Hùng Bá Thiên cảm thấy hơi hối hận, thà đi đường vòng còn hơn, nhưng trong nháy mắt, hắn nảy ra một ý nghĩ, ra lệnh cho tất cả cương thi lui vào trong đường hầm, sau đó mệnh lệnh cương thi mặc giáp đào sang hai bên, ngăn cản những thực vật kia.
Dù thực vật có hung hãn đến đâu cũng không thể tùy tiện di chuyển, Lý Long phải tiếp tục trồng lại cây để phòng thủ.
“Để ta xem ngươi gieo được bao nhiêu hạt giống!” Hùng Bá Thiên cười lạnh rồi nói.
Hạt giống của thực vật công kích trong tay Lý Long gần như đã sắp cạn kiệt.
Hơn nữa, dù kích thích những hạt giống này không hao tổn nhiều, nhưng kích thích chúng cũng sẽ khiến chân khí trong đan điền của hắn cạn kiệt gần hết, trong tay hắn cầm một viên linh thạch để khôi phục.
Nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ nhẹ nhõm, một tấm bùa bay ra khỏi tay.
Nó chỉ là một lá bùa lửa bình thường, nếu may mắn thì có thể giết chết một cương cương thi mặc giáp.
Lá bùa lửa nổ tung thành một quả cầu lửa trong không trung, nhưng nó không bay về phía bất kỳ cương thi nào mà bay về phía đám cây cối chỉnh tề.
Bùm!Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, những cây to bốc cháy dữ dội như đuốc, đặc biệt là những trí cây ở ngọn, chỉ cần bị rắn lửa liếm nhẹ sẽ lập tức nổ tung thành một quả cầu lửa.
Đối với đệ tử nông gia mà nói, giá trị thực vật chỉ có hai loại, một là thực vật có tính công kích, loại này chỉ chiếm một phần nhỏ.
Mà phần lớn là thực vật có tính thực dụng, chẳng hạn như trái cây và rau quả, lương thực và dược liệu.
Trong những cây này, phần lớn đều là cây trẩu, ngay cả nhựa cây cũng chứa dầu, một khi bốc cháy, cho dù mưa to gió lớn cũng không dập tắt được.
Trong nháy mắt, bức tường cây bị đốt cháy thành bức tường lửa khiến bầu trời đỏ rực một mảng.
Hùng Bá Thiên dẫn theo những cương thi mặc giáp mở ra một đường hầm dưới gốc cây, đội quân cương thi uốn khúc phía sau hắn, gần như tất cả chúng đều đi đến dưới bức tường cây, và đột nhiên phát hiện ra xung quanh đã bị bao vây bởi một biển lửa!Phần lớn cương thi đều bị dính rất nhiều nhựa cây, cơ thể khô héo của chúng nhanh chóng bị đốt cháy.
Ngay cả đối với những cương thi mặc giáp sắt bất khả xâm phạm, lớp áo giáp sắt bao phủ cơ thể chúng cũng bắt đầu méo mó và biến dạng dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa.
Sắc mặt của Hùng Bá Thiên nhanh chóng thay đổi, phóng chân khi ra ngoài để ngăn cản sự công kích của ngọn lửa.
Hắn không thèm để ý cương thi bình thường, dẫn theo cương thi mặc giáp, xoay người lao ra biển lửa, chỉ thấy một cái bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên biển lửa.
Lý Long bước chân trần trên nền đất rắn chắc, đôi mắt hắn sáng rực trong ánh lửa, đôi tay thô ráp nắm chặt cái cuốc, hắn rải những hạt giống cuối cùng trong tay, từng hạt một bứt lên khỏi mặt đất, lớn lên, nhảy múa và sát cánh chiến đấu với hắn.
Một cột khói lớn phóng lên trời, sau một thời gian ngắn tan đi, mây mù lại đan vào nhau, che khuất bầu trời, che khuất ánh trăng, mưa thu trút xuống.
Tại nơi giao thoa của mưa và lửa, những loài thực vật sống động và những cương thi vô hồn đang quấn lấy nhau một cách điên cuồng.
Đôi mắt của Lý Long luôn dán chặt vào Hùng Bá Thiên, chiếc cuốc trong tay hắn giơ cao và mạnh mẽ bổ xuống.
Cho đến khi ngọn lửa cháy thành tro, trời đã sáng, một cơn mưa phùn rơi xuống than gỗ màu xám, có tiếng răng rắc, một làn khói như sương mù và tro tàn bay lên.
Giữa sương khói mịt mù, Lý Long nằm trên mặt đất nóng, thở hồng hộc, tay nắm chặt cuốc, nhìn bầu trời mờ mịt.
Hắn chống người đứng dậy, nhìn xung quanh, cả làng Ngọa Ngưu đã biến thành đống đổ nát.
Chính giữa có ranh giới là một bức tường gỗ đã bị đốt thành than, một bên là gạch ngói vỡ vụn bị cương thi giẫm đạp, bên kia là gỗ than cháy sém vì bị ngọn lửa thiêu đốt.
Dù sau đó trời mưa nhưng ngọn lửa vẫn cháy lan.
Trên mặt Lý Long không khỏi hiện lên một tia hoang mang, hắn dốc sức chiến đấu cả đêm, tuy rằng giết được địch nhân nhưng cũng không cứu được thôn làng.
Hắn không có sự quyết tâm của Lý Thanh Sơn, dù sao đây cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, vô số người thân quen và đồ vật thân thuộc biến mất chỉ trong một đêm, trong lòng hắn lại chẳng vui mừng vì chiến thắng mà lại nặng trĩu.
“Cha! Nương! Cha!”Tiếng khóc và tiếng la hét vang lên từ phía sau, Lý Long quay lại và thấy một đứa trẻ đang cặm cụi moi đào ở đống đổ nát, nhưng thậm chí nó còn không thể di chuyển một tảng đá lớn, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt nó.
Không hiểu sao trong lòng Lý Long cảm thấy thanh thản một chút.
“Ngươi tên là gì?”Đứa bé quay đầu lại nói: “Ta.
Ta tên là Lý Thanh Thạch, ta xin ngài thần tiên, xin hãy cứu cha nương ta!”“Lý Thanh Thạch?”Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, lại nhìn lướt qua đống đổ nát dưới chân, chợt hiểu rõ:“Đúng là một cái tên rất hay, chỉ là không hợp cho lắm.
”Thạch Đầu lau nước mắt nước mũi:“Nương ta từng nói rằng ta phải trở thành người tài giỏi như nhị thúc của ta!”Lý Long xoa đầu nó rồi ngồi xổm xuống:“Ta dẫn ngươi đi gặp hắn được không?”“Ta.
Ta.
Có phải cha nương của ta chết rồi đúng không? Giống như lão Hoàng vậy!”Khuôn mặt Thạch đầu tràn đầy vẻ hoảng hốt mà hỏi.
Lý Long không có gì để nói, chỉ đành thở dài.
Không biết mấy người sư phụ thế nào, với bản lĩnh của họ, có lẽ trận hỏa hoạn này không cướp đi tính mạng của họ được!Lúc này, một đám người xuất hiện bên trên đống đổ nát ở một đầu khác của ngôi làng, vừa nhìn thấy hai người ở xa xa thì hắn đã bước nhanh tới.
“Sư phụ!”Đôi mắt Lý Long sáng lên, người dẫn đầu đám người kia chính là Lưu Hồng, phía sau là đệ tử Thiết Quyền môn, còn có rất nhiều thôn dân của Ngọa Ngưu thôn.
Hóa ra, sau khi hỏa hoạn bùng lên thì Lưu Hồng đã dẫn đầu đệ tử Thiết Quyền môn đi sơ tán thôn dân ra ngoài, chạy trốn tới ngọn núi lân cận, mãi đến tận khi sắc trời bừng sáng, hỏa hoạn lụi tắt thì mới dám trở về.
“Ngươi không sao là tốt rồi!”Lưu Hồng thở phào nhẹ nhõm, còn ánh mắt Vương Lỗi nhìn về phía Lý Long càng tràn ngập vẻ kính nể, ngọn lửa lớn phóng thẳng lên trời đêm qua quả thực là chiêu thức của thần tiên trong truyền thuyết mà.
Nếu không có Lý Long thì e là mọi người đều phải chết trong Ngọa Ngưu thôn rồi.
Các thôn dân dẫn người nhà mình đi tìm lại những ngôi nhà đã thành một đống phế tích của mình, không ít người đều khóc nức nở lên.
Cuối cùng Thạch Đầu cũng hiểu rõ, cha nương của mình và lão Hoàng cũng như vậy, họ sẽ không bao giờ trở về nữa rồi, thế là cũng bật khóc òa.
Tuy Lý Long vui mừng vì suy cho cùng trận chiến này của mình cũng không phải không có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cũng chẳng thể vui vẻ được.
Hắn nói với Lưu Hồng:“Sư phụ, ta phải trở về rồi.
”“Không đợi chôn cất sao?”“Hồn phách của cha ta đã đi đến Địa Phủ, cũng chỉ còn một bộ thể xác ở lại mà thôi.
Hơn nữa e là ngay cả thể xác cũng không còn nữa rồi!”Lý Long nhìn thấy Lý Hổ và Lý Báo ở xa xa, khi hỏa hoạn bùng lên thì họ chạy trốn còn không kịp, nào có ai còn ngoảnh lại cõng một thi thể đi, thế là thi thể cha hắn cũng hóa thành tro bụi cùng với đại viện Lý gia.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ, nhưng vào lúc này lại cảm thấy xa cách đến vậy, tựa như hai loại sinh mệnh hoàn toàn khác nhau.
Cái gọi là áo gấm về nhà cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Lần này rời đi, e là mãi mãi cũng không trở lại thôn xóm nho nhỏ này.
Lý Long lại nghĩ đến Lý Thanh Sơn, có phải hắn đã lường trước được việc này từ lâu rồi hay không, cho nên mới quyết tuyệt như vậy?Sau cùng, Lý Long giao số bạc đủ để xây dựng một trăm tòa Ngọa Ngưu thôn, còn có một vò rượu thuốc được ủ riêng tỉ mỉ cho Lưu Hồng, bàn giao đôi lời rồi bước lên con đường đi tới Thanh Hà phủ.
“Con sông lớn quá! Chiếc thuyền to quá!”Thạch Đầu nằm nhoài bên mép thuyền, mở to hai mắt nhìn nước sông Thanh Hà chảy xiết mà nuốt nước bọt.
Có lẽ còn chưa nhận thức sâu sắc được ý nghĩa của tử vong thì nó đã khôi phục chút sức sống nhờ cảnh tượng hấp dẫn mà nó chưa thấy bao giờ này.
Ngược lại thì tâm trạng Lý Long vẫn hơi nặng nề, nhìn bóng lưng của Thạch Đầu mà càng sầu lo hơn.
Khi đó hắn bỗng xúc động nên đã nói sẽ dẫn hài tử này đi gặp Lý Thanh Sơn, nhưng mà Lý Thanh Sơn đã cắt đứt quan hệ với Lý gia từ lâu, với sự quyết tuyệt của nam nhân kia thì chắc chắn không chỉ nói suông.
Chỉ sợ số phận của hài tử đáng thương này không lạc quan như vậy.
Thuyền lớn xuôi dòng mà đi, khi tới Thanh Hà phủ thì đúng lúc hoàng hôn, chỉ thấy Thanh Hà phủ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ của Lý Long và Thạch Đầu bước xuống khỏi thuyền lớn, người bên cạnh dồn dập tránh ra, lộ vẻ căm ghét.
Hiển nhiên Lý Long vẫn mặc bộ trang phục quê mùa kia, còn Thạch Đầu thì càng hết nói nổi, khắp người bẩn thỉu như tên ăn mày nhỏ.
Thậm chí Lý Long còn không kịp cho nó rửa mặt đơn giản một lúc chớ nói chi là thay một bộ đồ mới.
Thạch Đầu không khỏi hơi sợ hãi rụt rè trước ánh mắt xem thường của mọi người, nhưng khi thấy sắc mặt Lý Long bình tĩnh cất bước tiến lên thì trong lòng cũng cảm thấy rất yên bình.
Sau khi rời thuyền, Lý Long đi tới Ưng Lang vệ hỏi thăm đôi chút, biết được Lý Thanh Sơn đang ở dạ yến của Vân Vũ lâu thì lập tức dẫn Thạch Đầu đi tới trước Vân Vũ lâu đèn đuốc huy hoàng.
Thạch Đầu ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn lên trên.
Ở tầng cao nhất của Vân Vũ lâu chính là cảnh tượng oanh ca yến hót, gió ấm hun người, một cảnh tượng ca múa mừng thái bình.
Gần như tất cả Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ đều tụ họp ở đây, có điều đa số họ chỉ ngồi ở hạng cuối, vì phía trước họ là đám tu sĩ Trúc Cơ Ngụy Ương Sinh, Liễu Trường Khanh, thậm chí ngay cả Hàn Thiết Y cũng đều tới.
Hoa Thừa Lộ cũng ở trong hàng ngũ này, nàng nhíu mày nhìn Hoa Thừa Tán ngồi ở ghế thứ.
Buổi dạ yến này được tổ chức vì hắn, chỉ thấy trên mặt hắn tràn ngập men say, ôm ấp đề huề, không coi ai ra gì mà trêu đùa hai nữ nhân, thỉnh thoảng còn làm ra tư thế vô cùng thân mật.
Nếu nam nhân khác làm vậy thì khó tránh khỏi việc lộ ra vẻ thấp kém dâm loạn, nhưng hắn làm thì lại trông như công tử nhà lành trần thế, phong lưu phóng khoáng không nói nên lời.
Còn người ngồi ở phía sau chiếc bàn bạch ngọc chủ vị là một chàng thanh niên có vóc người khỏe mạnh đang dùng tay đỡ má, khóe miệng là nụ cười hờ hững, tay đang nghịch ly rượu, tựa như đang thưởng thức ca múa.
Nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện tròng mắt đen của hắn không có tiêu điểm.
Hiển nhiên dung mạo hắn không thể so sánh với vẻ tuấn tú của Hoa Thừa Tán, nhưng cũng chẳng khác gì hổ chiếm núi rừng, có phong thái rất nổi bật, dù cho im lặng ít nói nhưng không một ai lơ là sự tồn tại của hắn được.
“Lẽ nào Linh Lung không đẹp sao?”Một nữ tử ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đẩy hắn, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ hờn dỗi thỏa đáng.
Vóc người của nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn tựa như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lại có đường cong lả lướt, lồi lõm tinh tế.
Còn gương mặt trẻ con vô cùng mịn màng, cực kỳ đáng yêu, tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt.
“Rất đẹp.
”Lý Thanh Sơn rũ mi mắt, hững hờ đáp lại.
Nữ tử này thật sự rất đẹp, lại còn khéo léo, e rằng ở đây chỉ có Hoa Thừa Lộ mới vượt qua nàng được.
“Vậy sao ngươi vẫn không nhìn ta?”Sau đó nữ tử kia lại kề sát vào tai hắn mà nhỏ giọng nói rằng:“Lẽ nào là sợ Hoa thống lĩnh ghen sao?”Hơi thở kia như hoa lan, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng liếm tai hắn nữa.
“Ngươi không sợ tu vi chưa đủ thì đã bị ta hút sạch sao?”“Ta còn lâu mới sợ.
”Linh Lung le lưỡi, sau đó thật sự ngồi thẳng người lại.
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, lúc trước là hài tử thẹn thùng cỡ nào chứ, bị hắn nuông chiều một năm nên sinh hư, giờ còn dám đùa giỡn hắn ở trước mặt mọi người.
“Đại nhân, môn chủ, có một nam nhân tên là Lý Long nói muốn gặp ngài, hiện tại đang chờ ở noãn các ạ.
”- Giải thích "noãn các" là phòng nhỏ ngăn cách với phòng ấm, được đặt lò sưởi.
Hết giải thích.
Một thị nữ tiến lại bẩm báo.
“Ồ, hắn trở về rồi.
”Lý Thanh Sơn đứng dậy đi xuống noãn các ở lầu dưới:“Ngươi trở lại nhanh thật đấy, theo ta đi uống một chén đi! Hả? Hài tử này là…”“Xảy ra một số chuyện…”Lý Long sắp xếp từ ngữ rồi trần thuật lại chuyện đã xảy ra.
Dĩ nhiên Thạch Đầu biết người mà mình đến gặp là nhị thúc cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết kia.
Dưới ánh nhìn kỹ càng của Lý Thanh Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng lên, ngồi thẳng người một cách cứng nhắc.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi chợt mở ra:“Ta đã cắt đứt quan hệ với Lý gia, người này không phải họ hàng của ta, ngươi không nên dẫn nó đến Thanh Hà phủ!”Thạch Đầu lập tức sụp người uể oải tựa như quả bóng cao su xì hơi, trong lồng ngựa vừa thấy oan ức lại còn tức giận.
Nó ngẩng đầu lên muốn nói điều gì đó, nhưng đối diện với con ngươi của Lý Thanh Sơn thì chẳng nói nổi một câu nào, chỉ đành cúi đầu với hai mắt đỏ chót, nước mắt trực tiếp tuôn rơi.
“Ta biết, chỉ là ta muốn nhận nó làm đồ đệ.
”Lý Long thở dài, hắn cố ý không rửa mặt giúp Thạch Đầu là vì muốn để nó thể hiện được chút vẻ đáng thương, nếu được Lý Thanh Sơn thừa nhận thì chính là một bước lên trời, nhưng chung quy vẫn không được.
“Cái tên Lý Thanh Thạch này không phù hợp, đổi đi!”Đôi mắt Lý Long lại sáng lên:“Thế gọi là gì mới tốt đây?”“Gọi là Lý Tiêu Dao đi!”Lý Thanh Sơn nói không chút nghĩ ngợi, sau đó chuyển đề tài:“Ngươi cũng sắp Trúc Cơ nhỉ, chỗ này có ba viên Chân Linh Đan, Luyện Khí sĩ không có tư cách làm sư phụ của người khác.
”Lý Long nhìn ba viên Chân Linh Đan kia mà trong lòng chấn động cực mạnh.
Không cần nói cũng biết giá trị của Chân Linh Đan đối với Luyện Khí sĩ, có ba viên Chân Linh Đan này trong tay thì chắc chắn có thể đột phá Trúc Cơ thành công, thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí gia chủ Nông gia.
Nhưng hắn chỉ hít một hơi mà không vươn tay ra nhận.
“Không có công không nhận lộc.
”“Ngươi giết một kẻ thù giúp ta, đây chính là công.
Đừng lề mề, bảo ngươi cầm thì ngươi cầm đi!”Lý Thanh Sơn nhét Chân Linh Đan vào trong tay Lý Long.
“Ta sẽ chăm sóc hài tử này thật tốt.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Vậy thì đó là chuyện của ngươi.
”Lý Long chắp tay xin cáo lui, khi đi ra ngoài Vân Vũ lâu rồi thì hắn ngồi xổm xuống và nói với Thạch Đầu rằng:“Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Lý Tiêu Dao, cái tên này rất tốt.
”“Ta không cần! Hắn cũng không nhận ta, dựa vào cái gì mà sửa tên của ta!”“Hầy, giờ ngươi còn nhỏ, có một số việc đợi sau này ngươi sẽ tự hiểu.
À đúng rồi, về sau không được đề cập mối quan hệ của các ngươi với bất kỳ ai đấy.
”“Hắn không nhận ta thì ta cũng không nhận hắn! Lý đại thúc, ngươi tốt với thì ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi bảo ta tên là Lý Tiêu Dao thì ta tên là Lý Tiêu Dao!”“Về sau phải đổi cách xưng hô, gọi là sư phụ.
”Lý Long vừa cười vừa xoa cái đầu nhỏ của nó:“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó rồi lại cho ngươi đi tắm.
”“Vâng, sư phụ!”Hai bóng người một lớn một nhỏ hòa vào trong dòng người:“Tiêu Dao, ngươi thích nghề nông không?”“Nghề nông là gì?”“Là trồng trọt ấy.
”“Không thích!”“Được rồi, vậy ngươi thích gì?”“Ta thích chăn trâu, nhưng lão Hoàng chết rồi, không chăn được nữa rồi.
Ta còn thích nghịch kiếm, nhưng kiếm của ta cũng không còn, không nghịch được nữa rồi.
”“Ta vẫn nên mua cho ngươi thanh kiếm thôi!”Trong noãn các, Lý Thanh Sơn đứng lại một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ thiếu hụt sự quyết đoán, nhưng cũng không phải người vô tình.
Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, một thân thể mềm mại ấm áp dính sát lại, tay vòng lấy eo hắn:“Nói xong chuyện rồi mà sao còn không trở lại!”Lý Thanh Sơn nói:“Linh Lung, ngươi cảm thấy quen biết ta là may mắn hay bất hạnh?”“Tất nhiên là chuyện vô cùng may mắn rồi! Nếu không có đại nhân thì Linh Lung vẫn là đệ tử bình thường, nói không chừng còn bị ép đến mức đi bán sắc.
”Một năm trước, vì để tăng thêm tài nguyên cho Vân Hư xã mà Lý Thanh Sơn đã chính thức tiếp quản Vân Vũ lâu, tất cả mọi đệ tử Vân Vũ môn đều đến yết kiến hắn.
Tất nhiên hắn cũng không rảnh để quan lý Vân Vũ lâu, vậy nên hắn cần một người đại diện cho mình.
Thế là Lý Thanh Sơn đã chọn một người trong số đám đệ tử, người đó chính là Linh Lung.
Tu vi của nàng cũng bình thường, khi đó mới tới luyện khí tầng thứ sáu, lý do hắn chọn nàng thì thực ra cũng khá tùy ý.
Khi các nữ đệ tử khác ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng phô bày sức hấp dẫn của mình thì chỉ có nàng cúi đầu lộ ra vẻ xấu hổ dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, phong thái trong một giây đó khá là rung động lòng người.
Linh Lung vẫn nhớ rõ tình hình khi đó, hắn cười hỏi:“Ngươi tên gì?”“Linh Lung.
”“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là môn chủ của Vân Vũ môn.
”“Hả!?”Thế là vận mệnh của nàng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, thay đổi lớn nhất là nàng có một nam nhân.
Giây phút khi hắn chọn nàng làm môn chủ, ở trong ánh mắt của tất cả mọi người thì nàng đã trở thành “đồ riêng” của hắn, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng như thế.
Trước giờ tu vi của nàng luôn yếu nhất trong Vân Vũ môn, nhưng không có một ai dám làm trái, những sư huynh sư tỷ tràn đầy kiêu ngạo trước đây cũng đều cúi đầu nghe theo.
Khi đi tới Vân Vũ lâu, ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ vô cùng mạnh kia cũng khách khí với nàng.
Vì có vẻ “khéo léo linh hoạt” nên nàng cũng thích ứng với thân phận mới rất nhanh, quản lý Vân Vũ môn ngay ngắn rõ ràng.
Lý Thanh Sơn kéo nàng đến trước người, mân mê gò má của nàng rồi cười nói:“Hiện tại cũng như thế?”“Linh Lung là cam tâm tình nguyện, như thế là thế nào?”“Chỉ mong sau này ngươi không phải hối hận!”Lý Thanh Sơn khiến toàn thân Linh Lung cứng đờ, như ngay lúc đó nàng cũng không để trong lòng.
Danh tiếng của Lý Thanh Sơn như mặt trời ban trưa, đừng nói là Thanh Hà phủ, cho dù ở toàn bộ Như Ý quận thì cũng là uy danh hiển hách, lại có Thiên Long thiền viện là một trong tam đại tông môn của Thanh Châu làm chỗ dựa, còn ai có thể làm gì được hắn.
“Linh Lung tuyệt đối sẽ không hối hận.
”“Đi thôi, chúng ta trở lại nào, xem Hoa công tử uống ra sao rồi, có vui vẻ hay không!”Lý Thanh Sơn cười cười rồi không nói gì nữa.
Vừa mới trở lại lầu thì Hoa Thừa Tán đã kéo hắn một cái:“Ngươi đi đâu? Chắc không phải là đi trộm hương cắp ngọc chứ, mau tới uống rượu!”Lý Thanh Sơn nhận lấy ly rượu hắn đưa tới, nhìn khuôn mặt tươi cười điển trai của hắn mà chợt hỏi:“Có tác dụng không?”Hoa Thừa Tán sửng sốt một lát, trong nụ cười xuất hiện chút cay đắng:“Hình như không có tác dụng gì!”Một năm qua, Hoa Thừa Tán cũng thay đổi rất nhiều, từ si tình lang trước đây biến thành nam tử phong lưu trái ôm phải ấp, say mê Hồng lâu.
“Không có tác dụng mà còn uống!”Trong ánh mắt của Lý Thanh Sơn, Hoa Thừa Tán thật sự giống tiểu cô nương thất bại trong tình cảm nên đến quán rượu mua say rồi tự đắm mình trong trụy lạc.
Hắn cũng không có thành kiến với việc uống rượu lên giường, nhưng hắn tin sau khi Hoa Thừa Tán tỉnh rượu mà nhìn thấy một nữ tử xa lạ ở bên cạnh thì chắc chắn tâm trạng không vui vẻ như nam nhân bình thường, chỉ sợ còn đau khổ vì bị vấy bẩn.
“Nếu không thì còn làm gì được?”Hoa Thừa Tán cười nói trong cơn say rượu, ban đầu khi hắn quyết định buông tay thì còn cảm thấy thoải mái, nhưng sau đó thì lại cảm thấy đau khổ và xoắn xuýt sâu sắc hơn.
Tim không có kiếm sắc, khó chém đứt tơ tình!Bộp!Một cái tát vang dội đập thẳng lên mặt Hoa Thừa Tán, chỉ một thoáng mà trên Vân Vũ lâu hoàn toàn yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Thanh Sơn, không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay tát bằng hữu tốt của mình.
“Lý đại ca!”Hoa Thừa Lộ kêu thất thanh, Hàn Thiết Y thì đứng dậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Từ nhỏ đến lớn, Hoa Thừa Tán chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Lý Thanh Sơn nói:“Tỉnh lại đi đại ca à, chẳng lẽ ta không bị từ chối giống ngươi sao?”Đầu tiên Hoa Thừa Tán cũng tức giận nhưng sau đó lại tự nở nụ cười, vuốt dấu tay trên mặt và nói:“Ta khác với ngươi, tuy điểm nào của ngươi cũng mạnh hơn ta nhưng ngươi hoàn toàn không hiểu tình cảm là thứ gì, ta có thể không chiếm được nàng, nhưng không thể không yêu nàng!”Bộp!Lý Thanh Sơn không nói hai lời, lại tát một cái nữa:“Trước mặt nhiều người như vậy mà nói đến mức ta cũng thấy ê răng, cái bạt tay của ta là tràn ngập tình bằng hữu đấy, ngươi cố gắng lĩnh hội cho ta.
Hừ, ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi!”Hàn Thiết Y quát lên:“Thanh Sơn, dừng tay!”Lý Thanh Sơn túm lấy Hoa Thừa Tán rồi phóng lên trời, trong nháy mắt đã biến thành một điểm đen nhỏ.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”Hoa Thừa Tán kinh hoảng nói, cuồng phong gào thét bên tai, bỏ lại Thanh Hà phủ nhanh chóng trở nên nhỏ bé ở phía sau.
“Đi trị tật xấu của ngươi!”Chốc lát sau, một đầm lớn hiện ra trên đường chân trời, nó lấp lóe tia sáng trong veo dưới ánh trăng màu bạc.
Hoa Thừa Tán híp mắt lại:“Long Xà hồ!”“Trước tiên phải tỉnh rượu đã!”Lý Thanh Sơn bỗng hạ xuống rồi ấn Hoa Thừa Tán vào trong nước, bọt nước cuồn cuộn kéo lê thành một cái rãnh nước ở trên mặt hồ.
Họ duy trì tư thái như vậy mà tiến vào Bách Gia kinh viện, đi tới Y gia ở trên Nhân Tâm đảo.
Hoa Thừa Tán thân bất do kỷ bị hắn xách lên:“Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”Lẽ nào Y gia trị được tâm bệnh của hắn sao?Ầm ầm ầm!Lý Thanh Sơn gõ vang một cánh cửa phòng, cửa vừa mở thì đã thấy Như Tâm mặc nguyên một bộ đồ trắng đi ra.
Một năm qua, nàng khổ cực tu luyện Vân Lô Thiên Thư khiến da thịt cũng lộ ra vẻ trơn bóng như bạch ngọc, làm nên cho đôi mắt đen láy tựa như được chấm nước sơn.
Trước hết nàng liếc mắt nhìn Hoa Thừa Tán toàn thân ướt đẫm, sau đó lại nói với Lý Thanh Sơn bằng giọng điệu tràn ngập vẻ xem thường:“Cuối cùng ngươi cũng muốn ra tay với nam nhân rồi!”“Sai, ta không thích nam nhân.
Vì thế xin ngươi giúp ta một chuyện nhé?”Nghe Lý Thanh Sơn nói mà trong lòng Hoa Thừa Tán đầy lo sợ, không biết Lý Thanh Sơn dẫn hắn đến gặp Như Tâm để làm gì, tuy hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng với Lý Thanh Sơn thì không thể suy đoán theo lẽ thường, dù sao cũng là yêu ma muốn làm gì thì làm mà.
“Giúp cái gì?”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Thiến hắn!”“Không được! Lý Thanh Sơn, ngươi điên rồi!”Hoa Thừa Tán bắt đầu giãy giụa mãnh liệt, nhưng sao địch nổi một thân thần lực của Lý Thanh Sơn chứ, thậm chí chẳng điều động được xíu linh lực nào.
“Chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, ta xem ngươi thành thái giám rồi thì còn yêu kiểu gì! Nếu ngươi không muốn làm thái giám thì cũng không sao, đừng sợ, với y thuật tuyệt vời của Như gia chủ thì biến ngươi thành nữ nhân cũng được ấy chứ.
”Như Tâm nở nụ cười:“Ta có thể thử một lần! Với sắc đẹp của Hoa đạo hữu, nếu biến thành nữ nhân thì nhất định sẽ khuynh thành tuyệt thế.
”“Ta không muốn biến thành nữ nhân!”Lý Thanh Sơn nói:“Vậy thì biến thành thái giám!”“Cũng không được!”Như Tâm nói:“Cũng có thể biến thành người Âm Dương!”“Ta không muốn biến thành gì hết.
Thanh Sơn, ngươi bình tĩnh chút đi, đây là chuyện của riêng ta, không liên quan gì đến ngươi!”Hai người này cứ ngươi một lời ta một lời lập tức khiến Hoa Thừa Tán hoàn toàn tỉnh rượu, nước trên người còn chưa khô thì đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.
“Cũng là vì ta không nhìn nổi cái dáng vẻ hèn nhát này của ngươi đấy, đã đến bước này rồi mà còn để mặc ngươi được à?”Lý Thanh Sơn nở nụ cười bỡn cợt, xách Hoa Thừa Tán lên đi vào trong phòng, tiện tay thả trên mặt đất rồi nói với Như Tâm:“Ngươi luyện chế Vong Thủy thế nào rồi?”“Sau khi trải qua lần luyện chế lại từ đầu của ta thì hiệu quả cũng không tệ, có điều vẫn chưa tìm được vật thí nghiệm thích hợp, dù sao cũng là muốn nhắm đến tu hành giả.
”Như Tâm lộ ra vẻ khổ não.
Hoa Thừa Tán cảm nhận thấy cấm chế trên người đã được giải trừ thì bò lên muốn xông ra ngoài cửa, nghe thấy lời ấy thì hắn lại dừng bước:“Vong Thủy?”Như Tâm cười nói:“Một loại thuốc nước có thể khiến người ta lãng quên một vài thứ, lẽ nào Hoa đạo hữu đồng ý thử sao?”Một năm qua, ngoài tu hành thì nàng cũng chỉ luyện chế thuốc nước.
Vì để nhớ lại nhiều ký ức của kiếp trước hơn mà Sở Thiên - cũng chính là Lâm Huyền của hiện tại đã xin nàng luyện chế Ức Thủy có hiệu lực mạnh hơn.
Trong Vạn Tượng Thiên Thư, bản thân Vân Lô Thiên Đỉnh am hiểu nhất là luyện đan thuật, mà Như Tâm cũng được tính là thiên tài trong đạo này, hơn nữa có Lâm Huyền hỗ trợ cải tiến phương phương phối chế nên hiệu lực của Ức Thủy càng ngày càng mạnh.
Mà cùng lúc đó thì nàng cũng luyện chế Vong Thủy mạnh đối lập với Ức Thủy.
Hoa Thừa Tán nhìn Lý Thanh Sơn chặn ở trước cửa mà cười khổ nói:“Xem ra ta không có lựa chọn khác!”Lý Thanh Sơn nói:“Không muốn thì thiến đi!”Hoa Thừa Tán xoay người lại nói với Như Tâm:“Vong Thủy này.
thực sự có tác dụng sao?”“Cần ngươi chủ động phối hợp, nếu trong lòng bài xích dược hiệu, không nhớ kỹ không được thì tác dụng sẽ kém đi nhiều!”Như Tâm lấy một bình thuốc nước màu tím nhạt ra, nhẹ nhàng lắc lư trong tay một hồi.
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, nhẹ nhàng liếc mắt một cái rồi cau mày nói:“Nên nhớ thì sẽ nhớ kỹ, muốn quên làm gì!”Tuy Như Tâm không chịu thẳng thắn tất cả nhưng Lý Thanh Sơn biết trong lòng nàng còn chứa đựng sự thù hận to lớn.
Nàng không chịu nói là vì kẻ thù cực kỳ mạnh, dù với sức mạnh của Bắc Nguyệt thì cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không chịu để hắn bị cuốn vào trong đó.
Nhưng từ lâu Lý Thanh Sơn đã quyết định, bất kể khi nào nàng muốn tới Vụ Châu thì hắn chắc chắn sẽ đi theo bên cạnh, giúp nàng chấm dứt mối thù.
“Yêu nghiệt nhà ngươi lo chuyện không đâu!”Như Tâm lườm hắn một cái.
“Ta cứ muốn lo chuyện không đâu đấy, ngươi làm gì được ta!”“Các ngươi…”Sao Hoa Thừa Tán còn không hiểu nữa, hiển nhiên Như Tâm nhận ra Bắc Nguyệt.
“Nói nhảm ít thôi, ngươi uống hay không?”Hoa Thừa Tán cắn răng nói:“Ta uống!”Hy vọng uống cạn một chén này thì có thể buông bỏ chấp niệm trong lòng, có thể quên đi nàng.