“Ngươi vẫn nên nhìn về phía sau chút đi!”Lý Thanh Sơn gối lên cánh tay, lười biếng nói.
Sau một đêm qua đi, mái tóc đỏ đậm của hắn có vẻ dày lên nhiều, hơn nữa không mềm mại như hài tử mới ra đời.
Hắn hơi lim dim mắt, không có việc gì vui vẻ hơn chuyện hít thở không khí tươi mới buổi sáng sớm và cảm nhận sức mạnh của mình trở nên cường đại.
“Đó là?!”Kim Tử A Bảo nhìn về phía sau, nheo mắt lại thì cuối cùng cũng thấy rõ, ở phía xa của rừng cây có sự xuất hiện chuyển động không tự nhiên, mà nó còn đang áp sát về phía hắn!Khuôn mặt con nít chuẩn mực của Lý Thanh Sơn hiện ra nụ cười trào phúng:“Ngươi đoán xem!”“Bộ lạc Thực Cốt!”Kim Tử A Bảo vụt xuống khỏi ngọn cây, chạy như điên về phía Hương Hoa thị, trốn còn nhanh hơn chuột thấy mèo.
Một thoáng khiếp sợ đêm qua khiến hắn vẫn chưa thể bình tĩnh, trong lòng đã khắc sâu sự đáng sợ của Thực Cốt vu dân:“Xin đại nhân kích phát tiềm lực của ta!”“Không sợ tổn thọ à?”“Không sợ!”Kim Tử A Bảo kiên quyết nói, tổn hại tuổi thọ thì có thể bù đắp được, nếu bị bộ lạc Thực Cốt tóm lấy thì đời này coi như xong.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó vỗ vào lưng Kim Tử A Bảo:“Chạy tới Hương Hoa thị thì họ sẽ không đuổi tới sao?”“Trong Hương Hoa thị tộc có vu dân tọa trấn, tuy Hương Hoa vu dân không hung mãnh như Thực Cốt vu dân, nhưng đại nữ nhi của tộc trưởng là giáo đồ của Bạch Liên giáo, chắc chắn bộ lạc Thực Cốt cũng không dám xem nhẹ!”Máu khắp toàn thân Kim Tử A Bảo sôi trào, hắn đột nhiên tăng tốc, chạy càng nhanh hơn.
“Bạch Liên giáo?”Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, sao lại nghe quen tai thế này, chắc là Bạch Liên giáo bị Cố Nhạn Ảnh đuổi ra khỏi Thanh Châu nhỉ?“Giáo chủ của họ tên gì?”“Tên thật thì không ai biết, chỉ biết được gọi là Bạch Liên Thánh Mẫu, còn nói là Bạch Liên Bồ Tát hạ phàm cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh.
Còn có phó giáo chủ là Hắc Liên tôn giả, lòng dạ từ bi, đều là nhân vật như thần tiên.
Vốn dĩ mọi người ở đây tôn thờ Xà Thần, nhưng hiện tại đều thay đổi chuyển sang tin Bạch Liên giáo.
Trong Kim Tử ổ cũng có cung phụng, à đúng rồi, tối hôm qua Hoàng Lương Phi có nói ta được Bồ Tát phù hộ là nói Bạch Liên Bồ Tát đó!”Lý Thanh Sơn không khỏi lắc đầu cười ha hả, chẳng qua là tiếng cười quá non nớt nên chẳng có bao nhiêu hào khí.
Kim Tử A Bảo biết điều hỏi một câu:“Vì sao đại nhân lại cười?”“Không ngờ tới đây còn gặp được người quen!”Lý Thanh Sơn nói.
“Người quen? Lẽ nào người đại nhân nói là Bạch Liên Bồ Tát và Hắc Liên tôn giả!”Kim Tử A Bảo run sợ, mặc dù biết thân phận của “A Nguyệt đại nhân” không tầm thường, nhưng thật sự có mối quan hệ với nhân vật cường đại thì càng khiến người ta chấn động:“Đợi khi vào trong Hương Hoa thị, đại nhân chỉ cần báo tên Bạch Liên giáo thì đám Thực Cốt vu dân kia chắc chắn sẽ chưa đánh tự tan!”“Ta còn chưa nói hết lời! Đáng tiếc là ta nhận ra họ nhưng họ không nhận ra ta.
À đúng rồi, người không cần nói việc này cho bất cứ ai!”Lý Thanh Sơn dặn dò, trước khi khôi phục sức mạnh thì hắn cũng không muốn có dính líu quan hệ gì với Bạch Liên giáo.
“Vâng vâng vâng!”Kim Tử A Bảo thất vọng, lại không khỏi thấy hơi sợ hãi, lẽ nào ý A Nguyệt đại nhân nói quen biết là quan biết kiểu kẻ thù? Hắn nào dám nói linh tinh gì nữa!Điều này cũng cho thấy Bạch Liên giáo mới hoạt động ở đây một thời gian ngắn, nếu không dựa vào bản lĩnh tẩy não của họ, chỉ cần hoạt động mấy chục năm thì có lẽ Kim Tử A Bảo đã có ý phản bội lại “A Nguyệt đại nhân” rồi.
“Nói chung quy củ của Hương Hoa thị cực nghiêm, Man Nhân hung hãn cũng không dám ra tay trong Hương Hoa thị.
Những Thực Cốt vu dân này đều trông khác hẳn người thường, có lẽ còn chẳng được vào trong thành, chỉ cần chúng ta ở trong thành thì có thể yên tâm.
”Lý Thanh Sơn không đáp lời mà lại rơi vào trầm tư.
Ấn tượng của hắn về Hắc Liên đàn chủ kia rất sâu sắc, một nam nhân khí độ bất phàm, bị đám gia chủ Chu Thông vây công nhưng vẫn thong dong thoát thân, nhiều năm trôi qua như vậy thì khả năng cao hắn đã luyện ra Kim Đan.
Có lẽ thương thế của Bạch Liên Thánh Mẫu cũng gần khôi phục hoàn toàn.
Nàng là nhân vật lợi hại, trước kia có thể giao thủ nhiều lần với Cố Nhạn Ảnh.
Lúc trước hắn không quá hiểu ý nghĩa của chuyện này, hiện tại mới rõ điều này đại diện cho sức mạnh thế nào.
“Điểu nữ nhân” kia ẩn giấu thực lực cực sâu, đến hiện tại hắn cũng chưa thấy được toàn bộ.
Cho dù hắn ôm tâm trạng vui đùa mà giao đấu với Bạch Liên Thánh Mẫu, nhưng nếu đối thủ chênh lệch quá nhiều thì trò chơi cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mà lần đầu tiên hắn nghe đến Bạch Liên giáo chính là chuyện Bạch Liên Thánh Mẫu đồ thành luyện pháp bảo.
Lúc đó hắn bị chấn động bởi hai chữ “đồ thành”, hiện tại thì lại chấn động với hai chữ “pháp bảo”.
Đó là pháp bảo đấy, hiện tại hắn cũng mới có một món pháp bảo mà thôi, lại còn là chiếm hời từ Tự Khánh nữa.
Tự Khánh đường đường là hoàng tử, mà mục đích đến Như Ý quận cũng là để luyện Long đấu trường thành Tu La tràng, biến nó thành một món pháp bảo chân chính mà thôi.
Có thể nói lần này đi vào phạm vi thế lực của Bạch Liên giáo là tình cờ nhưng cũng chưa chắc.
Dưới tình huống không có sự áp chế đến từ danh môn chính phái và Ưng Lang vệ, dù hai người họ hợp lực khiến phạm vi ảnh hưởng lên tới ngàn dặm thì cũng rất ung dung, suy xét đến đoạn Vụ Châu đất rộng người thưa thì khả năng là phạm vi này còn lớn hơn nữa.
Đám người kia muốn xây dựng lại Bạch Liên giáo thì chắc chắn sẽ không đi sâu vào Vụ Châu, nơi đó có các thế lực đan xen chằng chịt, độ khó khi nhúng tay vào là không nhỏ, khu vực Đại Dung Thụ Vương trực tiếp kiểm soát lên tới vạn dặm ngang dọc.
Mà Lý Thanh Sơn lánh nạn một hồi nhưng thực ra vẫn chưa đi sâu vào Vụ Châu, nơi này chỉ được coi là bên ngoài Vụ Châu.
Hương Hoa thị cũng là bổn gia của một đệ tử Bạch Liên giáo, đoán chừng còn kém tổng đàn Bạch Liên giáo cả ngàn dặm.
Kim Tử A Bảo bỗng hét lên kinh hoàng:“Đại nhân, họ đến nhanh lắm, nếu tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ bị đuổi kịp!”Lý Thanh Sơn tỏ ra khá thờ ơ, từ đầu đến cuối hắn chưa từng coi những vu dân Thực Cốt này là đối thủ, nếu như thật sự bị đuổi kịp, hắn sẽ từ bỏ Kim Tử A Bảo này, muốn đi đâu thì đi, chỉ bằng một đám vu dân mà cũng muốn phong tỏa khí tức của hắn.
Chỉ là như vậy thì sẽ thiếu đi một công cụ thay đi bộ, hơn nữa khi tìm kiếm Tu La Tràng sẽ càng thêm phiền phức, hình ảnh hài tử thật sự cũng rất bất tiện.
Cho nên mới tùy tiện chơi đùa với bọn hắn, chờ qua đi một khoảng thời gian, sức mạnh khôi phục một chút thì sẽ lập tức ra cửa, lấy máu từng người họ!Đúng như suy đoán, vu dân Thực Cốt dừng lại ở cửa, không biết chuyện gì đã xảy ra!Trong lòng Kim Tử A Bảo nhận ra:“Là địa phương mà chúng ta đã đi vòng qua.
”Một con cóc lớn năm màu sặc sỡ cố thủ ở bên hồ nước, chặn đường đi vào của lũ vu dân Thực Cốt, trên người nó tỏa ra một luồng yêu khí nhàn nhạt và đôi mắt như ngâm nước của nó nhìn chằm chằm vào chúng.
…“Cuối cùng đã trở lại!”Đứng trước cổng thành của Hương Hoa thị, Kim Tử A Bảo thở ra một hơi, không dám nán lại lâu hơn, nhanh chóng tiến vào thành.
Một lúc sau, đám vu dân Thực Cốt cũng chạy tới, trốn trong rừng rậm, từ xa nhìn về phía cửa thành, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Tốn rất nhiều công sức mới giết được con cóc kia, cũng vì lý do này mà mất đi hai tộc nhân.
Cả hai đều bị trúng khí độc, trong nháy mắt tan thành vũng bùn, thậm chí còn không có biện pháp để ăn nó.
“Thủ lĩnh, chúng tiến vào thành, chúng ta làm sao bây giờ!”Vẻ mặt của thủ lĩnh đám Thực Cốt dữ tợn, hận không thể xông vào ngay lập tức, tóm lấy man tử Hoàng Kim Ổ lột da rút gân, nuốt sống đứa trẻ sơ sinh kia.
Nếu là mấy năm trước, hắn nhất định sẽ làm được chuyện này, tuy rằng thị tộc Hương Hoa cũng có chút thực lực nhưng cũng chẳng dám làm gì bọn hắn, nhưng bây giờ lại không thể làm như vậy được.
“Đám nữ nhân thối của thị tộc Hương Hoa đã câu kết với Bạch Liên Giáo, không thể xông vào được!”Thực Cốt Vu Chúc nói hắn biết rằng bộ lạc Thực Cốt có thể hoành hành ngang ngược trong mảnh rừng nhiệt đới này nhưng so với Bạch Liên Giáo, chúng chẳng khác gì những con bọ nhỏ có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Khi Bạch Liên Giáo vừa thiết lập chi nhánh đầu tiên, có rất nhiều bộ lạc vu dân không chịu thần phục nên đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.
Bộ lạc Thực Cốt có thể bình an vô sự, không phải vì họ mạnh, mà ngược lại, là vì họ quá yếu.
Không có một ai vượt qua được thiên kiếp, căn bản không bị Bạch Liên Giáo xem trọng.
Muốn sống được lâu thì nhất định phải biết có một số việc không thể dây vào!Thủ lĩnh Thực Cốt đột nhiên quay đầu lại, nghiêm giọng nói:“Chẳng nhẽ để họ đi như thế này!”“Đương nhiên không phải, chúng ta chờ đến buổi tối rồi lẻn vào thành, bắt người rồi rời đi, đám nữ nhân thối kia cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với chúng ta, cùng lắm thì chúng ta sẽ nhượng bộ họ trước.
Chỉ cần thủ lĩnh ngươi ăn đứa trẻ sơ sinh và vượt qua thiên kiếp thì có thể trở thành đàn chủ của Bạch Liên Giáo.
Hương Hoa thị cũng nằm trong túi của bộ lạc Thực Cốt chúng ta.
”Vẻ mặt của thủ lĩnh Thực Cốt dịu đi:“Được, cứ làm như vậy đi! Thành này ít nhất có một hai vạn người, đợi đến ngày đó, ta sẽ ăn trẻ sơ sinh một cách thống khoái, xem ai có thể ngăn cản ta!”“Được!” Đám vu dân Thực Cốt rất phấn khích!Nhưng chúng lại không biết rằng cuộc đối thoại này đã bị Lý Thanh Sơn đang ngồi trong cái gùi nghe thấy rõ ràng, lầm bầm một tiếng:“Đúng là tự tìm đường chết!”“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”Kim Tử A Bảo động đậy lỗ tai, trầm giọng hỏi.
Lý Thanh Sơn kể lại cuộc trò chuyện của đám vu dân thực, Kim Tử A Bảo cực kỳ sợ hãi.
Vốn tưởng rằng chỉ cần tiến vào Hương Hoa thị thì đám Thực Cốt sẽ biết khó mà lui, không ngờ chúng lại dám mạo hiểm lớn như vậy.
Không phải Kim Tử A Bảo không đủ thông minh, chỉ là địa vị quá thấp nên tầm nhìn không đủ.
Ở thế giới trước đây hắn sống, không có một bộ lạc man nhân nào dám lộng hành ở Hương Hoa thị, nếu không chắc chắn sẽ chết.
Cho nên hắn có một loại ảo giác đám Thực Cốt sẽ không dám vào thành.
Hơn nữa hắn cũng không tưởng tượng được Lý Thanh Sơn có cám dỗ lớn như thế nào đối với bộ lạc Thực Cốt.
“Vậy phải làm sao bây giờ, không được, chúng ta phải đi đến Hương Hoa Phường để xin che chở!”Kim Tử A Bảo nói, Hương Hoa Phường nằm ở trung tâm Hương Hoa thị, đây là nơi cư ngụ của gia tộc đứng đầu Hương Hoa.