Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1267 - Chương 1276: Muốn Sống Hay Muốn Chết

Chương 1276: Muốn Sống Hay Muốn Chết

“Vậy mà vẫn còn có một người, đúng là phiền quá đi mất!”Lý Thanh Sơn lẩm bẩm một tiếng, phát hiện mình phát ra thanh âm như là tiếng trẻ con nỉ non.

Bằng sức mạnh bây giờ của hắn vẫn không phải là đối thủ của tên vu dân ăn thịt này, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Nhưng hắn đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, đối mặt với bao nhiêu địch mạnh, đối thủ như vậy hắn còn chưa bao giờ cực kỳ để ý đến, trong tiếng gầm gừ uy hiếp của vu dân ăn thịt, đôi mắt đỏ thẫm của hắn nhàn nhạt liếc qua.

`Vu dân ăn thịt kia cả người dựng hết tóc gáy lên, cơ thể nhảy về phía sau, tứ chi vừa chạm đất đã vội chạy tới chạy lui, ánh mắt không dám nhìn nhau với đôi mắt đỏ của hắn, lại không chịu cứ rời đi như vậy, hơi thở nồng đậm đó đã hấp dẫn hắn.

Lý Thanh Sơn dứt khoát đi về phía vu dân ăn thịt, bước chân của hắn rất nhỏ, nhưng đi lại thoải mái tự nhiên, không thấy nửa phần do dự sợ hãi, xuyên qua ngọn lửa trong bụi cỏ, ngọn lửa lượn lờ thuần phục xoay quanh người hắn.

Vu dân ăn cốt liền từng bước lui về phía sau, theo bước chân Của Lý Thanh Sơn đi tới, từng đám lửa bay lên, đột nhiên hóa thành một đôi cánh hỏa diễm, hướng thực cốt vu dân bay tới nhào tới.

Ngọn lửa gào thét tựa như phượng hoàng giương cánh.

Trên thực tế, chẳng qua đây chỉ là phô trương thanh thế, ngọn lửa bình thường căn bản không thể gây được bao nhiêu sát thương lên cơ thể cường hãn của vu dân ăn thịt.

Vu dân ăn thịt kêu rên một tiếng, hốt hoảng chạy đi, chớp mắt liền biến mất trong rừng rậm.

“Chẳng lẽ đứa bé này là Thôn Hỏa nhân tộc? Nghe nói Thôn Hỏa nhân tộc chính được sinh ra từ lửa, nhưng mình chưa từng nghe qua chuyện nó sẽ biến thành trứng mà, hơn nữa nghe nói Thôn Hỏa nhân tộc phần lớn đều ở phương nam? Quan tâm hắn ta làm gì, Thôn Hỏa nhân tộc này đuổi theo vu dân kia thì mình sẽ lập tức chạy trốn, không nghĩ tới lần này lại có thể chạy thoát thân, đúng là không thể tưởng tượng nổi!”Bị dồn vào bước đường cùng, Kim Nhĩ Hoàn đang suy nghĩ đến tốt đẹp đã thấy “Nhân Hỏa nhân tộc” kia không đuổi theo vu dân ăn thịt chạy trốn mà đang nhìn hắn ta, dùng giọng nói non nớt hỏi: “Ngươi tên gì?” Kim Nhĩ Hoàn lại thiếu chút nữa rơi vào trạng thái chết lặng, muốn giả vờ không nghe thấy gì cả.

Vu dân ăn thịt chạy như điên trong rừng rậm, thấy Lý Thanh Sơn không đuổi theo, hắn ta do dự dừng bước.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương tuyệt vọng, hắn ta không quay đầu lại, nhanh chóng chạy trốn.

Đối phương hiển nhiên đã bắt đầu ăn cơm, hắn ta không muốn mình trở thành thức ăn, tốt nhất nên bẩm báo chuyện này cho thủ lĩnh khi trở về!Kim Nhĩ Hoàn kêu thảm thiết, liều mạng vuốt ngọn lửa trên tay.

Lý Thanh Sơn giật nảy mình, thầm nghĩ: “Chẳng qua chỉ bị lửa đốt một chút, cần phải kêu la như giết heo vậy không?”Sợ hãi trong lòng Kim Nhĩ Hoàn đã đè nén đến cực hạn, chỉ một chút kích thích hắn ta đã giống như quả bóng bị kim đâm thủng, lập tức bộc phát ra ngoài.

“Đừng gào thét nữa, ta đang hỏi ngươi đấy!” Lý Thanh Sơn nói, tuy rằng giọng nói mơ hồ non nớt nhưng trong đó ẩn chứa khí thế, căn bản không phải thứ Kim Nhĩ Hoàn có thể chống lại, đó là khí thế trải qua sát phạt, khống chế sinh tử, mới có thể bồi dưỡng ra.

Kim Nhĩ Hoàn phát hiện tay mình chỉ bị nóng đỏ bừng, không dám quan sát Lý Thanh Sơn, đầu cúi xuống cả người nằm rạp trên đất, run rẩy nói: “Tiểu nhân.

Tiểu nhân tên Kim Tử A Bảo!”“Tên hay đấy!” Lý Thanh Sơn không hề có thành ý khen một tiếng, hỏi: “Ngươi muốn chết hay là muốn sống?”Trong lòng Kim Tử A Bảo đột nhiên xuất hiện dục vọng sống sót, ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên là muốn sống!” Lý Thanh Sơn mỉm cười: “Rất tốt! Lão tử ghét nhất là người không muốn sống!” Giọng điệu cổ hủ của Lý Thanh Sơn khiến Kim Tử A Bảo càng cúi thấp hơn, “Ta nhất định sẽ không làm người khiến đại nhân chán ghét!” Đối mặt với nhân vật có thể dễ dàng giết chết vu dân này, hắn không dám trái lời một chút nào“Vậy thì tốt, ngẩng đầu lên!”Kim Tử A Bảo liền vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy cánh tay nho nhỏ của Lý Thanh Sơn đang cầm một mảnh vỏ trứng, “Hiện tại đi tìm mấy mảnh vỡ này cho ta!”“Vâng!”Lý Thanh Sơn thì ở tại chỗ chờ đợi, ngáp một cái, mới có một lúc đã cảm thấy có chút mỏi mệt, tiện tay ném vỏ trứng vào trong mồm, dùng mấy cái răng sữa thưa thớt nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.

Một luồng khí ấm áp khuếch tán ra, tinh thần khẽ chấn động, sờ lên đầu đã thấy một lớp lông tơ mịn màng mọc ra, không khỏi nhếch mép cười lên, bộ dáng ngây thơ đáng yêu làm Kim Tử A Bảo rét run cả người, cũng không màng vết thương trên người mà bận rộn tìm kiếm giữa rừng.

Linh dịch bên trong trứng phượng hoàng vốn là cho Lý Thanh Sơn sử dụng để khôi phục sức mạnh nhất định rồi phá vỡ vỏ trứng, sau đó lại ăn vỏ trứng, trên cơ bản sẽ có sức để hành động như ý muốn, không đến nỗi yếu ớt giống hiện tại.

Nhưng bị những vu dân thực cốt này bao vây, hắn không thể không dùng phương thức bạo lực nhất để làm nổ trứng phượng hoàng, vỏ trứng nứt vỡ bay tung tóe khắp rừng.

Chẳng qua hắn cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, chỉ cần vượt qua nguy cơ trước mặt thì việc khôi phục sức mạnh chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, khí hậu trong rừng mưa ẩm ướt, những cây cỏ bị thiêu đốt kia chẳng qua bao lâu đã bị dập tắt rồi, từng trận khói trắng lượn lờ tan vào trong sương đêm.

Mùi máu tanh nồng nặc với mùi cháy khét gắt mũi hòa vào nhau tràn lan trong không khí.

Đúng rồi, còn có hương vị của con thú thồ hàng bị lửa thiêu cháy nữa.

Lý Thanh Sơn khịt khịt cái mũi.

Tuy hắn không có kinh nghiệm sống trong rừng mưa nhưng cũng biết rằng lúc này đã có khá nhiều dã thú bắt đầu đi săn, mà những vị đạo này lấp lóe như ánh đèn sáng trong bóng tối, sở dĩ chúng không lập tức tiếp cận, e rằng là bởi vì khí tức của những quái nhân kia vừa mới để lại còn có tác dụng chấn nhiếp, khi luồng khí này dần dần tán đi thì nguy hiểm sẽ càng lúc càng nhiều.

Hiện tại không có thế lửa để dựa vào, một khi có mãnh thú xuất hiện, hắn thật sự không phải đối thủ.

Mà nếu để cái tên “một tai” kia nhìn thấu sự yếu ớt của hắn, chạy trốn đã coi như tốt rồi, cũng có khả năng lập tức phái sát thủ.

Những quái nhân kia cũng có khả năng sẽ quay lại, cho nên nhất định phải mau rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

Đáng mừng là sau khi hỏa diễm dập tắt thì ánh sáng mờ mờ do vỏ trứng phát ra cũng trở nên bắt mắt hơn.

Cũng đều nhờ cây rừng rậm rạp, đại đa số vỏ trứng đều bay ra không xa, bị đính lên trên cây cối chặn đường.

Kim Tử A Bảo bị Lý Thanh Sơn gọi là “một tai”, tay chân cũng khá nhanh nhẹn.

Không mất bao lâu đã thu được năm sáu mảnh vỏ trứng về.

Lý Thanh Sơn ném toàn bộ vào trong miệng, thân hình lớn lên một chút, đầu tóc dày thêm khá nhiều, đến răng sữa cũng mọc thêm mấy cái.

Lại đợi thêm thời gian một nén hương, cuối cùng cũng thu thập được gần hết mảnh vỏ trứng.

Lý Thanh Sơn cũng từ bộ dáng trẻ sơ sinh lớn thành trẻ một tuổi.

Kim Tử A Bảo ngấm ngầm ngạc nhiên, trong lòng nghĩ: “Vỏ trứng này là linh vật hiếm có, nếu ta ăn vụng một mảnh thì không biết có tác dụng gì!” Nghĩ là thế nhưng lại không dám làm thật, dù không bị phát hiện thì linh dược của người khác cũng có khả năng là độc dược của bản thân.

Lúc này hắn lại phát hiện một mảnh vỏ trứng nhỏ như ngón út trên mặt đất, đang định cúi xuống nhặt thì một con rết lớn nhào lên ăn mất.

Kim Tử A Bảo liền vội rút tay lại, trong rừng mưa, thứ đáng sợ nhất không phải hổ báo, mà là những con sâu bọ nhỏ không bắt mắt này, nếu mà bị cắn một phát thì thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không nghĩ là đứa trẻ kỳ quái giống Thôn Hỏa nhân tộc kia sẽ cứu mạng hắn.

Vỏ trứng lóe lên ánh sáng trong cơ thể của con rết lớn, con rết đột nhiên phình to lên, nháy mắt đã từ kích thước một bàn tay biến thành một cánh tay, lăn lộn trên mặt đất, trở nên hung tợn vô cùng, bỗng nhiên đùng một tiếng, thân thể đứt thành mười mấy đoạn, bất động luôn.

Kim Tử A Bảo rùng cả mình, may mà không nổi lòng tham, sau lưng truyền tới giọng nói của đứa trẻ: “Ngươi đang làm gì đấy, đừng có lề mà lề mề nữa!”“Vâng!” Kim Tử A Bảo liền vội tiếp tục tìm kiếm.

Hắn vừa đi, mặt đất liền vang lên tiếng sột soạt, không chỉ có rất nhiều côn trùng bò tới cắn nuốt thi thể con rết, dã thú có trí tuệ nhất định còn cảnh giác dè chừng, côn trùng chỉ hành động dựa vào bản năng lại chứ không nghĩ được nhiều như vậy, theo bản năng bị sinh mạng khí tức thuần túy kia hấp dẫn.

Chúng không chịu nổi sức mạnh này, sau khi chết đi thì cái xác lại dẫn tới càng nhiều sâu bọ hơn, trải qua sự pha loãng của từng cái xác sâu bọ, cuối cùng cũng có những con sống sót, thân thể cấp tốc bành trướng, sau đó cắn nuốt các con sâu sống sót khác.

Tình hình này xảy ra ở mọi chỗ có vỏ trứng, điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau, hình thành từng quả cầu côn trùng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không tưởng tượng ra trong phiến rừng này tiềm tàng nhiều côn trùng như vậy, mà một vài con bị thi thể của thú thồ hàng trên đường hấp dẫn, tràn tới như nước lũ.

Mà sâu trong rừng rậm, từng cỗ khí tức của dã thú đang dần đến gần càng chẳng giấu nổi cảm ứng của Lý Thanh Sơn.

“Tàm tạm rồi! Ngươi đi cầm cái gùi kia qua đây!” Lý Thanh Sơn lại nuốt xuống một mảnh vỏ trứng, tuy nhìn thì vẫn là cơ thể của trẻ một tuổi, nhưng thể lực cơ bản khôi phục đến trình độ của đàn ông thành niên rồi.

Kim Tử A Bảo thở phào một hơi, nếu muốn hắn tranh cướp với mấy con sâu bọ này thì có mười cái mạng cũng không đủ, cầm cái gùi qua, Lý Thanh Sơn khẽ vọt một cái vào trong luôn.

“Trước tiên rời khỏi nơi này đã, chuyển sang một nơi an tĩnh!”Tuy sức mạnh đã khôi phục lại được một chút, dã thú tầm thường đã không thể làm hắn bị thương, nhưng nếu đã có sức lao động miễn phí có thể sai khiến được thì tiết kiệm sức lực tý cũng được.

Kim Tử A Bảo cầu còn không được, hắn sớm đã muốn rời khỏi nơi này rồi, nghĩ tới khe núi lúc nãy đi qua, vác gùi lên quay lại đường cũ, không cả quay đầu lại một mạch đi khỏi cái vùng đất chết này, lần này thương đội toàn quân diệt vong, cuối cùng hắn có thể thoát thân được thật sự là vô cùng may mắn, nhưng tính mạng của hắn thật sự đã được an toàn rồi ư?"

"Chương 1277: Nhất Ý

Nếu không cẩn thận chọc giận đứa trẻ kỳ quái sau lưng kia, e rằng sẽ bị thiêu chết tươi, so với việc bị vu dân ăn tươi nuốt sống thì cũng rất khó nói loại nào thoải mái hơn.

Dòng suối trên núi chảy xuống vách đá và biến thành suối, chảy róc rách từ trên đá.

Kim Tử A Bảo ngừng bước, Lý Thanh Sơn nói: “Vì sao lại dừng lại!”Kim Tử A Bảo nói: “Mùi máu tanh trên người tiểu nhân quá nồng, e rằng sẽ hấp dẫn dã thú, cần phải rửa ráy một chút.

”“Được!” Lý Thanh Sơn nói, hắn cũng đang có một vài việc muốn hỏi cho rõ ràng, để dễ bề quyết định tiếp theo nên làm gì.

Kim Tử A Bảo cẩn thận đặt cái gùi xuống, múc nước rửa vết thương trên người, miệng vết thương nóng bỏng đau đớn, đi quá gấp nên thuốc chữa trị đều vứt trong túi hành lý rồi.

“Ngươi qua đây, ta có chuyện hỏi ngươi!”“Đại nhân xin cứ nói!”“Vốn ta đang ở trong núi lửa tu hành, tại sao lại ở chỗ này, ngươi nói rõ ràng cho ta, có phải là âm mưu của ngươi không!” Lý Thanh Sơn trừng mắt, bộ dáng tuy hoàn toàn không đáng sợ, nhưng cỗ lệ khí kia lại không hề giả.

“Đại nhân, tiểu nhân làm gì có cái bản lĩnh đó…”Kim Tử A Bảo liền vội giải thích, kể lại bản thân có được quả thạch đản như thế nào.

Lý Thanh Sơn lâm vào trầm tư, hắn tự nhiên biết một phàm nhân không thể vớt được quả trứng từ trong dung nham núi lửa, chẳng qua là hù dọa để hắn ta thành thật hơn mà thôi, nếu hắn bị núi lửa phun ra thì có lẽ Tu La trường cũng như vậy.

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy một vật khác không?” “Không biết là vật gì?” Kim Tử A Bảo thầm nói không hay, chẳng lẽ là cái “túi vải hoa” kia?Lý Thanh Sơn hình dung ra kích thước hình dáng của Tu La trường, thấy ánh mắt hốt hoảng của Kim Tử A Bảo thì biến sắc, trầm tiếng quát: “Vật đó hiện đang ở đâu?”“Bị tiểu nhân bán rồi!” Kim Tử A Bảo không lấp liếm được, chỉ có thể thừa nhận.

“Bán cho ai rồi?”“Hình…hình như là người của Hắc Thủy động!”“Hình như?”“Đúng, tuyệt đối là người của Hắc Thủy động!”Lý Thanh Sơn gật gật đầu, chỉ cần biết được tung tích là tốt rồi, Tu La trường là pháp bảo quan trọng nhất của hắn, gần như toàn bộ tài sản đều ở bên trong, nhất định phải tìm lại, chỉ cần tìm được Tu La trường, hắn lập tức có thể tự trang bị đầy đủ, rồi lại dung nạp ma tâm, Thương Hải châu, Đại Diễn thần phù vào cơ thể, thực lực tăng mạnh.

Còn có thể sai khiến Dạ Du nhân, A Tu La thậm chí Trành quỷ là có thể nhẹ nhàng bảo mệnh, còn phải thỉnh giáo Đại Dung Thụ vương đây là nơi nào ở Vụ Châu, xác định con đường quay về Thanh Châu.

Một khi mất đi Tu La trường, tất cả những điều này đều hóa thành hoa trong gương trăng trong nước.

Chẳng qua hắn cũng không quá bận tâm, bởi vì Tu La trường dù gì cũng là một kiện pháp bảo, thần hoa nội liễm, người bình thường không thể nào nhìn thấu công dụng của nó, dù có nhìn ra được sự phi thường của nó, cũng rất khó luyện chế, dù là tu sĩ độ qua Thiên kiếp lần hai.

Lúc trước Mặc Vũ phải hao phí thời gian vài ngày để luyện hóa, sau cùng vẫn thất bại, tuy là vì không kinh động đến Tự Bảo nên không thể toàn lực ra tay, nhưng lúc đó Tu La trường vẫn chỉ là Long Đấu trường, căn bản không tính là một kiện pháp bảo.

Mà bất kể ai chỉ cần nhận ra được giá trị của Tu La trường thì bất kể có thể luyện hóa hay không, đều sẽ trân trọng cất giấu đi.

Chỉ cần xác định vị trí của Tu La trường thì sẽ có cách lấy lại được.

Lý Thanh Sơn trầm mặc không nói, Kim Tử A Bảo cảm giác có một luồng áp lực vô hình đè trên ngực, càng lúc càng nặng, không thể thở nổi.

Đột nhiên, Lý Thanh Sơn vươn cánh tay nho nhỏ về phía trán của Kim Tử A Bảo, động tác này dọa hắn hồn phi phách tán, lớn tiếng kêu lên: “Ta có thể giúp đại nhân tìm bảo vật kia, nói không chừng người của Hắc Thủy động vẫn đang ở Hương Hoa thị!” Cái tay nhỏ kia vẫn ấn lên đầu hắn, Kim Tử A Bảo than trong lòng: “Xong đời rồi!” Lại cảm thấy một luồng ấm áp chảy xuống, đi đến đâu hết đau đớn đến đó, miệng vết thương đều lành lại, đến cả tinh thần cũng trở nên cực thịnh vượng, nội lực đình trệ đã lâu thế mà lại đột phá.

Lý Thanh Sơn thu tay lại: “Ta không phải người không phân ân oán, người không biết không có tội, nhưng ngươi bán đồ của ta thì đương nhiên phải giúp ta tìm nó về, chúng ta đi Hương Hoa thị, nếu thành công thì sẽ có lợi lớn với ngươi! Nếu không thành, ta cũng lười giết một người phàm để trút giận, ngươi tự xem xét đi!”“Đại nhân có ơn cứu mạng với ta, những việc nhỏ này chẳng qua là lẽ đương nhiên, nào dám muốn lợi lộc gì!”Kim Tử A Bảo phấn chấn cả tinh thần, chẳng lẽ lần này là cơ duyên của hắn sao, “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc!”Thứ Ân Uy Tịnh dùng luôn là bất nhị pháp môn, nếu luôn đe dọa, thường dễ bị tác dụng ngược.

Cuộc hành trình tiếp theo, có rất nhiều nơi để sử dụng “một tai”, một số ân huệ chỉ để đảm bảo động lực của nó.

Sau khi Niết Bàn trọng sinh, Lý Thanh Sơn lại lĩnh ngộ Phượng Hoàng Niết Bàn kinh sâu hơn một tầng, giúp Kim Tử A Bảo chữa trị thương thế, thật ra cũng không hao phí nhiều khí lực của hắn, chỉ là khéo léo kích phát tiềm lực sinh mệnh của bản thân, khiến thương thế của hắn nhanh chóng lành lại.

Nhưng mà không thể kích phát quá độ, nếu không sẽ khiến sinh mệnh cạn kiệt, sinh ra tác dụng phụ cực lớn, tổn hại mười năm tám năm thọ mệnh cũng là chuyện thường.

“Dọn dẹp xong thì xuất phát luôn!”Lý Thanh Sơn nhìn về sau một cái, trong rừng rậm đen kịt, một con đường nhỏ như ẩn như hiện kéo dài vào sâu trong biển rừng, hắn mơ hồ có một loại dự cảm rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Kim Tử A Bảo vốn định khuyên can, buổi tối băng rừng cũng không phải là lựa chọn sáng suốt, chẳng những có độc trùng mãnh thú hoạt động vào ban đêm, mà đường đi cũng khó khăn hơn.

Nhưng khi hắn nhìn theo ánh mắt Lý Thanh Sơn, chỉ nhìn thấy một khoảng hắc ám thâm trầm, không hiểu sao trong lòng lại phát lạnh, bộ lạc ăn thịt cũng không chỉ có mười mấy người, hơn nữa còn nổi tiếng là thù dai.

Nếu ai dám giết họ, không chỉ riêng người kia, ngay cả gia tộc cũng sẽ vạ lây, hiện tại thoáng cái đã tổn thương nhiều người như vậy, chỉ sợ họ sẽ dốc toàn lực ra báo thù.

Một vu dân đã khủng bố như thế, nếu là hơn trăm người, chỉ sợ ngay cả “quái nhi” này cũng không ngăn cản được.

Lời nói đến miệng lập tức biến thành: “Vâng, thưa đại nhân!”Cõng theo cái gùi trúc, hắn cất bước chạy về phía Hương Hoa thị, chỉ cần chạy đến đó, là có thể được Hương Hoa thị che chở, ngay cả bộ lạc ăn thịt cũng không dám làm bậy.

Một trận gió thổi qua biển rừng, từng tiếng ào ào vang lên cứ như từng đợt sóng.

Ngàn vạn cây cối rung lên, cây cối như biến thành quái vật muốn chọn người mà cắn.

Kim Tử A Bảo mở to hai mắt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh cách vài bước.

Rễ cây lan tràn trên mặt đất, không cẩn thận sẽ trở thành một cái bẫy.

Hắn đề nội lực lên, cố nhẹ nhàng bước chân, tránh kinh động những đôi tai nhạy bén trong rừng.

Cũng may thương lộ này hắn đã đi mấy chục năm.

Dù là nhắm mắt lại, cũng có thể ở phác họa ra mỗi một khúc khuỷu trong lòng, mà con đường này dùng vô số mạng người trải ra.

Độc trùng ít hơn trong rừng rậm nhiều, nhưng cũng phải cẩn thận chớ dẫm lên độc hạt, hoặc là một con rắn độc đột nhiên thả từ trên cành cây xuống.

Khác với Kim Tử A Bảo tinh thần căng thẳng, Lý Thanh Sơn gối tay nhàn nhã nằm trong giỏ trúc, hít thở không khí ẩm ướt oi bức, lại vô cùng trong lành, lắng nghe gió lớn từ trên biển cây như gợi lên từng đợt sóng rì rào.

Hắn còn nghe được rất nhiều, lá cây chạm với thân cây rồi rơi xuống mặt đất, tiếng bò của sâu, tiếng côn trùng bay ong ong, thậm chí còn có tiếng cây cối sinh trưởng.

Không chỉ cây cối, mỗi gốc thực vật, đang vươn mình cao trên bầu trời.

Hắn cũng thế, trái tim đập thình thịch, vận chuyển máu tươi đến từng nơi trong cơ thể, thân thể giãn ra, lực lượng vốn thuộc về hắn, đang từng chút từng chút trở lại trong cơ thể hắn.

Cũng không cần hắn vất vả tu hành, đi trên con đường phức tạp trong quá khứ thêm một lần nữa, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trưởng thành, cũng trong quá trình này, tăng cường điều hòa lực lượng trong cơ thể.

Hắn mỉm cười, coi như là ra ngoài du lịch là được rồi, chỉ là không biết khi nào mới có thể trở về Thanh Châu, cái chết của Bắc Nguyệt đại khái đã tạo thành chấn động lớn! Thế nhưng đối với đại đa số mọi người thì đó cũng chỉ là câu chuyện phiếm sau khi trà dư tửu hậu mà thôi, ở bên ngoài Tu La tràng, người sẽ để ý đến Bắc Nguyệt cũng chỉ có mấy người kia.

Thừa Tán có lẽ sẽ đau khổ một chút, cũng coi như là có tình nghĩ bạn bè, hắn cũng sẽ không yêu cầu quá nhiều.

Như Tâm sẽ vì hắn mà đau buồn sao? Dù miệng của nữ nhân này rất độc địa, nhưng hắn tin rằng nàng chẳng những buồn mà còn rơi nước mắt.

Nghe nói nước mắt của giao nhân sẽ hóa thành trân châu, ha ha, đợi lúc trở về, hắn phải đòi nàng cho mấy viên mới được.

Hải Đường nhất định sẽ đau lòng lắm, thế nhưng nàng đang bế quan, nói không chừng có lẽ đến giờ vẫn chưa biết.

So ra thì, Quỳnh Chi tương đối may mắn, đại khái cho rằng hắn đang bế quan ở Liên Nhạc Sơn, đối với người tu hành, bế quan một năm rưỡi cũng không tính là gì! Nhưng cũng khó nói, cũng có khi bị lộ, đây cũng là chuyện hắn lo nhất, thế nhưng nghĩ thêm nữa cũng vô dụng, chẳng bằng nghĩ thoáng ra, tập trung vào hiện tại, cảm thụ phong quang Vụ Châu này một chút! Nhưng mà vẫn còn một chút lo lắng.

“Tiểu An, ngươi không sao chứ?” “Thanh Sơn!”Trong Thiên Long thiền viện, Tiểu An thất thanh kêu lên, nhìn về phía tây nam, cảm nhận được sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, nàng cắn cắn môi, lấy lại tinh thần, lấy ra “Vân Cấp Trúc Ngọc ký”, vận chuyển “Vân Cấp Thất Ký” bắt đầu tiến hành tính toán.

Vừa ra tay đã dùng đến thất ký đồng bặc, linh quang bay ra từ Vân Cấp Trúc Ngọc Ký hoá thành ống trúc, lóe ra thất thải quang hoa, nàng vươn tay, dừng lại một chút, mới bắt được Vân Cấp Trúc Ngọc Ký, sắc mặt đại biến.

“Thập tử vô sinh!” Sắc trời đã ngả về tây, chuông chiều vang lên, tiếng chuông du dương quanh quẩn giữa các tòa Phật đường.

Đèn xanh lờ mờ, khói xanh lượn lờ, Cổ Phật chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn phía dưới, trên mặt là từ bi vĩnh viễn không thay đổi.

Tiểu An nắm chặt Vân Cấp Trúc Ngọc ký, thân mình khẽ run rẩy, trên môi đã không còn nửa phần huyết sắc, lẩm bẩm nói: “Thanh Sơn…Thanh Sơn.

” Sâu trong đôi mắt đen nhánh tựa như đầm sâu, chợt bốc lên hai điểm bạch sắc hỏa diễm, nàng đi ra ngoài đại điện.

“Nhất Ý, ngươi muốn đi đâu?”Thân ảnh cao lớn của Vô Úy Tăng xuất hiện trước điện, ánh mắt xẹt qua vai Tiểu An, rồi dừng lại trên chiếc mõ đã vỡ vụn, lông mày hơi nhíu lại, lại trở lại trên mặt nàng.

“Phương trượng, đệ tử tu hành không thuận, muốn đi ra ngoài một chút.

” Ngọn lửa sâu trong đôi mắt Tiểu An thu lại, Vân Cấp Trúc Ngọc Ký được thu vào trong tay áo, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, hai tay chắp lại hành lễ, liếc mắt như thường, chưa nói tới cung kính, cũng không có bất kỳ ngạo mạn nào.

Vô Úy Tăng lại cảm giác được, bên trong vẻ bình tĩnh của nàng là dòng nước ngầm cuồn cuộn khởi động, tình huống này thật sự hiếm thấy, lý do bình thường nhưng đặt trên người nàng lại cực kỳ không bình thường, từ khi tiến vào Thiên Long thiền viện, nàng cũng không có nóng lòng tu hành, mà là chuyên tâm với phật học kinh nghĩa, tốc độ tiến bộ làm mọi người giật mình, ai cũng tin Thiên Long thiền viện sẽ lại có thêm một vị tăng vương.

“Ta đã nói rồi, chưa vượt qua thiên kiếp thứ hai, tu thành “Thiên Long thiền xướng”, ngươi không được đi ra khỏi chùa một bước!” “Nếu đệ tử cố ý thì sao?”Tiểu An ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi đối mắt với Vô Úy Tăng, nhưng đâu ai biết, trong lòng nàng không chỉ là dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, mà đang điên cuồng gào thét, hận không thể nhấn chìm huỷ diệt mọi thứ chắn trước mặt.

“Vượt qua cửa ải này của ta trước rồi nói!”Đối với sự vô lễ của Tiểu An, Vô Úy Tăng cũng không tức giận, nhưng càng thêm chắc chắn, càng là thiên phú kỳ tài càng cần phải quản thúc, để tránh nàng đi lạc lối.

Một cánh cửa, hai người đối đầu.

Ngực Tiểu An phập phồng, theo bản năng cắn môi, lý trí đang dần vặn vẹo tan rã, nếu hắn đã không còn, vậy ngồi ở chỗ này tu hành, ở lại thế giới này có ý nghĩa gì? Còn đạo nào để cầu, còn đường nào để đi, dù bước ra cánh cửa này, nàng cũng không có chỗ nào để trở về! Trong mắt nàng hiện lên vẻ quyết tuyệt, làm cho Vô Úy Tăng kinh hãi, nhưng bỗng nhiên, lại khôi phục bộ dáng gợn sóng không sợ hãi, hành lễ: “Vâng, phương trượng! “Xoay người trở lại trước tượng Phật, ngồi ở bồ đoàn, lại lấy ra một chiếc mõ gỗ, tiếp tục gõ! Vô Úy Tăng như có điều suy nghĩ, dặn dò một câu: “Nhiếp tâm vi giới, do giới sinh định, do định sinh tuệ, pháp hiệu của ngươi dù là nhất ý, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có thể một lòng một mực, ngươi tu hành cho tốt đi! “ Tiểu An ngẩng mặt lên, hiện ra vẻ mê hoặc, rõ ràng tính ra thập tử vô sinh, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng lại cảm giác được hắn còn sống, cảm giác này giống với cảm giác tim đập nhanh ban nãy, đều không rõ lý do, tựa như gợi ra từ trong u ám, thoáng cái làm cho tâm nàng an ổn trở lại.

Ánh mắt trở nên kiên định, chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng cũng phải cố gắng hết sức, nói không chừng hiện tại hắn đang cần giúp đỡ, quyết không thể làm chuyện vô nghĩa.

Vài ngày sau, cuối cùng nàng đã nhận được một số tin tức: “Sau khi giết chết một đám yêu soái, Bắc Nguyệt lại chinh chiến với Mặc Vũ trên hồ Bình Ba, sau đó đánh chết, Mặc Hải Long Vương truy sát ngàn dặm, sau cùng đánh chết Bắc Nguyệt ở vùng hoang dã Vụ Châu!” “Bắc Nguyệt”, “Vụ Châu”, “Mặc Hải Long Vương”, nàng thầm đọc ba từ này một lần nữa, chờ thêm nửa tháng, bắt đầu bế sinh tử quan, đột phá thiên kiếp lần thứ hai! “Hô! Hô! “ Kim Tử A Bảo thở hồng hộc, mồ hôi như mưa, một hơi chạy cả đêm, nội lực đã sắp hao kiệt, bước chân dần chậm lại, đang chuẩn bị xin nghỉ ngơi một chút, trong giỏ trúc sau lưng truyền đến mệnh lệnh: “Dừng bước! Có ai đó ở phía trước! “ “Là vu dân ăn thịt sao?” “Vu dân ăn thịt? Những quái nhân vừa rồi ngươi nói ư, không phải, là một số phàm nhân!” Lý Thanh Sơn nói, ngoài trăm bước có lửa trại, còn có rất nhiều khí tức sinh mệnh của nhân loại.

“Tốt quá!”Trên mặt Kim Tử A Bảo xuất hiện vẻ vui mừng, hắn đang phát sầu vì vấn đề thức ăn uống nước!Lý Thanh Sơn nói.

“Ngươi không sợ là địch nhân sao? “ Kim Tử A Bảo tự hào nói: “Tiểu nhân hành thương nhiều năm, xem như có chút danh tiếng trong thế hệ này, có bằng hữu trong các trại, vừa hay có thể xin chút đồ ăn thức uống, nếu may mắn, còn có thể mượn một con thú cưỡi, vậy sẽ đi nhanh hơn.

Hơn nữa còn có đại nhân ở đây, còn sợ mấy phàm nhân đó sao? “ Câu nói cuối cùng mang ý thăm dò, đi cả đêm, hắn cũng dần tỉnh táo lại, khôi phục vẻ sắc sảo ngày thường, cảm thấy quái nhi này có thể không mạnh như mình tưởng, nếu không, sao có thể tha cho vu dân chạy trốn kia? Hơn nữa còn bình tĩnh ngồi trong giỏ trúc nữa chứ! Lý Thanh Sơn thản nhiên nói: “Ngươi đang nghi ngờ ta sao? “ “Tiểu nhân làm nào dám?”Kim Tử A Bảo thầm cả kinh, lời nói vẫn vô cùng cung kính, trong lòng lại như đánh trống.

“Đi thôi!”Lý Thanh Sơn cũng lười giải thích, dù sao đợi đến khi sự nghi hoặc của hắn ta chuyển hóa thành hành động thực tế, lực lượng của hắn đã khôi phục đến trình độ có thể giết chết hắn ta rồi.

Nghi ngờ là bình thường, nhưng hành động sau khi nghi ngờ sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh sinh tử của hắn ta, nếu như hắn ta ngoan ngoãn nghe theo phân phó, giúp hắn tìm lại Tu La Tràng, Lý Thanh Sơn cũng không ngại cho hắn chút lợi ích, nếu muốn nhân cơ hội làm gì đó, giết là được.

“Con đường là do mình chọn, tự thu xếp cho ổn thoả đi!”"

Bình Luận (0)
Comment