Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1263 - Chương 1272: Thực Lực Khủng Bố

Chương 1272: Thực Lực Khủng Bố

Mây đen lan ra không khác nào mực ở trong nước, trôi nổi không ngừng tựa như vật sống, trong đó có vảy và móng lúc ẩn lúc hiện.

Một đôi mắt rông sáng lên, thờ ơ liếc hắn một cái mà chẳng khác gì bị kiếm sắc xuyên thủng.

Sau đó Long Vương thu hồi tầm mắt, mực nước như mây đen xẹt qua đỉnh đầu, lại chớp mắt một cái thì đã đến một đầu khác của chân trời.

Lý Thanh Sơn cúi đầu, chỉ thấy một dấu nét mực nhuộm trên ngực không ngừng hiện rõ và lan rộng.

Hắn hơi nhướng mày, thân thể ầm ầm nứt toạc, hóa thành ngàn vạn giọt nước và rơi vào trong Bình Ba hồ.

Lý Thanh Sơn ở cách đó vạn dặm sợ hãi hoảng loạn, xuyên qua hai mắt của phân thân ảnh trong gương thì cuối cùng hắn cũng thấy được Long Vương Mặc Hải vạn dặm truy sát hắn từ xa.

Vốn dĩ hắn còn suy xét việc kéo dài thời gian một lúc, nhưng chỉ vừa đối mặt thì phân thân kia đã bị đánh tan.

Mà phân thân này nắm giữ mấy phần sức mạnh của hắn, đồng thời cũng là phân thân ảnh trong gương mạnh nhất từ trước tới nay, không yếu hơn bất kỳ yêu soái nào.

Vậy mà lại không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, mãi đến tận sau khi trúng chiêu thì mới phát hiện là bị một giọt mực xuyên qua.

Dựa vào sinh mệnh lực của hắn, dù cho bị vạn tiễn xuyên tâm cũng chưa chắc sẽ chết.

Nhưng một giọt mực kia chẳng những giết chết phân thân ảnh trong gương, mà là phá hủy thiên phú thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt này.

Mà ý niệm mạnh mẽ ẩn chứa trong giọt mực nước kia lại trực tiếp xuyên qua phân thân, muốn công kích bản thể của hắn.

Nếu không phải phân thân ảnh trong gương của hắn không giống với phân thân thuật bình thường thì chỉ một chiêu này cũng có thể tạo thành vết thương nặng cho bản thể của hắn.

Đây không chỉ là sự chênh lệch về sức mạnh nữa, mà còn là khoảng cách cảnh giới.

Chẳng trách Long Vương Mặc Hải chỉ nói một lời đã đuổi được Thú Vương Long châu kia, khiến người kia không thể không từ bỏ mối thù giết đồ đệ.

Dù ngươi có ngàn loại mưu lược, nhưng đối mặt với đối thủ như vậy thì tất cả trù tính đều là phí công vô ích mà thôi.

Chỉ là hắn cũng đã đạt được hai mục đích mình đặt ra khi phái phân thân ảnh trong gương đi.

Thứ nhất là tiến hành đánh giá tốc độ của Long Vương Mặc Hải, kết quả là trước khi hắn loại bỏ sạch sẽ vết mực trên người thì chắc chắn bị đuổi kịp.

Mục đích thứ hai là đối chiếu với sức mạnh của hắn, kết quả là nếu bị đuổi kịp thì chắc chắn sẽ chết.

Hiện tại tình huống bên phía bản thể còn tồi tệ hơn phân thân, cho dù nhìn ra được Long Vương Mặc Hải ra tay công kích như thế nào thì e là cũng không đỡ nổi một chiêu.

Tuy hiện tại khoảng cách đôi bên xa đến mức phàm nhân đi cả đời cũng khó mà vượt qua, nhưng đối với hắn thì lại nguy hiểm chẳng khác nào cá ở trên thớt, đao kiếm quanh thân.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc nhờ vả Linh Vương Kim Thiền và Đại Dung Thụ Vương, nhưng quan hệ đôi bên chỉ là đạo hữu.

Tuy Linh Vương Kim Thiền tán thưởng hắn nhưng cũng không nợ hắn cái gì, mục tiêu của người kia chỉ là ra khỏi miệng giếng, bất kỳ sự tồn tại nào phá hoại mục tiêu này thì cũng trở thành kẻ địch của người kia.

Tuy Đại Dung Thụ Vương từng có ý mời chào hắn nhưng cũng sẽ không vì hắn mà ngăn cản lửa giận của Long Vương Mặc Hải, đi ngược lại với thái độ trung lập đã duy trì cả vạn năm.

Đạo hữu, đạo hữu, đạo ở trước hữu ở sau, đồng đạo mới là bằng hữu, nếu như dựa vào cảm tình mà quấy nhiễu đạo của đối phương thì chắc chắn sẽ phá hủy tình hữu nghị.

Lý Thanh Sơn biết rõ điểm này nên từ lúc ban đầu đã không muốn nhờ vả bất kỳ ai.

Đến bước đường cùng, lẽ nào lần này chắc chắn phải chết?“Không, trời không tuyệt đường người!”Ánh mắt Lý Thanh Sơn lướt xuống phía dưới, cảnh tượng trên mặt đất đã khác xa với Thanh Châu, cây cối dày đặc đan dệt thành một vùng biển xanh biếc, trên mặt đất rải rác núi sông chập trùng, tràn ngập hơi thở hoang dã nguyên thủy.

Từng con quái điểu to lớn ung dung lướt qua bầu trời, sương mù bao quanh rừng rậm, truyền ra từng luồng yêu khí.

Nếu có yêu tộc dám thoải mái phi hành trên trời như này ở Thanh Châu, khi cất bước trên mặt đất thì chẳng mấy chốc sẽ bị những tu hành giả cắn giết thôi.

“Nơi này đã là Vụ Châu sao?”Lý Thanh Sơn vẫn bay về phía tây nam, hiện tại đã vượt ngàn dặm, tiến vào lãnh thổ Vụ Châu, linh khí trong Thương Hải Châu cũng sắp bị tiêu hao hết, thân thể càng uể oải tột độ, sát cơ phía sau cũng là lửa xém lông mày.

Hắn lại phi hành một lát thì bỗng thấy một cột khói màu đen phóng lên trời, ánh mắt nhìn chăm chú vào đó thì thấy từng ngọn núi xuất hiện trên đường chân trời.

Thế nhưng hình dáng của những ngọn núi này rất không bình thường, trên núi trọc lốc, không có thực vật rậm rạp bao trùm, hơn nữa không có đỉnh núi, chỉ có một cột khói màu đen bắt đầu phun trào từ trong một ngọn núi, miệng núi chảy ra từng dòng dung nham.

“Là núi lửa!”Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, tựa như có một đạo linh quang xẹt qua đầu, thế nhưng lại không nói được đến cùng linh quang kia là gì.

Cánh Phượng Hoàng ở phía sau thu lại, hắn rời khỏi tầng Cang Phong, biến thành một đạo xích quang thẳng tắp lao xuống ngọn núi lửa đang phun trào kia.

Dung nham chảy xuôi nóng rực mà chói mắt, cánh Phượng Hoàng ngày càng lộng lẫy khi bị lửa nóng thiêu đốt.

Đại Địa Thần Lực bắt đầu phát huy tác dụng, từng luồng sức mạnh tràn vào trong cơ thể, cảm giác uể oải không cánh mà bay.

Lý Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ khoan khoái, nhưng vẫn không dám dừng lại, xuyên qua dung nham mà lẻn sâu vào trong núi.

Lý Thanh Sơn từng có kinh nghiệm tu hành trong dung nham dưới lòng đất, thế là hắn vận dụng khéo léo Ngưu Ma Chấn Đãng lực, mở ra một con đường trong dung nham, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cũng giảm mạnh tổn thương mà nhiệt độ cao từng rực cùng với hỏa diễm tạo ra cho hắn, những tổn thương còn lại thì một thân da trâu này cũng đủ để ngăn chặn rồi.

Quan trọng nhất chính là, tuy dung nham đang dâng trào này cũng ẩn chứa Nguyên Từ dưới lòng đất nhưng không thể mãnh liệt như ở nơi sâu dưới lòng đất.

Nếu là ở dưới lòng đất thì hắn cũng không dám chìm sâu vào trong dung nham.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, phía dưới ngọn núi lửa đang hoạt động này là một tầng dung nham lớn.

Hắn vừa tiếp tục chạy trốn trong dung nham vừa vung cánh Phượng Hoàng, từng luồng hỏa linh lực hội tụ lại, mượn hỏa diễm gột rửa vết mực trên người.

Đúng như dự đoán, tốc độ vết mực phai nhạt đi nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà so sánh tốc độ hắn lặn trong dung nham với tốc độ phi hành trong Cang Phong thì chẳng khác nào sự khác biệt giữa ốc sên và chim.

Cánh Phong Thần không được thi triển toàn lực mà còn phải chịu sự nhiễu loạn của Nguyên Từ ở dưới lòng đất.

Mà hắn chỉ cần chậm trễ một lát thì Long Vương Mặc Hải sẽ áp sát hơn ngàn dặm.

Không lâu sau, dung nham đã đến phần cuối, hắn nhất định phải lựa chọn, hoặc là tiếp tục ở lại trong dung nham để loại bỏ vết mực trên người, đánh cược có thể rửa sạch tất cả vết mực trên người trước khi Long Vương Mặc Hải đuổi kịp.

Hai là trở về trên mặt đất, tiếp tục dùng tốc độ để tranh thủ thời gian.

Nhưng Lý Thanh Sơn biết rõ bất kể lựa chọn nào cũng đều không thoát khỏi vận mệnh bị Long Vương Mặc Hải đuổi kịp, đơn giản là lựa chọn thứ hai thì sẽ sống thêm được một hồi.

Vì linh quang quái lạ kia lóe lên mà tiến vào trong dung nham, vậy thì nó có ý nghĩa gì? Lẽ nào chỉ để hắn uổng phí thêm một ít thời gian, hoặc dứt khoát chết ở trong dung nham bừng bừng này để mưu cầu sự sảng khoái!Trong quần thể núi lửa ở phía tây nam, nước trong những ôn tuyền to to nhỏ nhỏ ùng ục sôi sục.

Bỗng một tiếng ầm ầm vang lên, một đạo hỏa diễm lao ra khỏi ôn tuyền, Lý Thanh Sơn lại xông lên trời lần nữa, tiếp tục chạy như bay về phía tây nam, về nơi sâu hơn trong Vụ Châu.

Một lát sau, một mảnh mây đen xẹt qua quần thể núi lửa, bay thẳng về phía tây nam.

Vết mực bị loại bỏ sạch chỉ dư lại một mảnh cuối cùng, nhưng trên mặt Lý Thanh Sơn không hề có vẻ vui mừng, bỗng nhìn lại thì thấy trên đường chân trời đã có một đạo hắc tuyết xuất hiện, hắc tuyến kịch liệt lan rộng, sau đó một đôi mắt rồng thâm trầm như mực khóa chặt hắn dù ở ngàn dặm xa xôi.

Đây còn là trong lúc hắn bay thật nhanh, nếu như đứng im thì e rằng chỉ chớp mắt một cái là đạo hắc tuyến này sẽ lướt qua bầu trời.

Lý Thanh Sơn nhìn lại phía trước, nắm chặt nắm đấm, giây phút quyết định sinh tử sắp đến rồi!Đương nhiên chỉ có chuyện sinh tử của một mình hắn được quyết định mà thôi.

Thế là hắn không trốn nữa, lao xuống một mảnh đất rộng lớn vô biên.

Chợt tiếng nổ ầm vang lên, mặt đất chấn động, vô số cây cổ thụ chọc trời bị xé nát, để ánh mặt trời có thể chiếu vào mặt hắn.

Một đôi mắt đỏ nhìn dõi theo lên không trung, chỉ thấy mây đen che kín bầu trời nặng nề áp xuống, một cái đầu rồng như ngọn núi khổng lồ cúi xuống nhìn chằm chằm hắn.

Không thấy hận thù cuồng loạn, không thấy sát ý cuồn cuộn không ngừng, tựa như thần linh quan sát loài giun dế.

Lý Thanh Sơn ngang nhiên nhìn thẳng, sau đó thân hình lao lên, một trượng, năm trượng, mười trượng, hai mươi trượng, bốn mươi trượng!Không có sự hoảng loạn khi đi đến bước đường cùng, không có sự hoảng sợ khi cái chết ập đến, chỉ có chiến ý phóng lên trời.

“Ngươi đã làm chuyện không nên làm!”Long Vương Mặc Hải cũng không nóng lòng ra tay, mở miệng nói một câu.

Giọng nói kia tựa như bao la cuồn cuộn tựa như đám mây che trời, lan tràn vô biên, bán kính ngàn dặm.

Tất cả nhân thú đều im bặt, nếu như có chút linh trí thì sẽ mờ mịt nhìn về phía chân trời, vì sự tồn tại quá khổng lồ này vượt qua hiểu biết mà trái lại khiến chúng mất đi năng lực hoảng sợ.

Yêu quái và tu hành giả càng cường đại thì càng cảm nhận được sự run rẩy đến từ linh hồn.

“Đã làm rồi thì có cái gì mà nên với không nên.

Đến đây đi!”Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, đôi cánh xán lạn, tinh thần phấn chấn, chỉ nói:“Đến đây đi!”Long Vương Mặc Hải hơi kinh ngạc về dũng khí hoặc cũng có thể nói là sự ngoan cố của hắn, lại cảm nhận được sự tác động từ nơi sâu trong số mệnh nên chợt không nói gì.

Không đợi Long Vương Mặc Hải đáp lại thì Lý Thanh Sơn đã phất cánh xông thẳng tới chân trời, càng đến gần Long Vương Mặc Hải thì hắn càng cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment