Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1269 - Chương 1279: Ăn Thịt Người

Chương 1279: Ăn Thịt Người

“Hả!”Kim Tử A Bảo nhìn về phía đám Man Nhân, không cho hắn giết họ, lẽ nào là vì muốn hắn giống như bộ lạc Thực Cốt…Chỉ nghe Kim Tử A Bảo cắn răng nói:“Ta không ngại, A Nguyệt đại nhân biết vu pháp của bộ lạc Thực Cốt sao?”Chỉ cần sống sót thì muốn hắn làm gì cũng được!“Vậy thì tốt, ta không biết Vu thuật gì, chẳng qua cũng coi như được gợi ý, kéo tên gia hỏa họ Hoàng kia qua!”“Vâng!”Kim Tử A Bảo đặt Hoàng Lương Phi ở trước mặt Lý Thanh Sơn, chỉ thấy Lý Thanh Sơn vươn tay ấn lên trán tên kia.

Hoàng Lương Phi vốn đang thoi thóp lại chợt giãy giụa kịch liệt, sau đó bỗng xụi lơ không động đậy gì.

Trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn là một ngọn lửa đỏ tươi, đây là toàn bộ sức sống trong cơ thể, hoặc đổi một cách nói khác thì nó gọi là ngọn lửa sinh mệnh.

Bản chất của người bộ lạc Thực Cốt là nuốt chửng nguồn sinh mệnh lực này.

Đối với hắn thì nguồn sức mạnh này quá đục, nhưng đối với phàm nhân thì chắc chắn là thập toàn đại bổ.

“Há miệng!”Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng bắn một cái, chỉ thấy ngọn bay về phía miệng Kim Tử A Bảo.

Kim Tử A Bảo vội vàng mở miệng ra, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào trong bụng rồi lan tràn ra, linh hồn cũng vì nó mà phấn chấn:“Cảm ơn A Nguyệt đại nhân!”Lý Thanh Sơn gật gù, nguy cơ đang áp sát nên hắn đành bồi dưỡng thuộc hạ duy nhất này một hồi là được, miễn đến lúc mấu chốt còn chẳng có tác dụng gì.

“Tên tiếp theo!”…Màn đêm thâm trầm, mùi máu tanh ngày càng dày đặc, thi thể một con đà thú ngã ra giữa đường, nhưng trước sau chẳng có con mãnh thú nào dám tới gần, mới quanh quẩn từ rất xa đã trốn về nơi sâu trong rừng rậm tựa như bị khiếp sợ.

Con ngươi vẩn đục của một con đà thú bỗng hơi lay động, chỉ thấy một con sâu nhỏ màu đen chui từ trong ra, vươn mình rồi lại chui vào.

Thân thể cao lớn của đà thú đầy những lỗ sâu to to nhỏ nhỏ, lộ ra xương trắng đẫm máu.

Một con nhện to lớn màu sắc sặc sỡ độc chiếm thân thể một con đà thú, chân của nó đâm vào xương sọ con đà thú và hút lấy óc.

Các loại côn trùng to to nhỏ nhỏ hoàn toàn chiếm cứ nơi này, khắp mọi nơi trên trời dưới đất, dường như chúng mới là chủ nhân của núi rừng.

Bỗng có những đốm sáng lấm ta lấm tấm màu ngọc bích hiện ra trong bóng tối, đó là những đôi mắt.

Chỉ thấy từng bóng người dữ tợn đi ra khỏi rừng.

Đám vu dân của bộ lạc Thực Cốt đến rồi!“Thủ lĩnh, chính là chỗ này!”Vu dân bị Lý Thanh Sơn dọa sợ chạy mất dép nói với bóng người khổng lồ ở phía trước.

“Cổ trùng? Trong đám họ có vu dân sao?”Thủ lĩnh Thực Cốt ngoái đầu nhìn lại và nói, chẳng một ai nhìn ra được hắn từng là nhân loại.

Những chiếc răng nanh cong cong của hắn nhô ra, cánh tay với bắp thịt cuồn cuộn trực tiếp rủ xuống mặt đất, tựa như là sự kết hợp của viên hầu và hắc hùng, chỉ là bộ lông trên người hơi thưa thớt mà thôi.

Giọng nói cũng như tiếng gầm nhẹ của dã thú, tràn ngập tính uy hiếp.

“Không, chắc là không!”“Vậy những cổ trùng này từ đâu ra?”Thủ lĩnh Thực Cốt tràn ngập cảnh giác, nếu không có vu dân điều động thì sao có thể tập hợp nhiều cổ trùng như vậy chỉ trong chốc lát được.

Tuy rằng bộ lạc Thực Cốt là kẻ săn mồi hung mãnh nhất trong rừng mưa này, nhưng bài học qua bao thế hệ khiến hắn không coi thường những vu dân khác.

“Chuyện này…”“Thủ lĩnh, những con trùng này cũng không bị người ta khống chế, vị còn rất ngon!”Một Thực Cốt vu dân tóc trắng phơ nói, người này không giống với những Thực Cốt vu dân khác, thân hình hắn cực kỳ gầy yếu, nếu không có khuôn mặt dữ tợn thì thoạt nhìn cứ như một ông cụ bình thường.

Một tay hắn chống gậy, đỉnh gậy là một cái đầu người khô quắt, một tay khác thì cầm một con sâu to bằng bắp tay rồi nhét vào miệng và cắn một cái.

Sau đó hắn cười hì hì, phun chất lỏng màu vàng tung tóe cả ra rồi lộ vẻ hài lòng.

“Vu Chúc, ngươi cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra?”Thủ lĩnh Thực Cốt nói, trong lời nói cũng kèm theo sự tôn kính.

Cho dù bộ lạc Man Nhân cũng có “Vu Chúc”, địa vị chỉ đứng sau thủ lĩnh hay thậm chí còn cao hơn, biết mọi thứ như bói toán, tế tự, chữa bệnh.

Nhưng ở trong bộ lạc vu dân thì đó càng là tượng trưng cho sự mạnh mẽ.

“Nhất định là chúng nó bị thứ gì đó hấp dẫn lại đây, sau khi ăn thứ kia thì mới biến lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

”Vu Chúc Thực Cốt khua hai cánh tay gầy đét, bỗng giơ cây gậy đầu người ra đập vào đầu tên vu dân báo tin kia:“Tên khốn, ngươi nói hài tử kia được sinh ra từ trứng sao!”“Vâng vâng vâng.

Vu Chúc!”“Đúng là vỏ trứng, tìm xung quanh đây xem, có thể vẫn còn mảnh vỡ!”Thủ lĩnh Thực Cốt khụt khịt cái mũi rồi liếc nhìn một vòng, sau đó đi tới trước cây đại thụ, móng vuốt của hắn hung ác cắm vào, lấy một đống lõi cây ra, sau khi vò nát thì một mảnh vỏ trứng màu đỏ đậm to chừng hạt gạo hiện ra.

Trong mảnh vỏ trứng này ẩn chứa hơi thở sự sống nồng nặc, khiến hắn lấy làm kinh hãi.

Chẳng trách những con sâu kia có thể biến thành khổng lồ như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ tham lam, chỉ là một mảnh vỏ trứng mà còn như vậy, nếu ăn toàn bộ quả trứng thì sẽ thế nào? Nỗi lo lắng duy nhất là không biết thân phận lai lịch của hài tử được sinh ra từ quả trứng kia, không biết nó mạnh hay yếu!Thực Cốt Vu Chúc cười nói:“Khả năng cao khi đó hắn đã rất suy yếu, nếu không phải hết cách thì sao hắn lại để vỏ trứng rải rác trên đất.

Thế mà con quỷ nhát gan nhà ngươi lại bị dọa sợ chạy mất dép, ha ha ha ha, cũng là do ngươi không may mắn.

Nói không chừng ăn hắn rồi còn có thể khiến thiên lôi đánh xuống đấy, mạnh hơn so với việc ăn một trăm hay một nghìn người!”Trên mặt vu dân kia hiện ra vẻ hối hận sâu sắc, nhưng nhớ tới cặp mắt đỏ kia thì trong lòng lại run lên, thầm nghĩ:“Nếu như ngươi đối mặt với cặp mắt kia thì chắc chắn ngươi cũng sẽ chạy!”“Đuổi theo, ta nhất định phải ăn đứa trẻ kia, báo thù rửa hận cho đám hài nhi!”Thủ lĩnh Thực Cốt phất hai tay lên, rít gào hung ác.

“Gừ!”Đám Thực Cốt vu dân rít gào đáp lại.

Những vu dân kia cùng sử dụng tay chân mà tiến về nơi sâu phía rừng rậm, đối với họ mà nói, khí tức và dấu chân của Kim Tử A Bảo rõ ràng tựa như cột mốc chỉ đường vậy.

Thủ pháp rút sinh mệnh lực của Lý Thanh Sơn càng ngày càng thuần thục, chẳng mất bao lâu mà những tiếng kêu rên thảm thiết đều biến mất hết, biến thành từng cỗ thi thể khô héo, chỉ còn dư lại tiểu tử ngây thơ còn chưa nắm rõ được tình hình ngồi co quắp trên mặt đất, không khác nào đang chìm trong ác mộng.

Lý Thanh Sơn cũng làm như không thấy hắn, chỉ ngồi lại bên cạnh đống lửa.

“Đại nhân, tiểu tử thì làm thế nào bây giờ?”Kim Tử A Bảo nhắc tới tiểu tử kia, từng luồng sức mạnh sinh mệnh tràn vào trong cơ thể khiến hắn cũng hơi đỏ mắt.

Chẳng trách lúc những Thực Cốt vu dân kia ăn thịt người lại cẩn thận và tập trung như vậy, quả thực không phải bất cứ thứ gì cũng sánh được với khoái cảm này.

Hiện tại hắn chỉ muốn được nếm nhiều hơn một chút!“Người ta đâu có trêu chọc ngươi!”Lý Thanh Sơn nhìn đống lửa chăm chú, hai tay thò vào trong đống lửa.

“Nếu không chém tận giết tuyệt thì chỉ sợ Hoàng Lương ghềnh sẽ trả thù!”Kim Tử A Bảo nói, mặc dù là người Hoàng Lương ghềnh muốn giết người cướp đồ trước, nhưng trong rừng rậm rộng lớn này cũng không có thị phi đúng sai, chỉ mạnh hiếp yếu, bớt được chút phiền phức nào thì hay chút đó.

“Hoàng Lương ghềnh cũng là bộ lạc vu dân như bộ lạc Thực Cốt sao?”“Đương nhiên không phải, nào có nhiều bộ lạc vu dân như vậy, nhiều nhất là có một vu y tọa trấn thôi!”“Vậy ngươi sợ trả thù cái gì chứ?”Kim Tử A Bảo bỗng phản ứng lại.

Trong lúc vô tình xung quanh đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Vốn là rừng rậm u ám giờ đã hửng sáng, không khác nào khung cảnh lúc hoàng hôn.

Hắn tiện tay nắm một cây yêu đao rồi dồn sức bẻ một cái khiến thân đao vặn vẹo, kim loại kiên cố mà lại như trở thành đất sét khi nằm trong tay hắn.

Kim Tử A Bảo cảm thấy toàn thân như có nguồn sức mạnh vô tận, cảm giác tinh lực dồi dào như trở lại thời hơn hai mươi tuổi, không, cảm giác còn tốt hơn cả khi đó! Đây là sức mạnh mà vu dân mới có! Có được sức mạnh này thì còn sợ gì Hoàng Lương ghềnh trả thù, phải là Hoàng Lương ghềnh lo lắng bị hắn giận chó đánh mèo mới, diệt bộ tộc Hoàng Lương.

Hơn nữa, chỉ cần tiếp tục đi theo A Nguyệt này thì chắc chắn nguồn sức mạnh này sẽ càng ngày càng mạnh!“Đa tạ đại nhân!”Kim Tử A Bảo bỏ qua cho tiểu tử của Hoàng Lương ghềnh kia lại, sau đó quỳ xuống mặt đất dập đầu bái lạy, vẻ cảm kích trên mặt tuyệt đối không phải giả dối.

Sự khát cầu sức mạnh của dân Vụ Châu là điều mà không phải người ở nơi thái bình như Thanh Châu có thể tưởng tượng được.

Chỉ riêng nguồn sức mạnh này thì giá trị cũng đã hơn hoàng kim gấp trăm lần.

Hiển nhiên hắn đã quyết định phải cố gắng ôm lấy cái đùi này, cho dù hơi nguy hiểm nhưng cũng đáng, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, nhìn tính tình vị này thì ít nhất không cần lo việc qua cầu rút ván!“Chuẩn bị lên đường!”Lý Thanh Sơn đứng lên rồi nói.

“Vâng!”Kim Tử A Bảo vốn uể oải không thể tả, còn định nghỉ ngơi một lát.

Nhưng sau khi hấp thụ sức mạnh sinh mệnh của bảy đến tám người thì đã không thấy chút uể oải nào nữa.

Hắn lột một bộ đồ trên thi thể nào đó, đeo thêm một cây yêu đao, còn thu thập một ít đồ ăn, nước uống và tiền bạc kim ngân.

Sau khi chuẩn bị dầy đủ thì toàn thân hắn lộ ra vẻ tinh thần phấn chấn, rất khác so với trạng thái hoảng loạn cách đây mấy canh giờ.

Lý Thanh Sơn cũng mang theo ít đồ, chính là đống lửa kia, nó bị hắn nén thành kích cỡ bằng một nắm tay rồi thưởng thức trong lòng bàn tay, nó được hắn dùng để lĩnh hội hỏa áo nghĩa.

Sau khi hắn khôi phục toàn bộ sức mạnh thì sẽ bắt tay tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tầng thứ hai và tầng thứ ba.

Độ khó của việc thủy hỏa giao dung cũng càng ngày càng cao, nhất định phải bắt tay từ bây giờ.

Kim Tử A Bảo vác sọt trúc, bước lên con đường đi tới Hương Hoa thị, cây cối núi rừng nhanh chóng lùi về sau.

Hắn dần thích ứng với sức mạnh mới, bước chân càng lúc càng nhanh, bất kể là bóng tối thâm trầm hay là rễ cây đan xen chằng chịt thì cũng không còn là trở ngại.

Hắn bước nhẹ nhàng trên mặt đất, thế mà vọt ra khoảng cách mấy chục bước khiến hắn mừng rỡ như điên, gần như quên mất nguy hiểm ở phía sau.

“Đi thẳng!”Lý Thanh Sơn bỗng nói.

Kim Tử A Bảo sững sờ rồi mới phản ứng lại, hắn đã không còn là Kim Tử A Bảo của quá khứ nữa.

Loại đường mòn trong rừng này không phải là đường thẳng, nếu bộ lạc Thực Cốt thực sự đuổi theo thì nhất định sẽ phân chia nhân lực thẳng đến Hương Hoa thị và tiến hành chặn trên đường, như thế thì sẽ nhanh hơn là đi dọc theo đường.

Hắn là một thương nhân sống ở Vụ Châu hơn nửa đời người, thế nhưng lại cần người khác nhắc nhở chuyện này nên hắn không khỏi thấy hơi xấu hổ.

Thực ra là hắn vẫn chưa thích ứng được với sức mạnh mới toanh, quên mất rằng rất nhiều nguy hiểm trở ngại trong rừng rậm không còn tính là gì đối với hắn.

“Vâng, đại nhân!”Khi đến chỗ chuyển hướng thì hắn tiến thẳng lên, tung người nhảy một cái, bay vọt xuống bên dưới vách núi.

Hắn liên tục nhảy trên vách đá, sau đó giảm tốc độ rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống một cái cây trong rừng cây.

Cành cây uốn lượn, hắn mượn lực bật ngược mà nhảy đến một cây đại thụ khác, tiếp tục tiến về phía trước.

“Ngươi sẽ không lạc đường chứ!”“Đại nhân yên tâm, tất nhiên là không!”“Cẩn thận rắn!”Lý Thanh Sơn thuận miệng nói.

Kim Tử A Bảo sững sờ không rõ vì sao, lại phóng qua mấy cái cây thì bỗng có một cây mây to lớn bay lên.

Đó là một cây mây có lớp vỏ cực kỳ giống mãng xà, nó há chiếc miệng lớn như chậu máu và cắn về phía hắn!Nếu là lúc trước thì cú vồ nhanh như tên bắn này có thể lấy đi tính mạng của hắn, nhưng giờ đã khác xưa, tay trái hắn vươn ra rồi giữ chặt lấy bảy tấc của mãng xà.

“Giữ lại cho ta, đừng có giết!”Lý Thanh Sơn lại nói, sau đó vươn tay nhỏ ra và vỗ một cái lên thân rắn, mãng xà lập tức co giật đùng đùng.

Kim Tử A Bảo hiểu ý hắn thì lại càng hưng phấn, vừa vác mãng xà vừa phi nhanh trong rừng cây.

Một lát sau, một con rắn chết khô bị ném dưới tàng cây, trong tay Lý Thanh Sơn lại có thêm một ngọn lửa đỏ tươi như máu.

“A Nguyệt đại nhân, rắn cũng được sao? Bộ lạc Thực Cốt chỉ chuyên ăn người thôi!”Kim Tử A Bảo hơi lo lắng nói.

“Làm sao đám man tử kia sánh được với thủ đoạn của lão tử chứ!”Lý Thanh Sơn từng trải qua một lần niết bàn sống lại, chân chính có sự lĩnh ngộ về giây phút sống còn.

Sức mạnh sinh mệnh mà hắn lấy ra cực kỳ tinh khiết, hiển nhiên sức mạnh thần kỳ của Phượng Hoàng không phải thứ mà truyền thừa Vu thuật nguyên thủy của bộ lạc vu dân có thể sánh được.

Sau đó hắn tiện tay đập sức mạnh sinh mệnh vào giữa lưng Kim Tử A Bảo.

“Đa tạ đại nhân!”Kim Tử A Bảo yên lòng, cảm giác mình thật sự là vận may quay đầu, toàn thương đội bị diệt cũng đáng.

Không phải hắn vô tình vô nghĩa, mà người chết ở trong rừng mưa hoang dã này lại là chuyện hết sức bình thường.

Hắn đã buôn bán mấy chục năm, trải qua chuyện như này cũng không phải lần một lần hai, nên đã quen với việc này từ lâu.

Chỉ có sự cường đại của bản thân mới là quan trọng nhất.

“Chẳng qua cũng không phải không có tác dụng phụ!”Lý Thanh Sơn chuyển đề tài, khiến trái tim của Kim Tử A Bảo nảy một cái:“Tác dụng phụ gì?”“Nếu sức mạnh sinh mệnh quá hỗn tạp thì cũng không phải là chuyện tốt, ta thấy cùng lắm đời này ngươi chỉ vượt qua được thiên kiếp thứ nhất thôi, không cần mơ cao hơn đâu!”“Thiên kiếp!”Kim Tử A Bảo chỉ nghe được chữ này từ trong truyền thuyết, sự tồn tại mà vượt qua thiên kiếp thì hiển nhiên gần như là thần linh, thế thì chẳng cần để bộ lạc Thực Cốt vào mắt cũng được.

Đây cũng giống như nói với người nghèo rớt mùng tơi rằng:“Hầy, đời này ngươi chỉ làm được phú ông ngàn vạn, đừng mơ đến đại tài phiệt hay phú ông ngàn tỉ!”Đương nhiên là rất sẵn lòng rồi!“cầu xin đại nhân cho ta chịu đựng tác dụng phụ này, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân!”Kim Tử A Bảo nói từ tận đáy lòng, hắn biết rõ cái đùi này to như thế nào, làm trâu làm ngựa cho nhân vật như vậy tuyệt đối không phải là sự sỉ nhục mà còn là vinh hạnh.

“Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi, ngươi còn chưa có tư cách làm trâu làm ngựa cho ta, nếu như là một mỹ nhân thì ta còn có thể miễn cưỡng “cưỡi” đôi lần, nhưng như ngươi thì vẫn nên tỉnh lại đi!”“Nếu đại nhân thích mỹ nhân thì trong Hương Hoa thị muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta bảo đảm để đại nhân thỏa mãn!”Kim Tử A Bảo lặng lẽ cười nói.

Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn dưới khố, tức giận nói:“Câm miệng, chạy đi!”Sắc trời vừa sáng, mặt trời lên cao, chỉ thấy một bóng người nhảy trên rừng cây, vài lần leo lên ngọn của cây cổ thụ cực cao.

Kim Tử A Bảo ngóng nhìn về phương xa, nhận ra quãng đường mình đi trong một đêm đã bằng với quãng đường mình thường đi mấy hai đến ba ngày, không những thế lại còn không cần nghỉ ngơi, không cần đi đường vòng, đây chính là lợi ích của sức mạnh.

Thực ra vẫn đi đường một xíu, lúc xuyên qua một cánh từng thì Lý Thanh Sơn có bảo hắn đặc biệt đi đường vòng một hồi.

Tuy Kim Tử A Bảo không biết đang tránh né cái gì, nhưng lại biết nếu mình cứ đâm đầu vào thì chắc chắn là một con đường chết.

Hắn đã thấy Hương Hoa thị ở xa xa, thế là chỉ vào chỗ cong cong nhấp nhô ở phần cuối rừng cây rồi nói:“Đại nhân nhìn xem, Hương Hoa thị ở bên dưới ngọn núi kia!”

Bình Luận (0)
Comment