Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1264 - Chương 1273: Chết

Chương 1273: Chết

Trận chiến này thật sự không có chút phần thắng nào, chắc chắn phải chết rồi!Hắn mỉm cười khẽ rồi vung quyền về phía đầu rồng!Vài giọt mực nói phá không kéo tới, nhưng hiện tại hắn đã không còn sức lực để né tránh, thân thể bắt đầu bốc cháy, đầu tiên là đôi cánh xán lạn ở sau lưng, sau đó là bộ tóc đỏ thẫm.

Máu tươi tràn đầy sinh cơ cũng hóa thành liệt hỏa, lộ ra từ trong da thịt, dẫn cháy tất cả, hóa thành một đống liệt diễm bừng bừng.

Tựa như một viên hỏa lưu tinh đột kích ngược về phía bầu trời, xông vào trong bầu trời giăng kín mây kia!Lấp Lánh! Lụi tắt…Thiên Long thiền viện, chính điện Phật đường.

Tiểu An ngồi đối diện Phật Như Lai, yên lặng gõ từng tiếng lên mõ.

Cốc, cốc, cốc, cốc…Tiếng gõ mõ vững vàng không chút biến hóa, tựa như có thể kéo dài cả ngàn năm.

Đèn xanh Phật cổ, vạn năm không đổi! Đây là cách nói chỉ kiếp sống tịch mịch của Phật môn.

Đùng! Mõ nát tan!Tiểu An bỗng quay đầu lại, vẻ hoảng sợ hiện lên trên dung nha tuyệt đẹp hiện tại của nàng.

Từ sau khi tiến vào Thiên Long thiền viện, nàng lợi dụng danh nghĩa tu Bế Khẩu Thiền mà nói chuyện với bất cứ ai, giờ phút này lại thất thanh nói:“Thanh Sơn!”Ánh lửa lấp lánh trong biển mây một hồi, nhanh chóng mờ nhạt rồi lụi tắt.

Mây đen đầy trời tụ lại rồi hóa thành một nam nhân mặc bào phục màu xanh đen, hắn chắp tay, đứng đó trầm tư một lúc.

Tất cả khôi phục sự yên lặng, thù lớn đã báo được, chỉ là không nhìn thấy yêu đan và những đồ vật khác, trong đó nên có một cái Tu La trận.

Điều này cũng không kỳ lạ, khi biết chắc chắn phải chết thì đương nhiên không thể để kẻ địch được lợi, có lẽ tên kia ném trên đường rồi.

Nếu là tu sĩ Nguyên Anh bỏ chạy khỏi Nguyên Anh thì còn có cơ hội phục thể sống lại, nhưng chỉ là một yêu đan thì cũng vô dụng, thân thể bị hủy diệt là hủy diệt hoàn toàn, ngay cả hồn phách cũng bị đốt cháy hết trong ngọn lửa.

“Bắc Nguyệt đã chết rồi!”Long Vương Mặc Hải vững tin về điều này, hắn còn chưa đến mức không thể phân biệt được bản thể và phân thân.

Hắn có thể cảm nhận được sự đoạn tuyệt của số mệnh từ nơi sâu xa, tuy trong đó vẫn tồn tại một số thứ hắn không thể nhìn thấu, nhưng ai có thể sáng tỏ tất cả mệnh trời chứ? Có lẽ Thần Phần trên chín tầng trời mới làm được! Mà cũng có thể là không làm được, hắn không thể biết được chuyện này.

Lúc này, hắn chợt nhớ ra Bắc Nguyệt từng trì hoãn tốc độ ở quần thể núi lửa kia, khả năng cao tên này đã ném yêu đan và những thứ khác ở đó.

Long Vương Mặc Hải trở lại quần thể núi lửa, lan tỏa thần niệm lục soát một phen, bắt đầu xâm nhập vào trong dung nham, càng đi sâu xuống phía dưới thì sự quấy nhiễu của Nguyên Từ dưới lòng đất càng mạnh.

Cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, thế là cũng không hao tâm tổn trí nữa, lập tức hóa thành một con Hắc Long rồi biến mất ở phía chân trời.

Một viên yêu đan và một Tu La trận vốn không quá quan trọng đối với hắn.

Long Vương Mặc Hải không biết là, chỉ cần thần niệm của hắn đi sâu xuống thêm mười dặm thì có thể tìm thấy một viên yêu đan.

Nhưng mà ở chiều sâu kia, sự quấy nhiễu mạnh mẽ đến từ Nguyên Từ và hỏa dung nham cũng khiến Yêu Vương cường đại không thể thi triển thần niệm một cách tùy ý, trừ phi Long Vương Mặc Hải chịu tự mình đi xuống tìm, nhưng trong tình huống cảm thấy bị áp chế đến mức tận cùng thì điều này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế là yêu đan cứ lẳng lặng trôi nổi ở trong liệt hỏa dung nham, Tu La trận ở bên cạnh cách đó không xa mất đi chủ nhân tự tỏa ra một vòng huyết quang, bảo vệ nó không bị dung nham gây tổn thương.

Thời gian quay trở lại cách đó không lâu, khi Lý Thanh Sơn đang ở trong dung nham và rơi vào cảnh khó cả đôi đường chắc chắn phải chết, thế là hắn cố gắng truy tìm tia linh quang kia ở trong đầu.

Trong hỏa diễm cuồn cuộn, hắn thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh theo bản năng, hỏa linh lực được hấp thụ vào trong cơ thể bơi một vòng Chu Thiên, cuối cùng tụ lại trên yêu đan.

Lúc này, thiên phú thần phần thứ mười mà hắn cứ mãi không hiểu được bỗng hiện ra trước mắt hắn, lại còn ở trong trạng thái có thể lý giải và vận dụng.

Lý Thanh Sơn chấn động:“Hóa ra đây chính là thiên phú thần thông của Phượng Hoàng!”Theo truyền thuyết, mỗi khi tuổi thọ của Phượng Hoàng hết thì nó sẽ đi vào trong hỏa diễm rồi hóa thành tro tàn, từ trong liệt hỏa mà sống lại nên được thế nhân gọi là “niết bàn”, tượng trưng cho sự sống bất diễn.

Tên đầy đủ của Phượng Hoàng biến là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh!Thế là, trước khi hắn rời khỏi dung nham và tiếp tục chạy trốn thì đã để lại yêu đan và Tu La trận ở trong dung nhàm, đồng thời để Thương Hải Châu, ma tâm, Đại Diễn thần phù, thậm chí là Thủy Thần ấn và túi Bách Bảo trên người vào trong Tu La trận.

Dưới sự điều khiển của hắn, yêu đan và Tu La trận cùng nhau chìm sâu vào trong dung nham.

Trong nháy mắt khi Lý Thanh Sơn hóa thành hỏa diễm, bị thiêu cháy thành tro bụi thì trên yêu đan có tia sáng lóe lên, sau đó cấp tốc lụi tắt.

Lúc này mới bắt đầu lấp lánh lại từ đầu, tỏa ra từng vòng xích quang, gom góp địa hỏa cuồn cuộn rồi bắt đầu từ từ xoay tròn.

Tốc độ xoay tròn của yêu đan càng lúc càng nhanh, hỏa diễm đỏ đậm dần trở nên như có thực thể, cuối cùng hóa thành một quả trứng Phượng Hoàng đỏ rực như lửa.

Đợi đến khi ngọn lửa cháy hết, bị mây đen tử vong bao phủ, mọi thứ đều quay về với bóng đêm.

Đột nhiên, một linh quang xuyên qua, một tia ý niệm thức tỉnh, mơ mơ hồ hồ, thần hồn điên đảo.

Mọi thứ dường như quay về rất lâu rất lâu trước kia, còn lâu hơn Bắc Nguyệt, lâu hơn Lý Thanh Sơn, thậm chí còn lâu hơn cả Lý Nhị, khi đó hắn còn chưa có tên, đang ở chỗ giao nhau giữa kiếp trước và kiếp này, ở bên trong tử cung của mẫu thân, yên bình cuộn tròn cơ hội, chờ đến cái ngày cất tiếng khóc oa oa chào đời.

Không thể nào xác định được bản thân rốt cuộc đã thật sự niết bàn, hay là lại một lần nữa xuyên đến một thế giới khác, mãi đến khi cảm nhận được chất lỏng ấm áp mà lại tràn ngập sinh cơ ở xung quanh, hắn mới dần dần tin tưởng được, hắn còn sống, hắn cược thắng rồi!Thì ra thần thông của phương hoàng phải ở bên trong liệt hỏa mới có thể sử dụng được, vừa không phải dùng để tấn công, cũng không phải dùng để phòng thủ, mà là dùng để trùng sinh, giống hệt như trong truyền thuyết.

Phượng hoàng dục hỏa, niết bàn trùng sinh.

Điểm này làm hắn nhớ đến Huyền Nguyệt, nàng cũng có năng lực chết đi sống lại, nhưng mà năng lực này nghe thì có vẻ rất mạnh, lại bị Cố Nhạn Ảnh nhận xét là vô dụng, cũng không phải là không có lý do của nó.

Mà phượng hoàng niết bàn chỉ có thể nhận được lời đánh giá tương tự như thế, nếu gặp được kẻ địch không có cách nào chống cự được, hơn phân nửa yêu đan sẽ bị lấy đi, sao có thể thong dong trùng sinh được.

Trừ phi thực lực của kẻ địch hơn xa chính hắn, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để yêu đan rời khỏi người, mà chờ đến khi gặp mặt lại chia tách thì đã muộn, nhưng mà nếu như không gặp được thì cũng không cần thiết phải làm chuyện này.

Lần này nếu không phải bị Mặc Vũ nguyền rủa, trên người dính bút tích, hắn vốn có thể thu liễm khí tức thong dong bỏ chạy, thuộc về tình huống cực kỳ đặc biệt, lại một lần nữa rơi vào xác suất cực kỳ nhỏ bé kia.

Dù nói như thế nào thì ít nhiều gì cũng giúp hắn tránh thoát được một kiếp, cũng không thể yêu cầu càng nhiều hơn, nói như thế nào thì cũng là năng lực “vĩnh sinh” trong truyền thuyết, hơn nữa hắn loáng thoáng cảm thấy không đơn giản như thế.

Nhưng mà hiện tại điều hắn muốn biết nhất chính là đến bao giờ hắn mới có thể thoát khỏi tình trạng này đây!Hắn muốn nhìn trái nhìn phải, lại không mở mắt ra nổi, muốn duỗi tay duỗi chân, nhưng không cảm giác được tay chân, cuối cùng không thể không chấp nhận số phận mà phát hiện, chính hắn cũng chỉ là một đống chất lỏng, hơn nữa còn ở bên trong một vật hình trứng, chỉ là không xác định được có phân chia ra lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng hay không.

Cái câu càng sống càng thụt lùi là dùng để miêu tả loại tình huống này đúng không! Nhưng mà làm tới làm lui lại thành một quả trứng, cũng thật là rất không xong.

Không lẽ đây chính là “hỗn đản” trong truyền thuyết sao!“Hỗn đản!”Hắn mắng thầm trong lòng, tuy rằng không có nắm tay để nắm, không có hàm răng để cắn, nhưng hắn vẫn cứ hạ quyết tâm, sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn đi đến Mặc Hải giết rồng, làm cho con rồng già kia biết được sự lợi hại của hắn, treo lão ta lên trên tường làm đồ trăng trí.

Tương lai vô cùng sáng rọi, nhưng con đường lại cực kỳ khúc chiết, hiện tại, hắn chỉ có thể thành thành thật thật ấp trứng.

Trong lúc ăn không ngồi rồi này, hắn chỉ có thể suy nghĩ lung tung để giết thời gian, đột nhiên nhớ đến một đoạn lời nói.

“Thiên địa hỗn độn như kê tử, Bàn Cổ sinh ở trong đó, một vạn tám nghìn tuổi, thiên địa sáng lập, dương thanh làm thiên, âm trọc làm địa.

”Trước khi thế giới này được sáng lập, thiên địa là một mảnh hỗn độn, giống như một quả trứng cực lớn.

Hỗn độn là sự bắt đầu của vạn sự vạn vật, là ngọn nguồn của tất cả sinh mệnh.

Giờ phút này, hắn lại quay về hỗn độn, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, giống như từ một cái cây lớn che trời, lại biến trở về thành một hạt giống, một lần nữa trỉa qua quá trình nảy mầm sinh trưởng, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là để lặp lại.

Sau khi có được một lần kinh nghiệm, đại thụ nhất định có thể càng thô tráng cao lớn hơn.

Trong truyền thuyết, sau khi phượng hoàng niết bàn trọng sinh xong sẽ trở nên càng thêm mạnh mẽ xinh đẹp, Lý Thanh Sơn đã ngộ ra điều gì đó, bắt đầu vận chuyển Phương Hoàng Niết Bàn Kinh, dùng hình thái của một quả trứng, chờ đợi ngày có thể phá xác mà ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở sâu bên trong dung nham địa hỏa, bên trong quả trứng phượng hoàng đỏ rực kia, Lý Thanh Sơn cảm giác bản thân không phải là một đống chất lỏng hỗn độn nữa, cơ thể hắn đang dần dần thành hình – xương cốt mảnh khảnh, da thịt non nớt, huyết dịch chảy xuôi – sinh trưởng ra từng chút từng chút một, có một hình thức ban đầu.

Mà suy nghĩ của hắn cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng, từ trước đến nay chưa từng có, trong quá trình tái tạo lại thân thể này, thần niệm của hắn cũng được rèn luyện.

Mà ở dưới sự khống chế của ý niệm hắn, mỗi một khúc xương cốt, mỗi một đường kinh mạch trong thân thể mới này đều được ngưng kết với kết cấu hoàn mỹ nhất, tuy rằng còn rất non nớt, nhưng lại ẩn chứa tiềm lực cực lớn.

Mà điều này còn không phải chuyện làm hắn cảm thấy kinh hỉ nhất, từ trước đến nay, trong cơ thể hắn luôn tồn tại các loại mâu thuẫn xung đột, không đơn giản chỉ là linh quy và phượng hoàng như nước với lửa, linh quy và ngưu ma hổ ma cũng là mối quan hệ trấn áp và bị trấn áp, từ khi tu luyện đến ngưu ma tầng thứ năm, trấn áp đã cực kỳ khó khăn.

Dù là giữa ngưu ma và hổ ma thật ra cũng không phải hoàn toàn hài hòa.

Ngưu ma trầm ổn như núi cao, hổ ma gào thét như gió điên, sao có thể không mâu thuẫn và đối kháng nhau chứ, chỉ là ở dưới những mâu thuẫn lớn hơn, chúng nó không quá rõ ràng mà thôi.

Thần Ma Cửu Biến, mỗi một loại biến hóa đều là một loại sinh linh vô cùng mạnh mẽ, có ý chí độc lập sinh động riêng, ngưu ma sẽ không thay đổi quyết tâm của bản thân, hổ ma phải khiêu chiến tất cả mọi thứ, linh quy chìm vào vực sâu biển lớn, phượng hoàng bay lượn trên trời cao, chúng nó càng mạnh, mâu thuẫn khác biệt lại càng thêm rõ ràng.

Trong lúc chúng nó mang đến cho hắn sức mạnh và thần thông hơn xa những yêu quái khác, trong lúc vô hình cũng làm cho bên trong cơ thể hao tổn cực lớn.

Đến nỗi ma tâm, Thương Hải Châu, Đại Diễn Thần Phù tượng trưng cho các con đường tu hành khác nhau cũng mâu thuẫn và quấy nhiễu lẫn nhau rất nhiều, đây là cái giá nhất định phải trả, trừ phi tiêu tốn một lượng lớn thời gian tiến hành điều hòa, nếu không tu vi càng cao, bên trong cơ thể lại hao tổn càng lớn.

Có rất nhiều lúc, một khi tu hành vượt qua một bước kia thì đến cơ hội để điều chỉnh cũng không có.

Nói cách khác, hắn vốn có thể càng mạnh, rõ ràng có mười phần sức mạnh, nhưng mãi chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần sức mạnh, không cần xem thường hai ba phần sức mạnh này, nếu lúc trước hắn có được là có thể nhẹ nhàng đánh chết Mặc Vũ, cao thủ đánh nhau, thực lực kém một chút cũng đều là trí mạng.

Long Vương Mặc Hải cũng không có cách nào ép hắn đến bước đường này, bởi vì tốc độ bay của hắn cũng sẽ càng nhanh, tốc độ tinh lọc vết mực trên người cũng sẽ càng nhanh, đủ để có thể tiêu trừ dấu vết che giấu khí tức trốn đi trước khi bị Long Vương Mặc hải đuổi kịp, biến mất ở bên trong Vụ Châu Lâm.

Mất bò mới lo làm chuồng, cũng vẫn chưa muộn.

Khi thần hình lúc trước bị cháy rụi bên trong ngọn lửa, thân thể được trùng sinh từ bên trong hỗ độn này đương nhiên còn rất non nớt, cũng là cơ hội tốt từ trước đến nay chưa từng có, không phá thì không xây được, hắn có cơ hội tìm được phần sức mạnh đã bị mất đi kia.

Phượng hoàng niết bàn cũng không phải là dùng để miêu tả một người vào lúc cùng đường giả chết thoát thân, mà là một cuộc sống mới càng thêm huy hoàng.

Lý Thanh Sơn thu liễm tinh thần, quên hết tất cả sự vật bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng đến một ngày phá xác mà ra.

Có lẽ vì bị địa hỏa mà hắn tụ tập đến ảnh hưởng, núi lửa ở bên trên bùng nổ cực kỳ thường xuyên, dung nham liên tục phun trào chảy ra, tro núi lửa suốt ngày không tiêu tan.

Trong lúc bất tri bất giác, trứng phượng hoàng và tu la tràng cũng chậm rãi di chuyển về phía trước.

Đùng!Theo một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, núi lửa lại bùng nổ một lần nữa, vô số nham thạch nóng rực bay lên cao mấy trăm trượng, xẹt qua từng vệt đường cong, bay ra phương xa.

Trong đó có một cái trứng phượng hoàng, tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, ở bên trong dung nham bao vây nhanh chóng bị hong khô, ngoài trừ hình dạng ra, hắn trông đã không có gì khác với những viên nham thạch bình thường.

Tuy rằng hắn vẫn là một quả trứng vô tri vô giác, nhưng hành trình mới, đã bắt đầu!Trứng đá xuyên qua lớp bụi mù màu đen do tro núi lửa tạo thành bay về khung trung, tốc độ bay lên dần dần chậm đi, cuối cùng hết sạch động lực, bắt đầu rơi xuống bên dưới, rơi vào vòng tay ôm ấp của đại địa.

Phịch, nó rơi xuống đại địa nham thạch màu nâu xám, đập thủng một cái hố to.

Mấy canh giờ sau, núi lửa bình ổn lại, dung nham từ từ làm lạnh, tro núi lửa bắt đầu lắng đọng xuống, trứng đá yên tĩnh nằm trong hố đá.

Bốp, một giọt nước mưa rơi xuống đất, ào ào, một cơn mưa to từ trên trời giáng xuống.

Nước mưa bốc lên một trận sương mù trắng, quanh quẩn trong núi, nước mưa rơi vào bên trong miệng núi lửa lập tức bốc hơi thành khói, một đống núi lửa toát ra từng cột khói màu trắng, giống như khói báo động.

Quần thể núi lửa vốn tượng trưng cho khủng bố và hủy diệt lúc này loại có một loại cảm giác thần kỳ ma mị tiên linh, nhưng mà không khí càng thêm ẩm ướt oi bức.

Mưa dần nhỏ đi, mười mấy bóng người xuất hiện trên mặt đất, bọn họ đều chỉ mặc một cái khố, cơ thể trần truồng mạnh mẽ, trên làn da màu vàng nâu tràn đầy màu sắc sặc sỡ, không biết là xăm hay là vẽ lên, tràn ngập cảm giác hoang dã.

Từ trước đến nay Vụ Châu luôn bị gọi là nơi nam man, người sinh sống bên trong Vụ Châu lâm đương nhiên sẽ được gọi là man nhân.

Sau lưng các man nhân đều đeo một cái sọt, trong tay cầm trường côn, trên đỉnh là một cái móng vuốt kim loại.

Chợt nhìn thoáng qua giống như một đám người đi nhặt mót, mà trên thực tế cũng không khác biệt gì lắm, nhưng mà thứ bọn họ nhặt không phải là mấy thứ rác rưởi vô dụng, mà là mấy cục đá phun trào từ miệng núi lửa.

Mấy “người nhặt mót” tản ra, mỗi người phụ trách một khu vực, một đám người cong người mở to mắt tìm kiếm dưới mặt đất, đầu tiên là dùng trường côn đào bới, cầm vào trong tay lại vuốt ve, nếu là cục bình thường sẽ lập tức bị vứt xuống đất, nếu như có thêm một chút trong suốt hoặc là lóe lên một chút tia sáng, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, quăng vào cái sọt sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment