Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1261 - Chương 1270: Khắc Chế

Chương 1270: Khắc Chế

Hắn không biết là lúc này Mặc Vũ cũng đang do dự, quyển họa trục này là vật bản mạng của hắn, hắn tự nhiên có thể tiến vào trong tranh, có thể triển khai công kích, nhưng thực lực mà Bắc Nguyệt mới biểu hiện ra làm hắn còn thầm sợ hãi.

Lý Thanh Sơn cũng sẽ không ngoan ngoãn mặc người xử trí, lặng lẽ thúc động Linh Quy chi lực, bắt đầu tiến hành tìm hiểu quyển họa trục này.

Ở trong tranh, quanh hắn nổi lên từng vòng gợn sóng rồi biến mất ở rìa giấy vẽ, trong lòng hắn dần dần có một tia minh ngộ, tầng cấm cố kia không phải tới từ họa trục mà là từ chính hắn, hắn còn chưa quá "thích ứng" với cuộc sống của người trong tranh.

Cái thích ứng này không phải là quen dần, mà là sự thông hiểu pháp tắc.

Ồ, cái này là?"Từ bỏ đi, tất cả giãy giụa đều là vô ích thôi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

"Cặp mắt của Mặc Vũ đen nhánh như mực, thanh âm khàn khàn khó nghe, tràn đầy sự chết chóc.

Đồng thời phát huy hai đại thần thông thiên phú là Tử vong ngưng thị và Thôi Tử chú, quyết định ở ngoài tranh làm suy yếu Bắc Nguyệt trước, nếu có thể dập tắt ý chí cầu sinh của hắn là tốt nhất.

Đồng tử đờ đẫn của Lý Thanh Sơn đột nhiên chuyển động đối mắt với Mặc Vũ, cũng thấy thế giới ngoài tranh.

Hắn chớp chớp mắt trước, sau đó cả khuôn mặt đều trở nên sinh động, lộ ra biểu cảm coi thường, mồm miệng mấp máy: "Mặc Vũ, đừng phí hoài tâm sức nữa, ta còn tưởng ngươi là yêu quái gì, hóa ra chỉ là một đống mực, đây đã là chiêu số cuối cùng của ngươi rồi nhỉ! Hừ, thoát thân từ trong tranh này thì có gì khó?"Mặc Vũ cả kinh trong lòng, không nghĩ đến hắn lại thích ứng nhanh như thế, lập tức từ bỏ ý định đi vào trong tranh.

Thế giới trong tranh tuy là sân nhà của hắn, có thể sinh ra các loại áp chế với hắn ta, nhưng hắn thực sự không muốn lại giao thủ với Bắc Nguyệt nữa, vẫn là mang về Mặc hải xử trí đi!"Đừng có nói càn nữa, ngươi cho rằng thích ứng với quy tắc trong tranh là có thể thoát thân ư?""Cách thoát thân thì nhiều lắm, thử chiêu này trước xem!"Trong tay Lý Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một cái kiếm mẻ đen nhánh như mực, thân thể hắn cũng động đậy, nhắm chuẩn Mặc Vũ mà vung lên, một đạo kiếm khí lăng lệ xuyên ra khỏi giấy.

"Đây là!"Mặc Vũ hứng chịu nắm đấm của Lý Thanh Sơn còn tạm thời không sợ, thấy luồng kiếm khí này lại biến sắc, vội nghiêng đầu tránh né.

Nhưng trong lúc vội vàng, trên khuôn mặt trắng bệch đã lưu lại một vết kiếm, chảy ra máu tươi màu đen, mãi không thể lành lại.

Cái kiếm nát màu đen này chính là một luồng kiếm khí mà Lý Thanh Sơn nuôi dưỡng trong cơ thể khi luyện hóa Tam Tuyệt thư, sau khi luyện thành Thương Hải châu, luồng kiếm khí này cũng trở nên cô đọng hơn.

Vốn chỉ là một luồng kiếm khí mà thôi, Lý Thanh Sơn ở trong tranh lại có thể nắm nó trong tay, vung lên như một thanh kiếm thật sự.

Lúc tìm hiểu họa trục này, Lý Thanh Sơn bất ngờ phát hiện ấn ký quen thuộc kia, là ấn ký mà người vẽ tranh để lại, quyển họa này lại có cùng nguồn gốc với Tam Tuyệt thư, tự nhiên hắn liền nghĩ đến kiếm khí của thanh tàn kiếm trong cơ thể kia.

Một đòn có tác dụng, Lý Thanh Sơn cười to lên, thanh tàn kiếm trong tay múa thành vết mực, giống như hoạt hình thủy mặc được chế tạo tinh xảo, kiếm khí bắn ra.

Mỗi khi một đạo kiếm khí rời khỏi mặt giấy trở thành một đạo kiếm khí thật sự, trong lòng Lý Thanh Sơn lại càng rõ ràng thêm một chút, tuy từ thế giới ba chiều đột ngột bị nhốt vào thế giới hai chiều, nhưng muốn thoát khỏi thế giới hai chiều này cũng không phải là không thể.

Chí ít hiện tại hắn hiểu ra ba việc: Một là Mặc Vũ xuất thân từ bút tích của Ngũ Tuyệt tiên nhân nên mới bị tàn kiếm trong tay hắn khắc chế, nói vậy thì không lẽ Long vương Mặc hải cũng là vật trong tranh?Hai là chỉ cần hủy đi quyển họa trục này là có thể làm Mặc Vũ bị thương nặng, nếu có thể luyện hóa quyển họa trục này thậm chí còn có cơ hội khống chế hắn, quyển họa này đã xứng làm một kiện pháp bảo rồi, thậm chí có thể dùng để uy hiếp Long vương Mặc hải, chẳng qua cơ hội này không lớn lắm.

Ba là Ngũ Tuyệt tiên nhân cực kỳ lợi hại, chẳng trách ngày xưa khi Ngưu ca thấy tàn quyển Tam Tuyệt thư chỉ ở cấp bậc linh khí đã buông lời tán thưởng, đương nhiên khẩu khí cũng chỉ là kiểu “Hậu bối này có chút bản lĩnh đấy".

Từng đạo kiếm khí phá tranh mà ra, Mặc Vũ trông cực kỳ nhếch nhác, chỉ cần bị kiếm ý nhắm trúng là sẽ bị truy tung không thôi, chỉ có thể ngăn cản chứ không thể tránh né.

Nếu là yêu soái khác thì chịu mấy đạo kiếm khí cũng chẳng sao nhưng hắn lại bị kiếm khí này khắc chế, mỗi một đạo kiếm khí đánh trúng người nhất định sẽ để lại vết thương.

Thế là liền sa vào thế lưỡng nan, hắn thân ở ngoài tranh, không thể trực tiếp công kích Bắc Nguyệt, tất cả công kích của hắn rơi vào họa quyển đều sẽ bị họa trục chuyển thành mực, đây là pháp tắc mà người làm tranh đặt ra để bảo vệ tranh của mình, rốt cuộc bức tranh này vốn không phải dùng để phong ấn địch nhân.

Trừ phi có sức mạnh có thể vượt qua pháp tắc này, nhưng vậy sẽ trực tiếp hủy hoại bản thân họa quyển, đây là điều Mặc Vũ không thể chấp nhận được.

Nếu cuộn họa trục lại thì e rằng không qua bao lâu quyển họa trục này sẽ bị xé nứt, để Bắc Nguyệt thoát thân mà ra.

Mặc Vũ biết rõ ngày xưa vì sao Tam Tuyệt thư lại bị xé nát thành nhiều phần.

Duy chỉ có thể mong rằng thanh tàn kiếm trong tay Bắc Nguyệt kia hao hết sức mạnh, lập tức cuộn họa trục lại rồi mang về Mặc hải giao cho Long vương xử trí.

Sau khi vung vẩy không ngừng, tàn kiếm trong tay Lý Thanh Sơn quả nhiên trở nên càng lúc càng ngắn, sau cùng chỉ còn lại một đoạn chuôi kiếm, cuối cùng chỉ là một luồng kiếm khí ngưng kết thành, không phải là vô cùng vô tận.

Mặc Vũ còn chưa kịp thở phào, Lý Thanh Sơn lại lấy ra một quyển Tam Tuyệt thư thật sự, tàn kiếm trong tay hắn lập tức khôi phục nguyên trạng, trở nên càng thực chất lăng lệ hơn, chỉ cần linh khí của hắn không bị hao hết thì sẽ có thể không ngừng vung kiếm, cho đến khi chém nát quyển họa trục này mới thôi.

"Hỏng rồi!"Mặc Vũ cũng hiểu ta lúc cửu phủ diễn võ, là ai giết thuộc hạ của hắn ta rồi đoạt đi Tam Tuyệt thư.

Nghĩ lại lời cảnh cáo của Cố Nhạn Ảnh, có lòng muốn thả Bắc Nguyệt, thoát thân rời đi.

Nhưng nghĩ tới những lời cười nhạo của Bắc Nguyệt, hắn hạ quyết tâm, cũng lấy ra một quyển Tam Tuyệt thư rồi nhảy vào trong tranh.

Họa quyển không ai khống chế trôi dạt rơi về phía mặt hồ, trong Phong Vũ đình, cặp mắt của Cố Nhạn Ảnh như ưng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong tranh, mỗi người họ cầm một thanh Mặc kiếm triển khai chiến đấu, từng vết mực bay múa trên nền giấy ố vàng, thân ảnh của họ lúc trùng điệp, lúc phân ly.

Đương nhiên là Mặc Vũ thích ứng và hiểu rõ quy tắc trong tranh hơn Lý Thanh Sơn, càng có thể lợi dụng họa trục tiến hành áp chế Lý Thanh Sơn, đây là lý do hắn dám vọt vào trong tranh, dễ dàng chiếm được thượng phong.

Tự Bảo không ngừng nghiêng đầu, muốn nhìn rõ chính diện họa quyển, "A tỷ, ai sẽ thắng?"Cố Nhạn Ảnh than rằng: "Thắng bại đã phân!"Họa quyển trôi nổi theo gió đêm, cuối cùng không chống lại được trọng lực, lúc sắp sửa rơi vào trong nước, Mặc Vũ đột nhiên từ trong tranh thoát thân bay ra, cả người chồng chất vết thương, lông mày nhíu chặt, Mặc kiếm trong tay không biết đã biến đi đâu, một tay ôm chặt lồng ngực, một tay nắm chặt họa trục vẩy một cái, Lý Thanh Sơn bị quăng ra, trong miệng cắn một quyển Tam Tuyệt thư, tay trái cầm một quyển Tam Tuyệt thư.

Mặc Vũ lập tức giương đôi cánh đen muốn thoát thân mà đi, tay lại cảm thấy bị giữ lại, quay đầu chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang nắm chắc một đầu khác của họa trục.

Mặc Vũ gầm lên: "Buông tay!"Lý Thanh Sơn mỉm cười nói: "Đừng mơ!"Luân phiên ác chiến, cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, Lý Thanh Sơn hận không thể cười ha ha ba tiếng.

Trong bức họa, tuy ban đầu Mặc Vũ chiếm thượng phong nhưng yêu khí của hắn cũng không phải vô cùng vô tận, nhiều lần dốc toàn lực thi triển thần thông, lại liên tiếp chịu vài lần trọng thương bởi Lý Thanh Sơn nên thực ra tiêu hao rất nhiều.

Còn Lý Thanh Sơn thì lại thể hiện sức chịu đựng kinh người, tình huống như thế cứ kéo dài, cuối cùng lại là Mặc Vũ dần chống đỡ không nổi rồi bị Lý Thanh Sơn chém trúng ba kiếm mà thua trận, lúc này hắn muốn chạy thoát thân nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Lý Thanh Sơn tóm chặt lấy cuộn tranh, cho dù Long Vương Mặc Hải ra tay thì cũng đừng hòng cướp nguyên vẹn vật ấy từ tay hắn.

Quyển tranh này thực sự có tác dụng thần kỳ, nhưng nếu xét về sự kiên cố thì chưa hẳn bằng được một vài pháp khí được tạo nên từ kim loại, tuyệt đối không chịu được sức của hai yêu soái dốc toàn lực mà kéo.

“Ngươi.

Bắc Nguyệt.

Ngươi muốn như thế nào?”Trong phút chốc, trên mặt Mặc Vũ hiện ra vẻ phẫn nộ nhưng rồi lại lập tức khôi phục vẻ mặt người chết không một biểu cảm.

Hiện tại Bắc Nguyệt chiếm thế thượng phong nhưng không lập tức ra tay, hiển nhiên có mưu đồ khác.

“Chẳng bằng ngươi buông tay trước, chúng ta từ từ nói chuyện?”Lý Thanh Sơn đã sớm nhìn ra quyển tranh này vô cùng quan trọng đối với Mặc Vũ, nếu không thì Mặc Vũ có thể thoát khỏi bức tranh rồi trực tiếp dịch chuyển tức thời.

Khi đó Lý Thanh Sơn cũng sẽ tốn một chút thời gian mới có thể thoát thân, đến lúc đó thì Mặc Vũ đã cao chạy xa bay từ lâu, khó mà đuổi kịp được.

Nhưng Mặc Vũ lại không tiếc để Lý Thanh Sơn thoát thân, bằng mọi cách cũng phải mang bức tranh đi.

Sở dĩ Lý Thanh Sơn không vội ra tay là vì tối đa hóa lợi ích và giảm thiểu hóa mâu thuẫn.

Nếu Mặc Vũ thật sự bắt nguồn từ trong bức tranh, rất có thể chỉ cần luyện hóa bức tranh này là có thể khống chế Mặc Vũ, có con tin như thế ở trong tay thì Long Vương Mặc Hải ném chuột cũng phải sợ vỡ bình.

Xem xét từ biểu hiện của Mặc Vũ thì hắn càng vững tin với lý lẽ suy luận của mình.

“Ngươi có thể nêu bất cứ điều kiện gì, nhưng đừng mơ tưởng hão huyền đến quyển họa này!”Mặc Vũ nói như đinh đóng cột, quyển tranh này là nguồn cội của hắn, tuy rằng hắn có ý chí của riêng mình, biến thành yêu quái có thể tu hành, nhưng không thể thoát khỏi mối liên hệ này.

Xét từ một mức độ nào đó, hắn chính là khí linh, nếu bị Bắc Nguyệt luyện hóa thì còn kết cục làm nô làm bộc.

“Hình như ngươi còn chưa rõ hiện tại do ai quyết định nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment