Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1249 - Chương 1258: Tục Sự

Chương 1258: Tục Sự

Trước khi rời đi, Lý Thanh Sơn nói:“Hải Đường, ngươi đừng vội dùng nguyên linh đan, nếu ngươi độ kiếp thất bại, ta sẽ rất đau lòng.

”Lời này cũng không giả.

“Ừ, ta sẽ cẩn thận.

”Thu Hải Đường cực kỳ ngoan ngoãn, lại có chút ngượng ngùng nói:“Sau này, nếu như ngươi không có việc gì, lại đến đây đi.

”“Ta biết rồi.

”Lý Thanh Sơn mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, xoay người tiêu sái rời đi.

Thu Hải Đường đứng yên như tượng gỗ, vuốt môi, xúc động mà nụ hôn này mang đến cho nàng còn hơn xa những lần nàng bị hắn chiếm tiện nghi lúc trước rất nhiều.

Sau một lúc lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, giang rộng hai tay xoay tròn tại chỗ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, bước chân cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, cái động phủ u ám bên dưới đáy hồ này cũng giống như có ánh mặt trời chiếu vào.

Khó khăn lắm mới ổn định tinh thần, lại bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo, nhìn nguyên linh đan trong tay, phải nhanh chóng tu hành thôi.

Cho dù hắn nói như thế nào, nàng tin tưởng ở bên trong vận mệnh đều có duyên phận.

Lý Thanh Sơn rời khỏi đáy hồ, trong lòng lại đang suy nghĩ rốt cuộc những gì hắn làm vừa nãy có đúng ha không, nhưng mà hắn lại nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra sau đầu, trên đời này làm sao có thể dễ dàng phân biệt được đúng sai như thế, làm cũng đã làm, không có gì phải hối hận.

Nhanh chóng đưa ngân phiếu vừa lấy được cho Tôn Phúc Bách, buổi tối lại đến Vân Vũ lâu dự tiệc, chính thức thu tóm Vân Vũ Môn, được đến một lượng lớn tài nguyên, kế hoạch trăm năm của Tiểu thuyết gia bắt đầu tiến hành một cách oanh oanh liệt liệt, đối với Lý Thanh Sơn mà nói, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, Đại Diễn Thần Phù cũng không phải là quan trọng nhất, miễn cưỡng coi như là con đường tu hành không quan trọng nhất trong các con đường tu hành của hắn, lại thật sự đang ảnh hưởng đến vận mệnh của ngàn ngàn vạn vạn người.

Cuộc sống của Lý Thanh Sơn đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhưng có một thứ gì đó lại đang âm thầm phát sinh thay đổi.

Thời gian vội trôi đi, đông đi xuân đến, hạ đi thu đến, dùng tốc độ vô cùng vững vàng mà tiếp tục bước tiếp về phía trước.

Trong bến tàu ầm ĩ của Thanh Hà Phủ, mưa thu liên miên, tạo thành vạn điểm gợn sóng rơi xuống giữa lòng sông, cũng không thể tưới diệt bầu không khí náo nhiệt này, một con thuyền rộng ngừng ở bên trong mặt nước nhộn nhạo, một người nam tử đứng ở đầu thuyền, nhìn thoáng qua chỉ là một người nông dân bình thường, hơn nữa chịu đủ gió táp mưa sa, làn da ngăm đen lại thô ráp, nhưng nhìn kỹ lại mới có thể thấy được ánh sáng lấp lóe bên trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Con thuyền này ngược dòng mà lên, Lý Long nhìn về phía dòng sông Thanh Hà chảy về, suy nghĩ rất nhiều thứ.

Hắn đã rời khỏi quên nhà hơn mươi năm, cho dù là ngày lễ tết thì hắn cũng chưa bao giờ quay về, không phải không muốn về, mà là luôn có việc nhà nông làm mãi không hết, trái cây sắp chín chờ hái, dược điền vườn trồng trọt gần như cần phải tưới nước mỗi ngày.

Thanh Hà Phủ liên tục gặp phải tai nạn, lại dư ra rất nhiều đất đai tràn ngập linh khí, một ít môn phái đã bị xử lý còn giữ lại dược viên, cần có đệ tử nông gia đến xử lý, thật sự là không thể nào rời đi được, đối với hắn mà nói, đây là kỳ ngộ tu hành hiếm có.

Dưới tình huống như thế mà muốn hắn tốn thời gian đi vài ngàn dặm đường chỉ vì về nhà một lần, gần như là chuyện không thể nào, chỉ có thể thỉnh thoảng nhờ người đưa chút ngân phiếu về nhà để làm tròn đạo hiếu.

Hiện tại gương mặt hắn vừa đen lại vừa gầy, quần áo cũ kỹ, giống như một cục đá vừa mới bị đào từ trong đất ra, toàn thân đều tràn ngập cảm giác quê mùa.

Cho nên khi mưa bắt đầu lớn hơn, hắn quay trở về khoang thuyền, người xung quanh đều giữ một khoảng cách với hắn.

Nhiều năm trước, hắn từ Ngọa Ngưu thôn chạy đến Khánh Dương thành bái sư học nghệ, chính là vì muốn thoát khỏi thân phận nông dân, kết quả lại biến thành một nông dân thực thụ đúng là có chút buồn cười.

Nhưng mà dáng vẻ này của hắn lại được Hoàng Thổ Ông, gia chủ Nông gia khen ngơi là “thổ mộc hình hài”, nói hắn là thiên tài của Nông gia, cố ý truyền vị trí gia chủ cho hắn.

Cũng chính vì trả giá nhiều công sức như thế, tu vi của hắn mới có thể tiến bộ vượt bậc, trong vòng mười mấy năm, từ một người giang hồ không tên không tuổi trở thành đệ tử thủ tịch của Nông gia, Luyện Khí sĩ tầng mười.

Hắn vốn muốn nương theo khí thế này, tiếp tục khổ tu mấy năm, thử đột phá cảnh giới Trúc Cơ.

Một bức thư nhà từ Ngọa Ngưu thôn truyền đến Khánh Dương Thành, lại đi qua đường dây liên lạc của Thiết Quyền Môn, truyền đến tổng bộ Thiết Quyền môn ở Thanh Hà Phủ Thành, lại được truyền đến trên tay hắn.

Biết được tin phụ thân đã chết bệnh, hắn mới vội thu dọn hành lý, bước lên con đường về quê.

Trước khi xuất phát, ngoại trừ giao một đống đất đai cho các sư huynh đệ chăm sóc thay ra, hắn còn cố ý đi đến thăm một người, chính là Lý Thanh Sơn, người đồng hương duy nhất của hắn, hỏi hắn có muốn mang theo lời nhắn hoặc là có chuyện gì khác hay không.

Lý Thanh Sơn suy tư một lúc mới nhớ đến “Lý thôn trưởng”, sau đó làm Lý Long bớt đau buồn, trên mặt cũng không có bất cứ vẻ mặt đau khổ nào.

Đã nhiều năm trôi qua như thế, cái chết của một người thường không thân chẳng quen, thậm chí còn từng đắc tội hắn, đương nhiên rất khó làm lòng hắn dao động.

Hắn cũng không thích giả vờ giả vịt.

Lý Long cũng không trách hắn, đi ra bên ngoài nhiều năm như thế, có vài lần đều được hắn vô điều kiện giúp đỡ vào thời khắc quan trọng mới có được tu vi như bây giờ.

Mà cho dù hắn đã trở nên mạnh mẽ như thế thì thái độ của hắn vẫn còn có thể coi như là đối xử bình đẳng.

Mặc dù đối với chính hắn mà nói, gương mặt già nua kia đã dần dần trở nên mơ hồ, mãi đến khi nghe được tin người chết rồi mới đột nhiên trở nên rõ ràng lên, trong lòng cũng không cảm thấy có cái gì cực kỳ đau buồn.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng không nhờ người chuyển lời gì, điều này cũng nằm trong dự kiến của Lý Long.

Từ sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt với huynh tẩu xong, liên lạc giữa hắn và Ngọa Ngưu thôn đã mờ nhạt đến gần như không có.

Người nam nhân này từ nhỏ đã có vẻ khác với người thường, mãi đến khi bị bà cốt cho uống một đống nước bùa xong mới có vẻ bình thường hơn một chút, nhưng cũng không thích chơi đùa với bạn cùng lứa tuổi, rảnh rỗi thì lập tức nằm trên lưng trâu đi chăn trâu thổi sáo, có vẻ quái gở quá dị, không có chút tình người, bị người ta coi là dị loại, tuy rằng không trực tiếp bài xích, nhưng cũng không có tình cảm sâu sắc gì.

Mãi đến rất nhiều năm sau, hắn mới giật mình phát hiện ra trong chuyện này có rất nhiều điều không giống bình thường, là một lời giải thích cho việc hắn quật khởi một cách kỳ tích mai sau.

Thuyền lớn nhổ neo, đi ngược dòng nước, Thanh Hà Phủ Thành dần dần đi xa, Lý Long bước lên con đường về quê của hắn.

Thuyền lớn xuyên qua Gia Bình Thành, tòa thành từng bị Thạch Ma giết chết gần như sạch sẽ người dân, hiện tại đã khôi phục lại sức sống, nghe nói đến cả Ưng Lang Vệ trên núi cũng đều đã khôi phục xây dựng chế độ.

Thuyền lớn tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bến tàu mà trước khi hắn từng xuất phát, hắn rời thuyền lấy ra một quả phong trấn, triệu hồi ra một con tuấn mã, đây là kỵ thú hắn mua để thuận tiện cho việc đi lại khắp nơi.

Lại một ngày trô qua, nhìn một đoạn tường thành quen thuộc ở xa xa, mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra quê nhà cũng không hề xa xôi như những gì hắn tưởng tượng.

Thiết Quyền Môn, hai tráng hán ăn mặc quần áo màu đen, kể cả cặp sư tử đá uy phong lẫm lẫm, cùng nhau đứng canh gác ở trước cửa.

Người đi đường đi qua nơi này đều tránh đi xa xa.

Hán tử ở bên trái nhìn sắc trời oán giận nói:“Ông trời cứ mưa mãi không chịu ngừng, hắt xì, thời tiết này lại phải đi trông cửa, đúng là xui xẻo!”Hán tử bên phải run rẩy cơ thể:“Đỡ hơn mùa hè nhiều rồi, chỉ cần đứng nửa canh giờ là giống như mới từ trong nước bước ra, ai bảo chúng ta nhập môn quá trễ, võ công kém làm gi? Chờ lát nữa hai chúng ta đi tìm cái nhà thổ, uống một bữa no say, làm ấm người.

”“Chờ sau này lão tử thành cao thủ tiên thiên rồi, sau này chỉ ngủ trong nhà thổ.

”“Chỉ dựa vào ngươi!”“Ta thế nào, lúc trước tên Lý Thanh Sơn kia còn thua ta kia, đến cả nhà thổ cũng không vào nổi! Hiện tại ta nghe nói nhà thổ của cả Thành Hà Phủ đều là của hắn.

Còn có tên Lý Long kia nữa, lúc trước cũng thuộc Thiết Quyền Môn chúng ta, hiện tại nghe nói đã là tiên thiên mấy chục tầng rồi.

”“Cảnh giới Tiên thiên chỉ có mười tầng, đào đâu ra mấy chục tầng!”Đang nói chuyện, một nam nhân vừa đen vừa gầy đi thẳng về phía cửa lớn, ánh mắt thoáng qua quan sát xung quanh, nhìn người gác cổng quen thuộc, trong lòng vô vàn thổn thức cảm thán.

Cũng là vì Khánh Dương Thành tương đối hẻo lánh, lại ở gần vùng núi non mênh mông, thuộc về khu vực trung gian giữa hai thế lực Yêu tộc, chiến tranh với Yêu tộc lúc trước không ảnh hưởng quá lớn đến nơi này.

“Ai!”“Đồ nhà quê ở nông thôn kia, Thiết Quyền Môn là nơi ngươi có thể xem sao, đừng có nhìn Đông nhìn Tây, mau cút mau cút!”“Ta là Lý Long, là đệ tử của Lưu Hồng Lưu chưởng môn, các ngươi mau đi thông báo!”Lý Long cũng không quen biết hai người gác cửa này, biết là đệ tử mới thu nhận sau khi hắn rời đi, đứng ở đằng đó cũng khá oai phong, nhưng võ công thì đến cả trình độ nhị tam lưu còn chưa đủ, chỉ có thể hù dân chúng, nếu không cũng sẽ không bị cử đi canh gác.

“Ngươi nói ngươi là Lý Long?”Tráng hán trợn to mắt, tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cái tên này bọn họ nghe như sấm bên tai, đó là nhân vật lợi hại đi ra từ Thiết Quyền Môn của Khánh Dương Thành bọn họ, đại cao thủ Tiên thiên mấy chục tầng, mỗi lần Thiết Sư Tử Lưu Hồng uống rượu đều phải khoác lác một lần.

Nhưng mà nhìn cách ăn mặc của người này thì nhìn kiểu gì cũng không giống với tên “Lý Long” trong truyền thuyết, sao cứ như người vừa xuống ruộng xong về thế này!Hai người cũng không dám chậm trễ, biết cao thủ nào đó trên giang hồ cứ thích giả vờ giả vịt, lập tức đi vào thông báo, một lúc sau, một người nam nhân trung niên mặc áo gấm, đi đứng mạnh mẽ, khí thế uy nghiêm từ trong cửa bước ra, lại không phải là Lưu Hồng, nhìn thấy Lý Long thì hơi sửng sốt một chút, bước lên nắm tay hắn:“Sư đệ, thật sự là ngươi!”“Vương Lỗi sư huynh.

”Lý Long cũng nhận ra người đến là ai.

Thì ra Thiết Sư Tử Lưu Hồng đã truyền vị trí chưởng môn Thiết Quyền Môn cho đại để tử Vương Lỗi, hắn đi ra ngoại thành dưỡng lão.

Vương Lỗi vỗ vai Lý Long, lộ ra dáng vẻ bi thương:“Sư đệ, xin hãy nén bi thương, bá phụ lớn tuổi như thế.

”Nói một đống lời an ủi, Lý Long đương nhiên có thể nhận ra trong đó không có quá nhiều tình cảm chân thật, chỉ là chút lời nói qua loa lấy lệ.

Lý Long nói:“Sống chết có số, phú quý tại thiên.

"Vương Lỗi ra lệnh, vừa cử người đi ra ngoại thành mời Lưu Hồng đang dưỡng lão về, vừa thân thiết triệu tập các đệ tử trong Thiết Quyền Môn lên, xếp hàng từ phía sau bình phong dài đến trước cổng lớn.

“Sư đệ, mời!”Vương Lỗi duỗi tay mời, đi ở phía trước, phô bày đủ tư thế của chưởng môn, nhấn mạnh hai chữ “sư đệ”, ý đang ám chỉ đừng quên ta còn là “sư huynh” của ngươi.

Mối quan hệ của hai người vốn cũng không coi như hòa thuận, từ mười mấy năm trước, thỉnh thoảng Vương Lỗi lại khó chịu vì Lưu Hồng đánh giá cao Lý Long, sau lại tiếp nhận chức vụ chưởng môn của Thiết Quyền Môn, lòng ghen tị này mới dần bình ổn lại.

Hiện tại thấy Lý Long ăn mặc nghèo nàn, trong lòng không khỏi có chút khuây khỏa, lớn tiếng kể cho Lý Long nghe về những thay đổi của Thiết Quyền Môn sau khi hắn rời đi, nói hắn dẫn dắt các đệ tử trong Thiết Quyền Môn phát triển sự nghiệp, khống chế toàn bộ Khánh Dương Thành trong tầm tay như thế nào.

Vốn là bốn thế lực lớn, đã bị Lý Thanh Sơn đích thân tiêu diệt hai cái, Lặc Mã trang vẫn luôn phong bế tự thủ, sau khi Hoàng Bệnh Hổ rời đi lại càng là như thế, Thiết Quyền Môn biến thành thế lực duy nhất, Vương Lỗi trở thành chưởng môn đương nhiên là vô cùng uy phong, vừa lên tiếng là có một đống người hùa theo, đến cả tri huyện cũng phải nể mặt, trong nội viện thê thiếp thành đàn.

Nghĩ thầm nói:“Ngươi ở bên ngoài làm người tu hành gì đó, chưa chắc sung sướng bằng ta làm thổ hoàng đế ở Khánh Dương Thành này.

”Lý Long chỉ gật đầu, trước kia Khánh Dương thành cũng đã từng là cả thế giới đối với hắn, nhưng đến hiện tại, lại chỉ là một tòa tiểu thành không có gì đặc biệt mà thôi, cũng không có ruộng tốt dồi dào linh khí, nếu không phải Lưu Hồng ở nơi này, hoàn toàn không đủ tư cách làm hắn dừng chân lại.

Hai người ngồi xuống trung đường, Vương Lỗi cười nói:“Sư đệ, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài cũng không có cười vợ sinh con gì sao? Vậy bình thường ngươi làm cái gì?”“Việc nhà nông nhiều làm mãi không xong, làm gì có thời gian cười vợ sinh con.

”Lý Long nói, cũng từng có một đệ tử Nhạc gia có ý với hắn, chỉ là hắn không rảnh để lo mấy chuyện khác, cuối cùng cũng không làm được cái gì.

Vương Lỗi nhướng mày kinh ngạc:“Việc nhà nông! Người tu hành còn phải trồng trọt sao?”Lý Long cười nói:“Ta là đệ tử Nông gia, không trồng trọt thì làm cái gì?”Vương Lỗi nhíu mày, lắc đầu lia lịa:“Vậy tu hành còn có ý nghĩ gì chứ?”“Ngay từ đầu cũng cảm thấy buồn tẻ, lâu dần rồi còn cảm thấy rất thú vị.

”Lý Long nói, lao động ở trên đồng ruộng, nhìn trái cây chín muồi, linh thảo lớn lên, đồng thời được đến sự phản hồi của đất đai và thực vật, tu vi liên tục tăng cao, có một cảm giác vui sướng không nói nên lời.

Vương Lỗi bĩu môi tỏ vẻ không thể nào hiểu được, cảm thấy có lẽ là Lý Long đang mạnh miệng.

Trong mắt hắn, nông dân cũng chỉ tốt hơn ăn mày một chút mà thôi, làm hắn trồng trọt mười năm, còn không bằng giết chết hắn.

Quả nhiên “thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu”, môn chủ Thiết Quyền Môn uy phong lẫm lẫm là hắn đương nhiên chính là đầu gà, không biết tốt hơn tên Lý Long tu hành đuôi trâu này bao nhiêu lần.

Vó ngựa tung bay làm nước bùn màu vàng bắn tung toé, hoàng mã xuyên qua màn mưa phóng nhanh tới, đi tới trước Thiết Quyền môn, kỵ sĩ trên ngựa đột nhiên giữ chặt dây cương, hí vang một tiếng, vó ngựa giơ lên cao.

“Lão môn chủ!” Đệ tử ở ngoài cửa chờ thấy rõ người tới, nhao nhao tiến lên hành lễ dắt ngựa.

Lưu Hồng xoay người xuống ngựa, thân hình cường tráng không thay đổi theo năm tháng, vung dây cương ra, sải bước nhanh vào trong cửa lớn, đi tới trước chính đường, liếc mắt đã nhìn thấy Lý Long, cả người chấn động: “Thật sự đã về rồi à!”“Sư phụ!” Lý Long cũng chạy ra ngoài đường, bụp bụp một tiếng quỳ trên mặt đất mưa, hắn từ nhỏ đã vào Thiết Quyền môn theo Lưu Hồng tập võ, được hắn dạy bảo đủ kiểu, tình cảm sâu đậm, thậm chí còn hơn cả cha ruột.

“Được được được, trở về là tốt rồi!” Vẻ mặt Lưu Hồng kích động, hai tay đỡ Lý Long dậy, cầm tay tiến vào trong đường chính ngồi xuống, vẻ mặt của hai sư đồ đều kích động, trong lúc nhất thời đều không biết nên nói cái gì cho phải.

“Nhân sinh một đời, khó tránh khỏi cái chết, trừ phi tu hành như ngươi mới có thể thoát khỏi sinh tử, phụ thân ngươi chừng ấy tuổi, xem như là tang mừng, không nên quá đau lòng.

Chỉ sợ không bao lâu nữa, ngươi sẽ trở về chịu tang cho ta rồi!”Nói đến phụ thân của Lý Long, Lưu Hồng cũng không khỏi cảm thán, với tuổi tác hiện tại của hắn, càng ngày càng cảm nhận được uy hiếp của cái chết, cảm thấy vô cùng hâm mộ với người tu hành có thể kéo dài tuổi thọ.

“Sư phụ nói gì thế, thân thể già của ngài khoẻ mạnh, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.

”Lý Long thành khẩn nói, hơn mười năm không gặp, Lưu Hồng dường như đã già đi rất nhiều, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng bạc trắng hơn phân nửa.

Chỉ có luyện khí mới có thể trì hoãn sự lão hóa, võ giả mạnh hơn nữa cũng không thể địch lại sự xâm nhập của thời gian, sống lâu “trăm tuổi” đã xem như cực hạn rồi.

“Đúng vậy, sư phụ, thoát khỏi sinh tử đâu có dễ dàng như vậy, cùng lắm có thể sống thêm vài năm mà thôi, chỉ cần sống thoải mái đến cuối đời, mấy năm còn lại cũng không tệ lắm.

”Vương Lỗi đang ở tuổi tráng niên, thể hình cường tráng, cũng không quá để ý chữ “chết” này ở trong mắt, nghe Lưu Hồng nói làm người tu hành tốt như thế nào, trong lòng cũng không thoải mái lắm, hắn cũng sẽ không đi hâm mộ người lúc trước võ công còn không bằng sư đệ của mình.

Lưu Hồng trừng mắt nhìn Vương Lỗi và nói: “Đầu đao của ta liếm máu nhiều năm như vậy, còn cần ngươi tới dạy ta à? Tiểu tử ngươi có thể yên ổn qua nhiều năm như thế, còn không phải nhờ lão tử, còn có phúc của Lý Thanh Sơn.

”Trong lòng Vương Lỗi mất hứng, dầu gì hắn đường đường cũng là môn chủ, Lưu Hồng còn dạy bảo hắn giống như dạy bảo hài tử.

Nhưng trong giang hồ, địa vị của sư phụ còn cao hơn cha ruột, bất luận là hai đạo chính hay tà, khi sư diệt tổ đều là tội lớn đệ nhất đẳng.

Tất cả mọi thứ của hắn đều là lấy được từ chỗ Lưu Hồng, cũng không còn cách nào phản bác.

“Sư huynh nói không sai, nhân sinh quý ở thuận tâm vừa ý, tu hành cũng có chỗ khó của tu hành, khoảng thời gian trước suýt chút nữa ta đã mất mạng, thành thật mà nói, chưa chắc so sánh được với ở trong thành Khánh Dương bình an sống cả đời.

”Lý Long khuyên nhủ, dù những năm gần đây hắn giao tiếp với đất đai thì nhiều, giao tiếp với người khác thì ít, nhưng cũng cảm nhận được tâm tư của Vương Lỗi, nhưng cũng không có bất kỳ ý so sánh nào, cuộc sống của họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Càng không muốn vì mình mà làm cho Vương Lỗi sinh lòng bất mãn, dù sao tương lai Lưu Hồng còn phải dựa nhờ hắn phụng dưỡng tuổi già.

Vương Lỗi nghe Lý Long tán thành cách nói của hắn, lại vui mừng nói: “Sư đệ đi ra ngoài, ngao du đây đó, quả nhiên hiểu được không ít đạo lý, phát ngôn rất hay, bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không thoải mái như trong nhà!”Lưu Hồng giật mình nói: “Ở kinh viện Bách Gia cũng sẽ có nguy hiểm gì sao? Ta nghe nói nơi đó giống như thần tiên động phủ, cơm áo gạo tiền, đều không phải thứ phàm nhân có thể so sánh!”Lúc này mới chú ý tới trang phục trên người Lý Long, có vẻ rất vất vả.

Nhưng đồng thời cũng nhận ra, mới vừa rồi ở ngoài cửa hắn đã quỳ gối trong mưa, trên người lại không có một chút dấu vết dính ướt, vẫn khô ráo lỗi thời như trước.

Lý Long kể lại chuyện cửu phủ diễn võ, thở dài nặng nề: “Trận này, hàng ngàn người tu hành, số còn sống sót chỉ có hơn trăm người mà thôi, rất nhiều người tu vi cao hơn ta, pháp thuật mạnh hơn ta đều là người chết trong đó, hiện tại nhớ tới trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

”“Không ngờ tu hành còn hiểm ác hơn trong giang hồ, thật muốn cảm tạ Lý Thanh Sơn kia!”Lưu Hồng sợ hãi không thôi, loại tranh đấu quy mô này thật sự ngoài sức tưởng tượng, càng hung hiểm vạn phần hơn nhiều so với đánh nhau trong giang hồ.

Càng không tưởng tượng được chính là, tiểu tử nông thôn lúc trước kia, hiện tại đã có thủ đoạn thông thiên triệt địa như vậy.

“Lý Thanh Sơn, nghe nói hắn hiện giờ đã thành đại nhân vật!”Vương Lỗi giống như đang nghe thiên thư, mờ mịt một hồi, tưởng tượng pháp thuật tung hoành, đao kiếm bay múa trên chiến trường, dùng chính sức lực của mình dẹp loạn chém giết, nên là uy thế cỡ nào chứ.

“Đúng thế, hắn hiện tại đã là Xích Ưng thống lĩnh của Thanh Hà phủ, một thân tu vi sắp đột phá Thiên Kiếp lần hai, chuẩn bị thành hôn với nữ nhi của Hàn đại tướng quân.

”Vương Lỗi tấm tắc khen ngợi: “Thật đúng là không ngờ, sư phụ, khi đó ngài còn đánh hắn đấy!”“Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!” Lưu Hồng cười ha ha, khi đó Lý Thanh Sơn dùng mười lượng bạc đổi một quyền của hắn, nhưng khiến hắn tức giận không nhẹ, bây giờ nghĩ lại, thế mà từng đánh được một đại nhân vật như vậy, trái lại cảm thấy rất có thể diện.

Lý Long nhớ lại chuyện quá khứ cũng bất giác mỉm cười, lại nói một hồi, sắc trời dần dần tối sầm.

Lưu Hồng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuyên đêm chạy về Ngọa Ngưu thôn đi!”Vương Lỗi nói: “Trời mưa đường núi khó đi, sư đệ hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới, ngay cả bữa cơm còn chưa được ăn, cũng không gấp, hay là trì hoãn thêm một chút đi, chi bằng nghỉ ngơi một đêm ở Khánh Dương thành, chờ ngày mai hãy đi! Tối nay để sư đệ tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục trên người, coi như là y cẩm hoàn hương.

”“Trở về cũng phải đổi đồ tang, có cái gì cần sửa đổi chứ!” Lưu Hồng lại liếc Lý Long một cái: “Nhưng chi bằng dứt khoát ở chỗ này trực tiếp thay một bộ đồ tang đi.

”Ý ngoài lời nói, cũng quả thật cảm thấy cả người hắn thật sự hơi khác thường.

Bốn chữ “Y cẩm hoàn hương”, đều có hai chữ chính là “Y cẩm”, càng là thôn xóm nhỏ càng chú ý kiểu bề ngoài này.

Lý Long chỉ có thể cười khổ, bộ y phục này của hắn là Hoàng Thổ Ông đích thân ban thưởng, tuy rằng ở Nông gia truyền thừa nhiều đời có vẻ rất cũ nát, nhưng tốt dầu gì cũng là một món linh khí cực phẩm, rất có lợi cho việc tu hành của hắn, lại khiến người ta xem thường như vậy sao!“Sư phụ, hay là ăn cơm xong rồi chạy về đi!”Vương Lỗi vốn muốn bày tiệc lớn trên Khánh Dương lâu, tiếp phong tẩy trần cho Lý Long, nhưng lại bị Lưu Hồng khiển trách vài câu nên chỉ bày một chỗ ở trong đường, triệu mấy tên tai to mặt lớn ở Thiết Quyền môn tớ tiếp rượu, rượu đã được ủ hơn hai mươi năm, đồ ăn cũng là món ăn thôn quê vùng núi, mỹ vị trân quý.

Lý Long chỉ uống uống rượu, ăn vài miếng thì không ăn nữa.

Vương Lỗi nói: “Sư đệ, chẳng lẽ không hợp khẩu vị à, để ta bảo họ làm lại!”“Ta đã quen ăn trái cây và rau quả rồi! Đây đều là những gì ta tự mình trồng, mọi người nếm thử hương vị xem thế nào!” Lý Long liền lấy một ít hoa quả từ trong túi bách bảo ra và chia cho mọi người trên bàn, còn có một vò rượu trái cây hắn tự ủ.

Những năm gần đây, trên cơ bản một ngày ba bữa của hắn đều là sản phẩm tự mình trồng trọt, cơ bản có thể dùng để thay thế đan dược tu hành bình thường, còn dư ra thì đem đi bán, nguồn tiêu thụ từ trước đến nay cũng không tệ.

Cho nên chỉ cần có đủ đất đai, hơn nữa chịu bỏ công lao vất cả, đệ tử nhà nông đều rất giàu có.

“Vậy chúng ta cũng phải nếm thử.

” Vương Lỗi hâm mộ liếc mắt nhìn túi bách bảo bên hông Lý Long, trong lòng cười nhạo, nhìn thế nào cũng giống như thân thích nghèo hèn từ nông thôn đến, còn mang theo chút thổ sản.

Mọi người vừa nếm thử liền không cưỡng lại được, ngay lập tức không nói gì, mãi đến khi ăn sạch trái cây, uống hết một vò rượu, mới thở dài một hơi, vẻ mặt đều vô cùng thoả mãn.

Trái cây bình thường này còn mỹ vị hơn so với bất kỳ món ăn ngon nào trên bàn này, cả người đều cảm thấy thần thanh khí sảng, một vò rượu kia càng đừng nói, vừa mở nắp ra đã toả hương bốn phía, dường như có chút thanh đạm, nhưng lập tức trở nên như lửa nồng đậm, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy cồn cào, hương rượu thật lâu cũng không tan.

Nếu đem so sánh với tất cả loại rượu ngon từng uống trên đời đều giống như nước trắng vô vị.

Đối với những người yêu rượu mà nói, có thể mỗi ngày uống loại rượu này, chết sớm mười năm hai mươi năm cũng được.

Một người vui mừng đầu tiên nói: “Ta cảm thấy nội lực đã tăng lên rất nhiều!”Không chỉ hắn, tất cả mọi người phát giác thân thể biến hóa, chẳng những nội lực tăng lên, ngay cả một vài nội thương lâu năm cũng không trị mà khỏi.

Họ lại nhìn Lý Long đầy kính nể, tùy tiện chia cho họ đồ ăn đều là bảo bối khó gặp trên giang hồ đó! Dẫn đến một hồi huyết tinh chiến đấu đều rất bình thường, nhớ lúc trước, một gốc linh sâm là có thể náo loạn Khánh Dương thành này đến long trời lở đất.

Là đệ tử thiên tài của nông gia, Lý Long trồng ra những loại trái cây này, so với linh sâm cũng không kém bao nhiêu.

Tuy là linh sâm có tuổi đời dài, nhưng không được trải qua quá trình bồi dưỡng tỉ mỉ.

“Sư đệ, mấy thứ này có được cũng không dễ nhỉ!” Trong lòng Vương Lỗi có chút phức tạp, đối với “đệ tử nông gia” không dám khinh thường chút nào, Lý Long bên cạnh cũng bỗng nhiên trở nên thâm sâu khó lường.

“Vừa mới bắt đầu thì rất khó, mất không ít thời gian mới hiểu được, ánh mặt trời, mưa, sương đều phải chú ý khống chế cẩn thận, mấu chốt vẫn là phải dùng pháp thuật thích hợp.

” Lý Long nói chút cách trồng trọt của nhà nông, nhưng thấy tất cả mọi người không hiểu ra sao nên không nói tiếp nữa.

Lưu Hồng vuốt râu mỉm cười, lão hoài an ủi.

Lý Long còn chuẩn bị cho Lưu Hồng một vò rượu thuốc, nhưng cân nhắc đến giá trị của nó nên không dám trực tiếp lấy ra như vậy, phải chờ cơ hội thích hợp.

Sau khi ăn những thứ này, lại tiếp tục ăn uống tiệc rượu cũng trở nên không có tư vị.

Hơn nữa dù không có cảm giác no bụng, nhưng không cảm thấy đói bụng chút nào.

Vì thế đoàn người xuất phát ngay trong đêm, đệ tử Thiết Quyền môn gần như dốc toàn bộ sức lực, tức tốc đi về phía Ngọa Ngưu thôn.

Ngọa Ngưu thôn cũng đắm chìm trong mưa đêm, chỉ có nhà Lưu quản sự, còn có nhà Lý thôn trưởng là còn thắp đèn đuốc.

Trong một ngôi nhà tối tăm ở phía tây của làng, có một nam một nữ đang nói chuyện.

Nữ nhân thô lỗ nói: “Lý lão đầu này chết rồi, Lý Long nhất định sẽ trở về thôn, hắn và Lý Nhị kia nói chuyện, chúng ta phải nhờ hắn mang phong thư cho tiểu tử Lý Nhị kia, bây giờ hắn phát đạt rồi, không thể quên chúng ta, là chúng ta chiếu cố hắn bao nhiêu năm, không có ta nấu cơm cho hắn, hắn đã chết đói từ lâu rồi!”Đây từng là giọng nói Lý Thanh Sơn chán ghét nhất, mà nơi này chính là nhà ngày xưa của hắn, hoặc nói chính xác hơn là ở trong chuồng trâu rách nát cách vách kia.

Trong chuồng trâu lại có thêm một con trâu vàng, cũng sẽ có hài tử thổi sáo chăn trâu, cưỡi lưng trâu đến bãi cỏ để chăn trâu, nhưng không cần ở trong chuồng trâu, cơm ăn áo mặc cũng tốt hơn Lý Thanh Sơn ngày xưa gấp bao nhiêu lần.

Lý đại ca ở trên giường trở mình, buồn bực nói: “Hắn đã cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nhiều năm rồi cũng không qua lại, thư thì có ích lợi gì chứ!”“Ôi ôi! Bà nương điên nhà ngươi, còn không buông tay!”Lý đại ca phát ra một trận kêu đau đớn, Lý đại tẩu kéo lỗ tai Lý đại ca, cưỡng ép xoay người hắn lại.

“Lão nương đến tám đời mốc meo rồi, gả cho cái thứ vô dụng như ngươi, gửi một lá thư cũng không dám, ngươi có ích lợi gì thế? Huynh đệ ngươi trái lại là một nhân vật lớn, lại là một tên khốn vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa!”Lý đại tẩu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy ý hận, hận Lý đại ca vô năng, hận Lý Thanh Sơn vô tình.

Bình Luận (0)
Comment