Sâu bên trong Mặc Hải, một con cự long đen như mực nằm nơi đó, nặng nề uy nghiêm như núi cao, lại linh động phiêu dật như đám mây.
Nếu so với con hắc long do Tự Khánh dùng Hắc Đế Long Điển biến thành, thì nó chẳng khác nào một con rắn nhỏ, cảm giác hoàn toàn không phải là cùng một hình thái sinh mệnh.
Long Vương Mặc Hải mở to mắt, sau một lúc, lại từ từ nhắm mắt lại.
Đùng!Một con ếch trâu lớn như một ngọn núi rơi ầm xuống ven Bình Ba Hồ, đè ngã vô số kiến trúc phòng ốc, làm cho vô số người thường hoảng sợ thét chói tai, nhưng mà ếch trâu lại không rảnh đi để ý đến mấy con kiến này, hai chân sau dẫm mạnh, đào ra hai cái hố sâu trên mặt đất, dùng hết toàn lực nhảy về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi vùng ven hồ, thân hình khổng lồ trông có vẻ vô cùng nặng nề kia mỗi khi nhảy lên, đều có thể bắn ra xa hơn mười dặm, chỉ trong chốc lát, đã cách xa cung điện ở giữa hồ hơn trăm dặm.
Lúc này hắn đang vô cùng hối hận, không nên nhận lời mời đến tham dự tiệc tùng gì, hắn tận mắt chứng kiến Bắc Nguyệt hung ác nham hiểm đến mức nào, hắn làm sao có thể đối phó lại được.
Hơn nữa lúc nãy hắn cố tranh thủ chút thời gian nhìn thoáng qua, phát hiện được một sự kiện càng thêm đáng sợ, khí tức mà Bắc Nguyệt tỏa ra ngoài rõ ràng đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, trở thành một tên yêu soái.
Yêu soái cũng không tính là cái gì, hắn cũng là yêu soái, nhưng mà vào lúc Bắc Nguyệt chính là loại người vô cùng kinh khủng, khi còn đang ở cảnh giới yêu tướng đã có thể đánh bại một đám yêu soái, hiện tại biến thành yêu soái thì còn sẽ lợi hại đến mức nào nữa! Chiêu vừa nãy nếu như rơi vào trên người hắn, hiện tại hắn đã biến thành một đống thịt nát rồi, càng giận hơn là hắn lại còn sững sờ trong chốc lát, chạy chậm một chút.
Đúng lúc này, một luồng yêu khí khổng lồ nhanh chóng đến gần, trong lòng ếch trâu hoảng sợ, nhảy càng nhanh hơn.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, yêu khí kia đã chạy đến trên đỉnh đầu.
“Tên đầu tiên!”Lý Thanh Sơn vỗ cánh chim, giống như hùng ưng vô thỏ, đánh về phía ếch trâu.
Đợi đến khi nhào xuống đến mặt đất, hắn đã biến thành nguyên hình, thân hình khổng lồ của ếch trâu mà đi so sánh với quái vật khổng lồ cao gần bốn mươi trượng thì cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.
Ếch trâu dùng hết toàn ngã ầm từ trên không xuống, còn chưa kịp phản ứng lại, một cái móng trâu đã lực nhảy về phía trước, thân hình đột nhiên trở nên nặng nề gấp mười lần, đạp hắn xuống đất, sức lực mạnh mẽ và trọng lực cực lớn làm hắn không thể nhúc nhích được, giống như là một con ếch xanh ở bên dưới móng vuốt của một con hổ hung ác.
“Đạo hữu tha mạng!”“Vốn dĩ đã tha cho ngươi một lần, ngươi không biết hối cải, vậy thì chết đi!”Lý Thanh Sơn nói, cử động vuốt hổ, nhẹ nhàng xé rách thân thể của ếch trâu, giết chết hắn ngay tại chỗ, đào ra một viên yêu đan, để linh quy tiến hành trấn áp, thân hình lại bị ném vào trong tu la tràng, chuẩn bị làm một đĩa ếch trâu xào ra ăn, yêu soái tu hành nhiều năm như thế này ăn vào miệng chắc chắn sẽ rất ngon.
Nghĩ đến tên Sa Ba Ba kia lại có chút hối hận, nếu biết trước như vậy thì không nên đập nát đến thế, nếu không giữ lại gầm canh uống chắc là sẽ càng bổ hơn.
Cuối cùng lại biến hồn phách thành trành quỷ, tóm lại không có chỗ nào bị lãng phí, sau đó vệt sáng đỏ kia lại bay lên, rơi xuống vị trí của một yêu soái khác đang chạy trốn.
Dựa vào tốc độ hơn xa những yêu soái thông thường, hơn nữa còn có Huyền Quang Tẫn Chiếu theo dõi, xác định vị trí, Lý Thanh Sơn lần lượt đánh chết hết đám yêu soái muốn ăn thịt hắn, biết toàn bộ thành trành quỷ, lại được tám viên yêu đán, trong đó có năm viên là yêu đan thủy hệ.
Sa Ba Ba sợ Bắc Nguyệt dùng Thủy Thần Ấn từ phương Bắc tấn công lại chỗ này, cho nên mới cố ý đi làm quen mấy yêu quái thủy hệ, không ngờ mọi chuyện phát triển hoàn toàn ngược lại với những gì hắn mong muốn, cuối cùng đều làm Lý Thanh Sơn được lợi.
Nhưng mà hiện tại Lý Thanh Sơn đã chủ tu Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, tạm thời những yêu đan này cũng chưa có tác dụng, đều ném vào trong túi bách bảo, đợi sau này sử dụng.
Làm xong hết tất cả mọi chuyện, Lý Thanh Sơn lại quay trở về trên Bình Ba Hồ, lấy ra cái Thủy Thần Ấn mới cướp được từ trên người Sa Ba Ba, chủ nhân trước đó đã bị giết, hắn dễ dàng trấn áp hủy diệt khí tức được khắc lên lưu giữ ở bên trên, lại một lần nữa thống nhất toàn bộ thủy vực của Như Ý Quận, sau đó lại còn xác nhập hai quả Thủy Thần Ấn lại với nhau, tạo thành một quả Thủy Thần Ấn càng mạnh mẽ hơn, có thể chứa được càng nhiều thủy vực.
Lý Thanh Sơn chỉ mới hơi thay đổi, lực thủy linh cuồn cuộn hội tụ về phía Thủy Thần Ấn trong tay hắn, lạo rời vào bên trong Thương Hải Châu trong cơ thể hắn.
Sau khi đến cảnh giới Kim Đan, tốc độ tụ tập linh khí của hắn lại trở nên càng nhanh hơn, nhưng đối với Thương Hải Châu mà nói thì vẫn cứ như muối bỏ biển, vẫn luôn trống rỗng, hiện tại dựa vào Thủy Thần Ấn, những khoảng trống bên trong Thương Hải Châu nhanh chóng được bổ khuyết, trở nên đầy lên.
Lý Thanh Sơn thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên số lượng linh khí cần có trong cảnh giới Kim Đan là quá lớn, chút linh lực được thu nạp trong nháy mắt này cũng đã đủ cho mười tu sĩ tu luyện từ Luyện Khí tầng một lên đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Sau một lúc, Thương Hải Châu đột nhiên sáng ngời, cuối cùng cũng đã đầy.
Tuy rằng hiện tại chỉ là lấp đầy Thương Hải Châu theo cách như nhồi cho vịt ăn, nếu thật sự muốn biến những linh lực này thành sức mạnh của bản thân thì còn cần phải tốn một lượng lớn thời gian để rèn luyện, nhưng mà như thế này cũng làm hắn tiết kiệm được lượng lớn thời gian, ít nhất là trong vòng mười năm tiếp theo, hắn không cần phải tốn công sức thu thập tài nguyên để tu hành Đại Hải Vô Lượng Công nữa.
Sau đó Lý Thanh Sơn cũng không dừng việc tụ tập linh lực lại, vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng mà hút vào, bổ sung yêu khí bị tiêu hao trong trận chiến này đến trạng thái sung túc nhất, thậm chí còn dư thừa hơn lúc mới vừa đến đây.
Ánh sáng trên Thủy Thần Ấn để tối đi rất nhiều, thủy linh lực ẩn chứa bên trong hồ nước sông ngòi cũng không phải là lấy không hết dùng không cạn, mà là được tích tụ theo năm tháng dài dòng mới có được, từ sau khi thánh tổ hoàng đế Đại Hạ quét ngang chư thần, trải qua hơn nghìn năm tích lũy, mới tụ tập được tài nguyên khổng lồ như thế này.
Nếu tất cả được chia làm mười phần, lúc trước Lý Thanh Sơn đã lấy đi năm sáu phần, hơn một năm nay Sa Ba Ba cũng chưa từng ngừng nghỉ hấp thu linh lực, dùng hết một hai phần, chỉ còn dư lại hai ba phần mà thôi, nhưng mà cũng chính hai ba phần này lại có thể sánh bằng không biết bao nhiêu đan dược, có thể giảm đi biết bao nhiêu thời gian tu hành.
Hiện tại trực tiếp trở mặt với Long Vương Mặc Hải, hắn rất khó lại bình yên ở lại vị trí của thủy thần, đương nhiên phải tranh thủ thời gian, lấy đi hết tất cả mọi thứ có thể lấy, đóng gói đem đi hết, chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng mà hai ba phần linh lực còn dư lại này lại làm cho Lý Thanh Sơn có chút rầu rĩ, hắn hơi suy nghĩ một lúc:“Không phải còn có một nơi có thể giữ lại những thủy linh lực này?”Hắn biến ngón tay thành kiếm, chỉ vào trong tu la tràng, dẫn tất cả lực thủy linh cuồn cuộn này vào bên trong đó.
Khí hậu của tu la tràng lập tức thay đổi hoàn toàn, bầu trời giăng đầy mây đen, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, tầng mây càng tụ càng dày, mưa to tầm tã rơi xuống, lại không phải là nước mưa bình thường, mà chứa đầy linh lực, là linh vũ giống như trời hạ cam lộ vậy.
Nước mưa rơi vào trong hồ nước lớn, mực nước lên cao, nhanh chóng tràn ra đến bờ, biến thành từng con sông, tùy ý lao nhanh trên mặt đất.
Đám A Tu La đang giằng co với trành quỷ, lũ lụt xông đến, rối rít chạy lên chỗ cao.
Lũ lụt xông đến trong rừng mưa rậm rạp, từng cái cây bắt đầu lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí bắt đầu có được một chút linh tính, đó là điềm báo sẽ trở thành tinh quái.
Đại Dung Thụ Vương cũng giãn cành lá ra, cười nói:“Không uổng công làm lão sư không công lâu như thế này!”Một đám dạ du nhân đi ra khỏi nhà cây, nhìn cơn mưa to tầm tã giống như thần tích này, mở rộng hai tay, uống nước mưa.
Tuy chỉ là hai ba phần linh lực, nhưng mà lại là mấy nghìn năm tích lũy của tất cả sông ngòi hồ nước của cả Như Ý Quận, đủ để cải tạo khu tu la tràng này thành một động thiên phúc địa, sau này có thể tu hành ở bên trong này.
Lý Thanh Sơn điều động luồng lực thủy linh cuối cùng vào bên trong tu la tràng, Thủy Thần Ấn đã hoàn toàn tối xuống, trên bầu trời đã hiện lên ráng màu, hắn thở dài, đang định rời đi, linh quy đột nhiên truyền đến báo động, quay đầu nhìn lại.
Trên bầu trời ở phương đông đột nhiên xuất hiện một xoáy nước màu đen, biến thành một bóng người đen nhanh, chính là Mặc Vũ mặc áo khoác màu đen, có gương mặt tái nhợt giống như người chết.
“Bắc Nguyệt, quả nhiên là ngươi!”Mặc Vũ đã bôn ba rất lâu, cuối cùng mới chạy đến Bình Ba Hồ, đôi mắt tràn ngập tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn như đang nhìn một người chết.
“Là gia gia của ngươi đây, thế nào?”Lý Thanh Sơn cười nói, hôm nay đại khai sát giới, lại kết thúc một đoạn ân oán.
Ráng màu dần dần biến mất, mặt trời lặn, sao trời treo lên.
Trên Bình Ba Hồ, hai bóng người đang giằng co với nhau, một cái mãnh liệt như lửa, khóe môi nở một nụ cười tùy ý trương dương, một cái u ám như bóng ma, lạnh nhạt giống như lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ.
“Thì ra ngươi đã là yêu soái.
”Mặc Vũ dùng giọng điệu cứng nhắc không chút phập phồng nói, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, Bắc Nguyệt dùng thân phận yêu tướng thành danh, đến bây giờ đã trở thành yêu soái, mới tốn bao nhiêu thời gian chứ, mười năm sao? Hay là càng ngắn hơn! Người tu hành có được tốc độ như thế cũng coi như là cực nhanh, mà đối với yêu quái thì lại càng không thể tưởng tượng được.
“Thế nào, sợ ngu người rồi hả!”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Chẳng trách lại to gan như thế, ngươi có biết chính ngươi đã phạm vào tội nghiệt gì hay không, phá hư quy tắc chung sống hòa mình do Long Vương đặt ra, ở bên trong Yêu tộc giết hại lẫn nhau.
”Lý Thanh Sơn cười ha hả:“Ngươi muốn giết ta cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hiện tại lại nói mấy chuyện buồn cười như thế, từ trước đến nay bên trong Yêu tộc chỉ có duy nhất một quy tắc, cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Nếu thật sự muốn phân rõ phải trái cũng được thôi, ta muốn giết bọn họ là bởi vì bọn họ muốn giết ta, ta giết ngươi, cũng là vì ngươi muốn giết ta!”“Giết ta?” Cuối cùng thì bên trong giọng điệu của Mặc Vũ cũng có lên xuống, giống như nghĩ đến một vấn đề mà từ trước đến này chưa từng nghĩ đến.
Đây cũng không phải là hắn ngu xuẩn, mà đây là quán tính được dưỡng thành từ nghìn năm, làm thái tử của Yêu tộc Thanh Châu, chưa từng có ai có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn, có hắn quyết định sống chết của người khác mà thôi.
Lần này đi vào Bình Ba Hồ, gặp lại Bắc Nguyệt, thứ hắn nhớ nhung suy nghĩ cũng chỉ là làm sao đánh chết người này, đừng để hắn chạy thoát nữa mà thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ bị đối phương giết chết.
Được nhắc nhở, hắn cũng bắt đầu tự hỏi, lúc trước khi Bắc Nguyệt làm yêu tướng cũng đã đủ mạnh, hiện tại trở thành yêu soái, sẽ lại có được thực lực như thế nào? Không khỏi hối hận lúc trước đã không dứt khoát đánh chết hắn.
Nhưng mà hắn lại quên mất một vấn đề, cho dù hắn muốn giết thì Lý Thanh Sơn làm sao có thể ngoan ngoãn đứng yên cho hắn giết chứ?“Đúng vậy, ngươi cũng đừng quên, ngươi còn thiếu ta một món nợ, cũng đã đến lúc phải trả lại rồi!”Lý Thanh Sơn từng đánh nhau với Mặc Vũ một lần, bị hắn dùng một trong các thiên phú thần thông điều khiển tử chú lấy đi một trăm năm tuổi thọ, đối với Lý Thanh Sơn mà nói, tuổi thọ này cũng không quá dài, nhưng dù sao vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mặc Vũ im lặng thật lâu, sau đó bình tĩnh nói:“Ngươi sẽ chết.
”Giống như đang tuyên bố sự thật đã được định trước nào đó.
“Ta sẽ chết!”Không ngờ Lý Thanh Sơn cũng gật đầu, thản nhiên đồng ý:“Vạn vật trong thế gian đều khó tránh thoát được bốn chữ biến thành hư không, ai dám nói sẽ vĩnh sinh bất tử chứ, nhưng mà ngươi chắc chắn sẽ chết trước ta!”Nói đến đây, hắn không nói thêm lời nào, vung tay phải lên, tất cả gợn sóng bên dưới Bình Ba Hồ lập tức bị vuốt phẳng, từ gần đến xa, giống như một mặt gương cực lớn, chiếu ra không trung màu xanh nhạt, còn có vầng trăng khuyết ở phía chân trời.
“Kính hoa thủy nguyệt!”Lý Thanh Sơn chiếu rọi cảnh tượng trong hồ nước, đột nhiên nhúc nhích, tung người nhảy ra mặt nước.
Sư tử vồ thỏ cũng sẽ dùng toàn lực, huống chi Mặc Vũ lại không phải một con thỏ.
Hắn có thiên phú thần thông có thể tự do xuyên qua không gian, muốn chặn đánh giết hắn chắc chắn sẽ không phải là một chuyện đơn giản.
Trong quá khứ, trong lúc hắn chiến đấu rất hiếm khi dùng đến phân thân bên trong kính tượng, chỉ ở thời khắc quan trọng nào đó mới có thể làm phân thân bên trong kính tượng đánh lén.
Bởi vì phân thân bên trong kính tượng quá yếu ớt, trên cơ bản cũng chỉ có thể đánh được một hai chiêu, hơn nữa trong lúc chiến đấu kịch liệt cũng cần tập trung sự chú ý, không thể phân tâm được.
Nhưng mà vào lúc này, sau khi Lý Thanh Sơn thăng cấp lên thành yêu soái rồi, hai vấn đề này đều được giải quyết.
Đầu tiên, phân thân bên trong kính tượng đã không còn yếu ớt như thế, nó cũng dần mạnh lên theo Lý Thanh Sơn.
Tiếp theo, thần niệm của Lý Thanh Sơn cũng trở nên càng thêm mạnh mẽ, tinh thần mạnh đến mức đủ để điều khiển hai cơ thể chiến đấu cùng một lúc.
Cho nên cuối cùng thì phân thân của kính tượng cũng có thể sóng vai chiến đấu cùng hắn!Cánh phượng hoàng và cánh phong thần đồng thời mở ra, Lý Thanh Sơn và phân thân kính tượng đồng thời nhúc nhích, tấn công Mặc Vũ từ hai hướng trên trời và dưới mặt hồ.
Mặc Vũ cũng giương rộng đôi cánh chim đen nhánh, nhưng cánh chim kia lại khác với cánh của loài chim, mà giống như được hình hình từ những mảnh bóng tối đan chéo vào nhau, ở bên dưới bầu trời đêm tràn đầy điềm xấu, trong nháy mắt, cánh đã giương rộng đến mấy chục trượng, giống như muốn che đậy toàn bộ không trung, tràn ngập cảm giác xấu xa.
Từng mảnh lông chim đen tung bay vạch ra từng đường quỹ đạo đen, bên dưới cánh chim bao phủ, cá tôm bên trong hồ nước lần lượt chết đi, Mặc Vũ nhìn chằm chú vào Lý Thanh Sơn, đôi mắt đen giống như có chất lỏng đang chuyển động, làm cho tròng trắng mắt tràn ngập quỷ dị và khủng bố.
Tử vong ngưng thị!Cơ thể Lý Thanh Sơn khựng lại, chỉ trong tích tắc đã cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo âm u xuyên thấu qua da thịt, thấm vào đến lục phủ ngũ tạng, thẳng đến thần hồn.
Nếu có người có thể nhìn thấy “Ngọn lửa sinh mệnh” của Lý Thanh Sơn, chắc chắn sẽ nhìn thấy ngọn lửa thoáng lay động một chút, trở nên tối đi vào phần.
Thiên phú thần thông của Mặc Vũ đúng là rất quỷ dị, có thể không quan tâm tốc độ, lực lượng, phòng ngự của đối thủ mà trực tiếp tấn công vào đối phương.
Lần trước Lý Thanh Sơn từng chịu thiệt to vì chiêu này, mặc dù có ngọn lửa phượng hoàng sinh sôi không ngừng, cũng suýt chút nữa không chống cự lại được sức mạnh tử vong này, nếu không phải Cố Nhạn Ảnh đột nhiên xuất hiện, cầm theo mệnh lệnh “một vừa hai phải” của Long Vương Mặc Hải, hắn gần như đã nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này, Mặc Vũ vừa ra tay đã sử dụng hết toàn lực, làm sao Lý Thanh Sơn có thể cản lại được.
Tốc độ lao về phía trước của Lý Thanh Sơn dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Mặc Vũ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, trái tim gần như đã ngừng đập, cánh phương hường lúc nãy còn đang cháy hừng hực cũng đã yếu đi rất nhiều.
Phân thân kính tượng mất đi ý niệm của hắn khống chế, càng giống như một con rối bị đứt dây, ngã xuống mặt hồ.