việc gì thật tốt quá.

”“Cái này đối với ngươi cũng không coi như là tin tức tốt, kẻ địch của ta chính là kẻ địch của ngươi, dù sao mọi người đều biết, ngươi là “nữ nhân” của ta.

”Lý Thanh Sơn nâng cằm Thu Hải Đường lên, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Biết rõ hắn đang tức giận vì nàng không thèm để ý đến hắn, không khỏi hơi mỉm cười.

“Nếu không nhờ ngươi, ta đã chết từ lâu, chỉ sợ đây là vận mệnh của ta.

”Thu Hải Đường nhẹ nhàng thở dài, có chút bất đắc dĩ, lại không có bao nhiêu thương cảm, trong mắt phủ một lớp sương mù mông lung, càng thêm động lòng người.

“Ta không tin vận mệnh gì đó, sự thành do người!”Lý Thanh Sơn nhét nguyên linh đan vào trong tay của nàng, có chút không nỡ mà buông nàng ra, nếu lại giữ tư thế này, hắn không dám cam đoan là sẽ làm ra chuyện gì.

Lần này gặp lại, không hiểu sao hắn lại có cảm giác không muốn quá mạo phạm nàng, có lẽ là bởi vì lần này hắn không có uống say đi!“Có thể nói rõ ràng cho ta biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không?”Thu Hải Đường xoay người lại, nàng cực kỳ muốn biết hắn đã trải qua những gì.

“Được rồi!”Lý Thanh Sơn lập tức kể lại những nguy hiểm mà Bắc Nguyệt đã trải qua, trong đó không khỏi có một chút giả dối để điền vào chỗ trống, sửa chữa một ít sơ hở, mà phần giả nhất trong đó, tất cả đều thuộc về Thu Hải Đường.

Chẳng hạn như “Khi đó ta vẫn luôn nhớ đến ngươi!” hay là “từ sau khi biết tên Ác Đan vô lễ với người, hắn chính là người mà ta nhất định phải giết, cho dù chọc phải Thú vương gì gì đó cũng không hề hối hận.

”Tính cách của hắn chính là như thế, Thu Hải Đường lạnh nhạt với hắn, hắn lười đến nói nhảm dù chỉ một câu, nhưng nếu nàng chịu thua, hắn cũng sẵn lòng nói lời hay dỗ nàng vui vẻ.

Không thể không nói, chuyện này rất khó khăn, lúc Lý Thanh Sơn nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, kỹ thuật diễn thua xa trình độ bình thường.

Thu Hải Đường là loại nữ tử thông minh rất giỏi về việc xem mặt đoán ý, vốn là chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn thấu lời nói dối vụng về của hắn, nhưng mà, cho dù trong miệng luôn nói:“Còn lâu ta mới tin!”Trên mặt cũng luôn là nụ cười ngượng ngùng, sau đó trong mắt càng liên tục lộ ra tia sáng kỳ dị, có vẻ cực kỳ cảm động, chút nhu tình loáng thoáng trong mắt dần dần nhiều hơn.

Làm cho Lý Thanh Sơn hiểu được vì sao lại nói tình kiếp của nữ tu sĩ là nặng nhất, bình thường không thể dính vào.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng thật lòng của nàng, thật sự là mặt mày sáng rực, tỏa ra sức quyến rũ động lòng người không gì sánh kịp, cho nên hắn nói những lời ngon tiếng ngọt càng lúc càng trôi chảy, thậm chí đến cả chính hắn cũng sắp tin là thật.

“Ừm, khi đó, nói không chừng ta thật sự đang nghĩ đến nàng, chẳng qua là bị tiếng kêu rên kỳ quái của tên Ác Đan kia đánh gãy, mới đành phải giết chết hắn trước!”Ở lại thời khắc này, tay chân của hắn rất quy củ, chỉ nắm lấy bàn tay ngọc của nàng nhẹ nhàng vuốt vẻ.

Bởi vì vào lúc này, việc thưởng thức nét mặt xinh đẹp tỏa sáng của nàng, cảm nhận được tình yêu lưu chuyển trong mắt nàng là một loại hưởng thụ càng hơn xa dục niệm.

Các loại vẻ mặt thay đổi liên tục như cười xấu hổ, quan tâm, hờn dỗi đều cực kỳ động lòng người, nếu như ham dục vọng tay chân, ngược lại sẽ phá hư nét đẹp này.

Trong mắt Thu Hải Đường tràn đầy ý cười:“Ngươi thật sự làm hắn gọi ngươi là A Nguyệt!”“Đúng vậy, ta gọi hắn là A Khánh, còn có A Đan A Chân, ngươi thật sự nên nhìn xem vẻ mặt của bọn hắn khi đó.

”“Ngươi xấu xa thật đó.

”Thu Hải Đường cười đến cơ thể run rẩy:“Không bằng sau này ta cũng gọi ngươi là A Nguyệt đi!”“Vậy ta gọi người là A Đường sao?”“Không cần, nghe thấy mà ghê, ngươi cứ gọi tên của ta là được rồi.

”Lý Thanh Sơn lập tức liếc mắt đưa tình nói:“Hải Đường.

”“A, buồn nôn quá.

”Thu Hải Đường nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy rung động khác thường, mặt lộ ra màu hồng nhạt.

“Tự Khánh sắp xếp nhiều nữ nhân cho ngươi như thế, vì sao ngươi lại không chạm vào chứ? Hay là ngươi chỉ đang lừa gạt ta!”“Ta thề với trời, chuyện này tuyệt đối là sự thật, chỉ vì các nàng nếu so sánh với Hải Đường của ta thì giống như đom đóm so với mặt trăng, ta thật sự không có chút hứng thú nào.

”“Ta trở thành nữ nhân của ngươi từ lúc nào?”“Không phải ngươi đã chấp nhận số phận rồi sao?”“Chính ngươi đã từng nói sự thành do ngươi.

”“Ta hối hận.

”“Hì hì, đã quá muộn.

”Đương nhiên, bên trong những lời này cũng có rất nhiều lỗ hổng, đã lâu như vậy rồi, nếu hắn thật sự nhớ thương nàng ngày đêm như trong lời hắn nói, không lẽ không biết rút ra chút thời gian để đến thăm nàng sao?Nhưng mà tất cả đều bị nàng tự động bỏ qua, cho dù có nghĩ đến thì cũng cảm thấy hắn ở bên ngoài không những phải tu hành, còn phải đối kháng với kẻ địch mạnh mẽ, không thể phân tâm, cũng là không muốn dẫn mầm tai họa đến trên người nàng.

Nếu như vì loại chuyện này mà trách cứ hắn, vậy nàng thật sự là loại nữ nhân không biết tốt xấu, không phân biệt được năng nhẹ rồi.

Nàng không phải ngu ngốc, chỉ là quá si tình mà thôi.

Hoa Thừa Tán chưa bao giờ nói chuyện với nàng như thế này, những nam tử khác nàng lại không vừa mắt, loại nữ tử luôn khát vọng tình cảm như nàng, từ lúc chào đời đến bây giờ lần đầu tiên nghe được những lời ngon tiếng ngọt như thế, cho dù có thông minh nhạy bén như thế nào thì đầu óc cũng có chút mơ màng.

Thật ra cũng không phải chỉ một đống lời ngon tiếng ngọt là có thể lừa được nàng, nếu không thì những lời này cũng không đến lượt Lý Thanh Sơn nói, cho đến này, những gì hắn giúp đỡ, quan tâm nàng cũng không phải là giả dối, đã làm tim nàng rung động từ lâu, trong lòng đã chôn xuống một viên hạt giống, những lời nói kia chỉ là một cơ hội làm cho hạt giống này nảy mầm mà thôi.

Lý Thanh Sơn suy nghĩ, nếu như có thể nhìn thấy số liệu độ hảo cảm, hiện tại nhất định có thể nhìn thấy độ hảo cảm của nàng đã tăng lên một khoảng lớn, quả nhiên, không thể làm anh hùng vô danh được, chỉ biết làm không biết nói là rất ngu ngốc, hắn phải luyện tập thêm mới được, chuyện nên nói cũng đã nói, có kết quả như thế này, tất cả đều tự nhiên như nước chảy mây trôi vậy.

Càng về sau, trong mắt nàng tự nhiên tràn đầy dịu dàng và quan tâm, thật sự muốn làm cho lòng người tan chảy, tiếng gọi “A Nguyệt” nho nhỏ đầy xấu hổ làm cho hổ cốt của hắn muốn mềm đi hơn phân nửa.

Đến lúc chia tay, Thu Hải Đường lưu luyến không rời, Lý Thanh Sơn đột nhiên hỏi:“Hải Đường, ngươi có tiền sao?”Đến câu nói này, nếu đổi thành một người hiện đại nào đó nghe được, chắc chắn sẽ xem đây là chuyên mục lừa tình lừa tiền.

“Ta nói là ngân phiếu linh tinh.

”Lý Thanh Sơn giải thích rõ ràng hơn, hắn loáng thoáng nhớ được lúc trước Vưu mỗ mỗ đưa túi bách bảo cho nàng, bên trong có rất nhiều ngân phiếu, lúc đó hắn không hề để trong lòng, nhờ Tôn Phúc Bách nhắc nhở mới nhớ lại.

“Có.

”Thu Hải Đường sẽ không bao giờ được động lực thúc đẩy hắn đi đến tìm nàng chính là mấy tờ ngân phiếu không có chút tác dụng nào đối với người tu hành này.

Cho dù có gom hết đống ngân phiếu đó lại một chỗ thì cũng không có cách nào đổi được một viên nguyên linh đan.

Lý Thanh Sơn nói:“Ta có chỗ cần dùng nó.

”Thu Hải Đường lập tức lấy hết tất cả ngân phiếu ra, chúng nó còn nhiều hơn những gì Lý Thanh Sơn tưởng tượng ngay từ đầu rất nhiều, nàng làm môn chủ Vân Vũ Môn rất nhiều năm, Vưu mỗ mỗ cũng không quá để ý đến số tiền này, đều là nàng bảo quản.

Bình Luận (0)
Comment