Ý tứ sâu xa trong câu nói khiến Kim Tử A Bảo rùng mình, vừa chậm rãi tiến về phía trước vừa âm thầm điều tức.
Bỗng dưng hắn bước lại, xúc động nói rằng:“Mong các hạ đừng khinh người quá đáng, ta sống đến tuổi này rồi nên vẫn hiểu bốn chữ tri ân báo đáp.
Ngươi không chỉ cứu mạng ta mà còn giúp ta báo thù lớn, dù trả lại một cái mạng cho ngươi cũng là chuyện đương nhiên!”“Ha ha ha!”Tiếng cười non nớt truyền ra từ trong sọt, Lý Thanh Sơn cười nói:“Ta cũng được coi là từng gặp không ít người, có người thông minh cũng có người ngu dốt, có gian trá cũng có trung nghĩa, dần dần cũng có chút bản lĩnh nhìn người.
Nếu thật sự bảo ngươi trả mạng cho ta thì e rằng nói gì ngươi cũng không chịu!”Vẻ mặt Kim Tử A Bảo cứng đờ, hơi lúng túng.
Đúng là sau khi suy xét chu toàn thì hắn mới nói như vậy, bất kể tương lai lựa chọn thế nào thì cũng phải lấy được sự tín nhiệm của “quái anh” này.
Nếu thật sự chỉ có một con đường chết thì hắn quyết định sẽ không đi.
Ở trong rừng cây này, sống tồn luôn là quan trọng nhất, bất kỳ mối thù hay báo ân gì cũng đều bị xếp ở sau.
Lý Thanh Sơn nói:“Nếu ngươi đã là thương nhân vậy thì chúng ta nói chuyện buôn bán, nếu cuộc mua bán này mà thành thì lợi nhuận chắc chắn hơn trăm lạng vàng kia cả trăm ngàn lần, bảo đảm cả đời ngươi cũng không cần làm nghề này nữa.
Nếu như không được, chuyện có trả lại mạng hay không cũng không do ngươi quyết định!”“Nói như vậy thì chúng ta cũng được coi là bắt tay buôn bán, có thể cho biết tôn tính đại danh của đại nhân hay không?”Kim Tử A Bảo cười gượng vài tiếng nhưng trong lòng vô cùng kích động.
“Ngươi cứ gọi ta là A Nguyệt đi!”Lý Thanh Sơn hơi suy tư, vốn muốn bịa một cái tên giả nhưng hắn thật sự không có thiên phú về việc đặt tên, đơn giản vẫn dùng tên thật, chỉ giấu một chút là coi như xong.
“Vâng, A Nguyệt đại nhân, nói mới thấy ổ của bọn ta cũng có một người tên là Kim Tử A Nguyệt!”Kim Tử A Bảo nghĩ thầm:“Cái tên này đúng là phổ biến, vừa nghe đã biết là bút danh!”Người Man cũng không có thiên phú gì về việc đặt tên, nên thường lấy tên thôn trại làm họ.
Tên là gọi là A Bảo A Lan gì đó, A Nguyệt càng tràn lan, nam nữ đều có.
“Cái này cũng thật khéo, sắp tới nơi rồi, ta không muốn gặp người khác, ngươi đi ứng phó đi!”Kim Tử A Bảo đã thấy ánh lửa lấp lóe trong rừng, cảm thấy khí lực cũng khôi phục đôi chút nên nhanh chân tiến lên.
“Kẻ nào!”Ai đó quát khẽ một tiếng, leng keng rút yêu đao.
Người bên đống lửa đều tỉnh lại, lập tức lấy binh khí trên người ra.
“Ta là Kim Tử A Bảo, phía trước là Hoàng Lương Phi của Hoàng Lương Ghềnh sao?”Kim Tử A Bảo nghe giọng nói kia thì lập tức thấy vui vẻ, vừa hay là người quen.
“Là A Bảo thúc của Kim Tử ổ sao? Mau mời tới, bọn ta vừa mới nói ngài bỏ một món tiền lớn ở Hương Hoa thị xong, sao ngài lại ở đây rồi?”Hoàng Lương Phi cất yêu đao đi rồi mời Kim Tử A Bảo đến bên đống lửa, thấy hắn mặc quần áo rách rưới còn dính cả vết máu, tai cũng bị thiếu một cái thì không khỏi lấy làm khiếp sợ:“Chuyện gì thế này.
Nhưng người khác đâu?”“Hầy, bị người ta cướp bóc!”Kim Tử A Bảo nhìn lướt qua, có tám người nhưng tiếc là không có đà thú, dù sao cũng không phải thương đội chuyên biệt.
“Ai lại lớn mật như thế, dám cướp thương đội của Kim Tử ổ chứ?”“Bộ lạc Thực Cốt!”Kim Tử A Bảo phun ra bốn chữ khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Hoàng Lương Phi hỏi:“Bộ lực Thực Cốt ở phía trước ư!?”Thế là Kim Tử A Bảo kể lại chuyện đã xảy ra, nhưng bỏ qua việc gặp gỡ Lý Thanh Sơn, chỉ nói là bị một con hung thú lợi hại quấy nhiễu tình hình nên mới may mắn chạy trốn được.
“Đây là báo ứng của những quái vật kia, cũng là do lão ca làm việc thiện tích đức nên được Bồ Tát phù hộ, mau tới ăn gì đó đi!”Lúc này Hoàng Lương Phi mới yên lòng lại, cũng không hề nghi ngờ lời hắn nói, nếu như không trùng hợp như vậy thì sao có thể sống sót trở về từ miệng của Thực Cốt vu dân chứ! Ánh mắt hắn lại nhìn về phía cái sọt ở sau lưng Kim Tử A Bảo, trong lúc chạy trốn mà cũng không chịu ném đi, không biết bên trong có vật gì tốt.
“Cảm ơn, sau này ta đến Hoàng Lương ghềnh thì nhất định sẽ báo đáp các ngươi!”“Không, là chúng ta cần cảm ơn ngươi mới đúng, nếu không thì e rằng đã đâm đầu tiến lên trở thành thức ăn trong miệng Thực Cốt Nhân rồi!”Một tiểu tử đề nghị nhanh chóng quay về Hương Hoa thị nhưng bị Hoàng Lương Phi gạt bỏ.
Đi đường đêm không chỉ nguy hiểm mà còn hao tổn tinh lực, không đi được quá xa, dù sao không phải ai cũng có võ công và kinh nghiệm như Kim Tử A Bảo.
Trái lại chẳng bằng nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi hừng đông thì lại khởi hành.
Nhưng nghe câu chuyện mạo hiểm kích thích kia xong thì tất cả mọi người đều không còn buồn ngủ, thế là họ vây quanh đống lửa, ngươi một câu ta một câu mà kể những truyền thuyết đáng sợ có liên quan đến bộ lạc Thực Cốt.
Ánh lửa chập chờn xuyên qua khe hở của cái sọt và chiếu lên khuôn mặt đầy hứng thú của Lý Thanh Sơn, không ngờ đám quái nhân kia đều là nhân loại.
Nhưng loại bộ lạc tu hành nhờ vào ăn thịt người thế này cũng tồn tại được ở mảnh đất hoang dã này sao, nếu là ở Thanh Châu thì chắc chắn sẽ bị Ưng Lang vệ tiêu diệt.
Lúc này, hắn cảm nhận được một ánh mắt tìm tòi quăng đến sọt trúc, hóa ra là tên Hoàng Lương Phi kia, sau đó càng ngày càng có nhiều ánh mắt dồn về đây.
Mặc dù Kim Tử A Bảo ngồi ở bên đống lửa nhưng cũng không đặt sọt trúc xuống, hành động này thu hút không ít sự chú ý.
Hoàng Lương Phi còn đang cân nhắc câu từ thì tên tiểu tử vừa nêu đề nghị lúc nãy chợt hỏi:“A Bảo thúc! Trong sọt trúc này của ngài có cái gì vậy?”“Không có gì, một ít hàng hóa mà thôi!”Kim Tử A Bảo cảm thấy những ánh mắt ở xung quanh bắt đầu hơi thay đổi, thầm nói:“Không ổn, vậy mà tính sót điểm này!”Hiện tại mà nói trong sọt không có thứ gì quan trọng ngoài hài tử ngây thơ kia thì e rằng cũng chẳng ai thèm tin.
Trừ phi để “A Nguyệt đại nhân” tự mình đi ra cho họ nhìn, nhưng hiển nhiên “A Nguyệt đại nhân” không thích ý này.
Lý Thanh Sơn bình thản ngồi ở trong sọt, chỉ cười khẩy một cái, vừa hay hắn chẳng vừa ý cái tên tay chân không đủ mạnh này!Hoàng Lương Phi và đồng bọn trao đổi ánh mắt, nghe nói lần này Kim Tử A Bảo bán được một món đồ hiếm có ở trên Hương Hoa thị được đến trăm làng vàng đấy, hơn nữa cũng thu hoạch được khá nhiều khoáng thạch, chẳng lẽ đều ở trong sọt đó? Chỉ có tên tiểu tử kia hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, chỉ vừa hưng phấn vừa hoảng sợ mà hỏi dáng dấp của Thực Cốt tộc nhân.
Nếu như vào ngày thường thì chẳng mấy người có ý định tấn công thương đội, vì cho dù có phục kích thành công thì sự trả thù của Kim Tử ổ cũng không phải chuyện đùa.
Nhưng hiện tại Kim Tử A Bảo đã suy yếu thế này, Hoàng Lương Phi tự tin một mình hắn cũng có thể giết chết Kim Tử A Bảo.
Hơn nữa còn chẳng có ai biết hắn đã tới nơi này, người của Kim Tử ổ sẽ chỉ cho rằng Kim Tử A Bảo bị Thực Cốt Nhân ăn sạch thôi! Không cần phải mạo hiểm gì mà vẫn có được đồ vật trong sọt trúc sau lưng Kim Tử A Bảo, hiếm lắm mới thấy cơ hội như vậy.
Bên đống lửa tràn ngập ác ý, Kim Tử A Bảo bỗng trở nên trầm mặc, cúi đầu mà toàn thân run rẩy.
Trong mắt Hoàng Lương Phi lóe lên sự khinh bỉ, không ngờ một lão thương nhân mà lại sợ đến mức như này.
Chỉ thấy hắn cúi người xuống, giả mù sa mưa nói:“A Bảo thúc, ngươi không sao chứ!”Kim Tử A Bảo không nói một lời, không phải hắn không muốn nói mà là không nói ra được.
Đúng lúc này lại có một cánh tay nhỏ xuyên qua khe hở của sọt trúc rồi nhẹ nhàng khắc lên lưng của hắn, từng luồng nhiệt phun trào khiến máu toàn thân hắn sôi trào, tựa như sức mạnh vô cùng vô tận trào ra từ trong cơ thể, tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong thân thể.
Tay Hoàng Lương Phi đã sờ đến chuôi đao, bỗng Kim Tử A Bảo ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng kèm theo vẻ dữ tợn.
Hắn bất ngờ bóp cổ Hoàng Lương Phi, đang muốn dồn sức vặn một cái thì một giọng nói non nớt truyền ra từ trong sọt:“Đừng giết người!”Thế là Kim Tử A Bảo trở tay vỗ một chưởng lên ngực Hoàng Lương Phi, tiếng xương ngực Hoàng Lương Phi gãy vang giòn giã, người thì bay ra ngoài.
Lúc này Hoàng Lương Phi mới phản ứng lại, trong lòng không khỏi kinh hãi:“Lúc nào, võ công của hắn trở nên mạnh như vậy từ lúc nào! Trong sọt có một hài tử!?”“A Bảo thúc, ngươi làm gì vậy?”Tiểu tử kia giật mình thốt lên, nhưng tiếng nói của hắn đã bị nhấn chìm bởi tiếng gào thét của đồng bạn.
Cheng! Bọn Man Nhân dồn dập rút đao mà lên, chém loạn xạ về phía Kim Tử A Bảo, kình phong ập tới, ánh lửa tung bay.
Bóng dạy họ hỗn loạn cả lên, hệt như ma quỷ.
Kim Tử A Bảo tung cả hai nắm đấm, lại đánh bay được hai tên Man Nhân, nhưng không tránh được lưỡi đao khác.
Chỉ thấy chợt có vài con hỏa xà vọt lên từ đống lửa rồi bắn về phía hai mắt của bọn Man Nhân.
“Lửa!”“A!”Tuy bọn Man Nhân hung hãn, nhưng chỗ hiểm đột nhiên bị thương thì cũng che mắt lại và thốt ra tiếng kêu thảm thiết theo bản năng.
Sao Kim Tử A Bảo bỏ qua cho cơ hội như này, thế là hắn vung quyền đá chân, đánh ngã tất cả đám Man Nhân Hoàng Lương ghềnh này.
Tuy hắn nghe theo mệnh lệnh không giết họ của Lý Thanh Sơn, nhưng chắc chắn sẽ đánh gãy gân xương, khiến họ bị thương nặng.
Trong chớp mắt, trận đánh đã kết thúc.
Kim Tử A Bảo nhìn hai tay của mình mà không thể tin được đây là sức mạnh của mình, cảm giác như còn chưa dốc hết toàn lực!“Đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận bị giảm thọ!”Lý Thanh Sơn nhảy ra khỏi sọt trúc.
“Hả! Giảm thọ?”“Ta đã kích thích toàn bộ tiềm năng trong thân thể ngươi, đợi khi sức mạnh này hao hết thì nói không chừng sẽ chết đấy!”Lý Thanh Sơn lẳng lặng cười nói.
“Ngươi…”Sắc mặt của Kim Tử A Bảo thay đổi, vẻ hưng phấn lập tức biến thành phẫn nộ, nhưng khi đối diện với cặp mắt đỏ kia thì lại rầm một tiếng quỳ gối trên đất mà nói:“Xin A Nguyệt đại nhân cứu ta!”Nếu người này đã dám nói thì hiển nhiên là không sợ mình biết được.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thỏa mãn, nếu như câu đầu tiên mà đã dám chống lại thì hắn phải suy xét đến việc đổi một tên tay chân khác.
Chỉ thấy Lý Thanh Sơn đi tới bên đống lửa, co duỗi các ngón tay khiến ngọn lửa biến ảo thành các loại hình dạng.
“Ngươi không ngại ăn thịt người chứ!”