Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1274 - Chương 1284: Vẫn Phải Chạy

Chương 1284: Vẫn Phải Chạy

Thật ra nếu chỉ bàn về mức độ cảnh giới thì Lý Thanh Sơn cũng chỉ mới đến trình độ kết thành yêu đan, nếu là quay ngược về nhiều năm trước, khi hắn vừa mới kết thành yêu đan thì cho dù có thể thắng được Hương Hoa Mạn thì cũng cần phải chiến đấu rất vất vả, không thể dễ dàng như bây giờ.

Mấy ngày nay trốn trong núi giả, hắn cũng không phải đơn giản chỉ là ngủ thôi, mà đã tập trung toàn bộ tinh thần vào bên trong cơ thể, điều hòa lại bốn loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau này, đã có được hiệu quả sơ bộ, hắn của hiện tại đã mạnh hơn hắn của lúc vừa mới thành yêu quái không chỉ mười mấy lần thôi đâu.

Hơn nữa tùy tiện ra tay cũng đã ẩn giấu kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, việc nắm chắc thời cơ và khống chế sức mạnh đều cực kỳ tinh diệu tỉ mỉ, làm sao một đầu lĩnh của một bộ lạc nhỏ nơi hoang dã có thể địch lại nổi chứ.

“Vấn đề thứ hai là, bộ lạc Thực Cốt ở nơi nào?”Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, nói là ân oán rõ ràng cũng được, nói là có thù nhất định phải báo cũng chẳng sao, tóm lại, hắn thù rất dai!Hương Hoa Mạn nói:“Ngươi tìm bộ lạc Thực Cốt làm gì?”“Ta mời họ đi uống trà được chưa, liên quan gì đến ngươi! Tóm lại, hai vấn đề này, nếu ngươi không trả lời, ta.

giết xong lại giết, dù sao nơi này lớn như vậy, vẫn sẽ có người biết được!”Trong lòng Hương Hoa Mạn căng thẳng, tuy rằng lời uy hiếp của đối phương chỉ giống như một lời đùa, hơn nữa dáng vẻ con nít kia cũng chỉ có thể gọi là đáng yêu chứ không hề khủng bố, nhưng mà cũng chính vì thái lộ hời hợt này, làm nàng nhớ đến thái độ khi nàng đối mặt với những người thường kia, đó là hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng của nàng, nếu hôm nay chọc giận hắn, chỉ sợ sẽ thật sự có họa sát thân.

Nàng lộ ra nụ cười thân thiện:“Tiểu đệ đệ.

”Lý Thanh Sơn nheo mắt lại:“Ngươi đang trào phúng ta sao?”“Không.

Không có!”Chỉ một thoáng, Hương Hoa Mạn cảm thấy nghẹt thở, người ngồi bên cạnh nàng giống như không phải một đứa bé, mà là một con quái thú hung ác, quả nhiên, người như thế này đều là vui buồn bất thường.

“Ta đây bắt đầu dạy người từ cách xưng hô đi, còn nhớ rõ ta vừa mới nói cái gì sao?”Lý Thanh Sơn giơ tay lật người Hương Hoa Mạn lại, vỗ mạnh lên mông của nàng.

“Cha!”Bàn tay còn chưa rơi xuống, Hương Hoa Mạn đã nhẹ nhàng gọi.

“Đám mọi rợ các ngươi đúng là không có chút cốt khí nào cả! Được rồi, coi như ngươi giỏi! Hiện tại trả lời câu hỏi của ta!”Lý Thanh Sơn sửng sổ, vỗ nhẹ lên đầu nàng.

Hương Hoa Mạn hít thở sâu, nghiêm mặt nói:“Tốt nhất ngươi đừng có mà giết ta, ngươi có biết ai đang chống lưng cho Hương Hoa Thị Tộc chúng ta không?”“Bạch Liên Giáo!”“Nếu như ngươi biết Bạch Liên Giáo thì chắc chắn sẽ biết đến Bạch Liên Thánh Mẫu và Hắc Liên Giáo Chủ, hai người họ đều là đại nhân vật đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, nếu ngươi giết ta, họ sẽ không tha cho ngươi.

”“Nếu ngươi là Bạch Liên Thánh Mẫu thì ta sẽ lập tức đi ngay.

Đáng tiếc ngươi chỉ là một cái tộc trưởng mọi rợ nhỏ nhoi, đến cả đệ tử của Bạch Liên Giáo cũng không phải.

”Lý Thanh Sơn cười khinh miệt, lại cho hắn một chút thời gian, chờ đến khi lực lượng hoàn toàn khôi phục, một mình đi giết sạch Bạch Liên Giáo cũng không có chút áp lực nào, sao lại đi sợ lời uy hiếp này chứ.

Trong lòng Hương Hoa Mạn càng nặng nề, đến cả Bạch Liên Giáo mà hắn cũng không thèm để trong lòng, hơn nữa còn biết được rất rõ những chuyện về nàng, lại nghĩ đến việc hắn trốn ở bên trong núi giả lâu như thế, chỉ sợ hắn đã nghe được hết tất cả các bí mật rồi.

“Chúng ta chơi một trò chơi đi, quy tắc trò chơi chính là không được nhắc lại ba chữ “Bạch Liên Giáo”.

Trước kia đã từng có một tên luôn thích lôi lão đại của hắn ra uy hiếp ta, ta lập tức nói với hắn, ngươi đừng nhắc đến lão đại của ngươi nữa, ta ghét nhất là bị người ta uy hiếp, hắn lại vẫn cứ nhắc, ta tát hắn một cái, hắn lập tức quy thiên! Đúng rồi, thực lực của tên kia có lẽ ngang ngửa với Bạch Liên Thánh Mẫu, ngươi hiểu chưa?”“Đã hiểu!”Hương Hoa Mạn vội gật đầu, lại không hề tin tưởng những gì hắn nói, nhân vật cùng cấp bậc với Bạch Liên Thánh Mẫu đã là nhân vật cao đến không có cách nào tưởng tượng được, lão đại của hắn lại là loại tồn tại như thế nào chứ, tưởng bà đây dễ bị hù như thế sao!“Hiểu rồi thì mau kêu nữ nhi của ngươi mau đến đây!”“Nhị nữ nhi A Tử của ta đã đến ưm ưm ưm.

”Hương Hoa Mạn rên nhẹ.

“Ngươi rên rỉ làm cái gì?”“Ngươi không cho ta nói ba chữ kia.

”“Nàng đến Bạch Liên Giáo? Đi làm gì?”“Nàng đã trở thành đệ tử của Bạch Liên Giáo!”Hương Hoa Mạn phản ứng cực kỳ nhanh, không lẽ hắn đến đây là vì cái thứ thần kỳ không rõ tác dụng kia sao!“Cái gì! Mau viết thư bảo nàng quay về ngay!”“Đệ tử mới nhập giáo không được phép liên lạc với bên ngoài trong vòng ba năm!”Lý Thanh Sơn đá Hương Hoa Mạn:“Không biết ngươi chết rồi thì nàng có chạy về chịu tang không?”“Ta nói thật, không tin ngươi có thể hỏi người khác.

Nếu như ta nói dối, ta sẽ chết ngay lập tức, ta có thể nói cho ngươi biết nàng đang ở nơi nào!”Lý Thanh Sơn ngồi lên người Hương Hoa Mạn, chống cằm thở dài, hắn còn tưởng hắn đã may mắn rồi chứ! Thôi, coi như đổi từ Hắc Thủy Động thành Bạch Liên Giáo thôi, tóm lại vẫn phải đi một chuyến.

Bên bờ suối nước nóng xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, một người phụ nữ xinh đẹp ngực tấn công mông phòng thủ quỳ rạp dưới đất, tuy có khoác quần áo, nhưng đã bị hơi nước tẩm ướt, gần như trong suốt, trên người có một đứa bé chừng năm sáu tuổi ngồi lên, đang buồn rầu thở dài.

“Chắc là ngươi vẫn phải biết bộ lạc Thực Cốt ở đâu đúng không!”Lý Thanh Sơn quyết định đi báo thù trước rồi lại tính, chuyện tìm tu la tràng cũng không quá gấp gáp, dù sao dựa vào cảnh giới hiện tại của hắn cũng không thể khởi động một món pháp bảo được.

“Biết biết, ngươi thả ta ra, ta lập tức lấy bản đồ đến ngay!”Trong lòng Hương Hoa Mạn vui vẻ, chỉ cần tiễn được tên sát thần này đi thì làm cái gì cũng được, sau đó lại lập tức bẩm báo việc này cho Bạch Liên Giáo.

Kết quả tốt nhất đương nhiên là hắn và đám man đồng thực cốt kia cùng ôm nhau chết chùm, hừ hừ, muốn xông vào bộ lạc Thực Cốt cũng không phải dễ dàng gì, nếu ngươi đã muốn đi chịu chết thì cứ tùy ngươi vậy!”“Tìm bản đồ làm gì, ngươi dẫn ta đi là được!”“Ta dẫn ngươi đi? Không được, ta.

” Hương Hoa Mạn vội từ chối, nhưng mà vừa mới đối mặt với đôi mắt đỏ đậm của Lý Thanh Sơn, những lời còn lại không thể nào nói ra được nữa, hiện tại địch mạnh ta yếu, làm gì có thể từ chối được chứ.

“Ta, ta có thể dẫn ngươi đi, ngươi có thể để ta mặc quần áo vào trước sao?”“Được thôi!”Lý Thanh Sơn đứng dậy.

Hương Hoa Mạn đi đến bên cạnh giá áo, đầu tiên là cởi quần áo đã ướt ra, lại từ từ mặc quần áo vào, trong lòng sốt ruột suy nghĩ cách đối phó, làm sao bây giờ?Chạy trốn?Nàng liếc nhìn đứa bé đang xổm ở bên bờ suối nước nóng nghịch nước, lập tức đánh bay suy nghĩ này, đối phương không đi theo bên cạnh này cũng có nghĩa là không sợ nàng sẽ chạy chốn.

Gọi người đến cùng nhau đánh? Chỉ sợ viện binh chưa kịp chạy đến thì nàng đã bị giết chết rồi.

“Nhanh lên, lại cho ngươi thêm mười hô hấp nữa!”Lý Thanh Sơn dùng tay trái cầm một cái thủy cầu, tay phải cầm một cái hỏa cầu, sau đó hợp hai làm một, làm nước lửa giao hòa.

Dưới loại trạng thái như hiện tại, linh quy và phượng hoàng đều tương đương với tầng thứ nhất, lần đầu tiên, hai loại sức mạnh đạt đến cân bằng thật sự, nước lửa cộng tế, tương sinh tương khắc, hắn cảm giác được sự phối hợp từ trước đến này chưa từng có, đến cả ngưu ma và hổ ma cũng trở nên nghe lời hơn.

Hương Hoa Mạn vội đi đến, cười nói:“đường sá xa xôi, không bằng đại nhân ăn một chút gì đó rồi lại xuất phát, rượu Hương Hoa của Hương Hoa Phường chúng ta nổi tiếng rất thơm, còn có đủ các loại món ngon!”Lý Thanh Sơn mím môi, cũng có chút thèm, nghĩ đến đã lâu lắm rồi không ăn thứ gì, trong miệng nhạt như nước ốc, tuy rằng hắn đã không cần ăn uống vẫn có thể sống được, nhưng đây là một thú vui của đời người, thực sắc tính dã, hiện tại hắn không có cách nào chạm vào sắc, chỉ có thể tấn công vào mặt thực, nếu như đi du lịch thì đương nhiên phải nếm thử món ăn ngon ở các nơi rồi.

“Đừng kéo dài thời gian, chờ diệt bộ lạc Thực Cốt xong quay về, ngươi có thể từ từ hầu hạ ta!”Hương Hoa Mạn kêu lên:“Nhưng mà chỉ dựa vào hai người chúng ta thì đi đến bộ lạc Thực Cốt chẳng khác nào chịu chết, xin hãy để ta triệu tập người, ta sẵn lòng trợ giúp đại nhân thảo phạt bộ lạc Thực Cốt!”“Yên tâm, đến lúc đó không cần ngươi ra tay, cứ ở một bên nhìn là được, con người ta rất là hào phóng, chỉ cần ngươi dẫn ta đi qua đó, đến lúc đó ngươi sẽ có được chỗ tốt!”Hương Hoa Mạn không muốn chỗ tốt kia, còn muốn từ chối, Lý Thanh Sơn lạnh nhạt nói:“Nếu ngươi thật sự không muốn đi thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng!”“Ta đi!”Một canh giờ sau, hai người cưỡi đà thú, lặng lẽ rời khỏi Hương Hoa Thị.

Vì che giấu ánh mắt người khác, đà thú chỉ là đà thú bình thường, bước đi thong thả, nhưng mà lữ hành đường dài thì dùng cách này là tiết kiệm thể lực nhất.

Hiện tại Lý Thanh Sơn có rất nhiều thời gian, đi nhiều thêm hai ba ngày là có thể khôi phục thêm một chút sức mạnh, thoải mái dễ chịu ngồi ở phía trước, đầu dựa vào giữa bộ ngực mềm mại, mùi hương quanh quẩn, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh Vụ Chân, cũng coi như là một loại hưởng thụ không tệ.

Hương Hoa Mạn lại không có tâm trạng tốt đẹp như thế, hơn nữa khi nói chuyện lại càng cẩn thận hơn khi ở Hương Hoa Phường, nơm nớp lo sợ, sợ có câu nào chọc giận hắn, nàng cũng không muốn tự nhiên khi không chết ở bên ngoài!Tám ngày sau.

“Ha ha, tiểu sắc quỷ ngươi, lại sờ soạng người ta, người ta cũng không có sữa cho ngươi bú đâu! Ngươi sờ ta ta cũng muốn sờ lại ngươi!”Hương Hoa Mạn cười duyên, duỗi tay sờ vào trong người Lý Thanh Sơn sờ soạn bậy bạ, mãi đến khi sờ đến phía dưới.

Nơi này cũng không phải Nghi Xuân Viện hay là Vân Vũ Lâu, mà ở bên trong Vụ Lâm sương mù bay tứ phía.

Trên lưng một con đà thú ngu ngốc, Hương Hoa Mạn vặn vẹo cơ thể, Lý Thanh Sơn cũng không phải loại người có tính tình lạnh lẽo, bảy tám ngày cũng đã đủ để làm quen, nhìn từ mặt ngoài thì đã có dấu hiệu của gian phu dâm phụ, nhưng mà gian phu có hơi nhỏ.

“Ngươi buông ra cho ta!”Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ nói, ngay từ đầu hắn còn tưởng là nàng cố ý lấy lòng, không ngờ kéo dài mấy ngày liên tục, nữ nhân này lại có vẻ ăn xong lại thèm, chỉ cần có cơ hội là phải hôn hôn sờ sờ, cũng không phân biệt ra được là ai đang chiếm tiện nghi của ai, nhưng hắn cảm thấy bản thân có chút thiệt, nhất là vào lúc bị người ta bắt lấy điểm yếu.

Bình Luận (0)
Comment