Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1271 - Chương 1281: Trả Giá

Chương 1281: Trả Giá

“Ngươi có tư cách gì để người khác che chở cho ngươi? Chỉ cần bộ lạc Thực Cốt chịu trả đại giới, Thị tộc Hương Hoa có thể lập tức bán đứng ngươi!”Lý Thanh Sơn khinh thường nói, mặc dù Kim Tử A Bảo có một số sức mạnh sinh mệnh nhưng chỉ miễn cưỡng vượt qua cảnh giới của người phàm.

Đặt trong toàn bộ con đường tu luyện, đó là tầng dưới cùng, đối mặt với áp lực của bộ lạc Thực Cốt, muốn Thị tộc Hương Hoa xuất toàn lực bảo vệ hắn, trừ khi hắn là Hương Hoa A Bảo.

Kim Tử A Bảo không nói nên lời,“Vậy, vậy thì chúng ta chạy tiếp!”“Ta cam đoan ngươi sẽ không chạy trốn được hai mươi dặm!”Sắc mặt Kim Tử A Bảo sắc mặt tái nhợt, vốn tưởng rằng thoát thai hoán cốt, không ngờ lại rơi vào tử địa.

Vừa nghĩ tới người của bộ lạc thức cốt trấn giữ bên ngoài thành, vào ban đêm sẽ đến lấy mạng nhỏ của hắn, những giọng nói ồn ào xung quanh hoàn toàn không thể khiến hắn cảm thấy an toàn chút nào.

“Hơn nữa, chúng ta còn phải đi tìm người của Hắc Thủy động, trốn cái gì mà trốn, rẽ trái trước đi!” Lý Thanh Sơn nói ra.

Sau khi Kim Tử A Bảo nghe những gì hắn nói, cảm thấy an tâm hơn, hắn đi về phía bên trái.

“Đại nhân, ngài đã tới Hương Hoa thị!”“Ừ, lúc còn trong trứng không phải ta và ngươi đã cùng đến một lần rồi ư.

”Sau khi niết bàn trùng sinh, mặc dù thân thể của Lý Thanh Sơn còn rất yếu, nhưng lục giác của hắn lại nhạy bén hơn trước, ngay cả tiếng chim bay trong Hương Hoa thị cũng không thể lọt khỏi tai hắn.

Dòng người qua lại tấp nập trên phố, tiếng rao hàng không dứt, mùi thịt nướng cứ xộc vào mũi.

Tuy rằng thành trì không lớn nhưng nhìn qua rất phồn hoa, man nhân mặc đủ loại quần áo kì lạ, nói ngôn ngữ bất đồng, từ bốn phương tám hướng tụ hội ở nơi này.

Điều này khiến Lý Thanh Sơn có cảm giác trải qua văn hóa của dân tộc thiểu số, càng thêm hứng thú tận hưởng khung cảnh của Vụ Châu.

Kim Tử A Bảo lại không có tâm trạng tốt như vậy, hắn vội vã bước đi một hồi, một mùi thơm kỳ lạ truyền đến, cả con phố tràn ngập các cửa hàng hương liệu.

Hương liệu là tài nguyên không thể thiếu ở Vụ Châu, có thể tránh được bệnh dịch, chướng khí, trùng độc.

Hương Hoa thị nổi danh nhờ việc chế tạo ra hương liệu!“Đi vào mua mấy loại hương liệu man nhân thường dùng đi đi!”Dưới sự dẫn dắt của Lý Thanh Sơn, Kim Tử A Bảo lang thang khắp thành, gần như con phố nào cũng đi qua một lần và cuối cùng đứng trước tiệm ôn tuyền với bộ xiêm y mới mua.

Hương Hoa thị cách núi lửa không xa, rất dễ dàng để đào ra ôn tuyền.

Kim Tử A Bảo lập tức hiểu ra, đây là muốn hắn tẩy sạch khí vị trên người, sau đó hương liệu che lấp, cho dù mũi của đám vu dân Thực Cốt có nhạy thì cũng khó tìm thấy hắn trong thành đông người như vậy.

Kim Tử A Bảo ngâm cơ thể mệt mỏi của mình vào ôn tuyền đang sôi sục, ngay lập tức cảm thấy rằng tất cả các lỗ chân lông đều đang rên rỉ một cách thoải mái, hắn hô lên:“Đại nhân, ngài không vào tắm hả?”Lý Thanh Sơn đang đứng bên ôn tuyền:“Cho ngươi thời gian một trăm hơi thở, nhanh tắm rửa sạch rồi lăn ra ngoài cho ta, còn có chuyện phải làm!”“Còn có chuyện gì?”“Bị truy đuổi lâu như vậy, cũng nên cho họ nếm chút giáo huấn!”“Sao ta có thể là đối thủ của vu dân Thực Cốt?”Kim Tử A Bảo cười khổ và nói, mặc dù sức mạnh của hắn bạo trướng nhưng hắn không ấm đầu đâu.

“Không phải bây giờ, mà là tối nay!”Khóe miệng Lý Thanh Sơn giật một cái.

“Năm mươi hơi thở là đủ!”Sau năm mươi hơi thở, Kim Tử A Bảo nhảy ra khỏi ôn tuyền, cõng Lý Thanh Sơn trên lưng bằng cái gùi mới, hơi thở tử vong và khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn đã thôi thúc hắn.

“Tìm một sân rộng một chút, đến chợ mua càng nhiều gia súc càng tốt, vấn đề tiền bạc có thể nghĩ ra cách giải quyết.

Nhân tiện thăm dò xem hiện tại Hắc Thủy động ở đâu, hiểu không?”“Hiểu rồi!”Kim Tử A Bảo bắt đầu chạy quanh thành, việc mượn một số tiền lớn như vậy để mua một cái sân và gia súc trong một khoảng thời gian ngắn không phải là một việc dễ dàng.

Nhưng hắn đã là đã buôn bán nhiều năm và quen biết nhiều người.

Khi đến một sòng bạc, hắn đã tìm được một vị “lão bằng hữu” và vay một số tiền lớn bằng bảng hiệu vàng Kim Tử Ổ.

Khi hắn lộ ra dáng vẻ vội vàng, vị “lão bằng hữu” này đã tăng tiền lãi đến mức điên cuồng, tăng gấp đôi trong vòng một tháng.

Kim Tử A Bảo nhướng mày, nghiến răng đồng ý.

Bây giờ không phải lúc dây dưa, chỉ cần vượt qua cửa ai trước mắt và trở thành vu dân lợi hại, muốn quỵt nợ cũng rất đơn giản.

Thuận tiện hỏi thăm vị “lão bằng hữu” đó về tung tích của những người ở Hắc Thủy động, và quả nhiên họ đã rời khỏi Hương Hoa thị vào ngày hôm trước và quay trở về Hắc Thủy động.

Lý Thanh Sơn cũng không thất vọng, hiện tại cho dù hắn có được Tu La Tràng nhưng cũng không cách nào để sử dụng luyện hóa, cho nên hắn chỉ cần biết nó ở nơi nào, cũng không vội vàng thu hồi.

Đêm nay, sau khi đánh bại bộ lạc Thực Cốt, khi chúng biết khó mà lui, đến lúc đó hắn dự định ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau khi khôi phục một chút sức mạnh thì sẽ đến Hắc Thủy động đoạt Tu La Tràng thì cũng đơn giản như lấy đồ trong túi.

Sau đó hắn đi thẳng đến chợ và mua tất cả sinh vật sống mà hắn có thể nhìn thấy, tất nhiên là ngoại trừ con người.

Trong thành cũng có nơi buôn bán nô lệ, tuy rằng Kim Tử A Bảo không ngại “ăn thịt người”, nhưng giá nô lệ quá cao, không đáng giá.

Bây giờ là giữa trưa, trong một cái sân nhỏ hẻo lánh ở tây thành, trong sân tràn ngập âm thanh của gia sức, tiếng ngựa hí, tiếng lừa rống, tiếng cừu kêu, tiếng bò hú, thậm chí còn có một hai chục con thú cường tráng vô danh.

“Mời đại nhân động thủ càng sớm càng tốt!”Kim Tử A Bảo sốt ruột nói, mặt đỏ bừng.

Trước kia hắn không thể tưởng tượng được việc dùng tiền mua một ít gia súc lại có thể biến hắn thành một vu dân dân cường đại, cơ hội như vậy không dễ dàng gặp được.

Lý Thanh Sơn đứng dưới mái hiên, thân hình nhỏ bé tựa hồ cao thêm mấy phần, mái tóc màu đỏ đã che mất mang tai, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá khe hở chiếu vào.

Ánh nắng lấp lánh chiếu vào trên mặt hắn, hai mắt hơi nhắm lại, lông mi rất dài, tựa hồ chưa từng nghe qua tiếng kêu của đám động vật, thậm chí ngay cả âm thanh của Kim Tử A Bảo cũng không nghe thấy.

Kim Tử A Bảo thúc giục:“A Nguyệt đại nhân!”“A Bảo, ngươi cảm thấy gặp được ta là vận may ư?”Lý Thanh Sơn quay đầu lại cười cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, hai cái răng nanh nhọn hoắt, lộ ra góc cạnh.

“Đương nhiên rồi, nếu không phải có đại nhân, ta đã chết rồi, ta nên dùng tính mạng của mình để báo đáp ân tình của ngài!”“Đêm nay khả năng sẽ có nguy hiểm.

”Dường như đôi mắt đỏ như bảo thạch của Lý Thanh Sơn đã xuyên thời gian nhìn thấu tương lai.

“Tiểu nhân không sợ nguy hiểm!”Kim Tử A Bảo kiên quyết nói.

Hắn không phải thật không sợ nguy hiểm, mà là hắn biết hiện tại A Nguyệt đại nhân cần hắn.

Lúc ấy không để hắn gặp nguy hiểm, đến lúc đại nhân gặp nguy hiểm, chẳng lẽ hắn lại chạy trốn ư?“Không sai, cắn nuốt sức mạnh sinh mệnh của một vu dân Thực Cốt tốt hơn nhiều so với cắn nuốt những động vật này, cầu phú quý trong nguy hiểm!”Kim Tử A Bảo nói:“Tối nay nhất định phải trút giận cho hả dạ!”“Vậy bắt đầu đi!”Mặt trời từng chút một nghiêng về phía tây, tiếng kêu của động vật trong sân nhỏ dần, cuối cùng ngừng hẳn.

Vào lúc hoàng hôn, Kim Tử A Bảo đứng giữa những xác chết, khuôn mặt đầy phấn khích.

Hắn cao hơn trước ít nhất một cái đầu, trên mặt không có một nếp nhăn, tóc đen nhánh, trên người cơ bắp cuồn cuộn như sắp nổ tung, trong cơ thể cũng có sức mạnh bộc phát.

“Chôn thi thể đi, làm quen lấy sức mạnh, chuẩn bị nghênh địch!”“Vâng!”Màn đêm buông xuống, Hương Hoa thị trở nên yên tĩnh, ngoại trừ một vài sở quán thanh lâu thì mọi thứ đều chìm trong bóng tối.

Tinh hán rực rỡ, lặng lẽ tỏa sáng.

Trên tường thành có mấy đội thị vệ thay nhau tuần tra, nhưng đều là lười biếng ngáp một cái.

Sự an toàn của Hương Hoa thị không dựa vào họ, tác dụng lớn nhất là kịp thời phát hiện hỏa hoạn trong thành.

Một đám thị vệ đi qua không bao lâu, mấy bóng đen xông lên tường thành, trực tiếp nhảy vào trong thành.

Bức tường cao này là vô dụng đối với họ, không mất bao nhiêu công phu, tất cả vu dân Thực Cốt đều lẻn được vào.

“Thủ lĩnh, trong thành tràn ngập khí tức của hắn, làm sao bây giờ?”Nơi này không thua gì trong rừng, người quá nhiều, khí tức lẫn lộn, còn có các loại hương liệu che giấu, rất khó truy tìm tung tích.

“Chia nhau ra tìm, khí vị của chính hắn không thể rửa sạch được!”Thủ lĩnh Thực Cốt ra lệnh, đám vu dân tản ra để tìm kiếm.

Hương Hoa thị không lớn, thực sự chỉ có bốn con phố, phân bố thành hình chữ “tỉnh”.

Với khứu giác nhạy bén của đám Thực Cốt, trăm người có thể lục soát hết, chỉ cần khoảng cách đủ gần, ngay cả hương liệu cũng không che được khí vị trên thân thể.

Một vu dân Thực Cốt đang đi trong ngõ tối, đột nhiên dừng bước chân lại, khịt mũi, khí vị quen thuộc lẫn trong một mùi hương nồng nặc, không khỏi để lộ nụ cười hung ác.

Mùi hương này đang đến rất gần, gió mạnh đập vào đỉnh đầu.

Kim Tử A Bảo sà xuống và đè bẹp vu dân Thực Cốt kia, vu dân Thực Cốt phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ.

Đó là tiếng kêu khi phát hiện con mồi trong lúc đi săn, âm thanh trầm thấp sẽ không quấy rầy quá nhiều người nhưng cũng đủ để vu dân Thực Cốt nghe thấy rõ ràng, họ cũng không muốn quấy rầy thị tộc Hương Hoa ở phường Hương Hoa.

Tất cả vu dân Thực Cốt nghe thấy động tĩnh đều nhanh chóng tập hợp lại, chỉ trong chốc lát là có thể xé xác Kim Tử A Bảo thành hàng vạn mảnh.

Toàn thân Kim Tử A Bảo đầy mồ hôi lạnh, dường như huyết dịch trong cơ thể hắn đang ngưng đọng lại, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đối phương là vu dân Thực Cốt đã ăn sạch cả đoàn thương nhân, mặc dù hiện tại hắn đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng muốn giết một đám vu dân Thực Cốt thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lý Thanh Sơn thò đầu ra từ trong gùi, đặt tay lên đầu vu dân Thực Cốt.

Khi những vu dân Thực Cốt đến, chỉ còn lại một cái xác khô héo trên mặt đất.

Thực Cốt Vu Chúc nói sau khi kiểm tra:“Tính mạng của hắn bị rút cạn, thủ đoạn rất quỷ dị, khó trách man nhân Kim Tử Ổ kia càng ngày càng mạnh, là đứa bé kia làm!”Lúc này, một tiếng gầm nhẹ khác từ đằng xa truyền đến, vội chạy tới thì thấy trên mặt đất còn có một cái xác của vu dân Thực Cốt nữa!Trong một thời gian ngắn, ba vu dân Thực Cốt đã biến thành những xác chết khô héo.

Từng luồng sức mạnh tràn vào cơ thể, nỗi sợ hãi trong lòng Kim Tử A Bảo biến thành mừng rỡ như điên.

Theo mệnh lệnh của Lý Thanh Sơn, đi qua các con đường cùng ngõ hẻm, huyết dịch trong cơ thể sôi sục, vu dân Thực Cốt từng khiến hắn vô cùng sợ hãi giờ trở thành con mồi của hắn.

Hắn chỉ chờ đợi vu dân Thực Cốt tiếp theo xuất hiện và hắn sẽ vồ mạnh lấy nó.

Lúc đầu hắn chỉ có thể cầm cự, chờ Lý Thanh Sơn giết bọn hắn, hiện tại hắn trực tiếp trấn áp chúng, nếu không phải cắn nuốt sức mạnh sinh mệnh của chúng, hắn thậm chí có thể thẳng tay giết một ít vu dân Thực Cốt yếu ớt.

Lý Thanh Sơn cảm giác có thể hoàn toàn trấn áp bộ lạc Thực Cốt, hắn nắm rõ nhất cử nhất động của họ, thậm chí có thể phân rõ mạnh yếu, tìm ra chỗ yếu đánh bại từng cái một, không thể dễ dàng hơn.

Ban đầu còn có chút nguy hiểm, nhưng khi Kim Tử A Bảo ngày càng mạnh hơn thì rủi ro ngày càng ít đi.

Thực Cốt Vu Chúc nói:“Thủ lĩnh, triệu tập mọi người lại đây!”Thủ lĩnh Thực Cốt vô cùng tức giận, đã nhiều năm hắn chưa từng chịu thua như vậy.

Một tiếng hú trầm kỳ lạ phát ra từ miệng hắn, tất cả các vu dân Thực Cốt đều tập trung lại đây.

Lý Thanh Sơn ra lệnh cho Kim Tử A Bảo dừng lại và giữ khoảng cách với họ, nếu họ tập hợp lại thì không thể tìm kiếm, nếu họ tách ra sẽ bị đánh lén, thế cục đã được định!Nhưng hắn khẽ than một tiếng, trò chơi chân chính vừa mới bắt đầu!Lúc này, thanh âm khàn khàn âm trầm của Thực Cốt Vu Chúc theo gió đêm truyền đến.

“Man nhân, ngươi giết tộc nhân của ta, ngươi không sợ bị báo thù sao? Giao ra đứa bé kia, chúng ta sẽ để cho ngươi một con đường sống! Bằng không sẽ giết sạch Kim Tử Ổ, phụ mẫu, huynh đệ, thê nhi, tộc nhân đều sẽ phải chết, hơn nữa sẽ chết vô cùng đau đớn!”Thanh âm không lớn nhưng nghe được rất rõ ràng trong tòa thành yên tĩnh, Kim Tử A Bảo thính giác vốn đã rất nhạy bén, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vui sướng trong lòng tan biến.

Mặc dù Kim Tử Ổ cũng có Vu Chúc trấn nhưng hắn hoàn toàn không thể chống lại bộ lạc Thực Cốt xuất kích toàn lực.

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ:“Quả nhiên, đám ác nhân trên thế gian này đều giống nhau, đối phó với ngươi không được, bọn hắn sẽ lợi dụng người bên cạnh để uy hiếp ngươi!”Khi Kim Tử A Bảo dấn thân vào con đường đối đầu với bộ lạc Thực Cốt, đây là chuyện mà hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt.

“Ngươi không cần sợ hắn, hắn hiện tại rất yếu ớt, không phải đối thủ của ngươi.

Giao hắn cho chúng ta, ngươi cũng không cần lo lắng bị trả thù.

Ta cho ngươi suy nghĩ trong mười tiếng đếm, nếu như ngươi không đáp ứng, hiện tại bọn ta sẽ đi đến Kim Tử Ổ, mười…”Giọng nói của Thực Cốt Vu Chúc lúc cao lúc thấp, tràn đầy sự cám dỗ và áp bức đếm kỳ lạ.

“A Nguyệt Đại Nhân.

ta nên làm gì?”Kim Tử A Bảo khó khăn nói, nhưng hắn cũng minh bạch, nếu như hắn thật sự có năng lực giết chết đám vu dân Thực Cốt này thì căn bản không cần đánh lén.

Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:“Hiện tại không có cách nào, chúng ta còn chưa có thể đối đầu trực diện.

Nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ, ngươi giết tộc nhân của họ, họ thật sự sẽ bỏ qua cho tộc nhân của ngươi ư?”“Nếu không có ngươi, ta như thế nào.

”“Nếu không phải ta, ngươi đã chết, cũng không phải ta muốn giết tộc nhân của ngươi!”Lý Thanh Sơn ngắt lời, lắc đầu, dù sao hắn cũng chỉ là thương nhân mà thôi.

Nếu là chiến sỹ, hắn sẽ đánh đến cùng, dùng uy hiếp đáp trả uy hiếp.

Mấy chục năm kinh doanh đã khiến hắn trở nên thông minh hơn man nhân, biết tìm cái lợi và tránh cái hại để thích ứng với hoàn cảnh, nhưng cũng đã đánh mất dũng khí của mình.

“Thực xin lỗi, ta thất hứa!”Lý Thanh Sơn nói:“Không cần xin lỗi, ta biết ngươi khó xử, con đường là do chính mình lựa chọn, nếu như ngươi muốn phản bội ta, ta sẽ không hận ngươi!”Lúc này, Thực Cốt Vu Chúc đã đếm đến “năm”.

Bốn, ba, hai, một!“Được, ta giao hắn cho ngươi, ngươi không được phép tới đây, nếu không ta sẽ giết hắn, ngươi không được gì.

Ngươi phải lấy tổ tiên ra thề rằng sẽ không bao giờ hại ta và tộc nhân của ta! “A Nguyệt đại nhân, xin lỗi, nếu chỉ là một cái mạng này của ta, cho ngươi cũng không sao, nhưng ta trên có già dưới có trẻ, trong Kim Tử Ổ có hơn một ngàn tộc nhân, không thể bị hủy trong tay ta!”Kim Tử A Bảo trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm cái gùi trên mặt đất, không biết là sợ bị công kích hay là sợ hắn bỏ chạy, hoặc là có đủ cả hai, trên mặt vừa có lo sợ vừa bất an, cũng có sự hưng phấn khó hiểu.

Hắn đã cẩn thận suy nghĩ mặt lợi mặt hại, được mất một lượt, hiện giờ hắn đã đủ mạnh, trở lại Kim Tử Ổ làm thủ lĩnh cũng không thành vấn đề, Còn lại hơn nửa đời người có thể từ từ hưởng dụng tất cả những thứ hắn dùng một ngày một đêm để giành được! Công việc làm ăn này đến bây giờ đã kiếm được rất nhiều tiền, cũng đã đến lúc thu tay lại rồi, nếu quá tham lam thì sẽ thua lỗ mất.

Bình Luận (0)
Comment