Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1252 - Chương 1261: Quên Hay Chưa

Chương 1261: Quên Hay Chưa

Chất lỏng màu tím chảy vào trong bụng, Vong Thủy từ từ nhộn nhạo cả lên, ánh mắt Hoa Thừa Tán bắt đầu mông lung chẳng khác nào uống ngàn chén rượu ngon, bóng người của Lý Thanh Sơn và Như Tâm cũng trở nên mờ nhạt.

Hắn không nói ra được là vị gì, không phải ngọt cũng không đắng, có một loại cảm giác trống vắng sâu trong tận xương tủy, đến mức trái tim cũng mấy cảm giác theo.

“Hoa đạo hữu hãy nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại thứ mà ngươi muốn quên, phát huy hiệu quả của Vong Thủy!”Giọng nói của Như Tâm như truyền đến từ nơi xa xôi, mờ ảo chẳng khác gì sợi tơ nhện có thể bị gió thổi đứt bất cứ lúc nào.

Hoa Thừa Tán nhắm mắt lại, hoàn toàn không cần cố sức, có một số việc không nhớ tự nhiên khó quên, từ lần đầu kinh sợ như gặp thiên nhân cùng với những lời nói, bức vẽ sau này, tất cả đều không thể chờ đợi mà tuôn trào từ nơi sâu trong hồi ức, một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng ngọt ngào vô cùng, nhưng cũng là ngọn nguồn của sự đau khổ.

Thế nhưng đột nhiên những hồi ức này lại trở nên phai nhạt, tựa như được dòng nước giội rửa hết lần này đến lần khác vậy, tung bay xa vời không thể ngăn cản.

Hoa Thừa Tán vươn tay ra theo bản năng, tựa như muốn bắt được những hồi ức kia, gần như kháng cự lại theo bản năng, nhưng sự cố gắng này lại để Vong Thủy phát huy dược hiệu đến cực hạn.

Lý Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Hoa Thừa Tán chau mày, nửa quỳ trên mặt đất, khắp khuôn mặt là vẻ đau khổ không nỡ, khiến hắn không khỏi thở dài một tiếng:“So sánh với hắn thì có lẽ ta thật sự không hiểu tình cảm là thứ gì!’Như Tâm nói:“Sinh ra là người, ai mà vô tình được.

Bỏ lá trà vào một bình nước thì có được một bình trà, nhưng nếu bỏ vào trong vại nước thì mùi vị sẽ cực kì nhạt.

Nếu ném vào trong bể nước thì ai nhìn ra được sự thay đổi chứ?”Lý Thanh Sơn cười ha hả:“Cảm ơn ngươi đã khích lệ, hiếm khi nghe được lời hay từ miệng ngươi.

Nhưng ta không phải là bể nước, mà chỉ muốn dung hợp trăm con sông, trở thành đại dương mênh mông cơ.

”“Thực ra ta muốn nói là ngươi không phải người!”“Ta biết ngay, ngươi mới không phải người!”“Dị nhân cũng là người nha!”Như Tâm giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng lắc lư.

“Ầm ầm ầm!”Đúng vào lúc này có tiếng gõ dữ dội truyền đến từ ngoài cửa, Lý Thanh Sơn mở cửa phòng thì thấy Hàn Thiết Y xông lên, nhìn Hoa Thừa Tán nhắm chặt hai mắt, nửa quỳ trên mặt đất với vẻ đau khổ thì túm chặt lấy cổ áo Lý Thanh Sơn:“Ngươi làm gì rồi?!”“Ca!”Hoa Thừa Lộ vội vã chạy tới nâng Hoa Thừa Tán dậy, sau đó ngoái đầu nhìn lại và nói:“Thống lĩnh, sao ngươi có thể như vậy!”“Buông tay, có là tiểu cữu thì ta cũng đánh đấy!”Lý Thanh Sơn cảnh cáo Hàn Thiết Y rồi nói với Hoa Thừa Lộ:“Yên tâm, ta làm như này cũng là vì tốt cho hắn.

Bảo đảm sau khi hắn tỉnh lại thì sẽ hoàn toàn thay đổi, làm người một lần nữa.

”“Thừa Lộ!”Hoa Thừa Tán từ từ tỉnh lại, hắn còn nhớ Lý Thanh Sơn dẫn hắn tới Bách Gia kinh viện, nhưng nguyên do là gì thì lại quên chẳng còn một mống.

Với trí tuệ của mình, chẳng mấy chốc Hoa Thừa Tán đã nhận ra trong trí nhớ của mình xuất hiện rất nhiều khoảng trống, kể cả những chuyện còn nhớ cũng trở nên không hề logic, tựa như một câu chuyện xưa bị chia năm xẻ bảy.

Đúng rồi, ta vừa uống Vong Thủy, nhưng đến cùng ta đã quên cái gì?Hắn cố nhớ lại theo bản năng nhưng cũng không thu hoạch được gì, tất cả tâm tư đều bị hút vào một chỗ trống, trong lòng cũng trống trải nhưng lại cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng vung tay lên, Hàn Thiết Y lập tức bay ra ngoài và ngã vào trong hồ nước.

Sau đó hắn ngồi xổm ở trước mặt Hoa Thừa Tán, hiếu kỳ hỏi:“Này, Thừa Tán, ngươi còn nhớ Cố Nhạn Ảnh không?”“Hóa ra nàng tên là Cố Nhạn Ảnh à!”Thế là Lý Thanh Sơn lập tức ngửa đầu lên nói với Như Tâm:“Chất lượng thuốc của ngươi không ổn tí nào, quên một cái tên thì có ích lợi gì? Trả hàng, đền tiền!”Như Tâm nhíu mày nói:“Không thể nào! Lẽ nào cái gọi là si tình thật sự chống lại được tác dụng của Vong Thủy?”Hoa Thừa Tán đứng dậy, trong con người lấp lóe tia sáng minh mẫn:“Cũng không phải như vậy, ta thật sự đã quên nàng, chỉ là vẫn đoán ra được sự tồn tại của nàng thông qua những ký ức khác, bao gồm cả giới tính và thân phận cũng khá rõ ràng.

Y thuật của Như đạo hữu quả là cực kỳ tuyệt diệu, Hoa Thừa Tán xin cảm tạ.

”Với trí tuệ của Hoa Thừa Tán, trong tình huống nắm giữ một lượng lớn sự thật làm cơ sở thì việc bù đắp những chỗ trống kia cũng không phải việc khó.

“Ca, chuyện này có phải thật không?”Hoa Thừa Lộ rất vui mừng, nếu Hoa Thừa Tán không có nút thắt trong lòng này, chỉ với thiên phú của hắn thì đã đạt Trúc Cơ thành cơ thành công từ lâu rồi, hiện tại cũng đã đã đến trung kỳ, thậm chí có khả năng đạt tới hậu kỳ.

Hàn Thiết Y phi thân quay lại, nghe thấy lời ấy thì cũng hơi sửng sốt, hiểu rõ ý nghĩa trong lời đó.

Hắn đã quen biết với Hoa Thừa Tán từ nhỏ, dù hắn đã được coi là thiên tư bất phàm nhưng cũng tự nhận cả thiên phú và trí tuệ đều có sự chênh lệch với Hoa Thừa Tán.

“Ta còn lo sẽ tạo ra rất nhiều tác dụng phụ, nếu là người bình thường thì chỉ sợ sẽ dẫn đến tư duy hỗn loạn.

Thấy Hoa đạo hữu như vậy thì ta yên tâm rồi.

Đã có tác dụng thì trả tiền đi!”Như Tâm vươn tay ra.

Lý Thanh Sơn nói:“Này còn muốn lấy tiền?”Như Tâm nheo mắt nhìn hắn và nói:“Lẽ nào dược hiệu không tốt thì phải đền tiền, dược hiệu tốt thì không trả tiền sao? Nếu ngươi muốn thể hiện nghĩa khí thì tự mình thanh toán tiền đi.

”Lý Thanh Sơn nói:“Bao nhiêu tiền?”“Một triệu linh thạch.

”“Mơ đi!”“Lẽ nào Hoa đạo hữu còn không đáng một triệu linh thạch sao? Ta đã biến hắn từ tên rắc rưởi mắt toét thành thiên tài thông minh lanh lợi kia đó!”Tên rác rưởi mắt toét! Khóe miệng Hoa Thừa Tán hơi run rẩy, không ngờ Lý Thanh Sơn lại kiên quyết nói:“Đương nhiên hắn không đáng một triệu linh thạch!”“Vậy ngươi cảm thấy nên đáng bao nhiêu!”“Một trăm viên, không thể nhiều hơn nữa!”Hoa Thừa Tán muốn nói lại thôi.

Như Tâm còn muốn tranh luận tiếp nhưng liếc nhìn Hoa Thừa Tán thì lại thở dài nói:“Được, coi như ngươi nói có lý, một trăm thì một trăm!”Hoa Thừa Lộ bật cười hì hì.

Chỉ thấy gân xanh của Hoa Thừa Tán nảy lên, cái gì mà có lý! Mới vừa rồi còn nói ta là thiên tài thông minh lanh lợi, ý là chữa khỏi rồi cũng chỉ đáng một trăm viên linh thạch thôi sao? Hóa ra nói nửa ngày chỉ là nói xa nói gần mắng ta sao?“Mong hai vị không tiếp tục thảo luận giá trị của ta nữa!”Hoa Thừa Tán cúi người về phía Lý Thanh Sơn:“Thanh Sơn, cảm ơn ngươi.

”Lý Thanh Sơn vung tay lên:“Không cần khách khí.

”Hoa Thừa Tán nói:“Chỉ là đã có linh dược như vậy, tại sao ngươi còn muốn đánh ta hai bạt tai?”“Cái này á, ha ha, được rồi, đừng vướng mắc những vấn đề nhỏ này nữa, chúng ta trở về uống tiếp, để chúc mừng ngươi một phen!”Hoa Thừa Tán đành chịu, nói:“Hay là đổi nơi khác đi, vừa hay mọi người đã trở lại, ta thấy rừng trúc trên Vân Hư đảo cũng không tệ.

”Vài đạo độn quang bay qua bầu trời đêm, mấy người Liễu Trường Khanh cũng đã trở về Bách Gia kinh viện.

Lý Thanh Sơn nói:“Trên Vân Hư đảo không có mỹ nhân bầu bạn!”Hoa Thừa Tán ngang nhiên nói:“Ba ngàn con sông, chỉ nguyện có được trái tim một người mà thôi!”Lý Thanh Sơn, Hoa Thừa Lộ và Hàn Thiết Y quay sang nhìn nhau, đến cùng là có chữa khỏi hay không?“Các vị yên tâm, ta cũng không nói Cố thống lĩnh, tuy chúng ta vô duyên, nhưng ta tin sẽ có nữ tử nào đó ở một nơi nào đấy trên Cửu Châu này đang chờ ta.

Trước đó, ta không muốn phóng đãng chốn hào nhoáng, trêu chọc những nữ tử khác.

”Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, nói cách khác hắn sẽ lại tìm một cái hố rồi nhảy vào? Chẳng lẽ đây là thứ gọi là tính cách quyết định vận mệnh, chỉ xét điểm này thì hắn và Thu Hải Đường vô cùng xứng đôi.

Hai người, một bên hiểu rõ thế sự, một bên thông minh tuyệt đỉnh, lại cùng cố chấp với một chữ “tình” này đến mức gần như khờ khạo.

Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy khâm phục sâu sắc với việc này, tuy hắn ấp ủ chí hướng lên chín tầng trời nhưng cũng không cho rằng tất cả mọi người đều nên giống hắn.

Hiển nhiên dạo chơi chốn xa xăm, đọ sức với biển cả, hái trăng bắt sao, trường sinh bất tử là giấc mộng vĩ đại với ý chí quyết liệt, nhưng đối với nhiều người thì có lẽ nó chẳng yên bình tự tại bằng việc ngồi ở nhà và uống một bình trà ấm.

Người sống cả đời, chỉ cần có thể tự mình kiên trì thì sẽ thỏa mãn.

“Ca, chắc chắn ngươi sẽ tìm được người kia!”Hoa Thừa Lộ khích lệ rồi lại liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, ánh mắt không khỏi có hơi u oán, cái tên nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt này, xét về phương diện này thì không thể nào sánh với ca ca được.

Một năm qua, thời gian Lý Thanh Sơn đến Ưng Lang vệ nhiều hơn không ít, trông thì đúng là rất hết lòng với cương vị nhưng thực ra vẫn mặc kệ mọi chuyện, ném hết cho nàng xử trí, mỗi lần đều phải trêu ghẹo nàng một phen, cảm giác như là tới để trêu chọc nàng vậy.

Mà đáng hận hơn là hắn vẫn đến quá ít.

Lý Thanh Sơn vỗ vai Hoa Thừa Tán một cái:“Buông bỏ đi, thân thể ngươi không còn thuần khiết nữa rồi.

”Toàn thân Hoa Thừa Tán chấn động, quả nhiên là dáng vẻ bị đả kích.

Khiến cho Lý Thanh Sơn không nhịn được cười, này, ngươi là nam nhân đó, chắc không phải thật sự để ý đến “trinh tiết” của mình đấy chứ!“Dù sao cũng đã vậy rồi, trước hết ngươi cứ cố tận hưởng vui sướng trước mắt đi! Đừng kiểu chẳng được mấy chốc mà thấy Cố thống lĩnh là lại trở về với dáng vẻ nhất kiến trung tình thề nguyện sống chết, vậy thì rất nực cười đấy.

”Lý Thanh Sơn lắc đầu mà cười nói, Hoa Thừa Lộ cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Như Tâm chen lời vào:“Uống nhiều Vong Thủy thì hiệu quả cũng sẽ giảm bớt.

”Hoa Thừa Tán thở dài nặng nề:“Đã mắc sai lầm lớn rồi thì không thể mắc thêm lỗi nào nữa! Ta sẽ xin đổi vị trí với Hoa Thừa Lộ, trở về tiếp tục làm Phó thống lĩnh, không gặp lại Cố thống lĩnh nữa.

”“Chuyện này.

Tu vi của ta không đủ, chỉ sợ không đủ tư cách làm Bạch lang vệ…”Vẻ mặt Hoa Thừa Lộ tràn đầy do dự, ánh mắt lấp lóe.

Khiến cho Hoa Thừa Tán cảm thấy bất đắc dĩ, một năm qua hắn chỉ lo đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình mà lơ là việc dẫn dắt muội muội.

Vốn tưởng rằng nàng được Đại Dung Thụ Vương thi triển Thể Hồ Quán Đỉnh cho thì có thể nắm chắc vài phần, không ngờ vẫn là hãm sâu trong bùn.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Ngươi không muốn làm Bạch Lang vệ thì trở về bế quan là được, đừng lăm le vị trí Phó thống lĩnh!”“Các ngươi muốn trò chuyện thì đi ra ngoài trò chuyện, muốn uống rượu thì cũng đi ra ngoài uống!”Như Tâm hạ lệnh đuổi khách, thế là Lý Thanh Sơn lại mở một buổi tiệc nữa trên Vân Hư đảo.

Đám người Liễu Trường Khanh lại uống vài chén nhỏ rồi trở về các động phủ, những người khác cũng túm năm tụm ba cáo từ rời đi, cuối cùng chỉ còn dư lại hai người Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Tán cùng uống.

Bên dưới trúc lâu, trời tối người yên, nhìn mưa thu liên miên, Hoa Thừa Tán bỗng nói:“Ta muốn gặp nàng!”Ly rượu của Lý Thanh Sơn chợt khựng lại, tất nhiên biết người Hoa Thừa Tán nói tới là ai, ngoài Thu Hải Đường thì dù hắn muốn gặp ai cũng chẳng cần sự đồng ý của mình.

“Bao giờ?”“Càng nhanh càng tốt!”“Thế uống xong ly này thì đi!”“Thực ra ta thà rằng là ngươi từ chối ta.

”“Tại sao?”“Chứng minh ngươi đủ để ý đến nàng.

”“Nếu nàng đổi ý thì chắc chắn ta sẽ không miễn cưỡng chuyện như vậy, vốn dĩ gò ép sẽ không được, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.

”“Đó là vì ngươi chưa gặp người ngươi thực sự yêu thôi, cho dù mất đi nàng thì cũng không cảm thấy quá đau khổ.

”“Ngươi nói tình với yêu làm gì, ta lại muốn tát ngươi mấy cái đấy, phải đi ngâm nước thôi.

”“Tại sao?”“Vì ngươi là tên nam nhân mất trinh, phải mang đi dìm lồng heo!”…Thu Hải Đường đang đả tọa tu hành dưới đáy hồ thì bỗng cảm nhận thấy sóng nước dập dờn, hồ nước bị tách ra.

Trên mặt nàng lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đứng dậy đối diện với gương, dùng mười ngón tay nhỏ dài chỉnh lại tóc mái, sau đó xoay người lại.

Quả nhiên Bắc Nguyệt đã hiện ra trước mắt, sắc mặt vui mừng của nàng nhạt đi, đang muốn lên tiếng nhưng thấy Hoa Thừa Tán ở cạnh thì lấy làm kinh hãi.

“Tiểu Hoa!”“Hải Đường?”Nàng chớp mắt nhìn lại hắn.

Hoa Thừa Tán gần như không nhận ra nàng, nàng mặc một bộ y phục màu trắng thuần đẹp hơn bất cứ giây phút nào trong ký ức của hắn, tỏa ra sức hấp dẫn rung động lòng người.

Đây cũng không phải chỉ do tu luyện Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp , khi nàng bước ra khỏi bóng tối, lắng nghe lời ngon tiếng ngọt cảm động kia thì đã tìm lại niềm tin với chính mình, nên tất nhiên trông cũng tươi cười rạng rỡ hơn.

Thu Hải Đường nhìn “Bắc Nguyệt” dò hỏi, chỉ thấy Lý Thanh Sơn khoanh hai tay:“Nam nhân này tới tìm ta, nói muốn gặp ngươi, có lời muốn nói với ngươi.

”“Ta không muốn gặp hắn, xin hãy để hắn đi ra ngoài!”Thu Hải Đường xoay người lại, nàng không muốn dây dưa với hắn nữa, càng không muốn bị hiểu lầm cái gì.

Lý Thanh Sơn nhìn về phía Hoa Thừa Tán, tuy Hoa Thừa Tán thông minh tuyệt đỉnh nhưng khi đối mặt với nữ tử mà hắn đã phụ lòng cực sâu này thì cũng hơi luống cuống.

“Thu Hải Đường, có vài lời vẫn nên nói rõ ràng, nếu có khúc mắc thì cực kỳ bất lợi đối với tu hành giả.

”Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu, thân thể lùi về phía sau, vừa nói xong thì cũng biến mất khỏi hồ nước.

“Hoa Thừa Tán, chuyện đến nước này thì còn gì để nói!?”Thu Hải Đường hít một hơi thật sâu, không quay đầu lại mà hỏi.

“Ngày đó ta không thể dũng cảm đứng ra ở Vân Vũ lâu là nỗi sỉ nhục lớn nhất suốt đời ta.

Từ đó về sau ta vẫn luôn trằn trọc trở mình, hổ thẹn vô cùng, ta…”Nói tới đây, Hoa Thừa Tán nghẹn lời, không nói ra được nữa.

Thu Hải Đường từ từ xoay người lại, thấy dáng vẻ hắn như thế thì lòng mềm nhũn:“Chuyện đã đến nước này, ngươi nói những thứ này thì có ích lợi gì đây?”Hoa Thừa Tán thật lòng thật dạ nói:“Không có tác dụng, nhưng xin ngươi tin rằng nếu ta chỉ có một thân một mình thì ta tình nguyện chết vì ngươi.

”“Ta tin, ngươi cũng không phải kiểu người nhát gan sợ phiền phức.

Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu đổi lại là Cố Nhạn Ảnh thì ngươi sẽ thế nào?”“Xin lỗi, ta đã quên nàng rồi.

”“Quên?”Thu Hải Đường kinh ngạc mở to hai mắt, Hoa Thừa Tán nói hắn quên bất cứ người nào thì nàng cũng sẽ tin, nhưng chỉ có nữ nhân kia thì khác.

Thế là Hoa Thừa Tán kể lại những chuyện xảy ra đêm đó.

Khi mất đi bóng tối của Cố Nhạn Ảnh bao phủ, các ký ức về Thu Hải Đường bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Không chỉ vậy mà hắn còn nghĩ, nếu chưa bao giờ gặp Cố Nhạn Ảnh, nếu uống Vong Thủy sớm một chút thì liệu sẽ có một kết cục khác không?Thu Hải Đường thở dài một tiếng:“Vậy thì ta thật sự muốn chúc mừng ngươi! Ta có thể trả lời câu hỏi lúc nãy giúp ngươi.

Nếu là Cố Nhạn Ảnh thì ngươi sẽ quên sạch mọi thứ, chỉ để giành lấy nụ cười của nàng.

Ta hiểu rõ tâm trạng này nhất.

”“Chỉ là ngươi biết hay không? Khi đó, ta chưa bao giờ đòi hỏi ngươi có thể vứt bỏ tất cả vì ta, ngươi có thể làm những chuyện như vậy vì Cố Nhạn Ảnh thì ta cũng có thể làm vì ngươi.

Nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại ngươi rất tốt mà ta cũng không tệ, chẳng phải sao?”Thu Hải Đường nghiêng đầu đi, lau một cái nơi khóe mắt rồi thở ra một hơi, sau khi nói hết những câu này thì nàng cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.

Hoa Thừa Tán vẫn là Hoa Thừa Tán kia, chỉ là bất chợt mất đi loại ma lực khiến nàng điên đảo thần hồn.

“Đúng vậy, đây là chuyện duy nhất đáng để vui mừng, nếu không chắc chắn ta sẽ hổ thẹn cả đời.

”“Không nói những chuyện mất hứng này nữa, ta xin lấy trà thay rượu, chúc mừng chúng ta đều thoát được khỏi xiềng xích, lại thấy ánh mặt trời.

Không hổ là thanh mai trúc mã, điểm xui xẻo cũng đều chẳng khác mấy.

”Thu Hải Đường cười nhẹ, khôi phục vẻ thong dong.

“Đúng vậy, ta cũng nên tỉnh rượu rồi.

”Hai chén trà nhẹ nhàng chạm nhau trên không trung, bốn mắt nhìn nhau mà dường như tất cả ký ức ngày xưa đều từ nồng nhiệt biến thành hờ hững.

…Lý Thanh Sơn đứng ở trên mặt hồ, yên lặng cảm nhận sự biến hóa của Thủy Thần ấn.

Một năm qua, lực lượng ăn mòn thủy vực của hắn đang lan tràn không ngừng, hiện tại đã chiếm một phần ba thủy vực của hắn, tốc độ không có chút dấu hiệu giảm bớt nào.

Hiển nhiên đối phương có một chiếc Thủy Thần ấn lớn hoặc là một số lượng lớn Thủy Thần ấn.

Nếu nói tất cả mọi chuyện là vì Long Vương Mặc Hải muốn ép hắn đi ra thì việc lấy ra nhiều Thủy Thần ấn như vậy cũng không kỳ quái.

Đối với việc này, hắn chỉ biết nở nụ cười, dù cho phải từ bỏ toàn bộ thủy vực này thì đã sao, ta đâu chỉ muốn một vùng nước này thôi đâu.

Lý Thanh Sơn cũng không lãng phí một năm này, dưới sự rèn luyện và thử nghiệm không ngừng, xung đột giữa Linh Quy và Phượng Hoàng yếu đi rất nhiều, mặc dù vẫn chưa đạt tới mức thủy hỏa giao dung, nhưng hắn tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có thể kích hoạt thần thông Phượng Hoàng chân chính.

Điều này cũng là nhờ có hai vị Yêu Vương là Linh Vương Kim Thiền và Đại Dung Thụ Vương.

Một năm qua, Lý Thanh Sơn không có chuyện gì thì sẽ vào Tu La trận tán gẫu với Đại Dung Thụ Vương.

Mà phân thân thì được hắn đưa vào trong hỏa diễm dung nham ở sâu dưới lòng đất, Linh Vương Kim Thiền mà rảnh rỗi thì cũng sẽ nói với hắn vài câu.

Bất kể là tu vi hay trí tuệ thì họ đều đứng đầu toàn bộ Cửu Châu, thông thường có thể giúp Lý Thanh Sơn tự hiểu ra, đạt được lợi ích không nhỏ, giá trị của mối cơ duyên này là không thể ước tính được.

Mà Lý Thanh Sơn cũng không phải ngẫu nhiên mà được họ ưu ái, Thần Ma Cửu Biến đã giúp hắn trở thành tân tinh sáng chói nhất của yêu tộc, còn ý chí lên chín tầng trời thì giúp hắn có được khí phách có thể nói chuyện ngang hàng với Yêu Vương bực này.

Tu vi của bản thân Lý Thanh Sơn cũng rất quan trọng, sau khi vượt qua thiên kiếp thứ hai, có lẽ sức mạnh của hắn không có biến hóa nghiêng trời lệch đất gì, về mặt cảnh giới thì càng tiếp cận với bản chất của thế giới này, coi đó là căn cơ mà giảm mạnh độ khó của việc tu luyện Thần Ma Cửu Biến.

Căn cứ theo sự thôi diễn của hắn, chỉ cần ổn định vững tu vi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tầng thứ nhất chân chính thì sẽ có hai loại thiên phú thần thông thuộc về Phượng Hoàng biến, thế là có thể bước vào cảnh giới yêu soái.

Đến lúc đó, thiên phú thần thông mà hắn nắm giữ là mười hai loại.

Mà vốn dĩ nắm giữ thiên phú thần thông thì cũng sẽ trở nên mạnh hơn, sản sinh ra sự biến hóa về chất đối với toàn thể sức mạnh.

Đến lúc đó, người nào đạt cảnh giới thiên kiếp thứ hai sẽ không bao giờ là đối thủ của hắn nữa.

Còn người nào đạt cảnh giới thiên kiếp thứ ba mà muốn giết hắn thì cũng không phải chuyện đơn giản, dù phóng tầm mắt nhìn ra khắp Cửu Châu thì cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Nếu có thể tu Phượng Hoàng biến đến tầng thứ tu giống Linh Quy, để thủy hỏa giao hòa, luyện thành một viên yêu đan thủy hỏa có thủy hỏa tương sinh thì có lẽ có thể đạt tới yêu soái đỉnh phong, nắm giữ thực lực khiêu chiến yêu vương.

Tiến thêm một bước nữa chính là yêu vương chân chính rồi, hơn nữa còn là yêu vương nắm giữ mười sáu loại thiên phú thần thông.

Lúc đó hắn muốn đi ngang khắp thiên hạ Cửu Châu này như nào cũng được, đó là chuyện sảng khoái cỡ nào chứ.

Mà đến lúc này hắn cũng chỉ mới tu được bốn vị trí đầu trong số chín loại biến của Thần Ma Cửu Biến, đó là Ngưu Ma, Hổ Ma, Linh Quy và Phượng Hoàng.

Hơn nữa hầu như đều chỉ tu luyện được một nửa, chỉ sợ khi hắn phá tan thế giới này, nhảy ra ngoài giếng thì cũng không thể hoàn toàn tu thành bất kỳ một biến nào.

Chỉ là không biết có cơ hội nhìn thấy hai ma hai thần còn lại biến hóa hay không đây.

Lý Thanh Sơn ngước nhìn không trung, ánh mắt xuyên qua tầng mây, xuyên qua mặt trăng và những ngôi sao, nhắm thẳng vào hư không xa xôi kia.

Hắn vươn tay ra như muốn lấy xuống một ngôi sao, khóe miệng hiện ra nụ cười.

“Mười ngàn năm? Sao lại lâu như vậy!”Thân hình Hoa Thừa Tán nhô lên từ đáy nước, nhìn thấy cảnh mà trong lòng hắn có sự chấn động không tên, bất chợt nhìn lên phía trên theo ngón tay Lý Thanh Sơn, nhưng chỉ thấy những áng mây đen thùi lùi.

Trong tầm mắt hắn là cái gì? Đến cùng trên bầu trời đang có gì hấp dẫn hắn?Mộng tưởng sẽ mãi mãi không lắng xuống ở nơi vô cùng cao mà chưa ai từng đến kia, ở tâm hải thâm thúy sâu xa mà tình yêu cũng không thể lan đến kia!Lý Thanh Sơn thu tay lại, ngoái đầu nhìn Hoa Thừa Tán và cười nói:“Nói chuyện sao rồi?”“Dáng vẻ vừa nãy của ngươi…”“Cái gì?”“Khiến lòng người nhộn nhạo, cũng khiến người ta phấn chấn.

”“Ha ha, ta không có hứng thú với nam nhân.

”“Ta cũng như thế, cảm ơn ngươi.

Dây dưa lâu vậy rồi, đã đến lúc khởi hành lần nữa.

”Hoa Thừa Tán ngửa đầu nhìn lên, sau khi kết thúc hai mối tình yêu và được yêu, thoải mái chấp nhận tất cả sự hổ thẹn và đau khổ, liệu hắn có thể khôi phục vinh quang ngày xưa, đoạt lại danh hiệu thiên tài hay không?Đương nhiên vị trí thiên tài đệ nhất là vị ở trước mặt này, mà hình như vị trí thứ hai cũng không có khả năng, vì Tiểu An đã nắm vững vị trí này.

Nhưng ngoài hai người này thì hắn tin mình sẽ không thua bất cứ ai.

Hắn cũng không nói lời thừa thãi gì kiểu như “mong ngươi chăm sóc nàng thật tốt”, sau khi chắp tay thì tiêu sái rời đi.

Lý Thanh Sơn quay người lại trở lại đáy hồ, Thu Hải Đường đang ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía hắn, con ngươi ánh lên trong gương của nàng hơi liếc sang:“Ngươi rất thân quen với hắn sao?”Tuy hồ nước rất sâu nhưng vì nàng có lo lắng nên rất chú ý lắng nghe, tất nhiên là nghe được cuộc nói chuyện của họ, mà nàng cảm thấy đoạn đối thoại của họ rất đặc biệt, tựa như bằng hữu thân thuộc vậy.

“Gặp mấy lần mà thôi.

”Lý Thanh Sơn đi tới phía sau nàng rồi vươn tay ra đặt lên hai vai nàng.

“Ngươi thật sự rất hào phóng đấy.

”Thu Hải Đường vốn sợ hắn hiểu lầm, nhưng nhìn dáng dấp ung dung tùy ý của hắn thì lại rất không hài lòng:“Ngươi không sợ ta chạy theo hắn sao.

”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, sau đó cúi người nói bên tai nàng:“Vừa nãy ta ở bên ngoài đố kị đến phát điên, chẳng qua ta tin tưởng ngươi thôi.

”Mái tóc đỏ thẫm rối tung hòa vào mái tóc dài đen nhánh của nàng.

Nàng cảm thấy cổ hơi ngứa ngáy, thế là nâng đôi mi thanh tú lên, khiêu khích:“Nếu ta thật sự đổi ý, cháy lại tình cũ thì ngươi làm sao?”“Giết hắn chứ sao, ngươi không kết thúc được thì ta kết thúc giúp ngươi.

”“Ngươi không sợ ta đau lòng rồi hận ngươi cả đời sao?”Khóe mắt Thu Hải Đường hơi hất lên.

“Chẳng có ai cứ mãi đau lòng cả, ta thấy ngươi vô cùng dễ dụ, so với việc bị coi là người xa lạ và quên mất thì bị hận cả đời vẫn tốt hơn.

”“Đúng là ngang ngược! Còn lâu ta mới dễ dụ!”Thu Hải Đường cắn môi, trong con ngươi tràn ngập vẻ vui mừng.

“Thật sao?”Lý Thanh Sơn nâng mặt nàng rồi túi người hôn nhẹ lên đôi môi kia, nàng không hề chống cự mà nhẹ nhàng mặc đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng, thưởng thức nước bọt thơm ngon, thậm chí còn chủ động dùng chiếc lưỡi thơm tho đáp lại, thân thể mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, bộ ngực căng tròn đẫy đà hơi nhấp nhô.

Đến lúc hai đôi môi tách ra thì vẫn còn một sợi nước bọt cứ vương vấn không đứt.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Đây chẳng phải là dễ dụ hay sao?”Thu Hải Đường xoay người lại:“Ta muốn uống rượu!”“Còn muốn uống?”Lý Thanh Sơn cười khổ nói, tuy rằng hắn thích uống rượu nhưng số lần uống tối nay cũng hơi nhiều quá rồi.

“Thế nào, ngươi không muốn?”“Có thể uống rượu, chẳng qua ta chỉ nhận một loại “ly” mà thôi!”Lý Thanh Sơn cười, nhẹ nhàng lau lên cánh môi đỏ thắm của nàng, Thu Hải Đường lập tức hiểu ra lời mà hắn nói có ý gì, lẽ ra nếu đã có thể hôn môi, vậy cho hắn uống rượu cũng không tính là gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, nếu thật sự dùng cách uống rượu này, chắc chắn sẽ không có khả năng hai người ngồi đối diện như thế này, nhất định phải ngồi ở trong ngực hắn, cứ trông cậy hắn tiếp tục quy củ, chuyện này thực sự không có khả năng, sắc mặt choáng váng: "Dựa vào tửu lượng của ngươi, chẳng phải là muốn ta mệt chết hay sao!""Ngươi chỉ cần nói đồng ý hay là không đồng ý?" Lý Thanh Sơn cười, tì lên trán nàng, nghe thấy nàng có chiều hướng dần thả lỏng, làm gì mà không chạy vào nhân lúc vắng người như trong tiểu thuyết cơ chứ.

"Ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, không được động tay động chân.

"Nếu là bình thường, Thu Hải Đường tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu quá phận như vậy, nhưng mà trải qua chuyện tối nay nàng lại có khát vọng được ôm và thân mật với hắn.

Sóng mắt nàng lưu chuyển, như thể đang có âm mưu mập mờ làm chuyện gì đó, lần đầu tiên kể từ khi nàng chào đời đến nay, chuẩn bị thật sự bán nhan sắc của mình.

"Được, không thành vấn đề.

" Lý Thanh Sơn lập tức đồng ý.

Thu Hải Đường ỡm ờ giả bộ từ chối một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Lý Thanh Sơn thầm mừng rỡ, một năm qua, tuy rằng hắn không ít lần đến đáy hồ, nhưng chủ yếu là nói chuyện yêu đương, ngược lại không thể thân mật như trước kia.

Hắn lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, ôm lấy cơ thể mềm mại giống như muốn hòa tan của nàng.

Thu Hải Đường ôm cổ của hắn, di chuyển cơ thể một chút, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, bờ mông đầy đặn mượt mà nhẹ nhàng ma sát, bụng dưới Lý Thanh Sơn lập tức bốc lên một luồng khí nóng, nơi nào đó trên cơ thể xuất hiện một chút biến hóa.

Cả người Thu Hải Đường cứng đờ, vội vàng nâng người lên, trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn buông tay nói: "Nó cũng đâu phải là tay chân, nếu ôm ngươi như thế này còn không phản ứng một chút nào, vậy thì không phải là nam nhân nữa rồi.

""Ngươi vốn dĩ không phải nam nhân!"Thu Hải Đường hung hăng ngồi xuống phía dưới, muốn cho hắn một bài học.

Lý Thanh Sơn hít một hơi khí lạnh, không phải vì đau đớn, cơ thể của hắn mạnh mẽ bao hàm tất cả vị trí trên thể.

Chỉ là hắn cảm thấy rơi thật sâu vào bên trong sự mềm mại, vui sướng không thể nói nên lời, ngược lại Thu Hải Đường nhíu mày lại.

Dù hắn đã đồng ý với nàng không được làm gì, chẳng qua nhìn hắn bị mình hấp dẫn mê hoặc, trong lòng cũng cảm thấy có chút đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment