"Ta nói rồi, ngươi sẽ chết trước mặt ta, đến cả nữ nhân này cũng không coi trọng ngươi!" Lý Thanh Sơn đột nhiên cười lên, lại lần nữa biểu thị khinh miệt với Mặc Vũ.
Mặc Vũ lãnh đạm nói: "Hôm nay, bất kể ta sống hay chết, ngươi nhất định sẽ chết.
Cũng chẳng cần đến Long vương tự mình ra tay.
"Hắn ta đương nhiên sẽ cho rằng phán đoán này của Cố Nhạn Ảnh là không đúng, Mặc Vũ chắc chắn tin tưởng bản thân sẽ không chết.
Mà ngược lại, hắn ta còn có con bài tủ chuẩn bị áp chế giết chết Bắc Nguyệt, chỉ cần không bị Cố Nhạn Ảnh cản trở là được.
Lý Thanh Sơn tin là sau khi giết Mặc Vũ chỉ cần giấu kỹ khí tức, quay về tiếp tục làm Xích Ưng thống lĩnh là được rồi, Long vương Mặc hải có mạnh hơn nữa thì đi đâu mà tìm hắn chứ? Điều đáng lo duy nhất là Cố Nhạn Ảnh sẽ bán đứng hắn.
Hai người lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh, sự quyết liệt trong mắt không nói tự hiểu, họ muốn tiếp tục trận chiến này cho đến khi phân rõ sinh tử mới thôi.
"Giống đực ngu xuẩn!" Cố Nhạn Ảnh vỗ trán than thở, lắc đầu nói: "Tốt thôi, nếu các ngươi đã cố chấp như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào trận chiến này.
"Cố Nhạn Ảnh lùi ra khỏi Bình Ba hồ, quan chiến ở Phong Vũ đình tại Tây Sơn phía tây Bình Ba hồ, biểu thị lập trường tuyệt đối trung lập của mình.
Thân là Bạch Ưng thống lĩnh, thấy hai đại yêu soái Yêu tộc nội chiến vốn phải vui mừng mới đúng, cất lời can ngăn đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi.
"A tỷ, họ không chịu dừng tay à?"Trong Phong Vũ đình, Tự Bảo chống lan can nhìn ra.
Lông mày khẽ nhướng, trận chiến như vậy cực kỳ hiếm thấy ở thời đại này.
"Lần này là muốn phân rõ sinh tử rồi.
"Cố Nhạn Ảnh gật đầu, xưa nay nàng vốn luôn tiêu sái, nhưng sắc mặt lúc này lại cũng có chút trầm trọng, tuy chưa từng có ý định có quan hệ tình lữ với bất kỳ ai, nhưng thêm một người bạn là thêm một con đường, bất kể là Mặc Vũ hay là Lý Thanh Sơn đều rất quan trọng với nàng.
"A tỷ không cần bận tâm.
Theo ta quan sát, họ nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.
Không dùng thần thông, Mặc Vũ cũng chẳng động đến được một cọng lông của Bắc Nguyệt, thật không biết tên kia tu hành thế nào, hiện tại lại đã là yêu soái rồi, thực lực mạnh một cách khó hiểu.
""Lại nói thuật biến hình của Mặc Vũ cũng rất tài tình.
Hơn nữa bản thể của hắn cũng không phải loài quạ tầm thường, dù bị Lý Thanh Sơn đấm đá cũng khó mà bị thương đến căn cơ, một khi thấy tình thế bất lợi, muốn trốn cũng không có vấn đề gì cả, vụt cái đã bay ra ngoài trăm dặm thì ai mà bắt được hắn chứ.
" Tự Bảo thông qua quan sát trận chiến vừa rồi của hai người, bình tĩnh tiến hành phân tích, nàng tinh thông thực chiến, lời nói ra cũng làm cho người ta tin phục.
Theo nàng thấy, kết cục của trận chiến này cùng lắm là không thắng không bại mà thôi.
"Ngươi quá xem thường hai người họ rồi.
Mặc Vũ vẫn có cơ hội dồn Bắc Nguyệt vào chỗ chết đấy.
Mà một khi hắn thất bại, Bắc Nguyệt sẽ giết hắn.
Bắc Nguyệt nghĩ là có thể trốn thoát sự truy sát của Long vương, nhưng mà hắn không làm được đâu.
" Cố Nhạn Ảnh chống tay lên lan can, nhìn về phía hai bóng người nơi chân trời.
"Vậy ư? Ta cần xem tiếp đã.
Nếu thật sự như a tỷ nói thì không thể lợi dụng họ rồi!" Tự Bảo cười nói.
"Đúng vậy, chỉ có thể lợi dụng nha đầu ngươi thôi.
"Cố Nhạn Ảnh vươn tay ra bóp lấy mũi Tự Bảo, lợi dụng chỉ là nói đùa, trong những năm qua lại này, nàng tự nhận bản thân chưa hề có lỗi với bất kỳ ai, nếu chỉ là đơn phương lợi dụng, họ cũng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể duy trì được quan hệ hai bên chứ.
Lần này không giúp ai, tự cảm thấy rất thản nhiên.
"Lần này, nàng không cứu được ngươi rồi.
" Mặc Vũ lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy, lần này nàng vốn có thể cứu được ngươi, đáng tiếc ngươi không đủ thông minh.
"Lý Thanh Sơn cười, nếu Mặc Vũ đồng ý từ bỏ, hắn cũng sẽ không dùng dằng không dứt, coi như nể mặt Cố Nhạn Ảnh, vừa hay cũng không thật sự chọc cho Mặc hải Long vương đến truy sát.
Nhưng hiển nhiên là Mặc Vũ nhất định muốn dồn hắn vào chỗ chết, vậy hắn khẳng định phải lợi dụng cơ hội này để giải quyết luôn.
Vừa nói, hắn vừa bình ổn lại tất cả cảm xúc, giống như vuốt phẳng từng gợn sóng trên mặt hồ, đối mặt với những cái bóng ở khắp nơi của Mặc Vũ, hắn lại cứ vậy mà nhắm mắt lại.
"Ở đây!"Trong lòng khẽ động, trong bóng tối sinh ra một tia cảm ứng, Lý Thanh Sơn đột nhiên ra tay, một quyền đánh về phía sau bên phải.
Mặc Vũ vừa khéo dịch chuyển đến đó, chuẩn bị ra tay đánh lén rồi làm Lý Thanh Sơn bị rối, lại không ngờ đến vừa hiện thân, thiết quyền đã đấm tới, căn bản không kịp né tránh.
Một tiếng nổ ầm vang lên, nắm đấm trúng vào ngực Mặc Vũ.
đến đại khí bị cũng đánh vỡ thành từng mảnh, xuất hiện từng vết rạn nứt, thân thể của Mặc Vũ trong số yêu soái cũng coi như cường hãn, nhưng bị Lý Thanh Sơn đấm cho một phát vẫn bay vút ra, lồng ngực chấn nứt, xuất hiện từng vết thương trông rất ghê rợn, nhưng bên trong lại cũng không phải là lục phủ ngũ tạng, mà là dịch thể đen nhánh như mực, bị đấm nát thành một đống.
Lý Thanh Sơn đang muốn truy kích, Mặc Vũ đã lách người bay ra ngoài vài trăm trượng, kinh ngạc nghi nhờ nhìn hắn, trong lòng nghĩ: "Là may mắn ư?"Tự Bảo đang xem chiến thì ồ nhẹ một tiếng, nàng rõ ràng thấy một quyền này của Bắc Nguyệt tuyệt đối không phải là may mắn, mà là tràn đầy tự tin, chẳng lẽ là nắm được quy luật di động của Mặc Vũ trong lúc chiến đấu sao? Nhưng điều này hình như không có khả năng lắm.
Cố Nhạn Ảnh giải thích nghi vấn của nàng: "Ta không phải đã nói qua với ngươi rồi à? Hắn có năng lực đảo lộn thiên cơ, trốn tránh bói toán, cũng có nghĩa là bản thân hắn có thể tiến hành bói toán.
""A tỷ, ý ngươi là hắn là dựa vào dự cảm để nắm bắt hành động của Mặc Vũ ! Đến cùng thì hắn là yêu quái gì vậy!?"Tự Bảo trợn tròn mắt khó hiểu nói, hiểu được bói toán cũng chẳng là gì, nhưng mà có thể dùng trong trận chiến kịch liệt như thế này, suy tính hành động tiếp theo của đối thủ thì thật quá lợi hại rồi, dù là thực lực khá yếu cũng có thể dễ dàng chiếm được thế thượng phong.
Chẳng lẽ hắn là dị thú có năng lực dự tri trời sinh.
"Ta cũng không rõ, hình như là có rất nhiều huyết thống hỗn tạp, hơn nữa mỗi một loại huyết thống đều không hề tầm thường mới sẽ có nhiều thủ đoạn thần thông như vậy.
""Chẳng qua duy trì dự cảm như thế nhất định là cực kỳ hao phí tâm lực, không thể duy trì lâu dài.
" "Nhưng dù thể phách của Mặc Vũ có vượt xa yêu loại bình thường thì lại có thể chịu được mấy đấm chứ?" Cố Nhạn Ảnh lặng lẽ tính toán, Mặc Vũ cũng nên xuất tuyệt chiêu rồi!Lý Thanh Sơn vẫy cánh phong hỏa, hóa thành một đạo xích quang bay vọt về phía Mặc Vũ, còn chưa nhào đến thì đột nhiên chuyển hướng bổ xuống dưới.
Mặc Vũ quả nhiên di chuyển đến vị trí mà hắn dự đoán, bị một cước đạp trúng bả vai bay xuống mặt hồ, cả bả vai lõm xuống thành một đám dịch thể màu đen mơ hồ, rất lâu không thể làm dịu đi sức mạnh của dư chấn.
Vào khoảnh khắc sắp rơi vào mặt hồ, Mặc Vũ lại thuấn di một lần nữa, còn chưa kịp thở ra thì luồng sáng đỏ kia đã gần ngay trước mắt.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại, tung hoành trong thiên không, liên tiếp đấm lên người Mặc Vũ, dù rằng hắn ta có cơ thể vô cùng kỳ dị, có thể thừa nhận thương hại cực lớn cũng gần như không duy trì nổi hình thể, dưới thế công liên miên không dứt không hề có sức đánh trả, biểu cảm gương mặt cũng giống người hơn, cực kỳ phẫn nộ!Tuy Linh Quy vẫn ở cảnh giới tứ trọng, muốn chờ đến khi Phượng Hoàng đến cùng cảnh giới, sau khi thực hiện cân bằng thủy hỏa mới có thể tiếp tục tấn thăng, nhưng sau khi tấn thăng yêu soái, Lý Thanh Sơn sử dụng sức mạnh của Linh Quy càng ngày càng thoải mái, sau khi linh giác tăng cường càng có khả năng chịu đựng tiêu hao.
Dựa vào tốc độ của hắn, chỉ cần dự cảm được nơi mà Mặc Vũ sẽ thuấn di tới tiếp theo thì chỉ cần vung cánh là có thể đuổi tới, cứ tiếp tục như thế thì thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian.
Mặc Vũ lại thuấn di lần nữa, Lý Thanh Sơn như bóng với hình, nắm đấm ập vào mặt, Mặc Vũ lấy ra một quyển họa trục từ nhẫn Tu Di rồi vung ra, bên trong trắng tinh trống rỗng.
Cố Nhạn Ảnh nheo mắt: "Cuối cùng cũng lấy ra rồi.
""Là vật gì vậy?"Lý Thanh Sơn lạnh cả người, đang muốn rút lui nhưng đã quá trễ, dứt khoát đấm về phía họa quyển kia, cần gì biết đó là thứ gì, cứ phá nát là xong.
Nắm đấm đập vào trên giấy trắng chấn ra từng tầng gợn sóng, việc kỳ quái phát sinh rồi, giấy vẽ mỏng manh không hề bị xé nứt, thiết quyền của Lý Thanh Sơn lại sa vào trong giấy vẽ từng chút một, họa trục thu lại, cuốn cả người Lý Thanh Sơn vào trong.
Họa quyển mở ra trên tay Mặc Vũ, bên trên xuất hiện thân hình của Bắc Nguyệt vẫn duy trì tư thế vung cánh đấm quyền, mỗi một sợi tóc đỏ tung bay đều vô cùng rõ ràng, giống như một bức tranh sao chép sống động.
Trên mặt Mặc Vũ đầy sự khoái trá: "Bắc Nguyệt, nhẫn nhịn ngươi lâu như vậy, hiện tại đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ! Bây giờ ta sẽ mang ngươi về Mặc hải, giao cho Long vương xử trí.
"Trong Phong Vũ đình, Tự Bảo cả kinh nói: "Mặc Vũ lại có dị bảo phong cấm trấn áp như thế này, nếu bàn về phẩm giai, chí ít cũng coi là một kiện pháp bảo đi!"Cố Nhạn Ảnh than vãn: "Thật sự trấn áp được à? Đó là vật bản mệnh của Mặc Vũ, nếu không dùng họa quyển này thì sẽ như ngươi nói, muốn trốn thoát là có thể, nhưng nếu họa quyển bị hủy, nhất định sẽ bị thương nặng!""Vật bản mệnh, sao vật bản mệnh của hắn lại là một quyển họa trục!?" Tự Bảo ngạc nhiên nói.
Cái gọi là vật bản mệnh là chỉ một vật do Yêu tộc dùng một bộ phận nào đó trên người để luyện thành, ví dụ như mai của con ba ba chính là vật bản mệnh của nó, có liên quan với tính mạng bản thân, uy lực cũng là cực đại.
Nhưng sao vật bản mệnh của yêu quái lại là một bức họa chứ?"Chẳng lẽ nói…" Tự Bảo nghĩ đến khả năng duy nhất, yêu quái trên đời muôn hình muôn vẻ, ai cũng không biết cụ thể có bao nhiêu loại, mà không phải tất cả yêu quái đều là chim thú, có đôi lúc một tảng đá một cái giếng có được linh tính, đều có thể hóa thành tinh quái.
"Đúng vậy, nguyên hình của hắn thực ra là một bức họa, một con quạ đen trong tranh.
" Cố Nhạn Ảnh cúi đầu nói, đã đến bước này thì cũng không cần giữ bí mật thay hắn nữa.
"Nói như vậy.
Long vương Mặc hải.
Khó trách…"Tự Bảo đột nhiên hiểu ra được nhiều điều bí ẩn, vì sao Mặc Vũ lại lấy "Mặc" làm họ, vì sao con của Long vương lại là một con quạ đen.
Cố Nhạn Ảnh thong thả nói: "Mặc hải vốn không hề được đặt tên theo Long vương, theo truyền thuyết Mặc hải từng vô cùng trong vắt, có một vị tiên sống gần biển, giỏi vẽ tranh và thư pháp, thường ngâm cọ dưới biển, lâu ngày nước biển từ trong thành đen, chuyển thành màu mực.
"Tự Bảo cũng nghe qua truyền thuyết này, nhưng loại truyền thuyết dân gian này vốn rất nhiều, phần lớn đều khoa trương ly kỳ, không đáng nhắc tới, lần này nghe được mới thấy kinh ngạc: "Truyền thuyết này chẳng lẽ là thật à!""Ai biết được? Xem, đến lúc phân thắng thua rồi.
"Trên giấy vẽ trắng như tuyết, Lý Thanh Sơn bị phong trấn trong tranh động đậy con ngươi đối mắt với Mặc Vũ.
Trong khoảnh khắc rơi vào trong tranh, Lý Thanh Sơn thấy một thế giới trắng muốt, không phân ra thiên không với mặt đất, tựa như không bờ không bến, lại chật hẹp như lao tù, biết rằng chính mình đã bị vây vào trong tranh.
Vô thức nhíu mày, phát hiện bản thân không động đậy được, đến cả động tác đơn giản nhất cũng không làm được, làm hắn vui mừng là vẫn có thể điều động yêu khí, thúc động thần thông thiên phú, lập tức thi triển Ngưu ma chấn đãng chi lực, muốn xé nát họa quyển từ bên trong.
Trên giấy vẽ, từng ngấn mực đen vươn ra từ trên người hắn, giao dệt thành hình dạng vết nứt, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ở thế giới trong tranh này, thần thông có sức phá hoại mạnh nhất của hắn biến thành một động tác hoạt hình không chút uy hiếp.
Các quy luật vận hành của thế giới, thậm chí cả cách thức tự tồn tại, về cơ bản đã thay đổi, một quy tắc mới đã được đưa ra.
Có thể tưởng tượng, dù dùng lửa phượng hoàng thì bức tranh cũng sẽ không bị đốt cháy, cùng lắm chỉ có một đám vết mực giống như ngọn lửa biểu thị sự cháy lên.
"Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là không gian hai chiều à? Cảm giác này chẳng tốt gì cả!" Lý Thanh Sơn thân trong hiểm cảnh lại không hề kinh hoàng, ngược lại có chút cảm giác mới lạ, tán thưởng chiêu thức kỳ diệu này.
Mặc Vũ không khỏi khoái trí mà quan sát Bắc Nguyệt trong tranh, không có việc gì sảng khoái hơn nhìn địch nhân của mình biến thành một bức tranh nhỏ xíu như thế này, hắn ngước nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh trong Phong Vũ đình ở phía Tây.
"Nhạn Ảnh, ngươi thấy chưa? Trận này ta thắng rồi! Tuy ngươi là nữ tử là thông minh nhất mà ta từng gặp, nhưng cũng không phải có thể đoán được tất cả mọi chuyện.
"Tốc độ của Bắc Nguyệt thật sự quá nhanh, Mặc Vũ căn bản không nắm chắc có thể cuốn hắn vào trong tranh, nhẫn nại rất lâu mới bắt được cơ hội, giành được chiến thắng chỉ bằng một động tác.
Lý Thanh Sơn yên lặng quan sát thế giới màu trắng này, dần dần phát hiện màu sắc này không phải là màu trắng tinh mà là hơi ố vàng, giống như một bức cổ họa đã trải qua năm tháng.
"Hừ, đây không phải là nói nhảm à? Nó vốn chính là tranh mà!"Hắn mắng một tiếng trong lòng, đột nhiên phát giác trong thế giới màu trắng này có tồn tại một vài cái bóng màu trắng, trắng hơn cảnh tượng hơi ố vàng xung quanh.
Thấp thoáng có thể nhìn ra là một con chim đang đậu trên cành trúc.
"Chẳng lẽ đây là vật ở trong tranh trước kia? Chim, trúc…" Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra Mặc Vũ thổi sáo trúc màu đen, "Chẳng lẽ con chim kia là một con quạ đen, thứ trước kia bị nhốt trong tranh chính là Mặc Vũ, không, không phải bị nhốt mà hắn vốn chính là một bức tranh! Hóa ra là như thế, hóa ra là như thế!" "Chẳng trách hắn có thể nhận công kích của ta nhiều lần như vậy, theo lý mà nói dựa vào sức mạnh của ta hiện tại cộng thêm sức sát thương của Ngưu ma chấn đãng, yêu soái nào dám chịu trực diện đều phải bị nện thành thịt nhão, hắn lại có thể bình an vô sự.
Nói nguyên hình của hắn là một con quạ đen chi bằng nói là một đám mực nước, vốn đã không tồn tại máu thịt xương cốt, đại não tim phổi, cũng không có gì yếu hại cả, dù cho thân thể bị chấn nứt thì cũng có thể hồi phục lại!"Lý Thanh Sơn nghĩ ra điểm mấu chốt này, nhưng lại chẳng có nhiều tác dụng với tình hình khó khăn của hắn.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến nội dung trong tranh, mà là làm sao từ bên trong thoát thân, phải làm cho bản thân cử động được cái đã.
2
D thì cũng thôi đi, ít ra cũng phải là hình động chứ!Khi hắn muốn di chuyển cơ thể bằng sức mạnh vô hạn thì cảm thấy cơ bắp và xương của mình bị giữ chặt tại chỗ bởi một sức mạnh có ở khắp mọi nơi, thậm chí còn không thể co cơ.
Điều may mắn duy nhất là Mặc Vũ nói muốn mang hắn về Mặc hải giao cho Long vương xử trí, xem ra họa trục này chỉ có tác dụng phong ấn, chứ không thể tiến hành công kích từ bên ngoài đối với đối tượng bị phong ấn, điểm này có chút tương tự với Trấn Ma tháp.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, không thì họa trục này mạnh đến nghịch thiên rồi, Mặc Vũ chỉ cần thuấn di đến sau lưng đối phương, thừa dịp đối phương không phòng bị dùng họa trục cuốn một cái, vậy thì há không phải đến yêu vương cũng phải mặc hắn ta cắt mổ sao?