Mặc Vũ đang ẩn mình bên trong bóng đêm mở miệng nói:“Đúng là người đã mạnh hơn, nhưng đối với ta mà nói, cái này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Ngươi cho rằng ngươi có thể quyết định được việc khi nào ngươi sẽ chết sao? Ta nói ngươi sẽ chết, không phải đang nói đến thời điểm nào đó trong tương lai, mà chính là hiện tại.
”Trong lúc nói chuyện, cánh chim ám ảnh của hắn càng duỗi ra, giống như hai cánh tay đen nhánh bao phủ về phía Lý Thanh Sơn, Mặc Vũ bước qua một con đường nhỏ được hình thành từ ám ảnh đan chéo, đi về phía Lý Thanh Sơn, đối mặt với Lý Thanh Sơn không thể nhúc nhích, chỉ cần nhẹ nhàng phất tay là có thể chém đầu của hắn xuống, lại không hề phát hiện khóe môi của Lý Thanh Sơn đang dần dần cong lên, cho dù có phát hiện ra được thì cũng chỉ tưởng rằng hắn đang run rẩy tuyệt vọng trước khi sắp chết mà thôi.
Sức mạnh tử vong đang cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể của Lý Thanh Sơn, muốn cắt đứt sự sống của hắn, nhưng mà ngọn lửa sinh mệnh của hắn lại mạnh mẽ hơn bất cứ thời khác nào, phượng hoàng cũng không phải là con phượng hoàng đã bị linh quy áp chế.
Yêu đan xoay tròn vận chuyển từng dòng nước ấm đến khắp cơ thể, xua tan cổ hàn ý kia, đó là sức mạnh sinh sôi không ngừng của phượng hoàng.
Mặc Vũ đi đến trước mặt Lý Thanh Sơn, chuẩn bị phất tay chém đầu của hắn xuống, đột nhiên cảm giác cơ thể trầm xuống, có một súc mạnh muốn kéo hán xuống dưới, trong lòng vang lên chuông báo động.
Một cái nắm tay đen thui phủ đầy vết rạn đã sát ngay trước mặt, Mặc Vũ sửng sốt, hình như đến cả cơ hội thi triển thần thông dịch chuyển cũng không có, thiết quyền đã mạnh mẽ đập vào gương mặt như người chết của hắn.
Dựa vào lực lượng mạnh mẽ mà Lý Thanh Sơn có thể sánh ngang với Yêu Vương, ai có thể dùng mặt ngăn một quyền của hắn, lực chấn động phá nát không khí, phát ra tiếng nổ vang, nắm đấm thép đấm thật mạnh vào gương mặt của Mặc Vũ.
Ầm!Một tiếng nổ lớn vang lên, Mặc Vũ xoay tròn bay ngược ra ngoài, Lý Thanh Sơn nhe răng cười đang muốn đuổi theo thì bỗng nhiên bị một luồng bóng tối bao phủ cả người.
Tuy rằng Mặc Vũ bị đánh bay, nhưng đôi cánh hắc ám kia giữ lấy hắn ta thật chặt chẽ, bao phủ cả người hắn ta.
Trong nháy mắt ánh sáng biến mất, Lý Thanh Sơn thấy khuôn mặt của Mặc Vũ bị lõm xuống, không lộ ra máu thịt hay xương trắng, mà chỉ tối đen như mực, tựa như dòng nước đen kịt chảy xuống.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng nguyên hình của hắn ta là quạ đen, bây giờ nhìn lại thì hắn mới biết không đơn giản như vậy.
Xung quanh chìm trong bóng tối sâu thẳm, Lý Thanh Sơn vung cánh, nhưng từ đầu đến cuối hắn cảm giác mình vẫn đứng nguyên một chỗ, giống như rơi vào trong một cái động không vách, cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có hơi thở tử vong xuất hiện ở khắp mọi nơi.
"Đây là thần thông thiên phú thứ tư của hắn ta sao? Được biến hóa từ thiên phú nguyên bản, quả nhiên dù là Thái tử vô tích sự vẫn có chút đồ đấy chứ!"Dù Lý Thanh Sơn thấy ngạc nhiên nhưng không hoảng loạn, ngược lại hắn ta cảm thấy hơi hưng phấn, nếu Mặc Vũ cũng giống như Sa Miết bị hắn đánh ba quyền hai cước đã chết, thì trái lại hắn sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Nếu đây là thần khí ngăn cách với giới vực, vậy đúng lúc hắn cũng có một tuyệt chiêu có thể phá vỡ đến giới vực, nắm tay chậm rãi thu lại phía sau, ngay lập tức dùng tư thế mãnh liệt nhất đánh vào trong một mảnh hư không.
Trên mặt hồ trơn nhẵn như gương, một quả trứng màu đen lẳng lặng lơ lửng, bỗng nhiên, mặt ngoài quả trứng đen hơi nhô lên một khối, mở ra từng vòng gợn sóng.
"Răng rắc" một tiếng, mặt ngoài quả trứng đen xuất hiện một vết nứt, ngay sau đó lại nứt ra ở chỗ khác, ở trong trứng đen, tất cả phương hướng đều đảo lộn, Lý Thanh Sơn cho rằng hắn vẫn đang đánh vào cùng một phương hướng, nhưng dưới sự khống chế của Mặc Vũ, hắn ta không ngừng thay đổi phương hướng công kích, nhưng dù làm như thế thì quả trứng đen này bị phá vỡ chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ánh mắt Mặc Vũ hơi ngừng lại, Yêu Soái bình thường dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ cậy mạnh mà thôi, một khi bị nhốt vào trong quả trứng đen sẽ khó thoát khỏi cái chết, lại không nghĩ tới hắn có thể phá vỡ cả trứng đen, thoạt nhìn còn cực kỳ thoải mái.
Cả người Lý Thanh Sơn run lên, tiếng sáo khô héo chứ không phập phồng, tràn ngập cảm giác tĩnh mịch chết lặng, đã không thể sử dụng hai chữ khó nghe để hình dung, chỉ nghe trong chốc lát thôi cũng khiến cho tâm tình của người khác trở nên uể oải, không còn hứng thú.
Dù là bịt lỗ tai, tiếng sáo kia cũng sẽ theo bóng tối tĩnh mịch chui vào trong lòng, từng chút từng chút cắn nuốt sự sống của hắn.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ tới lần đối đầu với Mặc Vũ trước đây, khoảnh khắc cuối cùng hắn ta gầm lên một tiếng, hắn bị giảm tuổi thọ trăm năm, tuy rằng tiếng sáo này không giống với tiếng kêu của quạ đen, nhưng bản chất lại vô cùng giống nhau.
Thôi Tử chú!Thần thông thiên phú khủng bố nhất của Mặc Vũ cũng có rất nhiều biến hóa, mượn cây sáo trúc đen nhánh này càng thôi thúc uy lực của nó đến cực hạn, không chỉ hao tổn tuổi thọ mà càng có thể trực tiếp phá hủy ý chí tìm đường sống của kẻ địch.
Trong cuộc chiến đấu ác liệt như thế này, một khi mất đi ý chí tìm đường sống sẽ có kết cục như thế nào cũng không cần hắn phải nói nhiều lời.
Trong nháy mắt, Lý Thanh Sơn có cảm giác hắn không muốn tiếp tục sống nữa, một cảm giác mệt mỏi suy nhược giống như một ông lão đang hấp hối nổi lên trong lòng, nhưng hắn lập tức thoát khỏi loại cảm xúc này, không phải dựa vào Linh Quy để đèn nén cảm xúc mà dựa vào ý chí của bản thân hắn.
Uống rượu ngon, có mỹ nhân, đối đầu với cường địch, cuộc đời này có rất nhiều chuyện vui vẻ.
Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, vui vẻ vô cùng.
Vì thế hắn cười to vung quyền, ầm ầm, trứng đen ầm vang bị nghiền nát vỡ vụn, hắn nói với Mặc Vũ: "Ngươi dùng hết Tam Bản Phủ thì cũng hết biện pháp rồi đúng không?"Vẽ mặt Mặc Vũ thay đổi, năng lực của hắn ta chính là loại năng lực mà không có lực lượng nào không thể áp đảo, cho nên một khi gặp phải kẻ thù không thể ép ngã, hắn ta lại thấy hơi luống cuống.
Lúc này, ảnh phân thân nhào tới từ phía sau Mặc Vũ, một quyền đánh xuyên qua người hắn ta, nhưng chỉ là một tàn ảnh, Mặc Vũ vung cánh bay cao, bởi vì hắn ta là một loài chim nên tốc độ cũng nhanh kinh khủng, lại bị một tia Xích Quang cắt đứt, rốt cuộc Lý Thanh Sơn vẫn hơn hắn ta một bậc.
Lý Thanh Sơn dùng một chiêu móc tim của Hắc Hổ, khi rơi xuống không trung, kình khí gào thét trên mặt hồ để lại một cái hố lớn, kích thích một cơn sóng thần.
Trong nháy mắt Mặc Vũ biến mất, xuất hiện ở phía sau Lý Thanh Sơn, hung hăng bắt lấy cổ của hắn.
"Hóa ra mỗi lần hắn muốn trốn đi sẽ phải tạo ra một cái vòng xoáy màu đen trước, hơn nữa chỉ khi truyền tống ở khoảng cách xa mới cần phải làm như thế, trong cận chiến quả thật không khác với dịch chuyển tức thời là bao.
Vừa rồi hắn ta nhận một quyền của mình cũng chỉ vì muốn nhốt mình lại mà thôi, hầu như không tạo thành thương tổn gì đối với hắn.
"Suy nghĩ thay đổi, một mảnh Linh Quy Huyền Giáp tự động bay ra, ngăn cảm một kích của Mặc Vũ, đồng thời dùng Phong Thần Vũ Dực quét về phía sau, Mặc Vũ lại dịch chuyển một lần nữa.
Trên bầu trời đêm, một đạo xích quang tung hoành ngang dọc, vẽ ra từng đường quỹ tích đẹp mắt.
Một bóng đen thì không ngừng lóe lên, đột ngột không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai làm gì được ai, Mặc Vũ gần như không có khả năng đánh bại Lý Thanh Sơn trong cận chiến, tốc độ dù nhanh nhưng sức mạnh của song phương lại chênh lệch rất nhiều.
Dù Lý Thanh Sơn đứng bất động một chỗ cho hắn ta đánh, hắn ta cũng khó lòng có thể xé rách da trâu, bẻ gãy xương hổ.
Chẳng qua Lý Thanh Sơn muốn bắt được Mặc Vũ không ngừng dịch chuyển trong chớp mắt cũng không phải là chuyện đơn giản.
"Ha ha, không phải ngươi nói hôm nay ta sẽ chết sao? Ngươi chỉ chạy trốn như vậy thì làm sao có thể giết được ta?" Một quyền của Lý Thanh Sơn đánh vỡ tàn ảnh Mặc Vũ để lại, lớn tiếng cười nhạo.
"Không phải ngươi cũng nói ta sẽ chết trước mặt ngươi sao? Vậy đến giết ta đi!"Mặc Vũ cũng chế giễu lại hắn.
"Thật sự là một năng lực phiền phức mà, nhất định mình phải tìm cơ hội cho hắn một đòn trí mạng, ta không tin với mười loại thần thông thiên phú thế này mà còn không chém được hắn ta!"Lý Thanh Sơn đang suy nghĩ đối sách, một giọng nói quen thuộc từ chân trời truyền đến:"Hai vị xin tạm dừng một chút, hãy nghe ta nói một lời!"Cố Nhạn Ảnh từ trên trời giáng xuống, trên địa bàn Như Ý quận xảy ra động tĩnh lớn như vậy, một thống lĩnh Bạch Ưng như nàng nhanh chóng nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
"Nhạn Ảnh!" Mặc Vũ khẽ nhíu mày, lần trước bởi vì sự xuất hiện của nàng ta mới khiến hắn bỏ lỡ cơ hội chém giết Bắc Nguyệt.
Lý Thanh Sơn giả bộ không vui nói: "Cố Nhạn Ảnh, ngươi muốn nói gì?" Nhưng dù như thế nào, họ cũng ngừng lại, Cố Nhạn Ảnh ôn hòa cười: "Nếu không ai giết được ai, vậy hôm nay tạm dừng tay ở đây đi.
Bắc Nguyệt ngươi thì tiếp tục tu hành, nhất định sẽ càng ngày càng mạnh.
Còn Mặc Vũ, cảnh giới của ngươi cách Yêu Vương không xa, không bằng đến lúc đạt được rồi lại đến trả thù!"Đối với Lý Thanh Sơn, chỉ cần cho hắn thời gian, tốc độ tăng trưởng sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ nhanh hơn bất cứ kẻ nào.
Mà nếu Mặc Vũ có thể vượt qua thiên kiếp thứ ba, thực lực sẽ tăng trưởng đến mức nghiêng trời lệch đất, đề nghị này nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý.
Lý Thanh Sơn nhướng mày nói: "Ai nói ta không giết được hắn ta!"Mặc Vũ im lặng không nói gì, hắn ta không cảm thấy hôm nay bản thân sẽ bị thất bại.
Hắn ta đang đứng ở thế bất bại, chỉ cần tiếp tục chiến đấu, hắn ta luôn có thể tìm được cơ hội cho Bắc Nguyệt một đòn trí mạng, hơn nữa hắn ta vẫn còn có tuyệt chiêu chưa xuất ra.
"Dù các ngươi ai giết ai, ta cũng sẽ không ngăn cản, dù sao đây cũng là ý chí của các ngươi.
Nhưng nếu tiếp tục chiến đấu, các ngươi đều sẽ chết! Mặc Vũ, ngươi sẽ chết trong tay Bắc Nguyệt, mà Bắc Nguyệt, ngươi sẽ bị Long Vương giết chết! Kết cục đồng quy vu tận như vậy không hề thú vị một chút nào! Cả hai người đều là bạn của ta, ta có trách nhiệm ngăn chặn điều này xảy ra.
" Cố Nhạn Ảnh thu nụ cười, ánh mắt như ưng.
Nghe những lời này, Lý Thanh Sơn và Mặc Vũ lạnh mặt, tuy thời gian họ quen Cố Nhạn Ảnh không giống nhau nhưng đều rất tin phục nàng, chưa bao giờ nói ra câu bản thân nhất định sẽ chết.