Lý Thanh Sơn kéo mạnh về phía sau khiến bức họa bị kéo căng ra, tuy trên mặt hắn vẫn còn ý cười nhưng trong con ngươi đỏ thẫm đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hắn liếc mắt nhìn cánh tay nắm cuộn tranh của Mặc Vũ, vốn là một cánh tay trắng bệch mà hiện tại đã hóa thành màu đen thui, gần như hòa làm một thể với cuộn tranh, nếu không thì hắn đã phải cân nhắc đến việc tiến hành tập kích.
“Nếu ngươi dám phá hủy bức họa này thì sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Mặc Hải.
Từ đây ở Thanh Châu, không, ở Cửu Châu sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân!”“Lẽ nào hôm nay ta thả ngươi thì chúng ta còn có thể hóa địch thành bạn, từ đây làm một đôi bằng hữu tốt sao?”Lý Thanh Sơn cười nhạo nói, uy hiếp kiểu này càng khiến Mặc Vũ trông có vẻ ngoài mạnh trong yếu, ngày hôm nay không chế ngự hoặc giết được Mặc Vũ thì chẳng lẽ còn chờ sau khi Mặc Vũ vượt qua thiên kiếp thứ ba, trở thành Yêu Vương rồi quay lại tìm hắn báo thù hay sao?Mặc Vũ ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng:“Thôi!”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, cuối cùng cũng chịu thua! Chỉ thấy thần sắc Mặc Vũ nghiêm túc rồi chợt dốc sức kéo một cái, một tiếng xẹt xẹt vang lên, bức tranh bị rách thành hai nửa.
Mặc Vũ thà rằng hủy diệt nó chứ tuyệt đối không giao cho Lý Thanh Sơn.
Có linh quang tuôn trào ra từ chỗ vết rách của bức tranh, nó kết thành một dòng chất lỏng màu trắng, sau đó biến ảo hình dạng rồi phủ về phía Lý Thanh Sơn.
Đây là thế giới kỳ dị tồn tại trong bức tranh kia, trước khi hoàn toàn tiêu tan thì nó được Mặc Vũ coi như là đòn phản công cuối cùng, một khi bị cuốn vào bên trong, dù cho là Lý Thanh Sơn thì cũng chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Nhưng Lý Thanh Sơn luôn luôn đề phòng thì sao bị trúng chiêu được, thế là hắn lập tức lùi về phía sau.
Chất lỏng màu trắng tiêu tán loạn rất nhanh rồi hòa vào trong hư không, nhìn lại thì thấy Mặc Vũ đã mang theo một nửa cuộn tranh tàn đi vào trong vòng xoáy màu đen, biến mất không thấy tăm hơi, hoàn toàn cắt đứt khả năng Lý Thanh Sơn khôi phục được bức họa này.
“Cũng quả quyết thật đấy, chẳng qua đã đến bước này rồi mà còn muốn đi sao?”Lý Thanh Sơn than thở một tiếng rồi vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, chỉ thấy hắn vung đôi cánh xông lên tận trời, từng mảnh Linh Quy Huyền Giáp bay ra trong khung cảnh trời xoay đất chuyển.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi chợt mở ra:“Tây nam! Huyền Quang Tận Chiếu!”Hắn vung tay lên khiến tất cả Linh Quy Huyền Giáp chồng chất lên nhau và chiếu về phía tây nam, quả nhiên phát hiện bóng người Mặc Vũ ở cách đó mấy trăm dặm.
Không ngờ Mặc Vũ không trốn về phía Mặc Hải mà đi theo hướng ngược lại, đúng là mất tấc vuông mà.
Đây tức là mất năng lực suy nghĩ và hành động như bình thường, suy nghĩ và hành động bị rối loạn.
Lý Thanh Sơn hóa thành một đạo xích quang, gào thét lao về phía tây nam không khác gì một ngôi sao băng.
Mặc Vũ vừa dịch chuyển tức thời thành công thì chợt phun ra một ngụm máu đen, bức họa bị xé rách đã tạo thành vết thương nặng không thể nào khép lại cho hắn.
Đột nhiên Mặc Vũ cảm thấy ớn lạnh, ngoái đầu nhìn lại thì thấy dường như có một đôi mắt đỏ đậm đang nhìn chòng chọc hắn ở khoảng cách vài trăm dặm.
Thế là hắn áp chế vết thương, lập tức tiến hành dịch chuyển tức thời lần thứ hai, lại thay đổi phương hướng lần nữa.
“Lại đi tới hướng bắc sao? Huyền Quang Tận Chiếu!”Mặc Vũ dịch chuyển tức thời ba lần liên tục, không ngừng thay đổi phương hướng, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn như hình với bóng, không khác nào một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể chém xuống.
Hơn nữa khoảng cách khi dịch chuyển tức thời của hắn càng ngày càng ngắn, miễn cưỡng tiến hành dịch chuyển tức thời một lần cuối nhưng chỉ di chuyển được mấy chục dặm, vẫn không trốn thoát khỏi ánh mắt theo dõi kia.
Hắn biết rằng khoảng cách này với Bắc Nguyệt chỉ là một cú lao lên mà thôi.
Mặc Vũ đã kiệt sức, thương thế trên người còn chợt bộc phát, vất vả lắm vết thương do Tam Tuyệt Thư để lại mới liền mà giờ lại ào ào nứt ra, tuôn trào máu đen.
Chỉ chốc lát sau, một đạo xích quang vọt đến từ đường chân trời, lao tới cực nhanh.
Trong lòng Mặc Vũ biết hết hi vọng chạy trốn được nên cứ thế đứng trong hư không, bình tĩnh nhìn tia xích quang kia áp sát:“Bắc Nguyệt, ngươi ép người quá đáng!”Lý Thanh Sơn há miệng phun một cái, một đạo Xuy Tức phong, từ nhỏ biến thành to rồi hóa thành một đoàn long quyển gào thét cuốn về phía Mặc Vũ.
Xoắn nát ngươi thành bột để xem ngươi còn khôi phục được hay không?Trên Tây Sơn Phong Vũ đình, Tự Bảo thấy bọn họ biến mất, đang muốn phi hành đuổi theo xích quang của Bắc Nguyệt thì một bàn tay đè vai nàng lại.
Tự Bảo ngoái đầu nhìn, không rõ ra sao nên hỏi:“A Tỷ!”“Chúng ta nên về thôi.
”“Chúng ta không đi xem kết quả sao?”“Sinh tử đã quyết!”Cố Nhạn Ảnh trầm trọng lắc đầu một cái, nàng rất hi vọng Mặc Vũ có thể đồng ý điều kiện của Lý Thanh Sơn thì chuyện còn cứu vãn được, có thể mời Long Vương Mặc Hải đứng ra, trả một cái giá lớn hay đặt ra giao ước gì đó, vân vân.
Nhưng nàng cũng biết Mặc Vũ sẽ không đồng ý, nàng có thể đi khuyên Lý Thanh Sơn thả cho Mặc Vũ một con đường sống, nhưng hắn cũng sẽ không đồng ý.
Nàng đã nghe rất nhiều lần mấy lời đường hoàng kiểu như “muốn tốt cho ngươi”, nhưng nàng cũng rõ lời này khiến người ta chán ghét cỡ nào.
Giả vờ giả vịt đoán trước tương lai của đối phương, nếu như không làm theo lời mình thì sẽ thế này thế nọ! Mặc dù đúng là như vậy nhưng có mấy ai chịu tiếp thu chứ?Nàng biết rõ có nói cũng vô dụng, đến cùng vẫn nói ra nhưng cũng vô dụng.
Không có chuyện gì tồi tệ hơn việc nhìn sự việc tồi tệ xảy ra mà không thể ngăn cản, từ đây trên con đường tu hành lại thiếu đi hai người quen biết!Mặc Vũ kêu to thảm thiết một tiếng rồi hóa thành một con quạ đen, vòng qua cột gió và bay về phía Lý Thanh Sơn, một giọt mực nước tung rơi trên thân.
Đối mặt với đòn phản công liều mạng, biểu cảm của Lý Thanh Sơn cũng trở nên nghiêm túc, lặng lẽ nhấc nắm đấm lên chuẩn bị đưa tiễn kẻ thù đoạn đường cuối cùng, chỉ thấy hắn bỗng vặn người về phía sau rồi tung ra một quyền.
Quạ đen biến mất lại hóa thành Mặc Vũ và xuất hiện ở phía sau hắn.
Đối mặt với một quyền trí mạng này, Mặc Vũ chỉ giang rộng hai tay, trên mặt không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn không hề giật mình, khóe miệng tươi cười giương cao, đôi môi mấp máy mà không phát ra một tiếng gì.
"Ngươi sẽ chết!"Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy rất nặng nề, nắm đấm vừa chạm đến thân thể Mặc Vũ thì hắn đã hóa thành một đống mực nước đen như mực rồi ầm ầm nổ tung.
Tự bạo yêu đan, đồng quy vu tận!Uy lực kia mạnh hơn gấp mười lần bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào tự bạo Kim Đan mà Lý Thanh Sơn từng thấy, dường như trời đất đều bị mực nước nhuộm đen, khối cầu hắc ám tràn đầy sức mạnh tử vong bành trướng đến mức tận cùng, tựa như bầu trời có thêm một mặt trời màu đen.
Trong bán kính vài chục dặm, cỏ cây héo tàn, người và gia súc chết hết.
Lý Thanh Sơn đã ngờ tới tình huống này từ sớm nên cũng phòng bị tương ứng, trong nháy mắt khi Mặc Vũ tự bạo yêu đan thì một loạt mảnh Linh Quy Huyền Giáp bay ra và kết thành một khối cầu vững chắc.
Sau khi hắn lên cấp yêu soái, sức phòng ngự của thần thông Linh Quy cơ bản nhất - Linh Quy Huyền Giáp cũng trở nên mạnh hơn nhiều.
Mặt trời đen lặng lẽ nuốt chửng khối cầu, chỉ một thoáng mà trên Linh Quy Huyền Giáp đã xuất hiện từng vết nứt, lảo đà lảo đảo, chỉ chống đỡ một lát là ầm ầm nát tan, Lý Thanh Sơn cũng bị hắc ám nuốt chửng, sức mạnh của cái chết phát động tập kích lần cuối đối với tính mạng hắn.
Đây cũng không phải do Linh Quy Huyền Giáp không đủ mạnh, mà do Lý Thanh Sơn không ngừng thôi thúc thiên phú thần thông, không ngừng tiến hành dự đoán để chiến đấu đến hiện tại, bất kể là tinh thần hay yêu khí đều bị tiêu hao rất nhiều.
Mặt trời màu đen từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến mất.
Lý Thanh Sơn ngước nhìn vầng trăng khuyết cùng với bầu trời đầy sao rồi thở dài một tiếng, cười nói:“Mặc Vũ, đến cuối cùng ta vẫn không chết!”Khoảnh khắc Linh Quy Huyền Giáp chống đỡ lúc nãy cực kỳ quan trọng, nó đã chống đỡ phần lớn thương tổn, cũng may là luồng sức mạnh nổ tung này không có bất kỳ sự dẫn dắt nào, chỉ khuếch tán ra bốn phương tám hướng một cách lộn xộn, nếu không thì thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi trải qua khó khăn, giết được kẻ thù thì đúng là không gì vui bằng!Chỉ là hiện tại phải chạy trốn thôi!…Cách đó vạn dặm, không đợi mệnh đăng tắt thì một đôi mắt rồng đã mở ra lần nữa, Mặc Hải bắt đầu cuồn cuộn.
Bên trong Mặc Hải, Long Vương ngâm dài.
Trong Nam Khu thành, Sở Liệt vương của Thanh Châu Mục bước lên lầu trên tường thành, ngóng nhìn về nơi sâu xa phía Mặc Hải, thần niệm hắn bay vọt ngàn dặm, chỉ thấy một con mặc long phóng lên trời, uốn lượn bay cao, tựa như một cây cột khổng lồ chống trời nối liền trời và biển.
Mặc Hải điên cuồng gào thét như muốn chạy theo tới.
“Mặc Hải đạo hữu, đã có chuyện gì xảy ra?”Sở Liệt vương lớn tiếng hỏi.
Long Vương Mặc Hải không đáp, lướt qua bầu trời Nam Khu thành, nhắm thẳng về phía vị trí ở hướng tây nam cách đây vạn dặm.
Lông tơ khắp người Lý Thanh Sơn dựng đứng cả lên, cảm nhận được sự khủng bố trước nay chưa từng có, rõ ràng biết không có ai xuất hiện ở đây nhưng cảm giác nguy hiểm kia vẫn như thần kiếm chém về phía cổ hắn, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là cổ hắn sẽ rời khỏi thân.
Lý Thanh Sơn nhanh chóng ổn định tâm trạng rồi dùng Linh Quy để đề phòng, tránh bị nói toán thuật chỉ ra phương hướng của mình, cuối cùng còn thu liễm cả khí tức.
Nhưng đến bước này thì lại xảy ra vấn đề, lúc nãy khi Mặc Vũ nổ tung thì trên người hắn đã bị nhiễm đầy vết mực, cẩn thận tra xét thì thấy vết mực này không dính trên da thôi mà còn thâm nhập vào xương cốt trong cơ thể, ngày cả trên yêu đan cũng đều bị một tầng tử khí bao phủ.
Tuy rằng chúng không thể gây thương tổn cho hắn nhưng cũng không thể xóa sạch trong chốc lát.
Nếu như Lý Thanh Sơn đoán không sai thì Long Vương Mặc Hải và Mặc Vũ có cùng nguồn gốc, như vậy thì vết mực sẽ bắt mắt tựa như ngọn đèn sáng trong bóng tối, cho dù ẩn giấu khí tức hoàn toàn thì cũng vô dụng.
“Đây chính là lời nguyền rủa cuối cùng của Mặc Vũ sao? Ha ha, trước đây đều nói giỡn, mẹ kiếp cái này mới là Thôi Tử chú nhé! Không thể không nói làm rất hay!”Lý Thanh Sơn tán thưởng rồi giương cánh chim lên, tung người đi vào trong Cang Phong.
Cang Phong ác liệt như đao kiếm vẽ ra từng vết thương trên người Lý Thanh Sơn, dù là Ngưu Ma Luyện Bì cũng không chống đỡ được, mà hắn cũng không dư lực để thi triển Linh Quy Huyền Giáp, chỉ biết dốc toàn bộ tinh thần lên đôi cánh ở phía sau.
Cánh Phong Thần lấy chữ “Phong” làm điểm then chốt, Lý Thanh Sơn cũng tình cờ phát hiện ra việc hội tụ Cang Phong có thể giúp cánh Phong Thần tăng tốc không ít, chẳng qua không thể kéo dài, vì thế hắn cũng không ngại để mình bị thương mà vẫn bay vào trong Cang Phong.
Từng sợi Cang Phong đan dệt vào trong cánh Phong Thần khiến hắn lao vun vút về phía trước với tốc độ trước nay chưa từng có, vụt về phía tây nam hay nói chính xác hơn là rời xa hướng Mặc Hải.
Gió mạnh gào thét bên tai, mặt đất vội vã lùi về phía sau, liên tục có những cảnh tượng khác hiện ra trên đường chân trời khiến mắt người không kịp nhìn ngắm, nếu không có đại kiếp nạn sắp tới ở phía sau thì có lẽ đây là cảnh tượng khiến người ta cảm thấy vô cùng khuây khỏa.
Nhưng dù đã nhanh đến mức này mà cảm giác nguy hiểm ở trong lòng hắn vẫn không hề vơi bớt, trái lại càng ngày càng nặng nề.
Lý Thanh Sơn biết rõ chắc chắn Long Vương Mặc Hải nhanh hơn hắn, ưu thế duy nhất của hắn là vừa mới bắt đầu đã kéo dãn khoảng cách hơn mười ngàn dặm.
Nếu như hắn không giải quyết vết mực trên người thì bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.
Cứ chạy trốn mãi cũng vô dụng, vì thế từ lúc Lý Thanh Sơn phát hiện tác dụng của vết mực thì đã lập tức dốc toàn lực thôi thúc yêu đan.
Thủy hỏa yêu đan xoay tròn, tỏa ra hai loại tia sáng màu đỏ và xanh, từng tia Phượng Hoàng Thiêu Đốt và Linh Quy Trấn Áp tiến hành loại bỏ tử khí trên yêu đan, sau đó lan rộng ra toàn thân để đối phó với những vết mực kia tựa như ruồi bọ bâu lấy mật.
Nhưng quá trình này rất chậm, chúng tựa như những vết bẩn cứng đầu, liên tục lau đi lau lại thì cũng chỉ có thể khiến chúng nhạt đi mà thôi.
Lý Thanh Sơn không thả lỏng đôi cánh chút nào, vẫn duy trì tốc độ cao nhất trong khả năng mà chạy trốn về phương xa.
Cảnh tượng này thật giống với phiên bản của hắn và Mặc Vũ lúc nãy khiến hắn không khỏi bật cười than thở, báo ứng thật sự đến quá nhanh!Hắn cũng gặp phải những vấn đề của Mặc Vũ khi đó, đầu tiên là yêu khí không chống đỡ được quá lâu.
Sau khi khổ cực chiến đấu một phen, không kịp nghỉ ngơi tí nào mà đã phải trốn đi, để kích hoạt cánh Phong Thần thì cần tiêu hao yêu khí, loại bỏ vết mực trên người cũng cần hao phí yêu khí.
Nếu không phải đã có sự chuẩn bị từ trước thì hiện tại đã hết cạn đạn lương rồi.
Hắn nắm chặt Tu La trận, rút linh khí vừa mới được tích trữ ở trong ra rồi dẫn vào trong cơ thể.
Nhưng hiển nhiên hiệu suất của việc này không thể nào so với trực tiếp dùng Thủy Thần ấn được, tốc độ khôi phục không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao.
Vì để tiết kiệm một chút yêu khí, vết thương bị Cang Phong xé rách mà hắn cũng không dám vận yêu khí để phục hồi, chỉ dựa vào năng lực tự lành của thân thể để vết thương khép miệng.
Không ngừng tiêu hao yêu khí, ba phần mười, hai phần mười, một phần mười…Thương Hải Châu bỗng xoay tròn, nếu như nói yêu đan là tinh hoa yêu tu của hắn, vậy thì Thương Hải Châu chính là kết tinh của nhân tu.
Dưới sự thôi thúc của hắn, từng luồng linh lực được truyền vào trong yêu đan và chuyển hóa thành yêu khí.
Hơn nữa hắn còn lá bài tẩy cuối cùng, đó là Đại Diễn thần phù!Vân Hư xã phát triển rất tốt, vì Lý Thanh Sơn là công thần đầu tiên nên tiểu thuyết của hắn được quảng bá mạnh mẽ, nguyện lực tụ lại trong Đại Diễn thần phù cũng gấp mười lúc trước, có thể nói là một phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng lúc này cũng có một vấn đề khác quấy nhiễu hắn, đó là mệt mỏi!Vung cánh Phượng Hoàng vừa mạnh vừa nhanh tiêu hao rất nhiều thể lực, mà Ngưu Ma vốn nổi danh về sức chịu đựng, từ khi có thần thông Đại Địa Thần Lực này thì hắn gần như chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng hiện tại sự uể oải lại âm thầm bò lên thân thể hắn và lan ra từng chút một.
Hiện tại, tuy không cần đạp chân trên mặt đất để thi triển Đại Địa Thần Lực, nhưng nếu ở trên bầu trời rời xa mặt đất thì cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng nếu rời khỏi tầng Cang Phong thì tốc độ sẽ lập tức chậm hơn một đoạn.
Có thể nói tình huống bây giờ là ngoài lo trong loạn, còn chưa thấy Long Vương Mặc Hải mà bản thân hắn cũng cảm thấy sắp không chống đỡ nổi.
Lý Thanh Sơn đứng yên trong hư không, mái tóc màu đỏ thẫm lay động, đôi mắt đỏ ngóng nhìn về phía Đông.
Trên chân trời, một luồng hắc ám còn thâm trầm hơn màn đêm tràn tới, che sao lấp trăng không khác nào một đám mây đen, chớp mắt một cái mà đã tràn ngập cả bầu trời, bao phủ ở trên không trung.
Chỉ một thoáng, Lý Thanh Sơn cảm nhận được cảm giác ngột ngạt gần như nghẹt thở, tâm trí cũng vì vậy mà run rẩy.
Nhưng hắn lập tức ổn định tâm trạng, hét to ầm ĩ về phía bầu trời:“Long Vương Mặc Hải!”